Hào Môn Tranh Sủng
Phần 13
Thiệp mời của Dương gia được gửi đến cho Hạ My, trong phân khúc hào môn tầm trung như Lê gia tôi thì chỉ có Hạ My và một vị tiểu thư của nhà họ Giang là có được thiệp mời. Vậy nên trong thời gian này, Lê gia nhà tôi rất náo nhiệt, người tới mừng, người gửi quà mừng cũng rất nhiều. Ai cũng nghĩ, Hạ My có được thiệp mời, chị ấy chắc chắn sẽ có được một chân vào vòng cuối cùng của hội thi “Trà Hoa Nữ”.
Sự việc đã thành như thế này, bà ngoại tôi có muốn không đồng ý để chị em tôi tham gia hội thi thì cũng không được. Mà Hạ My đã được giấy mời thì tôi chắc chắn sẽ không ở nhà, tôi cũng sẽ được đăng ký tham gia. Tất nhiên, sẽ chẳng ai trông mong gì tới chuyện tôi sẽ thắng giải hoặc có được giải phụ gì đó, bọn họ chỉ chăm chăm vào chuẩn bị cho Hạ My, còn tôi thì bỏ đó, chỉ có bà ngoại và mợ Ba là chuẩn bị cho tôi một ít mà thôi.
Chiều hôm nay cũng như bao ngày, nhà họ Lê tôi phải mời cơm khách tới thăm hỏi, là mợ Hai chủ động mời họ ở lại ăn cơm, có cả dì Hân lần trước trong vụ của anh em nhà họ Phan. Tôi thật sự không muốn ngồi ăn cơm cùng những người này, nhưng bà ngoại tôi đã gọi tôi tới, tôi cũng không thể cứ tránh mặt hoài ở trên phòng được.
Ăn bữa cơm, ngồi nghe những người họ hàng nịnh nọt khen ngợi Hạ My hết lời, tôi thấy có hơi đau đầu. Điều này không phải do tôi ganh tị, nhưng sự thật là bọn họ nói rất nhiều, nói nhiều tới phiền hết cả người.
Cậu Ba ngồi bên cạnh bà ngoại, cậu im lặng suốt từ nãy tới giờ, chắc có vẻ gần như không chịu được nữa, cậu liền lịch sự lên tiếng nhắc nhở.
– Mọi người ăn cơm đi, chuyện gì đó lát nữa sang phòng khách nói sau. Nên tập trung vào bữa ăn, thức ăn sắp nguội hết rồi.
Có lời nhắc khéo của cậu Ba, mọi người lúc này mới chịu im lặng mà ăn cơm. Có điều, Hạ My nào muốn để cho tôi được yên, chị ta lúc này đột nhiên dịu dàng cất giọng, cố tình tỏ ra đang quan tâm tới tôi.
– Trà, em chuẩn bị tới đâu rồi, có cần chị giúp đỡ gì không?
Nghe Hạ My hỏi, tôi lắc đầu, lịch sự trả lời.
– Không cần, em tự chuẩn bị đã xong.
Dì Hân chắc là bỏ quên tôi, lúc này nghe Hạ My hỏi tới tôi, dì ta như chợt nhớ tới. Nụ cười có chút xem thường, dì ta oang oang lên tiếng.
– Ấy c-h-ế-t, xém chút quên mất là còn có bé Trà đi thi. Nhắc tới con, dì thấy thương con quá, chắc con phải chuẩn bị nhiều lắm. Vài ngày nữa là tới ngày tập trung rồi, con không có thiệp mời như Hạ My, con phải thi qua vòng đầu, ráng mà thi cho tốt nha con.
Hạ My luôn tỏ ra là một cô gái hiểu chuyện và độ lượng, chị ta vội vàng cất giọng như là muốn trấn an tôi.
– Em yên tâm, bữa đó có chị, có gì chị sẽ để ý tới em. Chị cũng muốn em có thiệp mời giống chị để em đỡ tủi thân, nhưng mà thiệp mời của Dương gia đâu phải muốn có là được, chị không giúp gì được em rồi.
Dì Hân như được dịp, dì ta sợ mất phần, có cơ hội là liền châm chọc tôi.
– Thiệp mời của Dương gia là thứ không phải có tiền là sẽ có, Dương gia phải nhìn người, phải đánh giá rất nhiều tiêu chí mới chọn mặt để gửi thiệp. Thanh Trà có nhan sắc, nhưng chắc phần nào đó không được tốt nên Dương gia mới bỏ qua. Mà thôi, dì thấy con cũng đừng có buồn, cả trăm cô gái cũng không có thiệp mời mà, đâu phải mình con không có, kệ đi con.
Thời gian gần đây tôi ôn kiến thức về trà rất nhiều, lại còn đi học lễ nghi các thứ, thời gian rất bận, thật sự đã đủ mệt mỏi rồi. Lúc này nghe bọn người dì Hân châm chọc, tôi cũng khó chịu lắm chứ, có điều tôi ngại cãi nhau, vậy nên cũng mặc kệ, để bọn họ tự tung tự hứng với nhau, tôi không thèm can thiệp vào.
Mợ Hai thấy tôi chỉ cười chứ không nói gì, mợ ấy lại giống như con gái của mợ, vờ vịt tỏ ra quan tâm tới tôi.
– Hạ My đi thi có cái gì thì Thanh Trà cũng sẽ được chuẩn bị như vậy. Mặc dù Thanh Trà không được thiệp mời nhưng cơ hội của con bé cũng còn rất nhiều. Trong hội thi Thanh Trà chỉ cần đi theo Hạ My là được, mọi thứ sẽ có Hạ My để ý giúp dùm cho. Dù sao thì Hạ My cũng có được thiệp mời, làm mọi thứ sẽ dễ dàng hơn Thanh Trà, Thanh Trà cũng có thể hưởng chung với Hạ My… đều là chị em một nhà cả mà.
Cậu Hai không biết là có hiểu ý của vợ hay không mà lúc này, cậu cũng đột nhiên nói chen vào.
– Mợ Hai con nói đúng đó Thanh Trà, con cứ đi theo chị con, có gì hai chị em cùng trao đổi giải quyết, như vậy sẽ giúp được cho con nhiều hơn. Dù sao có được thiệp mời thì cũng sẽ được ưu tiên hơn, con theo chị con, con cũng sẽ được ưu ái thêm một chút. Hai chị em cùng giúp đỡ hỗ trợ nhau, là đứa nào thắng cũng được, có giải là vui rồi.
Dì Hân cười nịnh nọt Hạ My, dì ta đon đả nói những lời thật là êm tai.
– Tất nhiên là phải có giải rồi, Hạ My đã nắm chắc một cái giải phụ, tất cả mọi người đều nói như vậy mà. Thanh Trà đi theo Hạ My thì may ra con bé có thể có được giải phụ. Còn Hạ My thì khả năng cao sẽ có giải lớn hơn. Không tự nhiên mà Dương gia gửi cho Hạ My nhà mình một cái thiệp mời đâu, đều có dụng ý cả.
Cậu Hai có vẻ rất hài lòng với lời tâng bốc này của dì Hân, tiếp theo đó, bọn họ còn nói qua nói lại thêm vài câu nữa thì mới chịu ngưng. Chủ đề luôn là tôi phải đi theo Hạ My để có thể được hưởng ké hào quang của chị ta. Những con người này thật sự là rất biết chọc giận người khác, đều là những người xấu, không đáng để bận tâm.
Bà ngoại tôi vẫn luôn im lặng từ đầu bữa cơm cho tới bây giờ, có vẻ như bà cảm thấy dì Hân hạ thấp khả năng của tôi quá mức, bà lúc này mới nghiêm túc mà cất giọng chỉnh đốn.
– Được rồi Hân à, một tiếng cũng đi theo Hạ My, hai tiếng cũng là đi theo Hạ My. Bọn nhỏ nó lớn rồi, tự có cách tính toán riêng, không cần chúng ta phải chỉ điểm. Dì cũng không cần hai đứa bọn nó thắng giải, là đi thi cho biết thôi cũng đã đủ rồi. Nếu không phải Hạ My được giấy mời, dì cũng đã không đồng ý cho hai đứa nhỏ đi thi. Nhà họ Lê mình không có Trà Hoa Nữ cũng làm ăn rất được, không tới mức phải trông chờ vào hai đứa nhỏ này để nâng cấp bậc hào môn.
Cậu Ba tôi cũng đồng ý với quan điểm này của bà ngoại, cậu góp thêm lời.
– Mẹ nói rất đúng ý con, không nên trông chờ vào hội thi này, để làm cho hai đứa bọn nó áp lực. Có thiệp mời hay không có thiệp mời cũng vậy, biết đã qua mặt được con gái của Cao gia hay không mà tính toán cho xa vời. Giải phụ cũng chỉ có năm giải, còn lại ba giải nhất nhì ba, thấy vậy chứ cũng khó mà thắng được. Trà Hoa Nữ năm nay hơn một trăm tiểu thư nhà hào môn đăng ký tham gia, Lê gia nhà mình coi như là đi thi cho biết với mọi người, cũng đừng đặt nặng vấn đề phải được giải, coi chừng sẽ thất vọng suy sụp. Hai đứa nhỏ tự có cách tỏa sáng riêng, người lớn đừng xen vào, mất hết hòa khí vui vẻ. Thanh Trà đã không có thiệp mời, chị Hân cứ nhắc hoài tới thiệp mời, như vậy không nên đâu.
Dì Hân bị cậu Ba tôi nói thẳng mặt, mặt mũi dì ta như xịt keo cứng ngắt, ê mặt với vài họ hàng đang ngồi trong phòng ăn. Bình thường cậu Ba tôi rất hiếm khi xen vào chuyện phụ nữ, lần này cậu đích thân nói như vậy, ai cũng rõ là cậu đã thấy bất mãn tới dường nào rồi. Cũng vừa, ai biểu đám người dì Hân giả tạo quá làm gì, bị trách cũng là đáng lắm!
Cũng nhờ có bà ngoại và cậu Ba mà bữa cơm chiều của tôi mới có thể suôn sẻ trôi qua được. Gần đây đã mệt, gặp đám người dì Hân còn mệt thêm, may mà có cậu Ba. Nếu ngày nào tôi cũng phải ăn cơm với đám người này chắc tôi sẽ tức tới hộc máu mà chết sớm mất, ôi thôi là khẩu nghiệp mà!
*
Còn hai ngày nữa sẽ tới ngày tập trung thi vòng loại đầu tiên của “Trà Hoa Nữ”, mà cũng trong thời gian này, tôi và Dương Cảnh Duệ cũng không có liên hệ qua lại. Chỉ có hôm trước, hôm mà Hạ My nhận được thiệp mời, Dương Cảnh Duệ có gọi cho tôi, bảo tôi nên chuẩn bị kỹ càng một chút, ngoài ra, anh ta cũng không nói thêm gì. Mà Dương Cảnh Duệ đã không nói thì tôi cũng không hỏi, dù sao tôi cũng có lòng tự trọng của bản thân, là do Dương Cảnh Duệ thất hứa chứ không phải bản thân tôi làm sai, tôi không nên hạ mình xuống nước quá nhiều. Suy cho cùng cũng là do tôi đi tìm Dương Cảnh Duệ nhờ giúp đỡ, rồi cũng là tự tôi ôm hy vọng chứ Dương Cảnh Duệ đã có hứa hẹn gì với tôi… tất cả đều là tự tôi đa tình nghĩ nhiều mà thôi!
*
Dương gia ngày đầu tiên mở hội thi “Trà Hoa Nữ”.
Từ sáng, tôi đã tới ghi danh có mặt, Hạ My cũng đi cùng tôi. Vòng thi này chỉ thi trong ngày, chủ yếu là xét về thân thế, học thức, tướng mạo, ngoài ra cũng không có thi thố cái gì, khá là đơn giản.
Vòng đầu tiên hơn một trăm người, sau một vòng sơ tuyển chỉ còn lại 50 người, tính ra tỉ lệ đấu chọi cũng rất căng thẳng, không phải là không có áp lực. Trong số 50 người vào vòng trong, 10 người có được thiệp mời đều được tuyển thẳng, không cần phải qua vòng sơ tuyển.
Trong số 10 người được tuyển thẳng, cũng là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy Cao Hiểu Nguyệt của Cao gia. Đúng là danh bất hư truyền, người cũng như tên, xinh đẹp thuần khiết yêu kiều như ánh trăng. Ánh mắt như đọng lại sự lưu luyến mỗi khi nhìn vào, thần thái dịu dàng băng thanh ngọc khiết. Mỗi một cái nhíu mày, mỗi một cái cười duyên đều khiến xung quanh như nhạt nhòa, quả thực là rất xinh đẹp!
Chưa hết, còn có tiểu thư Phạm Hân Hân và Phương Lệ Bình, hai người này cũng rất xinh đẹp, tướng mạo so với Cao Hiểu Nguyệt chỉ có bằng chứ không có kém. Hạ My nhà họ Lê tôi cũng được rất nhiều người để ý tới, còn việc bọn họ nhận xét về nhan sắc và tướng mạo của chị ấy như thế nào thì tôi không biết.
Bảo Trang cũng được lọt vào vòng trong, sau khi có kết quả sơ tuyển, cô ấy đi tìm tôi. Nhìn thấy tôi đang ngồi một góc riêng quan sát Cao Hiểu Nguyệt và Dương Cảnh Duệ, cô ấy liền đi tới bên cạnh tôi, thì thầm to nhỏ.
– Cậu thấy sao? Tớ nói đúng mà phải không, Cao Hiểu Nguyệt rất là xinh, so với cậu là một chín một mười, lại còn thân thiết với Dương Cảnh Duệ nữa. Này, cậu thấy Dương Cảnh Duệ đó thế nào, có xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nam xứ Trà hay không?
Tôi vừa nhìn thấy Dương Cảnh Duệ nhìn về phía tôi, vậy nên tôi liền chuyển dời tầm mắt, nhìn Bảo Trang mà thấp giọng trả lời.
– Ừm, cậu nói đúng. Cao Hiểu Nguyệt giống như ánh trăng vậy, nét đẹp thuần khiết nhưng xa vời. Còn Dương Cảnh Duệ… cũng đẹp trai lắm.
Bảo Trang gật đầu tắp lự, cô ấy liền nói tiếp.
– Là rất đẹp trai phúc khí chứ cũng đẹp trai gì, gu đàn ông của cậu cũng cao quá rồi đó nha. Mà này, sao chị gái của cậu lại nhận được thiệp mời vậy?
– Tớ không biết, là Dương gia gửi thiệp mời mà. Nhưng sao vậy? Có chuyện gì sao?
Bảo Trang tính tình cũng rất hòa đồng, nghe tôi hỏi, cô ấy cũng liền trả lời.
– Còn sao nữa, trong số mười người được gửi thiệp mời, chị gái nhà cậu là kém sắc nhất. Đáng lý thiệp mời phải là của cậu chứ, không hiểu sao lại là của chị gái cậu. Vì cậu không có quá nhiều mối quan hệ nên cậu không biết… mọi người ở đây đều đánh giá cậu cao hơn chị gái cậu rất nhiều. Có người còn tò mò không hiểu vì sao chị gái cậu lại có được thiệp mời…
Dừng chút, Bảo Trang liền tỏ vẻ nghiêm trọng mà kề sát tai tôi, cô ấy cẩn thận nói từng chữ.
– Chắc cậu vẫn chưa biết chuyện này đúng không, tớ nghe nói, thiệp mời của chị gái cậu là do Dương Cảnh Duệ đề xuất. Ban nãy khi chấm vòng sơ tuyển, nếu không có thiệp mời hộ thân thì chị gái cậu đã bị loại rồi ấy. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không biết giữa chị gái cậu và Dương Cảnh Duệ có mối quan hệ gì… Cậu nói xem, rõ ràng là cậu xinh hơn chị gái cậu gấp trăm lần, sao cậu lại không có được thiệp mời chứ? Cậu không biết… từ lúc cậu xuất hiện, cậu đã được rất nhiều người để ý tới. Dương gia có một vị giám khảo chấm chính rất thích cậu đó, tớ nghe đồn vậy chứ cũng không biết là vị giám khảo nào.
Hôm nay khi tới đây dự thi vào vòng đầu tiên của Trà Hoa Nữ, tôi mặc một bộ váy đuôi cá lụa dài, áo tơ lụa rộng rãi, tóc buộc hết sau đầu, loà xòa nhẹ vài sợi tóc mái. Tôi trang điểm rất nhạt, chỉ thoa son môi và đánh má hồng, ngoài ra cũng không dám đánh lớp nền hay là đánh màu mắt. Bởi vì điều kiện của vòng đầu tiên không cho phép thí sinh dự thi trang điểm đậm, vậy nên tôi cũng giống mọi người, gần như là phô hết mặt mộc của bản thân. Tôi cũng không rõ trong mắt mọi người, tôi có xinh đẹp động lòng người như Cao Hiểu Nguyệt hay không. Nhưng về chuyện Bảo Trang nói chị gái tôi không quá xinh đẹp nổi trội thì có hơi đúng thật. Bởi vì mặt mộc của Hạ My không quá xuất sắc, da mặt không được đẹp nên trông chị ấy sẽ kém sắc một chút so với các đại mỹ nữ đang dự thi. Nhưng đó chỉ là với điều kiện chị ấy không trang điểm thôi, một khi đã trang điểm thì sẽ rất lộng lẫy yêu kiều, không thể phủ nhận đôi bàn tay phép thuật của Hạ My trong nghệ thuật trang điểm được.
Tôi kề lại vào tai Bảo Trang, tò mò hỏi.
– Cậu nói thật không? Sao tớ vẫn thấy mọi người nhìn tớ rất bình thường, cũng không thấy ai muốn bắt chuyện với tớ?
Bảo Trang khoác vai tôi, cô ấy nói thật lòng.
– Bắt chuyện cái gì, cậu không cười lên thì trông cực kỳ kiêu ngạo đó, cậu có biết không? Tớ đã bảo cậu là mẫu người tâm cao khí ngạo, cậu không nói chuyện với người ta thì người ta sẽ không nhận ra được là cậu cũng rất hòa đồng. Cậu nhìn xem, Cao Hiểu Nguyệt khi không nói chuyện với Dương Cảnh Duệ và người của Dương gia thì trông cô ấy như thế nào, không khác một chút gì so với cậu. Cả hai người đem lên bàn cân thì chưa biết ai tâm cao khí ngạo hơn ai đâu. Thanh Trà ơi là Thanh Trà, ở đây làm gì có ai dám lơ là cậu, là vì người ta rất hâm mộ và ghen tỵ với cái nhan sắc và khí chất của cậu đó. Bảo sao chị gái cậu bị chê thậm tệ như vậy, đã không xinh đẹp bằng ai, lại còn thua xa cậu, vậy mà được thiệp mời… chị gái cậu đang là tâm điểm của tai tiếng đó… cậu không hiểu gì hết!
– Thật vậy sao? Cậu không nói dối để làm tớ vui chứ?
– Tớ nói dối cậu làm gì, tớ đã xác định chỉ tới đây chơi vui hóng hớt, tớ còn không nghĩ là tớ được vào vòng trong đâu. Cậu không nhìn thấy chị gái lớn Hân Hân của tớ à, tớ qua nỗi được chị gái của tớ sao, không có khả năng! Nhưng mà tớ quen biết rất nhiều người ở đây, tớ chỉ cần hỏi một chút, tất cả thông tin sẽ vào tai tớ. Mặc dù tớ không xinh đẹp bằng ai thật, nhưng nói về quan hệ đại chúng, tớ là nhất, không ai bằng được đâu. Cậu đang là tâm điểm chú ý chỉ sau Cao Hiểu Nguyệt và chị gái của cậu. Người ta càng chê chị gái cậu thì cậu lại càng tỏa sáng, hào quang của cậu rực rỡ chói loà mắt tớ, cậu đừng khiêm tốn nữa, tớ tức chết với cậu!
Bảo Trang đã nói tới mức muốn đưa tay thề thốt như vậy, tôi có muốn không tin cũng không được. Mà có vẻ như Bảo Trang nói đúng, tôi cũng nhìn thấy được ánh mắt của rất nhiều người nhìn tôi, có cả ánh nhìn của Cao Hiểu Nguyệt…
Cao Hiểu Nguyệt khi nhìn những người khác đều rất bàng quang, đến khi nhìn tôi thì lại khác hẳn, còn nhìn rất lâu nữa, cũng không phải là tôi không nhận ra.
Được rồi, nếu được như những gì Bảo Trang nói thì tốt quá rồi còn gì, tôi được xem trọng về nhan sắc thì khả năng chiến thắng của tôi sẽ cao hơn, tôi cầu còn không được nữa là…
Xem ra, việc Hạ My có được thiệp mời cũng không phải là chuyện gì quá tốt, tôi có nên suy xét lại một chút về hành động của Dương Cảnh Duệ không nhỉ?
Dương Cảnh Duệ nâng đỡ Hạ My… không biết là chuyện tốt hay là chuyện không tốt đây?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!