Hào Môn Tranh Sủng - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Hào Môn Tranh Sủng


Phần 6


Tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của một nam một nữ, giọng nam thì tôi có thể nhận ra được, là giọng của Dương Cảnh Duệ. Nhưng còn giọng nữ thì tôi không biết, chưa từng nghe qua bao giờ…

Cuộc đối thoại vang thẳng đến tai tôi, tôi vẫn giả vờ chưa tỉnh dậy, lén nghe xem thử hai người trong phòng đang nói gì, có nhắc gì tới tôi không. Thú thực là do tôi không dám mở mắt tỉnh dậy chứ cũng không phải do tôi nhiều chuyện gì. Bởi vì trong phòng lúc này là một nam một nữ, đối tượng nam còn là Dương Cảnh Duệ… tôi vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng với anh ta.

“Con gái nhà ai đây? Em làm gì con gái nhà người ta mà đến nỗi người ta phải nhập viện? Cô này là cô nào?”

Giọng nữ vừa dứt, giọng nam phóng khoáng liền cất lên.

“Nói thì chị cũng không biết.”

“Chưa nói thì làm sao biết chị không biết? Nói xem nào!”

Giọng nam có vẻ hơi bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

“Cô ấy là con gái của Thanh Phong, là anh Phong trước kia chúng ta từng gặp ở cô nhi viện, anh Phong từng cứu em một lần ở ao sen phía sau cô nhi viện… chắc chị còn nhớ mà phải không?”

“Phong cô nhi viện à? À à chị nhớ rồi, nhớ rồi! Ô, con gái anh ấy lớn đến thế này rồi à? Lấy vợ sớm sao?”

“Hình như là vậy, anh Phong đã mất rồi, vợ cũng mất, anh ấy nhờ em để ý tới con gái.”

“Cô bé này… chắc tầm hơn 20 nhỉ? Da dẻ hồng hào, sắc diện tươi tắn, có điều mạch đập không an ổn, cần tịnh dưỡng nhiều hơn. À mà này, em là có ý đồ gì với con gái nhỏ của người ta… đừng lợi dụng cơ hội mà làm bừa. Nếu xét theo vai vế xã hội, con bé chắc phải kêu em một tiếng chú nhỉ? Em gọi ba con bé là anh Phong cơ mà?”

Giọng nam có vẻ đã rất là bất mãn, giọng càng lúc càng mất kiên nhẫn.

“Chú… nghe già như vậy? Bảo Bảo gọi em bằng cậu em đã thấy rất già rồi! Cũng chỉ là anh em quen biết ngoài xã hội, không thân thích máu mủ, không cần câu nệ vai vế. Cô gái này nhỏ hơn em chưa đến mười tuổi, kêu em bằng chú… ở đâu ra đứa cháu gái lớn như vậy!”

Giọng nữ như có vẻ thích thú, nói chuyện rất thoải mái, một chút ngại ngùng cũng không có.

“Sợ già? Là do con gái người ta trẻ, em xét nét cái gì? Anh Phong nhờ em quan tâm tới con gái anh ấy, nhớ là chỉ quan tâm thôi đó, đừng làm ra chuyện gì khiến cho anh Phong ở trên trời cao phải tức đến chết một lần nữa. Con gái nhà người ta non nớt thế này… không hợp với người già như em đâu!”

“Chị thôi được rồi đó, em gọi chị tới đây là để xem bệnh cho bệnh nhân, không gọi chị tới để dạy em cách sống thế nào cho phải. Một là kê đơn thuốc, hai là thẳng tiến ra cửa. Nào, đừng làm mất thời gian của em!”

“Chị chỉ nhắc nhở em thôi, đừng nhăn nhó không vui như vậy chứ Cảnh Duệ. Con gái nhà người ta trắng trẻo mềm yếu… chị chỉ sợ là em mạnh tay quá. Được rồi được rồi, chị biết rồi, chị kê đơn thuốc đây, kê đơn liền đây!”

Sau đó, cuộc đối thoại đã chuyển từ trong phòng ra ngoài phòng, tôi cũng không còn nghe thấy âm thanh gì của hai chị em Dương Cảnh Duệ nữa. Nghe nói, Dương Cảnh Duệ có một người chị làm bác sĩ đông y, chắc người phụ nữ vừa nãy là chị gái của anh ta, Dương Cảnh Mỹ. Cảnh Mỹ, Cảnh Duệ… hai chị em nổi tiếng của xứ Trà!

Đợi hai người trong phòng ra ngoài, tôi lúc này mới dám hé mắt mở ra từ từ. Mãi cho tới bây giờ tôi mới dám chắc chắn là tôi đang nằm trong phòng bệnh, vừa nãy chỉ nghi ngờ, không dám chắc chắn lắm.

Một tay truyền nước, tay còn lại chống đỡ từ từ ngồi dậy, tôi nhìn xung quanh một vòng, cảm giác đầu tiên là phòng bệnh rất sạch sẽ, tiện nghi đầy đủ, đây chắc chắn là phòng bệnh dịch vụ đắt nhất của bệnh viện A.

Phòng bệnh? Nhưng sao tôi lại ở phòng bệnh nhỉ?

À! Ngày hôm qua tôi ngất trong vòng tay của Dương Cảnh Duệ… tôi nhớ rồi!

Bụng dưới có vẻ căng cứng, cảm giác nước căng đầy bụng, tôi không chịu nổi, buộc phải mò mẫm để đứng dậy đi vệ sinh. Chuyện gì thì chuyện, phải đi giải quyết nỗi buồn trước cái đã, chuyện quan trọng gì đó tính sau.

Tay vẫn còn truyền nước, không thể rút kim tiêm ra vào lúc này được, tôi cứ loay hoay không biết phải làm sao. Nhìn thấy trên đầu giường có nút ấn, định sẽ ấn nút để gọi y tá tới giúp đỡ thì vào ngay lúc này, cửa phòng bệnh một lần nữa được mở ra. Hai mắt tôi tròn xoe nhìn người đàn ông vừa bước vào, trên tay anh ta còn cầm theo một cốc cà phê, thần sắc có vẻ hơi mệt mỏi.

Nhìn thấy tôi đang có ý định đứng dậy, Dương Cảnh Duệ đi tới trước mặt tôi, anh ta đứng, tôi vẫn ngồi, anh ta lúc này liền cất giọng, hỏi.

– Muốn đi đâu?

Tôi chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác trước nhan sắc cuốn hút không tì vết của Dương Cảnh Duệ, càng nhìn gần, tôi càng cảm thấy anh ta rất đẹp, ngũ quan tuấn mỹ, hài hòa một cách xuất sắc. Người đẹp trai trên thế gian này không thiếu, nhưng người có khí chất vương giả thong dong tự tại như thế này thì lại không có nhiều. Mà Dương Cảnh Duệ vừa vặn là vừa có nhan sắc, vừa có khí chất bất phàm, càng nhìn càng mê, gần như là không thể thoát ra được.

– Sao vậy? Có gì không tiện?

Dương Cảnh Duệ hỏi đến lần thứ hai thì tôi mới giật mình bừng tỉnh, đối với sự ngây ngô của tôi vừa rồi, tôi có chút ngại ngùng, ánh mắt chuyển dời, tôi có hơi choáng ngợp một chút, lúng túng đáp.

– À không… không có gì. Tôi chỉ muốn… đi vệ sinh… bụng hơi khó chịu.

Nghe tôi nói muốn đi vệ sinh, Dương Cảnh Duệ nhìn tôi, rồi lại nhìn tới tay tôi đang truyền nước, anh ta chậm rãi, hỏi.

– Có cần tôi giúp đỡ? Tay cô đang truyền nước, có vẻ không tiện lắm nhỉ?

Tôi gật gật đầu, cũng không quên nhờ vả.

– Đúng là có chút không tiện, phiền anh ấn nút nhờ y tá tới giúp tôi, nút ở trên đầu giường.

Cảnh Duệ không trả lời, anh ta gật đầu, tay với tới ấn nút, đến di chuyển cũng chẳng cần. Vóc dáng Dương Cảnh Duệ cao lớn đầy đặn, lúc anh ta với tay, áo sơ mi trắng được siết chặt vào thân thể, sơ hở liền lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc. Cảnh Duệ cao hơn tôi một cái đầu, tôi ngước mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy trọn được mỹ cảnh trước mắt. Quả thực là rất mê người đó!

– Được rồi, chờ chút, cô ngồi xuống đi, đang truyền nước đừng đi lung tung.

– À vâng, cảm ơn anh.

Nói rồi, Dương Cảnh Duệ đi tới ghế ngồi xuống, anh ta rất bình thản, chậm rãi uống cà phê, vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại, trông rất là nhàn hạ.

Tôi ngồi trên giường bệnh, hết nhìn Dương Cảnh Duệ rồi đến nhìn tay nhìn chân mình, có chút ngượng ngùng, không được thoải mái. Phải mấy phút sau, y tá mới tới, tôi khi đó mới thấy đỡ ngượng hơn được chút. Loay hoay một hồi trong nhà vệ sinh, tôi mới có thể giải tỏa hết được nỗi buồn chất chứa trong bụng. Cuộc đời này chẳng có gì quan trọng bằng việc đi vệ sinh kịp thời kịp lúc, thật là dễ chịu.

Vệ sinh xong xuôi, y tá cũng tháo dây truyền nước trên tay tôi, dặn dò tôi vài câu, y tá lúc này cũng rời đi, để lại tôi và một Dương Cảnh Duệ mặt ngầu ở trong phòng bệnh.

Nhìn thấy y tá rời đi, Dương Cảnh Duệ lúc này mới đứng dậy đi tới bên cạnh tôi. Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, chân dài vắt chéo, những ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt trên bụng. Ánh nhìn tập trung, giọng anh ta nhàn nhã cất lên.

– Tối hôm qua cậu cô có gọi cho tôi, ông ấy nói muốn đến đón cô về. Tôi có nói, hôm nay tôi sẽ đưa cô về Lê gia, không cần ông ấy tới đón. Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết rõ, tôi sẽ tới Lê gia giải quyết thay cô. Cô cứ nghỉ ngơi thêm một chút nữa, đến trưa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô. Con bé người làm đi theo cô đang nghỉ ngơi ở phòng bệnh cạnh, lát nữa tôi sẽ bảo con bé sang đây với cô. Được rồi, cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có chút việc, đầu giờ trưa sẽ tới đón cô.

Dương Cảnh Duệ gần như đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy thật cẩn thận, tôi lúc này chỉ biết nghe theo, ngoài ra cũng không cần góp ý thêm gì.

– Tôi hiểu, cảm ơn anh Duệ đã giúp đỡ, làm phiền anh rồi.

Dương Cảnh Duệ chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm với tôi cái gì. Khoảng chừng một hai phút sau, anh ta rời đi, trả lại cho tôi sự thoải mái tự do tự tại.

Dương Cảnh Duệ rời đi chưa được bao lâu thì Ngọc Ngọc ở ngoài liền đi vào. Nhìn thấy tôi đã tỉnh, con bé vui mừng hớn hở, sau đó tuông một tràn thật là dài, nói tới gần mấy phút mới chịu ngưng. Theo như lời Ngọc Ngọc nói thì hôm qua sau khi tẩu thoát thành công tôi bị ngất, là Dương Cảnh Duệ đưa tôi tới bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ bảo tôi chỉ là mất sức đột ngột mà ngất đi, cũng không nghiêm trọng gì, truyền nước và nghỉ ngơi thật tốt là được. Ngọc Ngọc nói, đêm hôm qua là con bé canh chừng tôi, đến gần sáng thì Dương Cảnh Duệ đến thay thế cho con bé sang phòng bên ngủ. Ngọc Ngọc còn bảo Dương Cảnh Duệ rất quan tâm tới tôi, ngày hôm qua anh ta hỏi con bé rất nhiều chuyện về tôi, như là muốn biết rõ tường tận mọi thứ về tôi vậy…

Mặc dù Ngọc Ngọc cứ luôn miệng bảo Dương Cảnh Duệ để ý tới tôi, nhưng tôi biết, Dương Cảnh Duệ chỉ quan tâm tôi giống như quan tâm một người bạn, không phải là quan tâm kiểu tình cảm nam nữ như Ngọc Ngọc đang nghĩ. Công nhận là tôi không có kinh nghiệm yêu đương thật nhưng chẳng lẽ ai thật sự thích tôi mà tôi còn không nhìn ra được hay sao. Người ta luôn nói, tình cảm của đàn ông rất dễ nhìn thấy, còn nếu như không thấy, vậy là thật sự không có!

*
Giữ đúng lời hứa, đầu giờ chiều, Dương Cảnh Duệ cho người làm thủ tục xuất viện cho tôi. Sau đó đích thân anh ta đưa tôi về nhà, không sai một li nào trong lời mà anh ta đã nói khi sáng. Người đàn ông này phải nói là người có tính kỷ luật rất cao, những thứ anh ta nói được, đều sẽ làm được.

Hơn hai giờ chiều tại nhà họ Lê của tôi, trong phòng khách, trà nước đã được chuẩn bị sẵn từ lúc nào. Đối diện với thần thái vương giả bất phàm của Dương Cảnh Duệ, người nhà họ Lê tôi vẫn là lép vế hơn hẳn. Cậu Hai tôi bình thường độc tài là vậy, nhưng khi đối diện trước Dương Cảnh Duệ, cậu đột nhiên trở nên hòa nhã dễ tính ra hẳn. Còn về phần mợ Hai tôi, mợ ấy vẫn giữ nguyên bộ dáng chủ mẫu của gia đình, có điều uy quyền đã tiết chế bớt, không dám quá phô trương trước mặt Dương Cảnh Duệ. Nói chung là kể từ khi Dương Cảnh Duệ bước chân vào nhà họ Lê, người nhà tôi gần như ngoan ngoãn phục tùng, một chút kiêu ngạo của chủ nhà cũng không dám phô ra, thật là vi diệu!

Đối với câu hỏi đơn giản của Dương Cảnh Duệ, cậu Hai tôi phải chuẩn bị thật kỹ mới có thể cất giọng trả lời. Cậu giải thích cho việc phải phạt roi tôi như sau.

– Dương thiếu gia, về việc phạt roi Thanh Trà, tôi thật ra cũng không muốn. Nhưng ngày hôm qua cậu không có mặt ở đây, vậy nên cậu không biết, thái độ của Thanh Trà rất không tốt. Lê gia cũng giống như Dương gia của cậu, đều có quy tắt quy tộc rõ ràng. Thanh Trà là phạm vào quy tộc, con bé làm sai, con bé phải chịu phạt.

Lúc ngồi trên xe trở về lại nhà, Dương Cảnh Duệ đã có dặn dò tôi trước, anh ta bảo lát nữa tôi đừng nói gì, cứ để anh ta thay mặt tôi giải quyết. Vậy nên lúc này tôi cũng không lên tiếng phản bác gì, mặc dù câu giải thích của cậu Hai nghe rất là chói tai tôi.

Dương Cảnh Duệ nghe lời giải thích của cậu Hai tôi, anh ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng phất tay ra lệnh người của anh ta đem một sấp ảnh đưa tới cho cậu mợ Hai, cậu mợ Ba xem.

Nhìn thấy người nhà tôi chuyển biến sắc mặt vô cùng đặc sắc, Dương Cảnh Duệ lúc này mới ung dung cất giọng.

– Những tấm ảnh này được lấy ra từ camera của nhà hàng món Hoa ở đường Đ, tất cả đều là ảnh thật, không qua chỉnh sửa cắt ghép. Nếu các vị vẫn không tin, các vị có thể tới nhà hàng hỏi ông chủ ở đó, ông ấy sẽ trích xuất camera cho các vị xem rõ ràng hơn. Cậu Vĩnh và con gái lớn của ông Lê đây có mối quan hệ tình cảm nam nữ là sự thật, không phải Thanh Trà vu oan cho hai người họ. Phiền ông bà Lê làm rõ chuyện này, trả lại sự công bằng cho Thanh Trà. Chắc các vị cũng biết, ba của Thanh Trà trước khi qua đời có gửi gắm Thanh Trà cho tôi, tôi là đang thực hiện lời hứa của tôi với ba của Thanh Trà, hy vọng các vị cùng tôi phối hợp, giúp cho Thanh Trà có một cuộc sống an vui và công bằng hơn… mời các vị.

Dương Cảnh Duệ đã nói rõ ràng thẳng thắn như vậy, kèm theo bằng chứng là một sấp hình ảnh không thể rõ ràng hơn được nữa. Vậy nên, dù là người bênh con bất chấp như mợ Hai tôi thì cũng không thể phản bác được một chút xíu gì. Ngoài xị mặt ra, mợ ấy cũng chỉ có thể căm nín mà ghim thù tôi bằng ánh mắt, một câu trách móc cũng không dám hé, sợ Dương Cảnh Duệ còn hơn sợ cọp beo.

Mà cậu Hai tôi sau khi nhìn thấy sấp ảnh chứng minh con gái qua lại với Thiên Vĩnh, cậu như nghẹn họng, như có gì đó xấu hổ kèm theo nuốt không trôi, tôi thấy cậu không nói gì, chỉ nhìn Dương Cảnh Duệ, im thin thít cứ như học trò bị giám thị bắt gian tại trận vậy.

Mãi mấy giây sau, cậu Hai mới có thể bình tâm mà đối diện với sự thật. Cậu nhìn Dương Cảnh Duệ, ánh nhìn dè chừng, biểu cảm xấu hổ bất lực trong thấy, cậu nói.

– Chuyện này… thật sự xin lỗi Dương thiếu gia. Chuyện xấu trong nhà để cậu nhìn thấy, thật là đáng xấu hổ.

Dương Cảnh Duệ không tỏ ra biểu cảm gì khác thường, vẫn là phong thái của bậc vương giả, anh ta trầm tĩnh, trả lời.

– Không sao, nhà nào mà không có chuyện xấu, nhà nào mà không có những đứa con ngỗ nghịch không nghe lời. Có điều hôm qua ông bà Lê đã vu oan cho Thanh Trà, tôi thật hy vọng là ông bà có thể giải oan cho cô ấy. Con hay cháu thì đều là huyết mạch Lê gia, Thanh Trà còn mang họ Lê, không thể bên trọng bên khinh nhu vậy được. Tôi tới đây cũng chỉ muốn lấy lại công bằng cho Thanh Trà… chắc là ông Lê hiểu ý của tôi mà phải không?

Đối với những lời nói này của Dương Cảnh Duệ, cậu Hai chưa kịp trả lời thì cậu Ba đã thay mặt mà lên tiếng.

– Dương thiếu gia yên tâm, sẽ không ai để cho Thanh Trà phải chịu thiệt thòi. Là Hạ My sai, Hạ My bắt buộc phải có trách nhiệm với hành động sai trái của con bé. Hôm qua anh chị Hai cũng vội vàng quá, đáng lý không nên đối xử với Thanh Trà như vậy. Để hôm nay Dương thiếu gia phải đích thân đến, thật sự là mất mặt gia đình.

Cậu Ba nói thẳng như vậy, cậu mợ Hai có muốn thanh minh cũng không biết thanh minh bằng cách nào. Rõ ràng là bọn họ sai, là bọn họ bộp chộp quá đáng, cậu Ba nói không sai một chút nào. Để cho Dương Cảnh Duệ hôm nay phải đến để làm rõ mọi chuyện của nhà họ Lê, kiểu gì cũng thấy mất mặt không chấp nhận được. Chuyện xấu trong nhà phải để người ngoài phân trần mới có thể nhìn rõ, nhà họ Lê cũng hồ đồ quá rồi!

Bằng chứng, nhân chứng có đủ, lại còn thêm sự bất mãn của cậu Ba, chưa kể nhân vật Dương Cảnh Duệ vẫn còn ngự giá ở tại phòng khách, cậu mợ Hai tôi dù có cưng chiều con gái tới cỡ nào thì cũng không dám thiên vị cho Hạ My thêm nữa. Trước mặt người nhà họ Lê, trước mặt Dương Cảnh Duệ, trước mặt tôi, cuối cùng Hạ My cũng cúi đầu nhận lỗi. Có điều chị ấy chỉ nhận là đã nói dối, nhận là có qua lại với Thiên Vĩnh, nhưng vẫn không chịu nhận là có tình cảm với em rể hụt của mình…

Vành mắt đỏ ửng, sắc mặt trắng xanh đầy xấu hổ, Hạ My nhìn tôi, tròng mắt ngấn lệ long lanh, trông yếu ớt bệnh kiều như hoa nở trong gió lạnh mùa đông, chị ấy run run mà cất giọng.

– Chị có lỗi với em, xin lỗi em Thanh Trà. Đáng lý chị không nên nhận lời mời đi ăn với Thiên Vĩnh, chị không nghĩ là Thiên Vĩnh sẽ thích chị, chị không nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, cũng không nghĩ là làm cho em tổn thương nhiều tới như vậy… thực lòng xin lỗi em.

Vừa nói, Hạ My vừa khóc, chị ấy khóc nức nở như ai đang ép buộc chị ấy phải xin lỗi tôi vậy. Khóc xong, chị ấy lại nghẹn ngào ôm lấy ngực, mợ Hai lại xót con gái, chạy ra ôm lấy con mà dỗ dành. Cứ như vậy, một chiêu xài được nhiều lần, Hạ My dùng bệnh của mình để chạy tội, cứ thế mà không cần phải xin lỗi giải thích gì nhiều nữa. Mà tôi cũng không thể ép chị ấy phải tiếp tục xin lỗi tôi, bởi trông bộ dạng chị ấy như sắp chết tới nơi, tôi nào có thể bắt ép được gì nữa. Thôi vậy, tạm thời cứ đại khái như thế, có muốn mạnh tay hơn cũng chẳng được… đúng là xảo quyệt mà!

Tôi đã chấp nhận lời xin lỗi, Dương Cảnh Duệ cũng không khó khăn thêm, anh ta nhìn thấy Hạ My ngất lên ngất xuống, Lê gia hỗn loạn, anh ta cũng không muốn nán lại thêm. Chỉ là trước khi rời khỏi Lê gia, Dương Cảnh Duệ vẫn không quên nhắc nhở người nhà họ Lê. Lời nói của anh ta như lời sấm truyền, vang văng vẳng bên tai người họ Lê.

– Thanh Trà đã bỏ qua thì tôi cũng sẽ không truy cứu tới nữa, chỉ yêu cầu các vị quản lý dạy dỗ lại con gái, tránh cho chị em hiềm khích, để Cảnh Duệ tôi phải ra mặt giải quyết thì thật là hơi bất tiện. Sẵn đây tôi cũng muốn thông báo một chút, Thanh Trà là người của Dương Cảnh Duệ tôi, là tôi ở sau chống lưng cho cô ấy… hy vọng các vị để ý một chút. Dương Cảnh Duệ tôi rất không thích va chạm với người ngoài, bởi vì người chịu thiệt thòi chưa bao giờ là tôi. Không dám cảnh cáo, chỉ là nhắc nhở, mong các vị hợp tác. Tạm biệt!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN