Không Thể Động Lòng
Phần 21
Tôi ngủ chập chờn nên thiếp đi không lâu lắm, tới khi tỉnh dậy thì bỗng dưng lại bắt gặp một ánh mắt đen thẫm đang nhìn tôi.
Đặng Khải Thành khẽ cười: “Tỉnh rồi à?”.
Tôi giật mình, vội vàng nhìn dọc theo kim truyền thấy m.áu vẫn đang tí tách chảy mới yên tâm, lén lút thở phào một tiếng trong lòng: “Ừ. Anh dậy lâu chưa?”.
“Một lúc rồi”.
“Cảm giác thế nào rồi, còn đau không?”.
“Không đau nữa. Bác sĩ nói tôi mặc áo dày, mảnh b.om lại văng từ xa nên lực không mạnh lắm, không xuyên được nhiều vào thịt”. Nói rồi, anh ta giơ cánh tay lên, hỏi tôi một câu y hệt như bác sĩ hỏi: “Em bao nhiêu cân mà dám truyền m.áu cho tôi thế?”.
“Tôi 48kg đấy”. Tôi chu môi đáp: “Tôi hơi bị khỏe đấy. Bình thường ở Hồng Kông cũng toàn đi hiến m.áu. Lần nào cũng được mấy con gấu bông đem về”.
Đặng Khải Thành cười: “Hồi đó làm việc ở công ty nào?”
“Công ty CLP Holdings”. Tôi tự hào đáp.
“Vị trí nào?”
“Cố vấn cho tổng giám đốc”.
Anh ta im lặng suy nghĩ một hồi, tôi ở bên này cũng háo hức chờ được khen một hồi, nhưng mãi một lúc sau cũng không thấy Đặng Khải Thành nói gì, tôi mới hậm hực nhíu nhíu mày.
Đặng Khải Thành tủm tỉm nói: “Cáu kỉnh gì thế?”.
“Anh có biết công ty CLP Holdings ở Hồng Kông không?”
Người nào đó tỉnh bơ đáp: “Không biết”.
Tôi không thèm nói nữa, chỉ ngoảnh đầu quay đi nơi khác nhìn mây nhìn trời, nhìn khắp nơi cũng không buồn nhìn Đặng Khải Thành. Một lát sau, tôi nghe được tiếng cười trầm thấp từ cổ họng ai đó: “Tiến sĩ Chân Ý muốn được khen à?”.
Tôi nhăn nhó quay lại đáp: “Anh không biết thì thôi, không biết thì khen cũng có tác dụng gì đâu. Tôi không cần anh khen”.
“Thật à?”.
“Thật”. Tôi mạnh miệng nói một câu dối lòng.
“Thế mà tôi tưởng em đang chờ tôi khen cơ đấy”.
“Lúc tôi còn ở Hồng Kông được người ta khen nhiều rồi, nghe cũng chán rồi, bây giờ anh có khen hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tôi”
“Người ta khen gì cơ?”.
“Khen…”. Tôi đang hào hứng định kể, lại nhìn thấy ý cười nồng đậm trong mắt Đặng Khải Thành, lại tức tối đổi ý: “Anh suốt ngày chỉ biết đến tội phạm, rồi lên truyền hình phát biểu truy quét m.a t.úy, không biết được tình hình kinh tế thế giới nên có nói với anh thì anh cũng không hiểu đâu”.
Khóe môi anh ta cong cong: “Em nghe tôi phát biểu trên truyền hình rồi à?”.
“Loa phường ngày nào chẳng có bản tin, không muốn nghe cũng bị rót vào tai thôi”. Tôi phẩy tay: “Dù sao trong nước cục trưởng cũng nổi tiếng mà”.
Tôi cố gắng nhấn mạnh chữ “trong nước”, Đặng Khải Thành nghe xong không hề phật lòng, còn cười bảo: “Cục trưởng một cục cảnh sát phòng chống ma t.úy nhỏ như tôi không có tiếng tăm gì, không so được với tiến sĩ Chân Ý đâu. 29 tuổi đã là tiến sĩ kinh tế học, lại làm cố vấn cấp cao cho công ty năng lượng lớn nhất Hồng Kông. Đúng là tuổi trẻ tài cao, xuất sắc hơn người”.
Tôi được khen đến phổng cả mũi, nhưng nghĩ đến Đặng Khải Thành đã biết rõ công ty CLP Holdings là công ty năng lượng lớn nhất Hồng Kông mà vẫn cố tình trêu tôi, khiến tôi vừa lén lút mừng thầm lại vừa tức tối: “Cục trưởng khen thế tôi không dám nhận đâu, tôi chỉ may mắn nên mới được vào làm ở CLP Holdings thôi. Với cả cũng đã xin nghỉ việc rồi”.
Anh ta liếc tôi: “Công việc tốt như thế, xin nghỉ giữa chừng có tiếc không?”.
Tôi không cần nghĩ đã lắc đầu: “Không tiếc. Ước mơ của tôi nhiều năm nay vẫn là trở về quê hương. Cống hiến cho một đất nước không phải tổ quốc của mình, tôi cảm thấy phí phạm”.
Khi nói xong những lời này, ánh mắt của Đặng Khải Thành đột nhiên thay đổi, trong đó có vẻ nghiền ngẫm sâu xa, lại như cất giấu một ý cười. Một lát sau, anh ta mới nói: “Tiến sĩ Chân Ý, em giỏi lắm”.
“Ơ… à…”. Gò má tôi hơi nóng lên, có cảm giác đây mới là lời khen thật lòng của Đặng Khải Thành, lòng như bị cọ vào một cái, mềm nhũn cả xuống. Tôi đỏ mặt đáp: “Cũng bình thường, dù sao cũng không bằng cục trưởng như anh được”.
Thứ gì cũng giỏi, kiên cường gan góc, rắn rỏi uy dũng, đội trời đạp đất, có một trái tim vì tổ quốc, cũng có một tấm lòng sáng như gương.
Đặng Khải Thành trong mắt tôi bây giờ là như thế.
Nhưng anh ta trước nay luôn chưa từng nhận thứ gì tốt đẹp nào về mình, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên hỏi: “Em có đói không?”.
“Không đâu, buổi sáng ăn cháo ấu tẩu vẫn còn no lắm”. Nói đến đây, tôi mới chợt nghĩ ra một chuyện nên hỏi: “Đám người của Long chín cựa anh định xử lý thế nào?”.
“Trước mắt cứ giam lại trước, điều tra nơi ở của hắn sau”. Đặng Khải Thành đáp: “Lúc đó làm sao em lại bị bọn hắn bắt?”.
Tôi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho anh ta nghe, cũng không quên nói lúc đầu rõ ràng hai tên kia không hề biết lai lịch của chúng tôi, nhưng tên thứ ba thì lại biết rất rõ. Đặng Khải Thành nghe xong thì trầm mặc suy tư một hồi mới nói: “Có ai biết lộ trình của em không?”
“Không có, tôi không nói với ai cả”. Đầu tôi chợt xẹt qua hình ảnh của Đăng Nguyên, nhưng nghĩ mình không hề nói với anh ấy, vả lại, Đăng Nguyên là người mà tôi tin tưởng nhất, nên tôi chỉ bảo: “Bạn tôi có gọi điện thoại tới, nhưng tôi chỉ nói đi du lịch, không nói địa điểm”.
“Bạn em là người hôm trước say đến tìm tôi đó à?”.
Tôi gật đầu, nói Phải.
Đặng Khải Thành hỏi điện thoại của tôi, nhưng ban nãy mấy tên kia sợ lộ nên đã tịch thu của tôi rồi: “Anh nghi ngờ bạn tôi à?”.
“Cũng không loại trừ khả năng đó”. Giọng anh ta đều đều nhẹ tênh: “Mọi người làm việc đều rất cẩn thận, không để lộ ra tin tức gì, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lại có người biết được rõ chúng ta là ai, lên đây với mục đích gì, thì cũng không loại trừ điện thoại của em có thiết bị nghe lén”.
Tôi giật mình: “Bạn của tôi không phải loại người như thế đâu. Anh ấy rất tốt với tôi. Anh ấy cũng không có lý do gì để hại tôi cả”.
Đặng Khải Thành không nói nữa, chỉ bảo bây giờ tạm thời cứ đợi tin tức từ Dương Quang rồi tính tiếp. Tôi cũng không muốn tranh cãi việc này nên im lặng nhìn dây truyền m.áu. Lát sau, bỗng dưng nhớ đến một chuyện nên tôi mới lên tiếng:
“Anh có đói không?”
“…”.
“Này, anh có đói không?”.
Hỏi hai câu mà Đặng Khải Thành không trả lời lại, tôi quay đầu vẫn thấy anh ta nhìn tôi. Khi tôi mở miệng hỏi câu thứ ba, Đặng Khải Thành mới dời ánh mắt xuống môi tôi, đọc khẩu hình. Lúc này tôi mới biết hóa ra tai anh ta vẫn chưa nghe được, nãy giờ nói nhiều như vậy chẳng qua là Đặng Khải Thành dùng mắt để đọc lời tôi nói mà thôi.
Lòng tôi bất giác đau nhói như bị kim châm, kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Anh có đói không?”.
“Không sao đâu. Đợi lát nữa Dương Quang đến rồi chúng ta ra ngoài kiếm gì đó ăn”. Đặng Khải Thành vừa nói vừa sờ soạng ở trong tủ inox cạnh đầu giường như muốn tìm kiếm gì đó, tôi cũng nhổm dậy hỏi anh ta muốn tìm gì. Đặng Khải Thành không nghe được nên không đáp, lát sau lôi ra một tập giấy ướt, rút ra hai tờ rồi bảo tôi: “Nằm lùi lại đây một chút”.
“Làm gì cơ?”.
“Tôi lau mặt cho em”.
Lúc này, kính ở cửa sổ có phản chiếu gương mặt tôi, vừa dính đầy bụi đất lại vừa dính m.áu của Đặng Khải Thành, trông nhem nhuốc bẩn thỉu vô cùng. Vậy mà nãy giờ tôi vẫn mang gương mặt như mèo ngao này nói chuyện với anh ta.
Hai má tôi nóng bừng lên vì xấu hổ, cũng không dám để người bị thương phải lau mặt cho mình nên luống cuống nói: “Không cần đâu, tôi tự lau được rồi”.
“Tay tôi thuận hơn, để tôi lau cho”. Đặng Khải Thành vươn tay phải về phía tôi: “Nghiêng mặt sang đây một chút”.
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta một hồi, thấy Đặng Khải Thành không có ý định nhường khăn cho tôi, rút cuộc đành phải nghiêng mặt để anh ta lau.
Vào thời điểm này, tia nắng mặt trời đã bắt đầu ngả về sườn tây, ánh sáng rực rỡ dịch chuyển đến vị trí giữa giường của tôi và anh ta, giống như một dải lụa bạc thẳng tắp ngăn cách hai bên giường. Cánh tay mạnh mẽ của Đặng Khải Thành xuyên qua đó, vượt qua ánh nắng ngăn cách, khẽ chạm lên mặt tôi.
Trái tim tôi cũng theo đó mà trở nên loạn nhịp!
Cảm giác như sự ấm áp có thể men theo da thịt của người đàn ông ấy, chạm vào tận đáy lòng tôi…
Tôi yên lặng để Đặng Khải Thành lau vết bẩn trên mặt mình, thổn thức một hồi mới khẽ nói: “Tai có nghe được nữa không?”.
Đặng Khải Thành nhìn môi tôi: “Có, ở khoảng cách xa như thế, áp lực của b.om chỉ có thể làm điếc tạm thời thôi. Chắc qua vài ngày nữa sẽ nghe lại được bình thường”.
“Nãy giờ tôi nói nhiều như thế mà anh vẫn đọc được hết à? Anh biết khẩu hình sao?”.
“Ừ. Lúc trước có đi học một khoá”.
“Lúc nào cơ?”
“Năm 32 tuổi, cũng bị ảnh hưởng của b.om nên tai không nghe được. Trong thời gian chờ phẫu thuật màng nhĩ có học khẩu hình”.
“Có đau lắm không?”.
“Cái gì đau cơ?”.
Khăn ướt trên tay Đặng Khải Thành lau đến khoé môi tôi, tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, khẩu hình dõng dạc: “Tai của anh. Có đau lắm không?”.
Đặng Khải Thành lắc đầu: “Không đau nữa”.
“Cảm ơn anh”. Nói ra mấy chữ này, tôi vẫn thấy có chút ngượng ngùng nên miệng líu ra líu ríu. Đặng Khải Thành không đọc được, lại hỏi tôi:
“Em nói gì cơ?”.
“Không nói cho anh biết”.
“Nói xấu tôi hả?”.
Tôi cười cười, lại làm một tràng miệng líu ríu: “Đúng rồi đó, Đặng Khải Thành là đồ xấu bụng, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng nhưng lại thực ra trong lòng lại chẳng lạnh lùng tý nào. Anh cậy mình khoẻ hơn, giỏi võ hơn nên bắt nạt tôi, nhưng 10 năm nữa tôi sẽ đánh lại được anh cho mà xem. Tôi sẽ đè anh xuống, bắt anh gọi tôi là Chân Ý xinh đẹp nhất trên đời thì mới tha cho anh”.
Tôi nói dài, lại còn nói nhanh, Đặng Khải Thành cau mày nhìn chằm chằm môi tôi một hồi, nét mặt đầy khó hiểu. Tôi lại sung sướng tủm ta tủm tỉm, tưởng đã qua được mắt anh ta rồi nên mặt mũi vênh hết cả lên.
Ngay sau đó, có một giọng đàn ông chậm rãi đọc từng chữ: “Ừ. Chân Ý xinh đẹp nhất trên đời”.
“Ơ”. Tôi tròn xoe mắt nhìn Đặng Khải Thành, anh ta cũng cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt ngời sáng và đẹp đẽ, lại như vương một chút sâu nặng cùng thâm tình mà tôi không thể đọc hiểu được.
Môi tôi đã được lau sạch rất lâu rồi, nhưng ngón tay của Đặng Khải Thành vẫn cứ mãi miết ở đó, miết đến mức không chỉ môi mà da thịt khắp người tôi đều râm ran nóng lên, trống ngực cũng đập thình thịch. Tôi khó chịu muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng trong lòng lại lén lút mong chờ một điều gì đó nhiều hơn thế, thành ra mâu thuẫn không biết làm thế nào, cứ ngây ngốc nhìn mãi Đặng Khải Thành.
Anh ta cũng nhìn tôi rất lâu, rất lâu, sau đó từ từ cúi xuống, đem khoé môi ấm nóng của mình khẽ chạm vào môi tôi. Rút cuộc, trong giây phút chính bản thân mình không chống cự mà lại lặng lẽ khép mi mắt, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Tôi hiểu tôi mong chờ điều gì, cũng hiểu trong trái tim tôi suốt 10 năm nay lưu lạc tha hương vẫn còn vương vấn điều chi. Hoá ra, thời gian dài đằng đẵng như thế, đau khổ bi thương cùng giày vò nhiều như thế, trong lòng tôi vẫn chấp niệm in dấu một chàng thiếu niên luôn cõng tôi trên lưng, che chở cho tôi, bảo bọc tôi.
Đến bây giờ, vẫn có một Đặng Khải Thành thương tôi nhiều như thế, tôi làm sao hận được chứ?
Tôi lẳng lặng hít vào một hơi thật dài, im lặng cảm nhận bờ môi mềm mại của người đàn ông kia chạm vào môi tôi, muốn nếm thử hương vị từ đầu lưỡi anh ta. Nhưng Đặng Khải Thành mới chỉ vừa chạm vào môi tôi không lâu từ cửa phòng đột nhiên vang lên “Cạch” một tiếng, tiếp theo là giọng của Dương Quang vang lên:
“Sếp thế nào…”.
Chữ “Rồi” còn chưa kịp nói ra thì anh ta lập tức im bặt, Đặng Khải Thành cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, tách ra khỏi người tôi rồi ngồi thẳng dậy. Tôi thì khỏi phải nói, mặt đỏ bừng bừng như cà chua chín, chỉ thiếu nước chui xuống gầm giường trốn.
Dương Quang mặt mày cứng ngắc, sau mấy giây đần ra mới sực nhớ quay lưng lại phía chúng tôi: “À… lúc khác em vào sau. Hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi”.
Nói rồi, lập tức co giò chạy biến, còn không quên khép cửa lại cho chúng tôi.
Căn phòng bệnh của trạm xá ban nãy chỉ có 2 người tôi vẫn thấy bình thường, nhưng giờ cũng còn 2 người mà không thấy bình thường nữa, cứ có cảm giác chật chội lúng túng sao sao đó, ấp úng hồi lâu cũng chẳng biết phải nói câu gì.
Đặng Khải Thành bình tĩnh hơn tôi, anh ta nói: “Đợi chút, tôi gọi y tá vào rút kim truyền”.
“Nhưng vẫn chưa…”. Mở miệng ra mới thấy giọng mình đã lạc đi, tôi phải hắng giọng mấy tiếng mới đáp: “Chưa đủ đơn vị m.áu mà”.
“Chừng ấy được rồi”.
Dứt lời, anh ta liền ấn chuông gọi y tá, chị y tá ban nãy ngay lập tức chạy vào, liếc thấy mặt tôi đỏ mới hỏi: “Bạn nữ này sốt à?”.
“Không ạ. Chắc là nóng quá”. Tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào y tá, chỉ giả vờ lấy tay còn lại quạt quạt, tỏ vẻ nóng nực.
Ngoài trời đang là mùa đông, trên đỉnh Trường An khoảng hơn 15 độ, tôi kêu nóng như vậy, chị y tá nhìn tôi chẳng khác gì một kẻ đ.iên, còn đòi kẹp nhiệt độ cho tôi. Thấy tôi đúng là không sốt, chị ấy mới quay sang Đặng Khải Thành, nói chuyện với anh ta một lúc rồi rút kim truyền.
“Vẫn chưa đủ 250 đơn vị m.áu đâu, anh truyền ít như thế sẽ thiếu m.áu, mệt đấy”.
“Không sao”. Anh ta không thay đổi ý định, vẫn kiên quyết muốn ngừng truyền m.áu: “Tôi thấy khoẻ rồi”.
Chị y tá liếc cơ ngực trần của Đặng Khải Thành, mắt sáng rực: “Trông anh không giống người ở đây, sao lại bị b.om văng trúng người vậy?”.
“Đến mỏ khai thác đá để xem, đúng lúc người ta đang nổ mìn nên bị mảnh mìn văng trúng người”.
“À… May mà không bị thương nặng quá đấy. Năm ngoái cũng có mấy người từ mỏ đá vào đây, người thì cụt tay, người thì cụt chân, chẳng ai lành lặn cả. Số anh còn may đấy”.
Đặng Khải Thành khẽ gật đầu: “Cảm ơn”.
“Kia là bạn gái anh hả?”.
Lần này, tôi không còn mặt mũi nói “Anh ta là bố tôi” nữa, chỉ giả vờ ngó nghiêng đi nơi khác, tai vểnh lên chờ nghe câu trả lời của Đặng Khải Thành. Nhưng anh ta chỉ cười không đáp, chị y tá cũng không hỏi nữa, chỉ dặn dò hai người bọn tôi một hồi rồi mới xách đồ đi.
Bóng chị y tá vừa đi khuất thì Dương Quang thò đầu từ bên ngoài vào, nhìn thấy tôi và Đặng Khải Thành mỗi người nằm một giường mới cười hì hì:
“Anh Thành, Chân Ý, hai người đã đói chưa? Em có mang đồ ăn tới đây”.
Đặng Khải Thành gật đầu: “Tình hình thế nào rồi?”.
“Đội bên anh Tú ở gần nhất nên lên rồi, em không dám nói tình hình của anh, chỉ bảo anh có việc rồi giao ba thằng đó cho anh Tú mang đến công an xã điều tra”. Dương Quang tay xách nách mang túi to túi nhỏ đi lại giường chúng tôi: “Các anh ấy vừa đi thì em lên đây”.
“Mấy đội khác đã đến chưa?”.
“Vẫn đang trên đường đến ạ. Thôn này xa quá, mang tiếng là các thôn lân cận thế thôi chứ phải đi cả tiếng mới đến được. Mà lúc em gọi điện, các anh ấy cũng đang lang thang trong rừng cùng với biên phòng, nghe điện thoại mới bắt đầu về để lên đây”.
Lần đầu tiên, Đặng Khải Thành không để ý đến sự có mặt của tôi ở trong phòng, trực tiếp nói với Dương Quang những việc lẽ ra nên giữ bí mật với người ngoài như tôi:
“Gọi điện thoại cho biên phòng đi, vẫn phải tăng cường giám sát dọc biên giới, không cho Long chín cựa chạy thoát sang nước ngoài. Yêu cầu công an các xã cũng tăng cường đi kiểm tra, công an giao thông cũng vậy, hôm nay đàn em của Long chín cựa bị bắt, hắn biết được thì khả năng cao sẽ chạy sang thôn khác, xã khác. Đề xuất tăng tần suất tuần tra để truy bắt bằng được Long chín cựa”.
Dương Quang liếc tôi, hơi kinh ngạc. Anh ta ngập ngừng vài giây rồi gật đầu: “Vâng”.
Đặng Khải Thành mở túi đồ ăn ra, bóc gọn gàng rồi đẩy sang bên giường của tôi, miệng vẫn nói chuyện với Dương Quang: “Có điện thoại ở đó không?”.
“Có ạ”. Dương Quang lập tức rút điện thoại đưa đến cho Đặng Khải Thành. Anh ta mở bản đồ, chỉ vào những vùng mà Long chín cựa có thể chạy trốn, yêu cầu Dương Quang nhanh chóng sắp xếp người để triển khai đón lõng hắn.
Tôi định bảo hai người họ dừng lại một chút để ăn đã, nhưng thấy cả hai nói chuyện hăng say như vậy cũng không nỡ làm phiền, chỉ nhìn Đặng Khải Thành lưỡng lự một lúc, lát sau hình như anh ta cũng cảm nhận được ánh mắt tôi nên quay đầu lại nói: “Em ăn trước đi”.
Tôi gật gật, nãy giờ truyền m.áu nhiều cũng đã đói lắm rồi, tôi không khách sáo nữa, ăn gọn gàng một phần. Mãi sau Đặng Khải Thành và Dương Quang nói chuyện xong cũng mới bắt đầu ăn.
Lúc này bầu trời bên ngoài đột nhiên kéo mây đen, ban đầu mấy hạt mưa nặng nề lộp bộp rơi xuống, rất nhanh sau đó cơn mưa đã đổ trắng trời. Dương Quang vừa nhồm nhoàm thức ăn vừa chép miệng: “Sao mùa này lại có mưa rào nhỉ?”.
Đặng Khải Thành lẳng lặng liếc qua ô cửa kính, trầm mặc một lúc mới nói: “Mưa to thế này chưa chắc đã tạnh sớm được. Cậu liên lạc lại với các anh em đang trên đường lên đây, bảo mọi người tìm chỗ nào trú mưa trước, chờ tạnh rồi hãy lên”.
“Vâng”. Dương Quang lẩm bẩm: “Đen thế, đang trong lúc nước sôi lửa bỏng thì lại mưa. Thằng kh.ốn Long chín cựa lại tranh thủ được thêm ít thời gian để chạy trốn”.
“Đường đèo ở đây vừa dốc vừa ngoằn ngoèo khó đi, lên giữa lúc trời mưa thế này đường trơn, nguy hiểm cho mọi người đi lên. Bắt tội phạm là việc cần làm, nhưng tính mạng của anh em mới là trên hết”.
Dương Quang như hiểu ra, gật mạnh đầu một cái rồi nhanh chóng liên lạc với những đội còn lại. Bọn họ ăn xong, lại tiếp tục bàn chuyện, tôi không có hứng thú nghe, mà cũng không lọt tai chữ nào nên lại lăn ra ngủ.
Khi tôi thức dậy thì bầu trời ở trên thôn Trường An vẫn còn tối đen, căn phòng cũng không có một ánh điện, chỉ có bóng lưng mờ mờ của Đặng Khải Thành và Dương Quang đang ngồi nghiên cứu gì đó.
Tôi dụi mắt, lồm cồm bò dậy hỏi: “Mấy giờ rồi hả các anh? Sao tối thế?”.
“Hơn 5h chiều rồi”. Dương Quang đáp: “Mưa to quá, mất điện nên tối lắm. Nãy anh có đi mua mấy cây nến rồi, nhưng sếp bảo để em ngủ nên không thắp. Giờ anh thắp đây”.
Nghe vậy, tôi mới liếc sang Đặng Khải Thành, anh ta cũng quay đầu nhìn tôi, khẽ nheo mắt lại, dường như muốn đọc khẩu hình nhưng ở đây quá tối, không đọc được.
Tôi lập tức xuống giường, đi đến cửa sổ rồi phụ Dương Quang thắp nến, khi có ánh sáng, tôi mới mở miệng hỏi Đặng Khải Thành: “Nãy giờ anh không nghỉ ngơi chút nào à?”.
“Tôi có tranh thủ chợp mắt một lúc rồi”. Anh ta nói: “Ngủ dậy đỡ mệt chưa?”.
“Tôi đỡ rồi, lại khỏe như voi rồi”. Tôi nửa đùa nửa thật đáp, xong lại hỏi: “Mưa thế này, mấy đội kia có đi lên được nữa không, hay phải ở lại dưới chân núi?”.
Đặng Khải Thành lắc đầu nói đường trơn thế này không leo đèo được, khả năng phải ở lại dưới chân núi. Đúng lúc này, điện thoại Dương Quang cũng reo lên, chẳng biết anh ta nghe được điều gì mà mặt mày nghệt ra, đến khi cúp máy xong, Dương Quang mới hốt hoảng ngẩng lên nhìn Đặng Khải Thành:
“Sếp ơi, lở núi bít hết đường đi lên đây rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!