Đại thám tử Kogoro Mogi
Cùng Ran ngủ chung.
Chương 112: Cùng Ran ngủ chung.
Đoàn người Mori cùng Maso Asai đi về quán trọ, nghe Mori Kogoro kể rõ chân tướng mọi chuyện.
Thần sắc Ran vẫn có mấy phần sợ hãi.
Conan lúc này hô lên:
“Thì ra bác sĩ Narumi là nữ nhi của Asoh Keiji, cũng là người phát ra ủy thác, mấy tên trên đảo này đang buôn bán ma túy.”
Maso Asai ngữ khí nhẹ nhõm:
“Đúng vậy, ta lúc đầu nghĩ tự mình sẽ báo thù, may mắn có thám tử Mori ngăn cản ta, hơn nữa còn khiến mấy tên ác nhân bị trừng phạt, Mori * sensei, thật sự cảm tạ ngươi.
Nhìn qua thành tựu độ thiện cảm, độ thiện cảm Maso Asai đối với Mori Kogoro đã lên đến 81, Mori Kogoro mắt liếc qua chân Maso Asai đang mặc tất chân, không khỏi mở miệng nói:
” có rất nhiều loại phương thức cảm tạ, không bằng lấy thân báo đáp đi!”
Maso Asai nghe nói như thế, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Ran không khỏi mở miệng nói:
“Ba ba!”
Ran đang ôm Loli ngủ gật, trong ánh mắt bắn ra một đạo rét lạnh.
Mori lúc này mới sờ đầu, cười hai tiếng:
“Chỉ đùa một chút thôi, tuy nhiên bác sĩ Maso, sự tình phụ thân ngươi đã được giải quyết, về sau ngươi có tính toán gì không?”
Maso Asai cười cười:
“Ta dự định về Tokyo, vì báo thù, ta đã ở chỗ này uổng phí hai năm, nói thật, ta đã sớm chán ghét địa phương này, trở lại Tokyo, ta sẽ mở một phòng khám bệnh tư nhân.
“Phòng khám bệnh tư nhân, không bằng Maso tiểu thư tới làm bác sĩ tư nhân cho nhà ta.”
Mori mở miệng mời nói.
“Đương nhiên có thể, Mori * sensei.”
Maso Asai cười đáp ứng.
Đi qua phòng khám, một nhà Mori cùng Maso Asai tạm biệt, lúc sắp chia tay, Maso Asai nhìn Mori Kogoro trịnh trọng bái:
” thám tử Mori, một lần nữa xin cảm ơn ngươi, ngươi yên tâm, chuyện kia ta sẽ không nói ra.”
Conan đang đi theo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
“Chuyện kia là chuyện gì vậy?”
Dứt lời, Maso Asai tiến vào phòng khám, một đoàn người Mori trở về quán trọ.
Đúng lúc này, một cái nắm đấm rơi xuống trên đầu Conan, đầu Conan lập tức xuất hiện một cục u lớn.
“Ngươi tiểu quỷ đầu này, lúc nãy ngươi chạy đi đâu, ngươi có biết không, Ran và Haibara hai nàng vừa mới bị người ta cầm súng uy hiếp, kém chút là đã bỏ mạng.”
]
Mori Kogoro mở miệng chỉ trích.
“Thật là một tên nhát gan, vừa gặp phải nguy hiểm đã bỏ chạy một mình.”
Từng lời nói Mori Kogoro như từng lưỡi dao sắc bén đâm vào người Conan.
Sắc mặt Conan lập tức đại biến, hắn hoàn toàn không biết chuyện Ran gặp nạn, hắn chỉ là sau khi Mori đi, liền vụng trộm đuổi theo, muốn tra ra chân tướng mà thôi.
Ran miễn cưỡng mở miệng an ủi:
“Ba ba, Conan chỉ là một tiểu hài tử, ngươi đừng nói với hắn như vậy, với lại loại tình huống kia, Conan cũng không giúp được chuyện gì mà!”
Mặc dù trên miệng Ran nói như vậy, nhưng biểu lộ khi nhìn về phía Conan cũng có mấy phần không thích, trước đó khi thời điểm phòng khám xảy ra chuyện, đã phát hiện không thấy Conan đâu, bên ngoài chính là tiếng hô hào của Nishimoto Ken cùng đồng bọn, bọn hắn trực tiếp nổ súng phá cửa.
Cho nên Ran cũng cảm thấy, Conan nhìn thấy người xấu nên sợ hãi, sau đó một mình chạy mất.
Vừa có ý nghĩ này, thái độ của Ran với Conan liền lạnh lùng.
Conan nhìn đám người đang chỉ trích mình, hết đường chối cãi, hắn căn bản không biện pháp giải thích cho hành vi của mình, vì sao Megure cảnh quan xuất hiện thì mình lại xuất hiện, với lại Conan đối với việc Ran gặp nạn cũng áy náy trong lòng, hắn không khỏi cúi đầu im lặng.
Haibara trong ngực Ran cũng mở miệng bổ đao:
“Đồ hèn nhát!”
Conan khóc không ra nước mắt.
Mấy người một lần nữa trở lại trong quán trọ, đi đến hành lang, liền phát hiện cửa gian phòng của họ đều bị mở ra, có dấu hiệu bị lục soát, vội vàng gọi nhân viên quán trọ tới, hỗ trợ thu dọn phòng, lúc sau mới tiến vào.
Thời gian đã là rạng sáng, Mori Kogoro nhìn Haibara bị Ran ôm tiến vào phòng, mở miệng nói:
“Ai * chan, ngươi không phải nói muốn ngủ cùng ta sao?”
Haibara liếc một cái Mori, qua sự việc trên sân thượng, Ran xả thân che chở cho mình, nàng đối với Ran cũng tốt lên:
“Không, ta hiện tại muốn ngủ cùng Ran.”
Ran nghe được Haibara nói vậy, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vẫn là ngừng.
Mori không khỏi thất vọng thở dài, cũng xoay người vào phòng.
Conan nhịn không được, đánh giá Mori Kogoro trong lòng:
Quả nhiên là ưa thích tiểu la lỵ!
Về đến phòng, mấy người nhanh chóng rửa mặt, sau đó về giường đi ngủ, Ran nhìn Haibara đã ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, mở cửa, ra bên ngoài.
Mori Kogoro cũng đã ngủ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, hắn lập tức bị bừng tỉnh, trong lòng không khỏi buồn bực, chẳng lẽ là Sato Miwako dâng tới cửa?
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Mori không khỏi đốt lên lửa nóng, liền vội vàng đứng dậy mở cửa phòng ra, lại nhìn ra bên ngoài, chính là Ran đang mặc áo ngủ màu hồng.
Ran lắc mình một cái, tiến vào phòng.
“Ran, đã trễ thế như vậy, ngươi không phải cùng Ai * chan ngủ một phòng sao?”
Mori không khỏi có chút buồn bực, trời hôm nay cũng không có sét đánh a.
“Ba ba, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi, có được không?”
Ran ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mori, bên trong ánh mắt nàng còn lưu lại chút sợ hãi, tựa hồ sợ hãi Mori sẽ biến mất vậy.
Mori nhìn thân thể Ran đang run nhè nhẹ, lập tức hiểu được Ran đang sợ thứ gì, hắn đưa tay đem Ran ôm chặt vào trong ngực.
“. . . Ran, đừng sợ, đương nhiên có thể, thời khắc này Mori mới hiểu được, Ran đối với mình thực sự không muốn xa rời, hắn không khỏi cảm động, thì ra mình đối với Ran trọng yếu như vậy, nói cho cùng Ran cũng là một tiểu nữ hài mười sáu tuổi, nhưng vẫn còn tồn tại nỗi sợ phải xa ba ba cùng mụ mụ.
Mori ôm Ran trong ngực, cảm giác hơi thở nàng đang dần dần ổn định, thân thể mềm mại không còn run rẩy nữa, hai người mới lên giường, Ran gối đầu trên cánh tay Mori Kogoro, thân thể mềm mại dán lên trên người Mori Kogoro, đưa tay tay ôm xung quanh thắt lưng Mori Kogoro, nàng chớp mắt to, nhìn qua Mori, mở miệng nói:
“Ba ba, ta có phải rất vụng về hay không, còn rất vô dụng?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
Mori không khỏi nghi hoặc.
Ran mở miệng:
“Conan cùng Ai * chan đều rất thông minh, lúc ở công dân quán nhìn thấy người chết, đều có phát hiện rất nhiều thứ, bọn chúng mới là tiểu hài tử sáu bảy tuổi, đã biết nhiều như vậy, mà ta cái gì cũng không biết, ta có phải rất ngốc hay không a? Với lại trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ta cũng không thể giúp đỡ được gì, nhất định là ta rất vô dụng!”
Mori nhìn Ran đang so sánh mình với hai tiểu hài tử, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy buồn bã, biểu lộ thật đúng là đáng yêu a!
Mori không khỏi cười thầm, hắn quay đầu sang, cái tay sờ vào cái trán bóng loáng của Ran, nhẹ nhàng an ủi:
” Ran nhà ta đáng yêu như thế, làm sao lại ngốc được, chỉ là ba ba không muốn dạy ngươi làm sao để tìm được manh mối mà thôi, nếu ba ba dạy ngươi, ngươi chắc chắn sẽ trở thành nữ thám tử học sinh cấp ba củaTokyo rồi ”
Chỉ là ta không hy vọng Ran sẽ làm một thám tử, ta chỉ hy vọng Ran có thể vui vẻ mà sống là được rồi, không cần tiếp xúc với những chuyện xấu đó, dù sao, Ran nhà ta chính là một tiểu thiên sứ, thiên sứ nên thỏa thích bay lượn trên trời xanh a.”
Nghe được lời như vậy, cũng cảm giác động tác thân mật của Mori, khuôn mặt Ran đỏ lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!