Cốt Cách Chủ Mẫu - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Cốt Cách Chủ Mẫu


Phần 33


Nguyệt Dung qua đời, đây là một tin tức mang tính chấn động. Không chỉ riêng Lâm gia mà tất cả những gia tộc ở Thành Cổ đều cảm thấy sửng sốt với thông tin chấn động này. Vậy nên dù cho có không thân thiết qua lại nhiều nhưng Lâm gia vẫn có người đi viếng tang lễ. Chưa kể Thiên Phúc và Nguyệt Sang còn là chỗ họ hàng với Nguyệt Dung, vậy nên Lâm gia càng không thể không có mặt.

Thiên Phàm không tới viếng tang lễ, chỉ có anh em Thiên Hạo và anh em Thiên Phúc đi viếng. Tiểu Âm hiện giờ đang là một sinh hồn, Thiên Phàm và Lão Tử không cho cô tới tang lễ, sợ là sẽ gặp chuyện không may. Vậy nên để đại diện nhóm người Tiểu Âm thì Lão Tử sẽ theo Thiên Hạo tới tang lễ để xem thử. Lão Tử tới sẽ thuận lợi hơn Thiên Phàm, không ai quen biết ông, ông sẽ dễ bề điều tra hơn.

Sau khi từ tang lễ của Nguyệt Dung trở về, Lão Tử lập tức tới bệnh viện, nơi mà Tiểu Âm đang điều trị. Nhìn thấy Tiểu Âm và Thiên Phàm đang trông chờ ông, Lão Tử cũng không dám chậm trễ mà liền báo cáo tình hình.

– Cô gái đó… đúng thật là đã chết. Cô ta chết rất đột ngột, mà sau khi chết cũng rất kỳ lạ. Theo tôi kiểm tra thì ở tại đám tang chỉ có cái x-ác đang thối rữa cực nặng. Còn ngoài ra, không nhìn thấy linh hồn của cô ta. Thông thường, người vừa chết khi tận số thì linh hồn vẫn sẽ còn quanh quẩn bên thân xác… đây lại không có. Hơn nữa tôi còn nghe mọi người nói, Nguyệt Dung này khi sống xinh đẹp thuần khiết như vậy, nhưng mà lúc chết, thân xác cô ta thối rữa rất nhanh, gần như là nhanh đến mức người nhà trở tay không kịp, thối rữa còn rất kinh khủng nữa. Để giải thích cho trường hợp này thì tôi đoán… cô gái tên Nguyệt Dung thật sự đã chết từ lâu rồi… thân xác cô ấy đã bị một yêu hồn chiếm lấy. Bây giờ yêu hồn thoát xác, tự động thân thể cô ta sẽ thối rữa theo một cách tự nhiên nhất, tức là chết bao lâu thì thi thể sẽ thối rữa theo từng ấy thời gian.

Sinh hồn của Tiểu Âm ngồi vắt chéo chân trên giường bệnh, cô nhìn Lão Tử, nghiêm túc, hỏi.

– Lão Tử… ông nghĩ là yêu hồn của Nguyệt Dung là thoát xác sao?

Lão Tử có chút do dự, ông không chắc chắn lắm, ông nói.

– Là 50-50 thôi, không chắc có phải là cô ta thoát xác không, cũng có thể là cô ta bị giết. Có điều, nếu là bị giết thì kẻ giết cũng rất cao tay, có thể làm nhanh gọn không để lại chút manh mối nào như vậy… trên đời này không có được mấy người đâu.

Thiên Phàm ngồi trên ghế, lưng anh tựa vào thành ghế, nhàn nhạt cất giọng.

– Tôi thì lại nghĩ là Nguyệt Dung bị giết, cô ta không thể nào tự thoát xác được.

Lão Tử nhìn Thiên Phàm, ông như vừa mới suy nghĩ ra được chuyện gì đó, lúc này liền hỏi Thiên Phàm.

– Thiên Phàm… sao cậu lại nghĩ như vậy? Cậu có manh mối gì rồi phải không?

Thiên Phàm lắc đầu, mặc dù không có chút manh mối gì trong tay nhưng lời nói của anh lại vô cùng chắc nịch.

– Không. Tôi cũng như ông, không có thêm manh mối gì khác. Có điều, linh cảm của tôi cho tôi biết rằng… Nguyệt Dung là bị người khác giết… chính là kiểu giết người bịt đầu mối.

– Giết người bịt đầu mối? Là ai lại có bản lĩnh như vậy?

Thiên Phàm nhìn về phía Lão Tử, ánh nhìn của anh đoan chính, ẩn chứa gì đó một chút bí ẩn khó mà đoán được. Những ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên đùi, giọng anh trầm thấp không chút nôn nóng.

– Lão Tử… tôi biết ông đã đoán ra được kẻ đó là ai mà. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại nghĩ tới hắn, nhưng mà ở dương gian này, ngoài hắn ra thì sẽ không có ai dám đối đầu với tôi đâu.

Lão Tử trầm mặc, ông không trả lời ngay, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiểu Âm ngồi trên giường, cô hết nhìn Lão Tử rồi đến nhìn Thiên Phàm, không ai nói gì với cô, nhưng cô lại đoán đúng được kẻ mà cả Thiên Phàm và Lão Tử cùng nghi ngờ.

– Hai người… đang nhắc tới tên Lã Tử gì đó sao? Có phải là hắn không?

Thiên Phàm nhíu chân mày rất khẽ, anh không tỏ ra biểu cảm gì khác lạ, vẫn là bộ dáng điềm nhiên mà hỏi Tiểu Âm.

– Sao em lại đoán ra cái tên đó? Em cảm nhận được gì sao?

Tiểu Âm nhún vai tỏ ra bình thường, cô bình tĩnh, đáp.

– Là linh tính thôi. Mặc dù chưa gặp Lã Tử bao giờ nhưng mà em thật sự không thích hắn ta. Cũng giống như việc em không thích tiếp xúc với Nguyệt Dung vậy, là tự trong tâm cảm thấy muốn bài xích. Nói thế nào nhỉ, tên Lã Tử này… hắn giống như có thù với em từ đời kiếp nào rồi vậy!

Có thù từ kiếp nào rồi sao?

Thiên Phàm không trả lời, Lão Tử cũng không thấy nói gì. Nhìn hai người đàn ông đang trầm mặc, Tiểu Âm lúc này liền bay tới bay lui, cô kêu lên.

– Sao không ai nói gì vậy? Trả lời con đi chứ?

Nhìn thấy Tiểu Âm cứ bay lung tung, vẫn là Thiên Phàm sợ cô bay nhiều sẽ mệt, anh lúc này liền trấn an cô.

– Được rồi, em đừng bay nữa, tôi cũng có linh cảm giống em, tôi cũng không thích Lã Tử, chắc là có chung kẻ thù với em rồi. Xuất thân của Lã Tử cũng bí ẩn, không rõ lão ta từ đâu tới. Lão Tử, ông thấy thế nào? Ông có biết gì về tên Lã Tử này không?

Lão Tử trầm mặc, thái độ của ông cũng đặc biệt nghiêm túc.

– Lý lịch xuất thân của Lã Tử đúng thật là có phần bí ẩn, cũng không ai biết hắn là đệ tử của môn phái nào, chỉ biết năng lực của hắn rất đáng gờm, không có bao nhiêu người có thể là đối thủ của hắn. Trước kia tôi cũng có gặp hắn vài lần, trông hắn khá là dị hợm, tính cách thật sự không giống ai. Hắn có một vợ và một con trai, vợ hắn nghe nói đã qua đời từ lâu, con trai hắn thì bệnh tật hiểm nghèo, chắc là có bệnh từ trong bụng mẹ. Lần trước trong vụ của Thiên Hạo, Lã Tử là muốn tráo mệnh của Thiên Hạo cho con trai của hắn. Nếu như không gặp phải chúng ta thì có lẽ trận pháp tráo mệnh của hắn đã thành công. Cũng nghe nói sau khi con trai hắn qua đời, hắn đột nhiên biến mất, không còn thấy xuất hiện trong giới huyền học nữa. Không thấy hắn làm nhiệm vụ để kiếm tiền, hắn gần như là thật sự biến mất.

Thiên Phàm cũng đã điều tra được những chuyện này của Lã Tử, mặc dù anh biết là Lã Tử đột nhiên biến mất nhưng anh không nghĩ là hắn ta sẽ an phận mà biến mất như vậy. Từ chuyện của Thiên Hạo cho tới chuyện của Nguyệt Dung, hay là chuyện của thím Năm Liễu Ly… Thiên Phàm anh đều đưa về một mối là có liên quan tới Lã Tử. Linh tính của anh cho hay rằng, Lã Tử chính là kẻ thù của anh, hắn ta như có thù với anh từ lâu lắm rồi vậy…

Nghĩ tới đây, Thiên Phàm đột nhiên lại nhìn về phía Tiểu Âm, nhớ lại lời cô vừa nói, anh lại bắt đầu suy ngẫm. Linh cảm của Tiểu Âm rất giống với anh, anh ghét ai, cô cũng đều giống anh, đều là không thích kẻ đó. Chưa kể, cô ở chung với anh rất hòa thuận, dù chỉ mới quen biết chưa được bao lâu nhưng trông cứ như đã thân thiết từ mấy chục kiếp rồi vậy, ở cạnh nhau cũng không một chút ngại ngùng hay là bài xích nhau. Mà điều đặc biệt này của anh và cô, anh đã để ý từ rất lâu, không phải chỉ để ý thời gian gần đây thôi.

Chuyện anh tới thế gian này là có mục đích anh cũng đã xác định rõ, nhưng còn về Tiểu Âm, cô cứ khiến cho anh đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, cũng làm cho anh lo lắng cho cô rất nhiều. Hiện tại lại còn có thêm tên Lã Tử hành tung bí ẩn, hắn còn đang nhắm tới Tiểu Âm, thật là làm cho anh không cảm thấy phiền muộn là không được mà. Anh luôn có cảm giác, Lã Tử muốn giết chết Tiểu Âm chỉ đơn giản là vì muốn làm cho anh đau khổ…

Anh đoán… anh tới thế gian này là vì có mục đích và lý tưởng đặc biệt, Tiểu Âm là đi theo anh. Còn Lã Tử, hắn là muốn diệt trừ anh. Anh, Tiểu Âm và Lã Tử, ba người bọn anh có liên quan mật thiết tới nhau, chắc chắn là như vậy!

Dừng chút, dưới biểu cảm nghiêm túc của Lão Tử và sự lo lắng của Tiểu Âm, Thiên Phàm lúc này mới trầm thấp cất giọng. Anh không nói ra suy nghĩ của mình, anh đơn thuần chỉ là muốn làm an lòng Tiểu Âm.

– Tên Lã Tử này rất khả nghi, tôi sẽ cho người điều tra về hắn. Lão Tử, thời gian này ông cũng nên cẩn thận, tránh tên Lã Tử kia đánh úp ông. Còn Tiểu Âm sẽ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.

Thiên Phàm vừa dứt câu, anh liền nhìn thấy Tiểu Âm đang nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như nước. Anh cũng không ngại mà đáp trả lại cô một nụ cười cưng chiều, kèm theo đó là ánh nhìn ấm áp như ánh mắt trời buổi sớm mai. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau, cùng thể hiện cảm xúc với đối phương, không một chút xấu hổ ngại ngùng nào. Cả Tiểu Âm và Thiên Phàm đều có tâm sự riêng trong lòng, nhưng cả hai đều chọn không nói để giữ bình an và tránh phiền muộn cho đối phương. Tình cảm của hai người đơn thuần và chân thật như vậy, đến cả Lão Tử cũng có thể nhìn ra được…

Chỉ là, song song với vui mừng, Lão Tử cũng cảm thấy khổ tâm hết sức. Bởi không cần ai nói thì ông cũng nhận ra được, rằng đoạn tình cảm này của Thiên Phàm và Tiểu Âm sẽ không được như ý, chắc chắn là không thể được như ý…

Số mệnh… mọi thứ đang dần dần tỏ tường ra hết ở trước mắt… không thể trách Lão Tử ông suy đoán lung tung được. Chỉ là, hy vọng tấm chân tình của cháu gái ông sẽ được các vị ngồi trên nhìn thấy và thương xót… ông thực lòng cầu nguyện!

*
Bệnh viện A của Thành Cổ, trong một phòng làm việc không tính là rộng lớn, người đàn ông tuổi trung niên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, ông ta đẩy tới trước mặt vị bác sĩ trẻ, ông ta cười, nụ cười có phần gian xảo, ông ta thấp giọng, vừa cười vừa nói.

– Bác sĩ, đây là “thứ” đó. Bác sĩ chỉ cần tiêm một ít vào thân thể con người, tự khắc, người đó sẽ ra đi một cách thầm lặng mà không thể tìm ra được lý do. Tiền bạc không thành vấn đề, bác sĩ muốn bao nhiêu, tôi cũng có thể đồng ý với bác sĩ.

Vị bác sĩ trẻ nheo nheo mắt, anh đẩy kính vào sát mắt, đối diện với vẻ ranh mãnh của người đàn ông, anh có chút chán ghét, liền hỏi.

– Là chú Thành kêu ông tới đây sao? Ông đã nói qua chuyện này với chú ấy chưa vậy?

Người đàn ông trung niên cười ha hả, ông ta phấn khởi mà đáp.

– Tất nhiên là đã nói qua rồi nên tôi mới dám tới gặp cậu. Chuyện này là chuyện nghiêm trọng, tôi đâu thể làm bậy được. Tôi biết cậu là học trò của lão Thành, cậu yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi và lão Thành sẽ đảm bảo an toàn cho cậu. Nói chung thì cũng là do cậu lo xa thôi chứ tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu, không ai làm khó dễ gì cậu, đã có lão Thành lo liệu, cậu yên tâm.

Vị bác sĩ trẻ nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt cảnh giác, anh không nói sẽ từ chối, cũng không nói sẽ nhận lời. Sau một vài giây suy nghĩ thật nhanh, anh lúc này mới chịu gật đầu, coi như là tạm thỏa hiệp với người đàn ông trung niên trước mặt.

– Được rồi, tôi hiểu ý của ông. Ông về trước đi, tôi cần gọi cho chú Thành, sau đó chú Thành sẽ trả lời ông sau.

– Được thôi, cậu cứ thương lượng giá cả với lão Thành, là bao nhiêu thì tôi cũng sẽ chi, sẽ không làm cho cậu thất vọng. Nhưng mà cậu phải nhớ, nếu cậu dám bán đứng lão Thành, vậy thì cậu đừng mơ sẽ được hành nghề ở Thành Cổ này nữa. Tôi cho cậu được, cũng sẽ lấy của cậu được, cậu không so với tôi và lão Thành được đâu, cậu nên biết trân trọng, vậy nhé!

Hâm he hù dọa xong, người đàn ông liền rời đi với thái độ khinh rẻ và xem thường vị bác sĩ trẻ. Mà sau khi người đàn ông bỉ ổi kia rời đi, vị bác sĩ trẻ mới mở chiếc hộp ra xem thử, anh thấy bên trong là một ống thuốc rất nhỏ, còn là thuốc gì thì không cần nói anh cũng biết, đây chắc chắn là thuốc “độc”.

Ánh nhìn nghiêm lại, sự tức giận trong anh bộc phát, anh không nhịn được mà chửi thề vài câu. Đúng là anh đi làm vì muốn kiếm tiền, nhưng lương tâm anh thật sự không thể cho phép anh làm những chuyện thất đức như thế này được. Còn chưa kể, cô gái kia là người yêu của Đại thiếu gia nhà họ Lâm, có cho anh mười cái ghế trưởng khoa, anh cũng không dám động tới.

Thật sự không thể tưởng tượng được là sư phụ anh, ông ấy vậy mà tiếp tay với kẻ ác hại người, lại còn muốn kéo anh theo, muốn anh cùng với đám người bọn họ cùng chết. À không đâu, là bọn họ muốn anh lãnh đạn thay thì có, đáng chết thật!

Như đã nghĩ thật thông suốt, vị bác sĩ liền đóng chiếc hộp lại, anh đem chiếc hộp gỗ đặt vào trong tủ, sau đó đóng sầm cửa tủ lại, cảm xúc thật sự khó mà diễn tả hết bằng lời.

Vội vàng lật hồ sơ bệnh án rồi tìm số điện thoại liên lạc với người thân của bệnh nhân, vị bác sĩ trẻ quyết định sẽ nói chuyện này cho Đại thiếu gia của Lâm gia biết trước khi quá muộn. Đối với anh, an nguy của bản thân luôn đặt trên hàng đầu, nhưng mà an nguy của bệnh nhân cũng quan trọng không kém, không thể để cho một người mất mạng oan uổng vô cớ như vậy được…

Đùa! Ở Thành Cổ này mà dám động tới người của Lâm gia, đám lão Thành là muốn tự tìm cái chết à? Hết ai gây sự lại gây sự với Đại thiếu gia của nhà họ Lâm… bọn họ thiệt sự là cạn phước thật rồi.

Anh chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho bệnh nhân nữ kia, nếu cô ấy gặp chuyện gì bất trắc, cái mạng này của anh cũng giữ không nổi đâu. Đúng thật là cuộc đời này làm khó anh quá, xém chút nữa anh đã trở thành người xấu rồi, sợ hãi thật!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN