Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 6
Thiên Phàm về nhà không quá muộn, sau khi về tới nhà, anh liền sai người đi gọi Tiểu Âm tới phòng anh để nói chuyện. Đối diện với gương mặt như đã thấu sự đời của Tiểu Âm, anh có chút bức bối, không biết là nên mắng cô như thế nào thì cô mới thông suốt được đây.
Đã biết bản thân làm sai, cũng biết bản thân sẽ bị trách mắng, vậy mà Tiểu Âm vẫn lãnh đạm dửng dưng như vậy, đúng thật là làm cho anh tức chết mà!
Càng nhìn Tiểu Âm, Thiên Phàm càng thấy nóng bức, anh nhíu mày, hiếm khi không vui mà gằng giọng, hỏi.
– Cô biết lỗi của mình rồi đúng không? Có gì muốn giải thích không? Cô muốn tới sinh nhật của Nhã Kỳ làm gì? Muốn phá đám à?
Tiểu Âm thái độ vẫn trước sau như một, lãnh đạm bình tĩnh, có lo lắng nhưng không tới mức sợ hãi rối rắm loạn hết cả lên. Cái này không phải là cô ra vẻ gì, mà vốn dĩ tính cách của cô là như vậy, luôn bình tĩnh trước mọi thứ. Trước kia ông ngoại cô vẫn thường hay nói, là do âm khí trong người cô quá mạnh, vậy nên cũng ảnh hưởng khá nhiều tới tính cách của cô. Cô không phải là không biết sợ, mà cô là hiếm khi cảm thấy sợ, cũng không rõ vì sao cô lại có cái kiểu tính cách gan lì lãnh cảm như thế này nữa.
Đứng trước mặt cậu Hai, ánh mắt cô trong vắt, lời nói rõ ràng, thái độ bình tĩnh vừa phải.
– Tôi biết tôi làm sai, nhưng tôi không có ý gì xấu, chỉ là tò mò nên mới muốn tới tiệc sinh nhật của tiểu thư Nhã Kỳ. Cậu Hai trách tôi, tôi không dám phản bác, nhưng còn cô Thiên Nhi, cậu đừng trách cô ấy, tội nghiệp!
Thiên Phàm khẽ hừ, chân mày hơi nhíu, anh chất vấn.
– Có bản lĩnh như vậy, tội của mình chưa giải quyết xong đã vội đi xin cho người khác. Nếu đã yêu thương nhau như vậy thì phạt cả hai đi, đôi bạn cùng tiến!
Cậu Hai mắng thế này, Tiểu Âm rõ là cứng miệng, có muốn biện minh cũng không biết nên nói cái gì. Vậy là cô đã đoán sai một bước rồi, cứ nghĩ cậu Hai sẽ không để ý nhiều tới cô, ai có ngờ, cậu lại “quan tâm” cô tới như vậy. Xem ra, cậu Hai là có tình cảm với tiểu thư Nhã Kỳ thật rồi, vậy nên mới giận khi thấy cô cố tình muốn tới tham dự tiệc sinh nhật của Nhã Kỳ…
Ây chà! Căng rồi đây!
Nghĩ càng nhiều lại thấy có hơi hoảng, Tiểu Âm đột nhiên nhớ tới những gì mà Thiên Nhi đã dạy cho cô lúc nãy ở trên xe, hai mắt cô sáng lên, cô quyết định thử một lần xem thế nào.
Tiến tới gần cậu Hai, trước ánh mắt sâu hút của cậu, cô bất thình lình ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi cậu, cô cắn cắn môi, ánh mắt long lanh chớp chớp, cố tỏ vẻ đáng thương hết sức có thể, cô ấp úng, nói.
– Cậu Hai… tôi biết sai rồi… cậu đừng mắng nữa mà…
Vừa nói, mi mắt Tiểu Âm vừa chớp, môi đỏ ửng lên, bộ dạng trong ủy khuất như con mèo nhỏ đang nịnh chủ vậy. Tâm tình Thế Phàm biến chuyển rõ ràng, lửa khó chịu chỉ trong một khoảnh khắc mà tắt đui, lớp phòng bị mỏng manh đều bị biểu cảm này của Tiểu Âm đánh cho tan tành. Người vừa rồi còn chưng bộ mặt dửng dưng đến phát ghét mà giờ đây lại trông đáng thương như thế này, làm trò hay thật chứ!
Thấy cậu Hai không nói năng gì, Tiểu Âm lại tăng mức độ nịnh nọt lên gấp đôi, tay cô vỗ nhè nhẹ lên đùi cậu Hai, vừa vỗ vừa làm nũng, nói.
– Cậu Hai! Tôi sai rồi… sau này tôi không dám nữa… Cậu bỏ qua cho tôi lần này nha… cậu tốt với Tiểu Âm nhất mà!
Vừa nãy đã chịu không được, lúc này lại càng mủi lòng hơn, suy cho cùng thì Tiểu Âm cũng còn nhỏ tuổi, vẫn nương nương tay mà từ từ dạy dỗ… Thiên Phàm tự nói với lòng mình như vậy.
Hết cách, tội cũng đã nhận, mắng cũng đã mắng xong, Thiên Phàm không thể đè người ra đánh, với lại tội này cũng không đáng để bị phạt nặng, vậy nên anh quyết định bỏ qua, xí xóa cho Tiểu Âm lần này. Tay nắm lấy đôi bàn tay trắng trẻo nhỏ xinh của Tiểu Âm, ánh mắt anh vô thức dịu xuống, từ trên người tỏa ra loại hơi thở ấm áp như hoa nở mùa xuân, anh nói với Tiểu Âm.
– Được rồi, không trách cô, bỏ qua cho cô lần này. Biết sai thì sau này đừng làm như thế nữa, nếu để mẹ tôi biết thì cô biết ăn nói như thế nào?
Tiểu Âm mím môi, cô không trả lời, chỉ thấy lời của cậu Hai nói cũng rất có lý.
Kéo tay Tiểu Âm để cho cô đứng dậy, Thiên Phàm nhìn bộ dáng đơn thuần của cô, anh đột nhiên thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống mà không muốn răn dạy Tiểu Âm thêm nữa. Cô gái này, có đôi khi trông rất tâm cơ mưu tính, thế nhưng cũng có đôi khi lại trông rất thuần lương vô hại. Mà đây đều là những mặt rất thật của Tiểu Âm, không phải giả vờ, vì chỉ cần giả vờ là Thiên Phàm anh có thể phát hiện ra ngay được.
Nhìn Tiểu Âm thế này, rồi lại nhớ tới sự giả vờ thuần khiết của Nhã Kỳ, tâm tình Thiên Phàm bỗng chốc lại trở nên phức tạp. Bản thân đột nhiên có chút mệt mỏi, Thiên Phàm không muốn chất vấn hỏi tội Tiểu Âm nữa, anh để cho cô về phòng ngủ, có gì ngày mai sẽ nói sau.
– Được rồi, về phòng ngủ đi, tôi không trách cô nữa, cứ an tâm mà ngủ. Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.
Thấy biểu cảm của Thiên Phàm không tốt, Tiểu Âm hơi do dự một chốc, cuối cùng lại nói.
– Nếu cậu mệt… hay là đêm nay tôi ngủ lại đây với cậu?
Ngủ lại đây sao? Cũng hay đấy!
Không từ chối, Thiên Phàm đồng ý, để cho Tiểu Âm ngủ chung giường, cũng chỉ đơn thuần là ngủ chung một giường mà thôi…
Đêm đã về khuya, Thiên Phàm vẫn chưa ngủ được, anh lúc này mới khẽ xoay người vào bên trong, ngắm nhìn cô gái đang say giấc bên cạnh mình. Kể từ ngày gặp cô, mọi thứ trong anh thay đổi, từ sức khỏe cho tới thần trí, tất cả đều như mở ra một trang sách mới với anh. Chơn Quang cũng đã nói với anh, trên thế giới hàng vạn hàng triệu con người này, cũng chỉ có một người mới đủ duyên với anh. Anh vẫn luôn nghĩ, người đó là ai, liệu có phải là cô gái nhỏ Tiểu Âm này hay không?!
*
Thiên Nhi bị cậu Hai Thiên Phàm quở trách, có điều là cậu chỉ mắng vài câu, cũng không có phạt hay là làm lớn chuyện. Mà sau khi bị giáo huấn xong, Thiên Nhi liền đi tìm Tiểu Âm, bởi cô nghe nói đêm qua Tiểu Âm bị cậu Hai gọi tới lúc nửa đêm, trông cậu Hai còn rất giận dữ, làm cho cô cảm thấy áy náy vô cùng.
Ngồi trong đình nghỉ mát, Thiên Nhi thương xót nhìn Tiểu Âm, cô đã nói xin lỗi tới mấy lần, lần này vẫn là nói xin lỗi nữa.
– Là em mà anh Hai còn mắng nhiều như vậy, chứng tỏ là anh Hai mắng chị dữ dội lắm phải không? Cũng tại anh Năm hết, nói linh tinh hại chị ra nông nỗi này. Chị, chị cho em xin lỗi nha!
Tiểu Âm nhìn Thiên Nhi, cô thực là lực bất tòng tâm, cô đã nói là cô không sao, cũng không có bị mắng nhiều, thế mà Thiên Nhi lại không tin. Nhìn thái độ lo lắng hối lỗi này của Thiên Nhi, Tiểu Âm cũng không biết phải nói làm sao để cho cô ấy tin đây nữa.
– Được rồi mà, cô cũng đã xin lỗi mấy lần rồi, đừng xin lỗi nữa, tôi vẫn bình thường nè, có bị mất miếng thịt nào đâu. Được rồi được rồi, chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa, cô cũng quên đi nha.
Tiểu Âm càng nói không sao thì Thiên Nhi càng nghĩ là cô đang nói dối. Thiên Nhi cảm thấy có lỗi với Tiểu Âm lắm, vậy nên ngay từ giây phút này, cô cũng đã quyết định sau này sẽ đối xử tốt với Tiểu Âm, xem Tiểu Âm là chị dâu của mình. Lúc sáng, cô rõ ràng đã nghe anh Hai nói Tiểu Âm xin tội cho cô, nhiêu đó thôi cũng đã khiến cô cảm kích không nguôi rồi. Con mắt nhìn người của Thiên Nhi cô cũng tốt lắm, không có nhìn nhầm đâu!
Xin lỗi qua lại một hồi, cuối cùng cả hai mới có thể chuyển sang chủ đề khác để nói chuyện. Đang ngồi trong vườn ăn trái cây tươi mát lạnh, vô tình sao đoàn tùy tùng của bà Hai Nhỏ đi tới. Đoàn tùy tùng có tới bốn năm người, ngoài bà Hai Nhỏ và bà Năm ra thì còn có mợ Tư và mợ Ba tương lai. Ai cũng xinh đẹp quý phái hơn người, đúng là làm cho Tiểu Âm phải hoa mắt đau đầu vì nhớ mặt từng người đây mà!
Thấy Tiểu Âm và Thiên Nhi đang ngồi trong đình nghỉ mát, bà Hai Nhỏ liền dắt mọi người đi tới. Thoắt cái trong đình nghỉ mát đã chật chội hơn vì có quá nhiều người, thần sắc của ai cũng tươi sáng, nói chuyện rôm rả cứ như là rất thân từ lâu rồi vậy. Nhất là bà Hai Nhỏ, bà rất thân thiện với Tiểu Âm, còn hỏi han cô vô cùng ân cần.
– Mặc dù nói con là cô gái xung hỉ của Thiên Phàm, nhưng mà dì coi con như là con cháu trong nhà, lại thấy thương cho thân phận của con. Nói thẳng ra thì dì cũng là nhỏ, dì đồng cảm với hoàn cảnh của con, vậy nên sau này có chuyện gì thì cứ tới tìm dì, dì giải quyết cho con.
Mặc dù Tiểu Âm không có nỗi khổ gì, thế nhưng bà Hai Nhỏ đã nói như vậy, chẳng nhẽ cô lại dửng dưng gạt đi, vậy thì sẽ không hay cho lắm. Cậu cô đã nói, làm người phải biết đối nhân xử thế, phải biết cứng mềm đúng lúc, không thể lúc nào cũng chưng ra bộ mặt bất cần đời, như vậy sẽ rất khó sống. Nghe theo lời cậu dạy, Tiểu Âm cũng xuôi theo dòng nước, có điều là cô vẫn rất lãnh đạm, chỉ là thái độ sẽ mềm mại hơn một chút mà thôi.
– Dạ, con cảm ơn bà Hai Nhỏ, con sống ở đây cũng rất tốt, phiền bà đã lo lắng cho con.
Bà Hai Nhỏ gương mặt sắc sảo lanh lợi, bà nở nụ cười hiền lành, một chút giả dối cũng không có.
– Phiền gì! Đều là người sống ở Lâm gia, nên quan tâm tới nhau là chuyện bình thường mà. Ở đây thì ai dì cũng thương hết, không riêng gì con đâu. Chị Lớn bận rộn công việc nhiều, sợ là sẽ không để ý tới con mỗi ngày được, sau này dì sẽ thường xuyên dòm ngó tới chỗ con, con cứ an tâm.
– Dạ, vậy con cảm ơn dì Nhỏ nhiều, sau này sợ là sẽ làm phiền tới dì rồi.
– Không sao không sao, không phiền gì cả, con đừng nghĩ nhiều.
Nói xong, bà Hai Nhỏ liền hướng mắt về phía con dâu nhỏ của bà, bà cười nói với Tiểu Âm.
– Quế Vân chắc trạc tuổi với con, sau này hai đứa thường xuyên qua lại, nếu con ngại với dì thì có thể nhờ Quế Vân. Quế Vân là vợ của Thiên Phát, là mợ Tư của Lâm gia, chắc con biết rồi phải không Tiểu Âm?
Tiểu Âm nhìn sang mợ Tư, cô tất nhiên là biết, cũng liền gật đầu.
– Dạ con biết, mợ Tư cũng rất quan tâm tới con.
Quế Vân nghe Tiểu Âm nói như vậy, cô ấy cũng rất nhiệt tình, cười xinh như hoa rồi nói.
– Tôi nhìn cô thấy rất thích, quan tâm tới cô cũng là chuyện nên làm mà. Như mẹ đã nói, sau này có chuyện gì thì có thể tới tìm tôi, tôi với cô cùng trang lứa, vẫn là dễ nói chuyện hơn.
– Tôi cảm ơn mợ Tư.
Tiểu Âm vừa dứt lời, bà Hai Nhỏ lại liền giới thiệu tới mợ Ba tương lai, vẫn là nụ cười thân thiện như trước, bà nói với Tiểu Âm.
– Còn đây là vợ tương lai của Thiên Phúc, sau này sẽ là mợ Ba. Nguyệt Sang hơi trầm tính một chút, dì thấy cũng rất hợp với tính của con đó Tiểu Âm. Hai đứa làm quen với nhau trước, sau này về chung nhà sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Nguyệt Sang nhìn Tiểu Âm, khác hẳn với nụ cười tươi tắn của mợ Tư Quế Vân, Nguyệt Sang trông có vẻ lãnh đạm hơn khá nhiều. Có điều thái độ của cô đối với Tiểu Âm cũng rất tốt, không quá thân thiết nhưng cũng khá là hòa đồng.
– Chào cô Tiểu Âm, đã nghe mẹ nhắc về cô, gặp được cô mới thấy được cô xinh đẹp như thế nào. Sau này sẽ là người chung một nhà, cô đừng khách sáo với tôi.
Tiểu Âm đánh giá Nguyệt Sang một chút, sau đó cũng liền cười nói đáp lại, thái độ vừa vặn, không nịnh không kiêu.
Hai cô con dâu này của bà Hai Nhỏ cũng đều là cực phẩm, từ tướng mạo cho tới cách đối nhân xử thế đều rất tốt, không có tính kiêu ngạo của tiểu thư đài cát. Có điều vẻ ngoài cũng chỉ là vẻ ngoài, tâm tính thế nào thì chỉ có bọn họ mới biết, cũng không ai là hiền hơn ai đâu.
Cuối cùng lại tới bà Năm, con dâu nhỏ nhất của Lâm gia, cũng là vợ của ông Năm, Tiểu Âm với bà Nằm liền chào hỏi qua nhau. Theo đánh giá của Tiểu Âm thì thần sắc của bà Năm không được tốt, trong người chắc chắn là có tâm sự chất kín, nếu không thì cũng sẽ không thể hiện ra vẻ ngoài rõ ràng tới như vậy. Có điều cô thấy tướng mạo bà Năm rõ ràng là khá tốt, từ nhỏ chắc chắn đã sống trong tình yêu thương của gia đình mà lớn lên, nghe nói ông Năm còn rất thương bà Năm, không hiểu sao bà Năm lại có thần sắc u uất như thế này. Đúng là lạ thật!
Chào hỏi qua một lượt cũng mất khá nhiều thời gian, cuối cùng là do Thiên Nhi tìm cách kéo Tiểu Âm rời đi trước, nếu không thì bà Hai Nhỏ còn ngồi đó tâm sự với Tiểu Âm dài dài.
Đi song song bên cạnh Tiểu Âm, Thiên Nhi do dự một chốc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhắc nhở chỉ bảo cho Tiểu Âm. Cô kéo tay Tiểu Âm, cả hai đều dừng lại, lúc này cô liền nghiêm túc nói.
– Tiểu Âm… có chuyện này em phải nói với chị, chị về suy nghĩ và cân nhắc lời của em nha. Chị từ nhỏ không sống trong hào môn, vậy nên có một số chuyện, em nghĩ là chị vẫn chưa rõ. Chắc chị cũng biết bác Hai Lớn và bác Hai Nhỏ cùng là vợ của bác Hai, nhưng bác Hai Nhỏ là bé, còn bác Hai Lớn là chính thê. Tính tình của bác Hai Lớn rất tốt, còn về phần bác Hai Nhỏ thì… khó dò hơn rất nhiều. Từ trước tới giờ giữa hai người bọn họ vẫn luôn có tranh chấp, bây giờ đột nhiên bác Hai Nhỏ tốt với chị… chị vẫn nên đề phòng.
Dừng chút, dưới thái độ nghiêm túc, Thiên Nhi tiếp tục nhắc nhở Tiểu Âm.
– Chị hiện tại cũng coi như là vợ của anh Hai, dù thân phận của chị có hơi khó xử nhưng dù sao thì chị vẫn là con dâu của bác Hai Lớn. Dù bác ấy có khó khăn với chị thì chị vẫn nên hướng về phía bác ấy, em khuyên chị như vậy. Thực ra thì chỉ cần chị an phận, bác Hai Lớn chắc chắn sẽ không để chị thiệt thòi, mẹ em luôn nói như vậy. Em cũng biết bác Hai Lớn sẽ khó tính và không được thân thiện như bác Hai Nhỏ, nhưng chị hướng về bác ấy vẫn là giải pháp tốt nhất. Chị có nghe câu mật ngọt thì chết ruồi chưa… nhìn người như vậy nhưng chưa chắc đã tốt đẹp như vậy đâu!
Tiểu Âm hiểu những gì mà Thiên Nhi vừa nói, tự cô cũng cảm thấy bà Hai Nhỏ có gì đó hơi thảo mai, giống như là muốn lôi kéo, muốn lấy lòng cô vậy…
Nhưng mà cô tự hỏi, cô có cái gì để bà Hai Nhỏ phải lấy lòng? Gia thế không có, địa vị không có, tiền bạc cũng không có… rốt cuộc thì bà ấy lôi kéo cô để được mục đích gì? Là muốn nuôi cô để làm tay sai cho bà chống đối lại bà Hai Lớn hay sao?
Ây chà! Nếu đúng thật như vậy, vậy thì bà Hai Nhỏ lại đi nhầm một nước cờ rồi. Tiểu Âm cô đâu phải muốn sống an phận, cô là đang muốn trèo lên cao, là muốn trèo hẳn lên vị trí chủ mẫu quyền lực mà bà Hai Nhỏ đang thèm khát tới nhỏ dãi kia kìa…
Ý tốt của Thiên Nhi thì cô ghi nhớ trong lòng, có điều lòng dạ của bà Hai Nhỏ thì cô cũng xin ghi nhận. Cậu cô nói đúng, làm người đôi khi phải khôn khéo một chút, chỉ cần không hại người, vậy thì luồn lách một tí cũng không phải là quá đáng. Xem ra, sau này phải trông chờ vào bà Hai Nhỏ rồi vậy, để xem bà ấy có thể làm được những gì!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!