Cốt Cách Chủ Mẫu
Phần 38
Đúng như Lão Tử và Thiên Phàm đã dự đoán, khoảng 4 giờ đồng hồ sau, Tiểu Âm tỉnh dậy trong sự vui mừng của tất cả mọi người. Sức khỏe cô không có gì quan ngại, nhưng vì thân thể đã nằm quá lâu, vậy nên lúc này sinh hoạt cũng có phần chậm chạp hơn bình thường.
Sau hai ba tiếng đồng hồ trong phòng bệnh ồn ào nhộn nhịp, lúc này mọi người đều đã về hoặc là đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Âm và Thiên Phàm. Tiểu Âm nói là cô đói bụng, vậy nên Thiên Phàm liền đút cháo cho cô ăn. Cẩn thận đút cho cô từng muỗng nhỏ, giọng nói của Thiên Phàm tràn đầy ấm áp.
– Đã thấy có sức sống lại chưa? Ăn có ngon miệng không em?
Tiểu Âm gật gật đầu, cô xoay vặn người, vừa nuốt cháo vừa trả lời.
– Khoẻ hơn nhiều rồi, bây giờ em muốn ăn nhiều thứ lắm nhưng chắc phải mấy hôm nữa mới được ăn, sợ bụng dạ không tiêu hóa nổi.
Thiên Phàm lấy khăn giấy lau miệng cho cô, anh đút thêm cho cô một muỗng cháo, anh lại nói.
– Ừ, từ từ ăn, đợi một hai hôm cho dạ dày em ổn trở lại, lúc đó em muốn ăn gì cũng được. Vừa nãy mẹ có gọi tới cho anh, bảo là ngày mai sẽ tới bệnh viện thăm em.
Từ lúc Tiểu Âm tỉnh dậy, Thiên Phàm đã thay đổi cách xưng hô với cô. Cách xưng hô này phải nói là ngọt ngào ấm áp làm sao, Tiểu Âm thật sự thật sự rất thích!
Chỉ là khi nghĩ tới chuyện ngày mai mẹ của Thiên Phàm sẽ tới bệnh viện thăm cô, Tiểu Âm liền thấy nhức nhức đầu. Lúc nãy cậu cô cũng có nói sơ qua với cô về chuyện kết hôn, cô cũng hiểu rõ sắp tới cô phải làm những gì. Chỉ là, đột nhiên được Lâm gia quan tâm hơn mức bình thường, cô vẫn có hơi không quen…
Thấy Tiểu Âm đột nhiên im lặng, Thiên Phàm hiểu cô đang nghĩ gì, anh dịu dàng khuyên bảo cô.
– Mẹ và mọi người đều rất quan tâm tới em, từ từ rồi em sẽ quen với sự quan tâm này. Em cũng đừng để bụng chuyện trước kia mọi người không công nhận em, chuyện đó mọi người cũng không muốn. Ông bà nội cũng vừa gọi cho anh để hỏi thăm em, vài ngày nữa Lâm gia sẽ hẹn Hồ gia gặp mặt dùng bữa cơm.
Tiểu Âm gật gù, cô hiểu những gì mà Thiên Phàm muốn khuyên bảo cô, mà thực ra cô cũng đâu có giận hờn gì ai, cô chỉ là thấy chưa quen khi đột nhiên được Lâm gia xem trọng thôi. Con người cô trước giờ không để tâm tới người khác nghĩ gì về mình, nhưng hiện tại là sắp lấy chồng, sắp gả cho người ta, cô không thể không quan tâm và để ý tới nhà chồng của cô được. Nói gì thì nói, nếu như sau này mọi thứ đều thuận lợi thì Lâm gia chính là nhà của cô. Cô sống là con cháu họ Lâm, khi chết đi rồi thì cũng sẽ thành ma nhà họ Lâm.
Tương lai sau này… nhắc tới chuyện này… Tiểu Âm đột nhiên thấy phiền muộn trong lòng. Thật ra kể từ lúc cô tỉnh dậy cho tới bây giờ, trong đầu cô có rất nhiều mảng ký ức kỳ lạ truyền tới. Cô biết, cô tới thế gian này không phải là ngẫu nhiên, mà là do chính cô cố chấp để xuất hiện. Thiên Phàm nói đúng, cô là một con mèo, một con mèo dưới Âm Phủ…
Nhìn thấy Tiểu Âm đột nhiên im lặng, Thiên Phàm khẽ gọi cô, anh không rõ cô đang suy tư điều gì, chỉ là anh không muốn cô phải phiền muộn.
– Em thật sự là một cô gái tốt, Lâm gia rất quý em, anh cũng thương em… vậy nên em đừng lo lắng gì cả… mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp thôi.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập thâm tình của Thiên Phàm, trong lòng Tiểu Âm cảm thấy ngọt ngào như hương vị của mật ong. Thật ra, Tiểu Âm cũng không muốn phải suy nghĩ nhiều, bởi cô biết, dù cô có suy nghĩ nhiều tới mức loạn thần thì cũng không thể thay đổi được gì. Vậy nên, cô sẽ luôn vui vẻ và hài lòng với hiện tại, dù cho tương lai có ra sao thì ra…
Nhích sát tới bên cạnh Thiên Phàm, Tiểu Âm đặt chén cháo trên tay Thiên Phàm xuống bàn, cô khẽ nhướn người rút vào lòng anh, mặt dụi dụi vào ngực anh. Hai tay choàng qua ôm lấy eo Thiên Phàm, hít hà một chút hương thơm quen thuộc từ thân thể Thiên Phàm, Tiểu Âm nỉ non, nói.
– Em sẽ không suy nghĩ nữa, hiện tại và tương lai thế nào cũng được, miễn sao có anh là được. Thiên Phàm… được ở bên cạnh anh thật tốt… thật là tốt!
Thiên Phàm ôm chặt lấy Tiểu Âm, anh đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn ngọt ngào. Ôm bảo bối vào trong lòng, xúc cảm mãnh liệt dâng trào, tình yêu cũng đã nẩy nở thành một cây con thật tươi tốt. Tiểu Âm không phải tình kiếp, cô là bảo vật của anh, là thứ mà anh nâng niu nhất trên đời. Cô xứng đáng có được tình yêu của anh, cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc quý giá nhất của một kiếp người…
Tiểu Âm và Thiên Phàm anh rồi sẽ tốt thôi, chắc chắn sẽ tốt thôi!
*
Lâm gia đã hẹn gặp Hồ gia, cả hai bên cũng đang chuẩn bị cho hôn lễ của Thiên Phàm và Tiểu Âm.
Tiểu Âm đã về Hồ gia nhận lại cha và nhà nội, mọi thứ đều rất thuận lợi. Mặc dù tình cảm không có được bao nhiêu, nhưng dưới sự chân thành và cố gắng của cha và ông nội, cảm xúc của Tiểu Âm cũng tốt lên đôi chút. Hồ gia hiện giờ đã coi như là cực kỳ sạch sẽ, bài vị của mẹ Tiểu Âm cũng được Hồ gia lập trong từ đường để thờ cúng, coi như là bọn họ cũng tận tâm với mẹ con cô. Thôi, như vậy cũng tốt, dù gì có một nơi ruột thịt để về cũng sẽ tốt hơn gấp nhiều lần với việc… cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi!
Ở trong phòng riêng của mình, Tiểu Âm nhìn người đàn ông trung niên đang bưng một chén tổ yến đứng ở trước cửa. Nụ cười yêu thương của ông làm cho sự lãnh bạc của Tiểu Âm giảm đi chút. Cô đưa tay nhận lấy chén tổ yến, cô cố gắng dịu dàng nhất có thể, cô nói.
– Con nhớ rồi, lát nữa con sẽ ăn, ba yên tâm.
Hồ Hương là cha của Tiểu Âm, ông và mẹ của Tiểu Âm đều có chung cái tên Hương. Ông là Hồ Hương, còn mẹ của Tiểu Âm là Tiểu Hương… bọn họ thật có duyên!
Ông Hồ nhìn đứa con gái xinh đẹp trước mặt, lòng ông có rất nhiều điều muốn giải bày, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng có phần lạnh lùng của con gái, câu chữ đưa tới miệng đều nuốt hết lại vào trong. Thôi thì đành từ từ chậm rãi vậy, chỉ cần ông thật lòng, ông không tin là con gái ông không nhận ra được.
Đối diện với con gái, ông Hồ vẫn rất thận trọng, ông hỏi chuyện.
– Ừ, ba biết rồi, con muốn ăn khi nào cũng được, miễn có ăn là được. À, mà khi nào con sẽ tới Lâm gia, chắc là phải vài hôm nữa nhỉ?
Tiểu Âm gật đầu, cô điềm tĩnh trả lời.
– Dạ, chắc phải một hai hôm nữa, bên Lâm gia hiện tại cũng đang khá bận rộn. Với lại cậu con nói, con dù sao vẫn là con gái chưa gả đi, thời gian này cũng nên ở nhà với ba nhiều hơn.
Ông Hồ hài lòng về câu trả lời này của con gái, ông phụ họa thêm.
– Con nghĩ như vậy là tốt, thời gian con ở chung với ba và ông nội quá ít, vẫn nên ở đây nhiều thêm để mọi người chăm sóc bù đắp cho con. Sau này con sẽ là con dâu của Lâm gia, khi đó có muốn về nhà mình chơi lâu cũng không được…
Dừng chút, ông Hồ như đang nghĩ tới chuyện gì đó, ông đột nhiên hỏi.
– À bữa trước cha nghe nói, trong ngày cưới của hai đứa con, ông bà nội bên đó sẽ giao quyền thừa kế và quyền chủ mẫu lại cho các con luôn… có phải vậy không?
– Dạ phải. Thiên Phàm nói bên Lâm gia đang chuẩn bị, hôm diễn ra lễ cưới sẽ làm lễ nhận quyền luôn ạ.
– Vậy thì tốt, con nhận quyền chủ mẫu càng sớm thì càng tốt cho con, cũng đều là phúc phần của con… Thôi, cha có việc phải làm, còn phải đi xem danh sách thiệp mời cưới, con vào trong đi.
– Dạ…
Tiểu Âm bưng chén tổ yến đem vào trong phòng, cô đặt trên bàn, vẫn còn no nên chưa muốn ăn ngay. Điện thoại lúc này đột nhiên reo lên, là Thiên Nhi gọi tới, cô liền nghe máy.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Thiên Nhi có vẻ gấp gáp, cô ấy không kìm được mà thông báo tin tức động trời cho Tiểu Âm biết…
“Alo, chị dâu đã nghe chuyện gì chưa… mà chắc là chưa nghe đâu… bởi chuyện vừa mới xảy ra đây thôi mà. Bác Hai Nhỏ… là mẹ của anh Thiên Phúc… bà ấy chính thức rớt đài rồi!”
Thông tin đúng thật là giật gân, Tiểu Âm cũng hơi ngạc nhiên một chút, cô liền hỏi.
“Sao lại rớt đài? Có vụ gì mà tôi chưa biết hả?”
“Tất nhiên là chị chưa biết, chắc anh Hai chưa có thời gian để nói với chị, bữa nay anh ấy bận lắm. Chuyện bác Hai Nhỏ rớt đài là có liên quan tới vụ Thiên Đức trúng độc. Chú Năm đã tìm ra được bằng chứng chỉ tội bác Hai Nhỏ ở sau lưng lợi dụng việc xấu của thím Năm làm để hại Thiên Đức. Đáng lý việc thím Năm hạ độc Thiên Đức sẽ không tới mức khiến Thiên Đức mất mạng, là do bác Hai Nhỏ nhúng tay vào, bà ấy châm dầu vào lửa, tăng lượng độc lên nên Thiên Đức mới xảy ra chuyện xém chút không qua khỏi. Bác Hai Nhỏ… à không… sau này phải gọi là bà Hồ… bà ấy cao tay thật… chú Năm điều tra tới bây giờ mới điều tra ra… quá đáng sợ…”
Dừng chút, Thiên Nhi lại tiếp tục lên tiếng, giọng nói của cô ấy lần này có hơi buồn bã một chút.
“Bà Hồ bị đuổi ra khỏi Lâm gia thì cũng đáng đi, nhưng mà, nếu vì chuyện này mà anh Thiên Phúc bị nhà vợ từ hôn thì thật sự đáng thương cho anh ấy quá. Anh Thiên Phát coi như đã yên bề gia thất, chỉ có anh Thiên Phúc là vẫn chưa.”
Tiểu Âm nghe tới đây, cô liền tò mò mà hỏi.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bên phía Nguyệt Sang muốn từ hôn với Thiên Phúc à?”
“Có lẽ sẽ là như vậy. Hiện tại ông nội đã giao quyền thừa kế lại cho anh Hai, quyền chủ mẫu thì giao lại cho chị. Nguyệt Sang và anh Phúc coi như hết cơ hội. Đã vậy bà Hồ còn làm ra những chuyện tán tận lương tâm đó, nhà Nguyệt Sang cũng hết kiên nhẫn, chắc chắn sẽ suy nghĩ lại mối hôn sự này. Nếu Nguyệt Sang thật lòng với anh Phúc thì không sao, còn nếu cô ấy cũng chỉ vì liên hôn mà muốn ở cạnh anh Phúc thì xem như tan rã… Đáng lý mọi chuyện cũng không tới mức tệ như thế này, đều là do bà Hồ quá tham lam, là bà ấy hại con trai bà ấy thành ra như vậy, không thể trách ai được.”
Tiểu Âm ở đầu dây bên này khẽ gật gù, Thiên Nhi nói không sao, mọi sự trở thành như thế này đều là do bà Hồ mà ra. Nếu như bà ấy không làm ác, vậy thì con trai bà ấy đã không tới mức đứng trước bờ vực bị nhà vợ hủy hôn như vậy. Đây là còn chưa công khai ra chuyện bà Hồ từng muốn dùng tà thuật để tráo mệnh Thiên Hạo. Nếu chuyện tày đình đó cũng bị phanh phui thì coi như xong, anh em Thiên Phúc khó mà sống tốt được ở Lâm gia dù cho có cha chồng của cô bảo vệ.
Đây được gọi là quả báo cộng nghiệp, đời mẹ làm ác thì đời con chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng. Cũng không phải tự dưng mà ông bà ta có câu “con trai nhờ đức mẹ”…
Bà Hồ… là chính tay bà ấy hại con trai của mình, không thể đổ tội cho ai!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!