Sủng Thê Của Nịnh Thần - Chương 15: Suy nghĩ bất chợt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Sủng Thê Của Nịnh Thần


Chương 15: Suy nghĩ bất chợt


Lâm thị từ trước đến nay là người có tính cách thẳng thắn, hơn nữa lại là bạn thân nhiều năm của tỷ muội Mạnh gia, nhưng nghe Mạnh Thiên nói xong, nàng ấy không dám nhận.

“Dựa vào quan hệ của hai gia đình chúng ta, Nguyên nha đầu này không khác gì muội tử của ta, lẽ ra ta không nên nói điều gì xúi quẩy khi chuyện tốt của gia đình muội đang đến gần. Nhưng những tin đồn ta nghe thấy hai ngày qua, sở dĩ tam phòng Hầu phủ cứ khăng khăng muốn liên hôn với gia đình muội, hẳn là có điều khuất tất. Ta không hay qua lại nhiều với bên Đông phủ, nhưng cũng biết vị Hầu gia đó là kẻ hung ác, dám ra tay với cả các vị công tước lập quốc nữa mà. Nếu muốn hắn ngoan ngoãn phục tùng ai đó, chỉ sợ khó như lên trời.”

Mạnh Nguyên không kìm được, ho khan vài tiếng.

Nếu Lâm Thị mang theo ký ức sống lại, chỉ sợ nàng ấy sẽ có cảm giác vả mặt sâu sắc. Đừng nói là cúi đầu khuất phục, lúc ở trong viện, người đó chỉ thiếu điều ngoan ngoãn phục tùng, nàng chỉ đâu đánh đấy thôi.

Không thể nghĩ quá nhiều về chuyện cũ, Mạnh Nguyên vội vàng chuyển hướng chủ đề này: “Muội tới đây cả buổi trời mà chỉ toàn bị các tỷ đùa giỡn thôi, vẫn chưa gặp được mặt cháu ngoại Đoàn ca nhi của muội nữa nè.” Vì đứa bé còn chưa đủ tháng, nên lấy nhũ danh trước, như người xưa có nói đặt tên xấu dễ nuôi, Mạnh Thiên không dễ dàng gì, vì thế mới đặc biệt mời sư bà đặt tên cho.

Mạnh Thiên lệnh cho bà vú bế đứa nhỏ từ phòng bên cạnh sang đây, để cho dì nhỏ Mạnh Nguyên làm quen một chút.

Mạnh Nguyên nhìn thấy đứa bé trước mặt trông như cục bột, không kìm được nhẹ nhàng nhéo một cái. Nhưng đứa bé kia không sợ người lạ, còn vươn bàn tay nhỏ bé múp míp ra, dường như rất muốn gần gũi với người khác.

“A, bé đang nhìn muội kìa! Đôi mắt này linh động như nước vậy, giống tỷ tỷ quá.”

Trong phòng rộ lên những tiếng cười vui vẻ.

Qua một lúc, chủ đề này khó tránh khỏi rẽ sang vấn đề sinh con đẻ cái.

Mạnh Thiên nắm lấy tay của Lâm thị, thở dài: “Muội không may mắn như tỷ, vừa vào cửa đã đậu thai sinh được Tuyền ca nhi, nhác thấy năm sau lại có thêm một đứa con trai nữa, không cần phải hạ mình trước mặt mẹ chồng, chỗ dựa vốn đã vững chắc ba phần rồi.”

Lâm thị biết phu nhân Triển gia là người trong bụng có ác ý, bèn vừa đùa giỡn với đứa trẻ trong tã lót vừa an ủi: “Muội cũng xem như hết khổ rồi, đợi qua vài năm nữa, đứa bé lớn lên thì muội có thể rảnh rỗi nhận việc bếp núc của phủ, sẽ không cần phải nhìn sắc mặt ai nữa.” 

Nói dứt lời, họ không hẹn mà cùng đưa mắt tập trung vào Mạnh Nguyên.

Lâm thị tự nhận hiểu rõ nội tình của Mộ phủ nhất, không khỏi lo lắng thay Mạnh Nguyên: “Tuy bây giờ có vài lời nói ra đây sẽ làm muội không yên, nhưng ta cũng phải nghiêm túc dặn dò muội. Khi muội bước vào phía đông Hầu phủ, điều quan trọng nhất là muội phải chăm sóc bản thân, nhanh chóng mang thai một nam một nữ để trong lòng được an tâm hơn.”

Nàng ấy sợ Mạnh Nguyên nghe không bùi tai, lại giải thích rõ ràng hơn: “Chẳng hiểu tại sao, con nối dõi của tam phòng Mộ gia cực kỳ lận đận, lão Hầu gia sớm đã qua đời —- Không nhắc đến chuyện cha chồng tương lai của muội hi sinh trên sa trường nhé. Hầu gia thế hệ tiếp theo, cũng chính là huynh trưởng của lão Lục, cuối cùng chưa đợi thành hôn đã bộc phát bệnh nặng rồi mất, khi đó vẫn là võ tướng hành tẩu trước điện cơ đấy, tự dưng thành ra chết trẻ, còn chưa lập kế tục nữa… Muội cũng đừng trách ta dài dòng, tam phòng hiện nay chỉ còn lại đốm sáng là lão Lục, muội bước chân vào thì gánh nặng trên người không hề nhẹ đâu.

Lúc trước Mạnh Thiên đợi sinh, Nghê thị không dám làm phiền tỷ ấy về chuyện nhà mẹ. Hai ngày nay tỷ ấy nghe nói về chuyện muội muội và Mộ Hầu nghị hôn nên chỉ biết đại khái, không ngờ Mộ gia còn bí ẩn này. Tỷ ấy bèn vội vàng hỏi: “Sao tam phòng Mộ gia lại trái ngược vậy? Hay dính phải gì rồi? Có tìm cao nhân về hoá giải chưa?

“Sao mà không tìm người xem cho được? Số tiền tung ra giải nghiệp trong một năm đủ để xây chùa đấy, ngày lễ ngày Tết hai vị lão phu nhân còn đích thân đến đền chùa cầu phúc, kết quả người ta đều nói, sát nghiệp của tổ tiên quá nặng nên mới ảnh hưởng đến đời sau.”

Mạnh Thiên không biết phải khuyên thế nào, nhìn mà cảm thấy buồn thay cho muội muội.

Có lòng ngăn cản nhà mẹ cho muội muội lấy chồng, nhưng lại nghe Nghê thị ám chỉ đấy là ý Thiên gia, nếu thật sự đợi chiếu chỉ được ban xuống, vậy không phải là điềm phúc mà là đòi mạng.

“Lúc mang thai Đoàn ca nhi, ta có đến Tĩnh Từ an thỉnh thần phù, rất linh nghiệm, mai mốt hết ở cữ nếu cần tỷ sẽ dẫn muội đi xin một cái…”

Mạnh Nguyên miễn cưỡng đồng ý, không khỏi nhớ lại.

Ở kiếp trước nam đinh của tam phòng Mộ gia bị suy yếu, nàng cũng chỉ nghĩ là quả xấu từ sát nghiệp của tổ tiên Mộ gia ứng xuống đầu con cháu, mới khiến cho nam đinh của tam phòng liên tiếp mất mạng.

Bây giờ Lâm thị nhắc lại chuyện xưa, Mạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy phúc đến thì lòng cũng sáng ra, có một số suy nghĩ bên lề: Nếu thật sự có nhân quả báo ứng, thì tại sao binh mã của Trung Kiên bá đời đầu theo Hoàng đế khai quốc tranh đấu giành thiên hạ được sống thọ và chết tại nhà, nhân khẩu đại phòng và nhị phòng do thê tử đầu sinh ra đều vô cùng thịnh vượng, còn kế thất và con cháu của thiếp thị kẻ mất, người ly tán?

Quả báo còn có thể chọn Phật thắp hương sao?

Có phải những tai hoạ liên tiếp nhiều năm qua của tam phòng và tứ phòng đều do trời phạt không, chứ không phải do ý người?

*

Sau khi trở về từ Triển gia, Mạnh Nguyên ngồi trước gương trang điểm trầm tư.

Nửa tháng sau khi nàng sống lại, những thứ mà nàng chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ đều lần lượt hiện lên trong đầu.

Từng chuyện trải qua trong kiếp trước, mỗi một việc dường như có một bàn tay vô hình đằng sau kéo theo sợi tơ, thao túng vận mệnh của mọi người trong Mộ gia, ngay cả thời cơ mất mạng của tổ mẫu Cố thị và mình dường như cũng được lựa chọn kỹ càng.

Trước khi chết, nàng chỉ cảm thấy cái chết của Mộ Hoài là do ông trời nhẫn tâm.

Suy cho cùng chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván không phải chỉ triều đại này mới có.

Song vận mệnh gắn liền với mấy thế hệ của tam phòng và tứ phòng, nàng lại cảm thấy mọi thứ quá kì lạ khiến người ta phải suy nghĩ về nó. Tại sao mấy năm qua những người của đại phòng và nhị phòng chỉ bo bo giữ mình?

Nàng là người trở về từ cõi chết, lẽ ra phải tin tưởng vào nhân quả báo ứng, nhưng nàng lại mơ hồ linh tính thấy nếu mình đã có thể trùng sinh về, chẳng phải có nghĩa là ông trời đã quyết định cho Mộ gia một cơ hội sao? Để nàng thông qua “tiên tri” của mình, đi cứu lấy số phận bi thảm của tam phòng và tứ phòng Mộ gia.

Nói một cách chính xác là phải nghĩ cách để tránh kết cục chết trẻ của Mộ Hoài.

Do đó, Mạnh Nguyên càng quyết tâm hơn, đợi sau khi bước chân vào Mộ phủ phải đề phòng ngay từ sớm.

*

Ngày hai mươi hai tháng bảy là đại thọ sáu mươi của tổ thái phu nhân Mộ gia.

Mấy ngày trước, Mạnh phủ đã nhận được thiệp mời và là do quản gia của Mộ phủ đích thân đưa tới.

Chạng vạng sáng nay khi trời chưa tỏ, người gác cổng đã chuẩn bị xe xong, định bụng đưa chủ tử đến tham gia thọ yến tại Mộ phủ. Nghê thị đặc biệt coi trọng buổi gặp mặt hôm nay, đến ngay cả Mạnh hầu, thường ít qua lại với quan viên trong triều, cũng bị bắt phải đi cùng. 

Bởi vì hai nhà Mộ – Mạnh chưa chính thức làm lễ nạp thái nên Mạnh Nguyên không cần vội vàng tránh hiềm nghi, đi theo bên cạnh mẫu thân Nghê thị như thường lệ.

Hai thế hệ phụ nữ của Đông phủ Mộ gia đều ở goá, bình thường không thích phô trương, hôm nay hiếm khi giăng đèn kết hoa thế này. Thậm chí, những tôi tớ đang đón khách ngoài cửa cũng mặc đồ xanh đồ đỏ, nhìn sắc mặt là thật lòng vui mừng, có thể thấy hồng bao họ nhận được hôm nay rất hậu hĩnh.

Vào bên trong phải phân ra hai nơi cho nam và nữ. Mạnh hầu được dẫn vào chỗ ngồi đầu tiên dành cho nam. Mạnh Nguyên đi theo ngay sau mẫu thân, được dẫn vào gian thứ ba của Tam Tư đường.

Lúc này trong phòng của tổ thái phu nhân Cố thị đã tụ tập đông đủ, hẳn nhiên bà sớm đã nhận được bái lạy và lời chúc từ người nhà rồi.

Mạnh Nguyên chỉ ngước mắt lên nhìn thoáng qua, gần hai mươi vị nữ quyến đang ngồi hoặc đứng hai bên trái phải đều là “người quen cũ”.

Thái phu nhân Trương thị của đại phòng ngồi ngay đầu phía đông, đứng đằng sau là Mai thị – tức phụ của kế thất. Bởi vì nàng dâu đích tử Chu thị là cháu dâu đích tôn Mộ gia nên cũng có một chỗ ngồi.

Thái phu nhân Sở thị của nhị phòng cũng ngồi ở phía đông, đằng sau là con dâu Hàn thị. 

Phù thị của tam phòng ở phía tây, nhưng bị nữ nhi đã xuất giá của Cố thị là Mộ Tinh chiếm mất chỗ ngồi đầu.

Tứ phòng càng ngồi dưới Phù thị, còn lại là tứ thái phu nhân Bạch thị và hai cô con dâu Lâm thị và Ôn thị.

Về phần các tiểu bối, các bà cô hay phu nhân đã xuất giá, giờ về nhà thăm cha mẹ, chỉ có thể ngồi ghế đằng sau hoặc thành thật đứng bên cạnh các trưởng bối.

Các nữ sử vốn hầu hạ thân cận thì chia ra hai bên đợi lệnh, không dám đứng trước mặt chủ nhân. Còn về thê thiếp, trong trường hợp này, thậm chí họ không có cơ hội lộ diện.

Cố thị tuy hiền hậu nhưng hiện nay Hầu phủ như mặt trời ban trưa, thể thống quy chế lớn, nên dù nhiều người cũng không khiến người ta cảm thấy hỗn loạn.

Thấy Nghê thị và Mạnh Nguyên bước vào cửa, dường như mọi người đều đổ dồn ánh mắt quan sát họ, sau đó có một tiểu nha đầu bước tới bày bồ đoàn, chỉ đợi Mạnh Nguyên hành lễ chúc thọ.

Đã nhiều năm qua, Mạnh Nguyên chưa gặp thế trận nào như vậy, bởi nghi ngờ đã được gieo vào lòng, ngoại trừ người của tứ phòng và Mộ Tinh ra, nàng cảm thấy ánh mắt của mọi người đều rất bất thiện.

Nàng vén làn váy màu hải đường, chân thành bái lạy.

Kể từ khoảnh khắc này, nàng sẽ bảo vệ cho căn nhà đã được truyền thừa qua mấy chục năm này đây, còn có cả người luôn yêu chiều nàng như châu như ngọc đó nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN