Yêu Hận Tựa Như Núi - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Yêu Hận Tựa Như Núi


Phần 28


Thời gian cứ thấm thoắt trôi, từ lúc tôi học Đại học cho đến khi tôi tốt nghiệp, tôi luôn âm thầm tìm kiếm tin tức về đứa con trai bé bỏng mình đã sinh ra, từ lén lút lục lọi giấy tờ của Nghiêm đến thuê thám tử, dò hỏi anh Nhân, hoặc thậm chí là nhân cơ hội Nghiêm đi tiếp khách say khướt trở về nhà, tôi cũng giả vờ bóng gió nhắc đến việc đó, nhưng bốn năm trôi đi vẫn là chẳng có kết quả gì cả.
Có lẽ Nghiêm nói đúng, một khi anh ta đã không muốn cho tôi biết thì dù tôi có làm cách nào cũng vô dụng, dẫu tốn 5 năm, 10 năm thì vẫn chỉ là tay trắng mà thôi.
Đã nhiều lần tôi nản lòng muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến một ngày nào đó ở tương lai vẫn còn được nhìn thấy con, tôi lại tự vực dậy tinh thần rồi tiếp tục trưng ra bộ mặt giả dối ở bên Nghiêm.
Ngay cả chị Nhung cũng thở dài khuyên tôi:
“4 năm rồi vẫn không có kết quả gì, hay là thôi đi Ninh. Mày sắp tốt nghiệp đại học rồi, mà bệnh của con bé Hoài cũng đã ổn, mày có vốn tích lũy rồi thì vào miền nam mà sống rồi làm lại cuộc đời, chứ mày ở bên lão Nghiêm có vui vẻ gì đâu, hết cả tuổi trẻ rồi. Phải tranh thủ lúc còn trẻ mà tìm một người để mày yêu đương dựa dẫm, rồi còn kết hôn nữa chứ”.
“Em không kết hôn đâu. Em sống thế này thôi”
“Ơ con này dở hơi à? Rồi mày cũng sẽ già, nhan sắc có phải là trường tồn mãi đâu, trong khi ông Nghiêm giàu thế, gái trẻ cứ bu như kiến. Rồi cũng sẽ đến lúc ông ấy chán mày thôi, chả lẽ mày đợi đến khi mày hơn 30 tuổi, chả ai ngó ngàng nữa thì mới tính tìm người khác à?”.
“Không, lúc đó em sẽ sống một mình đến già chứ. Gom đủ tiền an dưỡng tuổi già rồi, em sẽ dẫn Hoài đi du lịch khắp nơi”.
Chị Nhung bĩu môi, dí tay vào trán tôi: “Cái con hâm”.
“…”
“Chị biết mày không muốn nghe đến việc này, nhưng mà Ninh này, chuyện của ngày trước nếu đã qua rồi thì mình cũng nên hướng đến tương lai. Cứ cho là đứa bé không có duyên ở với mày, thì mày vẫn nên sinh đẻ, tự kiếm cho mình một đứa con khác. Chứ còn với ông Nghiêm thì đã xác định không thể cưới được rồi, cũng không thể sinh con với ông ấy, mà mày đợi qua 30 thì còn đẻ đái gì nữa?”.
Có một vài chuyện, nhiều năm trôi qua tôi vẫn chưa kể với chị Nhung. Đến bây giờ dù sao hai chị em cũng đã đồng hành với nhau một thời gian rất dài, tôi tuyệt đối tin tưởng chị ấy. Thế nên tôi suy nghĩ một lúc rồi mới kéo áo lên, chỉ vào một vết sẹo đã nhạt màu trên bụng:
“Từ lúc sinh đứa bé ra, em cũng đã không thể làm mẹ nữa rồi. Chị bảo giờ em đi tìm người khác thì cũng có tác dụng gì đâu, chẳng ai chấp nhận một người không thể sinh đẻ như em cả. Không có người đàn ông nào đủ bao dung như vậy”.
Chị Nhung kinh ngạc nhìn vết sẹo trên bụng rồi lại nhìn tôi, há miệng rất lâu mới có thể thốt ra một câu: “Ninh, cái này…”.
“Lúc trước em ngại nên không kể cho chị”. Tôi cười, kéo áo xuống: “Giờ chị nhắc đến chuyện này nên em mới nói”.
“Chị xin lỗi”.
“Không sao đâu, chị không biết mà”
Chị Nhung vẫn áy náy nên cứ nói xin lỗi tôi mãi, cũng không bảo tôi số khổ nữa, chỉ nói nếu đã như vậy thì tôi cứ làm theo ý tôi muốn, tiếp tục hay dừng lại đều là quyết định của riêng tôi.
Tất nhiên là tôi nói tôi sẽ tiếp tục, chị Nhung lại hỏi:
“Sắp tới ra trường rồi, em đã có kế hoạch gì chưa?”.
“Tạm thời em chưa nghĩ ra gì cả, đi học đang vui, tự nhiên học xong cũng buồn, mà cũng chẳng muốn đi làm ở đâu cả. Chắc tại đi làm nhiều từ mấy năm trước nên giờ em hết tâm trạng háo hức muốn đi làm rồi”.
“Em có nghĩ tới làm người nổi tiếng không?”.
“Người nổi tiếng ấy ạ?”.
“Nghệ sĩ violin ấy. Chị thấy Vĩnh Nghiêm cũng có một công ty giải trí, em mà hoạt động trong lĩnh vực đó, được Nghiêm nâng đỡ thì kiểu gì cũng thành ngôi sao”.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành ngôi sao, cũng lười làm người của công chúng nên đáp: “Thôi, em không ham làm ngôi sao đâu, mệt lắm”.
“Không làm ngôi sao thì mày làm gì? Chẳng lẽ cứ ở cạnh Nghiêm mãi? Phải có niềm đam mê gì thì mới sống được chứ. Thành nghệ sĩ violin vừa kiếm được tiền, vừa được làm việc mày đam mê, chị thấy thế hợp lý còn gì”.
“Để em xem đã”.
Sau đó, tôi có nói lại việc này với Hoài, hỏi ý kiến của nó. Con bé vừa nghe xong đã lập tức ủng hộ tôi tham gia công ty giải trí của Nghiêm, trở thành nghệ sĩ Violin. Nó nói:
“Chị mà được lên tivi thì em nở mày nở mặt lắm luôn ấy. Sau này nằm trong phòng bệnh xem tivi, thấy chị, em có thể khoe với mọi người đó là chị em. Chị gái em là nghệ sĩ violin nổi tiếng. Trời ạ, nghĩ đến đã thấy phổng hết cả mũi rồi”.
Tôi bật cười: “Ủng hộ chị chỉ vì thế thôi hả?”.
“Còn vì anh Nghiêm nữa chứ. Chị với anh ấy yêu nhau mấy năm rồi, không có ai biết, nhưng nếu lỡ một ngày nào đó có người khác biết thì sao? Chị em mình là người nhà quê xuống đây, chẳng có gì trong tay cả, em nghĩ ít ra chị cũng nên có một cái gì đó để tương xứng với anh ấy. Để sau này hai người có cưới nhau thì người ta cũng sẽ gật gù là: Đấy, tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm yêu nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng đấy, thế mới xứng đôi vừa lứa chứ”.
Tôi không hy vọng về việc tôi và Nghiêm sẽ cưới nhau, cũng chẳng cần ai biết tôi có quan hệ với tổng giám đốc của Vĩnh Nghiêm. Nhưng có lẽ Hoài nói đúng, lặng lẽ đi bên cạnh anh ta như một chiếc bóng mấy năm nay cũng chẳng vẻ vang gì, tôi cũng cần tự bước chân ra ngoài ánh sáng, có chỗ đứng của riêng tôi.
Vì vậy, khi Nghiêm hỏi tôi muốn ra trường xong sẽ làm công việc gì, tôi đã nói với anh ta mình muốn làm một nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm. Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại tôi:
“Em có chịu được sự nổi tiếng không?”.
“Em nghĩ nghệ sĩ vĩ cầm không giống như các ca sĩ nổi tiếng đâu, ít Fan lắm, chắc là không áp lực lớn quá đâu”.
“Áp lực từ lứa Fan nhỏ tuổi thì ít, nhưng vĩ cầm là thể loại nhạc người trưởng thành thích nghe, Fan nhiều tuổi sẽ có. Việc bị Fan nam quấy rối, tiếp cận cũng có rất nhiều. Nếu em muốn đứng trên sân khấu, em cũng phải hiểu được điều đó”.
Tôi ôm lấy anh ta, ngả đầu gối lên lồng ngực quen thuộc của Nghiêm: “Em biết, em sẽ giữ vững lòng không thay đổi, với cả ở Hà Nội này không có Fan nào nào giàu hơn tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm cả, em đã tìm được người tốt nhất rồi”.
Anh ta vuốt tóc tôi, mỉm cười: “Cái miệng này càng ngày càng dẻo, sợ tối nay lại bị tôi phạt à?”.
“Hay là em chịu phạt trước được không?”. Ngón tay tôi lần mò đến thắt lưng Nghiêm, lần sâu xuống dưới, cảm nhận sự cứng rắn quen thuộc, cơ thể lại bắt đầu nóng lên: “Bây giờ chịu phạt một lần, buổi tối thêm lần nữa”.
Anh ta để mặc cho tay tôi chu du trên thân thể mình, yết hầu khẽ lên xuống vài lần, không buồn che giấu dục vọng trần trụi của bản thân. Nhiều năm rồi, chúng tôi vẫn ở bên nhau, chuyện ân ái cũng đã làm đi làm lại rất nhiều, nhưng không hiểu sao mỗi lần đụng chạm vẫn nhiệt huyết như những ngày đầu tiên, cảm xúc chưa từng phai nhạt.
Tôi trèo lên người anh ta vận động một lúc, Nghiêm lại đẩy tôi xuống, bế tôi vào phòng rồi lại tiếp tục con đường trèo lên đỉnh núi cao. Trong lúc sắp đạt đến thăng hoa, đột nhiên chuông điện thoại của anh ta reo lên, tôi theo phản xạ liếc màn hình mới thấy người gọi đến được Nghiêm lưu hai chữ Thùy Anh.
Mấy năm nay tôi vẫn biết bọn họ vẫn gặp nhau, tuy vợ chưa cưới của Nghiêm ở Mỹ nhưng bọn họ chưa bao giờ gián đoạn liên lạc. Cũng có vài lần anh ta bay sang đó, cũng chẳng rõ có lên giường với chị Thùy Anh hay không, nhưng thời gian đi kiểu gì sẽ kéo dài một tuần nửa tháng.
Tôi không có tư cách để hỏi, càng không muốn hỏi, nhưng giờ thấy chị ấy gọi lúc cả hai đang ân ái thế này thì cảm thấy hơi buồn cười. Tôi ngước lên nhìn Nghiêm, cũng thấy anh ta cúi xuống nhìn tôi, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
“Đợi một chút”.
Sau đó, không chờ tôi đáp đã rút ra, quấn một chiếc khăn tắm ngang hông rồi đi đến cửa sổ nghe máy:
“Alo”
“…”
“Tiệc tất niên cuối năm à? Ừ. Chắc là được. Để anh sắp xếp”.
“…”
“28 anh lên sân bay đón em”.
“…”
Nói thêm mấy câu nữa thì bọn họ cúp máy, khi quay lại, cả tôi và anh ta đều không còn hứng thú để tiếp tục ‘trận chiến’ ban nãy nữa nên Nghiêm cũng đi vào phòng tắm tắm rửa luôn. Lúc đi ra, anh ta mới lấy một hộp nhung màu xanh ra đưa cho tôi, coi như bù đắp:
“Em thử đeo cái này xem có hợp không? Tôi thấy nó nằm trong bộ sưu tập mới nên mua về, có lẽ hợp với em”.
Lòng tôi lạnh ngắt, tay mở hộp nhung ra, thấy trong đó là một chiếc nhẫn kim cương to bự lấp lánh, mà với kích cỡ thế này thì giá tiền chắc hẳn phải đến 10 con số.
Lẽ ra được tặng quà lớn như thế tôi phải vui mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao tôi không có cảm xúc gì cả. Tôi đeo viên kim cương vào tay, lại bày ra một nụ cười giả dối:
“Đẹp ạ. Vừa với tay em”. Tôi chu môi hôn vào má anh ta: “Cảm ơn anh, em thích cái nhẫn này”.
Nghiêm lặng lẽ quan sát ánh mắt tôi, chẳng rõ anh ta có bắt được tia cảm xúc gì không, nhưng anh ta không hề hỏi sâu thêm, chỉ nói: “Thích là được rồi. Ngủ một giấc đi. Tôi đến công ty giải quyết chút việc, có thời gian sẽ qua thăm em sau”.
“Vâng, anh đi đi”.
Sau đó, mặc dù không nói rõ là đồng ý hay không đồng ý, nhưng tôi vẫn được giám đốc công ty giải trí của Vĩnh Nghiêm mời về đầu quân cho họ khi mới tốt nghiệp xong. Tiếp theo chỉ một thời gian ngắn, dưới sự hậu thuẫn cực kỳ lớn của tập đoàn, mà nói trắng ra là Nghiêm, tôi nhanh chóng vụt sáng trên bầu trời nghệ thuật, trở thành một ngôi sao sáng chói chỉ sau một năm đứng trên sân khấu.
Đúng như Nghiêm nói, từ khi nổi tiếng, đàn ông theo đuổi tôi bắt đầu có rất nhiều, người quấy rối cũng rất nhiều, nhưng tôi vẫn chỉ một lòng với tổng giám đốc của Vĩnh Nghiêm, chưa từng phản bội anh ta.
Mà Nghiêm cũng không để tôi phải chịu thiệt thòi, ban đầu người trong giới thấy tôi non trẻ thì đều tìm lý do để vùi dập hoặc bắt nạt tôi, nhưng sau đó nhờ có sự ra mặt bảo vệ của anh Nhân nên không ai dám động đến tôi nữa.
Người trong giới đồn đại rằng tôi là bồ nhí của tổng giám đốc của Vĩnh Nghiêm, dù không bao giờ công khai, nhưng nghệ sĩ Vũ Ninh là người đầu tiên và duy nhất được tập đoàn bảo vệ như vậy nên dần dần bọn họ cũng tự biết ý dè chừng, có ganh ghét thì chỉ dám giấu trong lòng, không người nào dám lên mặt trước tôi.
Cũng nhờ vậy mà cánh cửa nghệ thuật của tôi càng ngày càng rộng mở, tôi cứ lặng lẽ bước đi trên con đường bằng phẳng và tươi sáng mà Nghiêm đã trải sẵn cho tôi. Nhưng đi cùng với sự nổi tiếng và chống lưng của tập đoàn Vĩnh Nghiêm thì cũng kéo theo một vài hệ lụy khác, ví dụ như mấy năm nay tôi không gặp lại chị Ngọc nữa, nhưng chị ta lại bắt đầu để ý đến tôi.
Nhà hát có một nghệ sĩ piano mới đến trẻ hơn tôi, nghe nói cô ta cũng được một thế lưng lớn ‘bảo kê’ nên từ lúc đến đã thấy tôi ngứa mắt, hết lần này đến lần khác tìm cớ gây sự với tôi.
Lúc đầu tôi mặc kệ, nhưng có một lần cô ta giả vờ vô tình hắt cả cốc nước nóng vào mặt tôi. Tôi cũng nổi khùng lên, túm tóc cô ta định trả đũa, nhưng cùng lúc này chị Ngọc cũng từ đâu xuất hiện, lôi tôi thẳng ra sau cánh gà tát cho tôi 3 cái nổ đom đom mắt:
“Mày tưởng mày là ai đấy? Gà ở quê được nếm tý mùi cám công nghiệp lại tưởng mình hóa phượng hoàng rồi đấy à?”
Tôi bị đánh đến chảy cả m.áu miệng, mất vài giây mới định thần lại được, cau mày nhìn chị ta: “Chị tự nhiên đánh tôi làm gì?”.
“Đánh để cho mày tỉnh ra đấy, không mày lại cứ tưởng cả cái Hà Nội này không ai dám đụng đến mày”. Chị ta phủi tay, nhìn tôi chằm chằm: “Biết con bé vừa rồi mày suýt nữa đánh là ai không? Người của tao mà mày cũng dám động vào à? Mày thử động vào nó một cái đi tao xem. Tao cho mày tuyệt đường ở nhà hát này luôn ấy chứ dám động à?”.
“À… Hóa ra là người của chị à? Chẳng trách cứ suốt ngày gây sự với tôi”. Tôi cười cười, liếm m/áu trên khóe miệng, vị tanh ngọt của m/áu khiến lòng tôi bất giác khó chịu: “Chị Ngọc, bây giờ không còn như ngày xưa nữa rồi. Tôi không phải người giúp việc cho ‘con trai’ chị. Chị không có tư cách gì đánh tôi”.
Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘con trai’ khiến chị ta càng tức đi.ên lên, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt quát: “Đúng là có được Nghiêm chống lưng có khác, vênh váo khác hẳn ngày xưa nhỉ? Ngày đó đã làm cách nào để trèo lên giường Nghiêm thế? Loại đàn bà miệng thì nói không dám với tới, không liên quan, luôn tỏ ra ngu ngơ nhưng lại âm thầm tính đủ trăm phương nghìn kế để bò lên giường của Nghiêm, thủ đoạn của mày cao siêu thật đấy. Tao còn phải phục sát đất”.
“Cũng như chị thôi. Lột trần truồng rồi trèo lên giường là được”.
“Mày…”.
“Đáng tiếc, tôi trẻ hơn chị, tôi có kỹ thuật tốt hơn chị nên mới giữ được anh ấy 7 năm nay. Chị già rồi, nhan sắc cũng xuống cấp rồi, tôi khuyên chị nên lui về dưỡng già bên cạnh bố anh ấy đi. Mẹ kế mà cả ngày chỉ nghĩ đến việc trèo lên người con chồng thì cũng có vẻ vang gì đâu”.
Lời nói của tôi quá cay nghiệt, chị ta đ/iên tiết định giơ tay lên đánh tôi lần nữa. Nhưng lần này tôi nhanh hơn một bước, lập tức tóm lấy tay của chị ta, lạnh lùng hất ra:
“Đừng có động vào tôi. Tôi nói rồi, tôi với chị không liên quan đến nhau, chị không có tư cách gì đánh tôi. Nếu chị còn đánh, tôi không ngại đánh trả đâu”.
“Mày giỏi. Mày giỏi lắm, con ranh”. Chị ta nghiến răng kèn kẹt, rồi đột nhiên cười lớn: “Mày nói mày trẻ hơn tao, kỹ thuật tốt hơn tao ấy à? Ừ, cứ cho là như thế đi, nhưng loại phụ nữ không thể có con như mày thì tư cách gì so sánh với tao? Tao đây 40 tuổi vẫn đẻ tốt, còn cái loại mày, ngay cả một đứa con cũng không có”.
“…”
“Mày tưởng mày vẻ vang lắm à? Nếu mày vẻ vang, giữ được Nghiêm tận 7 năm, vậy tại sao Nghiêm lại không cho mày sinh con? Câu trả lời chỉ có một thôi, loại hạ đẳng thấp hèn như mày không xứng đáng để sinh con cho gia đình tao, kể cả mày có cố chấp sinh đi nữa thì đứa bé cũng đừng mong sống. Mày nên nhớ mày chỉ là một con đàn bà để Nghiêm chơi, mày so với tao còn kém xa. Làm người phải biết vị trí của mình ở đâu, đừng có vênh váo sớm”.
Câu nói của chị ta như từng cái vả thẳng vào mặt tôi, cơ thể tôi bất giác cứng lại, mở to mắt nhìn chị ta mấy giây rồi mấy máy môi: “Chị nói cái gì?”
Thấy thái độ của tôi như vậy, chị ta cũng nhận ra mình vừa lỡ lời, lập tức giằng tay ra khỏi tôi: “Tai mày điếc à mà không nghe rõ. Không nghe thì thôi”.
“Tôi hỏi chị nói cái gì?”.
“Cút đi”.
Chị ta quay lưng vội vàng rảo bước đi khỏi, nhưng hễ cứ nhắc đến con thì tôi lại mất bình tĩnh, tôi cố chấp chạy theo chị ta, lôi chị ta lại: “Chị nói cho tôi biết, sao chị lại biết về đứa bé? Chị biết những gì về nó, mau nói cho tôi biết. Nói cho tôi biết”.
“Tao không biết gì hết. Buông tay ra, đừng có động vào tao”.
“Chị không nói tôi không buông. Chắc chắn chị biết về con tôi. Chị mau nói cho tôi biết, nếu không thì đừng có đi đâu cả”.
“Cái con đ.iên này”.
Chị ta cũng nổi nóng xô tôi, nhưng tôi giữ quá chặt, chị ta không vằng ra được nên bực mình túm tóc tôi đập vào tường bên cạnh. Tôi không kịp phản ứng, đầu óc choáng váng sắp ngã sấp ngả ngửa, cuối cùng phải buông tay chị ta.
Lúc đứng lên được thì chị Ngọc cũng đã không còn thấy bóng dáng rồi, tôi vội vàng định đuổi theo, nhưng chị Nhung cũng từ đâu xuất hiện, túm lấy tôi: “Ninh”.
“Chị buông em ra, em phải đi tìm chị ta, em phải hỏi rõ ràng”.
“Hỏi chuyện gì cơ? Đầu em đang chảy m/áu, đi sơ cứu đã, có chuyện gì đợi cầm m.áu rồi nói”.
“Không, em phải đi ngay bây giờ…”
Nói xong, tôi chạy một mạch ra sảnh lớn nhà hát, chạy cả ra đường nhưng không thấy bóng dáng của chị Ngọc đâu, gọi điện thoại cho chị ta cũng không liên lạc được.
Chị Nhung có lẽ lâu lắm rồi không thấy tôi như vậy cũng lờ mờ đoán ra được tôi muốn hỏi về chuyện gì, đành vừa lôi vừa kéo, lại vừa khuyên nhủ tôi đến bệnh viện xử lý vết thương trước. Tôi không chống cự được nên phải nghe theo lời chị ấy, đến bệnh viện chụp CT thì cũng may não không sao, chỉ phải khâu 2 mũi.
Chị Nhung cứ nhìn đi nhìn lại đầu tôi rồi thở dài: “May mà không vào mặt nhé, vào mặt thì đi tong cả sự nghiệp rồi còn đâu. Khâu 2 mũi thế này chắc cũng phải nghỉ một tháng mới lên được sân khấu”.
Lúc này, chị Nhung đã đóng cửa quán café và đi theo làm quản lý cho tôi, chị ấy nói có lẽ mình thích hợp với nghề này hơn, vừa có thể bảo vệ tôi, vừa có thể dìu dắt tôi đi trên con đường nghệ thuật mới.
Tôi biết chị Nhung lo cho mình nên đáp: “Em không sao đâu, nghỉ 1 tháng cũng được, ngày nào cũng chạy show mệt ơi là mệt. Có việc này tự nhiên lại có thêm thời gian nghỉ ngơi”.
“Cái con này, chả ai có tư duy như mày cả. Nãy chị vừa đến đã thấy bọn nó đồn ầm lên, bảo mày với con Thu Piano chọi nhau, rồi có một bà nào đến lôi mày ra cánh gà. Thế chuyện là thế nào? Bà nào đánh mày ra nông nỗi này”.
“Mẹ kế của anh Nghiêm”.
“Gì cơ?”.
“Cái bà mà em bảo với chị là bà ấy thích anh Nghiêm ấy”.
Tôi kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra cho chị Nhung nghe, bà ấy nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bảo chưa chắc chị Ngọc đã biết đứa bé bây giờ ở đâu, có thể chị ta chỉ biết tôi sinh con và không được gặp con mà thôi.
Tôi cười cười: “Chuyện em sinh con có rất ít người biết, chị ta biết được chứng tỏ chị ta có điều tra rồi. Chị ta còn nói em cố chấp sinh con ra thì đứa bé cũng đừng mong sống. Chị, chị ta nói như thế nghĩa là con em không còn sống nữa đúng không? 5 năm qua em làm mọi việc công cốc rồi đúng không?”.
“Không phải đâu, em đừng tin con mụ ấy”. Chị Nhung sợ tôi kích động, vội vàng ngồi xuống an ủi tôi: “Người biết đứa bé còn sống hay không chỉ có mình Nghiêm. Có thể con mụ đó nghe loáng thoáng ở đâu ra được rồi cố tình nói thế để chọc tức em, hoặc nó muốn chia cắt em với Nghiêm. Em đừng mắc bẫy của nó”.
“…”
“Ninh, nghe chị, bây giờ cứ bình tĩnh đã. Về sau đừng gặp lại con mụ đó nữa, em phải biết nó là địch chứ không phải bạn, lời của nó không đáng tin đâu. Đừng có dại tin lời nó rồi hỏng hết việc đấy”.
“Vâng, em biết rồi”.
Nói là nói thế nhưng sau đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy nếu chị Ngọc không hề biết về đứa bé, chắc chắn sẽ không dám khẳng định con tôi có quyền được sống hay không. Vả lại, chuyện tôi sinh con đã trôi qua 4 năm, nếu thật sự đứa bé vẫn còn tồn tại thì sao tôi có thể được an ổn đến tận bây giờ, còn có thể dựa vào Nghiêm để trở thành ngôi sao thế này được chứ?
Câu trả lời có lẽ chỉ có một mà thôi, gia đình của Nghiêm không còn cảm thấy mối nguy hiểm từ con trai của tôi nữa nên thời gian qua tôi mới có thể bình yên mà sống. Tôi đã không thể sinh đẻ, lại không có tư cách đặt chân vào gia đình hào môn, hơn nữa năm xưa chính Nghiêm là người ra tay xử lý gọn ghẽ chuyện tôi sinh con, cho nên bọn họ cho rằng tôi cũng chỉ là một kẻ được Nghiêm bao nuôi, không đáng lo ngại.
Duy chỉ có chị Ngọc là ngứa mắt nên mới đến tận chỗ tôi gây sự mà thôi!
Thông suốt được điều này, vết sẹo cũ trong lòng tôi lại như toạc ra, đau đớn đến m.á/u thịt trộn lẫn, tâm trạng tồi tệ tiêu cực không thể nào kiềm chế được.
Sau đó vài hôm thì Nghiêm đến chỗ tôi, thấy đầu tôi vẫn quấn băng gạc, anh ta mới ngạc nhiên hỏi:
“Em bị sao thế?”.
Lòng tôi oán hận như núi, nhưng ngoài mặt vẫn giả lả bình thản như không. Tôi cũng không muốn nói ra chuyện mình đã cãi vã với chị Ngọc, sợ lộ ra chuyện tôi đã biết về đứa bé:
“Hôm kia em bị ngã, đầu đập vào bậc thang nên phải khâu hai mũi”
“Kiểm tra kỹ chưa? Có ảnh hưởng gì nữa không?”.
“Không ạ. Chỉ rách tý da nên mới phải khâu thôi”. Tôi mỉm cười nhạt thếch: “Anh ăn gì chưa? Có muốn ăn gì trước không?”.
“Ban nãy có ăn rồi, giờ chỉ muốn ngủ một giấc”.
“Vâng. Thế để em đi chuẩn bị đồ tắm cho anh”.
Mấy năm qua tôi vẫn luôn giả vờ làm một người tình ngoan ngoãn của anh ta, ngọt ngào mỗi lần anh ta đến, chuẩn bị đồ tắm cho anh ta, lên giường làm đủ cách để anh ta thỏa mãn. Nhưng hình như Nghiêm luôn biết tôi không thật lòng nên lần nào tôi rúc vào ngực anh ta, anh ta cũng sẽ nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào đôi mắt tôi.
Ban đầu tôi còn lo sợ, nhưng dần dần cũng quen, còn tôi luyện cho mình một đôi mắt chỉ có nhu mì mềm yếu, không để lộ ra bất cứ toan tính vụ lợi nào.
Nghiêm cũng không muốn đào sâu chuyện này, mỗi lần nhìn xong anh ta đều sẽ ôm tôi, hôn lên môi tôi, rồi lại làm tình. Cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt bốn năm.
Hôm nay cũng vậy, anh ta tắm xong mới trèo lên giường sờ vết thương trên đầu tôi, hỏi tôi có còn đau không. Tôi lắc đầu cười: “Hết đau rồi, da thịt em nhanh lành lắm, không độc thịt như anh đâu. Có mỗi cái mụn ở lưng cũng viêm lên viêm xuống”.
“Đó là vì cứ khi nào nó sắp lành thì em lại cào nó rách ra đấy chứ. Sao giờ lại đổ cho tôi độc thịt rồi?”.
“Em cào á? Cào lúc nào nhỉ?”.
Anh ta cong cong khóe môi, lại nâng cằm tôi lên: “Nghĩ kỹ lại xem nào”.
Đúng thật là mỗi lần ân ái tôi đều sẽ cào lưng anh ta, vết mụn trên lưng Nghiêm cứ bắt đầu lành lại bị tôi cào rách, thành ra không thể nào liền được. Tôi tủm tỉm không nhận lỗi về mình, còn nói: “Đó là tại anh đồng ý để em cào đấy chứ? Không được thắc mắc”.
“Ừ, không thắc mắc”. Nghiêm cúi đầu hôn lên môi tôi, nụ hôn của anh ta ngọt ngào đến nồng nàn: “Tiếp tục cào đi”.
Hôm đó, tôi gần như đã dùng hết sức lực mình để đem đến thỏa mãn cho anh ta, không chỉ riêng một lần mà nhiều lần. Nghiêm thấy tôi bỗng dưng nhiệt tình như lửa còn nói đùa: “Em nên chụp lại CT đầu có bị sao không? Tôi thấy tự nhiên em nhiệt tình hơn hẳn mọi ngày. Muốn tôi c.hế/t ở trên giường đấy à?”
Tôi ngồi trên bụng anh ta, ra sức lắc lư: “Anh có tình nguyện không?”.
Nghiêm bóp chặt lấy eo tôi: “Cùng c.hế/t thì được”.
Có lẽ anh ta không hề biết rằng anh ta đã nói đúng, đêm đó tôi thật sự đã muốn anh ta c.hế/t ở trên giường, nhưng không phải bằng dục vọng mà là bằng d/ao.
Tới khi ân ái xong xuôi, Nghiêm mệt nên ngủ một giấc thật say, gương mặt lúc ngủ cũng đầy vẻ thỏa mãn.
Tôi thì thao thức mãi không ngủ được, lời nói của chị Ngọc cứ như thôi thúc trong đầu óc tôi, khiến tôi rơi vào vòng xoáy hận thù và đau khổ không cách nào rút chân ra được. Tôi như chìm vào bóng đêm của hận thù và đau đớn, cảm xúc tiêu cực cứ dồn nén, dồn nén rồi căng ra, chỉ chực đứt phựt một cái. Tôi nghĩ tôi đã bị điên rồi, nếu như không ép được anh ta nói ra, thì tôi thật sự muốn gi.ế/t chế/t Nghiêm.
Tôi căng thẳng chờ đợi đến khi hơi thở người bên cạnh đã đều đều ngủ say rồi mới lẳng lặng đưa tay xuống gối, nhẹ nhàng rút con d/ao đã chuẩn bị sẵn ra, đặt mũi da/o lên ngực trái của Nghiêm.
Tôi muốn đánh thức anh ta dậy, buộc anh ta phải nói rõ con trai tôi đang ở đâu, nhưng tôi lại không có can đảm, đầu óc như quay mòng mòng như bị ma quỷ điều khiển, lại bị thôi thúc bởi lời chị Ngọc nói nên từ định ép buộc chuyển thành muốn giế.t người.
Tôi muốn Nghiêm thấu hiểu cảm giác đau đớn khi bị g.iế.t, cũng là thấu hiểu cảm giác năm ấy của con trai tôi.
Nhiều năm rồi, tôi cứ sống giả dối vật vờ như người vô hồn, ban ngày thì cười cười nói nói, ban đêm hoan lạc ân ái với kẻ thù của tôi, sức chịu đựng cũng có giới hạn, chỉ có mình tôi biết sau khi gỡ bỏ lớp mặt nạ ấy, gương mặt tôi có bao nhiêu vặn vẹo đau đớn.
Tôi định g.iế/t Nghiêm trước, sau đó là tự chấm dứt sinh mạng tôi, kết thúc tất cả mọi đau đớn ở kiếp này mà tôi đã phải chịu đựng. Thế nhưng, đứng trước sinh mạng của một người thì tôi vẫn là một kẻ hèn nhát, ban đầu quyết tâm là thế mà khi đặt d/ao lên ngực anh ta, tôi mãi không thể ra tay được.
Tôi cứ phân vân như vậy cho đến khi tiếng loa phát thanh của phường đột nhiên reo vang, âm thanh khiến tôi giật bắn mình, vội vàng thu lại d/ao rồi lập tức nằm xuống giường. Người bên cạnh hình như cũng tỉnh dậy, khẽ cựa mình ngay lúc đó.
Nghiêm quay sang ôm tôi vào lòng, tay tôi thì lại ôm con d/ao, anh ta lẩm bẩm nói: “Ninh, có một vài việc nếu không làm khi trời tối, đợi trời sáng làm thì sẽ không kịp đâu”.

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN