Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Vu thiện chi nhân kỳ từ du
Sờ sờ một hào hai xu còn sót lại trong túi, thanh niên biết bát mì rẻ nhất cũng mất hai đồng tiền, mua cái màn thầu còn mất năm hào, ai kêu hắn chỉ cần tìm tới Từ đại nhân… Ài, lão đầu tử lại chơi mình một vố!
Nghĩ đến đây, thanh niên lại cười lên, vỗ vỗ bụng cất bước thuận theo đường sá người đến người đi, phải tìm người nào đó hỏi hỏi lao động thị trường ở đâu, mong rằng đừng quá xa!
Đến lúc này, thanh niên chưa từng nghĩ tới ngồi xuống đường ăn xin, có tay có chân nhất định phải dựa chính mình, bằng không tổ sư gia nổi giận bò dậy trách tội mất.
Không chờ hắn nhìn đông ngó tây tìm kiếm người nào đó tướng mạo thiện lương để hỏi dò, chợt nghe một giọng nữ kêu gọi:
-Bổng bổng! Bổng bổng!
Trong não thanh niên hoàn toàn không có khái niệm về chức nghiệp này, vô thức thuận theo thanh âm quay đầu nhìn, cách đó mười bước, một cô gái mặc váy trắng đứng bên trạm xe chính đang vung tay, ánh mắt rõ ràng nhắm chuẩn mình, đối phương có vẻ ngạc nhiên:
-Đúng a, bổng bổng! Lại đây! Lại đây… Nhanh chút!
Nếu không phải cô gái váy trắng ăn mặc nhàn tĩnh văn nhã, ánh mắt cũng thanh triệt sáng ngời, khả năng thanh niên còn hoài nghi đây là nữ nhân như họa thủy mà sư phó từng năm lần bảy lượt cường điệu, không chuẩn còn là tiên nhân nhảy trong truyền thuyết, ở chợ trên trấn cũng gặp qua trò mèo này, xác nhận đúng là đang chào hỏi mình, thanh niên lần đầu tiên đi tới đại thành thị có phần cẩn thận bước lại gần, sau đó xuyên qua đám đông ngăn trở, nhìn thấy hai thùng giấy dưới mặt đất mà cô gái muốn chỉ:
-Đây, chính là cái này, vác nó theo tôi!
Thanh niên còn nhìn quanh hai bên một chút, xác nhận đúng là đang phát hào thi lệnh với mình:
-Tôi? Gánh cái này?
Cô gái vội vàng từ trong bao lấy ra năm đồng, đưa sang nói:
-Đúng a, cậu không phải bổng bổng?
Người tuổi trẻ thông minh phảng phất nhìn thấy một bát mì cùng hai cái màn thầu nhân thịt nóng hôi hổi trước mặt, nuốt ngụm nước miếng mới gật đầu:
-Được!
Thả xuống khúc côn trên vai, đeo sợi dây mỏng buộc trên rương, sau đó nhấc lên.
Cô gái nhét tiền vào trong kẽ tay thanh niên, lúc sắp đi, biểu tình có điểm sá dị, nói:
-Sao cậu không lấy dây thừng buộc rương? Thế này mất sức lắm.
Người tuổi trẻ “À” một tiếng, đi thêm một đoạn, quả nhiên nhìn thấy ven đường có khuân vác ăn mặc na ná như mình, lại đều dùng một cọc trúc gác dưới kiện hàng, hai bên dùng dây thừng trói lại, có người không việc gì làm liền vòng dây thừng gác cọc trúc lên vai, như thành tiêu chí của một khuân vác đang nhàn rỗi!
Nhìn qua không khác bộ dạng dùng côn gỗ khiêu bọc nhỏ vừa nãy là bao.
Thì ra cái này gọi là bổng bổng?
Huyện thành trên trấn dưới núi đâu có thứ này!
Xuất ra ý liệu, hai cái rương tuy để trên tay có phần khó chịu, quả là hơi phí sức, nhưng kỳ thật chỉ mới một hai trăm thước, từ trạm xe đến cửa hàng ngay bên đường lớn, cô gái ra hiệu nói:
-Ở đây, chuyển vào đi, đặt vào sau cửa là được rồi.
Thanh niên đáp ứng một tiếng, năm đồng tiền kiếm được quá nhẹ nhàng, mì nóng với màn thầu đều đang vẫy tay với hắn, dù trước giờ vẫn luôn chú ý hờ hững với thế sự, lúc này lại không khỏi có phần cao hứng, bước nhanh tiến vào, đập vào mắt là một mảnh hoa hoa lục lục, mấy hình nộm người mẫu ngực trần dọa hắn nhảy dựng!
Áo ngực hồng viền tơ lụa gần như trong suốt!
Quần lót mỏng dính nhìn không sót thứ gì!
Còn có xanh đỏ tím vàng, toàn thành từng bộ từng bộ… À đúng, plastic model không đầu không chân nhưng mà ngực eo với hai đùi lại làm được sống động như thật!
Thanh niên chưa từng gặp qua trường diện cuối cùng bị tẩy đi vẻ trấn định, mặt đỏ tía tai muốn xoay người bỏ chạy.
Khí chất xem ra còn vài phần trấn định, không thốt nửa lời, lại chợt nghe thấy một tiếng kêu rít, theo đó là giọng nữ quát tháo:
-Đồ thần kinh! Cuồng sắc! Biến thái… ! Chạy cái gì, bổng bổng mày còn dám chạy…
Từ trong tủ quầy sau đống hàng rực rỡ đột nhiên nhảy ra một cô gái, vươn tay chỉ vào thanh niên mắng to.
Thanh niên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đúng là có hơi đường đột,
Cũng không nguyện cứ thế vô duyên vô cớ ôm đầu tháo chạy, tay chân có phần luống cuống đứng lại đó!
Vẻ trấn định thản nhiên nơi thị trường lúc trước đã biến đâu mất, lúc này, trong vẻ ôn hòa cuối cùng lộ ra chút ngây thơ tương xứng với năm tuổi.
Nhưng cô gái trẻ kia lại cứ được lý không tha người xông lên hết vỗ lại đánh:
Không ra tiếng không chào hỏi, rón rén đi vào! Muốn làm gì? Vừa nhìn là biết chẳng phải thứ tốt…
Lúc này rốt cục có thể nhìn rõ cô gái trẻ đầu tóc nhuộm sặc sỡ kia, mặt đỏ gay, kích động hiện hết trên mặt, đánh người xong còn kiều hô:
-Đau quá!
Thanh niên lúng túng đứng ngây ra đó.
Cô gái váy trắng theo ở phía sau bỗng lên tiếng:
-Được rồi được rồi! Đừng mắng, có khách vào thì sao, là chị gọi hắn chuyển đồ, người ta lại chẳng làm gì sai, còn không mau giúp đỡ dỡ hàng?
Lúc xoay mặt quay sang người thanh niên, ý cười có phần hòa ái nói:
-Đừng để trong lòng, tiểu Lâm tuổi không lớn lắm chưa hiểu chuyện, đặt ở đây là được rồi, cậu có việc thì đi đi, tiền có đủ không?
Thanh niên đang xuất thần chợt ngẩn ngơ một cái, cô gái kia đã trùng trùng chộp lấy rương từ tay hắn, miệng lầu bầu có vẻ vẫn còn oán khí, thiếu chút thì ném mất bao nhỏ của hắn xuống đất, thanh niên vội tiếp lấy, đột nhiên khẽ mỉm cười, cảm giác ôn hòa khi trước liền trở về, xoay người đi ra cửa, suy nghĩ một chút lại quay đầu vẫy vẫy tay vào trong cửa hàng:
-Lão bản, chị ra đây một lát…
Cô gái trẻ đang muốn mở miệng mắng, cô gái áo trắng nhíu mày không biết là nhắm vào cô kia hay nhắm vào “bổng bổng” bên ngoài, tay vén váy rảo chân đi ra, nhu hòa nói:
-Tiểu huynh đệ, sao vậy?
Thanh niên thấp giọng nhắc nhở:
-Tốt nhất chị quay về chú ý xem xem, không biết nàng ta trộm hàng hay trộm tiền, tóm lại là làm chuyện xấu, hãi hùng khiếp vía mới thừa cơ mắng ta để che lấp.
Cô gái váy trắng làm sao cũng không ngờ hắn lại nói điều này, sững sờ mất mấy giây, quay đầu che môi:
-Cậu…
Thanh niên khoát khoát tay:
-Đi xem xem là được, lúc chị nói chuyện với nàng ta, ánh mắt nàng ta cứ du li, một mực không dám nhìn thẳng, thanh âm có vẻ chột dạ.
Nói xong cười cười quay đầu bỏ đi.
Cô gái váy trắng ngơ ngác nhìn theo lưng ảnh có cách nói chuyện tuyệt đối không phải là bổng bổng tan biến theo dòng người, thật lâu mới hồi thần quay về cửa hàng…
Cái này gọi là vu thiện chi nhân kỳ từ du, xem như sát ngôn thuật (thuật nghe tiếng) khá cao thâm, phối hợp với khả năng cảm nhận âm sắc biến đổi để cảm nhận sự việc, tính là cảm tạ cố chủ khá thiện lương kia.
Lúc này, thanh niên thông minh rất cao hứng cầm năm đồng tiền đi ăn mì!
Nhưng cao hứng chỉ duy trì được năm mươi thước, vừa tiến vào tiệm mì ven đường đã bị người bên trong vung tay đuổi ra:
-Đi đi đi! Nơi này không tiếp ăn xin!
Thanh niên đầy vẻ vô tội bày ra thành quả vừa mới lao động có được:
-Tôi không phải ăn xin, tôi trả tiền, tôi… Là bổng bổng!
So với chủ nghiệp rất khó dùng ngôn từ để giải thích, tốt nhất dùng chức nghiệp mới này có vẻ càng thêm đáng tin, ít nhất có thể rất nhanh giải quyết vấn đề ăn cơm trước mắt.
Không ngờ người kia vẫn không chịu:
-Đúng, bổng bổng đúng là không phải ăn xin, nhưng cậu vào ăn quán này, khách khác người ta không tiện đi vào!
Thanh niên nghiêng đầu nhìn nhìn, quả nhiên khách khứa trong quán đều ló đầu nhìn ra cửa, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Bổng bổng chẳng lẽ không phải người, không cần ăn cơm?
Đổi lại người khác khả năng sẽ tức giận đến độ nộ phát xung quan muốn đập bàn đập ghế một trận.
Nhưng thanh niên tự cho là thông minh vẫn vui vẻ rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!