Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 22


Tôi khoá cửa nhà chạy ra chợ mua ít đồ về nấu cơm, đến khi trở về nhà cũng chưa thấy Lâm quay lại. Mãi đến khi tôi nấu nướng xong, có lẽ đã phải qua mấy tiếng đồng hồ mới thấy Lâm trở lại. Trên người anh vương chút khói hương, áo dạ còn dính tro tàn của vàng mã, tôi thấy vậy liền hỏi:
– Anh vừa đi đâu về thế ạ?
– Tôi đi ra ngoài có chút việc, tiện mua ít đồ ra nghĩa trang ở ngoại thành thắp hương.
Hôm nay là rằm tháng Giêng, Lâm vẫn nhớ đến “người dưới mộ” khiến tôi cảm thấy có chút xót xa. Dù sao cô bé dưới mộ ấy không phải tôi cũng thật sự rất đáng thương, có lẽ cũng là một nạn nhân của những kẻ buôn người, chết thảm thương bên nơi xa xứ chẳng có một ai nhòm ngó đến. Lâm không để ý đến thái độ của tôi, anh chỉ đi về bếp, thấy mâm cơm đã được dọn sẵn thì bảo với tôi:
– Em cùng tôi lên nhà thắp hương.
Lâm bê mâm cơm đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau, trong phòng thờ to lớn mùi khói hương thoang thoảng bên cánh mũi. Trong lúc đợi hương tàn Lâm cũng kéo tôi lại gần anh rồi hỏi:
– Mệt không?
– Mệt gì cơ ạ?
– Năm đầu tiên lấy chồng phải một mình nấu cỗ.
– Em tưởng mệt chuyện gì cơ, chứ nấu có một mâm cỗ thì mệt gì, trước kia ở quê em với mẹ còn nấu cả chục mâm cỗ thuê, thế này đã là gì.
– Hai mẹ con sống ở đảo, mẹ em lại bị bệnh, mấy năm đại học em đã làm thế nào?
Đây là lần đầu tiên Lâm hỏi tôi về gia đình tôi, tôi khẽ cười:
– Thì em cũng đi làm thêm, cố gắng gửi tiền về cho mẹ chữa bệnh, còn học phí thì em cố gắng học để giành học bổng, bớt đi được một gánh nặng.
– Có phải vất vả lắm không?
– Cũng vẫn còn cố gắng được, chỉ là mẹ em mất sớm, em chưa kịp báo đáp gì cả. Khổ quá nên thấy nhà thầy giàu như vậy mới thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lâm cốc đầu tôi mắng:
– Đồ ngốc! Nếu như không may tôi nhất quyết không chịu trách nhiệm có phải em thiệt thân rồi không?
– Em biết anh là người có trách nhiệm mà, nhìn từ đầu đoán ra ngay được nên mới liều thế đấy.
– Mang cả cuộc đời mình dâng vào tay người khác qua việc đoán mò tôi thấy em không phải là liều đâu, mà là quá liều luôn đấy.
– Nhưng không phải anh thực sự đối xử với em rất tốt đó sao, con người ăn nhau ở cái số chứ lấy chồng, kén cá chọn canh mãi đầy người vẫn tan đàn xẻ nghé còn gì?
Nói đến đây, hương cũng đã tàn, Lâm có lẽ cũng bất lực với lý lẽ của tôi nên chỉ bật cười rồi đứng dậy đi về phía bàn thờ làm thủ tục rồi bê mâm cơm xuống dưới. Ăn cơm xong, Lâm dọn dẹp còn tôi lên nhà tắm qua, đứng dưới bếp cả buổi sáng người tôi ám đầy mùi thức ăn. Đến khi ra ngoài thấy Lâm cũng đã lên đến nơi, lúc đi qua người tôi Lâm hơi dừng lại, sau đó cũng nhặt một bộ quần áo đi tắm. Chiều nay Lâm nghỉ đồng nghĩa với việc hai chúng tôi sẽ ở cùng nhau cả ngày, tôi đưa tay mò lên tab đầu giường thấy hộp bao cao su đã hết từ bao giờ. Dạo này tôi và Lâm quấn quýt nhau, một hộp bao cao su dùng vài ngày đã hết, chiều nay tôi sợ phải dùng đến nên bật dậy kiểm tra lại không ngờ quả thực không còn cái nào nữa. Lúc này Lâm cũng trong phòng tắm bước ra, thấy tôi nhìn vỏ hộp bao cao su đã hết bỗng dưng tiến lại gần rồi bảo tôi:
– Diệp Anh, chúng ta có thể không dùng biện pháp không?
Tôi nghe xong kinh ngạc chưa kịp đáp Lâm lại nói tiếp:
– Em còn trẻ nhưng tôi không còn trẻ nữa, tôi muốn có con.
Mong ước này vốn dĩ là một điều hết sức bình thường của bất cứ một cặp vợ chồng nào. Huống hồ năm nay Lâm đã ba mươi mốt tuổi, cái tuổi mà lẽ ra có đến đứa con thứ hai, thứ ba rồi. Nhưng hoàn cảnh của tôi và Lâm có thể cho phép một đứa trẻ được sinh ra sao? Tôi không thể, không thể để mầm mống của kẻ thù sống trong người mình, có một đứa bé là sợi dây ràng buộc chẳng những rắc rối về sau, tôi càng không thể sinh nó ra bởi nó mang dòng máu của người tôi hận. Vậy thì cách tốt nhất chỉ là đừng để nó xuất hiện trên đời này. Nghĩ vậy tôi liền đáp lại:
– Dù gì cũng còn vài tháng nữa em cũng ra trường rồi, giờ mang thai nghén ngẩm rất mệt mỏi, em muốn được ra trường với tấm bằng xuất sắc, đợi khi đó chúng ta hãy thả có được không?
Sợ Lâm nghi ngờ, tôi bổ sung thêm:
– Nếu chờ đến ngày nhận bằng lâu quá thì có thể đợi đến ngày em bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp. Từ nay đến lúc đó chỉ còn khoảng ba tháng, bảo vệ xong trong lúc chờ bằng chúng ta sẽ không kế hoạch nữa. Vả lại trước khi mang thai cũng nên bồi bổ, bổ sung các loại vitamin, để đến khi mang thai con cũng mới khoẻ được.
– Được rồi, tôi nghe em!
Nghe đến mấy lời đó tôi cũng mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao tôi vẫn thấy may mắn bởi chuyện sinh con đẻ cái không bị Lâm ép buộc, anh vẫn tôn trọng quyết định của tôi. Đến buổi chiều ngủ dậy tôi cũng phải nhanh chóng phóng ra siêu thị gần biệt thự mua năm, sáu hộp bao cao su mang về nhà. Tôi có thể mềm lòng với tình cảm của Lâm, nhưng chuyện trả thù tôi tuyệt đối không, chuyện mang mang thai lại càng không!
Hết tháng ba tôi mới hết thời gian thực tập, thế nên những ngày tiếp theo khi mụ dì ghẻ và ông Quang về tôi vẫn ra Phượng Quang thực tập. Lâu dần thành thói quen, những việc tôi được học, được dạy ở Phượng Quang cũng khiến kỹ năng sống, những trải nghiệm về xã hội của mình được tăng lên rất nhiều. Qua Tết, ông Quang ký được rất nhiều hợp đồng với các công ty khác, việc làm ăn của Phượng Quang đã bắt đầu tiến triển tốt lên, tôi lại sắp hết thời gian thực tập nên mụ dì ghẻ và ông Quang cũng bắt đầu tuyển thư ký cho ông Quang.
Qua rằm độ nửa tháng, buổi phỏng vấn tuyển thư ký cũng diễn ra. Sau khi chuẩn bị xong nước, tôi bật máy tính cho ông Quang thì năm người đến phỏng vấn cũng đi vào. Tôi vốn không để ý đến CV nhưng lúc cầm tài liệu đi ra tôi cũng kinh ngạc khi thấy chị Thu – vợ bé của ông Quang cũng đến phỏng vấn. Nhìn thấy chị ta, tôi không khỏi sửng sốt, thế nhưng ngược lại, thái độ của chị Thu hoàn toàn bình tĩnh, giống như đã chuẩn bị cho việc này từ lâu lắm rồi. Trong số những người đến phỏng vấn có lẽ chị Thu lớn tuổi nhất, tuy rằng nhan sắc của chị ta rất xinh đẹp nhưng nếu xét về tuổi tác thì không phải là đối tượng ưu tiên để lựa chọn. Thế nên tôi có thể nhận ra những thí sinh còn lại đến phỏng vấn không hề coi trọng chị Thu, thậm chí còn cho rằng chị Thu kiểu gì cũng bị loại từ vòng xem CV. Chỉ đáng tiếc rằng chị Thu không những không bị loại ở vòng đầu tiên, mà cho đến vòng cuối cùng vẫn xuất sắc ở lại. Đến khi chỉ còn chị Thu và một cô gái trẻ nữa lọt vào đến vòng cuối cùng, trả lời thêm câu hỏi về tình trạng gia đình hiện tại, cô gái trẻ kia chưa kết hôn còn chị Thu đã có hai con lớn. Mấy người trong phòng nhân sự chắc mẩm người được chọn là cô gái trẻ kia, không ngờ lúc ông Quang tuyên bố người được chọn là chị Thu tất cả mọi người đều kinh ngạc và sửng sốt. Thậm chí, đến mụ dì ghẻ cũng không tin được, sau khi phỏng vấn xong mụ ta cũng chạy tới phòng ông Quang hỏi:
– Sao anh lại chọn thư ký lạ đời thế? Trong năm người thì cô ta già nhất, kinh nghiệm cũng chỉ ngang những người còn lại, chẳng những vậy còn có hai đứa con, mấy năm nay chỉ ở nhà chăm con, nội trợ, mấy việc giao lưu, tiếp khách cô ta liệu có biết không?
Thế nhưng ông ta chẳng hề nao núng mà cười đáp lại:
– Anh đã phải suy nghĩ rất kỹ mới chọn cô ta đấy. Em nghĩ xem, cô ta có hai đứa con đã lớn rồi, vậy thì sau này sẽ không phải nghỉ thai sản, không làm gián đoạn công việc của công ty. Mấy cô gái kia còn trẻ nhưng đang trong độ tuổi yêu đương, kết hôn, không một năm thì vài ba năm lấy chồng sinh con sẽ phải nghỉ thai sản, lúc đó tìm người thay thế vài tháng lại giống như mấy năm trước, biết tìm đâu ra. Vả lại theo cô ta nói con cô ta đứa sáu tuổi, đứa mười ba tuổi, cả hai đứa đều trong giai đoạn học hành sẽ cần tiền để lo cho con có môi trường học tốt nhất. Điều đó đồng nghĩa với việc cô ta sẽ phải bán mạng cho công ty mà kiếm tiền nuôi con, đây đều là tâm lý của các bà nội trợ, vì con mà làm tất cả. Còn chuyện tuổi tác thì quan trọng gì đâu, cô ta lớn tuổi thì suy nghĩ sẽ chín chắn hơn, anh chọn thư ký đâu phải nhìn ngoại hình, tuổi tác. Làm được việc là được rồi, lớn tuổi chút lại có chồng con rồi tránh được dị nghị, mối quan hệ sếp – thư ký vốn dĩ nó hay bị đồn thổi là nhạy cảm. Chọn người như thế ít nhiều bớt được mấy cái phiền phức. CV của cô ta cũng có ghi cô ta học Kinh tế Quốc Dân ra, cũng đi làm được mấy năm chắc không vấn đề gì đâu.
Tôi thật sự, thật sự bái phục ông Quang. Nếu so với bố tôi ngày trước thì ông ta khôn khéo, thông minh và giỏi che đạy hơn rất nhiều. Những lời nói này chẳng những thuyết phục được mụ dì ghẻ mà còn khiến cả công ty ngưỡng mộ ông ta. Nếu như tôi không hay biết mối quan hệ của ông Quang và chị Thu có lẽ ông ta cũng trở thành mẫu hình đàn ông lý tưởng trong mắt tôi mất thôi. Chỉ là tôi không hiểu bỗng dưng làm sao chị Thu đang ở nhà làm nội trợ lại xách dép đến Phượng Quang làm việc để làm gì?
Sau buổi phỏng vấn chị Thu đồng ý đi làm luôn cũng ký cam kết với công ty sẽ không sinh nở trong vòng năm năm tới. Vì chị ta đi làm nên tôi đương nhiên không được sắp xếp làm trong phòng của ông Quang mà về phòng nhân sự để hoàn thiện dần hồ sơ thực tập của mình.
Trưa hôm ấy ông Quang và chị Thu đi tiếp khách hàng, ông Quang lấy lý do sợ chị Thu chưa biết nên đặc biệt dẫn theo chị Xuân để hướng dẫn. Chị Xuân xuất phát từ thư ký, sau này mới học thêm văn bằng để chuyển về phòng hành chính nên mụ dì ghẻ rất tin tưởng, thấy ông Quang không dẫn chị Thu đi một mình mà dẫn theo cả chị Xuân càng chẳng nghi ngờ gì, ngược lại vừa có thư ký mới vừa có tôi sai bảo mấy việc vặt vãnh mụ dì ghẻ vừa nhàn lại thảnh thơi. Ăn cơm trưa xong mụ ta lên phòng làm việc nghỉ ngơi không quên gọi tôi lên dọn dẹp lại tủ hồ sơ cho ông Quang. Đang dọn giữa chừng điện thoại của mụ dì ghẻ bỗng vang lên. Tôi liếc nhìn số điện thoại lạ không được lưu tên cũng thấy mụ dì ghẻ tắt đi. Chỉ là vừa tắt điện thoại lại tiếp tục reo, mụ dì ghẻ bực mình vừa nghe vừa mắng:
– Tao không có nhu cầu vay vốn, lũ lừa đảo chết tiệt gọi ít thôi!
Tôi không nghe được rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng bởi khoảng cách gần vẫn nghe loáng thoáng trong điện thoại tiếng một người đàn ông vọng đến. Trong phút chốc tôi cũng thấy mụ dì ghẻ sững sờ mấy giây rồi nghiến răng nói:
– Sao lại là mày, không phải mày đi Campuchia rồi sao?
– …
– Đồ chết giẫm, mày muốn cái gì?
Không cần đoán, chỉ cần nghe đến đây tôi cũng biết mụ dì ghẻ đang nói chuyện với gã bắt cóc tôi. Gương mặt mụ ta tái xanh, không giấu nổi sự căm hận, bàng hoàng và tức giận liếc tôi rồi bật dậy đi ra ngoài. Thế nhưng trước khi đi tôi vẫn nghe được tiếng mụ ta gầm lên nho nhỏ:
– Tại sao mày không chết đi! Rốt cuộc thì mày muốn gì nữa hả?
Suốt buổi trưa tôi không chợp mắt một giây nào, vừa sắp xếp tài liệu vừa định vị địa chỉ, nghe lén cuộc trò chuyện của mụ dì ghẻ và gã đàn ông bắt cóc tôi. Cuộc trò chuyện diễn ra khá lâu, đến đoạn cao trào tôi cũng mới nhìn thời gian để lát sẽ cắt. Từ trong tai nghe tiếng mụ dì ghẻ cũng truyền đến:
– Tao không thể cho mày thêm tiền được nữa, lần này lại lần khác mày đến tìm tao, tao nhất định không thể để mày nắm chuôi mà tống tiền tao được đâu. Dù sao mày cũng không có bằng chứng, muốn làm gì thì làm.
– Bà chị cứ mở mồm ra là không bằng chứng, không bằng chứng. Không bằng chứng nhưng có nhân chứng rõ ràng là tôi đây. Bước đường cùng tôi ra tự thú, khai hết ra thì bà chị còn nói được gì?
– Mười sáu, mười bảy năm trôi qua rồi, mày khai lấy gì để người ta tin, mày doạ được ai, trước là tao nhân nhượng vì nghĩ tội cho mày nhưng giờ thì quên đi!
– Có những vụ án hai mươi năm còn lật được lại, vụ này đáng nghi thế bà chị nghĩ họ không làm được gì sao? Để tôi nói cho bà chị thông não này, bố mẹ mấy đứa nhỏ bỗng dưng chết, sau đó một thời gian mấy đứa nhỏ lại bị bắt cóc bán qua biên giới, chưa đầy một năm bà chị đã mang hết tài sản bán đi rồi lên Hà Nội lập nghiệp. Tôi đoán công an đã từng tình nghi bà chị, chẳng qua không có nhân chứng, vật chứng, thằng đàn em của tôi thì chết, tôi thì mất tích nên bà chị mới thoát được kiếp nạn. Đợt này tôi về, có nhân chứng rồi, bà chị có chắc là họ không điều tra ra nổi không? Thậm chí vụ việc mẹ mấy đứa tự vẫn có liên quan đến bà chị người ta mà lật lại khả năng lại bà chị lại thêm tội đấy chứ? Tôi về tìm lại mấy người hàng xóm cũ nhà bị chị rồi, họ có kể mười mấy năm trước khi ba đứa nhỏ ở cùng bà chị, bà chị đã bạo hành chúng nó rất nhiều lần. Tôi cho họ ít tiền họ nói tuốt tuồn tuột việc chứng kiến bà chị đánh chúng thế nào, nhìn thấy những vết bầm tím trên người chúng ra sao. Mấy con rùa rụt cổ sợ chết năm ấy không dám can ngăn chị đánh mắng chúng nó, nhưng sau khi nghe tin mấy đứa trẻ bị bán đi đã rất hối hận. Bao năm nay họ sống trong dằn vặt và ăn năn chưa từng dám đứng lên tố cáo vì sợ bị trả thù, nhưng giờ thời đại thượng tôn pháp luật, tôi đảm bảo an toàn cho họ thì họ cũng dám đứng ra làm chứng việc chị bạo hành ba đứa nhỏ. Mà đã bạo hành ba đứa nhỏ thì việc chị bán chúng đi có gì để nghi ngờ nữa đây? Với ngần ấy nhân chứng, chị có đảm bảo mình thoát tội không? Tôi gửi chị những đoạn video những người hàng xóm tố cáo chị bạo hành, đánh đập mấy đứa trẻ, có cả đoạn một người hàng xóm từng nhìn trông thấy vào ngày mẹ mấy đứa trẻ tự vẫn chị và mẹ chúng đã cùng nhau ở sân thượng, liên quan đến cái chết của mẹ ba đứa trẻ hay không lương tâm chị tự rõ cũng để pháp luật tự vào cuộc. À đừng nghĩ tới việc thuê người hại hay đút lót họ nhé, tôi vẫn cho người theo dõi chị đấy, nếu chị làm thêm việc ác nữa là công an tóm luôn chị luôn.
Trong tai nghe bỗng im bặt đến đáng sợ, không cần nhìn tôi cũng đoán được mụ dì ghẻ đã thất kinh và run rẩy đến thế nào. Những tháng năm ấu thơ, ba chị em tôi bị đánh có nói thế nào những kẻ hàng xóm hèn nhát cũng không chịu giúp chúng tôi vì sợ người lắm tiền nhiều của như mụ dì ghẻ sẽ trả thù bọn họ. Sau này không rõ có ai đó đã một lần báo công an nhưng mụ dì ghẻ đút một số tiền lớn nên công an cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Những năm ấy không giống bây giờ, việc trẻ em bị bạo hành vốn dĩ chẳng phải là điều gì to tát, tự cho mình là người giám hộ, đánh đập cũng để dạy dỗ đã thành một lý do kinh điển. Mụ dì ghẻ lại rất biết cách dùng tiền, chỉ là mụ ta không ngờ rằng gần mười bảy năm sau những chuyện tưởng như đã chìm sâu vào quá khứ lại bị đào xới lên như vậy. Rất lâu sau tôi mới nghe được tiếng mụ ta cất lên:
– Mày chuẩn bị những thứ này từ bao giờ?
– Từ khi tôi về!
– Ai đứng sau mày? Tao không tin mày trốn chui, trốn lủi ở Campuchia về mà có thể làm ra những việc thế này. Đến tiền còn phải gặp tao để đòi, rốt cuộc ai đã thuê mày làm những chuyện này?
Mụ dì ghẻ không phải dạng tầm thường, tôi biết nên không thấy bất ngờ với câu hỏi ấy. Gã bắt cóc cũng chẳng bất ngờ chỉ nhàn nhạt đáp lại:
– Tôi nói chẳng ai thuê thì bà chị có tin không? Một kẻ đường cùng túng quẫn tự khắc sẽ nghĩ cách để mà tồn tại thôi.
– Mày nói dối!
– Dối hay không chị cứ việc điều tra. Giờ tôi chỉ cần tiền.
– Mày muốn bao nhiêu?
– Lần này cũng không nhiều đâu, hai trăm triệu nữa thôi.
– Hai trăm triệu? Mày nghĩ tiền là lá mít? Một trăm triệu với điều kiện mày phải viết cam kết sẽ không làm phiền tao nữa. Nếu hai trăm triệu một xu tao cũng không đưa, mày muốn thế nào cũng được. Dù sao đến ngần này tuổi rồi tao cũng chẳng ngại việc ở tù, tao bán chúng nó cho mày mày cũng được hưởng lợi mà giờ lại muốn lật lọng, lật lọng tao cũng sẽ lật lọng với mày, tài sản tao để lại cho con trai tao hết.
– Bà chị chắc chưa, không phải bà chị vừa sang tên 20% cổ phần cho chồng đó sao, ông ta nắm giữ đến 40%, bà chị đi tù thì chồng bà chị chẳng lẽ dâng hiến cho lũ yêu tinh nhền nhện bên ngoài. Cứ cho là đi năm bảy năm thôi có chắc năm bảy năm đó ông ta chờ được bà chị. Lúc đó gặp các em xinh tươi ngon mơn mởn, trong tay lại có đến 40% cổ phần công ty, sang nhượng bán lại cũng có thể ra ngoài mở công ty khác rồi phát triển lên lúc đó có ba bốn vợ cũng có khi cũng hơi ít đấy. Làm cả một đời mà tiền về tay con khác, trong tù liệu có uất ức mà ch.ết sớm không bà chị? Đàn ông ấy mà, bà chị gặp qua bao thể loại rồi, bà chị còn chính tay cướp chồng người ta, giờ lũ yêu tinh nhền nhện còn thủ đoạn gấp trăm lần bà chị, có tuổi trẻ, có cơ thể nóng bỏng, bà chị năm mươi rồi sao mà đấu lại được nữa?
Lần này tôi nghe được tiếng thở rít của mụ dì ghẻ truyền đến, sau đó mụ ta nghiến răng kèn kẹt nói:
– Mày có chắc lần này là lần cuối?
– Tôi đảm bảo đây là lần cuối. Tôi sẽ viết cam kết, cũng sẽ cho bà chị địa chỉ nhà tôi để chứng minh tôi sẽ đi Cam thật.
– Mấy thứ cam kết cũng là giấy vụn, làm thế nào đáng tin hơn đi.
– Tôi cũng hết cách rồi, bà chị bày cho tôi cách xem làm thế nào bà chị mới tin?
– Vẫn phải viết cam kết, tao sẽ liên hệ tàu cho mày vượt biên sang Campuchia, tao đưa trước một nửa số tiền làm tin, một nửa đợi mày lên tàu tao đưa nốt.
– Được! Tôi đồng ý. Nhưng tôi nhắc nhở bà chị đừng có ý định hãm hại tôi, tang chứng vật chứng tôi giữ bản gốc, đây chỉ là bản sao lưu thôi, tôi còn một thằng đàn em, chỉ cần tôi chết bà chị đảm bảo cũng không sống yên ổn đâu.
– Mày!!! Được!!! Được rồi!
Sau khi cắt đoạn video tôi cũng lưu lại gửi vào hòm thư bí mật. Cho tới nửa đầu giờ chiều mụ dì ghẻ gọi điện cho gã thân tín gào thét chửi bới, cuối cùng mệt quá cũng chỉ gầm lên nói với gã ta mau đi điều tra về gã bắt cóc tôi, tìm cho ra kẻ đứng sau. Tìm sao, mụ ta có thể tìm ra được sao?
Cuối buổi chiều tôi không về nhà ngay mà qua trung tâm thương mại để mua ít đồ dùng và mỹ phẩm. Lúc mua đồ xong tôi bước ra ngoài đang định đi về đột nhiên nghe tiếng mụ dì ghẻ gằn lên:
– Cô nói ai ngu đần, nói ai hèn hạ, tôi không muốn chấp cô vì tình nghĩa hai nhà, nhưng tôi là bậc cha chú, cô dám mở mồm ra nói mấy lời bất kính thế sao?
Nghe tiếng mụ ta, tôi ngỡ ngàng xoay người lại cũng thấy Vân đang đứng đối diện mụ dì ghẻ. Cô ta khoanh tay cười giễu cợt:
– Tôi cần phải kính trọng bà sao? Loại người như bà có gì mà kính trọng, bà không dạy được con trai bà khiến chị tôi khổ đau thì tôi cần quái gì phải kính với cả trọng. Tôi nói nhà bà vô phúc, thằng con trai có mắt như mù, sống chó mới bỏ chị gái tôi lấy con nghèo hèn mồ côi để giờ nhìn bà cũng thấy mất hết khí chất, vừa hèn hạ vừa ngu ngốc đấy thì có làm sao. Vợ chồng nhà con trai con dâu bà quả là cặp tra nam tiện nữ, tôi nguyền rủa cả vợ chồng anh ta lẫn gia đình bà nghiệp quật cho tan nát mới thôi.
Nếu là trước kia tôi sẽ tuyệt đối không nhẫn nhịn trước những lời như vậy. Nhưng sau khi trải qua vô số chuyện bất hạnh và giờ mục đích của tôi chỉ là trả thù thì mấy câu nói đó hay mấy chuyện vặt vãnh chỉ là những thứ vô thưởng vô phạt, không hề quan trọng. Tôi không có tâm trạng đôi co, càng không có ý định xuất hiện để mặc cô ta muốn nói với mụ dì ghẻ ra sao thì nói nên định xoay người bước đi, không ngờ vừa hay cô ta nhìn thấy tôi cũng tiến về phía tôi mỉa mai:
– Vừa nhắc tới đã xuất hiện, thứ tiện nữ này nhìn đã cảm thấy buồn nôn. Trên người cô biết có mùi gì không? Mùi bẩn và mùi trơ tráo không thể rửa nổi đâu. Mồ côi nên không có ai dạy dỗ lẽ ra tôi không nên chấp, nhưng bởi nhân cách tồi quá nên cũng phải ném cho cô mấy lời cho xứng đáng
Trước kia tôi cảm thấy Vân rất bình thường, những lời nói trước kia có sỉ nhục cũng trong giới hạn nhưng hôm nay gặp cũng cảm thấy lời nói xúc phạm nặng nề nếu không muốn nói là không thể chấp nhận nổi. Tôi nhìn cô ta đáp lại:
– Mồ côi? Nhìn cô cũng không đến nỗi vô học mà có thể mang chuyện mất cha mất mẹ ra để sỉ nhục người khác thật đáng khinh. Đường đường là một tiểu thư trâm anh thế phiệt mà mở mồm ra nói tôi còn tưởng cô mới là kẻ không được dạy dỗ đàng hoàng đấy.
– Cô nói ai không được dạy dỗ đàng hoàng?
Mụ dì ghẻ ghét tôi nhưng vừa bị Vân mắng nên vẫn tức anh ách quay lại cười nhạt:
– Dạy dỗ đàng hoàng mà bất kính với người lớn thế đấy à? Nói đến mồ côi mới nhớ ra hình như chồng của cô cũng mồ côi đấy thôi. Cũng phải thôi, chồng cô chắc cũng trơ tráo, bẩn thỉu và nhân cách tồi lắm nhỉ.
Thật ra mụ dì ghẻ chẳng phải bênh vực gì tôi, chẳng qua mụ ta muốn trả đũa Vân nên lấy Khánh ra sỉ nhục không ngờ cô ta đã nổi cơn tam bành trợn mắt quát:
– Này mụ già điên kia bà nói cái gì đấy? Bà dám đụng đến chồng tôi. À bà nghĩ cái công ty rách nát nhà bà vượt qua khủng hoảng rồi nên không còn ngọt nhạt nịnh bợ gia đình tôi như trước kia nữa nhỉ. Chồng tôi không giống thằng con trai đểu cáng nhà bà đâu. Tiện tôi cũng cảnh cáo bà về dạy lại con trai con dâu cho tốt, con dâu bà ấy mà năm lần bảy lượt quyến rũ chồng tôi, còn dám một lần nữa tôi đến công ty bà cho cả công ty nhà bà biết nhà bà có loại con dâu thối nát lăng loàn đến mức nào đấy. Tôi nghe láng máng, láng máng chị gái tôi có nói sơ sơ hình như trước bà cũng làm tiểu tam cướp chồng người ta, dạy con dâu cho tốt không mẹ con bà sáng nhất Hà Nội đấy.
Mụ dì ghẻ mấy từ “tiểu tam” gân giật liên hồi, ngay sau đó quay lại nhìn tôi, dù tức với Vân nhưng bởi cô ta là con gái chủ tập đoàn thép nên chỉ đành trút giận lên tôi mắng:
– Cô thấy chưa, để vợ người ta tìm đến nói cho còn ra cái thể thống gì nữa không?
Tôi cười nhạt:
– Mẹ, mẹ rõ ràng thừa biết con chẳng tơ tưởng gì đến người khác còn nghe cô ta rồi nói ra mấy lời như vậy để làm gì. Con trai mẹ xuất sắc giỏi giang như vậy người khác có cửa so sánh sao? Còn cô nói tôi quyến rũ chồng cô có bằng chứng gì không, có thì show ra đây chứ đừng nói miệng, cũng đừng cư xử ngắn học như thế, bằng không tôi sẽ kiện cô tội vu khống đấy. Bản thân không tự tin trong mối quan hệ hôn nhân của mình nên liên tục ghen bóng ghen gió khiến tôi cảm thấy buồn cười hơn là tức giận. Giờ tôi cũng mới nghiệm ra một điều người có cha mẹ dạy dỗ đôi khi còn chẳng bằng đứa mồ côi như tôi.
Tôi liếc sang mụ dì ghẻ giả lả nói:
– Bất kính với người đáng tuổi mẹ mình, nhân cách cô tồi hơn tôi nhiều lắm đấy. Nếu mọi người biết con gái chủ tịch tập đoàn thép Việt An bất kính thế này không biết sẽ nghĩ gì nhỉ? Trong thời đại mạng xã hội lên ngôi, nếu bị quay lại video chắc bố mẹ cô cũng không vui đâu.
Vân càng lúc càng trợn to mắt nhìn tôi nhưng tôi không bận tâm chỉ kéo tay mụ dì ghẻ giục:
– Mẹ con mình về thôi.
Mụ dì ghẻ sượt qua một tia kinh ngạc, có lẽ không nghĩ tôi lại bênh bà ta nên vừa đi vừa nhìn tôi. Căn bản tôi cũng không muốn đôi co nhiều nên không muốn ở lại đây thêm, không ngờ lúc đi qua Vân cô ta ngang nhiên đưa chân ra ngáng. Tôi phản ứng nhanh lùi lại nhưng mụ dì ghẻ không kịp nhìn lại đeo giày cao gót ngay lập tức ngã dập mặt xuống sàn nhà. Từ trên môi bà ta một dòng máu đỏ cũng túa ra. Tôi lao đến đỡ bà ta dậy không ngờ bà ta đã không kiểm soát nổi cơn giận, cả ngày hôm nay đã đủ chuyện tai ương ập đến, thép Việt An giờ cũng chẳng còn là chỗ dựa, bản thân Phượng Quang cũng tự vực dậy được, có lẽ nghĩ thế bà ta đứng thẳng dậy lồng lộn cầm túi xách lao về Vân gào lên:
– Con ranh con, mày dám đẩy tao.
Chiếc túi xách đắt tiền có khoá làm bằng vàng, xung quanh cũng đầy kim loại sắc nhọn lại được mụ dì ghẻ vung lên với một lực rất lớn. Ngay khoảnh khắc tôi tưởng như Vân sẽ ăn trọn cái túi lên đầu đột nhiên Khánh từ đâu bỗng lao ra đỡ lấy cô ta. Chiếc túi xách đập một lực rất lớn lên đầu anh, chỉ đúng một giây sau tôi đã nhìn thấy máu phun ra từ thái dương, vật sắc nhọn nào đó đã cắm vào tạo thành một vết cắt vừa sâu vừa dài. Cả người Khánh loạng choạng, đưa tay lên ôm đầu, thế nhưng máu chảy thành ròng, tong tong rơi xuống nền nhà!
Tôi có chút hoảng hốt nhưng giờ phút này tôi hiểu mình phải bình tĩnh và lý trí chỉ đứng cạnh mụ dì ghẻ đỡ lấy mụ ta để Vân lao vào đỡ Khánh. Cô ta mặt tái xanh, sau đó khóc toáng lên run rẩy gọi cứu thương. Khi xe cứu thương đến tôi và mụ dì ghẻ cũng đi theo vào đến bệnh viện. Khánh được đưa vào phòng cấp cứu để xử lý vết thương. Bên ngoài Vân liên tục gầm gừ:
– Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, nếu vào não tôi sẽ không tha cho các người.
Tôi không đáp lời cô ta, để mặc cô ta sủa chỉ trấn an mụ dì ghẻ đang run bần bật:
– Mẹ, không sao đâu.
Thực ra tôi biết với vết thương đó cùng lắm Khánh phải khâu vài mũi, chỉ là một khoá kéo nhọn đâm vào, có sâu cũng không chạm được tới não nhưng Vân là tiểu thư nhà giàu, cô ta nhìn thấy vậy lo lắng là thường tình. Còn mụ dì ghẻ, có lẽ cũng không muốn đến bước đường này chỉ muốn trả đũa Vân không ngờ Khánh đến đúng lúc, cái cúi đầu vừa hay chạm đến vật sắc nhọn kia. Thế nhưng mụ ta chiều vừa bị hăm doạ đi tù, lại thấy vẻ mặt của Vân nên lòng không khỏi run sợ phải đối mặt với pháp luật. Mụ ta xưa nay vẫn thế thôi, tuy độc ác không ai bằng nhưng cơn giận cũng rất khó kiểm soát. Tháng ngày đau khổ triền miên của chị em tôi phải hứng cả trăm ngàn cơn giận của mụ ta đó thôi.
Khoảng ba mươi phút sau phòng cấp cứu cũng mở ra, Khánh được khâu lại vết thương nhưng vì choáng vẫn phải nằm trong đó. Vân thấy vậy vội lao vào hỏi:
– Anh sao rồi? Bác sĩ chồng tôi sao rồi có vào não không?
– Không sao đầu chỉ rách da thịt chứ không vào não. Khâu năm mũi nghỉ ngơi một lúc tôi kê thuốc cho là được về.
Vân đã nghe rõ lời bác sĩ nói, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi và mụ dì ghẻ nói:
– Tôi nói cho các người biết tôi sẽ làm đơn kiện các người. Tội cố ý gây thương tích không nhẹ đâu.
Mụ dì ghẻ nhìn tôi, tôi vỗ vỗ vai mụ ta dặn:
– Mẹ đứng đây chờ con, con vào nói chuyện với họ.
Lúc tôi vào Vân cũng liếc nhìn Khánh, thấy anh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tôi cô ta cũng nhếch môi quay sang tôi. Tôi mặc kệ thái độ của cô ta cất tiếng:
– Anh Khánh! Cho em xin phép được xin lỗi anh vì vết thương trên đầu. Toàn bộ viện phí em sẽ có trách nhiệm, mong rằng chuyện này chúng ta sẽ giải quyết trong êm đẹp tránh phiền đến pháp luật.
Vân nghe xong thì cười nhạt:
– Chúng tôi không cần mấy đồng tiền bẩn thỉu của gia đình các người. Chuyện này tôi sẽ làm đến cùng.
– Cô muốn làm đến cùng thế nào, kiện mẹ chồng tôi ra toà?
– Phải! Tôi sẽ kiện để bà ta phải ngồi tù.
Nghe đến hai chữ “ngồi tù” sắc mặt mụ dì ghẻ có chút bàng hoàng. Tôi cũng bình tĩnh cười đáp lại:
– Giám định vết thương thì năm mũi khâu này không đủ khiến mẹ chồng tôi phải ngồi tù. Hơn nữa cô kiện chúng tôi tôi cũng kiện cô tội vu khống, thêm việc lúc mẹ chồng tôi đi qua cô cố tình ngáng chân khiến bà ấy ngã rách môi, mẹ chồng tôi trong lúc nóng giận không kiểm soát được cũng chỉ quay sang trả đũa cô, vậy thì nguyên nhân ban đầu là do ai? Trung tâm thương mại có camera rõ nét, check camera xem cô chửi rủa tôi, chửi rủa mẹ chồng tôi thế nào, cô cố ý ra sao rồi hãy nói đến kiện cáo. Phượng Quang và thép Việt An không còn làm ăn chung, nhưng trước kia từng hợp tác nhiều dự án, người lớn cư xử văn minh vẫn chừa cho nhau một bộ mặt không rõ vì lý do gì cô phải hằn học gia đình tôi đến vậy. Thậm chí tôi còn nghĩ, vụ bắt cóc định cưỡng hiếp tôi không thành cô là chủ mưu còn chị cô chỉ là đồng phạm, chẳng qua chị gái cô thương cô nên tự nhận hết tội về mình. Cô là một tiểu thư danh giá, đừng động một tí là sồn sồn lên mất hết giá trị của bản thân. Hiện tại có chồng cô ở đây, cô liên tục nói tôi quyến rũ chồng cô vậy chúng ta cùng đối chất cho rõ ràng, có bằng chứng gì mời cô bỏ ra. Còn nếu chỉ là cô cố ý làm thế vì sự nhỏ nhen của mình thì chồng cô sẽ nghĩ gì về cô đây, cô không cần danh dự nhưng tôi cần, hạnh phúc gia đình tôi bị ảnh hưởng bởi lời vu vạ không căn cứ của cô ai chịu trách nhiệm đây?
Tôi nói một tràng dài, khi nhắc đến vụ bắt cóc sắc mặt Vân cũng đột nhiên trắng bệch ra nhìn Khánh. Lúc này tôi dám chắc cô ta mới thật sự là kẻ chủ mưu còn Nguyệt cùng lắm là đồng phạm. Cô ta run lên, khi thấy Khánh lộ rõ sự thất vọng cô ta cũng lao tới lắp bắp nói:
– Khánh, anh nghe em giải thích, cũng là bởi em thấy anh…
– Được rồi, chuyện này không có gì to tát hai bên đều sai và hiểu nhầm nhau cả, em và mẹ chồng về đi không cần phải đưa nhau ra pháp luật làm gì. Chuyện gia đình anh cần làm rõ với vợ anh một chút. Em yên tâm, sau này sẽ không có những chuyện đó xảy ra nữa đâu.
– Vâng! Em thấy anh bất chấp nguy hiểm lao vào đỡ cho vợ mình cũng biết tình cảm anh dành cho cô ấy lớn thế nào. Hi vọng anh và cô ấy làm rõ mọi việc và cũng hi vọng từ nay về sau em không còn xuất hiện trong câu chuyện của hai người nữa bởi điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến tình cảm của vợ chồng em. Cảm ơn anh!
Mụ dì ghẻ bên ngoài tất nhiên đã nghe thấy hết, lúc tôi ra ngoài thấy đáy mắt bà ta vừa kinh ngạc lại vừa cảm kích. Rất lâu sau lúc lên xe bà ta mới hỏi tôi:
– Sao tôi đối xử với cô không ra gì mà cô vẫn bênh vực tôi, nói giúp cho tôi.
Tôi cười trong lòng, chút chuyện cỏn con này đúng thực có đưa ra pháp luật cũng chẳng khiến bà ta đi tù, thế nên thay vì đổ dầu vào lửa tôi lấy lòng tin từ bà ta vẫn tốt hơn. So với Nguyệt, Vân cũng chỉ là cái loại tiểu thư đanh đá cá cày, xét về thông minh và thâm độc cô ta thua xa Nguyệt chỉ có cái mồm hỗn hào và láo toét. Tôi giả vờ bênh “mẹ chồng” thực ra một phần cũng để cảnh cáo cô ta bớt vu oan giá hoạ cho tôi, loại người động một chút là nhảy dựng lên như cô ta dễ đối phó hơn nhiều so với Nguyệt. Tôi đáp lại:
– Vì mẹ là mẹ của chồng con cũng là người nhà của con, không cần biết ở nhà ra sao nhưng ra xã hội chỉ cần ai đụng đến người nhà thì phải bảo vệ nhau.
– Việc này… đừng để thằng Lâm biết.
– Vâng, con biết rồi ạ.
Về đến nhà trời cũng đã tối cũng may Lâm ở trên phòng nên không nhìn thấy tôi và mụ dì ghẻ đi cùng nhau. Lúc tôi bước lên không rõ Lâm nói chuyện với ai chỉ thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, tiếng anh cất lên:
– Cố gắng tìm hiểu giúp tôi sau khi chuyển đi khỏi Toronto thì họ đi đến thành phố nào.
Lâm vừa nói đến đây cũng xoay người thấy tôi đang bước vào. Anh cảm ơn người bên đầu dây kia rồi giục tôi đi tắm sau đó cũng đi xuống dưới nhà. Trong nhà tắm Lâm đã chuẩn bị quần áo cho tôi, nước cũng đã xả vừa ấm. Tôi tắm xong cũng định đi xuống dưới nhà ăn cơm, thế nhưng mới đi được đến nửa cầu thang cũng nghe tiếng mụ dì ghẻ cất lên:
– Sao tự dưng lại muốn mẹ chuyển nốt 15% cổ phần còn lại cho? Có ý định về Phượng Quang quản lý à. Mẹ thì chẳng ngại cho con tất cả, nhưng chuyển chỉ để đứng tên con mà con vẫn đi dạy học thì cũng có để làm gì đâu. Trừ khi con đồng ý với mẹ con về tiếp quản Phượng Quang thì mẹ sẽ chuyển cho con.
– Biết đâu sau này con sẽ về tiếp quản nên mẹ cứ giữ 15% đó đừng thay đổi gì nữa là được.
– Được, vì câu nói này mẹ sẽ không chuyển cho bất cứ ai mà giữ cho con.
Mụ dì ghẻ nói đến đây thì bên ngoài ông Quang cũng về, cô Hiền đã dọn xong cơm nên gọi mọi người xuống ăn cơm. Có mặt tôi và ông Quang nên chuyện Lâm nói với mụ dì ghẻ cũng tạm dừng không nhắc đến nữa. Chỉ là tôi thấy hơi tò mò, không hiểu Lâm bỗng dưng muốn cổ phần công ty để làm gì. Vốn dĩ Lâm chưa từng sống bằng tài sản của mụ dì ghẻ, cũng chẳng có ý định bỏ việc cơ mà. Hay anh đã bắt đầu nghi ngờ ông Quang, hoặc còn lý do gì phía sau?
Sau vụ việc gây thương tích cho Khánh mối quan hệ của tôi và mụ dì ghẻ cải thiện một cách vô cùng đáng kể. Cụ thể trong bữa ăn mụ ta lần đầu tiên chủ động gắp thức ăn cho tôi, và kể cả những ngày sau đó mụ ta đã thực sự thay đổi thái độ với tôi. Không phải mụ ta đối xử tốt với tôi mà mụ ta đã bớt khắt khe, hằn học, thậm chí mụ ta còn dặn cô Hiền từ nay hỏi ý kiến tôi xem tôi thích ăn gì, muốn ăn gì để cô Hiền đi chợ. Trước kia cô Hiền thường chỉ nấu ăn theo sở thích của vợ chồng mụ dì ghẻ và Lâm, nay đã bắt đầu đổi sang tham khảo ý kiến của tôi. Ở công ty mụ dì ghẻ cũng thay đổi hắn thái độ, còn nhờ mấy chị em bên công đoàn giúp tôi hoàn thiện hồ sơ thực tập khiến mọi người ai cũng kinh ngạc.
Nói đến công ty lại phải nhắc đến chị Thu, từ lúc chị Thu đến công việc làm ăn của công ty khá suôn sẻ. Chị ta làm việc rất chỉn chu, toàn bộ kế hoạch, lịch trình hay các cuộc gặp mặt khách hàng đều có chất lượng tốt. Sau khoảng nửa tháng tiến độ công việc được giao đều vượt chỉ tiêu, mụ dì ghẻ rất hài lòng có lần còn nhắc ông Quang cuối tháng phải trích quỹ để thưởng cho chị Thu. Khác với những cô thư ký trẻ trung xinh đẹp trước kia thì với chị Thu mụ dì ghẻ có thiện cảm hơn rất nhiều. Có lẽ bởi mụ ta cho rằng chị Thu không phải là mối nguy hiểm nên rất tin tưởng, thậm chí sau này ông Quang không gọi chị Xuân đi mà chỉ có chị Thu và ông ta đi tiếp khách mụ dì ghẻ cũng không bận tâm. Chị Thu cũng rất khéo, vừa biết làm việc vừa biết lấy lòng mụ dì ghẻ càng khiến mụ ta hài lòng với việc tuyển dụng lần này của ông Quang.
Cuối tháng ba tôi kết thúc thực tập, mụ dì ghẻ và ông Quang đặc biệt tổ chức một buổi tiệc chia tay tôi cũng tiện để mọi người họp bàn về việc sắp tới sẽ tổ chức kỷ niệm công ty mười lăm năm thành lập. Tối hôm ấy Lâm cũng đi ăn với khoa chúc mừng sinh nhật cháu của giáo sư nên tôi đi cùng xe với “bố mẹ chồng”. Khi đến nơi đã thấy chị Thu đến sớm từ trước đặt bàn, chuẩn bị chu đáo từng chỗ ngồi cho mọi người. Mụ dì ghẻ nhìn thấy vậy thì hài lòng nói với ông Quang:
– Ban đầu em tưởng cô ta lớn tuổi nhất thì sẽ chậm chạp ù cạc nhất không ngờ việc gì cũng làm rất nhanh nhẹn. Những việc không phải của cô ta cô ta cũng chẳng ngại ngần nhận. Cô ta còn phải nuôi hai đứa con ăn học, vậy nên cứ thưởng thêm cho cô ta một chút để cô ta có động lực gắn bó lâu dài với công ty.
– Tiền thưởng đâu phải muốn thưởng là thưởng được. Cứ để cô ta làm việc lâu dài xem thế nào đã.
– Từ bao giờ anh lại khắt khe với nhân viên thế? Hay bởi cô ấy lớn tuổi hơn mấy cái cô thư ký kia nên anh nghĩ đối xử với người ta sao cũng được?
Tôi cười nhạt trong lòng, đến một ngày mụ dì ghẻ biết người mà mụ ta đang đứng ra bênh vực đòi quyền lợi cho lại là kẻ sinh cho chồng mụ đến hai đứa con chắc sốc óc lắm đây. Không sao đâu, tôi chưa vội, nghiệp cứ từ từ sẽ đến từng thứ một.
Tuy rằng tôi không đóng góp gì được nhiều cho công ty sau ba tháng thực tập, tuy nhiên với danh nghĩa con dâu sếp nên nhân viên công ty ai cũng đều tỏ ra thân thiết với tôi. Bữa liên hoan rất vui vẻ, mọi người chúc tụng tôi hết ly này đến ly khác khiến tôi không thoát được vòng vây. Chị Thu khác với mọi người, thay vì lấy lòng tôi chị ta chỉ ở bên cạnh mụ dì ghẻ đỡ rượu cho mụ dì ghẻ và ông Quang khiến mụ dì ghẻ càng lúc càng tâm đắc và hết lời khen ngợi chị ta. Tửu lượng chị ta rất tốt, uống đến khi tàn canh tiệc vẫn không say, điều đó khiến mụ dì ghẻ càng thêm tin tưởng vào việc chị ta đi tiếp rượu với ông Quang vẫn sẽ đủ tỉnh táo để không xảy ra những sự việc đáng tiếc. Nhẫn nhịn, chịu đựng để bố của các con mình lấy người khác, ở cạnh người khác suốt mười lăm năm, sức chịu đựng này phải nói là quá phi thường và đáng để tôi học hỏi.
Bữa tiệc kết thúc vào lúc mười giờ đêm, người tôi cũng có chút lâng lâng do uống quá nhiều rượu. Về đến nhà thấy Lâm cũng đã về từ bao giờ, anh có vẻ cũng uống khá nhiều rượu nên lúc đứng gần tôi cũng thấy mùi rượu thơm nồng phả vào bên tai. Trong đêm tối, tôi thấy Lâm hơi nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó đưa cho tôi một cốc nước chanh rồi nói:
– Sao uống nhiều rượu thế?
Cốc nước chanh mát lạnh, nhưng bởi uống quá nhiều rượu nên cũng chẳng tỉnh táo được bao nhiêu. Tôi uống xong liền cãi:
– Em cũng có uống nhiều lắm đâu, gần bằng anh vậy thôi.
– Tôi khác em khác, làm sao mà so sánh được.
Vừa nói Lâm vừa đi vào nhà vệ sinh sấp khăn ấm lau mặt cho tôi, còn tháo dép bế tôi vào giường. Không hiểu sao vẫn chỉ là những hành động chăm sóc như thường ngày nhưng hôm nay tim tôi bất giác lại run lên. Có lẽ rằng bởi lúc này khi tôi đang lâng lâng trong men rượu, không còn đủ tỉnh táo mới cảm thấy không còn chật vật, giằng co, mâu thuẫn khi nghĩ đến hận thù, lòng cũng tạm quên đi Lâm là con của kẻ thù chỉ nghĩ đơn giản rằng anh là chồng của tôi. Anh dường như cũng chẳng mấy tỉnh táo, đặt chiếc khăn ấm vào chậu trên tab đầu giường rồi bỗng nói với tôi:
– Diệp Anh! Hôm nay đi ăn sinh nhật giáo sư giáo sư lại mời mấy ngày nữa đến ăn tiệc thôi nôi cháu gái của chú ấy. Con bé mới một tuổi nhưng rất khôn, biết đi lâu lắm rồi, mấy ngày nữa mới sinh nhật mà đã bập bẹ nói, da trắng, môi đỏ, mắt to tròn như búp bê.
Tôi biết Lâm muốn nói gì, suốt một tháng nay anh đã mua vitamin về cho tôi uống. Thế nhưng dù rượu ngấm đến tận từng thớ thịt tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhớ đến việc tôi không thể mang thai. Lâm không để ý đến thái độ của tôi, chỉ đưa tay mơn trớn từng cúc áo trên người tôi, mùi rượu nồng nàn phả ra. Lúc này tôi vẫn đinh ninh rằng trên tab đầu giường vẫn còn bao cao su, đầu óc vì rượu cũng đã hỗn loạn và mơ hồ. Lâm cúi xuống dịu dàng hôn lên môi tôi, lên khoé mắt, lên cả trán tôi. Tôi cảm nhận được rồi, cảm nhận được sự dịu dàng đến tận xương tuỷ mà tôi đã từng nhìn thấy khi Lâm ở ngoài nghĩa trang lau bia mộ, đến giờ cử chỉ dịu dàng ấy tôi cũng đã cảm nhận được. Trong phút chốc tôi đã quên mất mình là ai, cũng quên mất rằng chúng tôi sẽ còn ngày mai nữa, ôm lấy Lâm nhớ lại những tháng ngày ở đảo, vừa luyến tiếc lại vừa day dứt. Trên chiếc giường rộng lớn, chẳng mấy chốc quần áo đã lấp đầy, hai cơ thể trần truồng dính lấy nhau không rời. Cho tới khi lên đến đỉnh cao hoan lạc tôi cũng mới phát hiện ra hộp bao cao su trên tab đầu giường cũng trống trơn, mà đêm ấy tôi và Lâm đã quần nhau tới ba bốn lần trong tình trạng không tỉnh táo vì rượu. Mãi đến khi ngủ một giấc dậy tôi cũng đã tỉnh táo trở lại, đợi Lâm và vợ chồng mụ dì ghẻ đi làm tôi cũng nhanh chóng chạy ra hiệu thuốc mua một viên thuốc tránh thai khẩn cấp để uống. Thực lòng tôi cũng biết thuốc tránh thai khẩn cấp không hề tốt cho sức khoẻ, nhưng đêm qua không dùng biện pháp gì nên tôi buộc lòng phải uống. Vả lại từ khi xảy ra quan hệ với Lâm đây cũng mới chỉ là lần thứ hai tôi uống nó nên vẫn trong khuyến cáo an toàn. Lâm khao khát có đứa con thế nào tôi lại hoàn toàn ngược lại, chỉ khi không có sự ràng buộc nào tôi mới có thể chặt đứt mọi hy vọng và tình cảm của tôi trong mối quan hệ oan trái này.
Sau khi uống thuốc tránh thai khẩn cấp cũng xuống siêu thị mua thêm bao cao su. Khi tôi chuẩn bị quay về căn biệt thự cũng nhận được điện thoại của Khánh. Kể từ khi xảy ra việc Khánh bị thương đến giờ anh không liên lạc với tôi, vậy nên đến giờ Khánh liên lạc chắc chắn là có việc quan trọng. Qua điện thoại Khánh nói với tôi:
– Diệp Anh, số tài liệu mật em chụp cho anh cũng điều tra ra được rất nhiều sai phạm của Phượng Quang rồi. Thế nhưng có năm hoá đơn chứng từ anh cần tài liệu gốc, anh gửi qua zalo cho em em lấy mang qua cho anh. Sau khi nhận xong anh sẽ bàn giao lại cho bên công an xử lý, còn về em, lấy xong em cũng chuẩn bị tinh thần để rời khỏi bọn họ đảm bảo an toàn cho bản thân, mọi việc tiếp theo anh sẽ giải quyết.
Câu cuối cùng tôi nghe xong bỗng cảm thấy sửng sốt lạ kỳ. Vốn biết rằng sẽ có ngày này nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, đầu óc có chút tê dại không rõ ràng. Nhưng rồi tôi cũng gạt đi, sự trả giá của mụ dì ghẻ đến tôi phải mừng mới đúng, còn gì phải luyến tiếc chứ?
Về đến nhà cũng đã trưa, nhưng cô Hiền ở nhà nên tôi chưa thể làm được gì. Từ mai tôi phải lên trường làm luận văn, đây là ngày nghỉ duy nhất của tôi sau chuỗi ngày thực tập nên tôi biết trong ngày hôm nay tôi phải lấy được thứ mình cần. Mãi đến giữa chiều tôi đi xuống thấy cô Hiền mới xách làn đi chợ, chợ gần nhà, tôi sợ không đủ thời gian nên cười nói với cô Hiền:
– Cô đi chợ ạ? Mấy ngày nay trời hanh khô, cô hộ cháu mua ít sen tươi về cháu nấu chè sen cho bố mẹ cháu với anh Lâm với cô nhé.
– Sen tươi chưa vào mùa, nếu muốn mua phải xuống chợ lớn mua hàng đông lạnh, hàng đông lạnh nấu có được không?
– Dạ được ạ, cô hộ cháu mua hai cân, cháu gửi tiền cô ạ.
Cô Hiền gật đầu, từ khi mụ dì ghẻ thay đổi thái độ với tôi cô Hiền cũng thân thiện hơn rất nhiều, tôi muốn ăn gì, muốn uống gì cô đều làm theo mong muốn của tôi. Cô Hiền sau nhận lấy tiền của tôi thì xách làn đi ra ngoài. Đến khi cô ấy đi khuất đóng cổng lại tôi cũng mới chạy thẳng lên thư phòng mở khoá rồi lao vào tìm năm hoá đơn chứng từ mà Khánh đã gửi cho tôi. Suốt quá trình tìm, tôi liên tục run rẩy vì sợ có ai đó sẽ về bất chợt. Thế nhưng rất may cho tôi, sau khi lấy xong giấy tờ cô Hiền vẫn chưa đi chợ về. Tôi nhét giấy tờ vào túi xách khoá thư phòng lại rồi lên nhà trang điểm qua loa mới đi xuống. Một lúc sau tôi thấy cô Hiền cũng mới trở về với một làn thức ăn đầy ắp và hai cân hạt sen đông lạnh. Tôi làm ra vẻ vui mừng sau đó bảo với cô:
– Cô cho vào tủ giúp cháu, cháu ra ngoài gặp bạn một lúc rồi sẽ mua ít đồ về để nấu.
Lúc ra khỏi căn biệt thự tôi cũng mới dám thở phào một tiếng rồi bắt taxi đến công ty của Khánh. Đến tận giây phút đưa giấy tờ cho Khánh tôi vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch. Khánh nhận giấy tờ rồi nói:
– Với tất cả bằng chứng anh đã thu thập được chắc chắn bà ta sẽ phải ngồi tù vì những sai phạm trong đấu thầu. Vậy nên em không cần phải tiếp tục ở lại cùng họ nữa, anh sẽ thuê nhà cho em, mọi chuyện còn lại để anh.
Tôi nhìn Khánh, suy nghĩ rất lâu mới đề nghị:
– Chuyện công ty Phượng Quang anh xử lý, còn những chuyện khác có thể để em tự tay giải quyết được không? Em chưa muốn rời đi, còn muốn tận mắt chứng kiến bà ta bị quả báo. Trên đường đi đến đây em đã nghĩ rất nhiều, em muốn khiến bà ta phải chịu nỗi đau mà mẹ em đã từng chịu.
– Được, nhưng em phải chú ý nếu có bất cứ sự nguy hiểm nào cũng cần phải dừng lại. Nhất là để Lâm phát hiện ra em nên trực tiếp cắt đứt luôn. Mọi chuyện anh giao lại cho Trung, em muốn xử lý thế nào liên lạc với cậu ta. Còn một chuyện… anh thay mặt Vân xin lỗi em, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ anh, đã giúp đỡ anh rất nhiều nên mong em cũng sẽ không chấp!
Trước khi ra khỏi công ty tôi hỏi Khánh:
– Vì sao chị Thu lại đến công ty Phượng Quang làm việc? Là ý của anh sao?
– Không! Là do mâu thuẫn của chị ta và ông Quang không liên quan đến anh. Chị ta muốn ông Quang bán quách cổ phần ra mở công ty mới, quay về với mẹ con chị ta nhưng ông ta không đồng ý. Chị Thu cho rằng ông Quang có tình cảm với bà Phượng nên mới dây dưa mãi như vậy, nghĩ đến hai đứa con ngoài giá thú nên tức tối nộp đơn vào Phượng Quang còn doạ nếu ông Quang không đồng ý chị ta cũng khui hết mọi chuyện. Nói chung chị ta chờ mười mấy năm rồi giờ cũng bắt đầu hết kiên nhẫn, ông Quang lại tham lam, không muốn buông chị Thu cũng chưa muốn bỏ bà Phượng mà muốn một chân đạp hai thuyền. Ông ta và chị Thu một năm gần đây cãi vã liên miên, ông ta không chịu dứt khoát với bà Phượng ngoài muốn một chân đạp hai thuyền có lẽ còn muốn nhiều hơn 40%.
– Những sai phạm trong đấu thầu chắc chắn ông Quang sẽ không tránh khỏi liên luỵ đúng không? Chị Thu có biết điều này không?
– Biết hay không anh vẫn phải làm, anh tiếp cận chị ta để tìm hiểu về tài liệu mật và sai phạm của họ, sai phạm là sai phạm, đã dính đến pháp luật thì sẽ đi tù, để trả thù thì cần phải cứng rắn, những người không cùng máu mủ thì không cần mềm lòng. Vả lại anh cũng có rất nhiều bằng chứng về những việc làm độc ác của chị Thu mười lăm năm nay, cũng nắm được rất nhiều điểm yếu của chị ta và Trình nên chắc chắn ông Quang có đi tù hai chị em họ cũng phải chấp nhận. Chị ta có được những thứ chị ta có rồi, có nhà, có tiền, có tài sản, cũng đã chữa được bệnh và báo hiếu cho bố mẹ chị ta, không có ông Quang đương nhiên chị ra vẫn sẽ sống tốt và nuôi được hai đứa con thôi. Nhưng ông Quang tội nhẹ hơn, anh cũng sẽ đứng ra bào chữa cho ông ta coi như trả công cho chị ra.
– Vâng em hiểu rồi.
Rời khỏi văn phòng luật của đầu tôi vẫn văng vẳng lời của Khánh “để trả thù thì cần phải cứng rắn, những người không cùng máu mủ thì không cần mềm lòng”. Sau khi gặp Khánh tôi không vội về mà hẹn Trung ở một quán cafe. Hiện tại tôi đã lấy đi năm chứng từ hoá đơn trong tập tài liệu mật. Mụ dì ghẻ dạo này dần tin tưởng tôi nhưng nếu như biết mất hoá đơn chứng từ gốc mụ ta chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi đầu tiên. Thế nên dù gấp tôi cũng chỉ đành đi trước một bước, đã đi tới đoạn đường này rồi tôi không thể quay đầu, nghĩ đến những đớn đau tôi phải chịu, nghĩ đến mẹ, đến chị gái và em trai tôi càng quyết tâm muốn dồn mụ dì ghẻ đến đường cùng, dù rằng đó sẽ là con dao cắt phăng toàn bộ mối quan hệ của tôi và Lâm! Trên đời này tình cảm trai gái thì quan trọng gì chứ, đau đớn một chút cũng chẳng là gì so với ngàn đớn đau tôi đã chịu. Thế thì vung tay một phát, thà đau ngắn còn hơn đau dài! Sau khi nói chuyện với Trung tôi cũng đi mua ít đường phèn và long nhãn về để nấu chè sen. Căn giờ Lâm về tôi cũng mới bắt xe về biệt thự. Lúc vừa vào đến sân tôi cũng mới thấy xe của mụ dì ghẻ, đang định bước vào nhà cũng thấy mụ dì ghẻ đang chết trân ở hồ cá, bên cạnh là gã đàn ông đã bắt cóc tôi, tiếng hắn ta ồm ồm cất lên:
– Định hại chết tôi, bà chị cũng thật độc ác, đáng tiếc tôi chẳng những chết còn bơi trở về Việt Nam được. Bà chị đừng sửng sốt như vậy, đợi tôi đòi nợ hãy sửng sốt chứ?
Hắn vừa nói đến đây bên ngoài xe của Lâm cũng từ từ tiến vào. Mụ dì ghẻ túm lấy hắn ta run rẩy đáp:
– Mày đi đi, có gì gặp chỗ cũ, tao và mày sẽ nói chuyện rõ ràng.
– Thằng này giờ đã chẳng cần rõ ràng với bà chị nữa rồi. Thằng này muốn gặp con trai bà chị một lúc thôi.
– Coi như tao xin mày, tao sẽ trả cho mày gấp ba lần số tiền mày yêu cầu. Đi trước đi tao sẽ đi sau.
Thế nhưng hắn ta dường như không hề để tâm đến lời nói của mụ dì ghẻ đi về phía con xe Vinfast của Lâm, đợi anh bước xuống liền ném điếu thuốc xuống chân di di, bình thản nói:
– Ranh con, còn nhớ trước kia mày từng báo cảnh sát khiến tao chui lủi mười mấy năm, giờ gặp lại đã trưởng thành thế này rồi. Ai chà, kể ra năm ấy mẹ mày không nhẫn tâm bán mấy đứa trẻ cho tao tao cũng không bị mày báo cảnh sát, không khổ cực thế này đâu. Năm ấy cảnh sát mà bắt được tao là cả tao và mẹ mày đều đi tù rồi, có thằng con trai đáng đồng tiền bát gạo ghê cơ.
Lâm sững sờ nhìn gã đàn ông trước mặt, câu nói cuối cùng như sự đả kích mặc dù đã đoán trước được, trong giây lát toàn thân bỗng bất động, đôi mắt đen từ từ ngước lên nhìn mụ dì ghẻ, ngay sau đó hai tay cũng siết chặt lại, gân trắng nổi đầy mu bàn tay. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống nửa mái đầu Lâm, ánh mắt đau đớn, u ám và phẫn nộ đến cực điểm. Còn mụ dì ghẻ, khoảnh khắc ấy cũng gần như sụp đổ, gương mặt tái xanh, khoé môi mấp máy, thất kinh như gặp một cơn ác mộng!

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN