– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Tri Miên đi ra nhà vệ sinh, quay trở lại phòng thiết kế, Lâm Linh vừa làm xong việc, nhìn thấy Tri Miên mặt mày đỏ bừng, cô ấy sửng sốt: “Làm sao vậy, không khỏe sao?”
Tri Miên lắc đầu, cố gắng nhếch lên khóe môi: “Không…”
Lâm Linh nói với cô một tin vui. “Giám đốc Viên vừa rồi có tìm chị, nhân tiện bảo chị trong khoảng thời gian này liên hệ với mấy nhà xuất bản cho em để thử xem truyện tranh của em có khả năng xuất bản không.”
Tri Miên nghe vậy, đây quả thực là một tin tốt, nhưng cô không thể vui nổi.
Cô cụp mắt xuống, mấp máy môi, trầm giọng nói: “Cảm ơn chị Lâm Linh, nhưng với trình độ hiện tại của em, hẳn là chưa đủ đâu…”
“Tại sao lại chưa đủ? Lượng truy cập vào truyện tranh của em trên Internet rất tốt, công ty rất coi trọng em đấy.”
Coi trọng.
Hai từ này nghe thật là trớ trêu.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Nếu không phải vì Đoạn Chước, thì sao bọn họ có thể đối đãi với một người mới như cô thế này được chứ.
Chóp mũi Tri Miên đau xót, cố gắng nặn một nụ cười trên mặt, không thể nói ra lời.
Lâm Linh động viên cô: “Đây là lần đầu tiên chị nghe một người nói như vậy đấy. Em cứ yên tâm đi, tập trung vào vẽ truyện tranh là được rồi.”
“… Dạ.”
…
Sau khi nói xong, thì trời đã tối, Lâm Linh bảo Tri Miên về trước.
Tri Miên đi xuống lầu, bước ra khỏi tòa nhà, thấy bầu trời u ám, mặt trời đã lặn, chỉ để lại một đám mây xám trên đầu, phóng mắt đi khắp nơi chỉ thấy một màu đen xám đơn điệu và buồn tẻ.
Thay vì đến ga tàu điện ngầm, cô lại đi bộ không mục đích trên đường phố.
Trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm rền.
Người đi bộ vội vã, dường như là kết thúc một ngày làm việc vất vả, mỗi người đi một ngả. Tri Miên chỉ có một mình, không biết đã đi bộ bao lâu, màn đêm buông xuống, cô đến đến sông Tân Ngoại.
Sông rộng mênh mông, mấy con thuyền đang chạy trên sông, đối diện sông là một không gian được thắp sáng bởi ánh đèn neon.
Một tia sáng trắng chợt xẹt qua phía chân trời xa, rồi tiếng sấm vang lên, một lúc sau, vài giọt mưa chợt rơi xuống.
Tri Miên không mang theo ô, cô đi qua một đình đá bên sông, rẽ vào, ngay sau đó, cơn mưa tầm tã liền hoàn toàn đổ ập xuống.
Mưa ào ào, những cây liễu trồng bên đình đá bị hạt mưa đánh vào đến mức ngả nghiêng, chưa đầy vài phút, toàn bộ khung cảnh trước mắt đã bị bao phủ bởi màn mưa.
Thấy càng ngày càng ít người, cô ngồi một mình trên ghế đá trong đình, nhìn ra bên ngoài.
Đột nhiên, điện thoại trong tay vang lên.
Cô nhìn xuống.
Hai ký tự được hiển thị ở trên cùng.
Thật trùng hợp, đúng là Đoạn Chước.
Hai mắt cô híp lại, trực tiếp cúp điện thoại, một lúc sau đầu bên kia lại gọi lại.
Tri Miên dứt khoát cúp máy lần nữa.
Người đàn ông gửi tin nhắn đến: [Đang bận à?]
Tri Miên xem tin nhắn rồi trả lời: [Đừng gọi cho tôi nữa.]
Cô khóa màn hình điện thoại di động, ngẩng mặt lên nhìn về phía bờ sông, cố nén hốc mắt chua xót.
Trong văn phòng, Đoạn Chước vừa mới huấn luyện xong, đang dựa vào bàn làm việc gọi điện thoại cho Tri Miên, vốn dĩ muốn mời cô tham gia một buổi triển lãm tranh tư nhân.
Anh biết cô gái thích nhất là vẽ tranh, nếu dùng lý do khác thì nói không chừng, cô sẽ không muốn ra ngoài, hẳn là vẽ tranh sẽ khiến cô hứng thú hơn.
Nhưng mà, điện thoại có đổ chuông hai lần, tức là đang kết nối với đầu bên kia.
Cúp máy?
Anh tưởng cô bận nên nhắn tin, nhưng lại nhận được hồi âm từ cô, bảo anh đừng liên lạc với cô nữa.
Đây là có ý gì?
Anh nhắn tin cho cô nhưng không thấy trả lời, liền nghi ngờ mà gọi lại.
Nhưng mà, dù có gọi bao nhiêu lần cũng không thấy ai nhấc máy.
Dù trước kia có cãi nhau, thì cô gái nhỏ vẫn sẽ không cắt đứt liên lạc với anh.
Đôi mắt anh trầm xuống, lông mày nhíu lại ngày càng chặt hơn.
Sao đang yên đang lành mà cô lại lơ anh như thế?
Sấm sét ầm ầm bên ngoài.
Mưa rơi tí tách vào cửa sổ.
Anh lờ mờ cảm nhận được điều gì đó không ổn, trái tim như bị một sợi dây thừng quấn chặt, trán chợt nhói lên.
Cúp máy rồi gọi lại, anh cứ máy móc lặp đi lặp lại hành động này, nhưng dù gọi bao nhiêu lần thì kết quả đều giống nhau.
Đáy mắt Đoạn Chước lạnh lùng, ném điện thoại xuống sofa.
“Bịch” một tiếng, điện thoại bật ra khỏi sofa da, cuối cùng rơi xuống đất.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Lập nghe thấy tiếng liền đẩy cửa đi vào.
Trình Lập nhìn thấy người đàn ông nhíu mày, khí tràng nặng nề, hơi thở dao động rõ ràng, bên cạnh bàn trà là chiếc điện thoại di động đang nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Anh ấy sửng sốt, vừa định nói, liền thấy Đoạn Chước đứng thẳng người, cầm áo khoác trên tay, bước ra ngoài.
Trình Lập nhặt điện thoại lên, lập tức đi theo, hỏi: “Anh Chước, có chuyện gì vậy?”
Đoạn Chước nâng mắt, hai mắt đen như mực, khàn khàn giọng, nói: “Tìm Tri Miên cho tôi.”
————
Cơn giông ập đến, toàn bộ thành phố Lâm chìm trong mưa xối xả, giống như một con thú bị mắc kẹt trong đêm đen.
Thành phố Lâm nằm ở phía nam, vào mùa xuân, trời mưa và ẩm ướt, đây là trận mưa đầu tiên ở thành phố Lâm kể từ đầu mùa xuân.
Chiếc xe di chuyển chậm chạp trong dòng xe cộ tắc nghẽn, trên ghế lái, Trình Lập liên tục gọi điện, cố gắng liên lạc với Tri Miên qua nhiều cách khác nhau.
Tuy nhiên, dù là người trong hay ngoài trường đều không biết, Tri Miên từ chối trả lời tất cả cuộc gọi của mọi người, cắt đứt liên lạc với thế giới xung quanh.
Sau đó, liền trực tiếp chuyển sang tắt máy.
Trình Lập ngắt cuộc gọi cuối cùng và báo cho Đoạn Chước: “Anh Chước, bạn cùng phòng của cô Tri nói là buổi chiều cô ấy ra ngoài, đến công ty Hoạt Sang Bách Duy để bàn công việc bình thường, lại còn rất vui vẻ, không xảy ra tranh chấp gì. Cô ấy rời đi vào khoảng 5 giờ rưỡi, hơn nữa, lúc rời đi vẫn còn êm đẹp, không có gì lạ thường.”
Đoạn Chước nhíu mày, cổ họng khàn khàn, nói ra mấy từ: “Bây giờ cô ấy đã trở lại trường học chưa?”
“Bạn cùng phòng nói là vẫn chưa, em đã sắp xếp người tới trường học để kiểm tra theo dõi rồi.”
“Đến trường học trước.”
Trình Lập đồng ý.
Nửa giờ sau, Bentley đến đại học C, nhưng vẫn không có tin tức gì của Tri Miên, sau đó thì phát hiện Tri Miên vẫn chưa trở lại trường.
Cho nên, hiện tại trời đang mưa to, cô lại một thân một mình, rốt cuộc là đang ở đâu?
Tại sao cô lại trốn không muốn gặp anh?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đoạn Chước quay trở lại xe, im lặng hồi lâu, cuối cùng thì gọi điện thoại cho Trang Gia Vinh, nhờ ông tìm người giúp.
Sau khi biết được chuyện này, bên kia cũng rất lo lắng, liền cử một nhóm người tới cùng nhau tìm kiếm.
Bentley đi qua thành phố náo nhiệt, Đoạn Chước cẩn thận nhìn người đi đường bên ngoài, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng lại thất vọng tràn trề.
Bảy năm trước, trong thành phố Lâm rộng lớn này, anh đã vô tình gặp được cô hai lần, nhưng bây giờ, trong đêm mưa gió, việc tìm cô chẳng khác lại nào mò kim đáy bể, hy vọng xa vời.
Một giờ sau, Trình Lập nhận được một cuộc gọi báo cáo, sau đó nói với Đoạn Chước:
“Không có ai tìm được, bọn họ hỏi tiếp theo…”
“Tiếp tục tìm.” Đoạn Chước nhíu mày. “Cái này mà cũng phải hỏi sao?”
“Được.”
Không biết chuyện này truyền ra từ đâu, mà Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành cũng biết, gọi điện thoại hỏi: “Tiểu Tửu có chuyện gì sao? Sao đột nhiên lại không liên lạc được?”
Đoạn Chước im lặng không nói, đầu bên kia an ủi anh vài câu, nói cũng sẽ ra ngoài giúp tìm người.
Cúp điện thoại, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh chợt nhớ ra cái đêm mà cô gái nhỏ bỏ nhà đi dường như cũng là một đêm mưa như vậy.
Và vì lúc đó, anh giận cô, nên sau khi cô đi, anh cũng không đuổi theo, không gọi điện thoại, chơi trong hội quán suốt một đêm, về đến nhà cũng không nhìn cô một cái.
Ngày hôm sau, sau khi chia tay, anh cũng không lập tức đến gặp cô, dỗ dành cô trở lại.
Nếu lúc ấy anh làm một trong những điều đó… thì chuyện hôm nay có lẽ sẽ không xảy ra?
Đoạn Chước nhắm mắt lại.
Đoàn người không ngừng tìm kiếm Tri Miên khắp thành phố, cô gái nhỏ không trở về căn hộ ở Hoa Viên Tân Dương, Đoạn Chước đã đến nơi họ từng hẹn hò, hoặc nơi cô gái nhỏ từng rất thích đến, chỉ cần là nơi có thể nghĩ ra thì anh đều đi, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Sau ba tiếng đồng hồ, Trình Lập có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của người đàn ông bên cạnh, thậm chí còn không dám báo cáo kết quả với anh tiếp.
Hơn 9 giờ tối, Đoạn Chước hút xong điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc lá.
Xe dừng ở một đèn đỏ.
Đoạn Chước dập tắt tàn thuốc, rũ mắt cơn thịnh nộ, lần thứ tám mươi chín gọi cho Tri Miên.
Tưởng bên kia vẫn trong trạng thái tắt máy, nhưng điện thoại bỗng kêu “tút tút”, báo hiệu bên kia đang đổ chuông.
Con ngươi của Đoạn Chước run lên, vài giây sau, điện thoại khẽ rung lên —
Đầu bên kia đã nhận máy.
Đôi mắt sâu như nước của Đoạn Chước bỗng nhiên lóe lên, hơi rưng rưng.
Sau một lúc im lặng, Đoạn Chước cầm điện thoại, khớp ngón tay siết chặt, giọng nói gần như khàn đi: “Cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại của anh sao?”
Chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.
Đủ loại cảm xúc khác nhau đang cuộn trào trong trái tim anh, người đàn ông kìm nén, hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Vài giây sau, giọng nói của cô gái cuối cùng cũng truyền đến điện thoại: “Tôi đang ở bên ngoài sông Tân Ngoại.”
————
Gió sông lạnh lẽo, gió cuốn theo mưa, lạnh thấu tận đáy lòng.
Tri Miên ở trong đình đá rất lâu.
Mười lăm phút sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ màn mưa phía trước, bước lên bậc thang dài bằng đá.
Đoạn Chước cầm ô đi tới gần cô.
Người đàn ông bước vào đình, đôi mắt nóng như thiêu như đốt như đang dính chặt vào cô, hầu kết anh nặng nề dịch chuyển, ngay sau đó, anh ném ô xuống, tiến lên, ôm cô vào trong lòng.
Hơi ấm và mùi thuốc lá ngay lập tức đập vào người.
Tri Miên cảm thấy lồng ngực của người đàn ông phập phồng dữ dội vì tức giận, giọng nói rơi xuống đỉnh đầu, lần đầu tiên không hề kiềm chế: “Sao lại không nhận điện thoại của anh? Chơi trò mất liên lạc có vui không? Em biết anh đã tìm em bao lâu rồi không? Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ?!”
Anh ôm chặt lấy cô, Tri Miên không nói gì, không phản kháng, cứ như một tảng đá lạnh.
Dần dần, cảm xúc của Đoạn Chước dịu đi, nhận thấy sự khác lạ của cô.
Đoạn Chước khẽ buông tay ra, thấy cô dường như đang kìm nén cảm xúc, đôi môi đỏ mọng mím chặt, im lặng, anh tưởng cô sẽ khóc, sẽ làm nũng, tức giận với anh, nhưng lại không ngờ cô lại có trạng thái như vậy.
Anh đưa tay ôm nhẹ sau đầu cô, rũ mắt xuống, nhỏ giọng dỗ dành cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Cô không đáp lại, anh liền gọi cô: “Cửu Nhi —”
Vài giây sau, Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh, lúc này Đoạn Chước mới thấy đáy mắt cô có mấy tia sáng lập lòe.
Đang bối rối, thì anh thấy cô nói, giọng run run:
“Có phải anh quen biết tổng giám đốc của Hoạt Sang Bách Duy đúng không?”
“Cái gì?”
Đoạn Chước nhất thời không hiểu tại sao cô lại hỏi câu này.
“Anh quen CEO của Hoạt Sang Bách Duy. Chính anh đã nói với bên kia quan hệ của chúng ta, bảo ông ấy chăm sóc tôi thật tốt, đúng không?”
Đoạn Chước sững sờ hai giây, sau đó không hề suy nghĩ mà thừa nhận: “Có quen, làm sao vậy? Cậu và CEO của Hoạt Sang Bách Duy là bạn tốt trong lĩnh vực kinh doanh. Anh chỉ chào hỏi người ta một chút, sợ em là người mới vào sẽ bị người khác bắt nạt.”
Anh hơi ngạc nhiên: “Chỉ vì chuyện này mà em không vui sao?”
Nghe câu trả lời thờ ơ của anh, lông mi của Tri Miên run lên, trái tim như chìm xuống đáy vực.
Quả nhiên là anh.
Cô tức giận nói: “Đoạn Chước, anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào công việc của tôi?”
Đáy mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Cái gì mà nhúng tay? Em thích cái này, nên anh giúp em thì sao chứ?”
“Tôi không cần!” Cô đột nhiên cao giọng. “Tôi đã nói đây là chuyện của riêng tôi, tại sao anh vẫn đối xử với tôi như trước? Chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa rõ là chúng ta đã chia tay sao?!”
Từ khi chia tay đến nay, anh vẫn quấn lấy cô, giống như anh vẫn là bạn trai của cô.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã không còn là quan hệ như vậy nữa, anh có quyền gì chứ?
Nghe những lời đó, đôi mắt người đàn ông chìm xuống một chút. “Tri Miên, anh làm như vậy còn không phải vì em sao? Anh mở đường cho em, để em không phải lo lắng về tương lai, đi con đường ngắn nhất, giúp em thực hiện được mục tiêu của mình càng nhanh càng tốt. Điều này cũng là sai sao?”
Anh giễu cợt. “Có phải anh làm gì, thì trong lòng em đều là sai đúng không?”
Tri Miên nhìn anh một lúc, rồi giọt nước mắt chợt lăn dài trên má.
“Đoạn Chước, anh đã từng tôn trọng tôi chưa?”
Một cơn gió lạnh ập đến, phả vào mặt cô, làm cho cô lạnh lẽo.
Người đàn ông sững sờ khi thấy cô khóc.
Tri Miên nói: “Tôi làm việc, là muốn chứng minh thực lực của mình, nhưng ước mơ trong mắt anh, lại chỉ là một trò chơi có thể sắp đặt theo ý muốn. Trong lòng anh, tôi không cần phải nỗ lực, bởi vì giá trị của tôi là nhờ anh mà có. Anh giúp tôi, anh liền cảm thấy mình rất tuyệt vời đúng không?”
Vẻ mặt của Đoạn Chước khẽ nhúc nhích, hầu kết dịch chuyển, anh giải thích cho mình: “Anh chỉ muốn em được vui vẻ, anh vẫn đang cố dùng các phương pháp khác nhau để níu kéo em.”
Cô lắc đầu. “Anh căn bản không phải là đang níu kéo tôi, anh chỉ là đang tìm lại thú cưng đã bị vứt đi thôi.”
Cô vạch trần mọi suy nghĩ trong lòng anh. “Anh cảm thấy tôi đề nghị chia tay là do đang giận dỗi. Anh cho tôi chút lợi ích, nói mấy lời tốt đẹp, liền muốn tôi quay lại với anh. Anh đã hỏi tôi là tôi muốn gì chưa? Anh biết tại sao tôi lại muốn chia tay không?”
Đoạn Chước muốn trả lời, nhưng lại phát hiện, căn bản là mình không thể tìm thấy đáp án.
“Tôi biết là trong lòng anh, sự nghiệp là quan trọng nhất. Tôi thông cảm cho anh, chưa bao giờ yêu cầu anh phải dành nhiều thời gian cho tôi. Anh cảm thấy tôi hiểu chuyện, nên có thể vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, có thể cho tôi leo cây bất cứ lúc nào sao? Anh tưởng là tôi không biết đau khổ, tức giận à?”
Cô nhớ lại những áp lực bấy lâu nay, sống mũi chua xót: “Mỗi lần tôi không vui, anh chỉ bảo tôi đừng giận dỗi, dỗ dành vài câu rồi cho qua. Anh đã từng nghĩ đến tâm trạng của tôi chưa? Kể cả sau khi chia tay, anh vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, vẫn luôn tự cho mình là đúng. Căn bản là anh không hề coi trọng tôi.”
Người đàn ông mấp máy môi. “Tại sao anh lại không coi trọng em?”
“Bốn năm trước, anh trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Tháng 2 năm đầu tiên, anh tham gia GGTA, giành được giải killing king. Tháng 12, anh tham gia cuộc thi cá nhân EA toàn quốc, lần đầu tiên anh giành được chức vô địch… “
Tri Miên nắm rõ tất cả sự nghiệp của anh, thậm chí cả những thứ mà anh sắp quên.
“Còn sở thích, thói quen của anh, mọi thứ về anh, tôi đều nhớ rất rõ.”
Cô nghẹn ngào nói: “Nhưng anh có bao giờ nhớ rõ chuyện của tôi không? Trong mắt anh chỉ có mình anh, chưa bao giờ anh hỏi han về cuộc sống của tôi, vài lời quan tâm ít ỏi cũng không có…”
Đoạn Chước muốn phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì, anh bước tới định ôm cô, nhưng cô lại lui vào cột đá trong góc đình, phản ứng dữ dội: “Anh đừng tới gần tôi!”
Cơ thể Tri Miên run lên, đôi mắt mơ màng nhòe lệ, đầy sự xa lánh và thù địch, đâm vào mắt anh ngay lập tức.
“Đoạn Chước, anh có từng nghĩ tới chưa? Tôi bơ vơ không nơi nương tựa. Anh thu nhận tôi, bảy năm qua ở bên cạnh anh, đối với tôi mà nói, anh là tất cả những gì tôi có…”
Nước mắt làm mờ mắt Tri Miên. “Nhưng trong lòng anh, tôi là cái gì? Anh thực sự quan tâ m đến tôi sao?”
Ánh mắt Đoạn Chước đông cứng lại. “Nếu như anh không quan tâm em, thì anh còn đứng ở chỗ này sao?”
“Nhưng sự quan tâm của anh, đối với tôi, thì không khác gì đối xử với vật nuôi cả.”
Nếu kiểu để ý này có thể được gọi là thích, thì tình yêu là gì?
Đoạn Chước: “Anh chưa từng nghĩ em như vậy.”
Cô giễu cợt. “Khi anh đánh giá tôi trước mặt người ngoài, không phải là anh nói tôi giống như một mèo chơi chơi sao? Người khác cũng coi thường tôi, nghĩ tôi chỉ là con chim hoàng yến anh nuôi, là đối tượng làm ấm giường để giúp anh giết thời gian, khi nào anh chán, thì anh cũng sẽ tống cổ tôi đi thôi… “
Đoạn Chước nhớ lại, ánh mắt trầm xuống. “Đó chỉ là nói đùa thôi.”
Đoạn Chước chưa từng nghe cô gái nói những lời này.
Anh không ngờ rằng đây lại là điều cô bận tâm.
“Anh thừa nhận, dạo này anh quá bận rộn với công việc nên bỏ qua em. Sau này anh sẽ chú ý hơn. Anh hứa, khi em quay lại với anh, sẽ không ai dám nghị luận về em như thế này nữa.”
Đoạn Chước lại bước tới, hai mắt đỏ như máu, cố gắng nắm lấy tay cô:
“Cửu Nhi, đừng nóng giận, cùng anh về nhà đi.”
“Nhà…”
Nghe lời này, nước mắt cô lại lăn dài.
Vị đắng lại trào dâng.
Cô quay đầu nhìn màn đêm đen kịt và cơn mưa tầm tã bên ngoài, đôi mắt cô quạnh không một tia sáng, cô tự lẩm bẩm một mình: “Tôi làm gì còn nhà nữa chứ… Tôi đã không còn nhà từ lâu rồi.”
Sau khi mất cha mẹ, sao cô không muốn có nhà chứ.
Cô vốn tưởng rằng khi gặp anh, anh sẽ cho cô một mái ấm.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn lẻ bóng một mình.
“Đoạn Chước, anh có biết trong lòng tôi, anh quan trọng như thế nào không? Tôi cảm giác tôi như người sắp chết đuối, liều mạng cố gắng sống sót. Anh là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà tôi có thể bắt được, nhưng tôi cảm thấy mình chỉ có thể bắt được trong chốc lát, một lát sau sẽ biến mất khỏi tay tôi.”
Đoạn Chước nghe xong, tim như bị ai cứa, rỉ máu.
Cô đột nhiên nhếch khóe miệng cười nhạt. “Nhưng bây giờ, tôi thà mất anh hoàn toàn còn hơn là phải trải nghiệm cảm giác này nữa.”
Cô muốn buông tay, bây giờ, cô chỉ muốn sống cho riêng mình.
Đoạn Chước sững sờ.
Vài giây sau, Tri Miên thu hồi ánh mắt, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, nhìn anh lần nữa rồi nói:
“Đoạn Chước, buông tôi ra.”
Từ nay, cô và anh đường ai nấy đi, không làm phiền đến nhau nữa.
Tri Miên nói xong liền cúi xuống, cầm túi xách trên ghế, bước xuống đình đá, cuối cùng biến mất trong màn mưa.
Đoạn Chước đứng tại chỗ, cúi đầu, quai hàm nhíu chặt, đôi mắt đỏ hồng rực lửa.
Mưa nhỏ giọt, con sông vắng lặng không người, tối đen và nặng trĩu, chỉ còn lại người đàn ông đứng trong đình đá, như thể bị thế giới bỏ rơi.