Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 6


Tôi không biết trên hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh kia có ngôi sao nào là mẹ tôi, chị Linh, hay mẹ nuôi không? Người ta thường nói người chết đi sẽ biến thành một ngôi sao. Gió biển rất lớn, sao trên trời càng sáng rọi xuống căn buồng nhỏ. Bên ngoài bình yên chỉ có tiếng dế kêu, nhưng bên trong phòng ám muội những tiếng da thịt. Lâm siết lấy tôi, như một con thú hoang lao vào xâm chiếm không thương tiếc. Chẳng mấy chốc quần áo trên người tôi đã bị anh ta lột sạch. Tôi có dính thuốc nhưng không quá nhiều, cơ thể cố gắng nương theo anh ta bởi bản thân tôi không có bất cứ kinh nghiệm nào trong chuyện giường chiếu. Lúc này tôi hoàn toàn làm theo bản năng, khi anh ta hôn tôi, tôi cũng biết dùng lưỡi quấn chặt lấy anh ta, thân dưới của mình cũng hơi mất kiểm soát quặp lấy Lâm. Lâm đã không còn là chính mình, áp người vào người tôi. Da thịt anh ta nóng như lửa, hơi thở cũng nóng bỏng phảng phất cả mùi rượu. Trên cơ thể tôi không một nơi nào không vương dấu vết của Lâm. Nửa sườn mặt anh ta được ánh trăng rọi vào, không thể phủ nhận rằng đẹp đến khó tin

Đây là lần đầu tiên của tôi nên khi anh ta không còn khống chế được cơ thể gấp gáp xâm chiếm cơ thể, chiếc màng mỏng cũng chặn lại. Giây phút ấy tôi đau đớn như muốn xé toạc thân dưới ra thành hai nửa nhưng cổ họng không phát ra bất cứ tiếng than nào. Tôi lẳng lặng ngửa mặt nhìn lên trần nhà, từ từ cảm nhận cơn đau như chết đi sống lại bỗng nảy sinh một khoái cảm lạ kỳ. So với tất cả những nỗi đau tôi phải chịu thì cơn đau này có là gì. Thậm chí khi từ từ cảm nhận nó, tôi còn mơ hồ nghĩ thế này thật tốt, cảm ơn ông trời còn chút tình nghĩa sót lại khi bao năm bôn ba ở đời tôi chưa từng bị ai cưỡng hiếp.

Đêm ấy, không chỉ là một lần mà Lâm làm tới ba lần, cho tới khi kiệt sức mới buông tôi ra, nhắm nghiền đôi mắt lại. Đợi đến khi nghe được tiếng thở đều đều tôi mới bật dậy, lê cơ thể loã lồ xuống chân giường tắt máy quay. Điện thoại không có sóng, nhưng video vẫn lưu được trên icloud. Tôi nhét điện thoại vào túi, ngồi bó gối nhìn ra bầu trời.

Thực ra, tôi cũng không thể phủ nhận những việc đáng khinh mà tôi đang làm. Nhưng tôi không hối hận, cũng không hề tiếc nuối. Tôi không phải là một nữ sinh giống như Yến, có thể vô tư sống phần đời của mình, yêu đương, kết hôn, sinh con sống một cuộc đời an yên. Từ lúc chị Linh chết, trái tim tôi cũng như đã chết theo. Nếu không vì mối hận thù có lẽ tôi cũng sẽ chọn cái chết, kết liễu cuộc đời mình, kết thúc mọi giày vò kiếp này phải chịu. Hận thù là động lực để tôi sống đến ngày hôm nay, nếu không tìm cách trả thù, tôi vĩnh viễn không có cách nào sống tiếp. Những việc đáng khinh này, so với việc mẹ anh ta làm… cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, đáng là gì? Tôi liếc nhìn đống vỏ thuốc trong túi xách, công dụng thật bất ngờ, quả là hàng đắt trên web đen, bỏ tiền ra cũng không uổng phí.

Lâm ngủ không quá lâu, ngay từ khi biết mình dính thuốc Lâm vẫn không ngừng muốn thoát khỏi đây, chẳng qua do công dụng của thuốc cấm quá mạnh anh ta bị khuất phục nên khi trời mới lờ mờ sáng anh ta cũng cựa mình rồi lặng lẽ ngồi dậy. Sắc trời âm u, gương mặt anh thoáng chút bần thần. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, lại liếc nhìn đốm m/áu đỏ trên chiếc ga giường trắng ánh mắt bỗng trở nên u ám và thất vọng tràn trề. Tôi xoay người đi để anh ta mặc quần áo, sau đó bình tĩnh đợi anh ta cất lời. Cuối cùng rất lâu sau tôi cũng nghe được tiếng anh ta cất lên trong không gian tĩnh mịch:

– Nói đi! Em muốn gì?

Tôi há miệng đang định lên tiếng, nào ngờ anh ta nói tiếp:

– Chuẩn bị chu đáo không một chút sơ hở, kế hoạch hoàn hảo như vậy, nói cho tôi nghe, mục đích của em là gì?

Lâm không chửi, không mắng, nhưng toàn bộ lời nói đều mang theo sự lạnh lùng, khác hẳn với thái độ trong vài ngày qua, lạnh đến thấu xương. Tôi hiểu, giờ phút này tôi không thể quay đầu được nữa nên hỏi lại:

– Vậy thầy nói xem mục đích của em là gì?

Anh ta cười nhạt:

– Tôi không rảnh ngồi đoán tâm ý người khác, muốn thế nào thì nói thẳng ra.
– Muốn thầy cưới em!

Vẻ mặt Lâm hoàn toàn lạnh lẽo, giống như câu trả lời đã được dự liệu sẵn, anh ta im lặng nhìn tôi một lúc rồi nói:

– Lý do gì tôi phải cưới em?

Tôi nhìn những giọt m/áu vẫn mang sắc đỏ trên nền ga trắng đáp:

– Đây là lần đầu tiên của em… em tin thầy là người sống có trách nhiệm.
– Vậy sao?
– Ngoài ra, toàn bộ chuyện đêm qua em đều ghi lại làm bằng chứng. Thầy là Đảng viên, lại sắp được lên phó khoa, cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp đến giờ không lẽ giờ thầy chấp nhận để sự nghiệp tiêu tan?

Lâm gật đầu bật cười:

– Rất tốt!

Rõ ràng anh ta cười nhưng tôi lại có cảm giác xa cách muôn trùng. Cả người tôi hơi run lên, nhưng rất nhanh tôi đã ổn định lại tâm lý. Quả thực nếu tôi là anh ta tôi cũng rất khinh bỉ mình nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều như thế. Cảm xúc của anh ta thế nào không quan trọng bằng mục đích của tôi. Tôi nắm chặt lấy điện thoại, hít một hơi:

– Trong này là video!
– Nhìn không ra, một cô sinh viên ngây thơ như em lại có thủ đoạn cao siêu đến vậy. Nhưng Diệp Anh, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng của một đời người. Giở thủ đoạn để ép tôi cưới em, em không cảm thấy cách này vừa ngu ngốc vừa ấu trĩ à? Tôi có thể không cần đến sự nghiệp nữa, cũng có thể không cần danh tiếng, em không nghĩ đến điều đó sao?

Thật ra tôi đã nghĩ đến điều này, đã từng đắn đo thiệt hơn, nhưng trinh tiết của đời con gái, hạnh phúc của tôi không còn quan trọng từ lâu. Tôi gần như đánh cược hết những gì mình có vào chuyện này. Một ăn cả, hai ngã về không! Tôi đáp:

– Em đã từng nghĩ đến, nhưng dù thầy không tin em vẫn muốn nói em thật sự thích thầy, thích ngay từ lần đầu gặp tiên. Nhưng thầy quá hoàn hảo, cũng quá tốt đẹp và tử tế. Không dùng cách này, em không có cách nào để có được thầy cả.

Tôi còn chưa nói dứt câu Lâm đã ngắt lời:

– Diệp Anh! Em nhầm rồi.

Tôi không biết ý anh ta “nhầm” ở câu nói nào, vốn đang định tiếp tục nói dối, anh ta lại nói:

– Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc vì sao lại muốn cưới tôi đến mức phải giở những thủ đoạn này. Người như em chắc chắn không thiếu sự lựa chọn.

Anh ta năm nay ba mươi tuổi, có đủ sự chín chắn và từng trải, một hai câu nói dối khó mà thuyết phục được anh ta. Thế nhưng tôi cũng không thể nào nói rằng vì hận thù, vì tôi là cô bé năm ấy bị mẹ con anh ta mang đến đủ sự đau khổ và giày vò, phá tan nát cả gia đình, khiến chị em tôi biến thành trẻ mồ côi cuối cùng thì âm dương cách biệt. Tôi ngước lên nhìn anh ta, chậm rãi đáp:

– Ngày hôm đó em thấy mẹ thầy đi Maybach đến trường đưa cơm cho thầy. Chỉ cần nhìn thôi em cũng hiểu gia thế nhà thầy cỡ nào. Phải! Em thừa nhận em là một đứa tham vọng và toan tính. Từ lúc đó em đã lên mọi kế hoạch để quyết tâm có được thầy. Thầy có người yêu cũng được, chưa kết hôn là được, em không bận tâm nhiều miễn là có thể bước chân vào thế giới của những người giàu có. Thầy vừa giỏi vừa có tiền, có thể cho em cuộc sống đầy đủ, sống cũng chẳng cần phải nghĩ suy gì, đến đời con cháu cũng được sung sướng, được ngẩng mặt lên với đời. Thầy là mơ ước của bao nữ sinh, chẳng phải người được thầy cưới sẽ hết sức hãnh diện sao? Làm gì có sự lựa chọn nào tốt như vậy? Cả đời em chưa từng mơ đến Kia morning chứ đừng nói đến Maybach, em muốn đổi đời là thật, nhưng thích thầy cũng là thật!
– Nếu như tôi nhất quyết không cưới em, em định thế nào?
– Vậy thì đoạn video kia sẽ nhanh chóng được phát tán trên mạng. Kiểu gì cũng là một vết nhơ của thầy không thể rửa được. Mạng xã hội giờ như con dao hai lưỡi, một Đảng viên sống truỵ lạc thì còn ra thể thống gì? Còn về hôn nhân của thầy, cứ cho là chị Nguyệt tha thứ cho thầy, nhưng còn gia đình chị ấy, cả một tập đoàn thép lớn như vậy lại có con rể ngoại tình sát ngày đính hôn họ có chấp nhận nổi không, hôn nhân của hai người có chịu nổi áp lực dư luận không? Em chỉ là một cô nữ sinh mồ côi không cha không mẹ, suy cho cùng em cũng chẳng mất gì nhiều, nhưng thầy còn gia đình, còn bạn bè, danh dự, công việc và cả trăm mối quan hệ.
– Em chắc chắn sẽ đăng đoạn video này lên mạng? Em đã nghĩ kỹ chưa, có biết hậu quả không?
– Chắc chắn, em sẽ phát tán khắp các trang mạng xã hội không thiếu một trang nào, hậu quả đâu phải mình em chịu, còn có thầy kia mà!! Đăng đoạn video này lên, em mất một thầy mất đến mười. Thầy có nhiều thứ hơn em, xuất thân địa vị cũng khác hẳn em!!

Lâm không hề nói thêm bất cứ một lời nào, ánh mắt càng lúc càng u ám, nặng nề sau đó lại giống như suy nghĩ, đắn đo và phân vân. Tôi biết mình đã làm ra loại chuyện này thì không còn cơ hội quay đầu, nếu đã vậy thì bình tĩnh chấp nhận, dù cho anh ta nhìn tôi, tôi cũng chỉ có thể ngẩng đầu. Nghĩ cho cùng đây đã là gì, cũng mới chỉ là bước khởi đầu trong kế hoạch của tôi. Anh ta ra vẻ gì chứ, mẹ con anh ta quên mất nỗi đau của gia đình tôi nhưng tôi một giây cũng không quên.

Bên ngoài trời đã sáng hơn chút, gió lùa qua khe cửa chật hẹp len vào buồng. Lâm có lẽ không còn muốn ngồi ở đây thêm một giây phút nào nữa nên bước xuống giường đi về phía cửa lạnh nhạt nói:

– Giờ mở cửa được rồi chứ?

Tôi loạng choạng đứng dậy, nơi thân dưới đau đớn và run rẩy không ngừng nhưng vẫn phải cố gắng nén lại để mở cửa cho Lâm. Khi cánh cửa vừa hé ra, một luồng ánh sáng cũng chiếu vào, tôi quay đầu định thu dọn tàn cuộc không ngờ va phải chiếc túi xách để trên đầu giường. Từ trong túi xách, một viên thuốc tránh thai khẩn cấp cũng rơi ra. Tôi ngước lên cũng thấy Lâm khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm viên thuốc tránh thai khẩn cấp trên nền đất. Trong phút chốc tôi nghe được tiếng anh ta hít thở rất mạnh, giống như đang cực lực đè nén một thứ gì đó xuống, cuối cùng tôi nghe được tiếng anh ta cười:

– Giỏi lắm.

Người tôi bỗng như trong hầm băng đi ra, cúi xuống nhặt viên thuốc lên. Khi tôi mấp máy khoé môi định bịa ra lý do để giải thích thì anh ta đã lạnh nhạt nói:

– Không cần mất công nghĩ lý do, đằng nào tôi cũng sẽ lấy em.

Nói xong Lâm cũng bước ra ngoài, tôi không kìm được khoé môi nhếch lên. Tuy rằng hơi phũ, nhưng câu nói cuối cùng chính là điều tôi muốn nghe nhất. Bên ngoài thấy Lâm vẫn chưa rời đi, anh ta đứng dưới gốc cây xoan trước sân nhà. Những bông hoa xoan theo cơn gió biển rơi lả tả xuống sân, vương lên cả mái tóc Lâm. Trong phút chốc tôi bỗng nhớ đến năm ấy sau khi mẹ tôi mất, mỗi sáng anh ta đều đứng trước cây hoa xoan ngay hồ cá, đợi khi ba chị em tôi đeo giày lại sải bước trên lớp lớp đóa hoa rụng cầm theo mấy món đồ ăn sáng lén lút nhét vào cặp treo trên xe đạp cho chúng tôi. Thế nhưng ngày hôm nay của tôi và anh ta đã ở hai thế giới khác nhau, anh ta không biết tôi, còn tôi hận thù càng thêm chồng chất.

Tôi bóc viên thuốc tránh thai dứt khoát uống. Không có thai là điều tiên quyết trong kế hoạch trả thù của tôi, tôi không muốn mầm mống sống giữa tôi và những kẻ tôi hận xuất hiện trên đời này. Uống xong tôi dọn dẹp sau đó lên nhà chính thắp cho mẹ tôi nén hương rồi mới ra ngoài khoá cửa lại. Lúc này Lâm đã không còn ở sân, chỉ còn chiếc xe đạp vẫn dựng gốc hoa xoan. Nhìn thấy xe đạp, lòng tôi chợt trào dâng một cảm xúc rất lạ. Tôi quay đi nhìn lại ngôi nhà một lần, sau đó mới trèo lên xe đạp đạp về phía khách sạn. Trên bầu trời không gợn chút mây, chỉ thấy một màu xanh thăm thẳm, tia mặt trời đầu tiên rọi xuống dòng sông bên đường lấp loáng như pha lê. Về đến khách sạn tôi mới biết Lâm vẫn chưa về. Đảo nhỏ xung quanh là nước anh ta chắc chắn không thể đi lạc, tôi cũng chẳng cần phải lo lắng cho kẻ thù của mình đến vậy nên định về phòng. Có điều mới đi được đến giữa hành lang cũng thấy thầy Trình đi xuống. Thấy tôi thầy Trình không có chút ngạc nhiên nào mà hỏi tôi:

– Diệp Anh! Thầy Lâm đâu? Không về chuẩn bị đồ để trưa nay lên tàu sao?

Không hiểu sao đêm qua tôi và Lâm không về, thái độ của thầy Trình vẫn bình thản như vậy, giống hệt như đã biết trước kết quả, nhìn thái độ bình thản ấy thầy Trình tôi bỗng thấy gờn gợn sóng trong lòng. Từ lần đầu tiên gặp lại mụ dì ghẻ, phát hiện ra thân phận của Lâm, cho tới chuyện đi đảo và chuyện đêm qua thì lần nào hình như cũng có sự liên quan đến thầy Trình. Nhưng liên quan hay không giờ tôi cũng không thể nghĩ thêm nữa, đạt được mục đích rồi cũng coi như trời đang giúp tôi.

Tôi lên phòng nằm ngủ một giấc đến mười giờ mới dậy chuẩn bị đồ. Trưa chúng tôi ăn cơm tại khách sạn rồi mới xuống tàu. Lâm không biết đã về từ bao giờ, hành lý xếp gọn gàng để dưới hiên khách sạn. Suốt bữa cơm anh ta không nói gì chỉ có thầy Trình và Nam nói chuyện. Cho tới khi xuống tàu, thầy hiệu trưởng và mấy đứa trẻ theo xe túc túc ra cảng tiễn chúng tôi, tôi mới thấy Lâm mở lời. Anh ta xoa đầu lũ trẻ cười cười, dặn chúng có điện rồi gắng học cho tốt sau đó quay sang thầy hiệu trưởng nói lần tới sẽ mang máy tính và máy chiếu ra lắp đặt cho trường. Khi chào tạm biệt bọn trẻ, tôi cũng cảm thấy lưu luyến không rời. Lúc bước qua cầu lên tàu thầy hiệu trưởng vẫn không ngừng cảm ơn chúng tôi. Nhưng dù lưu luyến vẫn phải rời đi. Lên đến tàu, con tàu nổ máy quay đầu rẽ sóng tôi vẫn nhìn thấy bóng lũ trẻ ở xa xa. Nước biển ào ào quét ngang tầm mắt, sóng biển tung bọt trắng xóa phía đuôi tàu, trời và biển bao la vô tận càng khiến tàu thêm nhỏ bé. Hàng trăm ngàn năm nay, không biết biển cả đã bao lần chứng kiến cảnh ly biệt, chứng kiến bao lần đổi thay. Thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh như vậy, nhưng nỗi đau lại chẳng thể quên.

Tàu vào đến đất liền trời chuyển sang chiều, khi về đến Hà Nội thì bắt đầu xẩm tối. Khác hẳn với cảnh yên bình ở đảo, về đến Hà Nội tôi đã cảm thấy bầu không khí tấp nập và xô bồ. Đường tắc, xe di chuyển từ ngoại thành về với tốc độ hết sức chậm chạp. Thầy Trình vừa lái xe vừa nói chuyện với Lâm để giết thời gian. Tôi không hề chú ý tới câu chuyện của họ cho tới khi tôi nghe được tiếng thầy Trình hỏi:

– Sắp tới cậu và Nguyệt đính hôn, muốn quà gì nào tôi còn biết đường tặng?

Tôi lén nhìn sắc mặt Lâm qua gương chiếu hậu, thật không may cho tôi khi ấy anh ta cũng nhìn thẳng vào gương. Lâm không đáp, sắc mặt tối sầm lại. Tôi là kẻ thứ ba chen chân vào tình yêu của Lâm và Nguyệt, họ đẹp đôi như vậy lẽ ra phải dành cho nhau, kết hôn cùng nhau nhưng tôi lại từ đâu xuất hiện khiến họ đứt gánh giữa đường. Nếu nói tôi là tội đồ trong mối tình đẹp đẽ ấy cũng không sai nhưng biết trách ai bây giờ, có trách thì nên trách mẹ anh ta! Gia đình bà ta nên có cô con dâu như tôi chứ không phải cô con dâu giàu có hoàn hảo như Nguyệt. Xứng đáng mà! Thầy Trình thấy Lâm không đáp thì trêu:

– Mỗi cái đính hôn kết hôn thôi cậu cứ lần lữa mãi, mình đàn ông không sao nhưng con gái người ta có thì. Cậu không đính hôn có khi Vân em gái Nguyệt và Khánh lại kết hôn trước ấy chứ! Cậu Khánh ấy ngày xưa học cùng trường đại học luật với tôi, bằng tuổi tôi với cậu nhưng đã làm chủ công ty luật Duy Khánh rồi. Mấy năm nay công ty của cậu ta được tập đoàn thép Việt An chống lưng nên ngày càng vững mạnh. So ra cậu với cậu ấy giỏi một chín một mười, lại sắp cùng nhau làm rể nhà tập đoàn thép Việt An. Số đã sướng đi đâu cũng sướng, mỗi tôi cứ lẹt đẹt, giậm chân mãi một chỗ như vậy.

Những lời thầy Trình nói khiến tôi sững lại, ban đầu là việc Lâm kết hôn với Nguyệt bị trì hoãn, nhưng thứ khiến tôi sững sờ hơn cả là việc nhắc đến Khánh! Công ty luật Duy Khánh chính là công ty của Khánh, không ngờ rằng anh lại sắp kết hôn với em gái của Nguyệt. Tôi và Khánh quen nhau cách đây hơn cả chục năm, ngay từ khi Khánh mang những đồng tiền lẻ cầu xin đám bảo kê dưới chân cầu Bãi Cháy chuộc tôi tôi đã luôn coi anh như một người anh, một người tri kỷ thân thiết. Sau này về đảo Khánh vẫn luôn giúp đỡ tôi đủ mọi mặt, lúc tôi học lớp mười hai Khánh đã đi làm. Tháng nào về anh cũng mang cho tôi rất nhiều sách vở, đề thi thử bắt tôi làm. Không có sóng điện thoại, tôi chỉ có thể chờ anh về trực tiếp chữa bài cho tôi. Thời gian ấy Khánh mới mở công ty được một hai năm, khó khăn đủ đường nhưng chưa lần nào anh thất hẹn, đều đặn mỗi tháng lặn lội từ Hà Nội về đảo, tranh thủ một hai ngày cuối tuần ôn thi cho tôi. Đến khi tôi đỗ đại học mẹ tôi đổ bệnh, Khánh là người dẫn tôi lên Hà Nội, tìm nhà trọ cho tôi, học phí năm đầu tiên cũng là anh bỏ ra đóng. Mấy năm nay mẹ tôi nằm viện triền miên, tôi bươn trải làm thêm gửi tiền về cho mẹ chữa bệnh, công việc dịch thuật nhàn hạ mà lương cao thực ra cũng là Khánh tìm giúp tôi. Giữa cuộc đời truân chuyên khổ sở nhuốm màu đen tối này, Khánh chính là ánh sáng duy nhất khiến tôi có niềm tin vào cuộc đời. Từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn luôn thần tượng anh, coi anh là hình mẫu để tôi phấn đấu. Tôi không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, nhưng bỗng thấy Hà Nội càng lúc càng chật chội, chật chội đến khó thở!

Lê lết mãi cuối cùng xe cũng về đến trường, Lâm và thầy Trình lên phòng chuyên môn để làm báo cáo. Nam về ký túc xá còn tôi trở về phòng trọ. Bầu trời Hà Nội rất tối, do ô nhiễm ánh sáng nên không nhìn thấy rõ được những ngôi sao như trên đảo. Khi đi đến đầu dãy nhà trọ tôi cũng khựng lại khi thấy Khánh đang đứng chờ mình. Rõ ràng chuyến đi đảo chỉ vỏn vẹn gần một tuần, thế nhưng không hiểu sao nhìn thấy Khánh tôi chợt thấy như cách xa cả vài năm. Anh cầm theo túi xách mà lần trước tôi quên trên xe tiến về phía tôi rồi nói:

– Đồ của em mà bây giờ mới mang trả cho em được.
– Anh chờ em ở đây lâu chưa?
– Cũng mới thôi. Em cầm lấy túi xách đi, ở trong đều là đồ quan trọng.

Túi xách này ở trong chỉ có vài bộ quần áo và ít tiền lẻ, tôi chưa kịp nhớ ra có thứ gì quan trọng Khánh đã bảo:

– Xin lỗi em vì hôm trước sợ nước dính vào túi nên anh đã bỏ ra xem. Trong này có tập hồ sơ sổ đỏ và di chúc của mẹ em để lại. Mẹ em để lại mảnh đất cùng ngôi nhà ở đảo cho em, còn có một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên em, không nhiều nhưng đủ để dùng đến lúc ra trường. Tuy là vậy nhưng sổ đỏ muốn sang tên em vẫn cần ra văn phòng luật làm thêm thủ tục. Mấy chuyện này đơn giản, anh giúp được.

Nghe Khánh nói, tôi vô cùng bất ngờ, hai tay run rẩy rút túi hồ sơ ra. Bên trên vẫn còn nét chữ của mẹ tôi. Tôi cố gắng không khóc, nhưng cổ họng nghẹn ngào không thể nói ra bất cứ lời nào. Mẹ nuôi của tôi, cho tới lúc mất đi vẫn dành cho tôi những thứ bà có. Sổ đỏ, sổ tiết kiệm không để lại cho em trai mẹ mà lại đem cho tôi. Vậy mà lúc về, tôi cũng chỉ thắp cho mẹ nổi một nén hương, ngày mẹ mất cũng không kịp gặp lần cuối. Khánh thấy tôi như vậy thì nói:

– Mẹ em nuôi em nhưng luôn coi em như con ruột. Tâm nguyện của dì chỉ mong em sống thật tốt, thật hạnh phúc.

Sống thật tốt, thật hạnh phúc? Tôi cúi đầu cảm thấy thật bất hiếu, ngay cả tâm nguyện giản đơn như vậy cũng không thể thực hiện nổi. Cuộc đời này vốn dĩ đã khổ đau, không còn bất cứ ai tôi có thể hạnh phúc sao.

– Diệp Anh. Anh có chuyện muốn nói với em.

Tôi ngước lên nhìn Khánh, dưới ánh đèn đường sượt qua tôi bỗng cảm thấy nửa gương mặt Khánh đầy hận thù. Ngay lúc ấy tôi bỗng thấy hoang mang nhưng nhanh chóng gạt đi. Nhìn sắc mặt của Khánh tôi cảm nhận được anh sắp nói một chuyện quan trọng gì đó. Nhưng qua chuyện đêm qua giờ tôi không dám nghe, không muốn ôm thêm hy vọng rồi lại chùn bước, thế nên không đợi anh nói hết câu đã ngắt lời:

– Hôm nay em đi đảo về mệt rồi có chuyện gì để ngày mai nói được không?
– Anh sợ nếu không nói hôm nay thì sẽ không kịp nữa.
– Không có gì là không kịp cả. Em về phòng trọ đây.

Nói rồi tôi xoay người đi thật nhanh về phía nhà trọ, nhưng mới đi được nửa đường Khánh đã chạy đuổi theo túm tay tôi giọng điệu vô cùng kiên quyết:

– Diệp Anh! Anh biết em biết Lâm là con trai của bà Phượng rồi. Nhưng anh mong em đừng làm điều gì dại dột. Chuyện trả thù anh sẽ giúp em được không?
– Anh không cần giúp em, đây là ân oán của gia đình em em không muốn kéo anh vào. Bao năm nay em nợ anh quá đủ rồi, chuyện này em tự lo.
– Tự lo gì chứ? Em biết thừa là anh thích em mà, anh chờ đợi…

Tôi không thể nghe thêm tiếp tục ngắt lời:

– Anh đừng nói những lời này bất cứ một lần nào nữa. Không phải anh sắp kết hôn với con gái chủ tịch tập đoàn thép Việt An à, còn nói thích em để làm gì. Khánh, anh là người duy nhất tốt với em sau mẹ nuôi, bấy nhiêu chuyện anh làm cho em, hi sinh vì em đã khiến em cảm thấy mắc nợ anh quá nhiều rồi. Thật lòng, em mong anh sẽ hạnh phúc, anh nhìn xem, anh giỏi giang như vậy, tuấn tú như vậy người như cô ấy mới là người xứng đáng với anh.

Khánh bất ngờ nhìn tôi, có lẽ anh không nghĩ tôi lại biết chuyện này, hai tay anh siết lại một lúc mới nói:

– Chẳng lẽ từ khi em trưởng thành đến giờ em vẫn chưa từng cảm nhận được anh thích em sao? Mọi việc anh làm cho em đều mong chờ đến tương lai sau này của hai đứa mình. Kết hôn với Vân thực ra cũng bởi anh có lý do khác, anh không yêu cô ấy còn chuyện anh nói với em thì em hãy tin chắc chắn anh có thể giúp em trả thù. Đợi anh được không?

Có những chuyện sớm một chút sẽ không hài hòa, muộn một chút lại thành bỏ lỡ. Thực ra tôi cũng biết bản thân mình thích Khánh nên khi nghe tin anh lấy người khác trái tim cũng nhói lên. Một người đàn ông như vậy có ai mà không thích? Nhưng thích thì sao chẳng phải anh vẫn sắp kết hôn đấy sao? Thích thì sao, bản thân tôi tôi không thể dẹp bỏ hận thù để yêu đương. Làm sao tôi có thể sống yên ổn, vui vẻ khi cái ch/ết của mẹ tôi giằng xéo tâm can đến tận bây giờ, làm sao tôi có thể an phận làm vợ anh khi nghĩ đến việc vì mụ đàn bà ấy mà chị tôi bị cưỡng bức, bị bán đi, bị sẩy thai và chết trong cô độc, làm sao tôi có thể hạnh phúc nổi khi em trai tôi không rõ sống ch/ết, lưu lạc ở chốn nào giữa thế gian rộng lớn này? Tôi không thể chờ đợi Khánh, chuyện đêm qua giữa tôi và Lâm đã cắt đứt hết thứ gọi là tình yêu đôi lứa. Tôi lắc đầu đáp lại:

– Khánh, em và Lâm… đã ngủ với nhau rồi, em chắc chắn phải lấy anh ta. Anh cũng sắp kết hôn, giữa chúng ta chỉ nên tồn tại quan hệ anh em, em coi anh như anh trai, như tri kỷ.

Khánh bàng hoàng nhìn tôi, bàn tay dần trượt xuống khoé môi anh mấp máy từng chữ:

– Diệp Anh, sao lại làm như vậy. Em còn cả một tương lai phía trước, không phải anh cũng nên lấy người mình yêu.
– Em không cần tương lai, em chỉ cần trả thù.
– Em không nghĩ tới những tháng ngày sau này sao? Một cuộc hôn nhân không tình yêu chỉ đầy rẫy hận thù, vứt bỏ tương lai vì nó có xứng không?
– Không phải anh cũng như vậy sao? Nói thích em nhưng lại đi kết hôn với người khác. Trên đời này đâu phải cứ nhất thiết yêu nhau thì phải kết hôn với nhau đâu. Vả lại chuyện đã rồi càng không thể cứu vãn. Anh về đi, sắp kết hôn rồi thì đừng để người khác thấy lại hiểu nhầm.

Khánh không nói thêm gì nữa chỉ buông thõng hai tay nhìn tôi. Tôi cũng cầm túi đi thẳng vào nhà trọ. Tắm táp xong tôi ôm lấy túi hồ sơ của mẹ tôi để lại ra xem. Mẹ tôi chẳng viết gì nhiều, chỉ một đoạn di chúc viết tay để lại sổ đỏ cho tôi cũng khiến tôi chua xót đến cùng cực. Cả đêm ấy tôi co quắp ôm lấy túi hồ sơ ngủ, trong giấc mơ là những cơn ác mộng liên tục ùa về, thèm khát một vòng tay của cả hai người mẹ nhưng tất cả chỉ còn trong ký ức.

Hai ngày sau tôi được nghỉ nhưng không muốn ra khỏi nhà chỉ nằm lì trong phòng. Lâm không liên lạc với tôi, tôi cũng không gấp. Đằng nào tôi cũng chờ suốt hai mươi tư năm nay, vài ngày để anh ta chuẩn bị không có gì là dài. Thậm chí tôi còn nghĩ nên để cho anh cả tháng chuẩn bị bởi hôn ước hào môn đâu phải nói bỏ là bỏ. Thực ra tôi cũng không quá tự tin vào lời anh ta nói, nhưng tôi chẳng còn gì để mất trong cuộc đời này. Cha mẹ không, người thân không, một mái ấm để về cũng chẳng có, một thân một mình gánh vác gió mưa, cùng lắm thì thân tàn ma dại mà chết! Không hề quan trọng! Dù sao mà nói ván bài này lật, người mất nhiều hơn là Lâm chứ không phải tôi.

Sáng thứ hai tôi trở lại trường đi học, ba tiết học đầu tiên là của Lâm. Lúc Lâm bước vào lớp tôi khẽ lén nhìn sắc mặt anh ta. Gương mặt anh ta vẫn mang một vẻ lạnh nhạt như trước kia, rất khó đoán được anh ta đang nghĩ gì. Khi điểm danh, đọc đến tên tôi Lâm cũng không hề buồn liếc tôi lấy một cái, như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngay cả trong giờ học tôi liên tục giơ tay phát biểu anh ta nhìn thấy cũng không thèm gọi. Tôi vốn nghĩ rằng với tình hình này thời gian nhẫn nhịn và chờ đợi sẽ kéo dài rất lâu, không ngờ rằng sau khi học xong tiết của Lâm, anh ta cũng nhìn về phía tôi rồi nói:

– Bạn Diệp Anh sau tiết năm lên phòng chuyên môn gặp tôi.

Nói xong không đợi tôi đáp Lâm đã cầm cặp bước ra ngoài. Mấy đứa con gái trong lớp tôi thì nhìn tôi trêu:

– Sướng nhất Diệp Anh, là lớp trưởng nên lúc nào cũng được gặp thầy Lâm nhiều nhất.

Tôi không để tâm mấy lời trêu chọc ấy, học xong hai tiết của giáo sư Đình liền vội vàng xuống phòng chuyên môn. Khi đang định gõ cửa đi vào tôi chợt nghe tiếng Lâm nói:

– Tôi không nghĩ cậu vì cái chức phó khoa mà đến sinh viên xuất sắc của mình cũng đem ra để lợi dụng đâu. Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, nhưng cậu đi quá giới hạn thì tôi vẫn nên để cậu biết. Cậu không cần giả vờ hỏi han hay quan tâm làm gì, cậu yên tâm, tôi sẽ cưới em ấy.

Cánh tay trên không trung của tôi khựng lại, tiếng thầy Trình đáp:

– Lợi dụng? Tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, em ấy không có gan tôi đẩy được sao?

Thầy Trình nói đến đây bên ngoài giáo sư Đình cũng đi tới. Giáo sư nhìn thấy tôi thì vừa đẩy cửa vừa cười:

– Tìm thầy nào? Để tôi mở cửa cho.

Bên trong thấy tôi và giáo sư đi tới cũng im bặt. Lâm cúi xuống chào giáo sư rồi đi về phía tôi nói:

– Đi theo tôi.

Tôi chào giáo sư và thầy Trình sau đó lẽo đẽo theo Lâm ra ngoài. Giờ là lúc sinh viên tan học, thế nhưng Lâm dường như không để tâm, khi ra đến nhà xe liền nói:

– Lên xe đi, tôi đưa em về nhà tôi.

Tôi thoáng chút kinh ngạc nhưng không hỏi gì chỉ mở cửa vào ngồi. Anh ta không ngại ánh mắt của sinh viên, tôi cũng chẳng phải mất công ra vẻ. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trong xe của Lâm, trên xe có mùi hương nắng mai và mùi cỏ cây rất dễ chịu. Xe đi một lúc tôi cũng liếc nhìn thấy một giỏ hoa quả ở phía sau, anh ta thấy vậy nở nụ cười nhàn nhạt:

– Kế hoạch là do em lên, cuộc hôn nhân này do em quyết định, em chọn ngày đi.

Đã từng nghĩ tới nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện lại chóng vánh đến vậy, mới chỉ vỏn vẹn hai ngày đã có thể nói đến kết hôn, thật không hiểu Lâm đã dùng cách nào. Tôi sửng sốt đến tột độ, nhưng vẻ mặt Lâm rất bình thản, không hề giống như quyết định trong chốc lát, thậm chí tôi còn cảm thấy anh ta đã suy nghĩ vô cùng kĩ càng. Dù là mỉa mai nhưng anh ta đã cho tôi chọn tôi cũng không dại gì từ chối. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ cũng định sẵn kết cục, ngày đẹp ngày xấu cũng không quan trọng, tôi rất gấp tránh đêm dài lắm mộng nên chọn bừa ngày tôi thích nhất trong tháng:

– Em nghe nói ngày 16 tháng sau đẹp. Vậy chọn ngày 16 tháng sau đi ạ.

Lâm không đáp, nhưng anh ta gật đầu. Xe đi thêm mấy quãng đường cuối cùng dừng lại ở một căn biệt thự rất lớn. Bước chân từ trên xe xuống, nhìn cánh cổng sơn màu vàng đồng, tôi cố nén lại một nỗi phẫn uất. Năm ấy bà ta bán chị em tôi cho lũ buôn người sau đó ôm toàn bộ tài sản chuyển lên Hà Nội sống. Cơ ngơi xa hoa này hầu hết là mồ hôi, xương máu mà bố mẹ tôi đã gây dựng lên. Thật ra trách bà ta tám thì cũng phải trách bố tôi mười. Nhưng ông ta chết rồi, cơn hận tôi chỉ có thể tìm đến bà ta mà trút. So với căn biệt thự trước kia chị em tôi sống thì căn biệt thự này lớn hơn nhiều, thiết kế cũng sang trọng hơn, lại nằm ngay giữa thành phố Hà Nội. Lâm xách giỏ hoa quả, có lẽ nghĩ tôi hả hê sung sướng khi biết nhà anh ta giàu có như vậy nên cất tiếng:

– Không cần phải nhìn kỹ như vậy, tất cả tài sản ở đây là của người khác, không phải của tôi.

Lúc anh ta nói đến câu này tôi nghĩ “người khác” ở đây là mụ dì ghẻ và bố dượng của anh ta, nhưng mãi đến sau này tôi mới biết “người khác” mà anh ta nhắc đến là ai. Tôi theo Lâm đi vào căn biệt thự, hít một hơi rồi khẽ nở một nụ cười. Nếu là người khác, có lẽ tôi sẽ rất hồi hộp, nhưng “mẹ chồng” là mụ dì ghẻ tôi lại rất mong chờ. Khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy bóng dáng bà ta ngồi cùng bố dượng của Lâm, tôi khẽ cúi đầu chào:

– Con chào hai bác ạ.

Lúc ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp mụ dì ghẻ cũng nhìn mình đột nhiên có chút kinh ngạc. Cách đây chưa đầy một tháng gặp mụ ta ở sân trường vẫn ngời ngời khí chất, tuy đã năm mươi nhưng sắc son tràn trề, vậy mà hôm nay thần sắc rất tệ, gương mặt hơi trũng xuống, hốc mắt thâm quầng như thể đã không ngủ suốt mấy ngày. Tôi không kìm được lén nhìn Lâm, trong lòng không khỏi có chút hả hê. Bỗng dưng cậu con trai duy nhất của mụ ta từ bỏ hôn nhân với con gái tập đoàn thép Việt An để lấy một đứa sinh viên nghèo khổ, mồ côi như tôi có người mẹ nào không phiền lòng? Mụ ta không nói không rằng, chỉ có Lâm lên tiếng:

– Giới thiệu với bố mẹ, đây là Diệp Anh.

Anh ta hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

– Vợ sắp cưới của con.

Mụ dì ghẻ hơi nhếch môi đầy khinh bỉ, nhìn dáng vẻ khinh khỉnh ấy, tôi chỉ hận không thể xiên cho mụ ta một xiên nhưng vẫn phải cố dặn ra nụ cười thảo mai. Bố dượng anh ta còn rất trẻ, so với mụ dì ghẻ thì trẻ và phong độ hơn nhiều, ông ta cười đưa tay về phía tôi gật đầu:

– Bác là Quang, bố của Lâm.
– Dạ! Con chào bác con là Diệp Anh, rất vui được gặp bác ạ.
– Được rồi ngồi đi, sau này là người một nhà cả không cần khách sáo.

Lâm đặt giỏ hoa quả xuống, đẩy ghế về phía tôi ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Mụ dì ghẻ không buồn nhìn ngỡ rằng do tôi mua nên nói:

– Nhà tôi không ăn mấy thứ hoa quả rẻ tiền này, lát cô cầm về đi.

Lâm thấy vậy thì bật cười:

– Hoa quả này con mua ở tiệm hoa quả mẹ vẫn mua và ăn hằng ngày, nhưng nếu hôm nay mẹ đổi ý không ăn lát con mang về khoa ăn cũng được.

Tôi nhìn nét mặt sượng trân của mụ dì ghẻ tôi lén cười trong lòng. Ông Quang thì kéo kéo tay bà ta mặt cau lại:

– Con nó đã quyết định rồi em đừng căng thẳng như thế! Đằng nào sau này chúng nó cũng cưới nhau, nó về làm dâu nhà mình đều là người một nhà căng thẳng làm gì sau lại khó nói chuyện. Sống cả một đời với nhau, sao cứ phải khó khăn như vậy.

Bà ta nghe xong đột nhiên đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt tôi trả lời:

– Anh còn bênh được sao? Nó huỷ hôn với con Nguyệt để lấy cái ngữ này về làm dâu. Sao em lại không nhìn ra chứ, hôm nay gặp em đã nhận ra ngay con bé này em đã từng gặp hôm đưa cơm cho thằng Lâm. Sống ở cuộc đời này bao nhiêu năm, những đứa con gái kiểu này em đã gặp rất nhiều rồi. Đều là loại nhà quê tham vọng, chắc chắn nó gài bẫy thằng Lâm chứ không thể nào trong phút chốc thằng Lâm nhất quyết đòi cưới như thế được.
– Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu hôn ước của nó và cái Nguyệt là do em ép chứ nó cũng đâu yêu cái Nguyệt? Thằng Lâm đã ba mươi rồi, còn là một tiến sĩ không phải loại nít ranh vắt mũi chưa sạch nên em để con tự quyết định đi chứ đừng nói gài bẫy với không gài bẫy ở đây. Nó khắc biết cái nào tốt cái nào không tốt.
– Nó mà biết thì em đã không khổ thế này rồi. Loại con dâu thế này em không thể chấp nhận nổi. Lâm, con nói đi, nó gài bẫy con thế nào mẹ sẽ giải quyết cho con, cùng lắm là vào cái clip bẩn, đăng lên mạng cũng đâu có sao mẹ đều có thể thuê người xử lý được. Chứ mẹ không thể chấp nhận nổi việc con lấy con bé này thay vì lấy cái Nguyệt.

Lâm nhìn giỏ hoa quả trước mặt, có người đứng ra thay anh ta giải quyết hậu quả nhưng anh ta lại chỉ bình thản nói:

– Mẹ không chấp nhận cũng không sao, dù sao con cưới chứ không phải mẹ cưới. Con dẫn Diệp Anh về để thông báo cho bố mẹ biết con sẽ cưới cô ấy chứ con không xin ý kiến của bố mẹ.

Mụ dì ghẻ tức đến độ gân trên trán cũng giật liên hồi, cuối cùng cũng chỉ đè nén cảm xúc xuống hỏi Lâm:

– Con bé này có gì hơn cái Nguyệt? Lấy nó con không nghĩ sẽ có ngày hối hận sao?
– Con đã quyết định thì sẽ không hối hận. Bọn con thống nhất rồi sẽ chọn ngày mười sáu tháng sau để làm đám cưới.
– Mười sáu tháng sau? Lâm, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng của cả một đời người. Con gấp gáp thế để làm gì?
– Cũng không có gì là gấp, một tháng đủ để con chuẩn bị rồi.
– Con làm thế này khác gì đưa bố mẹ vào thế đã rồi? Nửa tháng trước thì đùng đùng đòi huỷ hôn với cái Nguyệt mặc cho nó ra sức níu kéo, bên gia đình người ta còn nghĩ hai đứa chỉ cãi nhau nên vẫn đinh ninh đính hôn lại về thông báo lấy người khác, rồi giờ lại thông báo ngày cưới vào tháng sau. Một chút tinh thần chuẩn bị con cũng không để mẹ chuẩn bị. Con muốn ép mẹ phát điên à?

Tôi nghe mụ dì ghẻ nói thì khẽ nhíu mày, chuyện mới hai ba hôm nhưng sao mụ dì ghẻ lại nói huỷ hôn cả nửa tháng rồi? Lâm không đáp, anh ta chỉ quay sang tôi nói:

– Chiều con còn có tiết nên xin phép đưa Diệp Anh về trước.

Ông Quang vỗ vỗ lên mu bàn tay Lâm đáp:

– Được rồi hai đứa về đi! Đám cưới hai đứa bố mẹ sẽ lo, khách mời của hai đứa thì hai đứa mời cứ thoải mái cỗ bàn không cần lo gì cả. Có một tháng để chuẩn bị thôi nên hai đứa cũng vất vả đấy.

Mụ dì ghẻ trợn mắt nhìn ông Quang, nhưng do Lâm đã đứng dậy xách theo giỏ hoa quả tôi cũng đi theo anh ta ra ngoài không thể quan sát thêm thái độ của mụ ta. Bên trong tiếng ông Quang vọng ra:

– Chuyện đã đến nước này rồi em cũng nên chấp nhận đi thôi. Tính thằng Lâm thế nào em rõ nhất, nó quyết định rồi không ai thay đổi nổi. Thà nhắm mắt chấp nhận chứ làm căng lên cũng không giải quyết được gì.
– Anh nói em chấp nhận thế nào? Công trình vừa bắt đầu khởi công thì Việt An rút vốn, công ty rơi vào thế lao đao. Em không hiểu nổi vì một đứa như cái Nguyệt mà nó không thích. Em chỉ có một thằng con trai là nó, em sẵn đồng ý sang tên cho nó mấy phần cổ phần công ty dù nó không chịu học kinh doanh để nó chấp nhận lấy…

Mụ ta nói đến đây tôi cũng đã không còn nghe thêm được gì nữa. Nực cười chưa, mụ ta liên tục nói tôi là ngữ này ngữ kia mà quên mất mình từng là một con tiểu tam cướp chồng người khác lẫy lừng một thời, sống bẩn thỉu và dơ dáy, độc ác và khốn nạn. Quá khứ tởm lợm của mụ ta tẩy trắng thành công với người khác chứ với tôi thì vĩnh viễn không bao giờ tẩy nổi. Khi lên đến xe, tôi dựa lưng vào ghế nhìn Lâm, trong lòng dấy lên một niềm khoái cảm độc ác. So với mười sáu năm trước thì giờ có vẻ anh ta kiên quyết hơn nhiều. Thật ra tôi biết sự kiên quyết ấy chẳng qua cũng bởi sợ đoạn đoạn clip kia được tung lên sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta chứ suy cho cùng anh ta vẫn là con trai của mụ đàn bà ấy. Anh ta chắc chắn không thể bỏ mẹ mình. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm quá nhiều, sự giày vò… mới chỉ bắt đầu!
***
Những ngày tiếp theo tôi bước vào giai đoạn chuẩn bị cho đám cưới. Nói là chuẩn bị nhưng thực ra tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều. Chọn studio chụp ảnh cưới hay chọn nhẫn đều do Lâm chủ động dẫn tôi đi. Mọi thứ chóng vánh hệt như cưới chạy bầu. Lâm hỏi tôi muốn rước dâu thế nào, tôi nghĩ nhà tôi ở đảo mà lại rước dâu từ nhà trọ tồi tàn này dễ khiến mụ dì ghẻ nghi ngờ nên quyết định vẫn làm mọi thủ tục rước dâu từ đảo về Hà Nội. Anh ta cũng nói mụ dì ghẻ sẽ không đến rước dâu, chỉ có vài người họ hàng nhà anh ra. Con trai lão Nghinh bị bắt rồi, tôi có thể ở nhờ nhà chị chủ khách sạn một đêm như vậy cũng an toàn. Từ sau cuộc nói chuyện kia Khánh cũng không đến tìm tôi thêm lần nào nữa. Nếu nói không buồn thì là nói dối, nhưng tôi nghĩ đang trong giai đoạn nhạy cảm thế này tôi và anh không gặp thì vẫn tốt hơn. Nhắc đến Khánh lại mới nhớ, kể từ hôm đi đảo về tôi cũng không gặp Nguyệt thêm lần nào nữa. Tôi có dò hỏi cái Yến nhưng nó cũng không hay biết. Dù nhà nó khá giả nhưng so với gia đình Lâm hay Nguyệt thì chưa là gì, có những chuyện trong giới hào môn bị bịt kín, nó cũng không thể nắm hết được. Tôi biết tôi có lỗi với Nguyệt, ngoài chị ấy ra tôi chẳng hề áy náy với bất cứ ai, nhưng Nam Cao chẳng phải từng nói rồi đó sao? “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất”. Bản tính tốt của tôi cũng chính là bị thù hận che lấp, không thể nghĩ đến ai được nữa.

Đám cưới này bên phía nhà Lâm mời khách thế nào tôi không rõ nhưng tôi không có bạn bè, ngoài Khánh và cái Yến tôi cũng không quá thân thiết với ai, họ hàng dưới quê có nhà lão Đại tôi càng không thể mời nhưng vẫn báo với Lâm nhà gái có một mâm. Đến lúc ấy không có ai tôi sẽ lấy bừa lý do đảo xa xôi người ta không đi được, còn bản thân tôi sẽ coi mâm cỗ đó dành cho vong linh của mẹ tôi và chị tôi.

Một tháng nói chậm thì chậm, nhưng trôi qua lại rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức đám cưới. Tôi xin nghỉ trước một ngày để về đảo. Vốn dĩ ban đầu tôi định về dọn dẹp nhà, chuẩn bị một chút sau đó sẽ xuống trạm cảng ngủ nhờ dưới nhà chị chủ khách sạn. Thế nhưng lúc lên tàu, trong lúc trò chuyện với bác chủ tàu bác ấy kể với tôi vợ chồng lão Đại đã đi ra khỏi đảo suốt mấy tháng nay chưa về. Lúc lên xe túc túc tôi nhờ họ chở lối ngang qua nhà lão Đại quả thực thấy căn nhà giống như bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, người lái xe cũng xác nhận vợ chồng lão ta đi mấy tháng nay rồi nên tôi quyết định về thẳng nhà mẹ tôi. Từ lần trước Lâm giúp tôi dọn nhà vẫn còn khá sạch, nhưng vì nhà không có đàn ông chỉ một thân một mình nên nhổ cỏ, quét mạng nhện lau chùi bàn ghế mình tôi làm cũng phải đến gần tối mới xong. Dọn xong tôi chạy đi mượn hai cái bàn kê đủ ba bộ bàn ghế, phủ khăn đỏ lên rồi đặt ngay ngắn ở hiên. Trên tường tôi cũng mua chữ hỉ dán lên rồi lấy bánh kẹo, hạt dưa trong valy mua sẵn ở Hà Nội mang ra đĩa đặt lên bàn. Suốt đêm ấy tôi không ngủ nổi, đến khi trời sáng thiếp đi một lúc trời bỗng đổ mưa lớn. Tôi nghe tiếng mưa vội vã bật dậy chạy ra ngoài. Mưa hắt vào hiên, bánh kẹo không ướt nhưng mấy tấm khăn trải đỏ thì dính mưa liền nhanh chóng kéo vào. Lúc kéo được ba cái bàn vào thì chữ hỉ trên tường cũng rụng xuống. Tôi khẽ thở dài, ném vào sọt rác, có lẽ ông trời cũng nhìn ra được cuộc hôn nhân đầy sóng gió này nên thêm chút giông bão cho đủ bộ. Ném xong quay ra đột nhiên tôi thấy bên ngoài năm sáu người đang đi vào, còn đang tự nghĩ sao nhà trai có thể đến sớm như vậy cho tới khi nhìn kĩ mới biết là không phải nhà trai mà là vợ chồng thầy hiệu trưởng cùng hai cặp vợ chồng thầy cô giáo khác trong trường ăn mặc vô cùng chỉnh tề. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi thầy hiệu trưởng vừa gập ô vừa cười:

– Xin lỗi cháu vì đến hơi muộn, cũng tại thư của cậu Lâm gửi đến bị thất lạc mấy hôm nên đến hôm qua tôi mới nhận được, còn phải chuẩn bị thuê áo dài cho ba đồng chí vợ nữa sáng mới kịp chạy sang đây. Cậu Lâm nhờ chúng tôi đại diện đoàn nhà gái đưa cháu về nhà chồng, cháu xem chúng tôi mặc thế này đã ổn chưa? Sáng giờ tôi cũng học thuộc bài phát biểu rồi, vợ chồng tôi thay bố mẹ cháu đưa cháu lên đến nơi, về đến chốn.

Bên ngoài, mưa rơi tí tách xuống sân nhà, còn lồng ngực tôi bỗng co rút lạ kì. Tôi cúi đầu, khẽ nói:

– Chú hiệu trưởng, cháu cảm ơn chú.
– Cảm ơn gì chứ, cháu và cậu Lâm còn chẳng ngại giúp trường, nhất là cậu Lâm, tôi được đại diện cho vợ cậu ấy đi đưa dâu tự hào còn không hết nữa là. Được rồi, cháu vào nhà đi không lại ướt hết cả người bây giờ. Cũng không còn sớm, vào để các cô thay váy cưới còn bọn tôi ngoài này còn gì chưa làm thì làm nốt cho cháu.

Các cô giúp tôi thay váy cưới còn giúp tôi trang điểm, còn các thầy thì tìm chỗ ráo để dán chữ hỉ không quên chạy xuống bếp đun một siêu nước sôi để pha trà. Lúc xong xuôi quay lại thì nhà trai cũng đã đến, có ô nên không mấy ai bị ướt. Không có bố mẹ của Lâm, tôi đoán bố dượng anh ta ở nhà chuẩn bị, còn mụ dì ghẻ ghét tôi như vậy thì chắc chắn sẽ không thèm đặt chân đến đảo nghèo này mà rước tôi về rồi. Thật tốt! Nhà trai chỉ có khoảng gần chục người nhưng đội bê tráp vẫn đầy đủ mười lăm mâm, đều là trong đoàn thanh niên giúp Lâm tìm. Lâm đi trước, cầm trên tay bó hoa cưới lưu ly, mặc bộ vest đen lịch lãm, tuy dính chút mưa nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn tú của anh ta. Mấy người bên đoàn nhà trai nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ của tôi, lại nhìn lên trên, ở nơi xa xôi xa sông cách đò, không cha mẹ, không người thân, không phông bạt, không rạp hoa, không sân khấu chỉ có ba chiếc bàn nhỏ, đến ngay cả khăn trải bàn cũng ướt nhoẹt, nước mưa nhỏ từng giọt xuống đất. Mấy người phía sau Lâm nói gì đó, tôi chỉ nghe được vài chữ mồ côi, Nguyệt, nghèo hèn cũng đoán đều là những lời không tốt đẹp gì. Ngay lúc ấy tôi chợt thấy tay Lâm nắm chặt lại, nhìn lên những dải khăn ướt đẫm cùng mấy đĩa bánh kẹo trên bàn ánh mắt ban nãy đến vẫn lạnh nhạt giờ bỗng trở nên thê lương và xót xa.

Sau khi làm xong đầy đủ mọi thủ tục, tôi và Lâm thắp hương lên bàn thờ sau đó lên xe túc túc theo đoàn ra ngoài cảng. Cô Ngọc vợ thầy hiệu trưởng đội cho tôi chiếc nón lên đầu, dặn tôi không được quay đầu cứ thế mà đi thẳng. Mưa lớn nhưng thuỷ triều rút, nước dưới cảng cạn nên con tàu đỗ rất xa. Xe túc túc đỗ cách trạm cảng một đoạn do đường trơn trượt. Tôi đi dép lê, nhưng váy dài lại mưa gió nên phải bấu chân xuống đất để đi. Rõ ràng đây là lựa chọn của tôi, tôi chưa từng hối hận nhưng khoảnh khắc sánh đôi cùng con của kẻ thù nên duyên vợ chồng không một người thân tiễn đưa dưới trời mưa lớn trong lòng vẫn nghèn nghẹn. Đi đến đầu cầu cảng chân tôi đá vào một hòn đá rất lớn, tôi không nhìn được bởi váy đã che lấp nhưng đau đến mức điếng cả người. Đến khi nhìn thấy một dòng m/áu đỏ theo dòng nước trôi đi cũng đoán có lẽ đá bị lật móng rồi, cổ chân còn bị trẹo, không đứng vững. Thấy tôi hơi dừng lại Lâm cũng liếc nhìn tôi, sợ anh ta nghĩ tôi làm trò nên tôi chỉ cắn răng tiếp tục đi. Mấy người đại diện đã đi trước, bước lên chiếc cầu gỗ dài đi về phía con tàu. Gió lớn hất tung ô, chiếc cầu gỗ lúc lắc theo gió, hai bên thành lại là thép gai nên phải dùng ô chống xuống mặt cầu để đi. Đột nhiên Lâm cởi chiếc áo ngoài chùm lên người tôi sau đó khom lưng xuống, giọng vẫn có chút lạnh nhạt nhưng lại có chút thương hại:

– Tôi cõng em qua.

Bây giờ chân tôi rất đau, cầu gỗ lại rất khó đi, nếu đi không vững có thể ngã xuống biển, tôi cũng không còn thời gian vân phân nên trèo lên lưng Lâm. Anh ta cõng tôi nên không thể chống ô đi như mọi người chỉ có thể nắm lấy thành cầu gỗ. Thế nhưng thành cầu gỗ có nhiều gai thép, gió lại quá lớn khiến cầu lắc lư chòng chành, thêm tôi trên lưng, anh ta phải dùng lực mạnh nắm chặt lấy gai thép mới có thể đi được. Trên trời là tiếng mưa rơi, ở giữa là tiếng gió, bên dưới là tiếng sóng vỗ, đi được nửa cây cầu tôi cũng thấy m/áu từ tay Lâm nhỏ xuống dưới hoà cùng nước mưa rơi xuống biển, có lẽ đã bị thép gai đâm trúng. Lâm không hề dừng lại, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, mặc cho m/áu chảy, mặc cho gió lớn mưa giông, lặng lẽ, vững chãi cõng tôi đi về phía con tàu trước mặt.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN