Bần Nữ Gả Nhà Giàu
Phần 46
Bông nói với Vĩnh Ngôn về chuyện mộ Quang Tiều, sau đó cô với Vĩnh Ngôn liền nhờ Thục Mai đưa tới mộ Quang Tiều để cúng bái mộ của người quen cô Út. Cũng may là nhờ có Thục Mai chỉ mộ, đỡ cho vợ chồng Bông phải vất vả tìm kiếm một phen. Bởi nếu không xác định được sẽ đi tìm cái gì ở trong nghĩa trang Quang Tiều thì rất có khả năng, vợ chồng Bông sẽ phải kết thúc điều tra trong vô vọng.
Vì Bông đang có em bé nên Vĩnh Ngôn không cho cô đi theo cùng, anh cũng nói với Thục Mai là Bông đi thăm người quen, sẽ không đi thăm mộ cùng anh và Thục Mai được. Thục Mai thì cũng không nghi ngờ gì, vậy nên cả ba chia làm hai, Bông ở tạm khách sạn để chờ Vĩnh Ngôn trở về.
Khoảng hai giờ đồng hồ sau thì Vĩnh Ngôn trở về, kết quả như những gì mà Bông đã suy luận từ trước. Mộ của người quen cô Út là mộ của một người phụ nữ khá trẻ, ảnh thờ khá là đẹp, theo như cảm nhận của Vĩnh Ngôn. Trên phần mộ có ghi tên của người phụ nữ, bà ấy tên là Huyền, Vương Ngọc Huyền.
Bông ngồi bên cạnh Vĩnh Ngôn, dưới thần sắc tĩnh lặng của anh, cô mới khẽ hỏi.
– Năm anh sinh ra… ông nội bao nhiêu tuổi anh nhỉ?
Vĩnh Ngôn biết vợ đang muốn hỏi cái gì, vậy nên cũng thành thật mà trả lời cô.
– Vẫn còn rất trẻ, chắc là dưới 50 thôi, ông ấy trước giờ vẫn rất phong độ…
Bông cũng không biết phải hỏi thêm cái gì, bởi vì sự thật dường như đã được phơi bày, chỉ còn thiếu một cái minh chứng thuyết phục nữa mà thôi…
Lại nghĩ tới chuyện nào đó, Bông lại quay sang hỏi chồng mình.
– Anh có chụp lại ảnh của dì Huyền đó không anh?
Vĩnh Ngôn gật đầu, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, sau đó mở ảnh cho Bông xem. Chỉ là khi Bông nhìn thấy được ảnh chụp của dì Huyền thì phải nói là cô kinh hãi tới dựng đứng hết cả tóc. Bởi vì người ở trong ảnh này chính xác là người phụ nữ mà Bông đã từng nằm chiêm bao nhìn thấy…
Phải rồi! Đây chính là người phụ nữ đã bồng một đứa bé có gương mặt rất giống Vĩnh Ngôn lúc nhỏ tới gặp cô ở trong mơ… chính là người phụ nữ này… không sai được!
Thấy Bông xem hình xong thì sững người tới bất động, Vĩnh Ngôn thoáng lo lắng, anh liền khều khều lây vợ tỉnh lại. Mà sau khi Bông bừng tỉnh, cô liền kể về giấc mơ kia cho Vĩnh Ngôn nghe. Nghe xong, cả hai vợ chồng lại rơi vào trầm lặng, bởi vì cả hai lúc này đều đã có được câu trả lời xác thực nhất cho chuyện này…
Bông đã chắc chắn được Vĩnh Ngôn là con của ai, nhưng cô lại không dám nói, bởi cô không rõ tâm tư của Vĩnh Ngôn ra sao, cô sợ nói ra sẽ khiến anh nổi giận. Vậy nên lúc này cô chỉ có thể ngồi yên lặng bên cạnh anh, cùng anh trải qua những cung bậc của cảm xúc. Mà có đôi khi chỉ cần ngồi cùng nhau thôi là được, cũng không nhất thiết phải nói quá nhiều.
Vĩnh Ngôn ngồi tĩnh lặng rất lâu, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại dạt dào vô vàn những cảm xúc ngỗn ngang. Vĩnh Ngôn là người kiềm chế cảm xúc rất giỏi, càng là chuyện nghiêm trọng, anh càng minh mẫn bình tĩnh lạ thường. Tới ngay cả trong chuyện này, mặc dù tâm trạng đang vô cùng rối bời, thế nhưng anh vẫn không nóng giận, không phát tiết, càng không làm phiền tới ai. Mà một người đàn ông có bản lĩnh như anh, chắc hẳn đã từng phải trải qua một cuộc sống không mấy là yên ả về mặt cảm xúc, chắc chắn là như vậy. Cũng đúng thôi, bởi từ nhỏ anh đã không cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ anh rồi còn gì!
Sau một khoảng thời gian im lặng không nói chuyện, Vĩnh Ngôn lúc này đột nhiên ngã người dựa ra ghế sô pha. Hai mắt anh nhắm lại, tay đặt trên đùi, giọng anh khàn đục, nghe qua như có chút run run.
– Lúc anh theo Thục Mai tới viếng mộ, vừa nhìn thấy bia ảnh của người phụ nữ kia… tim anh liền đập rất mạnh… cảm xúc dâng trào… cứ như có thể tuôn nước mắt vào bất kỳ lúc nào vậy. Khi đó, anh vừa xúc động, mà cũng vừa sợ hãi nữa… bởi anh chưa từng như vậy bao giờ… chưa từng không khống chế được cảm xúc như vậy bao giờ cả. Mặc dù rất khó để chấp nhận, nhưng mà anh biết, sâu thẳm trong thâm tâm anh… người phụ nữ nằm dưới mộ kia là có liên quan tới anh…
Dừng chút, Vĩnh Ngôn mới tiếp tục nói, âm giọng của anh run dữ dội, giống như là đang nói trong nghẹn ngào vậy.
– Anh từ nhỏ tới giờ chưa từng cảm nhận được tình cảm của má dành cho anh, cha thì có khi sẽ quan tâm tới anh, nhưng cũng không nhiều. Lúc nhỏ anh nghĩ, chắc là do anh không giỏi như anh Hai, cũng không giống cha má như anh Hai, vậy nên cha má mới không muốn thương anh. Nhất là má, mặc dù má cho anh cuộc sống không thiếu thốn thứ gì, nhưng má không thích ôm anh, cũng không muốn cười khi nhìn thấy anh. Mà anh, anh cũng không có quá nhiều cảm xúc với má, anh cứ nghĩ là do má không thích gần anh, vậy nên anh mới xa cách với má như vậy. Nhưng mà… mãi cho tới bữa nay… khi anh nhìn thấy di ảnh của người phụ nữ kia thì anh mới đột nhiên phát hiện ra là… mối liên kết giữa người và người thật sự rất kỳ lạ. Người phụ nữ nằm dưới mộ, mặc dù bà ấy đã chết, nhưng di ảnh của bà ấy vẫn đem lại cảm xúc quá đỗi thân thương trong anh. Đây là loại cảm giác mà trước giờ anh chưa từng được trải qua, kể cả cô Út có thương anh nhiều như thế nào thì cũng sẽ không giống với loại cảm xúc tựa hồ như máu mủ thân quen này. Vợ, em nói xem, bà ấy có phải là mẹ ruột của anh không? Có phải không em?
Vành mắt Bông đỏ lên, cô muốn khóc thật sự, muốn khóc vì thương chồng, thương cho sự thiệt thòi thiếu thốn tình cảm của anh. Thiếu thốn tình cảm của mẹ hoặc cha đã là bất hạnh lắm rồi, trong khi đó, Vĩnh Ngôn nhà cô là thiếu thốn tới cả hai, là gấp đôi sự bất hạnh…
Nhịn không được mà ôm lấy chồng mình, Bông cố gắng gượng không cho cảm xúc dâng trào, cô dịu dàng nhất có thể để an ủi anh.
– Anh… tìm lại được mẹ là một niềm hạnh phúc tột cùng của con người. Trong mơ em nhìn thấy, mẹ bồng anh tới trước mặt em, ánh mắt của bà muốn có bao nhiêu đau khổ thì sẽ có đủ bấy nhiêu đau khổ. Mình tìm lại được cha mẹ ruột… dù nhận hay không thì vẫn rất hạnh phúc anh à. Anh đừng… đừng suy nghĩ tiêu cực nha anh… vẫn còn em và con ở đây bên anh mà… Nếu anh muốn khóc thì cứ khóc đi… khóc sẽ dễ chịu hơn rất nhiều… đừng gồng gánh nữa… em xót lắm…
Vĩnh Ngôn vẫn bất động như vậy, anh im lặng hồi lâu không nói gì. Nhưng chỉ chừng hơn mấy phút sau, Bông đột nhiên nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của anh. Anh không khóc lớn, chỉ là âm thầm rơi nước mắt, có khi tủi thân quá sẽ nghẹn ngào nấc lên vài tiếng…
Nước mắt là lặng lẽ rơi nhưng cõi lòng dường như đã tan nát luôn rồi. Tìm lại được cha mẹ trong hoàn cảnh thống khổ như thế này, một người sống, một người chết, đau đớn để đâu cho hết. Vĩnh Ngôn cũng là con người, anh không phải sắt đá, sự thật này bị che giấu, thú thực là quá tàn nhẫn và thiệt thòi với anh rồi…
Vĩnh Ngôn ôm lấy Bông, nước mắt vẫn còn chảy dài, trong nỗi niềm khổ sở chất chứa, anh ủy khuất mà nói trong chua xót.
– Không thương anh cũng được, không muốn nhận anh cũng được, nhưng sao lại ép anh vào số phận bi thương như thế này. Bây giờ, bảo anh phải đối diện với sự thật này như thế nào đây, bảo anh phải nhận lại cha mẹ như thế nào đây hả em? Ai cũng có nỗi khổ riêng, vậy ai sẽ trả lại những ngày tháng thiệt thòi cho anh… anh là người thiệt thòi mà… vợ ơi… anh thiệt thòi lắm!
Vĩnh Ngôn khóc thì ít nhưng Bông khóc thì nhiều, cô ôm lấy chồng, khóc nức nở như chính cô mới là người đang chịu đựng thiệt thòi vậy. Nhưng biết làm sao được, cô thương chồng cô quá, thương tới mức quặng thắt ruột gan, không khóc thì sẽ không giải tỏa hết được nỗi buồn này trong cô. Chồng cô đã phải chịu đựng như thế nào, chịu thiệt thòi nhiều như thế nào thì mới có thể khiến anh khổ sở bi thương tới mức như thế này. Thân phận thật sự bị che giấu, đến bây giờ phát hiện ra sự thật cũng không biết nên nhận lại cha mẹ như thế nào. Bất hạnh, thiệt thòi, thiếu thốn tình thương… đó là tất cả những gì mà Vĩnh Ngôn đã nhận được trong bấy nhiêu năm tồn tại trên cõi đời này… Đáng thương cho anh quá!
*
Sau khi thăm bà Út Chi và đến viếng mộ dì Huyền ở mộ Quang Tiều, vợ chồng Bông cũng liền trở về lại cồn Vàng ngay trong ngày. Sau trận khóc với vợ, tâm trạng của Vĩnh Ngôn cũng liền tốt trở lại, anh không nhắc đến chuyện cha mẹ ruột của mình nữa, có thể là tạm thời anh không muốn nhắc tới. Mà Vĩnh Ngôn không nhắc tới thì Bông cũng sẽ không hỏi, cô là tôn trọng anh, tôn trọng quyền quyết định của anh.
Bông hôm nay tới thăm mẹ, thấy tinh thần của mẹ vui vẻ, cô cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mẹ Bông sống ở đây với dì Hà rất thoải mái, muốn ra ngoài đi dạo thì có thể ra, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì cũng được, không sợ bị má lớn xéo xắt, cũng không sợ bị cha Bông cấm cản. Cuộc sống như thế này là rất tốt với mẹ Bông, tốt cho cả bà, cũng tốt cho cả cô.
Sau khi thăm mẹ về, Bông có ghé chợ mua trái cây, cô muốn ăn gì thì sẽ mua trái đó, mua nhiều một chút để trong tủ lạnh ăn dần.
Cửa hàng trái cây mà Bông mua là chỗ quen của Vĩnh Ngôn, trái cây ở đây chuẩn sạch, giá có phần đắt hơn trái cây ở chợ nhưng bù lại là an toàn cho sức khỏe. Cạnh cửa hàng trái cây là một nhà hàng, là nhà hàng lớn nhất huyện, cũng chỉ có nhà giàu mới dám tới ăn ở đây.
Bông bình thường cũng rất hay nhìn ngó xung quanh, vậy nên khi xuống xe để vào mua trái cây, cô vậy mà vô tình gặp được… vợ cũ của chồng cô… Hạnh Thảo…
Hạnh Thảo từ nhà hàng bên cạnh đi ra, cô ấy vừa tiễn ai đó, là hai người đàn ông, một lớn tuổi, một trẻ tuổi, mà cả ba người bọn họ cũng trùng hợp nhìn thấy Bông đang nhìn.
Bông nhìn ba người phía trước, ba người phía trước cũng dõi mắt nhìn về phía cô. Có điều là Bông cũng không muốn để tâm tới lắm, vậy nên sau khi nhìn thấy bọn họ, cô cũng không tỏ ra biểu cảm gì, bình thản chuyển dời tầm mắt, xem như là không quen không biết. Bông nghĩ cô làm vậy là rất đúng, bởi Hạnh Thảo không giống với Kim hay là Lựu, cô không có nghĩa vụ phải tỏ ra quan tâm tới cô ấy. Ngoài chuyện Hạnh Thảo đang sống chung một nhà với cô ra thì giữa cô và cô ấy không có một chút gì liên can, không cần phải tỏ ra là có quen biết.
Sau khi mua trái cây xong, Bông lên xe trở về lại nhà, cô cũng không nghĩ là lúc cô về tới nhà thì lại gặp mặt Hạnh Thảo thêm một lần nữa. Mà có vẻ như Hạnh Thảo là đang đợi cô, cô ấy cố tình chờ cô về để nói chuyện với cô vậy.
Người đã tới trước mặt, Bông có muốn tỏ ra không thấy cũng không được. Hơn nữa là Hạnh Thảo bắt chuyện trước, vậy nên bắt buộc Bông phải tiếp chuyện với cô ấy một chút.
– Những gì cô thấy vừa rồi… cô không để bụng chứ?
Biết Hạnh Thảo đang nhắc tới chuyện gì, Bông cũng rất thẳng thắn mà trả lời.
– Tôi với cô không có liên quan, cũng không phải là người nhà, cô làm gì cũng không liên quan tới tôi. Cô cũng không cần lo là tôi sẽ đem chuyện vừa rồi ra để nói lung tung với mọi người, tôi chưa rảnh tới mức độ đó.
Hạnh Thảo khẽ gật đầu, sắc mặt cô ấy rất lạnh, vừa lạnh vừa điềm nhiên.
– Cô nghĩ được như vậy thì rất tốt… chuyện ai người nấy làm, chúng ta đã giao kèo với nhau từ trước rồi mà, đúng không?
Bông gật đầu thay cho câu trả lời, cô cũng làm mặt lạnh, cũng không kém Hạnh Thảo là bao nhiêu.
Cứ tưởng cuộc nói chuyện sẽ kết thúc tại đây, ấy vậy mà Hạnh Thảo lúc này lại đột nhiên hỏi Bông một câu, mà câu hỏi này của cô ấy quả thật là làm cho Bông có hơi khó hiểu một chút.
– À, cô tên gì nhỉ? Không phải tên Bông đúng không? Nhà cô ở cồn Vàng à?
Nghe Hạnh Thảo hỏi, mặc dù Bông cảm thấy rất kỳ quái nhưng cô cũng vô cùng lịch sự mà trả lời. Thật ra thì những gì mà Hạnh Thảo hỏi đều là những thông tin mà ai cũng biết, Bông có nói cho cô ấy nghe thì cũng không mất mác gì.
– Tên Bông là tên thường gọi, tên thật của tôi là Thiều Hoa, nhà tôi cũng ở đây. Nhưng mà cô hỏi những chuyện này để làm gì? Định bỏ bùa tôi à?
Câu hỏi nửa thật nửa đùa này của Bông làm cho Hạnh Thảo cười khẩy, cô ấy nhìn Bông, nhàn nhã đáp.
– Nếu muốn bỏ bùa thì tôi sẽ bỏ bùa anh Ngôn, bỏ bùa cô để nuôi cô à? Đừng nghĩ xấu cho tôi như vậy, tôi hỏi chỉ để biết thôi. Nhưng mà, tên của cô đẹp lắm, cũng rất đặc biệt, hiếm thấy ai có cái tên này… là ai đặt cho cô vậy?
– Cô hỏi làm gì? Cô thắc mắc cái gì ở tôi?
Hạnh Thảo nhúng vai, thấy Bông không muốn trả lời, cô ấy cũng liền thôi, không hỏi cũng không làm phiền Bông nữa.
– Không có gì, chỉ là tò mò thôi, bởi tên này không phổ biến, người đặt chắc hẳn là rất có tâm tư. Mà thôi, không làm phiền cô nữa, hy vọng cô nói được sẽ làm được, cảm ơn cô!
Hạnh Thảo nói xong thì liền rời đi, để lại Bông với một mớ suy nghĩ linh tinh ở trong đầu. Con người của Hạnh Thảo rất kỳ lạ, cô có cảm giác cô ấy không hề nhút nhát, cũng không hiền lành một chút nào. Ngược lại còn rất sắc sảo và khôn khéo, không giống như cảm nhận của người làm về cô ấy trước đây…
Con người đã bí hiểm, lại gặp bữa nay cô ấy hỏi về cái tên của cô… quả thật là làm cho cô phải suy nghĩ… cũng thấy có chút bất an ở trong lòng…
Cái tên Thiều Hoa này của cô rất nhạy cảm đối với cô, mà bình thường cũng không ai tò mò về tên thật của cô, bởi mọi người đều nghĩ rằng cô tên là Bông. Hạnh Thảo này đột nhiên hỏi tới là có ý gì? Phải có vấn đề gì thì cô ấy mới hỏi, chứ giữa cô và cô ấy thì có gì thân quen mà hỏi tên tuổi của nhau?
Hạnh Thảo… rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!