Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 24
Bông về tới nhà chồng, chuyện đầu tiên mà cô làm là đi tìm Kim. Biết Kim đang ở trong vườn, Bông liền tức tốc tới đó. Ngó thấy Kim đang ăn cái gì đó trong chén, Bông hoảng hồn, vội vàng đi nhanh tới hỏi.
– Chị Kim… chị đang ăn gì vậy?
Kim thấy bộ dạng của Bông có chút kỳ lạ, cô ấy cũng khẩn trương mà trả lời.
– Chị ăn chè, chè đậu xanh nhà bếp nấu. Em muốn ăn không, chị kêu người đi múc cho em một chén?
Bông lắc đầu, mắt cô nhìn vào chén chè, thấy chén chè đã vơi phân nửa, Bông lo lắng nhưng không biết phải làm sao…
Kim ngồi bên cạnh, cô ấy nhìn ra được điểm khác thường của Bông, lúc này cô ấy liền hỏi.
– Bông? Có chuyện gì hả em? Bộ chén chè này có gì hả?
Bông phân vân quá đỗi, cô đang suy nghĩ không biết là có nên nói chuyện của Lựu ở Hòa dược đường cho Kim nghe hay không. Nói thì cũng được, nhưng nếu không có bằng chứng thì cũng như không, khéo lại khiến cô mang tiếng ác vào người…
Nghĩ nghĩ một hồi, Bông lúc này mới quay sang nhìn Kim, cô nghiêm túc, nói một cách rất chân thành.
– Em… thực ra là khuya hôm qua… em nằm mơ. Trong mơ có người nhờ em đi nói với chị là… có người đang muốn hại chị. Mà em suy nghĩ suốt từ sáng tới giờ, sợ nói ra thì chị cười với không tin em, mà nếu không nói thì em cứ… không yên ở trong lòng. Chị… chị cẩn thận hơn có được không? Chớ tự dưng em nằm mơ thấy vậy… em sợ quá!
Kim nghe mà cũng thấy lo lo, có điều là cô ấy không lo lắng giống như Bông, vừa có lo, mà cũng vừa dè chừng không mấy tin.
– Trong mơ em không thấy được là ai hại chị hả? Em mơ sao?
Bông cố gắng bịa ra một câu chuyện, cô nói như thật.
– Em mơ thấy có một ông lão lớn tuổi đi từ gian thờ của nhà mình đi ra, ông ấy nhìn chị từ xa rồi sau đó đột nhiên quay sang nói với em. Ông ấy nói là vía chị mạnh, ổng không báo mộng được, vía em hạp âm nên ông ấy nhờ em chuyển lời lại với chị là chị phải cẩn thận… bởi có người muốn hại mẹ con chị. Ông ấy còn nói ông ấy muốn bảo vệ cháu đích tôn của dòng họ, vậy nên mới báo mộng như vậy. Còn người hại thì ông ấy không có nói, chỉ nói là có người sẽ bỏ gì đó vào đồ ăn thức uống của chị mà thôi…
Dừng chút, Bông lại nói tiếp, cảm xúc sợ hãi lo lắng không giấu đi đâu được.
– Chị… em sợ lắm… em biết vía em hạp âm nên những giấc mơ như thế này em tin dữ lắm. Em cũng không muốn làm cho chị hoảng sợ, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn nha chị.
Kim dường như rất tin tưởng Bông, cô ấy lúc này cũng đang lo lắng không kém, sợ hãi mà hỏi Bông.
– Nếu đúng thiệt như em nói thì bây giờ… bây giờ chị phải làm cái gì? Dạo này em bé lớn, chị ăn nhiều lắm, chị không thể nhịn ăn được. Hay là… chị xin về mẹ chị ở… em thấy được không?
Bông gật đầu, cô có hai phương án đưa ra cho Kim tham khảo.
– Em thấy vậy cũng được, về mẹ ở thì sẽ an toàn hơn rất nhiều. Hoặc nếu chị muốn ở lại đây thì em cũng có cách, này là em suy nghĩ cả sáng rồi đó, nghĩ hoài mới ra được á chị.
– Cách gì hả Bông?
– Dạ, là bây giờ chị sai người ra hiệu thuốc đông y, chị mua một cái kim châm thử độc. Chị nói với người ta, cái loại nào thử được trong đồ ăn thức uống có bỏ thuốc p-há t-hai thì mua, em nghĩ là sẽ có. Hoặc nếu sợ mấy hiệu thuốc ở đây không có thì chị biểu người làm đi tới Hoà dược đường hỏi mua, em nghĩ ở đó có.
– Hòa dược đường của Dương sư phụ hả em?
– Dạ đúng rồi, là của thầy Dương, em cũng kê thuốc ở đó uống á chị. Nói chung thì cứ cẩn thận vẫn hơn, chớ em mơ thấy như vậy em sợ dữ lắm!
Kim đối với những chuyện này rất nhạy cảm, bởi khó khăn lắm mẹ con cô ấy mới đi được tới đây, cô ấy nhất quyết sẽ không để cho con của cô ấy gặp bất kỳ chuyện gì không may xảy ra được. Không cần biết Bông nằm mơ có thật hay không, nhưng bản năng của người mẹ trong Kim bắt buộc bản thân cô ấy phải cẩn trọng hơn để bảo vệ cho đứa con của mình. Hơn nữa việc làm này cũng không có gì quá đáng, chỉ cần trước khi ăn uống gì đó thử qua kim châm là được.
Kim gật đầu, cô ấy nhìn Bông bằng ánh mắt cảm kích mà nói.
– Chị hiểu mà, chị hiểu là em lo cho chị. Em yên tâm, chị sẽ cẩn thận, cũng sẽ nói với mẹ chị đi mua kim châm thử độc. Lát nữa chị sẽ xin má về nhà mẹ chơi mấy bữa, chớ ở đây bây giờ chị thấy không mấy an tâm.
– Dạ, chị phải để tâm lý thoải mái mới tốt cho em bé nha chị.
– Cảm ơn em nha Bông, cảm ơn em nhiều lắm!
*
Bông đã nói chuyện này với Kim, cô cũng tin là Kim sẽ cẩn thận làm theo lời cô nói. Thú thực thì chuyện này cũng rất nhạy cảm, không có bằng chứng thì không được nói linh tinh, nếu không chắc chắn sẽ bị phản tác dụng.
Mà có điều là hành tung của Lựu gần đây lại rất bình thường, là bình thường theo kiểu một cách khác thường. Mặc dù Lựu rất kỳ lạ nhưng Bông hiện giờ cũng chỉ có thể âm thầm để ý tới Lựu, hoàn toàn không thể làm gì hơn!
*
Vĩnh Ngôn đi đón cô Út Chi về thăm nhà, vì đường xa mệt mỏi nên cô Út đã đi nghỉ sớm. Cô Út có mua cho vợ chồng Bông mỗi người một chai nước hoa vô cùng đắt tiền. Chưa hết, cô Út còn mua cho Bông hai bộ đồ rất đẹp, mẫu mã thời thượng mà ở đây không ai có để bán. Chỉ có điều này lạ lạ là cô Út Chi chỉ mua cho vợ chồng Bông, ngoài ra không mua cho ai khác, kể cả là Thục Mai…
Ngắm nghía mãi hai bộ đồ, Bông vui tới mức không nhịn được khen tấm tắc.
– Đồ đẹp quá anh ơi! Cô Út có mắt thẩm mỹ thiệt luôn á!
Vĩnh Ngôn ngồi trên giường nhìn vợ, anh dịu dàng hỏi.
– Thích lắm hả em?
Bông gật đầu lia lịa, cô cười tươi rói.
– Thích chớ! Con gái ai mà không thích mặc đồ đẹp! Nếu em có nhiều tiền, em sẽ mua hết, mua hết những thứ mà em thích!
Vĩnh Ngôn nhìn vợ đang thoa tay múa chân, anh khẽ nhíu mày, điềm đạm mà nói với Bông.
– Anh không thiếu tiền, anh rút tiền cho em một khoản lớn để mua sắm, em đừng ước nữa.
Bông cười hề hề, cô treo đồ vào trong tủ, tủm tỉm đi tới chỗ chồng mình.
– Em không có ước, em chỉ nói vui vậy thôi à. Tiền anh cho em, tiền má phát hàng tháng vẫn còn nhiều lắm, em đã xài hết đâu.
Ngôn đón lấy Bông rồi ôm chặt eo cô kéo cô vào lòng, anh quay sang nhìn cô, cưng chiều mà nói.
– Nhưng anh thích để em giữ tiền, em giữ tiền thì hai đứa mình mới đúng là vợ chồng. Anh ra ngoài kiếm tiền, em ở nhà xài tiền, xài hết anh lại kiếm thêm, anh biết kiếm tiền lắm.
– Vậy cũng được nữa hả? Một đứa làm một đứa phá, em thấy không được đâu!
– Được hết, cứ xài đi. Thành công lớn nhất của một người đàn ông là kiếm đủ tiền cho vợ mình xài. Em cứ thoải mái, em có vung tiền qua cửa sổ thì anh vẫn lo được, yên tâm!
Quá trời soái ca rồi! Người gì mà vừa tinh tế, rồi còn có kinh tế nữa chớ… chồng cô nói câu này ngầu quá đi!
Bông hôn một cái “chụt” lên má chồng mình, cô nịnh nọt lấy lòng.
– Chồng em ngầu quá trời!
Ngôn đắc chí khi được vợ khen là ngầu. Và thế là mỗi ngày đi làm về, Ngôn đều đưa cho vợ một sấp tiền để thể hiện sự ngầu bá cháy của bản thân…
Đúng là… không có ai bình thường khi yêu hết. Hành động này của cậu Ngôn phải nói là được trả giá bằng quá nhiều hiện kim, thiệt là ngầu hết biết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!