Đại thám tử Kogoro Mogi
Truy kích trên biển.
Chương 110: Truy kích trên biển.
Cái hôn này dài đến đằng đẵng, dưới tác dụng của Trị Liệu Thuật, vết thương dưới bụng Maso Asai rất nhanh liền mọc ra vô số mầm thịt, không bao lâu liền khôi phục như ban đầu.
Maso Asai bị hôn đến không thở nổi, lúc này hắn mới buông ra, trong mắt nàng đã có hơi nước, khuôn mặt từ trắng bệch trở nên hồng nhuận phơn phớt, thì thào mở miệng:
“Nguyên lai cảm giác hôn môi là như vậy, Tây Tây tê tê, đáng tiếc ta sắp phải chết.”
Một bên, trong mắt Ran cùng Haibara đều muốn phun lửa.
Haibara lạnh lùng, mở miệng cười nói:
“Chết vì đau đớn thì không có, chết vì sướng thì không sai biệt lắm.”
Ran bộ dáng tức giận:
” bác sĩ Narumi, ta không nghĩ ngươi lại là như vậy người, ngươi lại kêu ba ba ta hôn ngươi, quá ghê tởm.”
Maso Asai có chút không hiểu, chỉ là nguyện vọng nhỏ trước khi chết mà thôi, làm sao lại phản ứng lớn như vậy?
Nhìn Maso Asai vẫn còn nằm trong ngực Mori, Haibara không khỏi tức giận, trực tiếp đến bên nàng, đá đá Maso Asai:
“Ngươi còn nằm trong ngực oji-san làm gì, còn muốn giả chết sao?”
Tiểu Loli giờ phút này đang tức giận, trừng mắt về phía Mori Kogoro:
” đúng là đại sắc lang!”
Maso Asai lúc này mới phản ứng được, miệng vết thương của mình đã khôi phục, dưới bụng một mảnh bóng loáng, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ mình bị trúng đạn là do ảo giác, thế nhưng không đúng, trước sau áo đều có hai cái lỗ, vẻ mặt nàng không khỏi nghi hoặc, hỏi thăm:
” thám tử Mori, chuyện gì đã xảy ra?”
Mori Kogoro cười khan hai tiếng, nhìn thần sắc Ran cùng Haibara đang dần không tốt, không khỏi mở miệng giải thích:
“Ran, ngươi giúp ta giải thích cho bác sĩ Maso, ta còn phải đi giúp Sato cảnh quan bắt phạm nhân, nơi này giao cho ngươi.”
Mori đi qua thi thể Nishimoto Ken cùng thủ hạ của hắn, liền ngừng lại, đem súng ngắn trên mặt đất thu lại, cầm cho Ran:
“Đêm nay trên đảo sẽ phát sinh rất nhiều trận bắn nhau, các ngươi cầm lấy súng, tìm chỗ an toàn hảo hảo bảo vệ mình, nếu có những phần tử thuốc phiện muốn làm hại các ngươi, cứ trực tiếp nổ súng bắn hắn.”
” phần tử buôn lậu thuốc phiện?”
Vẻ mặt Ran cùng Haibara vô cùng nghi hoặc.
“Đúng vậy, đấy là tình huống xấu nhất, nhưng hẳn là sẽ không có, ba cỗ thế lực trên đảo đều đã sụp đổ, ta đi hỗ trợ kết thúc công việc còn lại, các ngươi tuyệt đối đừng đi ra ngoài, biết không?”
Mori sờ lên đầu Ran cùng Haibara, liền đi xuống phía dưới, chạy đến bến tàu.
Mori Kogoro chạy thẳng một đường, đang đuổi đến bến tàu, thì nghe được ở xa liên tục truyền đến tiếng súng, bọn Takagi cùng công sự che chắn phía sau, đang cùng thủ hạ nhà Nishimoto không ngừng giằng co, bọn hắn sớm đã phá hủy tàu thuyền của nhà Nishimoto, hơn nữa nhìn tình huống này, hẳn cũng đang chiếm được ưu thế
Mori cũng không quan tâm đến hộ, tiếp tục chạy đến bến tàu, lại phát hiện trong bụi cỏ có những quả bóng đá liên tục đá tới những tên áo đen, cú đá rất chính xác, mỗi quả bóng đá đều trúng vào trên ót mấy tên kia.
“Loại hành động này đương nhiên chỉ có Conan mới có thể làm được, không nghĩ đến Conan cũng đã đến bến tàu.
“Mori không có để ý Conan, hắn cầm lấy súng ngắn đoạt được từ Nishimoto Ken, hai tay hai súng, liên tục xả đạn vào đám áo đen.
” Kỹ năng bắn súng Trung cấp được thi triển ra, còn từ phía sau đánh lén, rất nhiều tên đã ngã xuống.
]
Tuy nhiên trước mặt Takagi, Taisa cùng các nhân viên cảnh sát, cùng Conan, Mori Kogoro không nổ súng hung tàn giống như vừa rồi, mỗi một phát hắn đều tính chuẩn xác, bắn vào trên vai bọn áo đen, làm trọng thương nhưng không đến mức ảnh hưởng đến tính mạng.
Không quá mấy giây, hơn hai mươi tên áo đen thì có hơn mười tên ngã xuống, đám áo đen kia kịp phản ứng, vội vàng đổi sang bắn thẳng về phía Mori.
Nhưng được phụ trợ của Kỹ năng bắn súng cùng với 42 điểm tốc độ, những viên đạn này không một viên nào trúng được Mori Kogoro, hắn cầm lấy súng không ngừng tiến lên, giống như một tên sát thủ máu lạnh, dựa vào hai khẩu súng đã hoàn toàn bắn gục hơn mười người đang xả đạn, Conan trốn bên trong bụi cỏ thấy được cảnh này, hoàn toàn không thể tin được, miệng Takagi cảnh quan thì mở thật lớn, Taisa cảnh quan cùng đám thủ hạ cũng không thể tin được vào mắt mình, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, tiếp tục nổ súng về đám buôn thuốc phiện khác.
Song phương không ngừng nổ súng, đám người áo đen kia không chết cũng bị thương, đến cái cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi, nằm rạp trên mặt đất, không dám đứng dậy.
Lúc này Mori Kogoro mới vượt qua đám người, hỏi thăm Taisa:
“Có thấy Sato Miwako hay không?”
“Sato cảnh quan đang nghĩ biện pháp bắt lại Nishimoto Shōkichi, hắn đã sớm bỏ chạy.”
Takagi trả lời, lúc này Mori mới biết tên thật lão gia hỏa kia.
Đúng lúc này, một giọng nữ truyền tới từ bờ biển:
“Mori, bên này!”
Chính là tiếng của Sato Miwako, nàng không biết từ nơi nào, tìm được một cái thuyền môtơ, đang giục Mori đi lên.
Mori Kogoro thấy thế, không chút do dự, tốc độ bộc phát ra, vọt tới bên bờ biển, lập tức nhảy lên thuyền môtơ.
Sato Miwako lập tức kêu lên:
“Ngươi, tên khốn kiếp này, tay ngươi đang đặt ở đâu?”
” thuyền Môtơ rất trơn trượt, ngay cả cái tay cầm cũng không có, không có chỗ nào để bám, rơi xuống biển thì làm sao bây giờ, đừng để ý những chi tiết này, nhanh đi, nếu không sẽ đuổi không kịp bọn chúng. .”
Mori Kogoro căn bản không muốn buông eo Sato Miwako ra, nàng cắn răng một cái, chân ga giẫm, liền cấp tốc đuổi theo trong vùng biển tăm tối.
Gió biển cùng nước biển lạnh lẽo không ngừng tóe lên, trên biển không có một chút ánh sáng, chỉ có thuyền môtơ đang rẽ sóng mà đi.
Trên ót Sato gân xanh không ngừng nhảy lên:
“Ta cảnh cáo ngươi, tay nên cẩn thận một chút, ngươi đang sờ cái gì?”
Tính cách Mori Kogoro được một tấc lại muốn tiến một thước, đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề như vậy, ngược lại mở miệng nói:
“Ngoài biển tối om như vậy, không có cái gì định vị, ngươi làm sao mà đuổi theo?”
“Không phải có ngươi sao? Mori Kogoro, giống như lần trước vây bắt Kawashima Yūichi, nhanh vận dụng cái mũi của ngươi đi.”
Mori Kogoro nghe nàng nói như thế, không khỏi buồn bực, Sato đã đem mình thành chó nghiệp vụ, tuy nhiên mình đúng là có cách đuổi theo Nishimoto Shōkichi, chỉ cần một cái Truy Tung phù là ổn.
Mori Kogoro cũng tuyệt đối không buông tha cho tên Nishimoto Shōkichi, dám phái người đi gây tổn thương cho đám người Ran, tuyệt đối không thể tha thứ, nghĩ đến hắn, hai tay Mori không khỏi nắm chặt lại.
“A, a, a, Đau quá, đau quá, đau quá, ngươi đem ngực của ta bóp thành cái gì?”
Sato Miwako không khỏi nổi giận, ngừng thuyền môtơ lại, xoay người muốn đánh cho Mori Kogoro một trận.
Nhưng ngay lập tức bị Mori Kogoro chế trụ:
“Thật là xin lỗi, Sato, vừa nãy ta mải suy nghĩ nên mất kiểm soát, lúc về ta sẽ giúp ngươi xoa bóp.”
Dứt lời, Mori liền vượt qua Sato Miwako, nắm trong tay tay lái thuyền môtơ, nói với Miwako:
“Ôm chặt ta.”
Tốc độ thuyền Môtơ trong nháy mắt bộc phát, Sato lập tức ôm chặt Mori Kogoro.
Truy Tung phù được sử dụng, trong đầu Mori Kogoro xuất hiện một bộ bản đồ, lão gia hỏa kia đang đứng trên một chiếc ca nô cỡ trung.
Tên Nishimoto Shōkichi cùng mười lăm tên thủ hạ đang đứng trên ca nô chờ đợi, hội họp với đám người khác, toàn bộ ánh đèn trên ca nô đã tắt, bóng đêm đen kịt như đang bảo hộ cho bọn chúng, chiếc ca nô này trong biển rộng, không có chút nào rõ ràng, nhưng lại không thể thoát khỏi Truy Tung phù của Mori Kogoro
Kỹ năng Điều khiển cấp viên mãn được thi triển ra, tốc độ thuyền môtơ rất nhanh đã lên đến vài chục km/h, Sato lại bắt đầu hét rầm lên, thanh âm này trong vùng biển tăm tối, giống hệt tiếng hét của ma nữ.
Thuyền Môtơ rất nhanh đã tiến đến gần mục tiêu.
Mori Kogoro đã sớm đem đèn chiếu sáng tắt lại, nhưng tiếng động cơ vẫn rất lớn, ngay lập tức gây sự chú ý của đám buôn thuốc phiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!