Yêu Hận Tựa Như Núi
Phần 29
Câu nói của anh ta làm tim tôi gần như đứng lại luôn trong ngực, tôi hoảng hốt ngẩng lên nhìn Nghiêm, vẫn thấy anh ta nhắm mắt:
“Anh… nói gì cơ?”.
Anh ta không trả lời, chỉ có vòng tay vẫn ôm tôi, ôm chặt đến mức tôi không thể cựa quậy, muốn lôi d/ao ra đi cất hoặc đ/âm cũng không được.
Nhiều năm trôi qua tôi vẫn không thể hiểu được người đàn ông này, lại càng không phân biệt được anh ta đang tỉnh hay mơ. Không thể phán đoán, chỉ có thể sợ hãi hỏi lại lần nữa nhưng Nghiêm vẫn không trả lời, anh ta vẫn lặng im thở đều đều bên cạnh tôi, giống như câu nói ban nãy chỉ là lời nói sảng trong giấc mộng vậy.
Nhưng nó bao hàm quá nhiều nghĩa, lại nói đúng lúc như thế nên tôi cứ thấp thỏm lo sợ mãi không yên. Tôi không dám ngủ, chỉ im lặng ở trong lòng anh ta hoang mang mãi, cứ như vậy đến gần sáng thì mệt quá ngủ quên từ lúc nào không biết, khi tôi tỉnh giấc thì Nghiêm đã đi rồi.
Chăn gối bên cạnh đã lạnh ngắt, tôi ngái ngủ thất thần mấy giây, sau đó chợt nhớ đến con d.a/o mới hốt hoảng cúi xuống nhìn tay mình. Nhưng cả hai tay tôi đều trống rỗng, tìm quanh trên giường cũng không có, mãi đến khi lồm cồm bò dậy định giũ chăn gối mới thấy nó đã được ai đó nhặt lên và đặt gọn gàng trên tủ tab đầu giường.
Lòng tôi ngay lập tức tràn đầy khiếp sợ, trong lúc mất bình tĩnh định lấy điện thoại gọi cho Nghiêm, nhưng tay ấn số xong thì chợt khựng lại.
Anh ta tìm thấy d/a.o nhưng không đánh thức tôi, còn đặt nó lên tủ thế này, nghĩa là có thể Nghiêm đã biết ý định của tôi rồi nhưng tạm thời không truy cứu, hoặc anh ta không phát hiện ra mà chỉ nghĩ tôi để quên d.a/o trên giường mà thôi.
Tuy nhiên, dù có là giả thuyết nào đi chăng nữa thì bây giờ chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta là sáng suốt nhất, cho nên cuộc điện thoại ấy tôi đã không gọi đi. Tôi cứ kiên nhẫn chờ đợi suốt một tuần, nửa tháng, thậm chí là hai tháng, nhưng cả quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy anh ta cũng chưa từng quay lại chỗ tôi.
Cùng thời điểm ấy, một số kênh truyền thông mạng cũng đưa tin Nghiêm gần đây thường xuyên xuất hiện cùng một cô á hậu mới nổi trong một cuộc thi nhan sắc quốc tế. Cộng thêm xe của anh ta lâu rồi không đến nhà hát chỗ tôi, nên người ở trong giới bắt đầu đồn đại nghệ sĩ Vũ Ninh cuối cùng đã bị tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm ruồng bỏ.
Nước cạn thuyền chìm, giậu đổ bìm leo, những đồng nghiệp trước đây luôn ghen tị với tôi, giờ cũng không thèm dè chừng nữa mà bắt đầu thể hiện công kích ra mặt, nhất là con bé Thu, càng ngày càng không coi tôi ra gì.
Chị Nhung cũng sốt ruột, liên tục giục tôi chủ động liên lạc với Nghiêm, nhưng lần nào tôi cũng trả lời rằng:
“Nếu anh ấy muốn thì anh ấy sẽ đến, đàn ông một khi không muốn thì mình có níu kéo họ cũng chỉ thầy phiền. Chị Nhung, chị hiểu điều này mà, phải không?”
“Nhưng chẳng lẽ mày cứ bỏ bẵng đi. Biết đâu ông ấy chỉ đang say nắng mấy đứa con gái khác, tìm kiếm cái mới lạ ở chỗ chúng nó. Giờ mày phải tìm cách quay lại tấn công, để lão ấy nghiệm ra của lạ cũng không bằng cái quen, không có ai qua được nổi mày, thì lão ấy mới quay lại với mày chứ?”
“Một người dùng đến 7 năm trời, chị nghĩ không chán hả? Đến cả đồ ăn em thích, ăn liên tục trong vòng một tuần thì em cũng ngán đến tận cổ rồi. Anh ta nhiều phụ nữ như thế, ở cạnh em 7 năm là quá nhiều rồi đấy”.
“Thế không phải ngày trước Nghiêm có nói nếu mày không rời xa lão ấy, thì lão ấy cũng sẽ không bỏ rơi mày à?”.
“Lời hứa của đàn ông mà chị cũng tin à?”.
Chị Nhung gật đầu ngay lập tức: “Ai thì tao không biết, nhưng lão Nghiêm nói thì tao tin. Nhiều tiền và nhiều đàn bà như lão ấy mà suốt 7 năm vẫn luôn ở bên mày, cho mày mọi thứ tốt nhất, còn ra mặt bảo kê cho mày hoạt động nghệ thuật, một người như thế chắc chắn lời nói rất có trọng lượng, đáng để tin”
“…”
“Ninh, mày phải biết là từ trước đến nay dù có bao nhiêu tin đồn đi nữa, thì người duy nhất mà Nghiêm ngầm thừa nhận chỉ có mày”.
Tôi cười: “Cả cái Hà Nội này ai cũng biết tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm sẽ cưới phó giám đốc của tập đoàn thép Tân Hòa. Anh ta là người thừa kế duy nhất của Vĩnh Nghiêm, vợ tương lai cũng là con gái duy nhất của tập đoàn thép Tân Hòa. Ai cũng nói bọn họ vừa lứa xứng đôi, chị bảo cái ngầm thừa nhận nuôi bồ nhí của anh ta có bao nhiêu trọng lượng đây?”.
“Nhưng mà…”. Tôi nói thẳng ra như vậy khiến chị Nhung có chút lúng túng, chị ấy gãi đầu gãi tai một lúc, rồi lại trả lời một cách chống chế: “Dù không thể cưới mày, nhưng chị tin lão ấy có tình cảm với mày, 7 năm dài lắm chứ có ít đâu, con người chứ đâu phải cục đá mà ở lâu không có tình cảm. Mày nghe chị đi, đừng cố chấp nữa, vuột mất lão là không tìm được người thứ hai tốt như thế đâu. Chuyện lão cưới vợ là chuyện sau này, giờ cứ giữ nhau đi đã, sau này cứ để sau này tính”.
Thật ra, chỉ có tôi hiểu Nghiêm không đến gặp tôi thời gian dài như vậy là vì giả thuyết đầu tiên đã đúng, có thể anh ta đã biết mục đích của tôi. Nhưng có lẽ vì nể tình 7 năm qua chúng tôi quen biết nhau, nể tình giữa chúng tôi đã từng có một đứa con, thậm chí nể tình cả lời hứa sẽ bù đắp cho tôi ở 5 năm trước, cho nên anh ta mới để cho tôi yên ổn đến bây giờ.
Chỉ là để cho tôi sống yên là một chuyện, về sau có gặp lại hay không lại là chuyện khác. Tôi nghĩ anh ta sẽ không bao giờ đến nữa, chỉ im lặng chờ đến khi tôi tự biết khó mà lui, vậy thôi!
Sau đó, có lẽ tin tức về chuyện của chúng tôi chia tay bắt đầu lan truyền rầm rộ trên mạng nên Hoài cũng biết. Hễ lần nào tôi đến, nó cũng sẽ hỏi tôi với Nghiêm dạo này thế nào, có thường xuyên gặp nhau không.
Mấy năm nay bệnh tình của em tôi đã khá hơn, nhưng nó vẫn không thể rời bệnh viện, vả lại, dù có dùng thuốc ở Mỹ đi chăng nữa thì cũng không kéo dài được như tuổi thọ của người bình thường, bác sĩ nói với tôi có thể Hoài chỉ sống thêm được một năm, hoặc vài năm. Tôi không muốn nó buồn nên vẫn nói dối nó:
“Trên mạng đồn linh tinh ấy mà. Đừng quan tâm. Năm nào bọn họ chẳng nghĩ ra mấy cái tin tức vớ vẩn để câu like”.
“Nhưng mà lâu nay em không thấy anh Nghiêm liên lạc với chị thật. Chị ở đây cả ngày cũng có thấy nhắn tin cho anh ấy đâu, trước vẫn có mà”.
“Anh ấy bận đi làm, thời gian đâu mà nhắn suốt ngày. Người ta là tổng giám đốc, bận trăm công nghìn việc đấy. Rảnh rỗi như em đấy hả?”.
“Nhưng mà…”.
Tôi lập tức ngắt lời nó: “Được rồi, chị đã nói bọn chị vẫn bình thường nghĩa là không có chuyện gì cả, em đừng lo lắng linh tinh nữa. Tập trung dưỡng bệnh đi, nhanh nhanh khỏe lên còn đi du lịch”.
“Vâng. Mà chị ơi, hôm qua em đọc báo, thấy chị gái anh Nghiêm được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm đấy. Chị ấy giống anh Nghiêm chị nhỉ?”.
“Báo nào thế?”.
“Báo kinh tế ấy, đây này”.
Kể từ lần đầu tiên gặp chị Thanh cách đây 5 năm, tới giờ tôi không đụng mặt lại lần nào nữa, mãi hôm nay đọc báo mới thấy hình chị ta.
Trong bài báo đó có viết tập đoàn Vĩnh Nghiêm đã quyết định bổ nhiệm chị Thanh làm phó tổng giám đốc, phụ trách khu vực kinh doanh ở phía nam. Bên dưới còn có ảnh chụp hôm nhận quyết định, chủ tịch Vĩnh Nghiêm là người cầm hoa trao cho chị Thanh, Nghiêm đứng bên cạnh vỗ tay, phía bên tay phải anh ta có một người phụ nữ nữa trông vô cùng thanh lịch, sang trọng và xinh đẹp.
Người này tuy chưa từng gặp bao giờ nhưng tôi lại biết rất rõ, đó là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn thép Tân Hòa, cũng là vợ chưa cưới của Nghiêm. Chị ấy du học xong thì ở lại làm việc bên Mỹ, hơn tôi một tuổi nhưng con đường học vấn và sự nghiệp lại thành công rất vang dội. Tư cách đứng ở bên Nghiêm chắc chắn hơn tôi cả trăm nghìn bậc.
Lần này Vĩnh Nghiêm để chị ấy xuất hiện ở buổi lễ nhận quyết định của chị Thanh và có hình trên mặt báo như vậy, chắc là bọn họ sắp công khai và cưới nhau thật rồi nhỉ?
Dù đã biết từ trước, nhưng nghiệm ra được điều này trái tim tôi vẫn có cảm giác nhức nhối như bị kim châm. Không rõ là đang khó chịu cho bản thân tôi, hay đang tủi thân thay cho đứa con của tôi? Nhưng dù sao đi nữa thì đó là một kết quả đã định sẵn mà tôi phải chấp nhận, cho nên tôi chỉ có thể lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, tỏ ra như không có gì, thoát màn hình rồi đưa lại điện thoại cho Hoài:
“Ừ, chị em trong nhà thì phải giống nhau chứ. Giống như chị với em ấy”.
“Nhưng sao em cứ thấy mặt chị gái anh Nghiêm có vẻ không thật nhỉ? Như kiểu sắc sắc ác ác ấy. Hay là vì người ta kinh doanh lâu, trải đời nên mắt ai cũng thế? Mà mắt anh Nghiêm có thế đâu?”.
“Mắt anh ấy là một level khác. Vừa thâm vừa sâu, nghĩ gì hay cảm xúc thế nào không ai nhìn mắt mà đoán được”.
“Thế á? Sao em lại thấy anh ấy tốt ơi là tốt nhỉ? Mắt đen, sâu, nhưng mà kiểu ấm áp đáng tin nữa. Với cả chị nữa, chị với anh ấy yêu nhau mà chị toàn chê anh ấy thế, người ta yêu nhau thì phải khen người yêu chứ”.
“Nói thật chứ chê gì. Thôi đến giờ ăn cơm rồi, đợi chút chị đút cơm cho”
“Vâng”.
Hoài ăn cơm mà vẫn cứ nhắc đến Nghiêm mãi, con bé rất quý anh ta nên lúc trước có xin tôi mua cho nó một bức tranh, nó rảnh rỗi ở bệnh viện loay hoay đính đá cả ngày. Hôm đó mới đưa tôi, bảo tôi gặp Nghiêm thì tặng anh ta giúp nó.
Kỳ thực, tôi không hy vọng sẽ gặp lại Nghiêm nữa, bức tranh đó cũng mang về nhét ở một góc trong tủ. Nhưng ngay sáng sớm ngày hôm sau đã thấy chị Nhung gọi điện thoại cho tôi, giọng hớt ha hớt hải:
“Này Ninh ơi, có chuyện rồi”
“Chuyện gì mà mới sáng sớm chị đã hoảng thế? Bình tĩnh nói cho em nghe xem nào”.
“Sáng nay người bên tổng công ty Vĩnh Nghiêm liên hệ với chị, bảo ngày mai bọn họ tổ chức một buổi tiệc quan trọng, muốn mời mày đến biểu diễn. Mà nói mời là mời thế thôi, chứ tập đoàn là công ty mẹ của công ty giải trí, mày thì lại là người của công ty giải trí, nên đây là mệnh lệnh chứ có phải mời quái đâu”.
Tôi tự động bỏ qua những đoạn không cần thiết, chỉ hỏi: “Buổi tiệc quan trọng ấy ạ? Chị có biết là tiệc gì không?”.
“Ờ ờ, vấn đề chính là ở chỗ đấy đấy. Tao vừa nghe ngóng được, tiệc đó là tiệc liên hoan của gia đình chủ tịch tập đoàn Vĩnh Nghiêm, hình như là tiệc mừng chị gái của Nghiêm mới được bổ nhiệm làm phó giám đốc tập đoàn ấy”.
Mời tôi đến biểu diễn tại tiệc của gia đình một người đã bao nuôi tôi suốt chừng ấy năm, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy có bao nhiêu là nhục nhã, hèn mọn và cay đắng.
Thử nghĩ mà xem, tôi đứng trên sân khấu chơi đàn violin, bọn họ ngồi bên dưới uống rượu bình phẩm, bảo gì phải nghe nấy. Việc này chẳng khác gì bêu rếu thân phận tôi, nhắc nhở cho tôi biết địa vị của tôi thấp hèn, mãi mãi chỉ là một thứ mà người giàu có thể dùng tiền để điều khiển.
Chị Nhung chắc cũng hiểu rõ điều này nên thở dài thườn thượt:
“Giờ tự nhiên mời mày đến gia đình nhà họ để biểu diễn, thế thì khác gì muốn bêu cái mặt mày, cho mày thấm thế nào là cặp với đại gia thì chỉ mãi mãi là cặp với đại gia, làm kẻ mua vui cho đại gia thôi. Mẹ nó chứ, tao cứ nghĩ đến nhà họ tiệc tùng linh đình, rồi thuê mày đến mua vui cho nhà họ là tao đã cay rồi. Nhưng cay nhất là không từ chối được”.
“Sao thế hả chị?”
“Tao đã bảo là mệnh lệnh rồi thì từ chối sao được? Nãy giám đốc công ty giải trí cũng gọi cho tao, rồi giám đốc nhà hát nữa, ai cũng bảo lần này đích thân trên tổng có lời mời, không đi thì không được đâu”.
“Em cáo ốm được không?”.
“Ốm cũng phải đi ấy chứ. Giám đốc đã nói rồi, mày không đi thì chuẩn bị đồ mà đi khỏi công ty và nhà hát thôi”.
“Để em thử gọi cho giám đốc xem”.
Mặc dù đích thân tôi gọi điện, nhưng chú giám đốc vẫn chỉ khăng khăng nói bữa tiệc này tôi nhất định phải đi, đừng vì lý do có nhân mà làm khó chú ấy. Bởi vì chú ấy cũng chỉ là cấp dưới, một con kiến trong lòng bàn tay của Vĩnh Nghiêm bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị bóp c.hế/t, làm trái ý họ sau này cũng khó giữ được cái chức giám đốc kia.
Chú giám đốc khuyên nhủ tôi rất nhiều, rút cuộc, tôi không biết phải làm sao nên đành kiếm cớ cúp máy.
Tôi nghĩ, để chú giám đốc phải dè chừng như vậy, chắc chắn người đứng sau lời mời ấy không phải là Nghiêm, mà là chị Thanh. Hơn nữa, chị ta thì cũng sẽ không ngẫu nhiên chọn tôi, mà mục đích thế nào chắc chắn ai cũng đều đoán được rồi.
Nhưng ở trong tình huống như vậy, tôi có muốn không đi cũng không được, đi lại càng không xong. Chẳng biết làm sao nên sau mấy tiếng lưỡng lự, rút cuộc, tôi vẫn phải gọi cho Nghiêm để xin ý kiến anh ta.
Có điều, tôi gọi tận hai cuộc mà Nghiêm vẫn không nghe máy. Bình thường chỉ cần thấy cuộc gọi nhỡ của tôi thì anh ta sẽ gọi lại, nhưng giờ đây tôi chờ hết cả một ngày, chờ tới tận trưa ngày kế tiếp cũng không nhận được cuộc gọi nào của anh ta.
Nhìn màn hình điện thoại trống rỗng trên tay, tôi chỉ biết lắc đầu cười chua chát, người năm đó đã nói không bỏ rơi tôi, có lẽ lúc này cũng đã đến giới hạn muốn buông tay và rời khỏi tôi rồi.
Nhưng tôi lại không thể trách Nghiêm được, bởi vì chính tôi mới là người muốn đ/âm một d.a/o vào ngực anh ta, chính tôi mới là người kéo căng mối quan hệ này đến mức đứt gãy nên phải nhận kết cục thế này là đáng lắm.
Cũng vì thế mà sau đó tôi cũng không cố chấp liên lạc với Nghiêm, hay gọi cho anh Nhân nữa. Đã không thể từ chối lời mời tham dự bữa tiệc đó, vậy thì chỉ có thể lẳng lặng làm theo ý chị Thanh, ngồi makeup và làm tóc suốt mấy tiếng để trở nên thật xinh đẹp, sau đó thay một bộ váy đuôi cá ôm sát rồi đến dinh thự của tập đoàn Vĩnh Nghiêm.
Nơi ở của gia đình người đã bao nuôi tôi là một khuôn viên rộng đến cả nghìn mét vuông, nằm giữa lòng thành phố, tường trắng cao 2 mét bao tứ phía, đèn điện thắp sáng trưng, cờ hoa rực rỡ, xe sang trọng ra vào tấp nập.
Lúc ngang qua cửa, chị Nhung còn phải đưa giấy mời cho bảo vệ kiểm tra kỹ lưỡng thì xe bọn tôi mới được vào. Đặt chân xuống bên trong còn thấy dinh thự này hoành tráng hơn bên ngoài rất nhiều nữa, nhà ở như một cung điện nguy nga thời cổ tích, mái vòm dát vàng, ngay cả những chậu cây bon sai cũng trị giá hàng tỉ bạc, nhìn đâu đâu cũng ngửi thấy mùi tiền.
Chị Nhung cũng choáng ngợp đến há hốc cả miệng: “Ôi mẹ, đây là nhà của người giàu đấy à? Sao mà giàu khủng khiếp như thế này. Cái bậc tam cấp bằng đá hoa cương kia có khi bằng luôn cái chung cư tao ở rồi”.
Tôi cười: “Nhà của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Nghiêm mà. Bọn họ không có gì ngoài tiền đâu”.
“Mày nhắc lại cho tao nghe lần nữa đi, Nghiêm là con trai duy nhất của ông chủ tịch, cũng là người thừa kế của tập đoàn đúng không?”.
“Chắc là thế”.
“Chắc cái khỉ gì, ôi mẹ ơi, 7 năm qua mày ở bên cạnh người toàn thân dát vàng đấy. À không, dát kim cương đấy. Giàu gì mà giàu khiếp quá”.
“Có dát kim cương từ đầu đến chân cũng không phải của em, em không ham”. Thấy có một người phục vụ đang đi đến, tôi lập tức huých vai chị Nhung: “Đi thôi, chỗ này hình như không được đứng lâu đâu”
“À… ờ ờ, đi”. Miệng chị Nhung vẫn lẩm bẩm: “Lần đầu tiên tao được đặt chân vào nhà giàu thế này đấy”.
Chúng tôi không được đi cửa chính, chỉ được người phục vụ kia dắt đi theo hành lang phụ đến một sảnh sinh hoạt lớn. Ở đó bên phải bày rất nhiều bàn tiệc cao cấp, nhìn lướt qua một cái toàn thấy những nhân vật tai to mặt lớn, từ chủ tịch các doanh nghiệp cho đến tổng giám đốc những công ty mà chỉ cần nghe tên ai cũng đều thấy quen thuộc. Tôi còn trông thấy Nghiêm ngồi ở dãy bàn tiệc ngay trên đầu, bên cạnh anh ta có chị Thùy Anh, phía đối diện là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Nghiêm và chị Thanh.
Anh ta đang tiếp rượu mọi người, dường như cũng có linh tính nên khi tôi vừa bước vào cũng ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm ánh mắt rồi lập tức khựng lại.
Vẻ mặt Nghiêm sượt qua vẻ ngạc nhiên, mà chị Thanh cũng nhanh chóng nhận ra điều này nên ngẩng lên nhìn tôi, miệng nói với chị Thùy Anh:
“Thùy Anh thích nghe violin phải không? Hôm nay chị mời đến một nghệ sĩ violin khá nổi tiếng gần đây để phục vụ em đấy. Em thích nghe bài nào thì cứ yêu cầu đi, nghe nói bản nhạc nào họ cũng có thể chơi được”.
Chị Thùy Anh cũng ngay lập tức hưởng ứng, ánh mắt cũng hướng về phía tôi: “Thế ạ? Em cảm ơn chị Thanh nhé, biết cả em thích nghe violin nên mời nghệ sĩ đến cho em luôn”. Nói tới đây, chị ấy quay sang ôm tay Nghiêm: “Anh có thích nghe Saint-Saens không? Em yêu cầu chơi bản nhạc đó nhé?”.
Anh ta khẽ cau mày, há miệng định nói gì đó, nhưng chị Thanh cũng ngay lập tức cướp lời:
“Em yêu cầu chơi bản nào cũng được, bao nhiêu bài cũng được luôn”.
“Vâng, thế thì cho em nghe Saint-Saens ạ”.
Chị Thanh gật đầu, lại quay sang ghé tai chủ tịch tập đoàn Vĩnh Nghiêm nói mấy câu gì đó, ban đầu sắc mặt ông ta không tốt, nhưng dần dần cũng chuyển thành vẻ gật gù: “Bảo cô ta chơi đàn đi, khách có yêu cầu nhạc gì thì chơi nhạc đó, đừng để mọi người mất hứng”.
Nghiêm lập tức nói: “Bố”.
“Sao thế? Bây giờ con còn định không cho bố mời người về chơi đàn violin à? Nghệ sĩ hay đàn bà, dùng tiền để mua được thì cứ sử dụng thoải mái, dùng xong rồi thanh toán sòng phẳng, có gì đâu mà con phải lăn tăn?”
Khóe môi chị Thanh ngay lập tức cong lên, hùa thêm vào: “Bố nói đúng đấy. Chị đã mất công mời người về, cô ta nhận tiền rồi thì phải biểu diễn chứ. Không những khách mời muốn nghe, mà Thùy Anh cũng muốn nghe cơ mà. Bố đã nói như thế thì cứ bảo cô ta lên sân khấu biểu diễn thôi”.
Dứt lời, chị ta lập tức phất tay gọi MC: “Bảo cô ta biểu diễn bản Saint-Saens trước”.
“Vâng ạ”.
MC ngay lập tức đứng lên sân khấu, bắt đầu nói:
“Quý khách thân mến, tôi xin thay lời cho tập đoàn Vĩnh Nghiêm, hôm nay rất cảm ơn mọi người đã đến đây chúc mừng chị Thanh được bổ nhiệm phó tổng giám đốc tập đoàn. Để tăng thêm chút gia vị cho buổi tiệc, tôi có mời đến một nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm tên là…”.
MC giả vờ không nhớ ra, lại hỏi tôi: “À phải rồi, cô tên là gì nhỉ?”
Tôi đáp: “Tôi tên là Vũ Ninh”.
“Vâng, nghệ sĩ Vũ Ninh. Nghệ sĩ violin rất nổi tiếng thời gian gần đây, cô ấy rất có tài năng chơi đàn vĩ cầm, bản nhạc nào cũng có thể đàn được. Quý khách có bất cứ yêu cầu gì về nhạc vĩ cầm thì cứ yêu cầu nhé, nghệ sĩ Vũ Ninh đều có thể chơi tốt”.
Bên dưới, có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi, tôi nhận ra có cả Tiến, anh Vũ, thậm chí một vài người còn ‘ồ’ lên khi tên của tôi được xướng lên. Chuyện của tôi và Nghiêm mấy năm nay không phải là ít người biết, chắc chắn sẽ có người nhận ra tôi chính là người được anh ta bao nuôi.
Giờ tôi đứng trên sân khấu để mua vui cho gia đình tài phiệt, còn người bao nuôi tôi lại ngồi bên cạnh vợ chưa cưới của mình để thưởng thức thứ âm nhạc từ tôi. Chỉ nghĩ đến thế thôi đã cảm thấy có bao nhiêu nực cười, đúng là một trò hề cho thiên hạ chỉ trỏ.
Thấy tôi bị mọi người bàn tán như vậy, ánh mắt chị Thanh rất hả hê thỏa mãn, mà tôi thì lại không muốn người ta càng được nước cười trên nỗi đau của tôi, cũng như không muốn Nghiêm phải khó xử, nên dù trái tim có cảm thấy cay đắng giày xéo đến bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh vác đàn violin trên vai, bắt đầu chơi bản nhạc Saint-Saens.
Đàn vĩ cầm cao cấp rất nhẹ, nhưng không hiểu sao hôm ấy lại đè lên vai tôi đến nặng trĩu, ngay cả dây thanh cũng như sắc lẹm thêm, làm đau mấy đầu ngón tay tôi.
Nhưng tiếng đàn violin tôi chơi vẫn rền vang réo rắt, chậm rãi êm tai vang lên khắp sảnh lớn trong dinh thự của Vĩnh Nghiêm. Bên dưới người có tâm trạng thì nghe nhạc, người không có tâm trạng thì uống rượu chúc tụng, người lại bình phẩm về tiếng đàn lẫn ngoại hình của tôi.
Tôi không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm giác được rất nhiều ánh mắt mỉa mai và thương hại giả dối đang nhìn mình, thậm chí còn cảm nhận được cả một ánh nhìn sâu như biển quen thuộc của một người đàn ông.
Anh ta nhìn đến mức cả trái tim lẫn tay tôi đều run lên, giây phút ấy thực sự rất tủi thân, chỉ muốn rơi nước mắt.
Trước giờ tôi cứ ngỡ bản thân đã tôi luyện được việc đối diện với ánh mắt người ấy, nhưng bây giờ đứng ở nơi này, tôi chỉ là một nghệ sĩ rẻ tiền, còn anh ta ngồi lẫn trong những người giàu có bên dưới thưởng thức nhạc. Khi phân định rạch ròi thân phận với anh ta, tôi lại sợ phải nhìn thấy ánh mắt Nghiêm đến vậy.
Ngón tay kéo dây đàn của tôi trở nên đau đớn chưa từng có, lòng cũng như bị đeo từng tảng đá nặng ngàn cân, nhục nhã không sao chịu nổi. Lúc ấy, tôi chỉ muốn mau mau kết thúc buổi biểu diễn để được về nhà, nhưng chị Thanh không tha cho tôi, cứ hết bài này tới bài khác được đưa lên, yêu cầu tôi tiếp tục chơi những bản nhạc đó. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe loáng thoáng giọng chị Thùy Anh nói:
“Chị này chơi đàn hay thật anh nhỉ? Còn trẻ mà chơi không thua các nghệ sĩ nổi tiếng thế giới luôn”.
Bên dưới ồn ào, tôi không nghe được Nghiêm có trả lời hay không, nhưng giọng chị Thanh vẫn lọt vào tai tôi:
“Em thích thì cứ yêu cầu người ta chơi đàn đi. Hoặc lúc nào muốn nghe, chị sẽ gọi cô ta đến chơi đàn cho em nghe. Nghệ sĩ này không khó mời như nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đâu. Nghệ sĩ nổi tiếng thế giới khó mời vì họ không cần tiền, còn nghệ sĩ ở Việt Nam mình ấy à, miệng thì nói khó, nhưng cứ đưa thêm tiền thì muốn đàn bao nhiêu cũng được”.
“Ồ”. Chị Thùy Anh che miệng cười khúc khích: “Có lẽ vì kinh tế của nghệ sĩ nước mình vẫn còn khó khăn”.
“Chắc là vậy”.
Sau đó, vì kết thúc bản nhạc nên bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, âm thanh cuộc nói chuyện của bọn họ chìm nghỉm trong những âm thanh khác nên tôi không nghe thấy nữa.
Lúc này, vì chơi nhiều nên mấy đầu ngón tay của tôi đã bắt đầu tứa m/áu, nhưng vẫn có một bài nhạc mới đưa lên, tôi không thể từ chối làm mất mặt bọn họ nên vẫn phải chơi tiếp. Chỉ là da tay tôi không chịu nổi, m/áu từ trên tay chảy dọc theo dây đàn, nhỏ từng giọt xuống bên dưới.
MC đứng ngay bên cạnh tôi nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Đợi tôi chơi xong bản nhạc cuối cùng còn cố ý không cho tôi rời khỏi sân khấu. Giữ tôi lại hỏi han:
“Mọi người có thấy nghệ sĩ Vũ Ninh chơi đàn hay không ạ?”
Bên dưới có tiếng người reo vang: “Hay”.
MC lại nói: “Lần đầu tiên cô Ninh đến đây, lại chơi đàn hay làm hài lòng tất cả khách quý ở đây như vậy, tôi nghĩ chắc sẽ rất nhiều người muốn biết thêm một chút thông tin về cô Ninh. Tôi có thể mạn phép hỏi cô vài câu được không ạ?”.
Tôi gượng gạo cười, vẫn không dám nhìn Nghiêm: “Vâng”.
“Tôi thấy thường để có được sự nổi tiếng như cô Ninh hiện tại cũng phải cần đến một thời gian rất dài, nhưng trông cô Ninh lại rất trẻ, giống sinh viên vừa mới ra trường vài ba năm thôi. Chắc cô Ninh được đào tạo ở học viện âm nhạc nổi tiếng lắm phải không? Cô đã đi du học ở nước nào thế?”.
“Tôi không đi du học, chỉ học ở học viện âm nhạc Debussy”.
“Chỉ học ở học viện âm nhạc trong nước mà có thể đàn ra những bản nhạc hay như thế thì chắc chắn phải là tài năng thiên phú. Người bình thường có lẽ phải đi khắp các trường âm nhạc quốc tế, học hỏi những bậc thầy violin nổi tiếng, dành nửa đời tập luyện thì mới tạo ra được những tiếng đàn hay như cô Ninh. Đúng là khâm phục quá”. Dứt lời, anh ta còn nói: “Cô Ninh năm nay bao nhiêu tuổi?”.
“Tôi 27”.
“Xin hỏi cô đã hoạt động âm nhạc bao nhiêu năm rồi?”.
“2 năm ạ”.
“2 năm, học ở học viện âm nhạc Debussy 4 năm. Vậy có nghĩa thời gian trước đó cô chưa có ý định gắn bó với âm nhạc hay đàn vĩ cầm sao?”.
Tôi cười, cũng chẳng biết phải làm sao nên đành nói thật: “Có, trước tôi cũng có một thời gian chơi đàn vĩ cầm rồi”
“Ở đâu vậy?”.
“Chỉ là tự học rồi chơi cho người thân nghe thôi”.
MC gật đầu, ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng rồi, tự nhiên nhìn kỹ cô Ninh tôi lại có cảm giác rất quen, hình như đã từng nhìn thấy cô chơi đàn ở nơi nào rồi thì phải”.
Nói xong, anh ta không chờ tôi đáp lời đã “À” một tiếng rất to: “À, tôi nhớ ra rồi, tôi từng thấy cô biểu diễn violin ở bờ hồ, bên cạnh hình như còn có một đứa bé bị què cầm mũ đi xin người xung quanh. Đúng là cô phải không? Năm đó cô biểu diễn violin rất hay, có rất nhiều khách du lịch đến quây xung quanh để nghe tiếng đàn của cô”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!