Hồ Nữ
Chương 27: Chuyện phiền toái của đám linh sủng
Cho dù Tuyết Hoa chán ghét hành động lè lưỡi ra liếm lông của động vật,
nhưng vẫn thử trao đổi với chúng, bởi vì nàng hi vọng hiểu rõ con đường
tu luyện của chúng, sau đó nhanh chóng tìm ra phương pháp tu luyện thích hợp nhất cho mình.
Hạ Lăng Vân với tư cách là một trưởng lão lại không bế quan, thường
xuyên tới đại điện Thiên Linh Môn kiểm tra sự vụ của môn phái, chỉ điểm
cho vãn bối tu luyện, giải thích nghi hoặc cho họ, thi thoảng qua phòng
luyện đan xem tình hình luyện đan dược. Lúc đầu Tuyết Hoa còn đi theo
hắn, rất nhanh đã không hứng thú, sau đó tự do đi đi lại xung quanh
Thiên Linh Môn, thuận tiện kết bạn với những linh sủng khác ngoài linh
hồ Mị nhi và linh hổ Hắc Hùng.
Tiên hạc Phi Vân, tứ phẩm Phong Linh thú, vẹt Xảo nhi tự luyến, nhị phẩm Hỏa Linh cầm, bởi vì đặc tính chủng tộc, nhưng tu vi linh lực nhất phẩm cũng đã nói tiếng người, Hoàng Oanh chiêm chiếp, tam phẩm phong linh
cầm, chỉ lớn cỡ bàn tay, vô cùng luyến chủ, câu nói chim nhỏ nép vào
người chính là vì nó mà tạo ra…
Bên trong dược viên, một đám linh sủng có thể nói chuyện hoặc chưa thể nói chuyện tụ tập dưới một gốc cây tùng ngàn năm tán gẫu.
“Ngươi muốn hỏi quá trình biến hóa?” Cảm ứng được ý của Tuyết Hoa, Linh
hồ Mị nhi nói, “Quá trình tiến hóa của ta còn xa lắm.” Nó nói chuyện với giọng điệu đầy mơ ước, “Đã ở cùng tu sĩ nhân loại rất lâu rồi, ta cũng khát vọng biến thành người, có được làn da tuyết trắng, tay chân linh
hoạt.”
“Chủ nhân ta đang thu thập nguyên liệu chế tạo ra Hóa Hình Đan, định cho ta dùng Hóa Hình Đan trong truyền thuyết.” Linh hổ Hắc Hùng có tu vi
cao hơn linh hồ Mị nhi kiêu ngạo nói ra, “Chủ nhân của ta Thanh Hoa chân nhân nói có Hóa Hình Đan, ta sẽ sớm biến hóa thành người.”
Tinh linh yêu quái hoang dã cũng sẽ không biết quá trình trưởng thành sẽ biến hóa, khi tu luyện tới một trình độ nhất định bản năng sẽ tiến vào
giai đoạn biến hóa, do đó có được dáng người, về sau có thể tu luyện cấp độ cao hơn. Nhưng linh sủng được tu sĩ loài người nuôi dưỡng đã sớm
biết rõ quá trình tu luyện của tinh linh yêu quái lúc trưởng thành là
biến hóa thành người, sau khi biến hóa quá trình tu luyện sẽ nhanh hơn,
cho nên mục đích tu luyện đầu tiên là biến hóa.
“Oa ô.” Tuyết Hoa quay về phía Hắc Hùng kêu hai tiếng.
<!–Ambient video inpage desktop–>
“Ngaooo….”, “Chiêm chiếp”, “Trù trù”, “Oa ồ”, những linh sủng không
thể nói chuyện cũng nhao nhao kêu lên. Bọn chúng tuy không nói chuyện
được, nhưng cũng nghe và hiểu lời nói của nhân loại…
Động vật nói chuyện thì có thú ngữ, nhưng là những động vật khác nhau,
ngôn ngữ cũng khác nhau, linh hổ Hắc Hùng không hiểu Tuyết Hoa định nói
gì, quay mặt nhìn về phía linh hồ Mị nhi.
Linh hồ Mị nhi tự động phiên dịch: “Nàng nói, nàng rất hâm mộ ngươi.”
Linh hổ Hắc Hùng cười ha ha: “Tuyết Hoa, ngươi mặc dù nhỏ, nhưng là linh sủng của Hạ trưởng lão, Hạ trưởng lão nhất định sẽ tận tâm bồi dưỡng
ngươi đấy, có trợ giúp của người, thời gian biến hóa của ngươi so với ta và Mị nhi sẽ sớm hơn nhiều.” Trong đám linh sủng Thiên Linh Môn, ngoại
trừ vẹt Xảo nhi, hắn và Mị nhi, Hồng Linh, cùng linh hạc là những linh
sủng duy nhất có thể nói tiếng người đấy, nếu như chủ nhân của bọn họ có thể tu luyện trường sinh, chúng sẽ có thêm thực lực, nhất định sẽ biến
hóa, trở thành “Tiên”.
Tuyết Hoa gật đầu. Nàng không giống với bọn chúng, nàng là một linh hồn xuyên không, nàng có thần khí tu luyện, bản thân nàng có một nhiệm vụ
quan trọng, làm sao mà không biến hóa được, chẳng lẽ muốn mang theo một
thân hồ ly già mà chết đi?
“Các ngươi đang thảo luận cái gì?” một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang
lên, đồng thời một bóng người mặc xiêm y màu xanh chậm rãi đi về hướng
bọn chúng.
Chúng linh sủng xoay mặt nhìn, chỉ thấy Lục Mẫu Đơn tiên tử dẵn một tiểu nữ hài mười hai mười ba tuổi đầu chải tóc song kế mặc cung trang xanh
lá mỉm cười bước tới.
“Tiên tử.”
Chúng linh sủng rối rít bày tỏ sự kính trọng dành cho nàng. Tại Thiên
Linh Môn, vị tiên tử này chính là đối tượng mà nhóm linh sủng Thiên Linh Môn sùng bái nhất, bởi nàng là tinh linh thảo mộc, nhưng đã là nữ Tiên
Quân bát phẩm rồi. Nàng ngoại trừ là thủ hộ Thiên Linh Môn, còn được
toàn bộ tu sĩ của Thiên Linh Môn tôn trọng và bảo vệ, có mối quan hệ
nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (*)
(*): có thể hiểu là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia
“Tiên tử, chúng ta đang thảo luận về quá trình biến hóa.” Linh hổ Hắc
Hùng nói ra, sau đó tò mò nhìn tiểu nữ hài mà tiên tử mang tới. Gương
mặt tiểu nữ hài lộ vẻ sợ sệt, nhưng quanh người tràn ngập linh khí màu
xanh, rõ ràng là linh thảo mà hôm qua chủ nhân của nó nhắc tới, thảo mộc tinh linh Tuyết Lan được sinh ra trong dược viên. Vận khí của nàng thật tốt, được Lục Mẫu Đơn tiên tử dẫn đạo, không hề gặp chướng ngại mà biến hóa thành công rồi.
“Biến hóa…” Lục Mẫu Đơn tiên tử vì muốn cho nữ nhi có thêm bằng hữu
đồng loại, chủ động nói kinh nghiệm cho đám linh sủng, cùng với quá
trình nàng trợ giúp Tuyết Lan biến hình.
Ngộ tính của nhóm linh sủng không giống nhau, cho nên quá trình biến hóa cũng không giống. Tuyết Hoa lí giải là, quá trình biến hóa giống như
một chương trình ẩn dấu trong cơ thể của những phi nhân loại trên đại
lục Ngũ Nguyên, phi nhân loại tu luyện tới một trình độ nào đó sẽ kích
hoạt chương trình, còn những phi nhân loại nào kí kết khế ước với các
tu sĩ nhân loại sẽ biết trước được quá trình “Biến hóa”, cho nên sẽ chủ động tìm cách kích hoạt chương trình này.
Một cái là chủ động một cái là bị động, dưới tình huống tu vi không sai
biệt lắm, chủ động biến hóa và bị động biến hóa đôi khi hơn kém nhau tới 200-300 năm. Phi nhân loại chủ động biến hóa sẽ rất nhanh học được các
tri thức mới của con người, tu luyện tâm pháp, tới lúc hậu kì thành tự
sẽ tiến hóa cao hơn so với phi nhân loại bị động biến hóa.
Đối với việc biến hóa Tuyết Hoa tràn ngập tin tưởng. Linh sủng ở đây, làm sao có trí tuệ giống như nàng?
Rốt cuộc đám linh sủng vẫn là cầm, là thú, nhận thức không cao nên cũng
chẳng kiên trì được bao lâu đã phân tâm đi chơi đùa, dạo quanh dược
viên, ăn vụng linh quả.
Dược viên đã bày bố pháp trận để phòng ngừa bị trộm linh hoa linh quả,
linh thảo ở trong ruộng cũng được bày pháp trận khi hậu, pháp trận bảo
hộ, còn có cấm pháp, tu sĩ bình thường cũng không thể đi vào đó lấy
dược liệu.
Đám linh sủng chơi đùa trong dược viên chốc lát, chỉ ăn mấy linh quả
thông thường, cũng không phải là loại quý hiếm. Thường xuyên đi dạo dược viên cho nên chúng biết rõ quản lý dược viên sẽ đến rất nhanh, lần này
có thể ăn vụng được một ít linh hoa linh quả đã rất thỏa mãn, cho nên
chúng vội chạy tới nơi khác chơi đùa. Chủ nhân của bọn chúng ngoại trừ
quản việc tu luyện của chúng ra thì ngày thường vẫn để chúng tự do hoạt
động, không trói buộc chúng.
Tuy rằng Tuyết Hoa tự nhận linh hồn nàng là người, nhưng vẫn bị đám linh sủng rủ rê chạy trốn vui đùa. Mỗi ngày, nàng ngoại trừ tu luyện quấn
quýt nam thần ra, chính là chạy ra ngoài tìm đám linh sủng chơi, tìm
hiểu cách chúng tu luyện, sau đó tổng kết quá trình tu luyện của bọn
chúng và rút ra kinh nghiệm.
Hạ Lăng Vân cũng không trói buộc nàng, coi nàng như hài tử mà dạy dỗ,
cảm thấy rất vui vì nàng chủ động ra ngoài chơi đùa. Trong mắt hắn, tiểu hồ ly nên hồn nhiên vui vẻ như vậy.
Cuối thu, lá cây cũng dần dần vàng úa, quang cảnh xung quanh cũng hiu
quạnh. Lông trên người tiểu hồ ly cũng dày hơn rồi, gió thu lạnh thổi
phồng những cọng lông hồ ly của nàng, khiến nàng cảm thấy rét lạnh.
Sáng sớm, sau khi hoàn thành đợt tu luyện thứ hai, Tuyết Hoa lặng lẽ thu hồi thần khí tu luyện giãn gân cốt, bắt đầu nâng chân sau lên gãi gãi
chỗ ngứa trên người.
Động vật vì có thể trải qua mùa đông, thân thể sẽ tự động thay đổi để
đón giá lạnh. Lông hồ ly của nàng càng lúc càng dày, những ngày này nàng cảm thấy rất ngứa, không thể không thường xuyên… gãi.
Hai cái chân không đủ để gãi toàn thân, nàng không thể dùng miệng, cho
nên đành học như các linh sủng khác cọ lông vào các bụi cỏ, rễ cây. Nàng rất muốn tìm Hạ Lăng Vân gãi ngứa giúp nàng, nhưng da mặt nàng mỏng
không dám làm vậy.
Sớm biến thành người, nàng sẽ không phải gặp tình trạng như vậy nữa.
Nàng chỉ có thể không ngừng an ủi mình.
Ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh Hạ Lăng Vân nhìn tiểu hồ ly, ánh mắt
càng lúc càng nghi hoặc, lông mày kiếm cũng dần dần nhíu lại.
Mỗi ngày tiểu hồ ly đều tắm rửa, mà hắn cách một ngày mới tắm một lần, sao nàng lại ngứa như vậy.
Tuyết Hoa nằm dưới đất gãi điên cuồng, nhưng khổ nỗi móng vuốt của nàng
không linh hoạt bằng tay của nhân loại, cho nên càng gãi càng ngứa, đành phải nhảy vào trong hồ, dùng linh lựng kích động sóng nước, tắm rửa một lần nữa, sau đó bò lên bờ, dùng pháp thuật hệ Thuỷ xua tan toàn bộ hơi
nước.
Cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, nàng chạy tới cạnh tảng đá xanh, nhảy lên đùi Hạ Lăng Vân, nằm sấp xuống cười tủm tỉm.
“Tuyết Hoa, ngươi bắt đầu cảm thấy ngứa từ vài ngày trước?” Hạ Lăng Vân
dịu dàng nói, ngón tay thon dài khẽ chải vuốt cọng lông hồ ly.
Tuyết Hoa suy nghĩ một chút, sau đó liên tục kêu lên bảy tiếng, sau đó lại không xác định kêu thêm một tiếng.
“Bảy tám ngày trước.” Hạ Lăng Vân nói, “Ngươi vừa ăn Tẩy Tủy Đan khoảng
ba bốn ngày sau đã bắt đầu ngứa.” Tuyết Hoa bây giờ cách nửa tháng lại
ăn một viên Tẩy Tủy Đan cao cấp, gột rửa linh căn, điều chỉnh thể chất,
thay trừ tạp chất trong cơ thể.
“Oa ô.” Tuyết Hoa ứng tiếng đáp. Tuy trong núi không có ngày tháng, nhưng bảy tám ngày nàng vẫn có thể nhớ đấy.
“Ngươi thường chơi chung với ai?” Hạ Lăng Vân nói. Đôi khi hắn ở trong
phòng đan trông coi lò đan dược mấy ngày đêm, tiểu hồ ly cũng tự mình
chơi đùa.
Vấn đề trả lời có chút khó. Tuyết Hoa nghĩ nghĩ, quyết định thi triển khẩu kĩ của hồ ly.
“Oa oo~~” tiếng kêu tiêu chuẩn của hồ ly.
Hạ Lăng Vân lập tức hiểu, đây có nghĩ là linh hồ.
“Oa ô ~~” Tuyết Hoa kêu lên một tiếng.
Hạ Lăng Vân nói, “Mị nhi và Tuyết Linh.” Tuyết Linh chính là linh sủng
tam phẩm Tuyết Hồ của đồ tôn hắn. Hắn tự mình gọi đồ tôn tới triệu hồi
tuyết hồ cho hắn xem. Nhìn con tuyết hồ đực có chút linh khí, nhưng vẫn
không cảm thấy xứng với Tuyết Hoa nhu thuận thông minh của mình, cho nên hắn buông tha ý niệm bồi dưỡng nó, khiến nó trở thành gióng đực hồ ly
mà tương lai Tuyết Hoa sẽ giao phối.
“Ngaoo ~~” Tuyết Hoa bắt chước tiếng hổ gầm rú. Nhưng mà nàng là hồ ly
cuống họng nhỏ, không thể học được tiếng gầm uy phong lẫm lẫm của Hắc
Hùng.
“Hắc Hùng.” Hạ Lăng Vân mỉm cười có chút khen ngợi nàng thông minh.
“Ho ho ho~~~ “
Hạ Lăng Vân nghe được tiếng hạc kêu, biết rõ tiên hạc Phi Vân cũng là bạn chơi của Tuyết Hoa.
Zíu zíu ziu thu, Hiz- khà, híz- khà hí-zzz…
Tuyết Hoa liên tục nhái các tiếng kêu của động vật khác.
“Tuyết Hoa, linh sủng ở Thiên Linh Môn ngươi đã biết toàn bộ rồi.” Hạ
Lăng Vân mỉm cười nói, năng lực học tập của Tuyết Hoa rất mạnh, khả năng bắt chước còn mạnh hơn nữa.
“Tuyết Hoa, có phải gần đây chúng cũng gãi ngứa giống ngươi như vậy?”
Hắn dò hỏi, sắc mặt dần ngưng trọng. Trước kia hắn không có linh sủng,
cũng không biết cách chăm sóc linh sủng, bây giờ bởi vì Tuyết Hoa, cho
nên hắn phát hiện ra một vấn đề khá nghiêm trọng.
Tuyết Hoa nghĩ nghĩ, không xác định gật đầu.
“Tuyết Hoa, có lẽ các ngươi bị rận cắn rồi.” Hạ Lăng Vân tức giận nói, hơn nữa còn bắt đầu lây lan.
Rận, rận, rận… con rận!
Tuyết Hoa lập tức cứng người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!