Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 31
Sau khi chặn số điện thoại của Ba Thoại, Bông sửa soạn thêm chút nữa rồi mới xuống nhà. Cô cố tình xuống hơi trễ, lúc cô xuất hiện thì mọi người cũng đã đông đủ ngồi trong phòng ăn.
Bông đi tới vị trí ghế của mình rồi ngồi xuống, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, động tác của cô vẫn rất bình thản, không có một chút gì khác thường. Bữa nay cô mặc một bộ váy rất đẹp, áo tiểu thư màu kem, chân váy xòe màu đen, chân đi giày bệt công chúa. Trông cô thuần khiết thanh tao tựa như một đóa hoa sen, cốt cách cao quý bỗng chốc hiện rõ, không một chút gượng ép.
Bà Út Chi nhìn cháu dâu chằm chằm, càng nhìn càng thấy yêu thích, một chút cũng không rời mắt. Nhịn không được, bà liền khen, biểu cảm hài lòng thấy rõ.
– Cháu gái nhà ai mà đẹp quá vậy nè! Bộ này con mặc đẹp quá Bông ơi, hợp ơi là hợp, lát chụp cho cô tấm hình kỷ niệm nghen con!
Bông được khen, cô cười rực rỡ, mà cô cười càng tươi thì càng phô lên được nét kiều diễm sẵn có trên gương mặt của cô. Đôi môi đỏ xinh khẽ mở, Bông vui vẻ nói với bà Út Chi.
– Dạ. Bộ váy này đẹp quá chừng luôn Út, con thích lắm luôn!
Bà Út Chi cười tủm tỉm mà vừa lòng vừa ý. Mắt thẩm mỹ của bà cũng ổn lắm chứ, chọn cho Bông mấy bộ, bộ này chưa phải là đẹp nhất mà cô đã mặc hợp như thế này. Kiểu này phải gọi là lụa đẹp vì người chứ không phải là người đẹp vì lụa nữa rồi.
Bà Ba ngồi đối diện cũng góp vui, miệng bà cười tươi, khen ngợi trơn tru.
– Chà, bữa nay vợ Vĩnh Ngôn đi đâu mà ăn mặc đẹp quá vậy nè? Mà con mặc kiểu này thím ngó thấy đẹp nha, ưng mắt lắm. Là của cô Út Chi mua cho con đó hả?
Bông cũng không giấu giếm, cô hướng mắt về phía bà Ba rồi gật đầu mà trả lời.
– Dạ, Út mua cho con.
– Cô Út cưng cháu dâu dữ ghê hôn, nhà này con Bông là nhất rồi, không đứa nào được cô Út cưng như con Bông đâu!
Người không biết gì thì sẽ nghĩ đơn giản là cô Út Chi thương Bông hơn, nhưng đã là người biết được gì đó rồi thì lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Ngồi ở đây, số người biết về thân thế thật sự của Vĩnh Ngôn cũng không phải là ít, chắc chắn bà Ba đây cũng không phải ngoại lệ. Mà bà Ba đã nói như thế này, đây là cố ý nói cho những người đang ngồi ở đây nghe rồi chứ đâu!
Lựu thấy Bông thay đổi diện mạo, trong lòng cô ta rõ ràng là ghen tị trước vẻ đẹp của Bông. Sự ganh tị tràn lan khoé mắt, càng nhìn Bông thì Lựu càng thấy khó chịu, cuối cùng là nhịn không được mà châm chọc vài câu.
– Đẹp thì có đẹp thiệt đó, nhưng mà thấy không hợp để đi làm dâu cho lắm. Đừng nói là cô tính ăn mặc như thế này luôn nha, người ta quở c-h-ế-t đó!
Bông nhìn Lựu, cô nghe được sự sân si trong lời nói của Lựu, tới cả biểu cảm của cô ta cũng hiện rõ mấy chữ sân si soi mói. Có điều là Bông cũng không có sợ, một khi cô đã dám đổi phong cách thì còn sợ gì miệng lưỡi của ai.
– Thứ nhất, tôi lớn hơn cô, cô nên gọi tôi là chị, còn muốn xưng như thế nào thì tùy cô, tôi không chấp. Thứ hai, tôi có mặc sa rê của cô dâu thì tôi vẫn làm dâu được, vô tư, không vấn đề gì. Phụ nữ cần phải xinh đẹp, cô cũng là phụ nữ, cô đừng nên nói những lời khó nghe như vậy!
Lựu sửng sốt, sắc mặt cô ta từ bình thường chuyển dần sang đỏ, là đỏ của sượng sùng. Lựu không nghĩ là Bông sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế này, bởi kiểu cách trước giờ của Bông không phải là như thế.
– Tôi… tôi chỉ là nói như vậy thôi… có gì mà khó nghe… cô đừng có làm quá!
Bà Ba thấy con dâu yếu thế, bà liền hỗ trợ, cười đon đả mà hòa giải.
– Ui chà, bé Lựu nó góp ý vậy thôi à Bông. Tánh con Lựu nó vậy đó, ăn nói thẳng như ruột ngựa à, con để bụng chi!
Bông nói chuyện với Lựu thì khác, nhưng khi nói chuyện với bà Ba thì khác. Mặc dù cô cũng không khoan nhượng, nhưng chí ít thì cô vẫn rất tôn trọng bà Ba.
– Dạ, con cũng biết là Lựu trước giờ nói chuyện không chịu suy nghĩ. Nhưng mà em ấy lớn rồi, cứ ăn nói như vậy hoài, người ta không biết sẽ quở c-h-ế-t đó thím Ba. Lớn rồi, cũng đã lấy chồng rồi, cái nào nên nói thì nói, cái nào không nên nói thì đừng nói, đừng có bạ đâu nói đó, người ta chửi vô duyên!
Bông nói rất khéo, lời nói rất có chừng mực, nhưng ý tứ thì cứ như chửi trên đầu trên cổ Lựu vậy. Mà cách nói chuyện này của Bông thì ai mà bắt bẻ được, tới cả bà Ba bình thường giảo hoạt cũng không biết đỡ cho con dâu bằng cách nào.
Vĩnh Tân ngồi cạnh vợ, anh ta nhìn vợ bằng nửa con mắt, ghét bỏ mà làu bàu.
– Cái tật ăn nói vô duyên hoài không chịu bỏ, giờ bị người ta nói cũng vừa lắm. Tui chưa thấy con đàn bà nào mà nói chuyện lãng gian như cô, cô cứ như vầy hoài thì ai mà chịu cho nổi. Đẹp thì cứ công nhận đẹp đi, bày đặt ra vẻ bắt bẻ này kia làm chi… riết thấy mệt!
Sắc mặt Lựu đang đỏ, sau khi nghe chồng quở trách thì liền chuyển sang xanh, tức tới mức cứng họng, một chữ cũng không cãi lại được. Lựu quê khi bị Bông nói thì ít, nhưng quê khi bị chồng nói thì nhiều, quê không biết giấu mặt đi đâu!
Thấy vợ chồng Vĩnh Tân sắp xào xáo gây gỗ tới nơi, ông chủ Lực liền tằng hắng vài tiếng cảnh cáo. Ông nhìn thoáng qua Bông, sau đó lại nhìn tới Lựu, cuối cùng vẫn là bênh con dâu hơn, ông lên tiếng dạy dỗ Lựu.
– Trong nhà này, đứa nào muốn ăn mặc sao thì mặc, miễn sao đừng có khoe da khoe thịt, lố lăng dị hợm là được. Thời buổi bây giờ hiện đại rồi, nhà mình cũng bề thế, tụi con cứ thoải mái mà chưng diện, ở đây không ai cấm cản. Đàn bà ăn mặc tươm tất được người ta khen ngợi thì chồng con hãnh diện, là chuyện tốt, không xấu… Nhưng mà con Lựu, đây là bác Hai nhắc nhở con lần đầu mà cũng như là lần cuối. Con sau này nói chuyện với chị Kim, chị Bông cho đàng hoàng lịch sự. Con thân là em, không có được xưng tôi, lại càng không được phép gọi các chị là cô này cô nọ. Chị Bông nói đúng, mình lớn rồi, lại có chồng, ăn nói lựa lời cho khéo. Chứ cứ sỗ sàng ra đó thì người ta đánh giá, người ta chê cười Vĩnh Tân, chê cười nhà chồng không biết dạy con. Bác Hai nói rồi, con nên khắc phục, đừng để bác Hai nói chuyện này với ông nội, lúc đó đừng biểu sao bị phạt nghe chưa?
Lựu bị đánh hội đồng, vừa bị Bông chửi khéo, lại bị chồng quở, bây giờ còn bị bác chồng răn dạy trước bao nhiêu con người, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Có điều là Lựu không dám tỏ thái độ với bác chồng, dù có ấm ức tới máu huyết sôi trào thì cũng phải cúi đầu mà vâng dạ.
– Dạ… con biết rồi bác Hai… sau này con không dám vậy nữa!
Ông chủ Lực cũng không muốn nói nhiều, dạy dỗ Lựu nhiêu đó với ông đã là quá lắm rồi, bởi ông rất hiếm khi nào xen vào chuyện của đàn bà con gái trong nhà. Nhưng thực ra là ông đã không vừa mắt Lựu từ rất lâu rồi, lúc bà Ba muốn cưới Lựu cho Vĩnh Tân là ông đã thấy không vừa ý. Nhưng mà ngày đó ông không muốn can ngăn quá nhiều, bà Ba đã không chịu nghe thì ông cũng mặc kệ, để mẹ con bà Ba tự quyết định. Bởi ông sợ người ta nói là ông chuyên quyền, hà hiếp em dâu, vậy nên ông mới đồng ý để cho Vĩnh Tân hỏi cưới Lựu.
Lựu đẹp người nhưng tánh nết quá kỳ cục kỳ đời, lúc còn con gái đã có tiếng hay cãi cha cãi mẹ, vậy mà không hiểu sao bà Ba lại ưng bụng Lựu mà cưới. Một đời bà Ba hơn thua với thiên hạ, vậy mà lại cưới phải cô con dâu trời ơi đất hỡi… đúng thiệt là lắm cái khó hiểu mà!
*
Hơn 6 giờ tối Vĩnh Ngôn mới về tới nhà, cũng may là anh kịp chuyến phà cuối, nếu không là phải đợi tới sáng mai mới có thể về nhà với Bông được.
Vĩnh Ngôn nôn nóng lên phòng, vừa mở cửa bước vào phòng, đập vào mắt anh là cảnh xuân phơi phới của mỹ nhân. Vợ anh da dẻ trắng trẻo, vóc dáng yểu điệu thướt tha, kèm theo bộ váy ngủ nửa che nửa hở, ướt át kích tình một cách kỳ diệu…
Vĩnh Ngôn khựng bước, trên môi vô thức nở nụ cười thỏa mãn, kèm theo ánh mắt mị hoặc hơn bao giờ hết. Anh thấy rõ là Bông có hơi giật mình khi nhìn thấy anh, chắc là cô ngại, hai má cũng đỏ ửng lên hết rồi. Càng nhìn Bông thì anh càng thấy rạo rực trong người, giây phút này chỉ muốn đắm chìm vào thân thể cô, đắm chìm càng sâu càng tốt.
Đặt túi xách xuống, Vĩnh Ngôn khoan thai cởi nút áo sơ mi, anh đi chậm từng bước về phía Bông, vừa đi vừa cười nói với cô.
– Anh vẫn chưa tắm… được không em?
Bông đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, vậy mà khi nhìn thấy biểu cảm như hổ đói tám nghìn năm chưa được ăn này của Vĩnh Ngôn, cô vẫn có chút gì đó hồi hộp kèm theo lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô mặc váy ngủ mỏng manh khiêu khích như thế này, tới cô nhìn cô trong gương còn thấy rõ sự gợi tình, nói gì tới Vĩnh Ngôn. Thôi thôi tiêu đời rồi, là cô tự tìm đường chết, ch-ết tươi không kịp ngáp luôn ấy chớ!
Bông dựa lưng vào bàn trang điểm, giọng cô hơi run, khoé mi chớp chớp liên tục vì ngượng ngùng.
– Anh hỏi em như vậy là sao? Thì anh… anh cứ đi tắm đi…
Vĩnh Ngôn đi tới trước mặt Bông, anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô rồi kéo sát cô vào người anh. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, hai cơ thể gần nhau không kẽ hở. Vĩnh Ngôn biết vợ mình đẹp, nhưng vừa đẹp vừa gợi cảm như thế này thì quả thật là lần đầu tiên anh được nhìn thấy. Chỉ cần cô chớp mắt thôi cũng khiến anh muốn gục, đừng nói tới chuyện… anh cùng cô làm chuyện đó…
Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve da thịt của Bông, cảm nhận được từng cái run run của cô, Vĩnh Ngôn hít vào một hơi sâu mà cảm thán hỏi.
– Ở với anh lâu như vậy rồi mà vẫn còn run… sợ anh à em?
Bông tựa vào người Vĩnh Ngôn, người cô mềm như nước, tay anh vuốt ve tới đâu, cảm giác tê rần liền lan tràn mạnh mẽ đến đó. Cô không có sợ Vĩnh Ngôn, nhưng cô không chịu được cảm giác ngứa ngáy này, da thịt cô quả thật là mẫn cảm.
Tay ôm siết lấy hông Vĩnh Ngôn, mặt Bông đỏ rần, giọng nói càng lúc càng run.
– Em… không có sợ anh… nhưng mà em nhột lắm… cứ ngứa ngáy khó chịu…
Vĩnh Ngôn thích trêu vợ, nghe cô nói ngứa ngáy, anh liền đùa dai vờn quanh dưới mông cô, thi thoảng còn đụng chạm vào nơi nào đó cực kỳ mẫn cảm. Lại cảm nhận được cơ thể vợ mình gồng lên, anh thỏa mãn nở nụ cười mê hoặc.
– Ngứa ở đâu? Có phải ở đây không? Chỗ này đúng không em?
Bông chịu không được cảm giác này, đã vuốt ve da thịt cô thì thôi, lúc này còn… còn đưa tay vào chỗ đó…
– Anh… anh đi tắm… đi tắm đi…
Tiếng nói thỏ thẻ kèm theo từng hơi thở gấp gáp ái muội của Bông truyền tới tai Vĩnh Ngôn, làm cho nơi nào đó dưới thân anh đã bắt đầu trở nên căng cứng. Không nhẫn nhịn thêm được nữa, Vĩnh Ngôn rút tay ra khỏi cơ thể của Bông, anh cúi người bồng vợ lên cao, sau đó ôm vợ đi tới bên giường. Thả cô nằm xuống giường, nhìn hai quả đào tròn đều xinh xắn ngạo nghễ của cô, Vĩnh Ngôn phải nuốt nước miếng vào trong mấy bận. Thắt lưng được cởi, cùng với khí thế cuồng phong, Vĩnh Ngôn cười tà mị mà nhìn Bông, giọng nói của anh không biết đã khàn đặc từ khi nào.
– Lát nữa anh cùng em tắm sau, ngoan, đừng khóc, đêm nay em có khóc anh cũng không buông tha cho em đâu… dám dụ dỗ anh… em tiêu đời rồi!
Vĩnh Ngôn nói không sai, Bông tiêu đời rồi… cô bại trận thảm hại dưới tay anh… đáng ghét thật!
*
Phà T là bến phà bắt từ bờ chợ huyện sang bờ cồn Vàng, sau khi Vĩnh Ngôn xuống phà ở phía cồn Vàng, chuyến phà đi ngược về chỉ còn lại hai hành khách…
Hai cô gái trẻ đứng bên trong khoang tàu, tầm mắt hướng về phía cồn Vàng, một trong hai cô gái lên tiếng hỏi người còn lại.
– Cô… sao lúc nãy cô không tới gặp cậu Vĩnh Ngôn? Trước sau gì cũng trở về, gặp gỡ sớm có phải là tốt hơn không?
Cô gái với dáng người thướt tha đứng khoanh tay nhìn về xa xăm, gió thổi làn tóc cô bay, để lộ ra gương mặt kiều diễm.
– Gấp gì? Bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa cô về đây chuyến này là gặp ông ngoại, cũng không phải để gặp anh ấy.
– Vậy… khi nào thì cô mới tới gặp cậu Ngôn? Em nghe nói cậu Ngôn với vợ mới mặn nồng lắm, kẻo để cô gái kia có bầu thì lại khó cho cô đó cô!
Cô gái nọ không tỏ ra biểu cảm gì khác thường, ngược lại thần sắc vẫn rất điềm tĩnh.
– Cô ấy có bầu thì cũng không liên quan gì tới cô, dù sao thì cô ấy cũng không gây ảnh hưởng tới cô, cô cũng sẽ không làm khó cô ấy.
– Nói vậy tức là… cô đồng ý để cho cô ấy cùng ở lại?
– Không phải là cô đồng ý, mà cơ bản là cô cũng không có quyền đuổi cô ấy đi được. Vĩnh Ngôn có vẻ rất thương cô gái này, mà nếu anh ấy đã thương như vậy thì cứ để người ta ở lại, cô cũng không thấy có gì là không được.
– Nhưng mà… lỡ cô gái kia hại cô thì sao? Huống hồ gì nếu cô đồng ý để cho cô gái kia ở lại thì khác nào cô là người tới sau… rõ ràng cô mới là vợ của cậu Ngôn mà?
– Em quên là cô với Vĩnh Ngôn đã ly hôn rồi à? Nếu cô trở về thì cô với cô ấy là chung chồng, Vĩnh Ngôn chắc chắn sẽ không để cho cô ấy chịu thiệt thòi đâu Sa. Nói tóm lại thì cô tự có cách tính của cô, em cứ theo cô là được, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ không ai làm hại được cô đâu!
– Dạ… em chỉ sợ cô chịu thiệt thòi…
– Sẽ không bao giờ có chuyện cô chịu thiệt thòi, mà người chịu thiệt thòi phải là người khác mới đúng… em cứ chờ xem thử!
Phà cập bến, hai cô gái vừa xuống phà đã có xe chờ sẵn, cũng không rõ là bọn họ sẽ đi đâu…
Chỉ là mặc dù trời đã khuya, nhưng vẫn có người nhận ra được, một trong hai cô gái vừa rồi, có một người là vợ cũ của cậu Vĩnh Ngôn nhà ông cụ Chiến… cô Hạnh Thảo…
Nghe nói thì vợ cũ của cậu Vĩnh Ngôn sau khi bỏ chồng đã bỏ đi đâu đó biệt tích, vậy mà bây giờ đột nhiên lại quay trở về… rõ là kỳ lạ mà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!