Hào Môn Tranh Sủng
Phần 19
Hai ngày ở tại nhà chung của Dương gia, tôi không gặp được Cảnh Duệ. Cũng không phải vì anh ấy không muốn gặp tôi mà là vì tôi không muốn gặp anh ấy. Hiện tại tôi đang tham gia Trà Hoa Nữ, tôi không muốn để lộ chuyện tình cảm của tôi và Cảnh Duệ vào lúc này. Vậy nên Cảnh Duệ cũng chiều theo ý tôi, tôi nói không gặp thì là không gặp, dù sao cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Vừa nãy Cảnh Duệ gọi điện thoại cho tôi, anh bảo đang ở Dương gia, muốn tôi tới phòng anh một chút, tôi tất nhiên là không đồng ý. Chưa nói tới chuyện bị lộ, chỉ nói riêng tới chuyện tôi chưa được về ra mắt gia đình mà đã tới phòng riêng của anh thì rất là không phù hợp. Còn có hai ngày nữa là hội thi kết thúc, thời gian này tôi muốn toàn tâm toàn lực cho hội thi, không muốn xảy ra chuyện gì đó gây hại tới kết quả chung cuộc của tôi.
Ngày mai là ngày thứ ba của hội thi, trong buổi chiều ngày mai bọn tôi sẽ có một buổi thi rất quan trọng về trà, đó chính là phần thi sáng tạo trà mới, cũng chính là phần thi chung kết của hội thi. Tôi cũng không biết phần thi chung kết của đợt này sẽ sáng tạo trên nền của các loại trà nào, chỉ hy vọng là ngày mai tôi sẽ thi được và sẽ có được kết quả thật tốt. Thật ra để nói về độ hiểu biết về trà thì khả năng của tôi cũng có hạn, vậy nên tôi chỉ có thể hết sức cố gắng, hy vọng mỗi nỗ lực của tôi đều sẽ được đền đáp.
Tôi với Lệ Bình ở chung phòng, Lệ Bình lúc này đang ôn kiến thức về trà, tôi cũng giống chị ấy, cũng đang xem các loại trà được sáng tạo thành công của các hội thi trước để lấy thêm kinh nghiệm. Cả hai định sẽ ôn lại kiến thức một chút rồi sẽ đi ngủ sớm để sáng mai còn dậy sớm chuẩn bị. Trong lúc cả hai đang bận rộn thì tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên, cả tôi và Lệ Bình cùng giật mình nhìn về phía cửa.
Lệ Bình ở gần với cửa chính, chị ấy nhìn tôi trước, sau đó mới đi tới mở cửa phòng. Cửa vừa được mở, Quỳnh Giao đã đi nhanh vào, cô ấy nhìn bọn tôi, sau đó gấp rút lên tiếng.
– Hai người không tin là Hiểu Nguyệt và Dương Cảnh Duệ có tư tình đúng không? Nếu không tin thì đi theo tôi…. tôi cho hai người xem cái này.
Lệ Bình nhíu mày nhìn Quỳnh Giao, chị ấy thay phần tôi, hỏi.
– Xem cái gì mới được?
Quỳnh Giao càng nói càng gấp, cô ấy như muốn kéo tôi và Lệ Bình đi ra ngoài nhanh nhất có thể vậy.
– Đi, tôi dẫn hai người đi xem Hiểu Nguyệt và Dương Cảnh Duệ, để hai người tận mắt nhìn thấy, không lại nói là tôi nói xạo gieo tiếng xấu cho Hiểu Nguyệt.
Lệ Bình có vẻ không để tâm, chị ấy nhìn Quỳnh Giao, nhàn nhạt lên tiếng.
– Không ai bảo cô nói xạo cả, cô cần gì phải gấp gáp muốn chứng minh như vậy. Với lại dù sao cũng là chuyện riêng của Hiểu Nguyệt, nếu thật sự bọn họ quen nhau thì có ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu?
Quỳnh Giao nhìn về phía tôi, cô ấy không nói với Lệ Bình nữa, mà là hướng về phía tôi để nói.
– Biết là không ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng hai người cũng nên tận mắt nhìn thấy thì mới tâm phục khẩu phục được. Tôi đã nói, Hiểu Nguyệt sẽ là Trà Hoa Nữ tiếp theo, cô ấy còn chắc chắn sẽ trở thành con dâu của Dương gia, là vợ của Dương Cảnh Duệ. Mọi người đều đang ở ngoài xem, hai người không xem thì thôi, tôi không nói với hai người nữa.
Quỳnh Giao đã nói tới như vậy, tôi làm sao có thể không chạy ra xem náo nhiệt cho được. Người ta đã cất công thuyết phục tôi và Lệ Bình, tôi mà không ra xem thì còn gì kịch hay. Đi, phải ra xem, xem xem rốt cuộc giữa Hiểu Nguyệt và Cảnh Duệ là mối quan hệ như thế nào!
Tôi nhìn Quỳnh Giao, tôi gật đầu, bước đi phóng thoáng, tôi nói.
– Đi, chúng ta ra xem một chút, tôi cũng tò mò về mối quan hệ của hai người họ.
Quỳnh Giao thấy tôi đồng ý đi theo cô ấy, cô ấy liền phất tay ra hiệu, còn không quên nở nụ cười hài lòng. Quỳnh Giao đi trước, tôi đi theo sau, thấy tôi đi theo Quỳnh Giao, Lệ Bình cũng đi theo tôi. Ba người bọn tôi đi tới đoạn hành lang dẫn ra vườn hoa, bên kia vườn hoa chính là biệt phủ của Dương gia. Lúc bọn tôi đến, phía hành lang có thêm vài người nữa, ai cũng đang nhìn ra khoảng sân vườn, còn lén lút cứ như sợ ai đó sẽ phát hiện ra vậy.
Tôi đi tới, cũng giống như mọi người, tôi nhìn về khoảng sân trước mặt theo quán tính. Lại vừa vặn làm sao, tôi thế mà được tận mắt nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng Hiểu Nguyệt… đang hôn Cảnh Duệ!
Cảnh Duệ có vẻ hơi bất ngờ, anh chắc không nghĩ tới là sẽ được con gái hôn lén, vẻ mặt này đúng thật là hiếm thấy, trông ngây ngô nhưng cũng đáng ghét quá đi!
Xung quanh tôi, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều che miệng xuýt xoa, người thì quắn quéo, người thì ngưỡng mộ tới giậm chân, chỉ có tôi và Lệ Bình là khoanh tay đứng nhìn, cảm xúc âm thầm dao động.
Lệ Bình bình tĩnh là thật hay không thì tôi không biết, nhưng tôi bình tĩnh là thật, lại còn quan sát rất chi tiết để chắc chắn là bản thân không bỏ qua biểu cảm nào của Cảnh Duệ. Mấy cái chiêu trò gây hiểu lầm như thế này thì tôi không lạ gì đâu, chẳng qua là tôi muốn cho Cảnh Duệ thấy, là chính mắt tôi nhìn thấy con gái đang hôn anh ở trước mặt tôi!
Hiểu Nguyệt hôn người xong thì e thẹn chạy về phía bọn tôi, để lại Cảnh Duệ với biểu cảm kỳ quái đang dõi theo. Vừa hay khi Cảnh Duệ nhìn theo Hiểu Nguyệt thì ánh mắt anh ấy cũng vừa vặn nhìn thấy được tôi. Hai ánh nhìn của bọn tôi chạm nhau, không hẹn mà cùng dậy sóng. Tôi thật không rõ cảm xúc của Cảnh Duệ lúc này là như thế nào, có thích thú hay không, nhưng mà tôi biết, trong lòng tôi bắt đầu có chút không thoải mái…
Nhìn thấy Cảnh Duệ như đang muốn đi về phía này, lại thấy ánh mắt hứng khởi của Hiểu Nguyệt nhìn tôi, tôi liền xoay người, sau đó rời đi, không để cho Cảnh Duệ đi tới được chỗ tôi. Tôi biết Hiểu Nguyệt là có dụng ý gì, nhưng tôi là bạn gái của Cảnh Duệ, tôi có quyền giận dỗi, có quyền không vui chứ, đúng không? Ai bảo Cảnh Duệ để cho tôi nhìn thấy cảnh tượng con gái hôn anh làm gì, anh phải có trách nhiệm với chuyện này mới được!
Tôi rời đi, Lệ Bình cũng đi theo tôi, trước khi đi, tôi cũng không quên nhếch nhẹ môi với Hiểu Nguyệt, không muốn để cho cô ấy được nhìn thấy vẻ khó chịu của tôi. Đùa, Hiểu Nguyệt chơi chiêu này thật không có gì đặc sắc và mới mẻ, chiêu này trên phim người ta dùng hoài, mà nữ chính bây giờ thì ai còn hồ đồ hiểu lầm khóc lóc như trước kia nữa chứ? Nói chung thì trước cứ bỏ đi đợi xem phản ứng của Cảnh Duệ, còn với Hiểu Nguyệt, tôi không tin là ngày mai cô ấy không tự tới gặp tôi để khoe khoang!
Trở về phòng, Lệ Bình đi theo sau tôi, chị ấy có vẻ rất bàng quang với chuyện vừa rồi, giọng nói cũng rất dịu.
– Chỉ có mỗi chuyện như vậy mà Quỳnh Giao cũng làm quá lên, chị thấy cô ấy không giống như người không thích Hiểu Nguyệt. Còn có hai ngày nữa là có kết quả thi, bọn mình cứ mặc kệ bọn họ, dù Hiểu Nguyệt có đi “cửa sau” thì cũng không liên quan đến mình. Chị cũng không tin Dương gia lại hồ đồ như vậy, mở cả hội thi lớn này chỉ để mở con đường hoa hồng cho Hiểu Nguyệt. Cháu gái của Cao gia cũng chưa chắc đã được Dương gia xem trọng. Nếu là xem trọng, vậy thì còn cần để Hiểu Nguyệt tham gia Trà Hoa Nữ sao? Thật là trò lừa người!
Tôi nhìn Lệ Bình, rất đồng tình với quan điểm sáng suốt này của chị ấy. Tôi cũng cảm thấy Quỳnh Giao là phe của Hiểu Nguyệt, là hai người bọn họ lập mưu muốn kéo tôi ra ngoài để cho tôi được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn kia. Mà nếu đúng thật là như vậy, vậy thì rất có thể Hiểu Nguyệt đã biết được chuyện gì đó của tôi và Cảnh Duệ rồi cũng nên…
Tôi đi tới ghế ngồi xuống, cũng không để lộ ra biểu cảm gì, tôi nhẹ nhàng đáp lại lời của Lệ Bình.
– Em cũng nghĩ như chị, chẳng qua lúc nãy trông Quỳnh Giao nóng ruột tới như vậy, mình không đi xem thử thì thật là tiếc công cô ấy chạy tới đây để thuyết phục mình.
Lệ Bình không rõ là có đoán ra được chuyện gì đó của tôi và Cảnh Duệ hay không, chỉ là tôi nghe chị ấy đột nhiên hỏi.
– Nhưng mà chị thấy, Quỳnh Giao là cố ý muốn kéo em ra ngoài xem Dương Cảnh Duệ và Hiểu Nguyệt hôn nhau? Tại sao lại như vậy nhỉ?
Tôi nhún vai tỏ ra không biết gì, tôi cười, đáp.
– Cái này em thật sự không biết, cũng không rõ mục đích của Quỳnh Giao. Chắc bọn họ hiểu nhầm chuyện gì đó rồi, em nghĩ là vậy.
Nghe tôi trả lời như thế, Lệ Bình cũng không hỏi tiếp nữa, chị ấy và tôi lại nói sang chuyện khác. Nhưng mà tôi biết, Lệ Bình bắt đầu có sự nghi ngờ về mối quan hệ của tôi và Cảnh Duệ, bởi từ trong ánh mắt của chị ấy, tôi nhìn ra được sự nghi hoặc tò mò.
Thật ra, Lệ Bình nghi ngờ tôi và Cảnh Duệ thì cũng đúng thôi, chỉ cần là người thông minh một chút cũng có thể nhận ra được điểm kỳ lạ, không nói tới một cô gái khôn khéo như Lệ Bình. Quỳnh Giao rõ ràng tới lôi kéo tôi ra ngoài là có mục đích riêng, mà vừa nãy là Hiểu Nguyệt cố ý hôn Cảnh Duệ chứ không phải là hai người bọn họ hôn nhau. Nếu tôi đoán không nhầm thì toàn bộ cảnh hôn đó diễn ra cũng chỉ để cho tôi nhìn thấy. Lại nói tới chuyện của mấy ngày trước, là chính mắt bọn họ nhìn thấy Cảnh Duệ bồng tôi lúc tôi ngất ở vòng thi thứ hai. Gom góp các chi tiết lại với nhau thì có thể suy ra được… tôi và Cảnh Duệ là có mối quan hệ gì đó… và Hiểu Nguyệt là muốn gây hiểu lầm để ly gián tôi và Cảnh Duệ.
Có điều, nếu Lệ Bình đã đoán ra được thì cứ để chị ấy đoán, dù sao thì tôi cũng chỉ không muốn mọi người phát hiện ra tôi và Cảnh Duệ ở bên cạnh nhau vào lúc này. Chứ còn về chuyện giấu giếm mối quan hệ của bọn tôi thì tôi chưa từng có ý định đó, mà Cảnh Duệ cũng không có ý định giấu giếm. Vậy nên, ai đoán ra được thì cứ đoán, tôi chỉ là không tự miệng mình nói ra trước mà thôi.
Điện thoại lúc này vang lên, nhìn vào số hiển thị trên màn hình, hai chữ “chú Duệ” đập vào mắt. Tôi cầm điện thoại lên, ấn bận không nghe, sau đó tắt âm lượng của điện thoại, mặc cho Cảnh Duệ có gọi tới máy cuộc thì cũng mặc kệ.
Cảnh Duệ không gọi được cho tôi thì chuyển sang nhắn tin, anh bảo nếu tôi còn không trả lời thì anh sẽ tới phòng để tìm. Biết con người của Cảnh Duệ nói được làm được, vậy nên tôi mới liền trả lời lại tin nhắn, tôi bảo là tôi đi ngủ, có gì ngày mai nói sau.
Thấy tôi nhắn tin như vậy, Cảnh Duệ liền đồng ý, cũng không có giải thích gì thêm. Mà sau khi điện thoại không còn ai quấy nhiễu nữa, tôi lại cảm thấy có chút bức bối khó chịu. Trong đầu tôi cứ nghĩ, sao Cảnh Duệ lại không chịu giải thích một chút, tôi bảo gì là làm theo y như thế đó, thật là không tâm lý gì cả. Cứ thế, tôi ôm một bụng giận dỗi đi ngủ, là tự mình giận dỗi người ta, cũng tự mình giận dỗi mình…
Quả thực con gái khi yêu rất khó hiểu, giải thích cũng không được, mà không giải thích thì càng không được. Tôi cũng tự thấy tôi kỳ lạ, bực mình quá đi thôi!
*
Đúng như dự đoán của tôi, sang ngày hôm sau, là Hiểu Nguyệt đến bắt chuyện với tôi trước. Buổi sáng ngày hôm nay bọn tôi không có hoạt động, sau khi ăn sáng chung với mọi người thì là khoảng sinh hoạt tự do, mọi người cùng nhau trò chuyện uống trà buổi sáng cùng với Ngô Hạnh. Ban đầu Hiểu Nguyệt ngồi gần Ngô Hạnh, nhưng một lát sau, sau khi đi vệ sinh ra, Hiểu Nguyệt lại tới ngồi cạnh tôi.
Hai người bọn tôi cũng nói chuyện với nhau một vài lần, có điều là không thân như tôi và Lệ Bình ở cùng phòng. Hiểu Nguyệt vẫn luôn xinh đẹp như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, ánh mắt long lanh ánh nước, vẻ đẹp thuần khiết như trăng dưới đáy nước, lại có một chút xa vời khó chạm vào được. Giọng nói ngọt ngào dịu dàng, Hiểu Nguyệt mở lời trước với tôi.
– Thật ngại quá, hôm qua lại để mọi người nhìn thấy cảnh kia… tôi không nghĩ là mọi người lại ra xem nhiều như vậy…
Tôi nhìn Hiểu Nguyệt, cảm giác đây chính là một lời khoe khoang chứ đã có chút gì là ngại ngùng xấu hổ. Mà nếu Hiểu Nguyệt đã thích khoe thì cứ để cô ấy khoe thôi, để xem cô ấy có thể khoe được những gì.
Tôi cười, thái độ vẫn bình thường, tôi nói.
– Không sao mà, là do bọn tôi nhiều chuyện, đâu có liên quan gì tới cô đâu. Đó là chuyện riêng của cô, bọn tôi đáng ra không nên chạy ra xem nhiều như vậy.
Hiểu Nguyệt có chút ngại ngùng, biểu cảm dịu dàng như nước khi nhắc đến tên Cảnh Duệ, lại có chút e thẹn của người đang yêu.
– Tôi cũng không muốn để cho mọi người thấy cảnh tượng kia, sáng giờ gặp ai tôi cũng xin lỗi, cứ thấy ngại với mọi người. Mặc dù anh Duệ đã nói là sẽ không có sao nhưng tôi vẫn thấy ngại lắm, lại sợ mọi người sẽ nghĩ không tốt về anh Duệ.
Tôi cười thầm trong lòng, đó, biết ngay là sẽ khoe mẽ mà. Có điều khoe khoang cũng khéo léo quá đó, không hổ danh là đại tiểu thư hào môn, con dâu tương lai của Dương gia…
Hiểu Nguyệt càng nói, tôi càng cười xán lạn, thái độ cũng rất là thân thiện.
– Cô cũng đừng nên nghĩ nhiều, Dương Cảnh Duệ đã nói như vậy thì cô cứ tin là như vậy, ở đây cũng không ai dám trách Cảnh Duệ đâu. Tôi thấy chuyện tối qua cũng là chuyện bình thường, là trai gái hôn nhau, đều là chuyện lãng mạn của đời người mà, không có gì phải ngại.
Hiểu Nguyệt nhìn tôi, cô ấy giống như đang suy xét cẩn thận biểu cảm của tôi khi nghe tôi nói chuyện vậy. Mà Hiểu Nguyệt càng soi thì tôi càng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không để cho cô ấy phát hiện ra được một điểm gì khác thường từ tôi. Muốn soi tôi sao, nằm mơ đi!
Khoảng chừng vài giây sau, Hiểu Nguyệt không biết đã soi xét ra được gì hay chưa, tôi lại thấy cô ấy cười, nụ cười chúm chím đáng yêu.
– Ai cũng nghĩ phóng khoáng được như cô thì tốt biết mấy, chỉ sợ mọi người đồn thổi linh tinh ảnh hưởng đến anh Duệ mà thôi. Tôi không sợ cho tôi, chỉ sợ mọi người hiểu lầm anh Duệ. Từ đầu đã có rất nhiều tin đồn về tôi và anh Duệ, tôi thật sự cũng có chút lo lắng. Nhưng nghe cô nói như vậy, tôi cũng thấy an tâm hơn nhiều…
Tôi sau đó chỉ gật đầu, cũng không tiếp tục muốn trò chuyện cùng Hiểu Nguyệt nữa. Ngồi thêm một lát, Hiểu Nguyệt cũng rời về vị trí cũ để trò chuyện cùng mọi người và chị Ngô Hạnh.
Ngô Hạnh với Hiểu Nguyệt chắc có gặp gỡ từ trước, hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng khá thoải mái, xuyên suốt luôn là những câu pha trà sôi nổi của Hiểu Nguyệt, Ngô Hạnh cũng phản ứng rất nhiệt tình. Thật ra ở Dương gia này, có ai mà Hiểu Nguyệt chưa gặp qua, cô ấy thân thiết với người của Dương gia cũng là chuyện rất dễ hiểu. Vậy nên mọi người đồn nhau chuyện Hiểu Nguyệt là con dâu tương lai của Dương gia cũng không phải là lời đồn không có căn cứ. Có điều, đồn là một chuyện, còn sự thật thì là một chuyện khác, không phải cứ đồn là sẽ đúng.
Lệ Bình ngồi bên cạnh tôi, hai người bọn tôi là hai trong số 15 vị tiểu thư ở đây ít nói chuyện nhất. Hiểu Nguyệt vừa rời đi, Lệ Bình đã kề tai tôi nói khẽ.
– Hiểu Nguyệt này cũng lạ thật, chị thấy cô ấy cứ hay soi xét và đề phòng em…
Tôi cười cười, hỏi lại Lệ Bình.
– Chị thấy như vậy thật à?
– Không muốn thấy cũng không được, sự thật là như vậy mà. Ai chịu để ý một chút sẽ nhìn ra được thôi. Hiểu Nguyệt từ vòng đầu tiên của hội thi đã không xem ai là đối thủ xứng tầm với cô ấy… ngoại trừ em. Từ nhan sắc cho tới tính cách hai người các em có nét tương đồng, đều là tâm cao khí ngạo như nhau. Chị chỉ không rõ vì sao ngay từ đầu Hiểu Nguyệt đã nhắm vào em mà không phải là người khác mà thôi.
– Em cũng không biết, cô ấy muốn xem em là đối thủ thì cứ xem, được cô ấy xem là đối thủ thì cũng là một điều tốt đối với em mà. Chắc giống như chị nói, tâm tính của bọn em cao ngạo quá, mà những người cùng tần số sẽ cuốn hút nhau và để ý tới nhau nhiều hơn, chắc có thể là như vậy.
– Chắc là như vậy…
Tôi và Lệ Bình dừng câu chuyện tại đây, tôi cũng biết là Lệ Bình đã đoán ra được chuyện gì đó giữa tôi và Cảnh Duệ, vậy cho nên chị ấy mới hỏi dò tôi suốt từ hôm qua cho tới bây giờ như vậy. Lệ Bình cũng giống như Hiểu Nguyệt, đều nhận ra điều khác thường, chỉ là mức độ hiểu biết của bọn họ chưa tới, bọn họ là tò mò muốn biết nhiều hơn nữa về tôi và Cảnh Duệ. Tôi nghĩ, sao bọn họ lại cố chấp muốn tìm hiểu về chuyện giữa tôi và Cảnh Duệ để làm gì nhỉ? Nếu tôi thật sự được Cảnh Duệ nâng đỡ thì bọn họ có thể cản được không, chắc chắn là không thể cản được mà…
Suy nghĩ và sự tò mò của con người, đôi khi phức tạp đến đáng sợ!
*
Buổi chiều của ngày thứ ba, bọn tôi bắt đầu tiến sâu vào vòng chung kết. Ở vòng chung kết này, bọn tôi sẽ sáng tạo ra một hương vị trà mới dựa trên các nền trà có sẵn đã được ban tổ chức chuẩn bị. Tức là, giữa các hương vị trà khác nhau đã được chuẩn bị, bọn tôi sẽ pha trộn theo một cách nào đó của riêng mỗi người để cho ra thành phẩm là một vị trà mới, có hương vị khác lạ và độc đáo. Người sáng tạo ra loại trà có hương vị được các vị giám khảo yêu thích nhất thì sẽ dành được điểm số cao, cũng chiếm được ưu thế mạnh hơn để giành chiến thắng chung cuộc. Cốt lõi của hội thi Trà Hoa Nữ là trà, chỉ cần có điểm số cao ở vòng thi chung kết cuối cùng này thì việc dành được một cái giải ba cũng đã là quá thấp…
Tôi ngồi trên ghế, mắt nhìn hơn 20 loại trà được đặt trên bàn, bên cạnh còn có một ấm trà cùng nước đang được nấu sôi trên một bếp lò nhỏ. Mỗi một người bọn tôi sẽ được ngồi riêng, ở giữa mỗi người sẽ được ngăn cách bằng một vách ngăn, tránh cho việc nhìn lén công thức đã sáng tạo của nhau. Ở phía trên cao, ban giám khảo ngồi thành hàng, các vị giám khảo sẽ tách nhau ra để đi tới từng bàn thi đặt những câu hỏi cho các thí sinh, phần hỏi đáp này cũng sẽ được tính vào điểm của vào thi chung kết. Mỗi thí sinh sẽ có 1 tiếng 30 phút để hoàn thành phần thi sáng tạo trà của mình. Sau đó, mỗi người sẽ đem hộp trà mà mình vừa sáng tạo đem về phòng cất giữ, đến sáng mai, các vị giám khảo sẽ chấm điểm từng người một công khai trước tất cả các thí sinh.
Ban giám khảo cũng có nói, việc đem hộp trà của mỗi người về để tự cất giữ đều là có dụng ý riêng. Ban giám khảo muốn các thí sinh phải có trách nhiệm với thành phẩm sáng tạo của mỗi người, vì thành phẩm sáng tạo là vật rất nhạy cảm, ban giám khảo sẽ không cất giữ dùm, hoàn toàn muốn minh bạch rõ ràng giữa các thí sinh…
Nhưng mà tôi nghĩ, việc đem thành phẩm trà sáng tạo về cất giữ cũng không hẳn chỉ có một dụng ý như vậy, chắc là ban giám khảo đang muốn kiểm chứng “nhân cách” của các thí sinh. Bởi vì thời gian cất giữ sẽ là khoảng thời gian nhạy cảm, chỉ cần sơ hở thì sẽ có kẻ ra tay giở trò ngay. Thông minh xinh đẹp công dung ngôn hạnh thì cần thật đó, nhưng nhân cách thì vẫn là quan trọng hơn, bao đời đều là như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!