Theo Dấu Truyền Thuyết
Cán bộ về hưu
Chương 3
Hôm nay đầu tuần, ông Sơn lên sở dọn dẹp đồ đạc cá nhân và bàn giao công tác cho người kế nhiệm, gần hai chục năm làm việc trong Sở văn hóa, người đến kẻ đi ông nhìn thấy không ít, nhưng hôm nay bản thân mình lại là người ra đi. Bản thân cũng coi như là có tuổi nghề cao nhất bên Di Sản dân tộc. Hai ngươi bạn đồng nghiệp cũ còn tại chức thì ít hơn ông vài tuổi giờ này cũng đã chuyển công tác sang phòng ban khác, công việc nhẹ nhàng hơn.
Nhìn lại những bức ảnh cũ mờ nhạt làm ông nhớ lại thời còn trẻ, chạy ngược chạy xuôi theo những tiền bối khác đi các khu di chỉ, chụp ảnh tư liệu làm báo cáo. Chẳng biết từ lúc nào bản thân ông lại có những xúc cảm đặc biệt khi được chạm tay vào cổ vật một mối liên hệ vô hình từ ngàn năm về trước hiện ra trong tâm trí vừa xa lạ vừa quen thuộc. Dường như không có nhiều người có tâm tư sâu nặng như ông đi hết nơi này đến địa phương khác chỉ để tiếp xúc với một đống đổ nát lâu đời, một số người chỉ nhận công tác mội vài năm rồi chuyển sang phòng ban khác, ít người trụ lại nơi này lâu dài như ông Sơn.
Đến buổi trưa,Nghe chiếc điện thoại rung lên, Minh có chạy xe máy đến trước sở văn hóa chở đồ đạc ông Sơn về nhà. Hôm nay cơ quan có làm một bữa ăn chia tay với vị tiền bối lâu năm trong ngành, là nhân vật chính ông Sơn không thể vắng mặt, dù không thân thiết với nhiều người, nhưng trong cơ quan ai cũng tôn trọng đối với một từ điển sống về kho tàng văn hóa việt như Ông Sơn. Sau này về hưu rồi, cũng chẳng có mấy người nhớ mà đế thăm ông nữa. Hai mươi năm mà buổi chia tay này lại không có một người nào cùng ông vào ngành từ những ngày đầu. Chỉ toàn những khuôn mặt trẻ trung, quần là áo lượt… câu chuyện từ sự kính trọng hứng thú nhanh chóng chuyển sang sáo rỗng, tám chuyện bâng quơ về những dự định sẽ du lịch ở đâu, địa điểm nào.. . rồi chuyện vợ con chợ búa cũng xuất hiện. Ông sơn làm điếu thuốc rồi thở dài thầm nghĩ “ đúng là mình phải lui về phía sau rồi… không còn phù hợp với nơi này nữa”
Thấy nhân vật chính đang lạc lõng một mình, một thanh niên trẻ tuổi trán cao, đầu tóc để kiểu bảy ba không sành điệu mà cũng không lạc hậu. Mặc chiếc áo sơ mi màu lam nở nụ cười tiến sát lại ngồi cạnh ông Sơn mở lời
“Chào Bác! Cháo là Trung , Văn Trung mới vào làm ở đây chưa lâu, sau này nhờ bác chỉ dạy nhiều hơn”
Ông sơn cũng gật đầu đáp lại
“ Bác nghỉ hưu rồi, không công tác ở đây nữa, chẳng chỉ dạy được nhiều đâu”
Trung cũng biết việc này, nhưng Ông sơn rất có tiếng tăm trong ngành lân này ra chào hỏi giới thiệu một chút, cũng có một vấn đề cần giải đáp
“Dù bác có nghỉ công tác thì những kiến thức của bác vấn còn. Mọi người rất cần đến đấy ạ, sau này vẫn phải làm phiền bác nhiều nhiều”
“mọi người vẫn hứng thú thì bác luôn sàng sàng chia sẽ”
Thấy ông Sơn cười trừ, Trung rót rượu lễ phép mời vị tiền bối một chén rồi bằng vẻ mặt nghiêm túc chần chừ hồi lâu rồi vào vấn đề chính
“Bác ạ. Cháu hỏi việc này có chút tế nhị… Bác đã tiếp xúc nhiều nhiều nền văn hóa không biết, bác có tin vào Bùa Ngải không”
Thấy thanh niên vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ có việc cần nhờ mình nên mới qua đây chào hỏi. Ông sơn suy nghĩ hồi lâu, rồi hít hơi thuốc thở dài
“Nói không tin thì cũng chưa hẳn, những sự việc liên quan đến tâm linh thường rất khó lý giải theo khoa học, chưa có ai nghiên cứu một cách nghiêm túc về nó cả…Sao cháu lại hỏi việc này”
“ Vâng . cháu cũng xin nói thật. Mới đầu cháu không tin mấy chuyện mê tín làm gì, nhưng gần đây một người quen của cháu đang mất ăn mất ngủ vì một vật gọi là bùa ngải”
Trung đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi người đang mải mê nói chuyện, lúc này mới móc từ túi ra chiếc điện thoại, đưa tay vuốt mấy lượt rồi đưa cho Ông Sơn
“Người đó sau một chuyến đi phượt lên vùng tây bắc, lúc trở về nhà tắm rửa thì cả người tự nhiên ngứa ngáy khó chịu, sau đó trên lưng hiện ra vết hằn đỏ lòm như thế này”
“Cháu có xem trên mạng, thấy khá giống với những thứ mà người ta gọi là Bùa Ngải. Người đó đến bệnh viện thì bác sĩ kết luận là dị ứng ngoài da, rồi kê đơn thuốc. Người nhà đã mời nhiều thầy đến nhưng dường như cả thuốc và Thầy đều không có hiệu quả.
Ông Sơn nhìn qua mấy tấm ảnh, những hình thù ký quái không phải do ngứa này đưa tay gãi mà hiện ra, đường nét có vẻ lộn xộn nhưng dường như có một ý nghĩa nào đó, làm ông chợt nhớ đến những hình vẽ ở trong phòng của mình. Hình dáng có thể không giống nhưng Về họa tiết lại có một số điểm tương đồng
“Chuyện này khó mà nói vài câu là xong được…Nếu không bận gì thì ,Tối nay cháu qua nhà bác chúng ta bàn chuyện này kỹ hơn”
Cảm giác như Ông Sơn biết chút gì đó khi nhìn hình ảnh vừa rồi, Trung có chút vui mừng, vị tiền bối không chế cười câu chuyện bùa ngải có chút hoang đường. Mà nhìn nhận một cách nghiêm túc, lại hẹn đến nhà bàn luận thêm. Trong lòng của Trung sự kính trọng đối với ông Sơn càng tăng thêm vài phần
“ Anh Sơn và cháu Trung nói chuyện gì có vẻ thần bí vậy? Không phải nói xấu em đó chứ?
Người đến là một người đàn ông trung niên đầu hơi ít tóc , thân thể có chút no đủ mặc quần áo vest, cố gắng hóp bao nhiêu nhưng không dấu nổi cái bụng phệ do những trận bia hàng ngày. Đây là Quốc, người thay thế chức vụ ông Sơn trong sở, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười làm đôi mắt đã vốn ty hí nay càng nhỏ hơn. thật dễ gây thiện cảm với người khác
“Đâu có… chỉ là thế hệ mới chào hỏi thế hệ cũ mà thôi…Quốc à! Sau này cậu phải vất vả nhiều rồi “
“ Anh còn trẻ mà cấp trên lại cho quyết định cho anh nghỉ , công việc nhiều như vậy em làm không có quen”
Nói vậy chứ, bên Di Sản Dân Tộc cũng không phải bận rộn gì lắm
“Mình cũng già rồi đâu làm mãi được, phải để những người trẻ như các cậu có cơ hội thể hiện bản lĩnh chứ… Hơn nữa việc lặt vặt trong cơ quan mình, đã có những người khác rồi. Cậu phải ra quyết định những chuyện lớn việc này không đơn giản đâu.”
“Hà Hà chỉ có cái danh thôi, có khó khăn em vẫn phải qua hỏi Anh Sơn nhiều”
Ông sơn cười dài,
“Chỉ sợ các cậu quên mình chứ, lúc nào có việc cần ghé qua cứ báo một tiếng, mình sẽ đãi thịt gà không thua mấy nhà hàng đâu”
“Nhớ đấy nhé, em sẽ ghé qua ăn chực thường xuyên hà hà..”
Đưa tay nhìn đồng hồ, cũng đã gần một giờ, sắp đến ca chiều nên Ông sơn cũng vội nói vài lời
“Quốc này… sắp đến ca chiều cậu cho mọi người nghỉ ngơi chút rồi vào làm việc. Chiêu đãi như vậy là mình vui lắm rồi”
“ ấy bữa ăn này chuẩn bị vội quá có chút sơ sài, mong anh thông cảm… lần sau nhất định sẽ hoành tráng hơn “
Ông sơn gật đầu rồi cười cười. Đứng dậy nói thêm vài câu rồi đi ra. Trong nhà hàng vẫn tràn ngập cười nói nhưng ông đành dừng cuộc vui tại đây, Bữa chia tay các đồng nghiệp như vậy là đủ ông về hưu không có nghĩa là mọi người sẽ không gặp lại ông nữa, những người thật sự quan tâm sẽ ghé qua nhà ông thường xuyên, Nhưng trong suy nghĩ của ông sơn thì việc nghỉ hưu thực sự làm bản thân thấy trống trải vô cùng.
Không như những cán bộ về hưu khác, khi được nghỉ sẽ được hưởng cuộc sống an nhàn, vui vẻ bên con cháu. Ông Sơn lại không thích việc này chút nào, hiện giờ chỉ sống có một mình, vợ ông mất 4 năm về trước do căn bệnh ung thư vú, một căn bệnh làm nhiều phụ nữ tử vong theo thống kê thi cuứ 100.000 người thì có 18 người bị, và không may cho ông Sơn vợ ông lại nằm trong 18 người đó. Nhà ông có một trai một gái, con gái đầu là chị Hiền hiện tại đang sở hữu cửa hàng kinh doanh hoa quả, chị đã lập gia đình nên thời gian phần lớn là ở cửa hàngvà ở bên nhà chồng là chính. Chỉ cuối tuần mới đưa các cháu ghé qua thăm ông Sơn, còn người con trai (anh Hào) thì đang du học ở bên Úc hết năm sau mới về nước. Giờ này không đi làm thì ở nhà là quãng thời gian tẻ nhạt nhất, cũng may là nhà rộng nên xây đựng được hai dãy trọ cho sinh viên thuê phòng, người ra người vào cũng bớt hiu quạnh.
…
Buổi chiều hôm đấy, Ông sơn dẫn Minh đến thăm một người bạn cũ đã từng công tác cùng ông ở sở văn hóa một thời gian, Đó là Thành một trong số những người tham gia đề tài ” chiếc nỏ thần “ nhưng đã chuyển công tác sang ban ngành khác sau khi đề tài bị hủy bỏ. Hồi ấy nhóm có 4 người tham gia ngoài ông Sơn thì còn có Thành hiện đang làm bên phòng quản lý văn hóa, cô Dung thì đang giữ chức phó Giám đốc sở văn hóa, Người đã mất trong khi làm đề tài là Hải vừa có vốn hiểu biết rộng lại nhiều tải lẻ nhưng những người đặc biệt thường bạc mệnh. Bốn người vốn chơi thân với nhau nên cái chết của Hải làm mọi người xuống tinh thần nghiêm trọng, để rồi tất cả thống nhất bỏ đề tài.
Lúc này là buổi chiều vẫn đang trong giờ làm việc, được biết Bác Thành đang ở Bảo Tàng thành phố, Ông Sơn và Minh đón xe buýt lên trung tâm thành phố, đi xe máy thì tiện hơn nhưng đi xe công cộng cũng có cái hay của nó. Ít ra những địa điểm như vậy thông tin lan truyền rất nhanh. Quãng đường lên đến nơi cũng có cảm giác ngắn đi phần nào
Bảng Tàng Dân Tộc nằm trong lòng thành phố, tọa lạc trên đường Hoàng Văn T mất gần 30 phút đi xe buýt từ nhà ông Sơn. Được xây dựng từ những năm 90 của thế kỷ 20, tới này bảo tàng trở thành một địa chỉ thu hút rất nhiều khác du lịch trong và ngoài nước. Những vật trưng bày trong bảo tàng rất bình dị phản ánh nhiều khía cạnh trong đời sống văn hóa của các dân tộc. Rời xa khỏi khu vực dành cho khách tham quan, Hai người đi lên tầng hai hướng tới văn phòng của Ths Lưu Thành phó giám đốc bảo tàng
Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng 45 hay 46 tuổi, dáng người cao cao mặc áo comple thắt chiết cà vạt màu xanh có chút tối màu hiện ra trước mặt. Lưu Thành vui mừng khi nhận ra ông Sơn, khuôn mặt tươi cười vội vàng mời ông Sơn vào phòng. Trong khi đó Minh quay lại tầng một chờ đợi
“ Ngọn gió nào hôm nay lại đưa rồng đến nhà tôm vậy”
“ Rồng hay tôm gì chứ, Mình vừa nghỉ hưu rồi, buồn chán ghé qua chỗ cậu chơi chút thôi”
Hai người bắt tay thật lâu, rồi Lưu Thành mời hai người ngồi xuống, Chiếc ghế dài bằng gỗ màu nâu trầm kèm theo những miếng gối đệm màu xám vừa sang trọng hiện đại vừa mang cho người khác cảm giác thoải mái như ở nhà của mình vậy. Lưu Thành nhanh tay pha lại ấm nước chè mới mời hai người khác của mình
“ Vâng. Em cũng vừa nghe việc anh nghỉ ở bên sở. Trong bốn người chúng ta hồi đó thì chỉ có anh là đam mê với công việc đến cuối cùng “
“ Mình thì còn biết làm gì khác ngoài việc đấy đâu… mà kể ra cũng nhanh thật, mới đó mà mình đã nghỉ hưu rồi”
“ Thì anh đã làm bao nhiều đề tài rồi còn gì… cũng đã đến lúc nghỉ ngơi dành thời gian cho bản thân mình rồi… Mà hôm nay không phải chỉ đến chơi thăm thằng em này chứ?”
Lưu Thành biết ông Sơn vốn là người quý trọng thời gian tranh thủ từng chút một, khi còn làm việc cùng nhau ngươi đàn anh này trong lúc đi vệ sinh trên tay vãn cầm theo mấy tờ tài liệu. Người như vậy dù là nghỉ hưu cũng không có đơn thuần đến đây tám chuyện trong giờ làm việc hành chính được.
“Thành này, cậu còn nhớ cái đề án chúng mình bỏ lỡ 12 năm trước không?”
Ông Sơn uống ngụm nước chè rồi thở dài trông rất nghiêm túc khiến Thành cũng từ từ mà suy nghĩ lục lại ký ức cũ
“Anh đang nói đến đề tài “ Chiếc Nỏ Thần” ?”
“ Nhắc lại truyện này có thể cậu không vui… Mình cũng đã bỏ quên nó, nhưng vài hôm trước Hải có báo mộng cho mình làm mình suy nghĩ mấy ngày nay cứ nhắm mắt lại thì mấy hình vẽ đó cữ hiện ra trong tâm trí “
Lưu Thành thoáng nhăn mặt khi nhắc lại kỹ niệm buồn, đề tài đầu tiên bị hủy bỏ một người bạn thỉ bỏ mạng khi đi thực tế, Nhưng nhìn ông Sơn đến lúc về hưu mà vẫn còn bị ám ảnh, bản thân cũng là một người em lại từng cùng tham gia làm đề tài nên không có làm ngơ cho qua được
“Đề tài hồi đó chỉ có anh Hải là người biết nhiều nhất, chỉ tiếc là anh ấy… Đó cũng là đề tài đầu tiên nên em cũng rất có ấn tượng sâu đậm. À anh đến gặp em chắc là có chuyện cần giúp đỡ phải không?”
“ Cả đời mình chỉ còn đề tài đó là vướng bận duy nhất, không giải mã được mình không can tâm. Lần này đến là muốn cậu cho mình mượn hòn đá hình móng rùa… một thời gian thôi mình sẽ trả lại”
“Anh muốn làm đề tài đó lần nữa sao? Khu di tích bị sập rồi đề tài đã đi vào ngõ cụt, hay là anh đã có hướng tìm hiểu mới ?”
Mỉm cười nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Lưu Thành, ông Sơn chia sẻ
“ Cũng chưa có gì cụ thể lắm. Một số văn tự cổ thời Văn Lang có nhắc qua những hình vẽ lạ lùng thôi. Thêm nữa, mấy ngày tới mình lên Cao Bằng một chuyến nghe nói có một khu vực ở đó nhà Mạc đã từng ghé qua, trên đấy nhiều hang động chưa biết chừng có thể tìm thấy chút tài liệu”
Lưu Thành ngẫm nghĩ một hồi lâu
“ Tài liệu từ thời nhà Mạc… xác suât tìm ra rất thấp, thêm nữa nhiều hang động như vậy không dễ tìm đâu”
“ Ừm.. mình cũng nghĩ vậy, nhưng trước mắt chỉ có hướng đó mà thôi, với lại mình có người khoanh vùng được phạm vi rồi, nhanh thì nửa tháng chậm thì 2 tháng, Nếu không có tiến triển gì thì mình sẽ từ bỏ”
Ấm nước đã nguội, hai người im lặng hồi lâu Lưu Thành hiện giờ công việc đã ổn định ngẫm lại truyện xưa cũng muốn đề tài đó được làm rõ, khúc mắc trong lòng mấy chục năm được giải đương nhiên sẽ thoải mái hơn, đắn đo hồi lâu nhìn ông Sơn, người anh đã có tuổi tóc đã bạc nếp nhăn đã đầy trên mặt nhưng sự nhiệt tình, đam mê với công việc vẫn không đổi
“Vâng, nếu anh đã quyết định thì em sẽ cố gắng giúp hết sức. Hiện giờ em vẫn còn vướng công chuyện không đi theo anh được. Nhưng con gái của em Lưu Phương là sinh viên Học Viện Báo Chí ,hiện tại đang muốn đi thực tế để viết bài có thể đi cùng, giúp đỡ anh được ít nhiều…Khi nào anh đi để em bảo Phương qua đưa món đồ đó cho anh”
“ Ngày kia mình đi, mình có thêm người di cùng rồi, việc cháu Phương đi hay không thì cậu đừng ép buộc nó, mang đồ cho mình là tốt lắm rồi”
“Vậy mai em bảo cháu nó qua nhà của anh”
Kéo tay áo nhìn chiếc đồng hồ, Ông Sơn đứng lên bắt tay chào tạm biệt Lưu Thành
“ Làm phiền cậu làm việc rồi… Hôm nào qua nhà mình, nhà nuôi mấy con gà mà mãi không có khách“
“Không có gì đâu anh… nếu cần giúp đỡ chuyện gì thì cứ gọi em”
…
Kết thúc buổi gặp mặt, ông Sơn xuống tầng dưới gọi Minh, lúc này đang lang thang ngắm nhìn những hiện vật được trưng bày, Nghe tiếng gọi vội đi tới chỗ cửa ra vào, hiện giờ hai người sẽ đi mua một số đồ dùng như quần áo dài, dây thừng, thuốc men…và đèn pin. Khu chợ thành phố mở cửa cả ngày đủ loại mặt hàng nên không khó để tìm mua những đồ này. Chỉ là thời gian gom đủ đồ dùng thì hơi tốn thời gian một chút. Khi lên đấy rồi thì khó kiếm vật dụng chuyên dùng, khi cần lại không có
Lang thang ngoài chợ một hồi cũng gần đến tối mới gọi là tạm ổn, Minh xách hai túi đồ lớn theo ông Sơn, hai người kịp thời bắt chuyến xe buýt cuối cùng, khi thành phố đã lên đèn. Chuyến này khá đông người nên không còn chỗ ngồi có chỗ đứng là may mắn rồi. Xe đông là vậy nhưng có một vị khác đặc biệt, không ai lại gần người đó quá mức, trong khi mọi người đang nhăn nhó, đùn đẩy nhau thì người đó lại ung dung như chẳng quan tâm đến thế sự. Đó là một thầy bùa ăn mặc cổ quái người gầy đeo kính đen ngồi chễm chệ ở giữa hàng ghế cuối, hai người ngồi bên cạnh bất giác ngồi dịch sang hai bên.
Trong điểm dừng kế hai người bên cạnh đều đi xuống, thấy ghế trống nhưng không ai có ý muốn ngồi chỗ đó, Ông sơn vốn không hoàn toàn tin tưởng vào yếu tố tâm linh nhưng cũng không phủ nhận, chỉ cần bản thân mình không làm điều gì xấu thì chẳng phải sợ bề trên quở trách. Minh sách hai túi cũng thấy hơi mỏi, thấy ông Sơn người xuống cũng chẳng e ngại gì mà danh lấy chỗ bên kia. Chiếc kính đen kiểu thầy bói che khuất đi đôi mắt, làm người này thêm phần quỷ dị bỗng nhiên quay sang bắt chuyện với ông Sơn
“Chào ông, tôi mới từ núi xuống, lúc nãy mua vé xe hết tiền mất rồi, trên người không còn đồng nào. Thấy ông có vẻ đứng đắn không biết ông có thể cho thôi xin ít tiền ?”
Chưa biết ý người ta ra sang người đàn ông kỳ lạ này đã dơ bàn tay nhăn nhó, gầy gò của mình theo kiểu ngửa tay xin tiền. Trên đời có không ít người lừa đảo theo cách này. Nhưng khi đối mặt tì không phải ai cũng dám nói ra nhỡ đâu người đó là “thầy “ chính hiệu thì nguy to. Những thứ khác thì không nhắc tới nhưng liên quan đến tâm linh thì không nên. Mà người này cũng khéo nhìn người, ông Sơn ăn mặc bình dị nhưng không còn cách nào, đành móc trong túi ra một trăm nghìn đưa cho người đàn ông đó rồi cười cười.
“ Cảm ơn ông rất nhiều”
Người đàn ông cố nở nụ cười đáp lại, nhưng nụ cười của ông trông thật khó coi, không phải cố ý mà do khuôn mặt của ông đã vốn như vậy. Móc trong người ra một loại túi nhỏ bằng vải phía đầu có luồn một sợi dây cất tờ tiền vào đó và buộc lại cẩn thận. Cách cất tiền này thì đúng là người từ núi ra thật rồi
“ Ông sắp đi đâu xa phải không?”
“Sao Ông biết, mấy ngày tới đúng là tôi đi Cao Bằng nghỉ ngơi vài hôm”
Người đàn ông bật cười
“Nghỉ ngơi à…Chuyến này không thoải mái chút nào đâu, Ông vẫn nên cẩn thận”
Đối với câu nói úp mở của người này, Ông sơn cũng không quá bận tâm. Những người vào nghề này thường nói úp mở, tỏ ra thần bí làm người khác phải tò mò. Như vậy công việc của họ mới dễ dàng được. Thêm nữa xe cũng đã chạy đến nhà của ông, cũng không tiện trò chuyện thêm.
Chiếc xe buýt thoáng dừng lại rồi tiếp tục lăn bánh, Minh xách hai túi lớn xuống xe đi theo sau tò mò hỏi
“Sao lúc nãy Bác cho người đó nhiều tiền thế? Có khi là lừa đảo chưa biết chừng”
Ông Sơn cũng đã từng nghĩ vậy, nhưng người ta ngửa tay ra xin thì chắc là khó khăn thật, nhất lại là một người đàn ông. Không dễ gì bỏ cái tôi xuống mà làm chuyện đó
“Chỉ là một một chút thôi mà, thay vì nghĩ người đó lừa đảo thì sao cháu không nghĩ mình vừa giúp một người gặp khó khăn thật sự đang cần giúp đỡ”
“Lúc nãy cháu xem người đó cất tiền, thì cũng có chút suy nghĩ lại. Thời này cũng còn người dùng túi vải cất tiền sao?”
“Đừng suy nghĩ gì nhiều về người khác làm gì và nghĩ gì…lo mà xách đồ đi”
Chắc tại thấy Minh đi chậm quá nên ông Sơn gịục nhanh chân hơn một chút. Chưa đi đến nhà mà từ xa xa đã trông thấy trước cửa đã có một chiếc xe wave đậu ở đó trong ánh sáng vàng của đèn cao áp một người thanh niên mặc áo sơ mi đóng thùng đang ngồi trên đó, nhìn thấy bóng hai người tiến lại gần người thanh niên vội cất tiếng chào
“ Bác Sơn , Bác vừa đi đâu về vậy?”
Dừng hình một lúc ông sơn nhớ lại chuyện hồi trưa nay
“À , là Trung đấy hả, mau vào nhà đi ”
Trung dắt xe vào bên trong, công tắc được bật căn nhà rất nhanh tràn ngập ánh sáng
“Chiều nay Bác lên thành phố có chút chuyện giờ mới về đến, thế cháu đợi có lâu không?”
“Cũng được một lúc rồi, tan làm là cháu ghé qua đây luôn… cửa xóm thì mở nhưng ngó vào thì cửa nhà bác vẫn đóng nên cháu đợi ở ngòai”
Ông Sơn chép miệng một cái
“ Vậy là chưa ăn gì rồi phải không? Sẵn tiện ở lại ăn tối cùng bác rồi ta bàn chuyện đó luôn”
“Dạ Cháu cũng tính qua nhà Bác ăn chực rồi…”
Ông sơn cười xòa, rồi quay sang bảo Minh
“Minh này, cháu cắm hộ Bác nồi cơm rồi ra ngoài kia mua ít thịt vịt quay…Bác với anh Trung đây có chút việc cần bàn”
“Dạ”
Minh đáp rồi lăng xăng chạy vào bếp, từ ngày được ông Sơn nhờ việc dẫn đường mấy ngày tới thì, mấy hôm nay toàn ăn chực ở đây cả, đổi lại thì phải chuẩn bị cơm nước, Hoặc làm việc lặt vặt. Trong khi đó Ông Sơn và Trung đi vào phòng làm việc bàn về truyện hình vẽ trên lưng người bạn của Trung mà theo Trung thì đó là một loại bùa ngải
Buổi trưa chỉ nhìn qua, bây giờ mới có dịp nhìn kỹ lại. Vết hằn trên lưng kéo dài học theo đốt sống lưng, và có tính đối xứng, như vậy khó có thể nói là bị nấm da hay dị ứng gì đó. Ngoài Lưng ra thì không còn phần da nào khác bị tổn thương như vậy. Đưa tay lên giá sách, ông Sơn lấy ra tập tài liệu được viết bằng văn tự cổ đối chiếu lại với hình vẽ trên điện thoại
“Bác sơn ! đây là…”
“Một cuốn giống sách kinh dịch nhưng viết bằng chữ Hán. Nếu là bùa ngải thì tìm trong mấy cuốn sách cổ này xem sao? ”
Ông sơn đưa cho Trung quyển sách bằng Hán tự rồi, bản tâm lấy ra một quyển khác nhũng ký tự ngoằn nghèo hơn nữa
“Nếu bỏ qua phần rối bên ngoài thì ta nhận thấy hai bộ chữ “ Nguyệt “ và “Thổ”, thử tìm xem trong sách đó có dòng nào nhắc đến hai bộ đó không. Nếu có câu dẫn thì có thể tìm ra cách phá giải cũng nên”
Trung Nghe thấy vậy liền ấp úng khó xử
“Ngại quá, cháu lại không rành về tiếng Hán…”
Cũng phải không phải ai cũng có hứng thú học về tiếng Hán, nhưng nếu là vào làm ở trong sơ văn hóa bên di sản dân tộc sớm muộn cũng tiếp xúc với những tài liệu kiểu này, biết thêm về ngôn ngữ cũng là một lợi ích. Ông sơn nghe vậy liền cười
“ Cậu tên Trung mà không biết tiếng Trung…hà hà… Thế chịu khó nhìn hai mặt chữ này rồi tra xem. Tra từ trên xuống theo hàng dọc, cuốn Cửu Huyền Kinh không dày chắc một lúc cũng hết quyển này thôi”
Trung cũng gật đầu cười cười rồi cầm quyển sách ra góc bàn bắt đầu tìm kiếm theo lời Ông Sơn, mới đầu cũng phải đảo qua mấy lần mới nhớ được hai bộ chữ kia, về sau thì chiếc điện thoại luôn màn hình chờ, cứ như vậy cho đến khi lật hết cuốn sách.
Nghe tiếng Minh gọi ra ăn tối, hai người cũng tạm dừng công việc. Có vẻ công việc vẫn chưa tiến triển gì lắm, thường nghe có thực mới vực được đạo, khi no cái bụng thì mọi việc thường rất dễ giải quyết, thầm chí đang ăn thì đầu óc đột nhiên sáng suốt
“Cậu ngồi đi, lâu rồi nhà mới có người ghé qua dùng bữa. Hôm nay bận quá chẳng chuẩn bị được gì, thức ăn đơn giản thôi cậu ăn tạm vậy”
“Được bác cho ăn chực là cháu vui rồi… Thế cháu này là…”
Ông Sơn nhìn qua Minh rồi cười
“ Thằng này là sinh viên thuê trọ nhà bác… Suốt ngày nghỉ học chẳng chịu lên lớp, cứ ru rú trong phòng, nên bảo nó qua làm mấy việc lặt vặt thôi”
Minh xới cơm rồi mời mọi người
“ Mời Bác và anh ăn cơm”
Ông sơn gật đầu
“Mọi người ăn cơm đi, đừng ngại”
“Vâng bác cứ để cháu tự nhiên… À về quyển sách lúc nãy không có tìm thấy manh mối gì bác ạ”
“thực ra cách này cũng là mò kim đáy bể thôi… bác cũng không chắc là sẽ tìm thấy cái gì đó liên quan”
Minh tò mò xen vào
“Bác với anh bàn chuyện gì thế? Cháu giúp được gì không”
“ Mày biết gì về chữ hán không, chút nữa vào phụ bác tra cứu tài liệu”
“ Cháu chỉ thích xem phim chưởng thôi, nghe được vài câu còn mặt chữ thì không biết gì lắm”
“ Thôi được rồi, tý nữa ăn xong thì vào phụ bác một lát, thêm một người thì thời gian tìm kiếm cũng rút ngắn lại”
Minh hào hứng
“ Có phải liên quan đến mấy văn tự cổ của đề tài đó không ?”
Ông sơn có chút chột dạ, đúng là hồi trưa này khi nhìn qua mấy bức ảnh có cảm giác kỳ lạ, giờ nhớ lại những hình vẽ của đề tài thì cũng ngờ ngợ.Trung nghe thấy cũng có chút khó hiểu ống Sơn đã nghỉ hưu rồi mà, sao còn có đề tài
“ Đề tài nào vậy Bác?”
“không có đề tài nào đâu, chỉ là một vài khúc mắc trước đây bác bỏ dở, nay nhàn rỗi nên tìm hiểu lại thôi mà”
“À là vậy… “
“Được rồi. Minh dọn mâm đi, rồi qua giúp bác và anh Trung đây”
Nói xong hai người không nghỉ ngơi chút nào, liền đi vào phòng tiếp tục công việc “Mò kim đáy bể” hết quyển này lại đến quyển khác, trên gác sách của ông Sơn chưa đầy những quyển sách cũ được gom lại sau mỗi chuyến đi dài ngày tới các khu di tích cổ, tùy quyển mà có mang về bản gốc, còn phần lớn là những bản sao chép lại có sự chú giải của người sở hữu. Đa số là sách ghi về lịch sử, còn thể loại sách có chứa nội dung tâm linh thì không nhiều
Cũng theo gợi ý, Ông sơn lấy ra tập bản vẽ và bắt đầu đối chiếu
“ Đây là… khúc mắc mà bác nói đến hồi nãy sao”
“Một loại ký hiệu cổ… hồi trưa nay ta thấy có vài nét tương đồng, nên có ý muốn xem xét lại kỹ hơn nữa. Cậu xem những nét cong này tuy khác nhau về vị trí và góc xoay nhưng về thủ pháp thì rất giống nhau …chỗ này tuy hình vẽ có chút méo mó, nhưng thoạt nhìn khá giống chữ thổ đấy chứ”
“Nhưng điều đó thì liên quan thế nào với bệnh của bạn cháu cơ chứ”
“À ! thực ra bác cũng không biết gì về bùa ngải … nhưng bác chỉ có thể dám chắc là thứ mà người bạn cháu dính phải có thể đã tồn tại được mấy nghìn năm”
“Hàng nghìn năm sao?”
Ông sơn gật đầu
“Hiện tại bác đang cố gắng giải mã những hình vẽ này… nhưng ít tài liệu tra cứu quá”
Ngay lúc này Mình chợt hô lên một tiếng, rồi lăng xăng chạy tới trên tay cầm quyển sách, loại sách sao chép lại không phải bản gốc. Khuôn mặt hớn hở như vừa mới lập công lớn vậy. Đặt lên bàn cuốn sách với một trang đánh dấu bàn tay vừa chỉ chỏ vừa nói
“ Bác xem chỗ này có bộ Nguyệt và bộ Thổ mà bác nói này, nhưng vì sao lại khuyết mất một dòng”
Ông Sơn lẩm bẩm
“Nhật ẩn nguyệt cư
Chiếu lâm hạ thổ
Hồn nan hữu định
….”
Hai người đồng thanh hỏi ông Sơn
“ Câu này có nghĩa là gì vậy bác?”
Ông sơn lắc đầu
“Còn thiếu một câu cuối, nên tạm thời chưa cắt nghĩa được… Nhưng đại khái là nhắc đến việc thần chí con người bị điên loạn vào những đêm trăng, câu cuối cùng không biết có phải là cách giải hay không, hay chỉ là một bài thơ đơn thuần”
Căn phòng chợt im lặng, không ai nói một lời. Ông sơn gập quyển sách nhìn lại đề mục
“Tây vu bí điển”
Một cuốn sách nhỏ ghi lại những điển tích, những chuyện huyễn hoặc ở Tây Vu, khu vực phía tây của nước Việt cổ, hồi đấy là chốn rừng thiêng nước độc, Cọp beo xuất hiện rất nhiều khiến người ta rất ái ngại khi vào đó. Nghe đồn có một bộ tộc sống thần bí sinh sống chốn này mà không phải lo ngại thú dữ, thậm chí thuần hóa được chúng nữa. Người vào Tây Vu thì nhiều mà sống sót đi ra thì chẳng có bao nhiêu. Những tai họa mà họ gặp phải không giống nhau nhưng tất cả đều thần thần bí bí. Qua lời kể từ đời này sang đời khác lại thêm thắt thêm nhiều yếu tố huyễn hoặc khác thật khó mà hình dung
“Trung này. Người bạn của cậu đi phượt ở Tây Bắc sao?”
“Dạ đúng, có vấn đề gì ạ”
“Bác muốn ghé qua, xem tình hình cụ thể và hỏi qua vài chuyện, linh cảm nghề nghiệp cho thấy người đó có thể dẫn bác đến gần hơn với bức màn bí mật”
Trung nghe vậy liền mở lời ngay,
“ Vậy mình có đi luôn không? Nhà người đó không xa nơi này đi xe máy tầm mười phút là tới’
Thoáng nhìn đồng hồ đã 9 giờ tối, cũng khá muộn rồi. Nên Ông Sơn có chút đắn đo
“ Muộn thế này liệu có phiền người ta không?”
“Không sao đâu ạ, có khi giờ này nhà người đó đang mời ông thầy nào đó làm phép trừ tà đấy chứ. Với lại cứ đến đêm người đó lại ngứa ngáy không ngủ được, chỉ đến sáng mới đỡ hơn có thể chợp mắt một lúc”
Hai người mặc áo khoác rồi dắt xe đi ra ngoài. Minh không có đi theo chuyến này dù khá hứng thú với chuyện tâm linh. Ban đêm đến nhà người lạ và chẳng có việc gì làm ở đó cả, nếu chỉ là xem náo nhiệt thì cũng không hay cho lắm. Thêm nữa nhỡ đâu ông Sơn có Việc ở lại lâu bên đó, nửa đêm mới về thì còn có người ra mở cửa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!