Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
406


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 8


Trời ngả về đêm, không khí trong nhà ông cụ Chiến cực kỳ ảm đạm, không hề có lấy một tiếng cười.

Lúc Vĩnh Ngôn về tới nhà thì cũng đã gần 7 giờ tối, anh về khá trễ, tầm giờ này phà cũng đã không còn chạy, người dân trên cồn cũng đã đi ngủ được hơn phân nửa, mọi thứ tĩnh lặng như tờ.

Bông nghe tiếng xe chồng về, cô vốn dĩ cũng không muốn xuống đón, nhưng sau khi nghĩ tới lời ông nội đã dạy, cô mới quyết định mặc thêm áo khoác rồi chạy xuống đón chồng cho phải đạo. Chỉ là chưa kịp đón được chồng thì lại nghe được cuộc nói chuyện của chồng và cha chồng, nghe qua thì thấy rõ là chồng cô đang bị cha chồng mắng…

– Nhà có chuyện mà con đi tới giờ này mới về? Về cũng không thèm hỏi thăm em dâu con một câu? Con có còn coi đây là nhà con không hả Ngôn?

– Công việc dang dở, con không trì hoãn để về được. Hơn nữa…

– Công việc? Con thì có công việc gì? Công xưởng ở nhà thì không chịu về làm, suốt ngày nhông nhông ngoài đường! Hở ra là công việc, đụng tới cũng công việc… mày thì làm ra trò trống gì mà công với việc?

Bông nghe giọng cha chồng có vẻ rất tức giận, cô sợ hết hồn, không dám lú mặt ra, lúc này chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ mà nghe ngóng.

– Mày! Tao nói chưa xong mà mày đi đâu đó? Đi đâu? Đứng lại đây cho tao!

– Đứng lại làm gì? Đứng lại để nghe cha chửi vô cớ hả? Con không có ngu như vậy! Cha có công việc của cha, con có công việc của con, cha cũng đừng xem thường công việc của người khác. Còn chuyện ở nhà, con chưa bao giờ thể hiện sự vô tâm, chưa chắc là cha hay là anh Phát đã đi thăm được vợ của Vĩnh Tân đâu…

– Vĩnh Ngôn! Vĩnh Ngôn!

Mặc cho cha kêu lại, Vĩnh Ngôn vẫn thẳng một đường mà đi, không có lấy một cái ngoái đầu nhìn lại. Việc cha con anh gây gổ nhau cũng không còn xa lạ gì ở trong cái nhà này nữa. Chẳng qua bữa nay anh hơi mệt, lại nghe được những lời nói bắt bẻ kia của cha nên anh mới thấy khó chịu như vậy, chứ bình thường anh cũng không có gắt gỏng đáp trả như vậy đâu!

Tâm trạng không tốt, Vĩnh Ngôn định đi ra vườn hút điếu thuốc trước rồi mới lên phòng. Có điều là chân còn chưa kịp bước được mấy bước thì anh đã giật mình chưng hửng khi nhìn thấy Bông đang đứng thù lù ở trước mặt anh. Trên môi cô lúc này còn nở một nụ cười xinh đẹp với anh nữa chớ, mặc dù nụ cười kia của cô có phần gắng gượng quá mức…

Anh nhìn cô, trước là thấy ngạc nhiên, sau là thấy có chút ngại ngùng. Anh bước tới trước mặt cô, giọng anh trầm trầm, tay đút vào trong túi quần, anh thấp giọng, hỏi.

– Đứng đây từ khi nào? Có nghe được gì không em?

Bông nhìn chồng mình, cô vốn dĩ muốn nói dối là chưa nghe gì cho anh đỡ ngại. Chỉ có điều là khi cô nhìn vào ánh mắt thâm sâu của anh, cô mới phát hiện ra là cô không nên nói dối, bởi vì anh chắc chắn sẽ không tin.

Gật gật đầu, Bông nhỏ nhẹ giọng mà trả lời, cô tránh nặng tìm nhẹ, cố nói cho mọi chuyện trở nên thật nhẹ nhàng.

– Em có nghe… chuyện… cha con lời qua tiếng lại thì cũng bình thường mà cậu ha! Ở nhà, em với cha cũng vậy suốt hà, bất đồng quan điểm á!

Ngôn nhìn vợ mình, anh biết thừa đây là cô đang muốn an ủi anh, lại thấy có chút ấm áp trong lòng, anh liền nắm lấy tay cô, không nhắc về chuyện vừa rồi, chỉ muốn nắm tay cô đi dạo.

– Đi dạo một vòng rồi lên ngủ, anh muốn đi dạo, em đi với anh.

– Dạ!

Nói rồi, cậu Ngôn liền nắm tay vợ đi dạo một vòng trong vườn. Trời về đêm mọi thứ đều trở nên rất yên tĩnh, ngoài tiếng dế kêu thì thi thoảng mới nghe được một vài tiếng chó sủa báo động. Bên ngoài đã yên tĩnh, bên trong vườn nhà ông cụ Chiến lại còn yên tĩnh đến rợn người.

Ngôn dắt tay vợ đi tới xích đu trong vườn, anh kéo cô ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng mà hỏi.

– Bữa nay em về nhà, cha với ông nội có hỏi anh không?

Bông gật đầu, cô thành thật trả lời.

– Có ạ. Em nói anh đi làm rồi, bữa sau anh mới về chung với em được. Cha hiểu lắm, không có bắt bẻ gì đâu, anh yên chí.

Ngôn khẽ gật gù, anh không nhìn Bông, mắt nhìn về khoảng không trước mặt, anh trầm giọng lên tiếng.

– Ừ, hồi nãy chắc em nghe hết rồi phải không? Cha với anh là vậy đó, ông ấy không hiểu anh, cũng hay bắt bẻ anh, anh quen với chuyện đó rồi. Thật sự là anh không buồn đâu, em cũng đừng nghĩ là anh buồn.

Bông nhìn chồng mình, anh nói với cô là anh không buồn, nhưng rõ ràng cô nhìn thấy được tâm sự chất chứa trong anh mà. Nhưng thôi vậy, anh đã nói không buồn thì là không buồn, đàn ông tự trọng cao lắm, không nên bới móc những gì mà họ đã cố tình giấu đâu.

– À em biết mà, em cũng thấy hoài những cặp cha con cứ hễ nói chuyện với nhau là gây lộn, này người ta nói là khắc khẩu á anh.

– Ừ, khắc khẩu, anh cũng mong là như vậy.

Dừng chút, Ngôn lúc này mới chịu quay sang nhìn vợ mình. Thần sắc của anh đã bình thường trở lại, anh nhắc về chuyện của Lựu với cô.

– Lúc chiều anh có ghé ngang bệnh viện chỗ Lựu nằm, anh thấy không khí đìu hiu quá nên anh cũng không ở lại lâu. Nghe chú Tân nói thì vợ chú ấy không biết mang thai, lúc biết thì s-ảy rồi, thím ấy khóc nhiều lắm.

Bông khẽ gật, nhắc đến Lựu thì cô liền thấy buồn thay cho cô ấy. Mặc dù tính nết của Lựu rất kỳ cục nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cô ấy mất con cũng đủ đáng thương lắm rồi.

– Em cũng có nghe cô Út nói, nghĩ thì thấy thương cô ấy quá. Lúc trưa em với chị Kim định đi theo Lựu ra trạm xá nhưng má không cho, tới chiều thì nghe dì Liễu nói đã sắp xếp cho Lựu ra bệnh viện. Đứa nhỏ còn nhỏ xíu à, ông nội nói sẽ coi ngày lập mộ, đặt tên cúng kiếng cho đàng hoàng…

– Mai em theo má với chị Kim đi thăm Lựu thì cũng đừng nói gì, cứ để má nói chuyện. Chuyện này của Lựu cũng nhạy cảm lắm, thêm cả chuyện chuỗi tràng hạt bị đứt nữa, vợ chồng mình không bình luận gì là tốt nhất.

Bông gật đầu đã hiểu, lại như nhớ ra chuyện gì đó, Bông liền nhanh nhảu nói với chồng mình.

– À mà em nghe nói ngày mai cha má cho mời thầy phong thủy về coi trong nhà mình á anh. Mai anh có ở nhà không? Em tò mò quá, cũng muốn được coi thầy phong thủy luận quẻ, đó giờ em chưa được coi bao giờ hết…

Ngôn nhíu mày, anh xoa xoa tóc Bông, cười hỏi.

– Muốn coi lắm hả em?

– Muốn! Tất nhiên là muốn! Rất rất muốn luôn!

– Vậy mai anh ở nhà, chịu chưa?

Bông khoái chí gật đầu tắp lự. Đúng thật là từ nhỏ tới giờ cô chưa từng nhìn thấy thầy phong thủy lần nào, bởi nhà cô nghèo muốn chết, tiền ăn còn không có, lấy đâu ra tiền mời thầy phong thủy về nhà. Nghe nói thầy phong thủy hay lắm, cái gì cũng biết, cô nghe mà tò mò suốt từ chiều tới giờ.

Bông thì hiếu kỳ tới hai mắt sáng rỡ, trong khi đó Ngôn lại thấy chuyện mời thầy gì đó là một chuyện làm cực kỳ mê tín dị đoan. Chỉ có điều là nếu vợ anh thích thì anh sẽ chiều theo ý cô, chuyện này cũng không đến mức khiến anh không chịu đựng được!

*
Buổi sáng của ngày hôm sau, đúng 9 giờ sáng, vị thầy phong thủy được cha mẹ chồng Bông mời đã có mặt trong phòng khách lớn. Lúc vợ chồng Bông xuống tới thì vị thầy kia đã tới gian thờ gia tiên xem thử, Bông bị chậm một nhịp, cô cứ tiếc hùi hụi không thôi.

Theo như ý của thầy Thuỵ thì phong thủy trong nhà rất tốt, không có ai yếm hại, cũng không có bố cục nào xấu. Chỉ có điều khi hỏi tới chuyện của Lựu và vòng tràng hạt thì vị thầy kia lại phán không được tốt cho lắm.

– Theo như quẻ nói thì đứa trẻ là lãnh nghiệp của cha mẹ, nếu cha mẹ vẫn mang nghiệp nặng như thế này thì đứa trẻ sau vẫn sẽ là đứa lãnh nghiệp thay. Muốn dứt khỏi tình trạng này thì cha mẹ phải làm việc thiện nhiều, tu tâm dưỡng tính, lấy phước lấp đầy ân oán, may ra mới cải thiện được phần nào.

Bà chủ Trâm lo lắng ngồi một bên, bà sốt ruột hỏi.

– Ý của thầy là… do cha mẹ của đứa bé… tức là do vợ chồng cháu tôi nghiệp nặng?

Thầy Thuỵ gật đầu, biểu cảm và lời nói vô cùng nặng nề.

– Phải, nghiệp rất nặng, có thể là nghiệp chồng nghiệp, vừa là nghiệp của cha mẹ, vừa là nghiệp của ông bà đổ lên sinh kiếp của mấy đứa trẻ. Tôi nghĩ bà đây nên tìm cách khuyên bảo hai người họ, kẻo trễ là không thể cứu vãn được nữa đâu. Tôi không hù dọa, nhưng nếu tình hình này kéo dài thì vẫn sẽ còn những chuyện xui xẻo khác ập tới, chẳng hạn như chuyện chuỗi tràng hạt kia, đấy là một điềm báo trước.

Ông nội Chiến nghe thầy Thuỵ nói như vậy, chân mày ông nhíu chặt, sắc mặt nghiêm trọng có thừa. Ông im lặng một lát, chốc sau mới nghe thấy giọng ông nặng nề vang lên.

– Thầy Thuỵ, thầy có thể coi dùm nhà tôi, coi tới lúc nào thì nhà có thêm con cháu? Ý tôi là coi về chuyện sinh con của mấy đứa nhỏ trong nhà, nhà tôi tới nay cũng chưa có đứa cháu nào được sinh ra…

Thầy Thuỵ gật đầu, thầy bấm quẻ bằng tay, sau một hồi bấm loạn xạ, thầy mới ngước mặt lên mà điềm nhiên lên tiếng.

– Người hỏi là ông đây, vậy xét theo quẻ, tôi thấy ông hiện tại có ba cô cháu dâu, cả ba thân thể đều rất tốt, đều sinh được cháu cố cho ông. Nhưng riêng về cô cháu dâu vừa mất con, tôi không trông mong lắm, bởi như tôi đã nói, đứa trẻ sinh ra đều sẽ gánh nghiệp từ cha mẹ của mình. Riêng về hai cô cháu dâu còn lại, một sinh được trai, một chỉ sinh được gái. Ai trong hai cô còn lại sinh nở đầu tiên thì đó chính là sinh cháu trai, cũng là đứa trẻ có mệnh quý của gia đạo nhà ông.

Ông nội Chiến nghe tới đây thì thấy vừa mừng vừa lo. Mừng là mừng cho nhà ông không tới mức tuyệt tử tuyệt tôn như lời của Cao Định đã nói. Nhưng ông cũng lo là quẻ của thầy Thuỵ không ứng, ông không thể chờ được tới lúc cháu cố của ông được sinh ra đời…

Chưa nói tới vợ chồng Vĩnh Tân, thiệt là làm cho ông có chút thất vọng. Ông lúc này cũng không biết phải đối diện làm sao với con dâu thứ của ông đây nữa!

Thầy Thuỵ còn nói rất nhiều thứ về gia trạch, về đất đai, về cúng bái tổ tiên, chỉ có điều Vĩnh Ngôn thì không đủ kiên nhẫn để ngồi nghe tới cuối. Mà Bông thấy chồng đứng dậy rời đi, cô cũng liền tìm cách chạy theo phía sau, cô cũng thấy không còn gì để nghe, rời đi là tốt nhất.

Vĩnh Ngôn đứng ở ngoài sân, anh trầm tĩnh đứng nhìn ra ngoài vườn, đợi Bông đi tới bên cạnh, anh lúc này mới nhàn nhạt giọng mà hỏi cô.

– Lời của thầy Thuỵ đó nói, em tin không Hoa?

Bông ngập ngừng chốc lát, cô suy nghĩ đôi chút, sau đó mới trả lời chồng mình.

– Em không tin lắm, nhất là lúc thầy lý giải về chuyện mất con của Lựu.

Nghe Bông trả lời, Ngôn liền xoay người sang nhìn cô, sắc mặt anh vẫn bình thản như vậy, chỉ có ánh mắt là xao động khác thường.

– Thông minh lắm em! Sau này cũng đừng nghe những lời linh tinh của đám người tự xưng là thầy phong thủy đó, hiểu chưa Hoa? Ông ta nói như vậy chẳng khác nào là giết chết vợ chồng chú Tân, gieo tư tưởng xấu vào não ông nội. Cái cách này làm cũng hay, tâm linh luôn là thứ khiến con người ta tin tưởng tuyệt đối mà không hề nghi ngờ gì. Hay thật!

Bông ngạc nhiên, cô nửa hiểu nửa ngờ, vội vàng hỏi lại chồng mình.

– Anh… em không hiểu lắm… cách làm này… là ai làm hả anh?

Vĩnh Ngôn ôm eo Bông, anh kéo cô đi dạo, vừa đi, anh vừa nói, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng không hề giấu giếm.

– Anh chưa biết, nhưng anh biết chắc những lời lão Thuỵ kia nói đều là nói xạo vì mục đích riêng nào đó. Chuyện này mà để tới tai của thím Ba, anh không biết mọi chuyện sẽ còn phức tạp tới mức nào nữa. Lựu còn nằm viện đó chưa về mà ở nhà đã có thêm chuyện, đúng là thị phi bủa vây, nhức hết cả đầu mà!

Bông không chắc lắm về suy luận của cô, nhưng khi nghe chồng cô nói những lời này, trong đầu cô đột nhiên liền hiện lên gương mặt của một người…

Chỉ là, nếu đúng thật là do má chồng cô bày trò thì sao chồng cô lại không thích nhỉ? Rõ ràng là nếu loại được vợ chồng Vĩnh Tân thì sẽ rất có lợi cho chồng cô mà?

Coi bộ, mọi thứ phức tạp hơn những gì mà cô đang thấy rất nhiều, bao gồm luôn cả chồng của cô… Vĩnh Ngôn!

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN