Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu
Phần 33
Hôm ấy, anh đã khiến cho tôi hiểu thế nào là ‘Không chỉ một lần’.
Hai con người lưu lạc ở một đất nước xa xôi, cùng đối diện với khó khăn, thấm thía thế nào là sinh tử mỏng manh như sợi tóc, cùng đau đớn cho nỗi đau của đối phương, cùng chua xót khôn nguôi khi không thể đến được với nhau…. Khi bỏ qua tất cả những khó khăn ấy để hưởng thụ giây phút yên bình hiếm hoi này, sự kìm nén bấy lâu như một quả bóng đã bị bơm căng đến cực hạn, lúc vỡ tan ra, ngoài ôm siết lấy nhau thì thứ gì cũng đều không quan trọng nữa.
Tôi ôm chặt lấy thắt lưng anh, để anh muốn mình hết lần này đến lần khác. Chúng tôi như những con sóng xô dưới chân vách đá kia, ngày đêm vỗ vào bờ, làm bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ.
Một lần rồi lại một lần, mệt rồi lại nghỉ, hai cơ thể đẫm mồ hôi ôm nhau ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, tay tôi lại lần mò tìm đến thắt lưng anh, người đàn ông kia lại nhanh chóng lật người đè lên thân thể tôi, cuộc hành trình lại tiếp tục như chỉ mới bắt đầu…
Đến khi ánh chiều tà bắt đầu buông mình trên mặt biển rộng lớn, hoàng hôn chiếu lên sóng nước rồi phản xạ vào trong căn hầm ngầm chúng tôi ở, những xúc cảm kịch liệt kia mới có thể kết thúc. Anh ôm lấy cơ thể không một mảnh vải của tôi tựa đầu vào khung cửa sổ, lặng yên nhìn mặt biển mênh mông, tôi cũng nép chặt trong lòng anh, an ổn không lên tiếng.
Có lẽ, cả anh và tôi đều tiếc nuối giây phút yên bình này nên đều trầm mặc không nói, chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng hít thở của nhau cũng đã cảm thấy đủ rồi. Mãi rất lâu, rất lâu sau, Phong đột nhiên hỏi tôi:
“Minh Châu, em có hối hận không?”.
“Về chuyện gì ạ?”.
“Vì đã đi theo tôi”.
Tôi cười cười, đôi mắt nhiễm sắc đỏ của hoàng hôn: “Còn nhớ lúc trước em đã nói gì không? Khi mới đi theo anh, em đã nói ‘Ông nội dạy em, người làm kinh doanh một khi đã làm chuyện gì thì tốt nhất đừng để mình có cơ hội hối hận. Hoặc có, cũng không được phép hối hận’”. Nói tới đây, tôi ngoảnh đầu nhìn anh: “Trước giờ em chưa từng hối hận”.
Anh cũng cúi xuống nhìn tôi, lại hôn tôi: “Tôi cũng vậy”.
Có được câu này của anh thì tôi đã mãn nguyện rồi, hài lòng rồi, trải qua bao nhiêu đau thương như thế cả hai không hối hận, trong tim có nhau, chẳng còn tham lam điều chi nữa.
“Lúc trước cứ nghĩ anh là anh trai em, có cố mấy cũng không thể chung chăn gối được. Nhưng trải qua lần đầu tiên mới thấy không khó khăn như em tưởng, rồi đến lần thứ 2, thứ 3, nhiều lần khác, giống như đã ăn một món thành quen rồi”. Tôi thở dài một hơi: “Lúc nói kết thúc để đi lấy người khác, em cũng đã nghĩ mình cứ nhắm mắt chấp nhận, đến anh trai mình còn ngủ được, người khác chắc cũng dễ dàng thôi. Nhưng chắc là em nhầm rồi. Đến cầm tay em người ta cũng không cầm tay nổi, mà lúc đêm về, nằm một mình trên giường lại chỉ thấy nhớ anh, đêm ngủ cũng mơ được ôm anh”.
“…”
“Em lại tưởng đó là thói quen, vì dù gì cũng đã ở cạnh anh tận hai năm”.
“…”
“Nhưng khi anh bị phiến quân bắt đi, em chạy theo anh cả đêm, lúc tuyệt vọng nghĩ mình không thể gặp lại được anh nữa, em mới biết đó chẳng phải thói quen gì cả. Tình cảm đó là tình yêu, em yêu anh trai của mình, không phải là thói quen”.
Đồng tử trong mắt anh đột nhiên co rút, ở đó có lẽ cũng sẽ có một tình cảm khắc cốt ghi tâm như tôi. Phong ôm tôi thật chặt, khẽ gọi: “Minh Châu”.
Tôi lắc đầu: “Anh, đừng thương hại em. Em biết là chúng ta sẽ không có kết quả nên những lời này em chỉ dám nói ở đất nước này thôi, ở xa Việt Nam em mới dám nói. Anh nghe và hiểu là được rồi, anh từng biết thời gian ở cạnh anh em rất hạnh phúc vui vẻ là được rồi. Đừng thương hại em, cũng đừng an ủi em”.
“Tôi không thương hại em. Tôi…”.
Anh còn chưa nói hết câu thì đột nhiên Radio đặt bên cửa sổ vang lên những âm thanh ì xèo giống như đang được kết nối với tần số nào đó. Cả tôi và Phong đều giật mình quay sang, vài giây sau rút cuộc cũng nghe được bập bõm một bản tin bằng tiếng Uztan.
Bởi vì không biết tiếng Uztan nên cả tôi và anh đều không hiểu, may sao khi bản tin tiếng Uztan kết thúc thì đài phát thanh còn phát cả tiếng Anh. Tôi nghe được gì mà quân chính phủ đang tiến vào khu vực thành phố, để tránh thương vong cho những người dân sống sót còn lại, chính phủ Uztan quyết định không tấn công trực diện mà đàm phán với phiến quân, hai bên sẽ thực hiện trao trả con tin vào ngày mai, sau đó phiến quân sẽ rút về bên kia biên giới.
Nghe đến đây, tôi lập tức quay sang nhìn anh: “Quân chính phủ sắp vào đây, chúng ta sắp được cứu rồi”.
Phong gật đầu: “Đợi phiến quân rút xong, chúng ta sẽ theo quân chính phủ rời khỏi đây. Về đến thủ đô Uztan chắc chính phủ cũng sẽ có chính sách nhân đạo để đưa người ngoại quốc về nước, lúc đó tôi với em đăng ký về Việt Nam”.
“Vâng”. Lúc này, ánh hoàng hôn cuối cùng trên biển cũng sắp tắt, bụng đột nhiên kêu òng ọc, tôi mới nhớ ra cả ngày này chúng tôi chỉ ăn qua loa vài miếng bánh, lại làm nhiều như vậy chắc Phong cũng đã đói lắm rồi.
Tôi bảo anh: “Tranh thủ lúc còn ít ánh sáng, em đi nấu đồ ăn đã. Anh tắm đi, em nấu xong rồi chúng ta ăn”. Tôi cười cười: “Phải ăn nhiều để giữ sức, ngày mai còn rời khỏi đây”.
Anh cũng không ngăn cản tôi, chỉ lặng lẽ nhặt quần áo của tôi rồi tự tay mặc vào cho tôi. Ban đầu tôi ngại nên định từ chối, nhưng nghĩ sau khi về Việt Nam rồi biết đâu lại không thể hưởng thụ sự chăm sóc này nữa, cho nên đành mặc kệ anh.
Khi mặc đồ cho tôi xong xuôi, Phong mới nói: “Được rồi. Em nấu đồ ăn đi, tôi đi tắm”.
“Vâng”.
Thực phẩm khô còn lại trong hầm ngầm không nhiều, hầu như chỉ là đồ ăn đóng hộp, tuy có hơi khó nuốt nhưng vẫn đủ để lấp đầy bụng. Ăn xong, chúng tôi lại nằm bên nhau nói chuyện, lắng nghe âm thanh của sóng biển, đến khi buồn ngủ mới lặng lẽ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Radio lại thông báo quân chính phủ đã bắt đầu tiến vào lãnh thổ của thành phố, hai bên sẽ thực hiện trao trả con tin vào 10h sáng tại cây cầu duy nhất dẫn vào nơi này. Thời gian lúc này vẫn còn sớm, nhưng cả tôi và anh đều sốt ruột muốn về nhà nên mới 7h đã bắt đầu sửa soạn.
Phong bọc viên kim cương hình giọt lệ vào một chiếc túi vải, dùng dây buộc lại thành một chiếc vòng cổ dài, sau đó bảo tôi đeo vào trong áo. Tôi gật gật đầu, sờ sờ ngực áo bên trong của mình rồi hỏi anh: “Như thế này chắc sẽ không bị người khác để ý anh nhỉ?”.
“Ừ”. Anh nhìn tôi cười: “Nếu làm mất, tôi sẽ mua cho em một viên khác”.
“Em sẽ không làm mất đâu”. Tôi đáp một cách chắc chắn: “Anh không nghe người chủ trì phiên đấu giá nói à, đây là viên kim cương xanh độc nhất vô nhị trên đời, không tìm được viên thứ hai đâu, còn lâu em mới làm mất”.
“Em cũng vậy”. Phong vuốt tóc tôi: “Em là độc nhất vô nhị trên đời”.
“Vậy gả em đi, anh có tiếc không?”.
“Tôi chưa bao giờ muốn gả em cho người khác, là tự em muốn đi lấy người khác”.
Tôi không chắc anh có thực sự yêu tôi không, nhưng những hành động của anh trong mấy ngày này, từ việc chấp nhận đặt mình vào nguy hiểm để tôi được bình an, đến việc đã hứa không đụng vào người tôi rồi vẫn cùng tôi làm hết lần này đến lần khác… Tất cả những điều anh làm đã khiến tôi phải suy nghĩ lại, bỗng dưng lúc này lại muốn thử đánh cược một lần:
“Vậy em không lấy người khác nữa, anh sẽ thế nào?”.
“Không phải hôm qua tôi đã nói rồi sao?”. Anh mỉm cười, trả lời một cách rất nhẹ nhàng: “Nếu tôi dám chống lại cả thế giới, em có ủng hộ tôi không?”.
Tim tôi bất giác đập như trống dồn trong ngực, mở to mắt nhìn anh, lòng lờ mờ hiểu ra được một điều gì đó nhưng lại vừa muốn tin, vừa không dám tin: “Có, chắc chắn là sẽ có”.
Anh nắm lấy tay tôi: “Chúng ta đi thôi. Về nhà an toàn rồi tính tiếp”.
“Vâng”.
Tôi cảm thấy cũng phải, bây giờ sống c.hế.t thế nào còn chưa rõ, những rắc rối còn rất rất nhiều, quyết định về sau như thế nào cứ đợi đến khi về nhà rồi nói. Bây giờ cứ phải thoát khỏi đất nước chiến tranh này trước đã.
Hai chúng tôi men theo đường cũ đi ra khỏi hầm ngầm, lúc lên đến mặt đất thì ánh nắng chói chang đã chiếu rọi khắp thành phố đổ nát. Phong đội một chiếc mũ cao bồi nhặt được trong hầm lên đầu tôi, sau đó lẳng lặng quan sát một hồi, thấy nơi này an toàn mới dẫn tôi đi về phía Đông.
Trong bản tin ở Radio, MC nói quân chính phủ sẽ đàm phán với phiến quân ở cây cầu duy nhất dẫn vào đây, mà cây cầu đó ở hướng Đông nên nếu chúng tôi đến kịp sẽ gặp được quân chính phủ.
Bầu trời lúc này chưa nắng lắm, nhưng không khí bắt đầu oi bức khiến cả tôi và anh đều đổ rất nhiều mồ hôi, lại vừa phải lần mò đi giữa đống đổ nát vừa phải lo gặp lại phiến quân, cứ chốc chốc nghe tiếng động lại lẩn trốn, thành ra rất mất sức.
Đi bộ gần hai tiếng rút cuộc chúng tôi cũng đến được cây cầu dẫn vào thành phố. Phong kéo tôi núp sau một bức tường đổ nát, nhìn về phía trước mới thấy quân chính phủ đã xếp hàng dày đặc ở bờ bên kia. Phiến quân thì đứng ở bên này, cạnh mười mấy chiếc xe Jeep có gần 100 người dân bị trói vào nhau, đứng phơi mình dưới nắng.
Cây cầu sập đã được tu sửa lại tạm bợ, xe ô tô không thể đi qua được nên cả hai bên không thể qua sông để tấn công nhau. Đợi đồng hổ điểm đến đúng 10h, quân chính phủ Uztan mới bắc loa tuyên bố:
“Chúng tôi đang giữ 105 người của phiến quân. Tất cả đều an toàn, người bị thương cũng đã được sơ cứu và điều trị sức khỏe. Đề nghị phiến quân thông báo tình hình con tin bên đó”.
Một gã râu ria xồm xoàm, mặc đồ rằn ri ngồi trong xe, cũng nâng tay cầm bộ đàm kết nối với loa phóng thanh: “Con tin bên này là 102 người. Tất cả đều an toàn. Nhưng phơi dưới nắng thế này bọn họ không thể chịu được quá lâu đâu. Quân chính phủ muốn trao đổi thì tiến hành nhanh lên”.
“Được”. Bên kia nói: “Chúng tôi sẽ giao từng tốp con tin trước. Tốp đầu tiên có 20 người, trao đổi ở giữa cầu”.
“Được”.
Đứng sau bức tường đổ nát, cả tôi và Phong đều nín thở nhìn quân chính phủ Uztan giao tốp con tin đầu tiên. 20 gã phiến quân được 5 quân nhân áp giải đến giữa cầu, bên phiến quân sau khi xác nhận đúng là người của mình cũng lôi 20 con tin đến, đôi bên bắt đầu thực hiện trao trả.
Sau đó là tốp thứ 2, thứ 3, đến tốp cuối cùng thì Phong mới bảo tôi: “Minh Châu, tốp cuối cùng bọn chúng sẽ không đếm người nữa. Chúng ta chạy qua đó, trà trộn vào con tin của phiến quân”.
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Không phải đã nói đợi phiến quân rút thì chúng ta mới chạy về chỗ quân chính phủ sao anh? Bây giờ chạy qua đó quá mạo hiểm”.
“Theo như tôi thấy, phiến quân sẽ không rút về biên giới”. Anh ngoảnh đầu nhìn về phía sau, tôi cũng nhìn theo anh, phát hiện ra cách đó rất xa có một đoàn xe Jeep đang tiến đến, trên đầu xe có cả trụ tháp pháo: “Nếu xác định rút quân, sẽ không có thêm hoả lực và quân chi viện”
Phong nói đúng, nếu phiến quân chấp nhận rút về biên giới, chắc chắn sẽ không có quân lực đến hỗ trợ như thế này. Lúc này, chúng tôi bắt buộc phải đưa ra quyết định, mạo hiểm hoặc ở lại sẽ càng gặp nguy hiểm. Rút cuộc, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh: “Vâng, được ạ”.
“Bọn chúng đang tập trung nhìn tốp thứ 3. Tôi đếm từ 1 đến 3, em chạy theo tôi, biết không?”.
“Vâng”.
“Đến nơi, lập tức luồn tay vào dây thừng, giống như bị trói”.
“Vâng”.
Anh ngoảnh mặt nhìn về phía trước, ánh mắt sắc bén như d.ao. Đợi đến khi bên quân chính phủ và Uztan bắt đầu trao đổi con tin, tất cả sự chú ý của phiến quân đều dồn vào bọn họ, Phong mới lẳng lặng đếm đến 3, sau đó chúng tôi bắt đầu dồn sức chạy.
Cũng may dưới chân chúng tôi toàn là cát, mọi cử động như bị chìm nghỉm trong cát nên không phát ra âm thanh. Phong lại dẫn tôi men theo từng vách tường đổ nát, vừa chạy vừa trốn, khi đến gần đám con tin mới dùng hết sức mình để tăng tốc, nhanh chóng trà trộn vào đám con tin.
Mấy người con tin thấy chúng tôi đều trợn tròn mắt, hai gã lính canh thấy xôn xao cũng quay đầu lại, dùng tiếng Uztan chửi bới rồi mang s.ú.ng tiến lại. Lúc thấy bọn chúng, tim tôi như sắp nhảy vọt lên tận cổ họng, may mà Phong thông minh, lập tức giơ khuỷu tay thúc vào một gã con tin bên cạnh, giả làm một vụ đánh nhau gây rối.
Chẳng biết anh làm cách nào mà luồn tay vào dây thừng nhanh như chớp, tôi cũng nhanh chóng cho tay vào dây. Hai tên lính canh lập tức để ý đến Phong, thấy anh đánh người thì lại tưởng do đôi bên lục đục, liền kéo anh và gã kia ra, sau đó lấy báng s.ú.ng đập thẳng vào mặt Phong:
“C.on m.ẹ chúng mày, chán sống rồi à? Im ngay cho ông”.
Gã con tin bị đánh vẫn không hiểu chuyện gì, hắn là người Trung Quốc, không biết tiếng Anh lẫn tiếng Uztan nên không đáp được câu nào. Phong chỉ chờ có thế, lập tức nói: “Sorry, sorry” với tên lính canh.
Cùng lúc này, tiếng loa phát thanh thông báo đã đến đợt trao đổi tù binh thứ 4. Hai tên lính canh tức tối chửi bậy một tiếng, sau đó mới hậm hực kéo dây thừng, dẫn cả đoàn chúng tôi đi lên trên cầu.
Bấy giờ tôi mới dám thở phào một tiếng, ngoảnh đầu nhìn về phía sau thấy đám xe Jeep vẫn còn cách chỗ này một quãng rất dài nữa mới yên tâm, chậm rãi men theo từng bước chân của đoàn con tin lên trên cầu.
Lần này, thủ tục trao đổi con tin rất nhanh, quân chính phủ Uztan trao trả số phiến quân còn lại và nhận chúng tôi về. Chỉ là khi mới bắt đầu đi về phía phần cầu bên kia, dường như đám phiến quân có phát hiện ra điều gì nên đột nhiên nói:
“Khoan đã”.
Tôi không dám hít thở, chỉ vểnh tai nghe ngóng, lại nghe giọng ồm ồm của tên thủ lĩnh phiến quân: “Con tin bên này hình như nhiều hơn thì phải. Dừng lại. Yêu cầu kiểm tra lại con tin”.
Phong nghe đến đây thì lập tức quay lại nhìn tôi, sau đó hô một tiếng: “Chạy”.
Tôi lập tức vằng dây thừng ra để chạy, đám con tin thấy bọn tôi chạy cũng nháo nhác chạy theo. Cây cầu được xây dựng lại tạm bợ lập tức rung lắc dữ dội.
Quân chính phủ yêu cầu chúng tôi bình tĩnh, nhưng lúc này đoàn xe Jeep có gắn tháp pháo của bên phiến quân cũng bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt. Trong những âm thanh la hét hỗn loạn đó, tôi có nghe cả tiếng loa phóng thanh của quân chính phủ phát đi thông báo: “Phiến quân sắp tấn công. Chuẩn bị hỏa lực chống trả, chuẩn bị hỏa lực chống trả”.
Có lẽ bên quân chính phủ Uztan cũng đã lường trước được điều này nên chỉ chưa đầy nửa phút sau, hàng loạt xe tăng và UAV đã xuất hiện ở bờ bên kia. Phiến quân có bảo vệ bởi hoả lực nên không kiêng dè gì nữa, tức tối nã s.úng túi bụi về bên này, đám con tin dù được quân chính phủ bắn trả để bảo vệ nhưng những người chạy sau chúng tôi bị trúng đ.ạn, gục xuống c.hế.t như ngả rạ.
Tôi cũng sợ có vài viên đạ.n ghim vào lưng mình nên lúc đó không nghĩ được gì cả, chỉ nhắm mắt nhắm mũi cứ thế cắm đầu chạy, Phong cũng nắm chặt tay tôi không buông, chúng tôi lại dồn 200% sức lực chạy trốn như những lần trước đây, cuối cùng thật may là khi đặt chân đến bờ bên kia thì cả tôi và anh vẫn còn sống.
Quân chính phủ lập tức dựng phòng tuyến bảo vệ những người còn sống, Phong kéo tôi ra sau một chiếc xe tăng, việc đầu tiên là sờ khắp người tôi. Anh hốt hoảng gọi: “Minh Châu, Minh Châu”.
Tôi ôm chặt lấy anh: “Em không sao, em không sao”. Tôi hét to: “Anh có bị thương không?”.
“Tôi cũng không sao”.
“Tạ ơn trời phật, chúng ta thoát rồi”. Tôi rơi nước mắt, lẩm bẩm nhắc lại: “Chúng ta sống rồi”.
“Ừ”. Anh cũng ôm lấy đầu tôi, hôn lên tóc tôi: “Chúng ta sống rồi”.
Bởi vì sắp có giao tranh, không muốn làm liên lụy đến dân thường nên chính phủ đã nhanh chóng sắp xếp một chiếc xe đưa những người còn sống rời khỏi đó. Lúc chúng tôi ngồi trên xe đi một quãng rất xa rồi vẫn nghe những âm thanh ‘ầm… ầm…’ như sấm nổ từ bờ bên kia vọng đến, phiến quân và quân chính phủ giao tranh kịch liệt, tiếng hỏa lực bắn ra rền vang cả một góc trời.
Xe chạy suốt 2 tiếng, cuối cùng cũng cách xa khỏi khu vực có chiến tranh, bên tai tôi không còn nghe những âm thanh long trời lở đất kia nữa. Đi thêm ba tiếng, rút cuộc cũng về đến thủ đô Uztan, người dân ở đây cũng bắt đầu được di cư đến khu vực an toàn nên đường xá có phần hỗn loạn, các quán hàng tấp nập lúc trước cũng đóng cửa gần như toàn bộ, không khí gấp gáp vội vã, lại có phần khổ sở và tang thương.
Quân chính phủ đưa chúng tôi đến một đại sứ quán để tập trung, sau đó bắt đầu lên danh sách những người ngoại quốc, tiếp tục tiến hành đưa về nước. Bởi vì số người ngoại quốc quá nhiều nên chúng tôi phải ngủ vật vờ ở thềm đại sứ quán, ăn bánh mì và nước uống do quân đội phát, đến ngày thứ 2 mới được đăng ký danh sách về quê hương.
Cũng may người Châu Á đến Uztan khá đông nên tôi và Phong được sắp xếp đi chuyến bay sớm nhất, tức là vào ngày tiếp theo sẽ rời khỏi thủ đô Tasma.
Khi biết tin này, tôi mừng ơi là mừng, cứ ôm chặt anh nói: “Anh ơi, sắp được về nhà rồi”.
“Ừ”. Mấy ngày hôm nay cũng may Phong được chăm sóc y tế nên vết thương đã bắt đầu khép miệng, sắc mặt anh tốt hơn, nhìn tôi đáp: “Về rồi không bao giờ quay lại nơi này nữa”.
Tôi gật gật: “Về đến Việt Nam, chúng ta sẽ cùng nhau chống lại cả thế giới”.
Anh cười: “Thạc sĩ Minh Châu không sợ à?”.
Sợ, tất nhiên là tôi sợ chứ. Tôi sợ bung bét ra tất cả, mẹ tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, tước cổ phần, bị người đời khinh rẻ. Tôi cũng sợ ông nội và bố sẽ thất vọng về tôi, sẽ từ mặt tôi, gia đình tôi cố gắng bảo vệ bấy lâu chỉ trong một thoáng chốc sẽ tan vỡ. Tôi lại càng sợ Phong nỗ lực nhiều năm như thế, lại chỉ vì tôi mà đánh mất tất cả.
Nhưng nếu như anh sẵn lòng từ bỏ tất cả vì tôi, vậy thì tôi cũng sẽ chấp nhận từ bỏ mọi thứ vì anh. Có thể sau khi về nước vẫn sẽ còn lằng nhằng chuyện giữa anh và chị Vân, tôi vẫn sẽ đắn đo không muốn làm tổn thương mẹ tôi, nhưng tôi đã quyết rồi. Dù sớm hay muộn, chỉ cần chúng tôi yêu nhau, chúng tôi sẽ tìm cách chống lại cả thế giới. Tôi tin rằng anh sẽ tìm ra cách để giải quyết mọi chuyện êm đẹp nhất, giảm thiểu đau thương cho tất cả chúng tôi.
Tôi lẳng lặng hít vào một hơi rồi nói: “Sợ chứ, nhưng có anh, sợ mấy cũng vượt qua được”.
“Đồ ngốc”. Anh cụng trán mình vào trán tôi: “Con đường tiếp theo sẽ gian nan đấy”.
“Không sao, em sẵn lòng trèo đèo lội suối, mười dặm trường chinh”
Phong cố nhịn để trông hôn tôi trước mặt bao nhiêu người, anh nhìn tôi đầy sâu nặng: “Cảm ơn”.
Tôi bật cười: “Đừng khách sáo”.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau chúng tôi được đại sứ quán Việt Nam ở Uztan hỗ trợ đưa ra sân bay để về nước. Sân bay ở thủ đô Uztan hôm ấy có rất đông người tị nạn, người dân thì muốn chạy trốn đến đất nước có chính trị ổn định hơn, người nước ngoài thì muốn về quê hương, thành ra cả một nhà ga rộng đến cả nghìn mét vuông cũng chật kín người, chuyến bay của chúng tôi cũng phải delay từ 11h sáng đến tận 3h chiều.
Lúc loa phát thanh thông báo những người có tên trong danh sách chuẩn bị qua cửa an ninh, tôi lập tức kéo tay Phong đứng dậy, chen chúc vào đoàn người để ra cửa khởi hành.
Mất tận 30 phút để xác nhận thân phận, khi quân đội Uztan đồng ý để chúng tôi đi qua khu vực an ninh. Bởi vì quá đông, người chen chúc quá nhiều nên Phong đẩy tôi đi trước, còn anh vì một bên mặt vẫn bị sưng nên người kiểm tra phải đối chiếu giấy tờ mấy lần, thành ra chúng tôi phải cách xa nhau một quãng.
Tôi không dám đi tiếp, chỉ đứng phía sau hàng rào an ninh đợi anh, cứ nghĩ là đã đi đến đây rồi, chỉ cần ngồi lên chuyến bay kia là sẽ được về quê hương, rời xa đất nước đáng sợ này, thế nhưng khi Phong vừa được vào bên trong, bàn tay anh vừa chạm đến tay tôi, còn chưa kịp nắm chặt thì đột nhiên bên tai lại vang lên những âm thanh ‘ầm ầm’ như sấm nổ.
Tất cả những người có mặt ở sân bay lập tức trở nên hỗn loạn, nháo nhác dẫm đạp lên nhau bỏ chạy. Còi báo động cũng liên tục hú inh ỏi, từng tốp người giằng nhau chạy đến cửa vào máy bay, hy vọng mau chóng được thoát khỏi ga hành khách.
Bởi vì người chen lấn quá đông và hung hãn nên dù Phong đã cố rướn người lên túm tay tôi mà vẫn bị tuột ra. Tôi bị đoàn người xô đi đến cửa vào khu vực đường bay, hoảng hốt đến nỗi cứ cố ngoái đầu lại gào thét: “Phong… Phong… Đừng xô tôi nữa, bỏ tôi ra. Anh ơi… anh ơi…”.
Anh cũng cố vươn tay đến, muốn níu lấy tay tôi nhưng không được. Mắt anh đỏ hoe, môi cũng mấp máy gọi: “Minh Châu”.
“Anh ơi… bỏ tôi ra, đừng xô tôi nữa… bỏ tôi ra”. Tôi cố gắng chen lại phía anh, nhưng càng chen càng bị xô đi. Tôi bị xô vào bên trong cửa, sau đó cánh cửa lập tức được quân chính phủ Uztan đóng lại để đảm bảo an toàn cho đường băng. Phong ở bên ngoài cánh cửa cũng bị chen đi, chỉ trong một cái chớp mắt đã không còn thấy được anh nữa.
Tôi như một kẻ đ.iên, vừa khóc vừa điê.n cuồng gào thét: “Cút ra, đừng có xô tôi, cút ra cút ra. Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài”. Nước mắt tôi rơi xuống như mưa: “Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!