Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 55: Nụ hôn đầu tiên 
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 55: Nụ hôn đầu tiên 


Bầu trời đã tối, ban đêm đã đến, nhưng trị trấn kia vẫn nào nhiệt phi thường. Mọi người ăn mừng chiến thắng, các binh lính cụng rượu, chúc mừng thắng lợi.

“Sammy, Sammy, không, không.” Steve nói, hắn không chịu được Sameer cụng bia nữa: “Sammy, tôi phải làm việc. Tôi phải trộm một bộ đồng phục Đức và lên kế hoạch cho ngày mai.”

“Việc đó dễ mà, sếp. Coi nào.” Sameer nói mang theo cầu khẩn: “Ta chẳng thể làm gì cho tới ngày mai. Chính cậu đã nói, Steve.”

“Vậy mời cô.” Sameer quay sang Diana. Diana cầm lên một cốc bia, Sameer cười nói: “Tuyệt vời!”

Sameer lại quay sang Đinh Minh: “Mời cậu.”

Đinh Minh cũng cười lấy một cốc, Sameer nói: “Quá tuyệt!”.

Hắn lại quay sang Steve, Steve cũng cười lấy một cốc: “Được rồi!”

“Cảm ơn Sammy.” Diana nói. 

Diana, Đinh Minh cùng Steve cụng rượu với nhau. 

“Nhờ hai người đấy.” Steve bỗng nhiên nói.

“Là chúng ta, Steve.” Đinh Minh cười nói.

“Diana, em có từng khiêu vũ không? Ở đảo Thiên Đường ấy.” Đinh Minh nhìn thấy một số người đang khiêu vũ, hắn đột nhiên hỏi.

“Khiêu vũ? Tất nhiên là có.” Diana cười nói: “Những người này chỉ đang… đu đưa thôi.”

“Được rồi.” Đinh Minh cười nói: “Lại đây, anh dạy em khiêu vũ là như thế nào.” Đinh Minh kéo tay Diana hướng về bên trong đi.

“Nhưng đó không phải là khiêu vũ.” Diana phản đối.

“Được rồi.” Đinh Minh nắm lấy tay Diana. Hắn đưa tay đặt ở eo Diana, nói: “Nào, như vậy, chúng ta chỉ cần… đu đưa.”

“Anh ở gần quá.” Diana bỗng nhiên nói, mặt nàng hơi đỏ lên.

“Đây là khiêu vũ mà.” Đinh Minh mặt dày nói.

“Em hiểu.” Diana nói, nàng nhìn thẳng vào mặt Đinh Minh, mặt nóng bừng.

“Thư giãn đi Diana, đừng nhìn như vậy.” Đinh Minh cười nói. Bất chợt có tiếng đàn vang lên, Đinh Minh quay đầu nhìn sang, cười nói: “Là Charlie, anh ta đàn thực hay.”

“Cũng hay lắm, tuy nhiên không sánh bằng người Amazon.” Diana nhận xét.

Đinh Minh cười, hắn có thể chưa từng nghe qua tiếng đàn của bọn họ, xem bọn họ đánh nhau còn không sai biệt lắm.

Đột nhiên, trên trời rơi xuống tuyết. Đinh Minh đưa tay ra cầm lấy một bông tuyết, cười nói: “Nơi ta ở cũng có thứ này, Nó gọi là tuyết. Rất đẹp, em thử cảm nhận nó đi.”

Diana cũng giơ tay cảm giác: “Thật kỳ diệu” Nàng nói.

Bất chợt, Đinh Minh đưa tay vuốt tóc Diana, nhìn thẳng vào mắt nàng. Mất một lúc, Diana mới nhận ra, nàng nhìn lại, mặt đỏ bừng.

“Diana, ta yêu em.” Nói xong, hắn cùi đầu, ngậm lấy môi Diana.

Diana có vẻ như rất lúng túng. Nàng có vẻ không hiểu hành động này của Đinh Minh, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng, Cho nên nàng đáp lại cực kỳ cuồng dã, nóng bỏng.

Hai người hôn nhau trong trời đầy mưa tuyết, tới khi thời gian tạm dừng. Mưa tuyết dù đã rơi, tuyết mặc dù ngập tới chân nhưng cũng không thấy họ dừng lại. Thân thể họ sừng sững trong mưa tuyết tựa như một bức tranh vĩnh hằng, bất diệt.

Trên phòng, Steve nhìn qua cửa sổ, khuôn mặt hơi có vẻ cô đơn.

Sáng hôm sau, Đinh Minh thức dậy trong căn phòng của Diana. Tối qua hắn cũng không làm gì, chỉ nằm ôm Diana ngủ. Đó là bởi vì tối qua là một tối quan trọng, một buổi tối của một nụ hôn. Hắn cũng không muốn chiếm lấy lần đầu của Diana vào hôm qua ở một nơi không biết như thế này.

“Dậy đi, Diana, mặt trời đã lên.” Đinh Minh cười vuốt tóc Diana, thì thầm vào tai Diana. 

Diana tỉnh dậy, nhìn thấy là Đinh Minh, nàng cười nói: “Lẽ nào đây là sự khoái cảm của xác thịt? Em cũng không cảm thấy gì lạ lắm, chỉ có rất hạnh phúc.”

“Anh tưởng em đã rất hiểu biết về vấn đề này?” Đinh Minh xoay chuyển mắt, nói: “Nhờ đọc những bộ sách của Clio?”

“Em nói dối đấy.” Diana cười nói: “Em đọc đến chỗ nam nữ yêu nhau thì sẽ có khoái cảm xác thịt thì mẹ em phát hiện, bà nói đó không phải thứ trẻ em nên đọc.”

“Được rồi.” Đinh Minh cười nói: “Ta cũng không lừa em, chúng ta chưa thực hiện khoái cảm xác thịt.”

“Vậy tại sao chúng ta không thực hiện?” Diana tròn mắt hỏi.

“Bởi vì chưa đến lúc.” Đinh Minh cười nói. 

“Vậy lúc nào mới đến lúc?” Diana rất ngây thơ.

“Bí mật.” Đinh Minh cười nói: “Lúc đó em sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng.”

“Vậy sao?” Diana nghi ngờ nói.

“Tất nhiên, trước nay anh đều sẽ nói giữ lời.” Đinh Minh tự tin nói: “Chúng ta xuống thôi, kẻo mọi người đang chờ.”

“Được rồi.” Diana đồng ý.

Hai người xuống dưới, không lâu lắm họ đi ra ngoài, chứng kiến Sameer bên cạnh những chiếc xe ngựa.

“Dân làng tặng cho chúng ta.” Sameer nói với Đinh Minh cùng Diana.

“Một món quà tạ ơn.” Tù trưởng nói.

“Và họ gọi ta là người hùng.” Sameer cười nói.

“Là anh đấy.” Diana nói trong tiếng cười vui vẻ của Sameer.

“Này các anh, tôi biết là…” Steve nói: “tôi nói việc này kéo dài hai ngày và thỏa thuận là thỏa thuận.”

“Cậu sẽ không trụ nổi khi không có chúng tôi.” Tù trưởng nói.

“Phải” Steve nói. 

“Ta đều biết Diana cùng Đinh có thể tự lo cho mình.” Sameer nói: “Tôi lo là cậu sẽ không sống nổi.”

“Hết tiền rồi.” Steve nói. Vì không tuân theo mệnh lệnh của ngài Patrick, ngài ấy đã không trợ cấp nữa.

“Chúng tôi nhận đủ rồi.” Sameer nói. 

“Cậu sẽ tốt hơn khi không có tôi, nhỉ?” Charlie cười nói. 

“Không, Charlie” Diana cười dịu dàng: “Ai sẽ hát cho chúng tôi nghe đây?”

“Ừ.” Steve nói.

“Ôi không, xin cô đấy.” Sameer nói trong tiếng cười vui vẻ của Diana.

“Hát à?” Charlie không thể tin hỏi lại: “Là cô muốn đấy nhé.”

Sau đó hắn hát:

“Đồng cỏ thật xanh tươi.
Đồng cỏ thật xanh tươi.
….
Những giờ phút ngọt ngào nhất ta được sống.”

Hắn vẫn hát khi mọi người đã tiến vào trong núi rừng:

“Cậu nghĩ tôi mới sinh ra ngày hôm qua.” Tù trưởng cười nói.

“Tôi biết nghe thật điên rồ, nhưng là thật.” Steve đáp lại.

“Khoan.” Sameer nói: “Có cả một hòn đảo toàn phụ nữ như cô ấy sao? Và không hề có người đàn ông nào?” Hắn bật thốt lên: “Làm sao chúng ta tới đó được?”

“Và cô ta nghĩ Ludendorff là Ares, Thần Chiến Tranh sao?” Sameer nói tiếp trong sự kinh ngạc của bản thân hắn.

“Và chỉ bằng việc giết hắn, chiến tranh sẽ kết thúc.” Charlie xen vào: “Đừng ngớ ngẩn thế. Anh thấy việc xảy ra ngoài đó rồi. Cái cách cô ấy phá nát đống súng máy đó. Cái cách cô ấy phá nát ngọn tháp đó. Có lẽ đó là thật.”

“Tôi nghĩ đó là thật.” Tù trưởng nói: “Tôi tin đó là thật.”

“Thấy chưa.” Sameer nói.

“Steven, cậu thật sự tin vào chuyện ngớ ngẩn này, phải không?” Charlie hỏi Steve. 

Steve không trả lời, dù sao hắn đã được thấy những điều kỳ diệu mà Đinh Minh cùng Diana có thể làm ra. Có thật hay không, hắn cũng không biết nữa.

“Còn cậu nữa, Đinh? Cậu thật sự tin vào điều đó?” Sameer quay sang Đinh Minh, hỏi.

“Có lẽ đúng, có lẽ không phải, ta cũng không biết.” Đinh Minh cười nói. Hắn cũng không thể nói sự thật. Vậy sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn. Diana đã từng hỏi qua Đinh Minh về tương lai, có điều hắn chỉ nói hắn chỉ nhìn thấy một số mảnh vỡ của tương lai, không phải toàn bộ. Hắn cũng không biết Ares là ai. Hơn nữa, tương lai luôn thay đổi, hắn cũng không thể xác định chắc chắn.

Mọi người tiếp tục tiến lên trong rừng. Khi thấy cái bóng mờ ảo của tòa lâu đài, Diana giục ngựa phi nước đại. Mọi người theo sau.

Tòa lâu đài nơi Trung tâm chỉ huy tối cao Đức tọa lạc có thể nói vô cùng hùng vĩ. Xung quanh nó được đào những con hào rộng lớn, và chỉ có thể thông qua chiếc cầu duy nhất để tiến vào lâu đài.

Sáu người tiến tới từ trong rừng rậm. Đinh Minh nói: “Diana, khoan đã.” trước khi nàng kịp đơn độc xông ra, xông vào nơi nguy hiểm kia. Hắn biết nàng rất mạnh nhưng nàng còn chưa trưởng thành đến mức không sợ đạn. Không sai, Diana còn chưa trưởng thành tới cực hạn. Nàng chỉ mới 17 tuổi. Khi Đinh Minh ôm Diana ngủ, hắn đã hỏi vấn đề này khi hôm qua ôm nàng ngủ, Khi biết được tin tức này, hắn rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi lại xem Diana có phải hay không đang đùa hắn? Có thể Diana nói là thực sự. 

Đinh Minh lúc đó sững sờ, trong lòng sóng lớn ngập trời. Dựa theo hắn tính toán, thời đại của Zeus cách đây cả nghìn năm. Nói vậy chỉ có một trong hai khả năng, một là Zeus chưa chết, 17 năm trước hắn gặp lại Hippolyta và khiến nàng mang thai Diana. Một khả năng khác là Hippolyta đã mang thai Diana cả ngàn năm.

Vội vàng hỏi lại, Đinh Minh rốt cuộc được câu trả lời khẳng định. Hippolyta mang thai Diana cả ngàn năm. Ngàn năm trước Zeus bởi vì cuộc chiến với Ares mà đã qua đời.

Đến đây, Đinh Minh thực sự là quá phục Hippolyta. Không ngờ nàng có thể làm được hành động vĩ đại như thế, thảo nào nàng yêu mến Diana như vậy. Không nguyện nàng chịu mọi đau khổ, kể cả huấn luyện. Bất quá nói lại, nếu như vậy thì cũng đúng thôi. Diana được xưng là vị Thần có khả năng diệt Ares. Mang thai một vị Thần cần một thời gian dài như vậy thì cũng phải thôi. Năm đó Rhea (mẹ Zeus) mang thai Zeus chắc gì chỉ có 9 tháng? Khả năng là một quãng thời gian cực kỳ dài lâu.

Trở lại chuyện chính, Đinh Minh lôi kéo Diana ngồi xuống cùng với những người khác. Bọn họ bắt đầu phân tích làm sao đột nhập vào tòa lâu đài này.

“Làm thế nào ta vào được trong đó?” Sameer hỏi. 

“Tôi thấy chỉ có vài lính gác ở cổng cần đánh lạc hướng.” Charlie đáp lại, hắn đang dùng súng ngắm quan sát tình hình.

“Ừ, trông sẽ không đáng ngờ.” Steve nói: “Khi ta cứ thơ thẩn bước ra từ trong rừng.”

“Em có thể vào trong.” Diana bất ngờ nói. 

“Cô sẽ không vào trong đó, quá nguy hiểm.” Steve nói.

“Quá nguy hiểm?” Diana hỏi lại.

“Phải, quá nguy hiểm.” Steve nói, hắn tỏ ra rất ga lăng: “Và cô thì quá thu hút.”

Diana chuyển ánh mắt sang phía Đinh Minh có điều đạt được một lời đáp lại: “Lần này hãy nghe Steve.”

“Anh sẽ vào trong đó, xem chúng làm ra khí độc ở đâu hoặc tốt hơn nữa là chúng ở đâu.” Steve nói. Hắn đã chuẩn bị xong bộ đồng phục giả mạo của hắn.

“Em sẽ cùng đi.” Diana nói.

“Không, em không thể đi.” Lần này đến lượt Đinh Minh nói. Hắn cười, biến thân thuật thi triển ra, trên người đã mang một bộ áo lính Đức: “Ta sẽ đi với Steve.”

“Đúng vậy.” Steve ngỡ ngàng nhìn Đinh Minh, có điều hắn đã quen thuộc với sự kỳ diệu của Đinh Minh: “Bộ đồ cô mặc trông đâu có giống như đi nằm vùng?”

“Tôi không biết.” Sameer nói: “Theo tôi thì cô ấy đầy chất nằm vùng ở bãi chiến trường đó.”

“Chúng tôi không thể giúp các cậu vào đó.” Charlie nói.

“Tôi sẽ do thám, rồi báo lại…” Steve nói.

“Nhưng khi mà hắn còn sống, thì không…” Diana kiên trì nói.

“Cô không thể vào Trung tâm chỉ huy tối cao Đức và giết ai hết.” Steve đứng lên, nói. 

“Cô không thể. Cô phải tin tôi cùng với Đinh.” Steve nói.

Đột nhiên, một tiếng ô tô vang lên, tù trưởng lái một chiếc xe tới gần bọn họ, có thể nói chiếc xe rất xịn trong thời đại này.

“Ui cha!” Charlie kêu lên.

“Nó từ đâu vậy?” Sameer nói: “Tôi lái nó được không? Xin hãy để tôi lái nó!”

“Tôi sẽ là tài xế của các cậu.” Hắn nói với Steve cùng Đinh.

“Đi nào.” Đinh Minh nói.

“Ở yên đó!” Steve quay lại nói. Hắn không yên lòng với Diana, rất sợ cô phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

“Nó từ đâu ra vậy?” Sameer hỏi tù trưởng.

“Một cánh đồng ở bên đó. Có nhiều xe lắm!” Tù trưởng đáp lại. 

Đinh Minh cùng Steve leo lên xe, Sameer leo lên ghế lái. Chiếc xe bon bon đi tới tòa lâu đài.

“Tù trưởng, tôi nghĩ anh và tôi nên thăm dò khu này…” Charlie nói với tù trưởng: “Phòng khi ta cần mau chóng rút lui.”

“Ý cô thế nào, Diana?” Charlie quay đầu lại hỏi, có điều đã không thấy Diana đâu. Bọn họ cũng không nghi ngờ gì, cứ nghĩ Diana định đi tuần tra quanh đây.

 

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Bầu trời đã tối, ban đêm đã đến, nhưng trị trấn kia vẫn nào nhiệt phi thường. Mọi người ăn mừng chiến thắng, các binh lính cụng rượu, chúc mừng thắng lợi.

“Sammy, Sammy, không, không.” Steve nói, hắn không chịu được Sameer cụng bia nữa: “Sammy, tôi phải làm việc. Tôi phải trộm một bộ đồng phục Đức và lên kế hoạch cho ngày mai.”

“Việc đó dễ mà, sếp. Coi nào.” Sameer nói mang theo cầu khẩn: “Ta chẳng thể làm gì cho tới ngày mai. Chính cậu đã nói, Steve.”

“Vậy mời cô.” Sameer quay sang Diana. Diana cầm lên một cốc bia, Sameer cười nói: “Tuyệt vời!”

Sameer lại quay sang Đinh Minh: “Mời cậu.”

Đinh Minh cũng cười lấy một cốc, Sameer nói: “Quá tuyệt!”.

Hắn lại quay sang Steve, Steve cũng cười lấy một cốc: “Được rồi!”

“Cảm ơn Sammy.” Diana nói. 

Diana, Đinh Minh cùng Steve cụng rượu với nhau. 

“Nhờ hai người đấy.” Steve bỗng nhiên nói.

“Là chúng ta, Steve.” Đinh Minh cười nói.

“Diana, em có từng khiêu vũ không? Ở đảo Thiên Đường ấy.” Đinh Minh nhìn thấy một số người đang khiêu vũ, hắn đột nhiên hỏi.

“Khiêu vũ? Tất nhiên là có.” Diana cười nói: “Những người này chỉ đang… đu đưa thôi.”

“Được rồi.” Đinh Minh cười nói: “Lại đây, anh dạy em khiêu vũ là như thế nào.” Đinh Minh kéo tay Diana hướng về bên trong đi.

“Nhưng đó không phải là khiêu vũ.” Diana phản đối.

“Được rồi.” Đinh Minh nắm lấy tay Diana. Hắn đưa tay đặt ở eo Diana, nói: “Nào, như vậy, chúng ta chỉ cần… đu đưa.”

“Anh ở gần quá.” Diana bỗng nhiên nói, mặt nàng hơi đỏ lên.

“Đây là khiêu vũ mà.” Đinh Minh mặt dày nói.

“Em hiểu.” Diana nói, nàng nhìn thẳng vào mặt Đinh Minh, mặt nóng bừng.

“Thư giãn đi Diana, đừng nhìn như vậy.” Đinh Minh cười nói. Bất chợt có tiếng đàn vang lên, Đinh Minh quay đầu nhìn sang, cười nói: “Là Charlie, anh ta đàn thực hay.”

“Cũng hay lắm, tuy nhiên không sánh bằng người Amazon.” Diana nhận xét.

Đinh Minh cười, hắn có thể chưa từng nghe qua tiếng đàn của bọn họ, xem bọn họ đánh nhau còn không sai biệt lắm.

Đột nhiên, trên trời rơi xuống tuyết. Đinh Minh đưa tay ra cầm lấy một bông tuyết, cười nói: “Nơi ta ở cũng có thứ này, Nó gọi là tuyết. Rất đẹp, em thử cảm nhận nó đi.”

Diana cũng giơ tay cảm giác: “Thật kỳ diệu” Nàng nói.

Bất chợt, Đinh Minh đưa tay vuốt tóc Diana, nhìn thẳng vào mắt nàng. Mất một lúc, Diana mới nhận ra, nàng nhìn lại, mặt đỏ bừng.

“Diana, ta yêu em.” Nói xong, hắn cùi đầu, ngậm lấy môi Diana.

Diana có vẻ như rất lúng túng. Nàng có vẻ không hiểu hành động này của Đinh Minh, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng, Cho nên nàng đáp lại cực kỳ cuồng dã, nóng bỏng.

Hai người hôn nhau trong trời đầy mưa tuyết, tới khi thời gian tạm dừng. Mưa tuyết dù đã rơi, tuyết mặc dù ngập tới chân nhưng cũng không thấy họ dừng lại. Thân thể họ sừng sững trong mưa tuyết tựa như một bức tranh vĩnh hằng, bất diệt.

Trên phòng, Steve nhìn qua cửa sổ, khuôn mặt hơi có vẻ cô đơn.

Sáng hôm sau, Đinh Minh thức dậy trong căn phòng của Diana. Tối qua hắn cũng không làm gì, chỉ nằm ôm Diana ngủ. Đó là bởi vì tối qua là một tối quan trọng, một buổi tối của một nụ hôn. Hắn cũng không muốn chiếm lấy lần đầu của Diana vào hôm qua ở một nơi không biết như thế này.

“Dậy đi, Diana, mặt trời đã lên.” Đinh Minh cười vuốt tóc Diana, thì thầm vào tai Diana. 

Diana tỉnh dậy, nhìn thấy là Đinh Minh, nàng cười nói: “Lẽ nào đây là sự khoái cảm của xác thịt? Em cũng không cảm thấy gì lạ lắm, chỉ có rất hạnh phúc.”

“Anh tưởng em đã rất hiểu biết về vấn đề này?” Đinh Minh xoay chuyển mắt, nói: “Nhờ đọc những bộ sách của Clio?”

“Em nói dối đấy.” Diana cười nói: “Em đọc đến chỗ nam nữ yêu nhau thì sẽ có khoái cảm xác thịt thì mẹ em phát hiện, bà nói đó không phải thứ trẻ em nên đọc.”

“Được rồi.” Đinh Minh cười nói: “Ta cũng không lừa em, chúng ta chưa thực hiện khoái cảm xác thịt.”

“Vậy tại sao chúng ta không thực hiện?” Diana tròn mắt hỏi.

“Bởi vì chưa đến lúc.” Đinh Minh cười nói. 

“Vậy lúc nào mới đến lúc?” Diana rất ngây thơ.

“Bí mật.” Đinh Minh cười nói: “Lúc đó em sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng.”

“Vậy sao?” Diana nghi ngờ nói.

“Tất nhiên, trước nay anh đều sẽ nói giữ lời.” Đinh Minh tự tin nói: “Chúng ta xuống thôi, kẻo mọi người đang chờ.”

“Được rồi.” Diana đồng ý.

Hai người xuống dưới, không lâu lắm họ đi ra ngoài, chứng kiến Sameer bên cạnh những chiếc xe ngựa.

“Dân làng tặng cho chúng ta.” Sameer nói với Đinh Minh cùng Diana.

“Một món quà tạ ơn.” Tù trưởng nói.

“Và họ gọi ta là người hùng.” Sameer cười nói.

“Là anh đấy.” Diana nói trong tiếng cười vui vẻ của Sameer.

“Này các anh, tôi biết là…” Steve nói: “tôi nói việc này kéo dài hai ngày và thỏa thuận là thỏa thuận.”

“Cậu sẽ không trụ nổi khi không có chúng tôi.” Tù trưởng nói.

“Phải” Steve nói. 

“Ta đều biết Diana cùng Đinh có thể tự lo cho mình.” Sameer nói: “Tôi lo là cậu sẽ không sống nổi.”

“Hết tiền rồi.” Steve nói. Vì không tuân theo mệnh lệnh của ngài Patrick, ngài ấy đã không trợ cấp nữa.

“Chúng tôi nhận đủ rồi.” Sameer nói. 

“Cậu sẽ tốt hơn khi không có tôi, nhỉ?” Charlie cười nói. 

“Không, Charlie” Diana cười dịu dàng: “Ai sẽ hát cho chúng tôi nghe đây?”

“Ừ.” Steve nói.

“Ôi không, xin cô đấy.” Sameer nói trong tiếng cười vui vẻ của Diana.

“Hát à?” Charlie không thể tin hỏi lại: “Là cô muốn đấy nhé.”

Sau đó hắn hát:

“Đồng cỏ thật xanh tươi.
Đồng cỏ thật xanh tươi.
….
Những giờ phút ngọt ngào nhất ta được sống.”

Hắn vẫn hát khi mọi người đã tiến vào trong núi rừng:

“Cậu nghĩ tôi mới sinh ra ngày hôm qua.” Tù trưởng cười nói.

“Tôi biết nghe thật điên rồ, nhưng là thật.” Steve đáp lại.

“Khoan.” Sameer nói: “Có cả một hòn đảo toàn phụ nữ như cô ấy sao? Và không hề có người đàn ông nào?” Hắn bật thốt lên: “Làm sao chúng ta tới đó được?”

“Và cô ta nghĩ Ludendorff là Ares, Thần Chiến Tranh sao?” Sameer nói tiếp trong sự kinh ngạc của bản thân hắn.

“Và chỉ bằng việc giết hắn, chiến tranh sẽ kết thúc.” Charlie xen vào: “Đừng ngớ ngẩn thế. Anh thấy việc xảy ra ngoài đó rồi. Cái cách cô ấy phá nát đống súng máy đó. Cái cách cô ấy phá nát ngọn tháp đó. Có lẽ đó là thật.”

“Tôi nghĩ đó là thật.” Tù trưởng nói: “Tôi tin đó là thật.”

“Thấy chưa.” Sameer nói.

“Steven, cậu thật sự tin vào chuyện ngớ ngẩn này, phải không?” Charlie hỏi Steve. 

Steve không trả lời, dù sao hắn đã được thấy những điều kỳ diệu mà Đinh Minh cùng Diana có thể làm ra. Có thật hay không, hắn cũng không biết nữa.

“Còn cậu nữa, Đinh? Cậu thật sự tin vào điều đó?” Sameer quay sang Đinh Minh, hỏi.

“Có lẽ đúng, có lẽ không phải, ta cũng không biết.” Đinh Minh cười nói. Hắn cũng không thể nói sự thật. Vậy sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn. Diana đã từng hỏi qua Đinh Minh về tương lai, có điều hắn chỉ nói hắn chỉ nhìn thấy một số mảnh vỡ của tương lai, không phải toàn bộ. Hắn cũng không biết Ares là ai. Hơn nữa, tương lai luôn thay đổi, hắn cũng không thể xác định chắc chắn.

Mọi người tiếp tục tiến lên trong rừng. Khi thấy cái bóng mờ ảo của tòa lâu đài, Diana giục ngựa phi nước đại. Mọi người theo sau.

Tòa lâu đài nơi Trung tâm chỉ huy tối cao Đức tọa lạc có thể nói vô cùng hùng vĩ. Xung quanh nó được đào những con hào rộng lớn, và chỉ có thể thông qua chiếc cầu duy nhất để tiến vào lâu đài.

Sáu người tiến tới từ trong rừng rậm. Đinh Minh nói: “Diana, khoan đã.” trước khi nàng kịp đơn độc xông ra, xông vào nơi nguy hiểm kia. Hắn biết nàng rất mạnh nhưng nàng còn chưa trưởng thành đến mức không sợ đạn. Không sai, Diana còn chưa trưởng thành tới cực hạn. Nàng chỉ mới 17 tuổi. Khi Đinh Minh ôm Diana ngủ, hắn đã hỏi vấn đề này khi hôm qua ôm nàng ngủ, Khi biết được tin tức này, hắn rất ngạc nhiên, vội vàng hỏi lại xem Diana có phải hay không đang đùa hắn? Có thể Diana nói là thực sự. 

Đinh Minh lúc đó sững sờ, trong lòng sóng lớn ngập trời. Dựa theo hắn tính toán, thời đại của Zeus cách đây cả nghìn năm. Nói vậy chỉ có một trong hai khả năng, một là Zeus chưa chết, 17 năm trước hắn gặp lại Hippolyta và khiến nàng mang thai Diana. Một khả năng khác là Hippolyta đã mang thai Diana cả ngàn năm.

Vội vàng hỏi lại, Đinh Minh rốt cuộc được câu trả lời khẳng định. Hippolyta mang thai Diana cả ngàn năm. Ngàn năm trước Zeus bởi vì cuộc chiến với Ares mà đã qua đời.

Đến đây, Đinh Minh thực sự là quá phục Hippolyta. Không ngờ nàng có thể làm được hành động vĩ đại như thế, thảo nào nàng yêu mến Diana như vậy. Không nguyện nàng chịu mọi đau khổ, kể cả huấn luyện. Bất quá nói lại, nếu như vậy thì cũng đúng thôi. Diana được xưng là vị Thần có khả năng diệt Ares. Mang thai một vị Thần cần một thời gian dài như vậy thì cũng phải thôi. Năm đó Rhea (mẹ Zeus) mang thai Zeus chắc gì chỉ có 9 tháng? Khả năng là một quãng thời gian cực kỳ dài lâu.

Trở lại chuyện chính, Đinh Minh lôi kéo Diana ngồi xuống cùng với những người khác. Bọn họ bắt đầu phân tích làm sao đột nhập vào tòa lâu đài này.

“Làm thế nào ta vào được trong đó?” Sameer hỏi. 

“Tôi thấy chỉ có vài lính gác ở cổng cần đánh lạc hướng.” Charlie đáp lại, hắn đang dùng súng ngắm quan sát tình hình.

“Ừ, trông sẽ không đáng ngờ.” Steve nói: “Khi ta cứ thơ thẩn bước ra từ trong rừng.”

“Em có thể vào trong.” Diana bất ngờ nói. 

“Cô sẽ không vào trong đó, quá nguy hiểm.” Steve nói.

“Quá nguy hiểm?” Diana hỏi lại.

“Phải, quá nguy hiểm.” Steve nói, hắn tỏ ra rất ga lăng: “Và cô thì quá thu hút.”

Diana chuyển ánh mắt sang phía Đinh Minh có điều đạt được một lời đáp lại: “Lần này hãy nghe Steve.”

“Anh sẽ vào trong đó, xem chúng làm ra khí độc ở đâu hoặc tốt hơn nữa là chúng ở đâu.” Steve nói. Hắn đã chuẩn bị xong bộ đồng phục giả mạo của hắn.

“Em sẽ cùng đi.” Diana nói.

“Không, em không thể đi.” Lần này đến lượt Đinh Minh nói. Hắn cười, biến thân thuật thi triển ra, trên người đã mang một bộ áo lính Đức: “Ta sẽ đi với Steve.”

“Đúng vậy.” Steve ngỡ ngàng nhìn Đinh Minh, có điều hắn đã quen thuộc với sự kỳ diệu của Đinh Minh: “Bộ đồ cô mặc trông đâu có giống như đi nằm vùng?”

“Tôi không biết.” Sameer nói: “Theo tôi thì cô ấy đầy chất nằm vùng ở bãi chiến trường đó.”

“Chúng tôi không thể giúp các cậu vào đó.” Charlie nói.

“Tôi sẽ do thám, rồi báo lại…” Steve nói.

“Nhưng khi mà hắn còn sống, thì không…” Diana kiên trì nói.

“Cô không thể vào Trung tâm chỉ huy tối cao Đức và giết ai hết.” Steve đứng lên, nói. 

“Cô không thể. Cô phải tin tôi cùng với Đinh.” Steve nói.

Đột nhiên, một tiếng ô tô vang lên, tù trưởng lái một chiếc xe tới gần bọn họ, có thể nói chiếc xe rất xịn trong thời đại này.

“Ui cha!” Charlie kêu lên.

“Nó từ đâu vậy?” Sameer nói: “Tôi lái nó được không? Xin hãy để tôi lái nó!”

“Tôi sẽ là tài xế của các cậu.” Hắn nói với Steve cùng Đinh.

“Đi nào.” Đinh Minh nói.

“Ở yên đó!” Steve quay lại nói. Hắn không yên lòng với Diana, rất sợ cô phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

“Nó từ đâu ra vậy?” Sameer hỏi tù trưởng.

“Một cánh đồng ở bên đó. Có nhiều xe lắm!” Tù trưởng đáp lại. 

Đinh Minh cùng Steve leo lên xe, Sameer leo lên ghế lái. Chiếc xe bon bon đi tới tòa lâu đài.

“Tù trưởng, tôi nghĩ anh và tôi nên thăm dò khu này…” Charlie nói với tù trưởng: “Phòng khi ta cần mau chóng rút lui.”

“Ý cô thế nào, Diana?” Charlie quay đầu lại hỏi, có điều đã không thấy Diana đâu. Bọn họ cũng không nghi ngờ gì, cứ nghĩ Diana định đi tuần tra quanh đây.

 

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN