Diệp Yến Truyện
Phần 17
Quan sai dưới trướng tỉnh trưởng đứng cạnh cậu Ba Phong, ngó thấy Kha Lâm xuất hiện, anh ta liền đi tới trước mặt bắt tay với Kha Lâm. Thái độ đường hoàng chính trực, quan sai khách sáo mà cất giọng.
– Xin chào cậu Hai, nghe danh cậu đã lâu, tới nay mới được diện kiến. Lần này tới đường đột không báo trước, xin cậu lượng thứ đừng trách tội, xin cậu lượng thứ!
Kha Lâm đối với người của tỉnh trưởng thực lòng là có chút dè chừng, đối diện với quan sai, Kha Lâm tiếp đón cũng rất chu đáo, càng không thiếu sự đề phòng.
– Không dám không dám, ngài đừng khách sáo, đừng khách sao. Chẳng hay bữa nay ngài tới nhà tôi vào lúc khuya khoắt như thế này… đây là có chuyện chi quan trọng, xin ngài cứ tự nhiên chỉ bảo.
Quan sai nhìn Kha Lâm, vẫn là biểu cảm thân tình như vậy.
– Chỉ bảo thì tôi không dám, bữa nay tôi tới đây thực ra là làm phiền cậu Hai đây một chút. Không biết… mợ Hai Diệp Yến… vợ của cậu Hai có nhà không cậu… tôi muốn gặp mợ Hai có chút chuyện ấy mà.
Nghe tới đây, Kha Lâm liền nhìn tới gương mặt lãnh khí ngút trời của Thanh Phong, trong lòng anh ta bắt đầu sinh ra cảm giác ghen tuông, thái độ cũng dần mất đi bình tĩnh.
– Vợ tôi sao? Chẳng hay là có chuyện chi, xin ngài cứ nói thẳng. Ngài cũng biết, vợ tôi thân là đờn bà, cũng rất ngại khi gặp mặt nhiều người, lại còn là người lạ. Tôi là chồng của em ấy, có chuyện chi ngài cứ nói với tôi, tôi thay em ấy giải quyết hết thảy.
Quan sai nhìn thấy được thái độ không mấy hợp tác của Kha Lâm, anh ta lúc này nhìn lướt qua Thanh Phong, sau đó mới tiếp tục mà cất giọng.
– Chuyện là… thực ra tôi muốn gặp mợ Hai cũng đều là có lý do chính đáng cả. Nghe nói mợ Hai vừa nhận nuôi một đứa nhỏ khoảng chừng 7 8 tháng tuổi có phải không cậu Hai?
Kha Lâm và Kha lão gia cùng sửng sốt, vẫn là Kha Lâm phản ứng nhanh, anh ta gật đầu.
– Đúng là có chuyện như vậy. Nhưng chẳng hay… chuyện này thì có liên can chi tới ngài tỉnh trưởng?
– Nói là có liên can tới tỉnh trưởng thì đúng thực là không có, nhưng đứa nhỏ mà mợ Hai nhận nuôi thì lại có liên can trong nạn bắt cóc con nít. Bây chừ cha má đứa nhỏ báo án tới ngài tỉnh trưởng, còn chỉ đích danh là vợ cậu Hai đang nhận nuôi con của bọn họ. Vậy nên bữa nay tôi tới là muốn mời mợ Hai và đứa nhỏ đi một chuyến để giải quyết đơn kiện này. Nếu đúng đứa nhỏ mợ Hai nhận nuôi là con của hai người báo án, máu mủ tình thâm… chúng ta chẳng nhẽ lại chia cắt tình mẫu tử, tình phụ tử thiêng liêng? Tôi nói vậy… cậu Hai thấy có đúng không cậu Hai?
Kha Lâm kinh ngạc thực sự, anh ta không tin là lại có chuyện trùng hợp như thế này xảy ra. Rõ ràng anh ta nhớ Phú Quý là trẻ mồ côi được đặt trước cô nhi viện, bây chừ ở đâu lại nhảy ra cha mẹ đi tìm con, lại còn biết chắc là Diệp Yến đang nuôi Phú Quý nữa? Chuyện này… chắc chắn không phải như lời quan sai vừa nói… bảo đảm là còn có nguồn cơn chi khác nữa…
Ngó sang Thanh Phong, càng nhìn thấy vẻ anh tuấn lãnh khí của anh ấy, Kha Lâm càng cảm thấy khó chịu bất an trong lòng. Anh ta làm sao có thể không nhận ra được là Thanh Phong với quan sai là cùng một giuộc, đây đều là mưu kế của Thanh Phong. Nhưng ngặt nỗi suốt từ nãy tới chừ Thanh Phong vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bản thân Kha Lâm dầu biết rõ mưu kế kế của Thanh Phong nhưng lúc này cũng không thể lên tiếng bắt bẻ Thanh Phong được. Bởi ở đây có ai mà không biết, Thanh Phong trước kia từng là con rể của tỉnh trưởng, vậy nên chuyện Thanh Phong đi cùng quan sai của tỉnh trưởng thì cũng đâu có chi là lạ đâu chớ?
Hết cớ để bắt tội Thanh Phong, Kha Lâm lại ngó sang vợ chồng con trai út của hương cả Chu. Ngó thấy Thiên Quỳnh, bạn thân của Diệp Yến, anh ta không vui mà hỏi.
– Mợ Quỳnh tới đây là để mần chi vậy? Chẳng lẽ mợ Quỳnh chính là người toa rệp với cặp vợ chồng kia tới đây để bắt vợ tôi?
Thiên Quỳnh từ lâu đã chẳng còn ưa nổi kẻ trăng hoa phụ bạc như Kha Lâm, bây chừ còn biết Kha Lâm ngược đãi Diệp Yến, lòng cô nóng như lửa đốt, rất muốn phi lên mà chửi cho tên đờn ông này một trận. Nếu không phải từ đầu cô đã hứa với cậu Ba Phong là sẽ để cho cậu ấy sắp xếp hết thảy thì cô đã chẳng thèm nói chuyện tử tế với cái loại “tra nam” này làm gì.
– Cậu Hai nói vậy là oan cho tôi, chẳng là tôi nghe quan sai tới tìm bạn tôi, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện chi nên tới ngó một chút. Nhưng Diệp Yến đâu rồi, cậu mau kêu cô ấy ra đây, quan sai cũng chỉ là mời đi lấy lời khai một chút, chắc chắn sẽ không gây phiền hà chi cho Diệp Yến đâu cậu Hai à.
Quan sai lúc này cũng tiếp lời Thiên Quỳnh.
– Mợ Quỳnh nói phải, chúng tôi là muốn mời mợ Hai và đứa nhỏ về để lấy lời khai, nếu đứa nhỏ là con của cặp vợ chồng kia, chúng tôi sẽ đứng ra giải quyết cho cả hai bên, để không bên nào phải chịu tổn thất.
Kha Lâm vẫn còn men rượu trong người, lại vì có sự xuất hiện của Thanh Phong nên trông anh ta luôn có sẵn sự bất mãn kích động. Lúc này lại còn nhìn thấy cái nhếch môi của Thanh Phong, tâm tình Kha Lâm dần bất định, anh ta nói.
– Tất nhiên là tôi sẽ hợp tác với ngài quan sai, cũng sẽ không mần khó ngài. Nhưng tôi là chồng của Diệp Yến, tôi có quyền đi theo để bảo vệ vợ tôi đúng chớ?
– Chuyện này thì…
Dừng chút, quan sai liếc khẽ Thanh Phong, như thấy anh gật đầu, quan sai mới tiếp lời.
– Tất nhiên là được rồi cậu Hai, không vấn đề chi. Bây giờ thì cậu Hai có thể cho tôi gặp mợ Hai và đứa nhỏ được không?
Kha lão gia nhìn quan sai, hơi rượu từ ông toả ra nồng nặc, ông ta lớn tiếng, hỏi.
– Phải là bây giờ à? Đợi tới sớm mơi không được hay sao? Quan sai chi lại mần việc vào cái giờ người dân nghỉ ngơi, đây là cái luật lệ chi vậy?
Biết Kha lão gia đã say rượu, quan sai cũng không muốn dông dài, anh ta nói ngắn gọn.
– Dân đã có đơn thưa kiện thì chúng tôi bắt buộc phải tra xét, xin Kha lão gia lượng thứ vì sự đường đột này.
– Đường đột gì… tôi…
Kha lão gia còn chưa nói hết câu thì Kha Lâm đã ngăn lại, anh ta vẫn còn tỉnh, vẫn còn phân biệt được nặng nhẹ lớn nhỏ.
– Ngài đừng để ý tới lời của cha tôi, bữa nay nhà tôi có giỗ, cha tôi cũng say rồi. Được rồi, để tôi cho người gọi vợ tôi ra để gặp ngài, ngài đợi một chút.
– Không vội, không vội, cậu Hai thong thả.
Kha Lâm hết cách, anh ta biết rõ bữa nay bắt buộc phải để cho Diệp Yến lộ diện trước đám người này thì mới được. Mặc dầu trong lòng anh rất bực bội và không phục, nhưng người của tỉnh trưởng vẫn không phải là thứ để anh ta có thể gây sự tới. Trước cứ nghe theo lời của quan sai, anh ta cũng không tin là bọn Thanh Phong có thể cướp được Diệp Yến từ tay của anh ta!
Rất nhanh sau, Diệp Yến được người ở đỡ ra bên ngoài. Chỉ là khác xa với sự tưởng tượng của tất cả mọi người, Diệp Yến lúc này trông không khác gì tù nhân bị giam trong ngục. Từ đầu tới chân cô không có một chút gì gọi là phú quý của mợ Hai, đầu tóc rối bù, mặt mũi đen đúa, một bên má bị sưng lên, trên người còn có vài vết thương lớn nhỏ. Tới cả Kha lão gia còn sửng sốt khi nhìn thấy bộ dạng này của con dâu chớ nói chi là Kha Lâm.
Người phản ứng nhanh nhứt khi nhìn thấy Diệp Yến xuất hiện là cậu Ba Thanh Phong, nhưng vì để giữ thanh danh cho Diệp Yến, cậu phải kìm lại cơn kích động trong lòng mà ra hiệu cho Thiên Quỳnh thay cậu đi tới đón Diệp Yến. Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Diệp Yến, cõi lòng Thanh Phong đau đớn như bị ai giày xéo, nỗi hận dành cho Kha Lâm cũng chất cao thêm một trượng!
Mà Kha Lâm khi nhìn thấy Diệp Yến thảm hại như vậy, tới chính anh ta cũng giật mình mà đi tới đón tay Diệp Yến. Chẳng qua cái nắm tay của anh ta bị Diệp Yến đẩy ra, ánh mắt Diệp Yến nhìn anh ta lạnh lẽo tới cùng cực.
– Cậu Hai đừng đụng tới tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Chuyện của tôi và cậu… cũng đã tới hồi kết rồi…
Thiên Quỳnh nhìn thấy Diệp Yến thê thảm tới đi không vững, cô ấy xót xa, liền đỡ lấy Diệp Yến. Vuốt tóc cho Diệp Yến, Thiên Quỳnh nghẹn giọng mà hỏi.
– Bà sao vậy nè? Là có chuyện chi xảy ra… là ai hành hung bà?
Diệp Yến vẫn minh mẫn và tỉnh táo lắm, vì cô biết có người tới cứu cô nên cô muốn tăng độ tin cậy một chút, tự mình “hành hạ” mình sơ sơ để mọi người cùng làm chứng cho cô. Mấy vết thương này là vừa nãy mới có, đầu tóc rối bời cũng là cô tự mần cho cô, chớ thực ra làm gì có ai dám hành hung cô ngoài Kha Lâm đâu chứ!
Thiên Quỳnh ngó thấy Diệp Yến thảm hại tới mức nói không ra lời, cô ấy tức giận, quay sang quở trách thẳng vào mặt Kha Lâm.
– Cậu Hai… tôi quả thực không ngờ cậu lại là loại người như vậy? Diệp Yến đã gây ra tội chi mà cậu lại hành hạ cô ấy như vậy hả cậu? Cậu nhìn coi… nhìn coi Diệp Yến có còn là con người nữa không? Sao cậu tàn nhẫn quá vậy cậu Hai? Diệp Yến nói chi thì nói cũng từng là vợ của cậu mà?
Kha Lâm quả thực là có oan khó giải thích, tới chính anh ta cũng ngạc nhiên không rõ ất giáp gì. Nghe lời trách móc của Thiên Quỳnh, anh ta mất bình tĩnh, quát lớn.
– Cô thì biết cái giống ôn gì? Cô không có quyền lên tiếng ở đây, cô biết cô ta đã gây ra tội chi không, biết không?
– Cậu…
Thiên Quỳnh đáng lý còn muốn đối chất với Kha Lâm, nhưng lúc này lại bị Diệp Yến ngăn lại.
Diệp Yến biết nếu lúc này mà phanh phui sự việc yểm bùa hình nhân ra thì kiểu chi cũng sẽ gây bất lợi cho cô, vậy nên cô mới muốn ngăn Thiên Quỳnh, không để cho hai bên có cơ hội nói chuyện dông dài. Diệp Yến lúc này chỉ muốn được rời đi, là đi đâu cũng được, chỉ cần được đi là được. Cô thà là đi tới chỗ giám ngục ngồi còn hơn là ngồi ở trong căn củi hôi hám đầy rắn rết kia…
Quan sai theo ý hiệu của Thanh Phong, nhìn thấy Diệp Yến xuất hiện, anh ta liền đi tới lịch sự mời Diệp Yến về đồn để giải quyết đơn kiện, cũng không quên cho người bồng theo Phú Quý cho đúng trình tự sự việc. Đã làm thì làm cho đúng bài bản, không thể để người khác có cơ hội được bắt bẻ người của tỉnh trưởng.
Diệp Yến gật đầu trước lời mời của quan sai, từ đầu tới cô, cô luôn né tránh Kha Lâm, tới ánh mắt cũng không muốn ngó tới anh ta. Diệp Yến dựa vào người Thiên Quỳnh, cô lúc này chỉ muốn rời đi, rời đi càng nhanh càng tốt.
Mà Kha Lâm sau khi nói vài câu với Kha lão gia, anh ta cũng đi theo sau Diệp Yến, là nhứt quyết theo Diệp Yến tới cùng. Kha Lâm mần sao không biết ý đồ của Thanh Phong, vậy nên anh ta càng không muốn để Diệp Yến đi một mình, dầu cho quan sai có không cho phép thì nhứt quyết anh ta cũng sẽ đi theo, nhứt quyết!
Diệp Yến được Thiên Quỳnh đỡ đi trước, bà vú bồng Phú Quý đi theo sau, phía sau là đoàn người của Kha Lâm và Thanh Phong. Đoàn người uy phong đi tới, cũng là đoàn người uy vũ rời đi.
Thanh Phong từ đầu buổi tới giờ chỉ im lặng đi theo phía sau Diệp Yến, anh không nói gì, một câu cũng không nói nhưng toàn thân lại toát ra sự uy lãnh khó ai mà có được. Thanh Phong biết thời điểm này anh không thể ra mặt bảo vệ cho Diệp Yến được, phải chờ tới khi Diệp Yến đệ đơn ly dị ra tòa, lúc đó anh mới có thể danh chính ngôn thuận mà quan tâm tới cô với tư cách là một người bạn.
Quan sai đưa Diệp Yến về bốt, sau khi lấy lời khai, cô được phép ra về, quan sai chỉ lấy lời khai chớ không hề có ý giữ cô ở lại.
Diệp Yến bồng theo Phú Quý trở về, cô không về nhà cha má, càng không về lại nhà bá hộ Kha, cô là theo mợ Quỳnh về nhà hương cả Chu mà lánh nạn một vài bữa. Đối diện với ánh mắt nóng như lửa của Kha Lâm, Diệp Yến bồng Phú Quý ôm vào trong lòng, ánh mắt cô tràn đầy kiên định.
– Cậu Hai… gốc gác thân phận của Phú Quý… cậu đừng tưởng là tôi không biết. Kể cả chuyện cậu đã từng mần với Phú Quý… cậu tưởng là giấy có thể gói được lửa mãi sao hả cậu? Giữa tôi với cậu còn cái chi nữa… cậu cũng hận tôi tới như vậy… chúng ta sau này đừng nên gặp nhau nữa thì hơn.
Kha Lâm chắc chắn không đồng ý, anh ta đã tỉnh rượu, nhưng sự kích động trong lòng vẫn còn rất nhiều, anh ta gằng lấy tay Diệp Yến, tức giận, nói.
– Diệp Yến… cô muốn ly dị để cô được tự do qua lại với thằng Phong đúng không? Cô tưởng tôi ngu khi không nhận ra ý đồ của cô sao? Có tôi ở đây mà cô với nó còn công khai như vậy… nếu không có tôi… cô còn muốn mần tới cái giống gì?
Diệp Yến nhíu mày, cô bất bình, thẳng thắn, nói.
– Anh ăn nói cho đường hoàng… con người tôi chưa mần ra chuyện chi sai quấy với anh, anh đừng ăn nói xằng bậy gây ảnh hưởng tới thanh danh của tôi. Giữa tôi và anh đã hết duyên, nhưng cũng từng là cái nghĩa vợ chồng, tôi mong anh đừng mần ra chuyện chi để sau này tới cái mặt nhau cũng nhìn chẳng đặng!
Kha Lâm vẫn giữ tay Diệp Yến, anh ta không muốn để Diệp Yến đi theo Thiên Quỳnh, vẫn có dọa nạt giữ chân Diệp Yến.
– Cô quên chuyện của Ngọc Quyên rồi sao? Nếu chuyện này lộ ra ngoài, với cái tội ác của cô, cô nghĩ là cô có thể bình an mà sống được ở cái xứ này? Hoặc cô nghĩ nhà hương cả Chu sẽ chứa chấp loại đờn bà độc ác như cô sao? Cô tốt nhất nên nghe theo lời tôi, nếu cô ngoan ngoãn, tôi sẽ cho điều tra lại chuyện của Ngọc Quyên, cũng sẽ lấy lại công bằng cho cô.
Diệp Yến cười nhạt, cô nhìn vào mắt Kha Lâm, giọng cô cũng nhạt tuếch.
– Kha Lâm… anh tin tôi sao? Anh tin là tôi trong sạch sao? Anh có tin tưởng tôi à? Là bản thân anh chưa bao giờ tin tưởng tôi, cũng là chính anh đẩy tôi vào đường cùng, bây chừ anh còn dọa nạt tôi cái gì? Anh luôn miệng nói có lỗi với tôi, anh cắn rứt lương tâm vì ngày đó đã phụ bạc tôi… thế nhưng anh chưa từng tin tưởng tôi tuyệt đối… vậy anh lấy tư cách chi mà bắt tôi phải nghe theo lời của anh. Anh nghĩ là tôi sẽ hãm hại mẹ con Ngọc Quyên vì thù đời à, anh đang nghĩ cái chi vậy, anh nói anh thương tôi nhưng anh lại cho rằng tôi xấu xa tới như vậy sao hả Kha Lâm? Anh nghĩ lại đi… trong lòng anh có tôi không? Anh có thực lòng yêu tôi nhiều như những gì anh đã nói không? Có không?
– Tôi…
Dưới sự ngập ngừng ấp úng của Kha Lâm, Diệp Yến nói ra những lời cuối cùng, coi như là nhát dao chặt đứt mối quan hệ dây dưa của cả hai.
– Anh không cần phải nói cái chi nữa, giấy hưu thê anh cũng không cần viết, tất cả mọi giấy tờ tôi sẽ lo hết, anh chỉ cần thuận tình cùng tôi ly dị là được. Kể từ nay về sau, Diệp Yến tôi và Kha Lâm anh không còn là vợ chồng của nhau nữa, tôi cũng không còn là mợ Hai của nhà bá hộ Kha. Kha Lâm… cái tát bữa nay tôi vẫn nhớ rất rõ… và lời thề hẹn năm đó… cả tôi và anh đều nên quên đi thôi. Năm dài tháng rộng sau này… chúng ta là người dưng… xin vĩnh biệt!
Dứt câu, Diệp Yến liền bồng Phú Quý xoay người rời đi, dứt khoát không để cho Kha Lâm có cơ hội được níu kéo. Cô cũng không cần biết tương lai sẽ có khó khăn chi lại ập tới với cô, nhưng mà ngay khoảnh khắc này, cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đến lạ thường…
Mấy cái năm năm nữa là hết một kiếp người, về quyết định hôm nay, có chết Diệp Yến cũng sẽ không cảm thấy hối hận, càng sẽ không bao giờ luyến tiếc về quá khứ đã qua. Duyên nợ tới đây là đứt đoạn, đoạn đường về sau… vĩnh viễn chẳng mong có ngày tương phùng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!