*
Mới đầu Thịnh Diễn chỉ thấy ngứa răng, nhưng dù sao cậu vẫn là người bình thường, không có ý định cắn thật. Chỉ là hù Tần Tử Quy, khiêu khích tí thôi.
Kết quả bị Tần Tử Quy đáp trả như thế lại khiến cậu như thể là không cắn thì không phải đàn ông.
Cho nên Thịnh Diễn nghiến răng định cắn thật, nhưng há miệng để lộ ra răng nanh nhỏ xong lại không tìm được chỗ nào hợp để hạ miệng, cái đầu xù cứ rẽ phải rồi lại rẽ trái.
Tần Tử Quy chẳng giục cậu, cứ thế nằm trên thảm gối đầu sau gáy, thưởng thức bé đầu gỗ nào đó rối rắm xoay tới lui trên cổ mình.
Cảnh tượng này thấy lần nào quỷ dị lần đó.
Người đi cắn và người bị cắn cứ giằng co không dứt, khuỷu tay Thịnh Diễn chống trên đất cũng hơi tê tê rồi.
Cuối cùng vẫn là Tần Tử Quy mở miệng trước: “Sao thế? Sợ à?”
Bốn chữ ngắn gọn kí.ch thích trực tiếp đến Thịnh Diễn, cậu lớn miệng phản bác: “Anh mới sợ! Chẳng qua là tôi chê anh bốc mùi cả ngày không tắm rửa nên không thể hạ miệng thôi.”
Tần Tử Quy cũng không phản bác: “Ừm, vậy để tôi tắm rửa xong thì cậu cắn lại nhé. Cậu thích sữa tắm nào?”
Thịnh Diễn: “…”
Sao lời này cứ là lạ kiểu gì ấy.
Cho dù chậm chạp như cậu cũng nhìn ra dáng vẻ hiện tại của Tần Tử Quy không hề sợ hãi hay giận dữ gì, chỉ có vẻ nhàn nhã không hiểu được.
Đoạn, cậu nhìn lại tư thế hiện giờ của họ.
Tần Tử Quy gối đầu sau gáy nằm trên đất.
Hai khuỷu tay của cậu thì chống hai bên người Tần Tử Quy, cúi nhìn hắn từ trên xuống.
Lại còn đang chuẩn bị cắn cổ hắn.
“……”
Sau một lúc im lắng kỳ cục.
Thịnh Diễn “Đệch” một tiếng.
Cậu quên mất bây giờ Tần Tử Quy là gay!
Tư thế bây giờ của cậu ở trong mắt Tần Tử Quy có khác gì đùa giỡn lưu manh đâu?!
Cậu cũng không thể chiếm tiện nghi của anh em được.
Thịnh Diễn hoảng hốt vội vàng định đứng lên, trên mặt lại không dám để lộ vẻ “mình đang tránh tị hiềm” nên chỉ có thể kiếm cớ: “Thôi bỏ đi, tôi không thèm cắn là tại vì thành phần hoá học của sữa tắm thôi. Dạ dày tôi không tốt, dễ bị tiêu chảy, cắn anh còn không bằng đi cắn cổ vịt…”
“Tử Quy, Tiểu Diễn, ra ngoài gặm cổ vịt này!” =)))))))))))))
Thịnh Diễn mới bò được một nửa, còn chưa dứt lời thì cửa phòng đột nhiên bị gõ, còn kèm theo giọng nói vang dội mười phần của Giang Bình.
Đã đang chột dạ lại thêm khuỷu tay bị tê cộng thêm quả tấn công bất ngờ này, khuỷu tay cậu mềm nhũn ngã thẳng xuống, răng nanh chưa kịp thu lại đã vập vào yết hầu Tần Tử Quy.
“Shhh”
Tần Tử Quy hít phải khí lạnh.
Thịnh Diễn “hôn” lên yết hầu người ta thì sững sờ tại chỗ.
Cậu bắt đầu suy nghĩ vì sao từ “cổ” lúc nói lại phải mở miệng, nếu không thì cậu sẽ không để lộ ra răng nanh, cũng sẽ không ngã vập vào yết hầu Tần Tử Quy.
Mấy cái khác thì cũng bỏ đi, chỉ là răng nanh lại rất sắc, để lại dấu vết cực kỳ dễ nhìn nơi gần yết hầu Tần Tử Quy.
Hơn nữa cái cảm giác răng môi chạm da… sao lại… sao lại khó nói thành lời vậy hả!
Có chút ngứa ngáy trong lòng, tim cũng đập nhanh, cổ họng cũng hơi khô rát, thật muốn mượn lực này nhào xuống cắn một phát, nhưng lại không kịp phản ứng mà cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, tiếng tim đập như sấm đánh.
Mà Tần Tử Quy cứ chắc mẩm Thịnh Diễn không dám cắn lại không nghĩ còn có tình huống này, cả người phía trước đè lên mình không nói, cảm giác đau đớn do răng đập vào yết hầu cũng bỏ qua, cái chính là cảm xúc khi môi lưỡi chạm qua, ấm áp mềm mại kèm theo chút ẩm ướt.
Quả thực là muốn chết mà!
Tần Tử Quy hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác người gây ra chuyện này không biết kịp thời hãm phanh mà lại còn nằm im bất động tiếp tục hành vi phạm tội, đúng là to gan đằng trời!
Khoảnh khắc đó Tần Tử Quy cảm thấy phải để Thịnh Diễn gánh chịu hậu quả do việc tự tiện cắn người, thế là nghiến răng nắm cổ tay cậu định giáo dục một cách đàng hoàng làm thế nào để ở chung với gay.
Nhưng một giây sau giọng Giang Bình đã vang lên: “Tiểu Quy, Tiểu Diễn, mấy đứa đâu rồi? Nhân lúc dì út mấy đứa vẫn chưa về mau ra gặm cổ vịt nhanh đi, nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Giọng nói vang dội mười phần đinh tai nhức óc.
Thịnh Diễn đang thực hiện hành vi phạm tội liên hoàn nháy mắt hoàn hồn lại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm cực độ của Tần Tử Quy, hơn nữa còn cảm nhận được sức sống bừng bừng ở nơi nào đó.
Không ổn, gây hoạ rồi.
Lần này Thịnh Diễn phản ứng nhanh lắm, sau khi ý thức được chuyện này thì đã vội vàng dựa vào dây thần kinh vận động ưu tú của mình mà nhảy phắt ra chỗ cửa phòng, một tay mở cửa phòng rồi lớn tiếng nói: “Được chú Giang, chúng ta đi gặm cổ vịt đi!”
Nói xong thì lén lút chuồn đi sau Giang Bình.
Chỉ còn lại Tần Tử Quy định ra tay thất bại: “???”
Trêu xong rồi chạy à?
Đúng là chạy thật, thậm chí trong phòng khách còn truyền đến tiếng nói chuyện nên ăn vị cay trước hay vị truyền thống trước.
Tần Tử Quy: “…”
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Rồi khôi phục lại bộ mặt ngàn năm như cũ, đứng dậy lấy quyển sổ nhỏ ra: “Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 12/6, cố tình gây sự bỏ chạy gây nội thương cho người khác, hạnh kiểm không trừ, đã bị nhớ tội, sẽ trừng phạt.”
Viết xong thì ném quyển sổ vào ngăn kéo, lạnh lùng đi ra cửa.
Thịnh Diễn thấy hắn ra thì chột dạ dịch dịch sang phía Giang Bình.
Giang Bình mở bọc vịt ra, tiện thể nhìn lên thì nhận ra có điều không đúng: “Tử Quy, cổ cháu bị gì thế?”
Tần Tử Quy mặt không đổi sắc: “Bị gà mổ ạ.”
Thịnh Diễn: “…”
Cậu có lý do chính đáng để nghi ngờ Tần Tử Quy đang sỉ nhục cậu.
Giang Bình cũng biết Tần Tử Quy chỉ thuận miệng nói vu vơ nên không định hỏi kỹ, sau khi mở gói vịt ra thì đẩy vào giữa bàn: “Vừa hay, ăn chỗ nào bổ chỗ đó, mua vị truyền thống cho cháu, mua vị cay cho Tiểu Diễn, đều là vị mấy đứa thích, mau ăn nhanh đi không thì dì út mấy đứa về là mất ăn đấy.”
Bình thường Tần Như quản họ rất nghiêm, không bao giờ cho ăn những món không lành mạnh kiểu này, cho nên mấy tên đàn ông họ chỉ nhân lúc nữ chủ nhân không ở nhà lén lút ăn thôi.
Hai ngày này Thịnh Diễn không có khẩu vị nên không ăn được gì mấy. Lúc này vị halogen cay cay toả ra kíc.h thích khẩu vị cậu, nhất thời cậu quẳng luôn cái cổ Tần Tử Quy, đeo găng tay lên rồi tiến hành màn tàn sát cổ vịt điên cuồng.
Nhưng chưa đợi cậu kịp hạ sát thủ với cổ vịt đầu tiên, một bàn tay đẹp đẽ đầy tội ác đã đưa ra: “Cậu không được ăn.”
“?”
Thịnh Diễn ngẩng đầu.
Tần Tử Quy mặt không chút thay đổi chuyển cái hộp trước mặt cậu sang chỗ mà cậu không với tới được: “Dạ dày cậu không tốt, dễ bị tiêu chảy.”
Thịnh Diễn: “…”
Tên này thù dai vậy.
Nhưng cậu không thèm nghe Tần Tử Quy, đứng lên đưa tay ra đoạt lại. Tần Tử Quy lại ỷ vào việc người cao tay dài hơn cậu, đẩy đến chỗ xa hơn, cũng có lòng nhắc nhở: “Thoả thuận ba bên.”
“Thoả thuận không quy định tôi không được ăn cổ vịt!”
Thịnh Diễn tiếp tục đưa tay ra.
Tần Tử Quy lại đẩy ra xa hơn: “Nhưng thoả thuận có nói trông chừng cậu không được ăn vặt lung tung, sao cậu biết ăn cái này sẽ không bị tiêu chảy?”
Dạ dày Thịnh Diễn cực kỳ yếu ớt: “…”
Người này phiền ghê vậy!
Giang Bình lại đột nhiên mở lời: “Đúng đó, Tiểu Diễn không được ăn, nếu không cháu mà bị tiêu chảy thì dì Tần cháu lại bắt chú ngủ trên sô pha mất.”
Nói xong thì vội vàng chuyển hết đống cổ vịt ra khỏi phạm vi Thịnh Diễn có thể với tới được.
Thiên lý ở đâu?
Đói bụng lâu vậy rồi, chỉ muốn ăn một tí thôi mà lại rơi vào cảnh nhìn được không ăn được, trên đời này còn có gì đau khổ hơn nữa không chứ?
Không còn!
Hoặc là đừng để cậu ngửi thấy mùi cổ vịt, hoặc là cho cậu ăn.
Thịnh Diễn vội vàng khuyên Giang Bình: “Chú Giang, cháu không sao đâu, thỉnh thoảng ăn một tí sẽ không bị tiêu chảy đâu, cháu cam đoan!”
Giang Bình đang định thả lỏng thì Tần Tử Quy đã bổ sung: “Chú, hai hôm nay Thịnh Diễn đang bị cảm lại sốt phải uống thuốc, kiêng đồ cay, nếu không thì khó khỏi bệnh lắm.”
Nháy mắt thái độ của Giang Bình đã kiên quyết trở lại: “Tiểu Diễn, không ăn được đâu, một miếng cũng không được. Nghe lời chú đi!”
Thịnh Diễn dùng chiêu quấy rối làm nũng: “Nhưng mà chú Giang cháu đói lắm í.”
Tần Tử Quy đã quen với sóng gió, thong dong đối phó: “Vậy để tôi xuống nhà mua cho cậu một bát cháo hầm.”
Thịnh Diễn đã ăn cháo hai ngày liền: “…”
Tên chó này hết việc rồi nên thích thọc gậy bánh xe đúng không?
Thịnh Diễn phẫn nộ ngẩng đầu định lên án Tần Tử Quy, nhưng mới ngẩng đầu lên thì đã khựng lại.
Vì cậu nhìn thấy vết hồng trên yết hầu Tần Tử Quy, sau đó ý thức được không phải là vì Tần Tử Quy rảnh rỗi sinh nông nổi, mà là vì thù cũ thôi.
Nghĩ đến tội ác đáng xấu hổ của mình trong phòng, Thịnh Diễn rơi vào suy tư.
Nếu bây giờ cậu ăn cơm với Tần Tử Quy, vậy ăn xong họ sẽ phải ở một mình với nhau. Tần Tử Quy nhỏ mọn như thế nhất định sẽ công báo tư thù, vậy chi bằng cậu cứ chuồn về phòng mình trước, miễn cho phải chịu cảnh xấu hổ hay nguy hiểm.
Cho nên sau một thời gian ngắn im lặng, Thịnh Diễn buông ra một câu: “Haiz không cần, tôi cũng không đói bụng đến mức đó.”
Nói xong thì nhanh chân chuồn về phòng mình khoá trái cửa lại, hơn nữa còn âm thầm cầu nguyện ngày mai Tần Tử Quy tỉnh dậy sẽ quên hết chuyện cậu đùa giỡn lưu manh người ta.
Nếu không thì xấu hổ lắm.
Sao cậu lại có thể biết Tần Tử Quy cong queo mà còn làm thế với hắn được chứ? Lại còn thật sự vô ý cắn trúng, còn để lại dấu ấn, nếu mà sáng mai không hết thì phải làm sao bây giờ? Đeo khăn choàng cho Tần Tử Quy? Cũng không phải là không được.
Bên ngoài cũng chỉ 39 độ mà thôi, chưa đến mức nóng chết người.
Có điều sao Tần Tử Quy lại nổi lên phản ứng vậy chứ, cho dù học sinh trung học dễ bị kích động tức giận này nọ nhưng sao lại dễ có phản ứng thế hả?
Nghĩ vừa nãy Tần Tử Quy động chân một cách nguy hiểm, Thịnh Diễn có hơi chột dạ rụt vào trong chăn, trực giác nói cho cậu biết tối nay tốt nhất là không nên gặp lại Tần Tử Quy.
Nhưng mà bụng cậu lại bảo là cậu đói lắm rồi.
Nhớ lại dáng vẻ Giang Bình gặm cổ vịt thơm ngon ngào ngạt cùng hương vị cay nồng của nó, Thịnh Diễn chỉ có thể nuốt nước miếng.
Dựa vào cái gì Tần Tử Quy không cho cậu ăn thì cậu không được ăn chứ!
Cho dù bị tiêu chảy thì cũng là chuyện của cậu, liên quan gì đến Tần Tử Quy!
Chẳng lẽ cho rằng ký một bản thoả thuận ba bên là có thể quản cậu chắc!
Mơ đi!
Cậu không sợ Tần Tử Quy tí nào!
Nghĩ nghĩ, Thịnh Diễn lấy điện thoại ra rồi cực kỳ ra dáng tổng tài lãnh khốc ấn chọn cổ vịt cay, ghi chú thêm: “Trong nhà có người quản nghiêm! Đừng có mà ấn chuông cửa!! Không gõ cửa!!! Cứ đặt ở ngoài rồi gửi tin nhắn là tôi sẽ ra lấy!!!”
Đợi khoảng 1 tiếng sau, cuối cùng cũng có tin nhắn đến, ngay cả đèn Thịnh Diễn cũng không dám bật, nhân dịp bóng tối làm điều mờ ám, cầm điện thoại xuống giường rồi cẩn thận mở he hé cửa phòng mình ra xem.
Bên ngoài cũng tối đen một mảnh, cửa phòng Tần Tử Quy cũng đóng chặt lại, mọi thứ đều an toàn.
Thịnh Diễn chưa-bao-giờ-sợ Tần Tử Quy thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cậu bỏ dép lê, đi chân trần giẫm lên sàn nhà, mon men đi ra cửa, vừa đi vừa cầu nguyện Tần Tử Quy đừng có mà đi ra, Tần Tử Quy đừng có mà đi ra, Tần Tử Quy đừng có mà đi ra, Tần Tử Quy đừng có mà đi ra, Tần Tử Quy đừng có mà đi ra.
Vừa đi vừa niệm chú đến cửa, lấy tư thái nhẹ nhàng nhất chậm rãi đẩy cửa ra rồi không một tiếng động cẩn thận lấy túi đồ ăn đầy tội ác ở cửa vào, cẩn thận đóng cửa lại rồi cẩn thận đi về.
Lặng lẽ đến rồi đi, hoàn hảo, thông quan thành công!
Thịnh Diễn hoàn toàn thở phào nhẽ nhõm, đóng cửa phòng lại rồi giơ tay tạch một cái bật đèn phòng mình lên, sau đó xoay người, bất chợt cả người sững lại như thấy quỷ!
Tần Tử Quy đang dựa vào tủ quần áo của cậu nhìn túi đồ trong tay cậu, thản nhiên nói: “Xem ra Thịnh đại thiếu gia của chúng ta có tình cảm đặc biệt với cổ nhỉ.”
Ăn vụng mua đồ ship về bị bắt ngay tại trận, lại còn đang đi chân trần giẫm trên đất, Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy đã thay đồ ngủ tắm rửa sạch sẽ, dấu răng mờ ám trên cổ càng lộ rõ.
“…”
Khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên hiểu được tâm trạng của người chồng sau khi ăn vụng bị vợ mình bắt quả tang trên phim truyền hình.
Không muốn gì cả, chỉ muốn chạy thôi.
*
Hết chương 35.