Hai năm sau.
Bến tàu Ngụy quốc.
Tố Vân nhẩm những chuyện cần bẩm báo lại một lần trong đầu, mới gõ cửa.
“Đại nhân, thuyền đã cập bến. Hai vị quan lễ nữ đế nước Ngụy sai phái đã tới, thị vệ đi theo năm mươi người.”
Chẳng mấy chốc, nam tử trong phòng “Ừm” một tiếng, tiếng bước chân tiến gần, cửa phòng bị người kéo ra từ bên trong.
Tố Vân nâng mắt lướt nhẹ nhìn qua sắc mặt của nam nhân, rồi sau đó cúi đầu.
Từ hai năm trước Thiếu nữ quân táng thân nơi hoang dã, tính tình của Hạ Hành Châu càng ngày càng khó dò, nàng tự nhiên cũng càng phải ứng xử cẩn thận hơn.
Hạ Hành Châu mặc quan phục màu đỏ, càng tôn lên dáng vẻ con người sáng sủa ung dung, tuấn tú như trúc xanh, nhưng hắn uy nghi đoan trang, khiến người ta rất khó đến gần.
Hai năm nay hắn liên tục lên chức, bấy giờ đã là Lễ bộ thị lang tam phẩm rồi.
Hôm nay Khánh quốc và Ngụy quốc có ý thân thiện hữu hảo, Hạ Hành Châu chính là tới đón công chúa Ngụy quốc đến Khánh quốc, thành hôn với Lục vương gia.
Thái tử Khánh quốc đã đổi thành Lục vương gia, cộng thêm Hoàng đế bệnh nặng, Lục vương đã thành Thái tử trông coi việc nước.
Quan lễ Ngụy quốc đón được đoàn người Hạ Hành Châu, liền cung cung kính kính mở đường, trực tiếp đưa người vào Hoàng cung.
Hoàng thành nước Ngụy ở trung tâm Vân Đô, nguy nga đầy phong cách cổ xưa.
Một đoàn người sau khi vào cung, năm bước một lầu, mười bước một các, cuối cùng cũng sắp tới cung điện gặp mặt nữ đế.
Bỗng nhiên, từ chỗ cầu bay của lầu các bên cạnh truyền tới tiếng ngọc bội cụng vào nhau đinh đinh đang đang.
Hạ Hành Châu quét mắt qua nhìn, thấy ước chừng mười nữ tử thướt tha đang đi qua cầu bay nối giữa hai đỉnh lâu cao.
Đoàn nữ tử này không giống quan nhạc, càng không phải quan nữ, lúc đi qua, cung nga thái giám ngược lại đều hành lễ.
Quan lễ cũng nhìn thấy các nàng, bèn giải thích: “Những người này đều là “Huyền Nữ” của “Huyền Nữ Đường”.”
Huyền Nữ Đường, không phải quan viên trong triều, chỉ nghe lệnh của nữ đế.
Khoảng cách không xa không gần, Hạ Hành Châu nhìn thấy một người ở giữa có trang phục khác với những người khác. Trên người nàng mặc váy sam lụa mỏng màu sen xanh, tôn ra dáng người đầy đặn đẹp mắt, đầu đội màn mỏng, nhìn không rõ khuôn mặt.
Lúc này, trong điện truyền tới khẩu dụ triệu kiến, Hạ Hành Châu liền cùng mọi người đi tới trong điện.
Triệu kiến chẳng qua nói vài lời khách sáo, khoảng chừng nói tầm hai nén nhang tình trạng, nữ đế liền cho mọi người lui xuống, chỉ để lại một mình Hạ Hành Châu.
Lúc này vị nữ đế trên nơi cao kia bỗng nhiên động đây, đứng dậy đi xuống khỏi đài cao.
Nàng ta thay đổi giọng không nóng không lạnh lúc nãy, nhẹ giọng nói: ” Ngươi trưởng thành rồi, tới gần để ta xem xem.”
36.
“Tam muội, công chúa Triều Dương biết tin liên hôn, khóc hồi lâu đấy, ngươi có đi xem sao không?”
Ta dẫn theo nữ sử từ trong cung ra, liền vừa vặn gặp được Cổ Tán Lệ vừa vào cung.
Công chúa Triều Dương trong miệng nàng, chính là nữ quyến trong họ hàng trước đây không lâu bị nữ đế chỉ tay cưới cho thái tử Khánh quốc.
Không phải công chúa thật, chỉ là phong hào mà thôi.
“Việc đã tới nước này, tới xem cũng không thay đổi được chuyện gì.”
Ta nói xong, Cổ Tán Lệ đột nhiên lại gần thần thần bí bí mà nói: “Vậy tam muội có biết, người tới tiếp thân là ai không?”
“Người nào?”
Ta có chút tò mò, dù sao thì ta ở trong Huyền Nữ Đường, Chỉ quản các hiệu buôn mua bán, triều chính dành cho đại ca quản, ám sát hộ giá đều là chuyện của Cổ Tán Lệ.
“Phu quân của ngươi nha!”
Nàng rõ ràng đã đè thấp giọng lại rồi, ta lại nghe thấy tiếng tim đập giật thót, vội vàng che lấy miệng nàng.
“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ta bây giờ là Hà Chỉ, đào đâu ra phu quân thế!”
Hai năm trước sau khi giả chết rời khỏi Khánh quốc, ta mới biết Cổ Tán Lệ là thuộc hạ của nữ đế Ngụy quốc.
Tuy nàng là người Tây Vực, nhưng từ nhỏ sống ở Ngụy quốc. Nàng nhìn trúng năng lực buôn bán của ta, xin nữ đế bổ nhiệm ta, cứ thế, ta liền thành Tam Đường Chủ Huyền Nữ Đường.
Bởi vì kiếp trước ta tên là Hà Chỉ, nên thân phận giả chọn dùng, dứt khoát dùng luôn tên thật.
“Ừm, A Chỉ muội muội nói chí phải.” Cổ Tán Lệ cười hì hì, thúc ngựa vào cung mất tiêu.
Xa cách hai năm, lần nữa nhớ tới cái tên Hạ Hành Châu, vẫn khiến cho nội tâm ta mãi không bình tĩnh được.
Vào lúc đêm nữ đế mở tiệc mời sứ thần, cho mời ta vào cung cùng khách, ta vội vàng tìm lý do từ chối không đi.
Cứ thế né mấy ngày, thuyền buôn của ta đầy đủ hàng hóa, liền sắp lên đường chạy tới Khánh quốc.
Sau đấy không biết công chúa Triều Dương nghe được tin tức từ chỗ nào, bảo thuyền buôn của ta sắp khởi hành, nàng lại đòi theo thuyền buôn của ta cho bằng được.
Không hợp quy củ như thế, nhưng Triều Dương cố ý.
Thuyền không thể xuất phát, đầu ta đội mạc ly khuyên can công chúa mãi, nàng vẫn cứ thế mãi không chịu buông lời.
Nói cái gì mà lần này nàng một đi liền khó mà quay lại Ngụy quốc được, chỉ mong trên đường đi nói chuyện với người bạn này là ta thêm mấy câu, giải nỗi khổ tương tư.
Ta hết nói nổi hỏi trời xanh, ai biết xui xẻo thế nào uống nhầm nước lạnh buốt răng— Hạ Hành Châu thế mà đi theo đoàn quan viên vào trong cảng.
Lúc hắn tới, ta đang lau nước mắt cho công chúa, vừa ngẩng đầu lên, liền đối mắt chính diện với hắn cách màn thưa.
Hắn có vẻ như đang đánh giá ta.
Công chúa thấy hắn tới, cho rằng hắn đang đuổi tới ép nàng lên thuyền đón thân, kéo lấy tay ta đau khổ nói: “A Chỉ tỷ tỷ, A Chỉ tỷ tỷ cứ đồng ý với ta đi mà!”
“A Chỉ?” Ngữ khí Hạ Hành Châu kỳ lạ đọc lại cái tên này, “Cô nương họ gì?”
Thiếp thân nữ sử của ta lập tức tiến lên ngăn hắn lại, vừa đúng mực lại lễ độ nói: “Hồi bẩm đại nhân, Tam Đường Chủ của bọn ta, họ Hà.”
Ta không dám nhìn Hạ Hành Châu lâu, nói với quan viên Ngụy quốc bên người hắn: “Mau bẩm báo bệ hạ, thuyền buôn không thể chậm trễ hơn được nữa.”
Rất nhanh có người thúc ngựa nhanh tới đưa chỉ ý của nữ đế, nói nếu như Triều Dương công chúa đã nhớ nhung quê hương như thế, liền đặc biệt cho phép theo thương đội của ta.
Công chúa Triều Dương nếu như ở trên thuyền buôn của ta, vậy chuyến này đoàn người Hạ Hành Châu tự nhiên cũng đi theo tháp tùng.
Phiền, vừa nghĩ tới lại phải cùng Hạ Hành Châu sớm chiều gặp nhau, liền thấy cả người không được tự nhiên.
May mà hắn không nhận ra ta.
Dù sao Giang Minh Chỉ chết vào hai năm trước.
Theo lời Cổ Tán Lệ sau đó nói với ta, Hạ Hành Châu biết tin “ta” chết, thế mà dẫn người giết hổ sói mãnh thú trong vòng phương viên trăm dặm, sau đó bệnh triền miên hồi lâu.
Cái gì mà bệnh không dậy nổi chứ, đều là giả đấy, hắn biết giả vờ nhất!
GIả vờ thành dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng đối với ta, để tiếp tục lợi dụng mạch người của Giang gia.
Sau khoảng thời gian Hạ Hành Châu không còn đặt sự chú ý lên người ta, ta cũng vui vẻ tự tại.
– —————————— còn tiếp——————————