Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 47: Hiểu lầm nối tiếp - Một tát!
“Nói nhiều cũng vô ích ta muốn cô phải rời xa huynh ấy. Hai người không nên ở bên nhau, nếu không sẽ chẳng ai có lợi cả.” Nàng ta vẫn muốn Minh Nguyệt rời xa Long Nhật Hàn để có thể thay thế nàng ở bên cạnh hắn.
“Nếu ta nói không thì sao?” Nàng hỏi lại.
” Vậy thì hãy tự nhận lấy hậu quả” Nói rồi không kịp để nàng phản ứng lại ả ta đã cầm hai tay nàng lên rồi đẩy vào ngực mình. Đừng thắc mắc vì sao nàng ta làm vậy nha, đơn giản thôi ấy mà. Bởi vì Long Nhật Hàn ngồi trong bữa tiệc thấy lâu quá mà nàng chưa trở về. Lo lắng cho nàng hắn chạy đi tìm.
Chạy ra đến hồ sen thì thấy hai người các nàng đang đứng bên bờ hồ nói chuyện gì đó nhưng vì quá xa nên hắn không thể nghe được. Vâng và khi hắn đứng đấy thì Lý Thư Dao đã nhìn thấy, nhưng vì quay lưng lại mà hắn lại đứng phía sau nên nàng không biết là hắn đến.
Và tất nhiên trong một hoàn cảnh như vậy đứng ở góc độ của hắn chỉ nhìn thấy Minh Nguyệt xô nàng ta ngã mà không thấy chính nàng ta cầm tay Minh Nguyệt đẩy ngã chính mình. Vội vàng bước tới đỡ Thư Dao từ dưới đất đứng lên, hắn dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng nói “Phượng Minh Nguyệt nàng thật khiến ta thất vọng. Thật không ngờ nàng vì ghen tức mà lại làm ra hành động như vậy. Ta biết hôm qua là ta không đúng. Ta không nên giấu nàng nhưng nàng cũng không nên vì chuyện này mà đổ lỗi cho Thư Dao chứ. Nàng khiến ta thật thất vọng.” Hắn nhìn nàng trách móc. Hắn thật không ngờ nàng lại làm ra hành động như vậy.
“Vương gia ngài đừng trách vương phi, không phải người cố ý đâu. Ngài đừng trách vương phi, chỉ tại cô ấy hiểu lầm chuyện của chúng ta mà thôi.” Nghe vậy tưởng đâu là giải thích nhưng thật ra lại là đổ thêm dầu vào lửa.
Đứng một bên nhìn hai người kẻ xướng người hoạ nàng cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra nàng ta cố tình làm như vậy để hắn hiểu lầm nàng. Tự khiến mình ngã rồi lại đổ tội cho nàng. Đúng là một “nguỵ” Bạch Liên Hoa hàng thật giá thật đây mà.
Quả nhiên sau khi nghe nàng ta nói vậy cơn thịnh nộ của hắn lại càng bốc lên cao. Từ trước tới giờ hắn luôn coi Lý Thư Dạo là muội muội mà đối đãi nay nàng lại ra tay đánh người ngay trước mặt hắn bảo sao hắn không tức giận cho được. Hắn nhìn nàng mà gằn lên từng chữ “Phượng… Minh… Nguyệt nàng đừng có quá quoắt ta nhịn nàng lâu rồi. Ta sợ nàng hiểu lầm nên đã cố giải thích, ai ngờ nàng không những không nghe mà nay còn ra tay đánh Thư Dao là sao hả. Nàng khiến ta thật thất vọng.”
Đứng một bên nghe hắn quát nạt nãy giờ là quá đủ rồi nàng không thể tiếp tục nhịn được nữa, khả năng chịu đựng của con người là có giới hạn. Nàng cũng rít lại từng chữ qua kẽ răng. “Long Nhật Hàn vậy là ngươi tin nàng ta chứ không tin ta…”
“Ta chỉ tin những gì ta nhìn thấy, nàng chính tay đẩy ngã Thư Dao ngay trước mặt ta mà còn chối cãi. Phượng Minh Nguyệt nàng thay đổi thật rồi.” Hắn lập tức cắt lời nàng nói.
“HỪ! Ta hiểu rồi. Ngươi chỉ tin những gì ngươi thấy thôi đúng không? Quả nhiên ta đã nhìn lầm người. Tất cả nam nhân trên thế gian này đều như nhau, tất cả đều là giả dối….. vô nghĩa cả. Ngươi khiến ta quá thất vọng”
“B…. Ố…..P…… P” một tiếng vang thanh thuý vang lên khi câu nói của nàng vừa kết thúc. Một bàn tay vẫn còn giơ trên không trung. Một bên má của nàng vẫn còn in dấu năm ngón tay đỏ chói trông thật nổi bật. Khoé miệng tràn ra tia máu tươi.
Và kẻ ra tay đánh nàng chính là kẻ luôn miệng nói “yêu” nàng. Long Nhật Hàn đang đứng đơ người ra đó nhìn bàn tay mình vừa đánh nàng. Hắn thật không hiểu nổi tại sao ban nãy mình lại ra tay đánh nàng. Cứ nhìn bàn tay mình thất thần hồi lâu hắn vẫn không thể tin nổi mình lại ra tay đánh nàng.
Không thể tin nổi nhìn hắn, nàng quả thật đã nhìn lầm người. Một sai lầm lớn! Phun ra chỗ máu trong miệng một cách đầy ghét bỏ như thể chỗ máu đó không phải của mình. Nàng nở một nụ cười tự giễu nói “Long Nhật Hàn ngươi vì nàng ta mà xuống tay với ta. Cái tát hôm nay ta sẽ nhớ kĩ, hãy chuẩn bị tinh thần đợi mà nhân sự trả giá đi”. Nói rồi nàng quay lưng ra đi bỏ mặc ai kia vẫn còn đang thất thần nhìn bàn tay của mình.
Trong khi không ai để ý Lý Thư Dao đứng bên cạnh lại nở một nụ cười đắc ý vì thực hiện được mục đích của mình. Từ xa Linh Nhi vội vàng chạy tới đã vô tình nhìn thấy nụ cười đó. Đến trước mặt Long Nhật Hàn cô đứng chống tay vào nạnh mắng hắn xối xả “Long Nhật Hàn ngươi đúng là một tên ngu xuẩn. Tại sao ngươi lại nỡ đối xử với tiểu thư như vậy, tiểu thư đã sai lầm khi lấy phải một kẻ như ngươi” Nàng ấy đổi luôn cách xưng hô với hắn. Sau khi mắng xong liền bỏ đi theo Minh Nguyệt luôn.
Sau khi lấy lại tinh thần hắn lập tức muốn đuổi theo nàng nhưng lại mắc Lý Thư Dao nên không thể làm gì. Thở dài một hơi hắn quyết định đưa Thư Dao về nghỉ ngơi trước rồi khi trở về sẽ xin lỗi nàng sau.
Đáng tiếc đến lúc đó đã quá muộn tất cả đều đã rồi, nhưng đó là sự việc của sau này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!