Diệp Yến Truyện
Phần 31
Kha Lâm muốn lên nhà thương thăm Diệp Yến một lần nữa, nhưng suốt từ hôm bữa cho tới tận bữa nay, Hà Hương và cha anh luôn gây sức ép với anh, nhất quyết không cho anh đi nhà thương thăm Diệp Yến. Trong lòng cảm thấy tức giận nhưng nói không được, Kha Lâm uất ức một bụng, một chai rượu đầy anh nốc gần hết, cũng xỉn tới mức không thể uống thêm được nữa.
Người lờ đờ say, Kha Lâm ngã người ra ghế, anh nhìn lên nóc nhà, trong đầu lúc này suy nghĩ tới rất nhiều chuyện. Anh cũng hông rõ kể từ lúc nào mà anh lại dính lấy Hà Hương như vậy, cũng sợ cô phật lòng nhiều tới như vậy. Rõ ràng trước kia anh có để tâm chi nhiều tới Hà Hương đâu, trong ba cô vợ, anh là coi nhẹ Hà Hương nhứt. Vậy mà khổng hiểu sao đoạn thời gian gần đây, anh lại thương Hà Hương nhiều tới như vậy, thương và nghe lời cô tới mức chính bản thân anh cũng thấy thực là kinh ngạc. Nếu không phải Hà Hương đã là vợ anh thì anh còn tưởng là cô bỏ bùa anh, bỏ bùa anh để anh thương cô…
Thằng Khế đi kiếm Kha Lâm từ nãy tới giờ, phát hiện anh đang ngồi góc bên này, nó liền đi nhanh qua, dáng vẻ cũng gấp gáp lắm.
– Dạ cậu Hai… cậu Hai… cậu Hai ơi…
Kha Lâm đã say, lúc này ngó thấy gương mặt của thằng Khế, anh bất giác bực mình lây sang nó, anh mắng.
– Tao đây nè, đã c-h-ế-t đâu mà mày kêu thấy ghê vậy? Muốn ăn đập không?
Thằng Khế đã quen với cái cách nói chuyện này của Kha Lâm, nó biết Kha Lâm chỉ là nói như vậy chớ không có ý đánh nó thật. Cũng biết Kha Lâm đang xỉn, Khế cũng nhẹ giọng hơn, nó cúi gập người, nói thầm vào tai cậu chủ, thái độ thập phần nghiêm túc.
– Cậu Hai… chuyện cậu sai em mần… em điều tra ra được một chút rồi nè cậu…
Nghe Khế nói, Kha Lâm cũng chưa định hình được là có chuyện chi, anh nốc thêm chút rượu, giọng khàn khàn, hỏi.
– Chuyện gì? Mày nói lẹ coi!
– Dạ để em nói liền, nói liền! Cậu nhớ hôm bữa cậu kêu em điều tra về lão thầy Chúc Khanh không… em điều tra được rồi nè cậu. Cái lão Chúc Khanh đó chắc c-h-ế-t rồi, hình như là bị đại ca Mai hay Mi gì đó g-i-ế-t…
– Mày nói sao chớ? Ông thầy Chúc Khanh bị đại ca Mai g-i-ế-t chết?
Thằng Khế gật đầu, nó hoàn toàn tự tin về kết quả điều tra mà nó vừa nhận đuợc.
– Dạ chính xác đó cậu Hai, tin này không sai đâu, này là do chính người của ông đại ca đó nói mà. Nghe nói là có người bỏ một số bạc rất lớn để g-i-ế-t lão Chúc Khanh, mà kẻ chủ mưu chắc cũng sống ở gần đây… Em nghi nha… nghi là do cậu Ba Phong bỏ bạc ra nhờ đại ca Mai đó g-i-ế-t lão Khanh cho bỏ ghét đó cậu!
Kha Lâm như tỉnh hơn phân nửa, anh nhớ tới lão thầy Chúc Khanh, lại nghĩ tới Thanh Phong, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, anh cũng không nghĩ là Thanh Phong lại g-i-ế-t lão thầy Chúc Khanh đó. Mặc dầu lão Chúc Khanh đã gián tiếp đẩy Diệp Yến vào con đường bị hàm oan, nhưng nếu đổi lại anh là Thanh Phong, anh cũng sẽ không giết lão Khanh, mà ngược lại, anh sẽ bắt lão Khanh lại để điều tra thêm về nhiều chuyện ở phía sau. Thanh Phong là người có đầu óc, anh ta lại đang mần ăn lớn như vậy, dễ dầu gì anh ta dám dính líu tới mạng người. Mà nếu có dính tới mạng người thì chắc chắn anh ta sẽ xóa bỏ hết mọi dấu vết để lại, dễ gì mà để thằng Khế có thể dễ dàng điều tra được như vậy…
Để anh nhớ lại xem, đoạn thời gian nào là lão thầy Chúc Khanh đột nhiên mất tích? Nếu anh nhớ không nhầm thì là kể từ sau khi Thanh Phong và vợ chồng cậu Kiên đưa Diệp Yến rời khỏi đây, lão Chúc Khanh cũng biến mất kể từ đó…
Ngồi bật dậy, Kha Lâm như suy nghĩ ra gì đó, anh nhìn thẳng vào mặt thằng Khế, người anh ghé sát người nó, anh gằng giọng.
– Mày chi bạc ra hỏi rõ cho tao… hỏi coi người sai đại ca Mai g-i-ế-t lão Chúc Khanh có gốc gác cỡ nào? Có phải là thằng Phong không? Hiểu chưa?
– Vậy… tức là không phải cậu Ba giết lão Chúc Khanh hả cậu?
– Chưa chắc… mà tao kêu mày cái gì thì mày cứ mần cái đó cho tao… đừng hỏi nhiều.
– Dạ… dạ…
Lại đột nhiên như tỉnh táo bất chợt, Kha Lâm bỗng dưng hỏi thằng Khế về Ngọc Nga.
– Ngọc Nga đâu? Gần đây sao tao hông nghe ai báo gì tới cô ấy vậy? Cũng không thấy cô ấy tới tìm tao?
Thằng Khế như ngạc nhiên, nó liền trả lời.
– Ủa, không phải là cô Ngọc Nga về quê rồi hở cậu? Bộ cậu hông biết chi hết hả? Em tưởng cậu biết rồi chớ?
Kha Lâm lại một lần nữa bán tín bán nghi, anh nhíu chặt chân mày, liền hỏi lại.
– Cô ấy về quê khi nào? Sao không ai báo cho tao biết vậy? Mày cũng không nói gì cho tao nghe hết vậy mạy? Mày mần ăn sao chểnh mảng vậy? Có muốn lấy lương nữa hông hở?
Thằng Khế bị chửi oan mạng, mặt nó ngẩn tò te, nó gãi gãi đầu, ngơ ngác nói.
– Em… em tưởng cậu biết rồi chớ… vậy nên em đâu có nói mần chi. Với lại… em thấy gần đây cậu hông muốn để ý tới mấy chuyện trong nhà nên em cũng hông dám nói. Ông cũng có dặn là cậu đang hạnh phúc với mợ Hai… nếu mà hông có chuyện chi quan trọng thì đừng báo linh tinh với cậu.
– Ông mày còn dặn cái chi nữa?
– Dạ… cũng hông có chi nữa… chỉ biểu em đừng quấy rầy cậu và mợ mặn nồng. Ông nói chuyện chi lớn nhỏ trong nhà hết thảy đã có bà Chúc và mợ Hai lo liệu… biểu em đừng mần phiền cậu nghỉ ngơi!
Kha Lâm không trả lời, anh cũng không mần khó thằng Khế nữa, lúc này cũng liền kêu thằng Khế đi mần công chuyện mà anh vừa giao.
Sau khi thằng Khế đi rồi, lúc này chỉ còn lại một mình Kha Lâm ngồi đây. Anh nghĩ nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy rời đi. Vốn ban đầu là định đi tới buồng của Hà Hương trước, nhưng không hiểu sao anh bỗng dưng lại muốn đổi hướng, một đường đi thẳng tới gian thờ tự tổ tiên.
Bước vào gian thờ, Kha Lâm đầu tiên là thắp nhang, sau đó khấn vái tổ tiên, cuối cùng là cắm nhang vào lư. Chỉ là ngay lúc vừa cắm nhang vào lư, nhang đang cháy đỏ đột nhiên tắt ngóm, khói đen bay xộc vào mũi Kha Lâm, mần cho anh phải ho lên sặc sụa vài tiếng.
Cảm giác có chút chi đó hoang mang, Kha Lâm một lần nữa thắp thêm nhang khấn vái tổ Tiên. Nhưng lạ ở chỗ là nhang đang cháy đỏ mà cắm vào lư thì cứ tắt ngóm, tắt một cách kỳ quái không thể nào hiểu được. Liên tục vài lần nhang tắt như vậy, tay chân Kha Lâm lúc này như bủn rủn, anh không thắp nhang nữa, cúi người lạy ba cái, sau đó lững thững bước ra ngoài, không dám nán lại trong gian thờ. Tâm của Kha Lâm lúc này rối lắm, bởi anh chưa từng nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy, đây rõ ràng là lần đầu tiên…
Bước ra khỏi gian thờ, hai mắt Kha Lâm đỏ rực, anh nghĩ tới cha của anh, rồi nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, rồi lại nghĩ tới Diệp Yến… trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ không rõ nguyên do. Cũng không biết tại vì sao, anh cứ có cảm giác là cha anh có liên can tới rất nhiều chuyện xấu, nhưng cụ thể là chuyện xấu chi thì anh lại không dám chắc…
Anh đã mất hai đứa con không rõ lý do, một là con của Diệp Yến, hai là con của Ngọc Quyên, chỉ có duy nhứt con của Hà Hương là có thể sanh ra thuận lợi. Trước anh còn nghĩ là do thân thể Diệp Yến hư nhược, thân thể của Ngọc Quyên cũng giống như vậy nên mới không giữ được con. Nhưng mà đột nhiên vào ngay thời điểm này, anh lại không còn nghĩ như vậy nữa. Nếu như những gì mà anh suy đoán là đúng, vậy thì anh… anh thực sự không biết phải giải quyết những chuyện này như thế nào nữa…
Cha anh… ông ấy không thể nào ác như vậy được… mần sao có thể… anh thực sự không tin!
*
Sức khoẻ Diệp Yến đã ổn định hơn một nửa, cha má cô ấy cũng đã về tới, lúc này đang ở nhà thương chăm sóc con gái, thành thử Thanh Phong cũng ít lên nhà thương, anh muốn để lại không gian riêng tư cho một nhà Diệp Yến đoàn tụ.
Về chuyện Diệp Yến bị ong đốt, Thanh Phong đã cho quản gia Hưng đi điều tra, kể cả về chuyện của Thuý Thanh và Hương Thảo, bữa nay cũng đã có được một chút kết quả.
Đứng trước bàn làm việc của Thanh Phong, quản gia Hưng nghiêm túc báo cáo.
– Hiện trường của nơi xảy ra tai nạn không tìm thấy dấu tích chi kỳ lạ, cũng không tìm thấy được tổ của bầy ong mật, chuyện này quả thực có phần kỳ quái. Nhưng tôi đã cho người điều tra cận kẽ từng chi tiết, thực sự là không tìm thấy được điều chi khả nghi… có thể xem đây là một tai nạn xui rủi thưa cậu chủ.
Thanh Phong nghiêm mặt, anh không cho đây là một tai nạn xui rủi.
– Tai nạn xui rủi… mần sao có chuyện kỳ lạ như vậy được. Người ta hay nói phước bất trùng lai hoạ vô đơn chí… nhưng Diệp Yến không phải là người thiếu phước đức… cô ấy không thể nào xui xẻo tới mức đi đường cũng bị tổ ong rơi vào đầu. Không tìm được điểm khả nghi thì cũng chính là một điểm khả nghi, tôi không tin là cậu không nhận ra được điểm này.
– Cậu chủ nói phải, tôi cũng không nghĩ đây chỉ là một tai nạn xui rủi. Mặc dầu không tìm thấy được điểm chi khả nghi, nhưng việc không tìm ra được tổ của ong mật đã là một chuyện rất khả nghi rồi. Mà ở cái xứ này, ngoài quyền lực của cậu ra thì rất hiếm người có thể xóa được hết thảy mọi dấu vết… trừ…
Nghe quản gia Hưng nói tới đây, Thanh Phong liền tiếp lời, giọng anh lạnh tanh.
– Trừ ngài tỉnh trưởng… ý cậu có phải là như vậy không?
– Dạ thưa cậu chủ… đúng là như vậy!
Thanh Phong đã nghi đâu thì có đó, bởi anh quá hiểu tánh của Thúy Thanh, cũng biết Thúy Thanh rất thương đứa em họ là Hương Thảo. Chuyện Hương Thảo tranh chấp với Diệp Yến một xấp vải, chuyện đó đã làm cho anh rất khó chịu, nếu không phải có Thúy Thanh đứng ra nói đỡ thì chắc là anh đã đuổi cổ Hương Thảo về Sài Gòn từ lâu rồi. Mà Thúy Thanh cũng rõ tánh của anh, vậy nên đây có thể là lý do cô ấy tức tốc đưa Hương Thảo về lại Sài Gòn ngay sau khi phát hiện ra hành động ngu dốt độc ác của Hương Thảo. Và cũng chỉ có quyền lực của ngài tỉnh trong tay Thúy Thanh thì mới có thể xóa bỏ hết thảy dấu vết một cách hoàn hảo tới anh cũng không thể điều tra ra. Ngoài quyền lực của ngài tỉnh trưởng ra thì mần gì còn ai có thể qua mặt được anh, anh dám chắc chắn là không!
Nhìn quản gia Hưng, Thanh Phong lúc này mới hỏi tới Thúy Thanh.
– Cậu đã hỏi được về chuyện của Thuý Thanh chưa? Rốt cuộc Thúy Thanh đã đưa Hương Thảo đó đi đâu?
– Dạ về chuyện này tôi cũng có hỏi qua… mợ Thanh đã đưa Hương Thảo về biệt thự của ngài tỉnh trưởng. Kể từ lúc mợ Thanh đưa Hương Thảo về nhà, mãi tới bữa nay cũng chưa thấy Hương Thảo ra ngoài. Mợ Thanh cũng đi đi lại lại ở Sài Gòn, hiện chừ vẫn chưa có ý định về lại nhà mình…
Dừng chút, quản gia Hưng lại tiếp tục báo cáo.
– Có điều này… mợ Thanh vẫn luôn cho người túc trực ở nhà thương để nắm rõ thông tin bệnh tình của Diệp Yến. Người của chúng ta đã theo dõi người của mợ Thanh, cũng tận mắt nhìn thấy người nọ về tận Sài Gòn để báo tin. Ban đầu tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng là mợ Thanh quan tâm tới cậu chủ và cô Diệp Yến. Nhưng sau khi cậu chủ lệnh cho tôi đi điều tra về hiện trường và điều tra về mợ Thanh cô Hương Thảo thì tôi lại cho rằng… mợ Thanh theo dõi sát sao bệnh trạng của cô Diệp Yến là có nguyên do.
Thanh Phong cười lạnh, tay anh siết chặt, trong lòng cảm thấy hết sức phẫn nộ. Anh thực sự không thể nghĩ là Hương Thảo lại có cái gan dám hãm hại Diệp Yến dưới con mắt canh chừng chằm chằm của anh như vậy. Chỉ thiếu chút nữa là cô ả đã lấy được mạng của Diệp Yến, quả thực là độc ác mà!
Được rồi… nếu Thúy Thanh đã cất công cố giấu anh về tung tích của Hương Thảo như vậy thì để đích thân anh tự đi tìm cô ta vậy. Anh cũng không tin là ngài tỉnh trưởng dám bao che cho Hương Thảo một cách mù quáng, ngài ấy chưa thiếu suy nghĩ tới mức độ đó.
Ra lệnh cho quản gia Hưng tìm một bầy ong mật hiếu chiến, cũng sai quản gia Hưng chẩn bị xe để anh đi Sài Gòn một chuyến. Dám đụng tới Diệp Yến của anh… Hương Thảo thực là chán sống rồi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!