Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 18
Thiên Đức hồi phục được hơn 50 phần trăm sức khỏe, thằng bé hồi phục rất tốt, nhìn qua không giống như là bệnh nhân vừa mới qua cơn nguy kịch. Khỏe mạnh trở lại, việc đầu tiên Thiên Đức làm là tìm ông Năm để vẽ tranh, hai chú cháu ở cạnh nhau cả ngày cũng không chán. Thiên Đức không có cha, nay được chú yêu thương như con ruột, ai nấy nhìn thấy cũng đều rất vui mừng.
Còn về chuyện Thiên Đức bị hạ độc thì tạm thời vẫn chưa có manh mối, Lâm gia chỉ có thể nhẫn nại mà tiếp tục điều tra thêm…
*
Ông Năm đã mấy ngày không trở về nhà, hôm nay cũng là một ngày như vậy. Sau nửa buổi sáng vẽ tranh, Thiên Đức lúc này được y tá đưa xuống sân chơi, trong phòng bệnh hiện giờ chỉ còn lại ông Năm và bà Tư.
Nhìn thấy bà Tư có vẻ không thoải mái lắm, ông Năm hiểu ý, ông đứng dậy dọn dẹp màu vẽ cho Thiên Đức. Vừa dọn ông vừa nói.
– Tôi về nhà một lát, tới chiều tôi sẽ lên thăm Thiên Đức. Chị có mệt thì nghỉ ngơi đi, Thiên Đức cũng khỏe lại rồi, người chăm thằng bé cũng nhiều, chị đừng ôm hết việc vào người như vậy. Tôi thấy chị yếu lắm, người thì xanh xao, chị phải biết chăm sóc cho bản thân mình chứ…
Bà Tư mặt hoa da phấn, có điều trông bà lúc này có phần tiều tụy, son môi cũng không buồn thoa, để nguyên gương mặt mộc thanh nhã như vậy. Bà ngồi trên ghế sô pha, tay cầm da-o gọt vỏ táo, nghe ông Năm nói, bà chỉ cười khách sáo đáp lại.
– Cảm ơn chú Năm, tôi biết tự lượng sức mình mà, chú yên tâm, tôi không sao.
Ông Năm vẫn không thấy yên tâm, ông đặt màu vẽ vào vị trị ngay ngắn, sau đó, ông nhìn bà Tư bằng ánh mắt nhẹ nhàng sâu lắng, ông dịu giọng nói.
– Chị không ổn như những gì chị nói đâu, chị phải nghỉ ngơi, cứ nghe lời tôi. Để tôi sắp xếp với người làm, cho chị về nhà ngủ một giấc thoải mái. Đã gần nửa tháng chị túc trực ở bệnh viện rồi, chị không thấy chán thì bệnh viện cũng sẽ thấy chán chị. Nghe lời tôi, đừng bướng bỉnh, chị cứ luôn bướng bỉnh như vậy…
Bà Năm thoáng khựng người khi nghe ông Năm đột nhiên nói chuyện với bà bằng thái độ như thế. Tay bà có run nhưng rất nhanh sau đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Bà không nhìn về phía ông Năm, nhưng giọng nói của bà vẫn rất dịu ngọt, lông mi dài thi nhau rũ xuống.
– Cảm ơn ý tốt của chú, nhưng tôi bây giờ đã làm mẹ, tôi sống vì con chứ không còn sống vì tôi nữa. Hơn nữa, tôi đã hứa với chồng sẽ chăm sóc con thật tốt, Thiên Đức là tất cả của vợ chồng tôi, chú cũng hiểu mà.
Bà Tư càng nói, ông Năm càng cảm thấy đau lòng, nhưng ông lại không có cách nào khuyên nhủ người phụ nữ này được. Cuộc đời này của ông, sai lầm nhất là để lỡ mất đi người con gái ông yêu, điều này khiến ông ân hận cả đời!
Biết tính tình của Uyển Uyển rất khó lay chuyển, cũng biết tình cảm vợ chồng của anh trai rất tốt, ông Năm mặc dù có hơi chơi vơi nhưng ông vẫn cố gắng khuyên nhủ bà Năm tới cùng. Giọng nói của ông càng lúc càng trầm ấm.
– Biết chị lo nghĩ cho Thiên Đức, nhưng chị phải giữ gìn sức khỏe. Lỡ như chị có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ lo cho Thiên Đức đây? Đâu ai hiểu thằng bé được như chị. Chị nghe lời tôi, đi nghỉ ngơi đi, Thiên Đức nó khôn lắm, sợ là nó sẽ đau lòng vì thấy chị vất vả lo cho nó như vậy đó.
Bà Tư im lặng nhìn ông Năm, thật ra thì những gì ông Năm nói cũng rất có lý. Với lại bà Tư cũng không muốn tiếp chuyện với ông Năm lâu, vậy nên bà liền gật đầu thỏa thuận cho xong. Còn chuyện bà có thực sự nghỉ ngơi hay không thì chỉ có một mình bà biết…
Đối với ông Năm, ngoài một chút tiếc nuối xưa cũ ra thì trong lòng bà cũng chỉ còn lại những kỷ niệm đã qua. Không hẳn gọi là quên nhưng bà sẽ không muốn nhớ tới nữa, bởi tình yêu trong bà thực sự đã chẳng còn. Trong lòng bà lúc này chỉ có con trai và người chồng đã chết, ngoài ra cũng không thể chứa thêm được ai khác nữa. Ông Năm càng nặng tình, bà càng thấy khó xử, càng thấy có lỗi với vợ của ông Năm. Nhưng mà biết làm sao bây giờ, ông Năm chỉ tỏ ra quan tâm tới Thiên Đức, nào có quan tâm chăm sóc riêng gì cho bà đâu mà bà có thể ép ông ấy cắt đứt quan hệ với mẹ con bà…
Thiệt tình… ông Năm cứ như vậy… sợ là trước sau gì cũng sẽ có chuyện cho mà coi!
Ông Năm dọn dẹp xong màu vẽ của Thiên Đức thì cũng liền rời đi, không dám nán lâu lại trong phòng bệnh, ông sợ Uyển Uyển sẽ cảm thấy khó chịu không được thoải mái. Biết làm sao được bây giờ, người không dứt tình được là ông, vậy nên ông chỉ có thể chịu khổ đau, chịu khó xử dằn vặt như thế này mãi mãi mà thôi…
Bước ra khỏi sảnh lớn, ông Năm đứng chờ xe tới đón nên sẵn tiện kiểm tra điện thoại một lát. Vóc dáng ông Năm cao vừa, gương mặt đẹp trai, khí chất ưu nhã phong trần của họa sĩ không giấu đi đâu được. Con cháu Lâm gia đều vô cùng hoàn hảo như vậy, dù cho có đứng một mình một cõi cũng làm cho những người xung quanh phải xuýt xoa trầm trồ.
Chỉ có điều lạ là, dường như phía sau ông Năm luôn có ánh mắt đỏ rực của ai đó dõi theo. Ánh mắt dính sát vào nhất cử nhất động của ông Năm, kèm theo đó là một nụ cười quỷ dị kỳ lạ giữa ban ngày…
Ánh mắt này… thật sự rất quen thuộc!
*
Nguyệt Dung, chị gái họ của Nguyệt Sang, mợ Ba tương lai của nhà họ Lâm. Nguyệt Dung, người cũng như tên, xinh đẹp dịu dàng như là ánh trăng trong nước. Nếu so với mợ Ba Nguyệt Sang lãnh đạm thanh khiết thì nét đẹp của Nguyệt Dung nhẹ nhàng thuần khiết và đi vào lòng người hơn rất nhiều. Mặc dù cùng là chị em họ, một người bên nội, một người bên ngoại nhưng có vẻ hai người Nguyệt Dung Nguyệt Sang không thân thiết lắm, cả hai đối đãi với nhau có phần hơi xa cách.
Mợ Tư Quế Vân ngồi cạnh bên Thiên Nhi, mợ nhìn theo bóng dáng khuất xa của hai chị em Nguyệt Dung, Nguyệt Sang, mợ lúc này mới cảm thái mà nói.
– Hai người họ là chị em, nhưng mà trông không có thân thiết em nhỉ? Chị thấy Nguyệt Sang cứ sao sao, cứ như là bị ép buộc phải nói chuyện với Nguyệt Dung.
Thiên Nhi là cô gái sống đơn giản và thoải mái nhất ở trong bức tường cao của Lâm gia. Danh là tiểu thư duy nhất của Lâm gia, tính tình lại hoạt bát thông tuệ, không có chuyện gì mà cô ấy không thể biết…
– Chị nhìn đúng rồi đó chị Tư, chị Ba tương lai là bị ép phải đi chung với chị Nguyệt Dung mà. Chuyện này chắc chị chưa biết, bên nhà của Nguyệt Dung muốn kết thông gia với Lâm gia của mình.
Mợ Tư sửng sốt, mợ liền hỏi.
– Kết thông gia? Là kết thông gia với ai? Là kết thông gia với Thiên Hạo à Nhi?
– Không. Anh trai em còn lâu lắm mới cưới vợ, đã ăn chơi xong đâu mà cưới. Em nghe nói là bên Nguyệt Dung muốn kết thông gia với anh Hai. Ý là muốn thay vị trí của Tiểu Âm đó!
Mợ Tư thông suốt, mợ khẽ gật gù, bây giờ mợ mới hiểu vì sao Nguyệt Sang lại có vẻ như bị bắt ép khi phải đi chung với Nguyệt Dung như vậy. Nghe nói hai chị em họ trước giờ là bằng mặt mà không bằng lòng, một đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại. Đã vậy bây giờ còn bắt Nguyệt Sang phải làm cầu nối cho Nguyệt Dung trèo lên, bảo sao Nguyệt Sang lại có thái độ bất phục như thế…
Thiên Nhi nhai một trái cherry, vừa nhai cô ấy vừa nhàn nhạt lên tiếng, thái độ có chút bất mãn.
– Hết cô này lại tới cô khác muốn làm vợ anh Hai, không ai xem chị Tiểu Âm ra gì. Anh Hai với Tiểu Âm đang rất tốt, không hiểu bọn họ muốn xen vào để làm chi… chắc là muốn tự tìm đường chết!
– Cũng không trách người ta được, Tiểu Âm tuy rất hợp với anh Hai nhưng mà thân thế cô ấy không có, má Lớn với ông bà Nội chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh Hai cưới cô ấy đâu. Tiểu thư Nguyệt Dung gia thế tốt lắm, có vẻ nhỉnh hơn gia thế của Nguyệt Sang một chút, rất là hợp với anh Hai nhà mình.
Thiên Nhi bĩu môi, cô không thèm để ý tới mấy chuyện gia thế gia cảnh gì đó, cô thẳng thắn nói.
– Vậy là chị Tư không biết rồi, anh Hai mình bây giờ không còn là anh Hai của trước kia đâu, anh ấy đã không thích thì có trói anh ấy cũng không đồng ý. Nhã Kỳ trước kia cũng tưởng là tiểu thư cao quý, ai ngờ đâu cuối cùng lại là một bông hoa héo… thật không xứng với anh Hai.
Mợ Tư không phản bác lại ý kiến của Thiên Nhi, mợ chỉ cười rồi nói thêm ý kiến của mình vào.
– Đúng là anh Hai bây giờ đã khác trước kia nhiều rồi, tính tình càng lúc càng khó chiều hơn. Nhã Kỳ trước kia chỉ là sự cố thôi, biết đâu anh Hai hợp với Nguyệt Dung thật thì sao? Chị thấy Nguyệt Dung này được lắm đó chứ, từ nhan sắc cho tới gia thế, lại chưa từng nghe tai tiếng gì, còn học hành rất giỏi nữa… chắc là Má Lớn sẽ thích cô ấy lắm.
Thiên Nhi bĩu môi trong lòng, cô không muốn công nhận điểm tốt này của Nguyệt Dung, bởi trong lòng cô đã mặc định Tiểu Âm là chị dâu của cô, vậy nên đối với cô, chỉ có Tiểu Âm mới xứng đáng để làm vợ của anh Hai cô. Hơn nữa cô biết anh Hai cô không phải người dễ bảo như là anh Ba hay anh Tư, không phải muốn ép anh ấy lấy ai là anh ấy sẽ lấy người đó. Bề ngoài tuy hòa nhã nhưng tính tình bên trong lại băng lãnh âm ngoan có thừa, ba cô luôn nói về anh Hai như vậy…
Càng nghĩ càng thấy không thoải mái, Thiên Nhi không ngồi cùng Quế Vân nữa, cô ôm theo hộp cherry, quyết định đi tìm Tiểu Âm để ăn cùng.
Đi tới trước khu nhà của cậu Hai Thiên Phàm, còn chưa kịp bước vào trong hoa viên thì Thiên Nhi đã nhìn thấy Tiểu Âm đang đi về hướng nhà chú thím Năm. Thấy vậy, cô liền đuổi theo, sau đó cả hai cùng đi qua bên đó một chuyến.
Đưa vài quả cherry cho Tiểu Âm, Thiên Nhi vừa đi bên cạnh, vừa hỏi.
– Sao tự dưng chị lại muốn qua tìm chú thím Năm? Chị định mua tranh sao?
Tiểu Âm gật gù, cô vớ đại một cái lý do.
– Tôi định mua tranh, ông Năm vẽ tranh đẹp lắm, lần trước tôi được xem một lần rồi…
Dứt câu, Tiểu Âm đột nhiên quay sang nhìn Thiên Nhi, mắt cô sáng rỡ khi nhìn thấy một hộp cherry to ụ, cô reo lên.
– Cherry ngon quá! Cho tôi vài trái nữa được không?
Tiểu Âm hào phóng gật đầu, cô nhét luôn hộp cherry vào người Tiểu Âm, cười nói.
– Cho chị hết! Mẹ em mua rất nhiều, lát nữa em đem qua cho chị vài hộp nữa. Ngon ngọt lắm đúng không?
– Rất là ngon! Trái cây hào môn có khác nhỉ, thơm ngon một cách khác thường!
Thiên Nhi cười khoái chí, còn hứa sẽ cho Tiểu Âm thêm mấy loại trái cây tươi ngon khác nữa để ăn. Thiên Nhi thật sự rất quý Tiểu Âm, bởi cô cảm nhận được tính cách của Tiểu Âm rất là thật, không giả dối, cũng không giả vờ nịnh nọt. Tuy thoạt nhìn trông có vẻ rất xa cách băng lãnh, nhưng càng tiếp xúc lâu thì sẽ càng nhìn ra được Tiểu Âm là một cô gái hiểu chuyện. Tiểu Âm vừa hiểu chuyện, vừa thông minh lại có chút gì đó rất là đáng yêu và dễ bảo.
Thiên Nhi là người hoạt bát đơn thuần, Tiểu Âm mặc dù không quá hoạt bát nhưng lại là người đơn giản chân thật. Nhìn chung thì cả hai chơi với nhau đều rất vô hại, cũng đều ngây ngô như nhau.
Vừa nói vừa cười, cả hai đi tới trước cổng khu nhà của ông bà Năm lúc nào mà không hay. Chỉ là vừa tới ngay trước cổng, nụ cười trên mặt Tiểu Âm đột nhiên thu lại, cô khựng bước, chân mày cau chặt, biểu cảm trở nên nghiêm trọng khác thường.
Để hộp cherry vào trong tay Thiên Nhi, Tiểu Âm chặn cô ấy ở trước cửa, vừa chặn vừa căn dặn.
– Cô ở đây, đừng theo tôi vào trong!
Thiên Nhi ngẩn người ra, mặc dù rất tò mò muốn vào bên trong, thế nhưng không hiểu vì sao khi nghe Tiểu Âm căn dặn như vậy, Thiên Nhi liền cảm thấy sợ, chân vô thức lùi lại không dám nhích lên dù chỉ là một bước.
Tiểu Âm đứng trong khoảng sân rộng, mắt cô nhìn chằm chằm vào bên trong khu nhà, cô cảm nhận được rất rõ mùi tử khí nồng đậm đang di chuyển ở bên trong. Tử khí đậm như vậy, đây là chết lâu rồi mà không phát hiện à? Là ai c-h-ế-t? Hay chẳng lẽ là…
Bước lên vài bước, còn chưa kịp bước vào trong gian nhà thì cả Tiểu Âm và Thiên Nhi đều giật mình khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của người làm. Có người thì hét, có người vừa khóc vừa gào, người thì chạy loạn, miệng kêu ầm lên là bà Năm t-ự sát… bà Năm cắt cổ tay tự s-át…
Tiểu Âm biết là có chuyện chẳng lành, cô trước là xoay người căn dặn Thiên Nhi không được vào bên trong, sau đó cô mới tiến vào trong kia xem thử. Cô không sợ ma quỷ, cô cũng không sợ người chết, cô muốn xem thử xem là ai chết, và chết như thế nào.
Chỉ là, khi cô vừa đi tới trước cửa phòng ngủ của bà Năm, còn chưa kịp quan sát xung quanh thì đột nhiên cơ thể cô đã được ai đó kéo ôm vào lòng. Bàn tay của người nọ che phủ lên mắt cô, ngăn cho cô không nhìn vào cảnh tượng bên trong phòng. Kèm theo cái ôm bất chợt là một giọng nói trầm ấm vang lên ở trên đỉnh đầu Tiểu Âm, người ấy nói khẽ.
– Người c-h-ế-t rồi, là t-ự s-át, đừng nhìn, sẽ ám ảnh đó. Đừng tò mò, theo tôi ra bên ngoài, đừng nhìn vào trong.
Toàn thân Tiểu Âm căng cứng vì hồi hộp, phảng phất như cô còn ngửi được cả mùi thơm cơ thể quen thuộc của người đàn ông đang ôm cô. Thân nhiệt anh ấy khá ấm, giọng nói lại còn trầm thấp dịu dàng. Mà cái cảm giác được bảo vệ, được che chở, được bao bọc này phải nói là đặc biệt kỳ diệu làm sao. Nhất thời nó khiến cho đầu óc Tiểu Âm lâng lâng, cứ thế mà gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời người nọ một cách khó hiểu…
Đi theo người nọ ra ngoài, mãi tới khi người nọ chịu buông tay, Tiểu Âm mới ngoan ngoãn mà mở mắt ra nhìn xung quanh. Ánh mắt có chút thẹn thùng, cô nhìn cậu Hai Thiên Phàm, giọng cô nhỏ xíu mềm mại, khẽ hỏi.
– Cậu Hai… sao cậu lại ở đây? Sao cậu không cho tôi xem trong phòng? Là ai chết? Có phải bà Năm tự t-ử không ạ?
Thiên Phàm gật đầu, thần sắc anh đã bình thường trở lại, vẻ uy lãnh là không thể giấu đi đâu được.
– Ừm, là thím Năm tự s-át. Thím ấy cắt cổ tay, phát hiện trễ quá, chắc là c-h-ế-t được mấy ngày rồi.
– Thật… thật như vậy sao? C-h-ế-t mấy ngày? Không ai phát hiện?
Thiên Phàm xác nhận, giọng anh càng lúc càng nặng nề.
– Đúng là c-h-ế-t được mấy ngày, nhưng có phải là tự s-át không thì phải đợi công an tới điều tra mới biết chính xác được. Nhưng mà có chuyện này, không biết là do tôi nghĩ nhiều hay là…
Tiểu Âm sốt ruột, cô vội vàng hỏi.
– Là chuyện gì? Cậu nói đi!
Thiên Phàm nhìn cô, đáy mắt anh như ẩn như hiện, âm giọng nặng trì đến bất thường.
– Thím Năm cắt cổ tay tự s-át, không biết là do cố tình hay do vô ý mà lúc c-h-ế-t, thím ấy mặc một chiếc váy màu đỏ rực… son môi cũng là đỏ đậm…
Tiểu Âm nghe tới đây, da đầu cô bắt đầu tê rần, khoé môi co rút vì sợ, cô lắp bắp kêu lên.
– Lệ quỷ! Chính xác là lệ quỷ! Đây là cố tình sắp xếp để biến thành lệ quỷ! Không xong rồi, lệ khí nặng như vậy, phải mau tìm ra được bà Năm… phải tìm được bà ấy trước khi bà ấy lấy mạng người ta… nhanh! Nhanh đi cậu Hai!
Váy đỏ, son môi đỏ, c-h-ế-t bằng cách tự s-át… đây là cố ý muốn sau khi c-h-ết biến thành quỷ… là lệ quỷ ngang hàng với quỷ sai… ôi mẹ ơi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!