Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 14
Vĩnh Phát sau khi thưa chuyện với cha má Thục Mai, nhận được sự đồng ý của họ, anh ta liền đưa Thục Mai về nhà ở. Thục Mai có thai được hai tháng, sức khỏe tốt, ăn uống tốt, cũng không có nghén cái gì. Hàng ngày Vĩnh Phát đều đi làm về sớm để chăm bà bầu, có khi còn đưa Thục Mai ra huyện ăn uống rồi đến chiều bữa sau mới về lại nhà. Cuộc sống của hai người họ cứ như cuộc sống của vợ chồng son vậy, hạnh phúc bình yên qua ngày, mặc kệ đau khổ của người khác…
Còn về phần Kim, trong nửa tháng qua cô ấy vẫn như vậy, không hề nghe thông báo về chuyện cô ấy có bầu. Riết rồi Bông cũng hoài nghi không biết là cô có nghe nhầm về chuyện Kim có bầu hay là không nữa. Khó nghĩ thiệt sự!
*
Vĩnh Phát bữa nay mua về mấy con cua biển rất to cho Thục Mai bồi bổ, Bông nhìn mấy con cua biển hấp lên thơm phức mà nước miếng cô cứ nuốt xuống không ngừng. Mới nhìn sơ qua có một chút mà đã thấy rất ngon rồi, cái này mà ăn vào bụng thì còn thích tới cỡ nào nữa chớ. Chỉ tiếc là anh chồng cô chỉ mua được có mấy con, chia cho Thục Mai với chị Kim là hết, cũng không có tới lượt cô.
Ôm cơn thèm vào trong người, Bông cũng không có nói cho ai biết. Bởi miếng ăn là miếng nhục mà, có thì ăn, không có thì thôi, cũng không cần đòi hỏi quá mức. Chỉ có điều là không biết bằng một thế lực thần kỳ nào đó mà tới chiều, lúc Vĩnh Ngôn nhà cô đi làm về, anh thế mà lại đem về theo một thùng cua rất ngon. Anh chọn mấy con thiệt là ngon để hấp lên cho Bông ăn trước, sau đó chia cua ra cho người trong nhà cùng ăn.
Nhìn vợ ăn cua tới ngon lành, Ngôn vừa bóc thịt cua, vừa cười tủm tỉm nhìn vợ rồi hỏi.
– Ngon lắm hả Hoa? Ăn thêm không, anh kêu dưới bếp hấp thêm cho em mấy con nữa?
Bông ăn hết hai con cua, con này là con thứ ba, ngó thấy bụng đã sắp tròn lên, cô liền lắc đầu trả lời.
– Thôi, ăn nhiều quá tối không ngủ được. Hồi đó cha em nói tối mà ăn cua tôm nhiều là dễ trúng thực lắm, ăn nhiêu đây được rồi.
– Vậy anh kêu nhà bếp để dành cho em, trưa mai em kêu bé Thọ hấp cho em ăn nữa nha em. Anh chủ yếu mua cho em ăn, ăn hết anh lại đặt mua thêm. Mai mốt có thèm cái gì thì phải nói cho anh biết, đừng có nhịn thèm, anh không có tiếc cái gì với em hết đó Hoa.
Bông cảm động hết sức, cô gật gật đầu rồi cười tới hai mắt long lanh, lại sung sướng mà hỏi.
– Nhưng sao mà anh biết em đang thèm ăn cua vậy? Hồi trưa này ngó thấy nhà bếp hấp cua cho chị Mai mà em thèm quá trời, tại đó giờ em ít được ăn lắm. Định bụng bữa nào em đi chợ huyện em mua, chớ ở chợ chỗ mình không có cua tươi mà ngon như vầy đâu!
Ngôn biết hoàn cảnh nhà vợ khó khăn, mà giá của cua biển thì đắc, vậy nên cô ít được ăn cua là chuyện chắc chắn rồi. Càng nghĩ càng thấy thương vợ mình, vậy nên Ngôn quyết định lát nữa anh sẽ đặt thêm một thùng cua, một nửa để dành cho Bông, một nửa đem gửi biếu về nhà vợ. Thương vợ thì cũng thương luôn nhà vợ, chút xíu cua này anh mua mỗi ngày còn được, nói chi là lâu lâu mới mua.
Tách xong vỏ của càng cua, Ngôn đút thịt cua vào miệng Bông, anh cười, dịu dàng nói.
– Con người ăn được ngủ được là phúc đó em, hễ thèm cái gì thì nói với anh, anh mua cho em ăn. Chồng em không thiếu nhất là tiền, đừng có tiếc của dùm anh. Em mà ốm là thiên hạ người ta quở anh không biết nuôi vợ, để em thèm mà không có ăn.
– Rồi rồi, em biết rồi mà, có thèm cái gì là em nói anh liền, không có nhịn nữa đâu mà.
Ngôn gật đầu, anh rất hài lòng về biểu hiện này của Bông. Cô phải thoải mái như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt được. Chứ anh sợ nhất là cái gì vợ anh cũng không chịu nói với anh, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc cô không xem anh là chồng…
Cưới nhau không có nền tảng từ tình yêu, vậy nên anh phải luôn thận trọng để mà yêu thương và chăm sóc cho cô. Anh muốn cô cũng yêu anh, giống như là anh thực lòng yêu cô vậy. Anh không muốn cô sống bên cạnh anh mà không có tình cảm với anh, lại càng lo sợ nụ cười của cô dành cho anh chỉ là nụ cười gượng ép…
Vốn dĩ chuyện ép cô cưới anh đã là chuyện rất đáng khinh thường rồi, vậy nên anh rất sợ biểu hiện vui vẻ này của cô chỉ là biểu hiện giả tạo, thực lòng anh lo lắng lắm!
*
Hiếm hoi lắm mới có một bữa mà Kim chịu ra ngoài hít thở không khí trong lành. Lại càng hiếm hoi hơn khi Kim lâu lâu “xuống núi” mà còn kêu Bông ra vườn ngồi trò chuyện giải khuây cùng. Bởi trước giờ Kim không thân với Bông quá, hay nói đúng hơn là có chút xem thường cô em dâu là Bông đây.
Trong vườn thoáng mát, lâu lâu còn có gió trời thổi ngang qua, mát mẻ dễ chịu vô cùng. Trên bàn có trái cây tươi, có cả nước cam rất ngọt, Bông hút vào một ngụm, uống xong lại nói với Kim.
– Em thấy chị chịu ra ngoài em cũng mừng, mấy bữa chị không ra ngoài, mà cũng không cho ai vô thăm, em với mọi người lo quá chừng!
Thần sắc của Kim đã ổn hơn trước khá nhiều, có điều là cô ấy trông ốm hơn, yếu ớt hơn, quầng thâm mắt cũng đậm hơn trông thấy. Nghe Bông nói, Kim liền trả lời, ngữ điệu nhạt nhòa như nước lã.
– Cũng vì sợ mọi người lo nên chị mới ra ngoài đây nè, ở trong phòng hoài cũng bí bách, ngó bộ ra ngoài hít thở giống như người bình thường sẽ tốt hơn…
– Chị Kim…
Thấy Bông có vẻ lo lắng, Kim lúc này liền nở nụ cười gắng gượng, cô ấy bình thản nói.
– Đừng lo cho chị, nếu chị suy sụp thì đã suy sụp từ lâu rồi, không cần chờ ai phải thương xót cho chị đâu. Người bội bạc thì cũng đã bội bạc rồi, nhưng mà chị còn phải sống, mọi người cũng cần phải sống mà Bông. Có thể em không hiểu, nhưng hôn nhân không phải chỉ là chuyện riêng của hai người…
Hôn nhân… không phải chỉ là chuyện riêng của hai người sao?!
Ngó thấy không khí trì xuống quá, Kim lúc này mới chuyển sang chủ đề khác để nói.
– À hôm qua chị có ăn cua của chú Ngôn mua, cua ngon lắm, chị ăn uống không vô mà vẫn thấy rất là ngon đó nha!
– Vậy hả chị, ngon chị ha! Mà em tưởng chị không ăn á chớ, tại hồi trưa hôm qua em thấy anh Phát có biểu nhà bếp hấp cua đem lên phòng cho chị á chị.
Nhắc đến Vĩnh Phát, Kim liền cười lạnh, giọng cô ấy đầy u uất.
– Đồ của anh ta mua, chị không muốn động tới. Anh ta là mua cua cho con Mai bồi bổ, chẳng qua là thấy dằn vặt quá nên mới đem qua cho chị. Chị bỏ cho chó ăn rồi, chị không cần mấy thứ tâm ý giả tạo đó.
Bông không nói gì, hay nói đúng ra là cô không dám bàn luận gì về chuyện này. Thú thực là nếu đổi lại cô là chị Kim thì có khi cô còn đập luôn con cua vào đầu anh Phát chớ nói gì tới chuyện bỏ cho con chó nó ăn. Loại người phụ bạc vợ con như anh chồng cô thì không đáng được tôn trọng, dù thân phận có cao quý tới đâu thì cũng không đáng được tôn trọng một chút xíu nào!
Bông với Kim nói chuyện qua lại rất vui vẻ, cũng không nghĩ là Thục Mai cũng sẽ ra vườn đi dạo vào lúc này. Người phát hiện ra Thục Mai đầu tiên là Bông, sau đó là tới Kim. Bông thì còn ái ngại không dám nói gì chứ Kim thì khác, vừa nhìn thấy Thục Mai, cô ấy đã cất cao âm giọng mà “đọc thơ” châm biếm xua đuổi.
– Tóc mây lại bới khăn sồng, quần thâm tha thướt cướp chồng người ta. Mấy đời cơm nguội lên hơi, cái thân làm bé… thảnh thơi bao giờ!
Kim vừa dứt câu thì Thục Mai cũng liền biến sắc, sau đó không tới ba giây, Thục Mai liền vội vàng xoay người rời đi, tới một ánh mắt cũng không dám nhìn vào Kim…
Bông ngồi cạnh Kim, cô quan sát rõ tường tận một màn giao đấu này, phải nói là cô nể chị Kim quá mức. Bởi vậy, cái tầm quan trọng của việc ăn học là ở đây nè, tới chửi nhau cũng thấy văn minh hết chỗ nói. Chị Kim mà cứ như vầy thì kiểu gì Thục Mai cũng có ngày lên tăng xông vì không phát giận ra được cho coi!
Thấy Thục Mai đi rồi, Kim lúc này mới quay sang nhìn Bông, cô ấy vừa nói cũng là vừa chỉ bảo cho Bông.
– Cái thứ cướp chồng người ta thì dù cho gia cảnh có tốt cỡ nào thì cũng là thứ chó chê thôi em. Con người có đạo đức thì không ai đi làm cái loại chuyện khốn kiếp như nó, vậy nên em cũng không cần nhẹ nhàng với cái ngữ này làm gì. Đánh thì không cần, nhưng bắt buộc phải đè đầu nó xuống, chớ mà bỏ chồng vì nó thì quá hời cho nó rồi còn gì. Em nhớ nhìn qua hoàn cảnh của chị mà phòng ngừa, mai mốt thấy con nào mà có dấu hiệu tanh hôi thì xử nó liền luôn. Chớ đừng để như chị, mất chồng rồi mới thấy hối hận, nhớ nha Bông!
Bông gật gù, kiến thức này cô đã kịp tiếp thu, cũng khắc sâu vào trong não, chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Phàm ở đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai dám nói chắc chuyện gì, vậy nên đề phòng vẫn hơn!
*
Sau cái hôm Kim dùng ca dao tục ngữ để “khịa” Thục Mai thì Bông cũng rất quyết tâm mua sách về đọc để mở mang thêm kiến thức. Ấy thế mà trong khi sách còn chưa kịp gửi về hết thì Bông lại giật mình khi nghe hung tin… Kim và Thục Mai xô xát nhau?!
Là sao nữa vậy? Rõ ràng là Kim đã dạy Bông không nên đánh nhau, vậy mà chị ấy lúc này lại đi giao chiến quyền cước với Thục Mai? Tức thiệt chớ!
Có điều là sau khi Kim và Thục Mai giao chiến thì chuyện Kim có bầu cũng được mọi người phát hiện ra.
Ngay khi tin tức này được truyền ra, má chồng Bông vì xót con dâu mà đã cho Thục Mai một bạt tai không hề kiêng nể gì đứa bé trong bụng của cô ấy. Kết quả là Thục Mai vì sốc mà động thai, Vĩnh Phát với mẹ mình cũng vì vậy mà gây nhau một trận vô cùng lớn.
Nhưng khác với mọi khi, lần này thái độ của má chồng Bông rất quyết tuyệt, còn gọi hẳn cho cha má của Thục Mai mà mắng. Phải tới khi Thục Mai quỳ xuống mà tạ lỗi với Kim thì má chồng Bông lúc đó mới chịu bỏ qua không trách cứ Vĩnh Phát và cha má Thục Mai nữa.
Thế sự xoay chuyển chóng mặt, Thục Mai hiện giờ không có lấy một ai chống lưng, kể cả là Vĩnh Phát cũng chưa chắc đã bảo vệ được cho mẹ con cô ấy…
Quả báo… đây có phải là quả báo của Thục Mai như lời của mọi người đã nói hay không? Mà nếu đúng thật đây là quả báo thì quả báo này… quả thực là tới quá nhanh rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!