Hào Môn Tranh Sủng
Phần 24
Mọi chuyện đã rõ ràng, Hiểu Nguyệt, Quỳnh Giao bị tước quyền thi đấu, điểm số bị xóa sạch. Về phần Lệ Bình thì khá hơn được một chút, chị ta vẫn được ở lại hội thi, nhưng kết quả vòng chung kết của Lệ Bình không được tính, coi như cũng mất đi một nửa số điểm. Về sai phạm lần này của ba người bọn họ, Dương gia đã thống nhất với Lê gia, Cao gia, Trương gia và Phương gia là sẽ không thông cáo ra bên ngoài, xem như là vì mục đích nhân đạo, giữ lại thanh danh cho các vị tiểu thư sau này. Lê gia tôi đồng ý, tôi cũng không muốn có ý kiến, bọn họ bị tước quyền thi đấu là được, tôi cũng không nên đòi hỏi xử trí nhiều hơn. Dù sao thì Dương gia cũng đã nói việc giữ lại thanh danh cho các vị tiểu thư là vì mục đích nhân đạo, tôi chẳng lẽ lại đi trái lại nhân đạo hay sao? Với lại, xét về chung cuộc thì kết quả thi của tôi vẫn tốt, tôi cũng không đến mức bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và nhân phẩm, Dương gia xử lý như vậy cũng được xem là ổn thỏa. Hơn nữa, cậu tôi đã nói nên giải quyết chuyện này êm đẹp một chút, về phần nguyên nhân vì sao nên làm như vậy thì có rất nhiều, một nửa là có liên quan tới mối quan hệ giữa các gia tộc ở xứ Trà…
Sau một buổi sáng gian truân, đến hơn giờ trưa, tôi mới có thể về phòng để chuẩn bị cho buổi tiệc công bố kết quả vào tối nay. Ở đêm công bố kết quả, tôi chọn một bộ váy dạ hội màu kem đuôi cá, phần lưng hở bạo, trên lưng đính những cánh hoa trà, thân váy lung linh với những viên ngọc trai kèm hoạ tiết hoa trà được thêu dệt tỉ mỉ. Bộ váy này là tôi đặt từ trước khi tôi tham gia vào vòng đầu tiên của Trà Hoa Nữ. Lúc đó tôi nghĩ, nếu lỡ tôi không vào được chung kết thì tôi có thể mặc chiếc váy này khi làm cô dâu, cũng hợp lý lắm đó chứ!
Lệ Bình vẫn còn được giữ lại ở hội thi, vậy nên đêm tiệc công bố tối nay, chị ta cũng có mặt. Đáng lý tôi và Lệ Bình vẫn ở chung phòng cho tới cuối cùng, nhưng vì sự việc vừa qua, Dương gia tâm lý nên đã chuẩn bị cho tôi một phòng mới để tránh việc tôi và Lệ Bình gặp mặt. Về Lệ Bình, tôi thật sự không còn chuyện gì để nói với chị ta nữa, bởi tôi đã vô cùng thất vọng về chị ta, đến nhìn mặt cũng không muốn nhìn tới. Thật ra, tôi không trách Lệ Bình đã phản bội tôi, tôi chỉ thất vọng về bản thân đã tin tưởng nhầm người, bởi vốn dĩ, tôi cho rằng Lệ Bình là một cô gái ngay thẳng và có tam quan sạch sẽ. Nào ngờ, Lệ Bình cũng giống như Quỳnh Giao, đều bị những suy nghĩ xấu tiêm nhiễm vào trong đầu, cuối cùng thành ra có hành động xấu…
Thôi vậy, xem như tôi và Lệ Bình không có duyên, sau này cũng không có cơ hội được làm bạn của nhau thêm lần nào nữa, duyên phận đến đây thôi!
*
Thời gian gấp gáp, buổi sáng đáng lẽ chỉ cần mất 1 tiếng đến 1 tiếng rưỡi cho phần chấm điểm thành phẩm trà thì tôi lại mất hơn một buổi sáng, thành ra lúc này tôi phải tăng tốc hết sức mới kịp chuẩn bị cho buổi tiệc công bố.
Trang điểm, làm tóc, thay váy, đợi xong hết tất cả thì cũng vừa vặn kịp giờ tới buổi lễ công bố kết quả. Tôi đã đến muộn hơn các thí sinh khác, vậy nên tôi phải chạy thật nhanh để đến sảnh tiệc, người của Cảnh Duệ gần như là hộ tống dọn đường cho tôi đi, bọn họ chỉ thiếu vác tôi lên vai để chạy nữa mà thôi.
Tôi gần như là thí sinh đến buổi tiệc sau cùng, lúc tôi tới nơi đã nhìn thấy bà ngoại và mợ Ba đứng chờ sẵn, bọn họ còn nóng lòng hơn tôi, vừa nhìn thấy tôi tới thì liền gấp gáp đưa tôi vào trong sảnh tiệc.
Vừa nắm tay tôi, bà ngoại tôi vừa nôn nóng, nói.
– Mọi người đã vào trong hết rồi, dàn thí sinh chỉ còn thiếu một mình con, nhanh chân đi con!
Tôi cũng biết mình trễ, vậy nên tôi cũng gấp gáp đi theo sau bà ngoại và mợ Ba, cố gắng đi tới sảnh ghế dành cho thí sinh thật nhanh. Mãi tới khi tôi đã an tọa ngồi được vào đúng ghế của mình thì lúc đó bản thân tôi mới thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Có điều khi tôi ngước mắt nhìn về xung quanh, tôi lại thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi. Mọi người nhìn tôi bằng đủ loại biểu cảm của ánh mắt, thoáng chốc làm cho tôi ngỡ ngàng, không biết nên cười hay nên khóc vào lúc này đây nữa…
Có hơn mấy chục ánh nhìn đổ về phía tôi, trong đó có cả ánh nhìn ấm áp của Cảnh Duệ. Mãi khi nhìn thấy nụ cười sáng rực đầy sủng nịch của anh, tôi mới có thể yên tâm mà tự tin nở nụ cười thật là xinh đẹp trước bao người. Chưa hết, tôi lại còn nhìn thấy khẩu hình miệng “đẹp lắm” từ chính Cảnh Duệ, là anh đang khen tôi, khen tôi hôm nay xinh đẹp. Bao nhiêu lời khen của người ngoài cũng không bằng một lời khen của người yêu, cảm giác trong lòng tôi lúc này thật xốn xang làm sao!
Tôi vừa ngồi vào ghế, Ngô Hạnh ở phía trên sân khấu liền cất giọng mở màn cho buổi tiệc công bố kết quả. Cảnh Duệ ngồi ở bàn tiệc đầu tiên bên trái gần nhất với sân khấu, tôi thì ngồi bàn phía bên phải, cách bàn tiệc của anh một khoảng trống nhỏ. Thi thoảng, anh sẽ chuyển dời ánh mắt sang nhìn tôi, tôi lúc đó cũng sẽ đáp lại anh bằng một nụ cười lung linh tràn ngập khoé mắt. Cảnh Duệ hôm nay vừa phong trần tuấn mỹ cũng vừa khí chất bá đạo, anh mặc một cây đồ màu đen, lại càng tôn thêm vẻ quyền lực và quyến rũ vốn có trong anh. Tôi để ý thấy có rất nhiều cô gái cứ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía anh, có người si mê, có người hâm mộ, cũng có người tò mò muốn nhìn anh cho biết. Có điều, ánh mắt của Cảnh Duệ chưa dừng lại ở chỗ của bất kỳ cô gái nào, từ đầu tới cuối, anh chỉ nhìn tôi, chỉ nhìn và cười duy nhất với một mình tôi…
Buổi tiệc công bố kết quả Trà Hoa Nữ chính thức bắt đầu, ở sảnh tiệc ngày hôm nay có ban giám khảo, ban tổ chức, các thí sinh lọt vào vòng bán kết và chung kết. Ngoài ra còn có các thí sinh vòng loại được mời, các Trà Hoa Nữ của các đợt thi trước, còn thêm đại diện các họ tộc hào môn, và tất nhiên cũng sẽ không thể thiếu được những vị quyền lực của Dương gia.
Tôi ngồi ở bàn tiệc của các thí sinh lọt vào vòng chung kết, ở bàn tiệc này không có Hiểu Nguyệt và Quỳnh Giao, Lệ Bình thì có mặt. Ban đầu, tôi ngồi gần Hân Hân và một vị tiểu thư khác. Có điều khi buổi lễ phía trên diễn ra được một chút thì chiếc ghế ngồi bên cạnh tôi đột nhiên đổi chủ. Đối diện với ánh mắt sâu hút của Lệ Bình, tôi không nói gì, cũng không tỏ ra biểu cảm gì quá mức, tôi chỉ là không muốn quan tâm tới chị ta mà thôi. Có điều, Lệ Bình là muốn nói gì đó với tôi, vậy nên khi tôi ngó lơ chị ta, chị ta liền bắt chuyện trước với tôi. Chị ta nói.
– Thanh Trà… bữa nay em rất đẹp… em đẹp nhất trong số những cô gái có mặt ở đây ngày hôm nay!
Đối với lời khen không biết thật hay giả này của Lệ Bình, tôi chỉ nhìn chị ta, không nói cũng không cười, bởi tôi là muốn xem chị ta sẽ nói gì tiếp theo.
Nhìn thấy thái độ hờ hững của tôi như vậy, Lệ Bình cũng không phải kẻ ngốc, chị ta cố ý nhích gần bên cạnh tôi để nói chuyện cho dễ dàng hơn. Lệ Bình thấp giọng, nói thật khẽ từng chữ một.
– Chuyện sáng nay… chị thật lòng xin lỗi em. Chị biết dù chị có xin lỗi thì em cũng sẽ không tha thứ cho chị, nhưng lương tâm chị thực sự cắn rứt… nếu chị không nói xin lỗi em thì cả đời này của chị… chắc chị sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được mất. Lời xin lỗi tuy muộn màng nhưng chị vẫn muốn nói cho em biết… chị… chị…
Tôi nghe tới đây liền thấy không thể nghe tiếp được nữa, tôi cắt ngang lời Lệ Bình, mắt vẫn nhìn về phía sân khấu, chỉ có miệng là khẽ cử động thật nhẹ.
– Chuyện đã qua rồi, sai thì cũng đã sai, chị không cần xin lỗi tôi, vì tôi chắc chắn sẽ không thể tha lỗi cho chị được. Bây giờ và sau này cũng không cần ngại, tôi với chị hết duyên, ngày sau cũng không cần gặp lại.
Nghe tôi nói những lời tuyệt tình, Lệ Bình im lặng thoáng chốc, vài giây sau, tôi lại nghe thấy âm giọng trầm khàn của chị ta tiếp tục vang lên.
– Chị… chị biết bây giờ chị có nói gì thì cũng là thừa, em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị. Nhưng mà, chị vẫn muốn xin lỗi em, là thật lòng muốn xin lỗi em. Là chị nhất thời bị tâm xấu che khuất đi lương tâm, chị cũng sợ em sẽ chiến thắng, sợ em sẽ trở thành Trà Hoa Nữ, là lòng ganh tị của đàn bà… Quỳnh Giao đã nói với chị, em và Dương Cảnh Duệ có mối quan hệ tình cảm… chị đã lo lắng như vậy… chị thật sự bị ám ảnh bao vây…
Tôi nhíu nhẹ chân mày mà nhìn lướt sang Lệ Bình, hôm nay chị ta rất xinh đẹp, bộ váy dài ôm sát cơ thể tạo nên một đường cong tuyệt mỹ. Gương mặt của Lệ Bình là không phải bàn cãi, nét đẹp thời thượng có một chút kiêu kỳ, trang điểm sắc sảo lên một chút lại càng lộng lẫy rực rỡ. Có điều, sắc mặt Lệ Bình rất ảm đạm, giống như là chị ấy đã rõ, chị ấy sẽ không có được thứ mà chị ấy muốn ở đêm công bố hôm nay. Tôi thật ra cũng rất tiếc cho Lệ Bình, nếu đêm hôm qua chị ấy có lựa chọn khác thì giờ đây kết quả cũng đã khác…
Có vài lời, tôi nghĩ tôi nên nói rõ với Lệ Bình. Nếu bỏ qua chuyện vừa rồi thì trong những ngày qua, Lệ Bình cũng được xem là đối xử rất tốt với tôi. Chuyện cũng đã đi tới nước này, sau này cũng sẽ không còn qua lại, vậy thì hôm nay nói nhiều với nhau thêm vài câu cũng không có gì quá đáng.
– Lý do chị đưa ra để bao biện cho hành động sai trái của chị thật sự rất không thuyết phục. Nếu tôi và Cảnh Duệ có quan hệ tình cảm thì sao, chị nghĩ chị có thể loại được tôi nếu tôi thực sự có người chống lưng sao Lệ Bình? Chị đừng dùng lý do tôi và Cảnh Duệ có mối quan hệ tình cảm để thanh minh cho hành động không đúng của bản thân. Là do tâm chị bị ma quỷ quấy phá, tôi và Cảnh Duệ không làm điều gì sai cả. Lệ Bình, sai là sai, không có cái sai nào mà vì người khác tôi mới sai… chị nên rút kinh nghiệm cho việc này… sau này sống công bằng và đường hoàng một chút. Về chuyện này, ban giám khảo đã giải quyết, tôi và chị xem như hết ân tình hết duyên nợ… được rồi… không cần nói nữa đâu.
Tôi nói dứt câu, ánh mắt liền chuyển dời lên phía sân khấu, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn sang Lệ Bình. Tôi tự nhận bản thân tôi yếu đuối không đủ nhẫn tâm, vậy nên đối với những người đã làm sai với tôi, tôi luôn có cách giải quyết dứt khoát và lạnh lùng nhất. Sai là sai, không cần biết lý do, đã sai là không cần bào chữa. Bởi vì lúc người quyết định lựa chọn làm sai với tôi, người chắc chắn đã có giây phút đắn đo do dự. Mà đã đắn đo do dự rồi cuối cùng vẫn chọn làm sai với tôi thì còn gì để phải phân tích nữa, cũng chẳng còn gì để nói. Là bản thân muốn làm sai, đến khi sự việc đổ bể lại đổ lý do vì tôi như thế nên người mới phải như thế, càng nghe càng thấy chối tai. Tới thời điểm này, sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, tôi cũng đã mất lòng tin với những người chọn sống sai với tôi. Như Cảnh Duệ đã nói, nếu đặt sự lương thiện không đúng chỗ thì sẽ trở thành sự tàn nhẫn đối với bản thân tôi. Mà sống ở đời, đừng bao giờ đắc tội với chính bản thân mình, đừng bao giờ!
Cuộc trò chuyện của tôi và Lệ Bình chấm dứt tại đó, Lệ Bình là một cô gái thông minh, chị ta chắc chắn sẽ hiểu được ý của tôi. Tôi đã không còn muốn truy cứu lại những chuyện đã qua, càng không có ý nghĩ sẽ tha thứ cho ai đó, kể cả là Lệ Bình. Còn về phần Bảo Trang của Phương gia, cô ấy vẫn sẽ là bạn của tôi, công tư phân minh, tôi luôn hiểu rõ đạo lý này.
Thấy tôi như có vẻ mất tập trung, Hân Hân lúc này liền khều nhẹ tay tôi, cô ấy nói thầm.
– Tới phần công bố giải phụ rồi kìa, tập trung đi Trà.
Nghe Hân Hân nói, tôi liền cười rồi gật đầu, cũng không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, mắt tập trung vào sân khấu công bố kết quả ở phía trên.
Sau một màn giới thiệu ban giám khảo, ban khách mời cùng với ban tổ chức, Ngô Hạnh lúc này mới công bố giải phụ của Trà Hoa Nữ. Đợt thi này chỉ có tám giải phụ, ít hơn các đợt thi trước tới gần một nửa. Tất nhiên lý do vì sao giải phụ bị giảm đột ngột thì cũng là vì có liên quan tới chuyện hai thí sinh bị loại trực tiếp khi sáng.
Các thí sinh đoạt giải phụ lần lượt được đọc tên, trong bàn tiệc lúc này chỉ còn lại 5 thí sinh, trong đó có tôi, Hân Hân và cả Lệ Bình. Trong số 5 thí sinh bọn tôi, chắc chắn sẽ có ba giải nhất nhì ba, chẳng qua là không biết ai sẽ được giải thưởng Trà Hoa Nữ cao nhất…
Tám cô gái được giải phụ, vị nào cũng xinh đẹp hơn người. Phía dưới sảnh tiệc, người nhà và người ủng hộ các thí sinh đều rất phấn khích, từng tràng pháo tay được vang lên, nhộn nhịp khắp cả hội trường. Mỗi một giải phụ sẽ được một chiếc vương miện nhỏ bằng chất liệu bạc có đính những bông hoa trà bằng vàng rất đẹp. Kèm theo giải phụ còn có tiền thưởng, quà tặng, long trọng vô cùng.
Sau màn trao giải phụ là đến phần trao giải ba của Trà Hoa Nữ. Người đọc tên thí sinh đoạt giải ba là tam lão gia của Dương gia, ông chủ út của Dương gia xứ trà. Và giải ba của Trà Hoa Nữ đợt này đã thuộc về thiên kim tiểu thư của Lý gia, Lý Kim Nhã.
Lý Kim Nhã mặc một chiếc váy đỏ xòe, chiếc vương miện bằng vàng có đính những bông hoa trà vô cùng tỉ mỉ làm tôn thêm vẻ trong sáng đáng yêu của Kim Nhã. Tôi ngồi phía dưới, bọn tôi đứng dậy vỗ tay chúc mừng cho Kim Nhã, thành tích này là hoàn toàn xứng đáng và công bằng, Kim Nhã thực sự rất xuất sắc!
Sau phần trao giải ba là đến phần trao giải nhì, lúc này chỉ còn lại bốn cô gái bọn tôi là chưa có giải. Thực sự, lúc nhị lão gia là cha của Cảnh Duệ bước lên công bố kết quả, tôi đã vô cùng vô cùng hồi hộp. Quắn quéo mãi cho đến khi nhị lão gia đọc tên Hân Hân của Phạm gia, cảm xúc của tôi lúc đó phải nói là gần như muốn khóc, tim đập thình thịch từng nhịp một thật rõ ràng. Hân Hân bước lên sân khấu để nhận giải, các cô gái còn lại trong bàn tiệc liền tụm về một phía mà nắm lấy tay nhau, ai nấy đều hồi hộp lo lắng đến mồ hôi chảy ướt cả tay…
Lệ Bình ở bên cạnh tôi, chị ta lúc này mới nói khẽ vào tai tôi.
– Trà Hoa Nữ của đợt này là em, chúc mừng em!
Tôi không trả lời, cũng không phải là vì tôi chán ghét Lệ Bình mà vì tôi hồi hộp đến mức nói không ra tiếng. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến giải cao nhất, nghĩ đến Hân Hân đang nhận được giải nhì…
Vương miện giải nhì của Hân Hân đặc biệt to hơn vương miệng của giải ba một vòng. Vương miện giải nhì có màu bạc sáng, những bông hoa trà có đính kim cương sáng rực rỡ như những vầng hào quang. Hân Hân đội vương miện, nụ cười hạnh phúc của cô ấy là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng nhìn thấy ở Hân Hân. Nhan sắc của Hân Hân không thuần khiết như Hiểu Nguyệt, cũng không thời thượng như Lệ Bình. Nét đẹp của Hân Hân như quay ngược về quá khứ, quay ngược về những năm thập niên 80, yêu kiều quý phái. Môi đỏ mọng, chân mày cong lá liễu, ánh mắt mơ màng, cộng thêm chiếc vương miện sáng lấp lánh, Hân Hân thật sự đã tỏa sáng, tỏa sáng như một minh tinh điện ảnh được người người săn đón.
Sau màn phát biểu cảm nghĩ của Hân Hân thì cũng là lúc chiếc vương miện cao quý nhất của Trà Hoa Nữ được ban tổ chức đem ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Chiếc vương miện sáng rực rỡ một cách thần kỳ, so với hai chiếc vương miện của giải ba và giải nhì thì chiếc vương miện của giải nhất là thứ gì đó mà con người gần như không thể chạm vào được. Chiếc vương miện tỏa ra các vầng hào quang từ những viên kim cương sáng rực rỡ như ánh mặt trời mùa đông, vừa ấm áp mà cũng vừa cao quý. Những viên kim cương ở trên vương miện đều là những viên kim cương được chế tác riêng cho giải nhất của Trà Hoa Nữ. Các viên kim cương nhỏ góp thành những bông hoa trà đầy đủ sắc màu, đẹp tới đỗi vô thực, ai nhìn cũng đều phải “oa” lên một tiếng vì quá sức ngỡ ngàng…
Tôi đứng phía dưới, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vương miện đến không dám chớp mắt. Chiếc vương miện như thu hút tôi, như khiến tôi không cách nào di dời tầm mắt của mình vào nơi khác được. Và tôi có cảm giác, chiếc vương miện này sẽ là của tôi, nó sẽ thuộc về tôi…
Phía dưới sảnh tiệc, các khách mời đều đang xôn xao ngắm nhìn chiếc vương miện đặc biệt của tân Trà Hoa Nữ. Có người xuýt xoa khen ngợi vương miện, có người thì đang thầm nhắc tên thí sinh bọn họ yêu thích và ủng hộ, cũng có người nôn nao không biết ai sẽ trở thành tân Trà Hoa Nữ kế nhiệm.
Đại lão gia của Dương gia tiến tới bục phát biểu, trên tay ông ấy cầm kết quả chung cuộc cuối cùng. Trong những giây phút hồi hộp như đứng tim, tôi lại được nhìn thấy ánh mắt yêu thương và tràn đầy hãnh diện của Cảnh Duệ. Anh xoay người lại nhìn tôi, anh trao đổi ánh mắt yêu thương không một chút kiên dè. Mà ánh mắt hãnh diện này của anh khi anh nhìn tôi lại càng khiến cho tôi hồi hộp, bụng cũng đau râm ran vì lo lắng, thật sự cảm giác này rối rắm như muốn bức mạng người đây mà!
– Và sau đây… tôi xin được công bố giải thưởng cao quý nhất của Trà Hoa Nữ đã thuộc về… Xin chúc mừng… xin chúc mừng tiểu thư Lê Dương Thanh Trà của Lê gia… chúc mừng tiểu thư đã trở thành tân Trà Hoa Nữ của hội thi lần này. Một lần nữa xin chúc mừng tiểu thư Lê Dương Thanh Trà của Lê gia, xin mời tiểu thư tiến lên sân khấu để nhận vương miện và giải thưởng. Đây chính là vị tiểu thư tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh, thông thạo về trà đạo… ban giám khảo đánh giá cực kỳ cao thực lực của tiểu thư Thanh Trà. Xin chúc mừng tiểu thư Thanh Trà, chúc mừng Lê gia, chức mừng Trà Hoa Nữ đã có người kế nhiệm thật xuất sắc… xin chúc mừng!
Tôi… trong sự bùng nổ của sảnh tiệc, trong vô vàn những tiếng cười chúc mừng và những tràng pháo tay kịch liệt… tôi bước đi như một nữ hoànv… bước đi trong sự hiên ngang và tràn đầy kiêu hãnh…
Những tiếng hét gọi tên tôi, những tiếng chúc mừng nối tiếp nhau vang lên, tai tôi như lùng bùng không nghe được rõ nữa, cảm xúc phải nói là bùng nổ, tứ chi như muốn cứng đờ, phải bình tĩnh lắm thì mới có thể bước được từng bước hiên ngang như lúc này.
Tôi… tôi thắng rồi! Sau bao nhiêu cố gắng, tôi cuối cùng cũng đã có được kết quả viên mãn nhất mà tôi luôn mơ ước! Tôi là tân Trà Hoa Nữ, tôi là niềm mơ ước và ngưỡng mộ của tất các tiểu thư hào môn trong khắp xứ Trà! Tôi là đại diện của trà nữ, là đại diện của sắc đẹp, đại diện của tri thức… ôi Trời ơi… tôi thắng rồi! Ba mẹ ơi, bà ngoại ơi, Cảnh Duệ ôi… con chiến thắng rồi!!!
Tôi bước lên sân khấu, lúc đi tới bục thang, đáng lý sẽ có người của ban tổ chức dìu tôi lên. Nhưng thay vì người của ban tổ chức sẽ dìu tay tôi thì vào ngay lúc này, một bàn tay thon dài mạnh mẽ vươn ra, là một bàn tay vô cùng quen thuộc…
Tôi nhìn bàn tay quen thuộc vừa vươn ra, mắt chuyển dời từ bàn tay lên đến gương mặt tuấn mỹ của Cảnh Duệ, nụ cười vô thức rạng rỡ hơn rất nhiều. Tay tôi đặt vào trong bàn tay của Cảnh Duệ, cảm nhận được hơi ấm từ thân nhiệt anh truyền tới, tôi không nhịn được, nghiêng đầu mà hỏi anh.
– Đây là công khai ạ?
Cảnh Duệ nhướn mày, khoé môi anh cong lên thành một đường cong hoàn hảo, giọng anh trầm ấm lạ thường.
– Công khai được thì càng tốt. Bé của anh hôm nay rất đẹp! Sân khấu này là của em, hào quang cũng là của em… chúc mừng em! Em giỏi lắm, vương miện này xứng đáng thuộc về em!
Bạn trai tôi dẻo miệng quá đi mất! Vừa đẹp trai, vừa có quyền, vừa có tiền, lại vừa tinh tế lịch thiệp… người hoàn hảo như thế này thì bảo sao tôi lại chết ngất ngay từ nụ cười đầu tiên!
Tay tôi đặt trong bàn tay mạnh mẽ bảo bọc của Cảnh Duệ, càng nhìn anh, tôi càng nhịn không được mà nở một nụ cười rạng rỡ như vườn hoa nở mùa xuân. Cảnh Duệ có đầy đủ yêu thương, đầy đủ thâm tình, cũng đầy đủ hãnh diện, tất cả mọi xúc cảm đó đều thể hiện rõ nét qua ánh mắt của anh. Anh nắm lấy tay tôi, dìu tôi bước lên từng bậc thang của sân khấu, giống như là một vị vua đang ân cần dìu dắt hoàng hậu của mình từng bước lên nhận vương miện vậy…
Phía truớc là vương miện của tân Trà Hoa Nữ, phía sau có người thân ủng hộ, bên cạnh lại có Cảnh Duệ bảo vệ và dìu dắt. Khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời của tôi… chắc có lẽ chính là khoảnh khắc này!
Thật là viên mãn làm sao!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!