– Hựa!
– Nur mut!
– Á!
– Wer Gott vertraut, baut gut!
– Agh!
– Khặc!
Giọng ca trầm của Quetz vang vọng trong cơn gió tuyết, sau mỗi lời ca trong ngôn ngữ kỳ lạ của anh là tiếng hét của một tên thanh niên. “Anh ấy đang giết từng người một.” Thái Dương nghĩ, mắt kê vào khe cửa nhìn ra khung cảnh trắng xóa do gió tuyết, cố tìm hình bóng của anh quái nhân. Cậu có thể thấy máu đỏ thẫm bay từng vòng cung khi tiếng nhạc vang lên do những sợi cước cứa vào nhau, tiếng hát của Quetz và tiếng la ó lại vang lên.
– Jetzt auf! In bergen und klüften! Tobt morgen der freudige krieg. Das wild in fluren und triften. Der aar in wolken und lüften. Ist unser, und unser der sieg! Und unser der sieg! Und unser der sieg!
Quetz vừa thở vừa cười, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm anh hát bài hát đó, bài hát mà bà Elizabeth luôn hát cho anh nghe. “Mũi tên thần”, anh nghĩ đó là tên của nó, những sợi cước óng ánh đong đưa trong gió, cứa vào nhau tấu lên bản nhạc du dương mà rùng rợn. Xung quanh Quetz, xác của những tên thanh niên nằm rải rác, phần lớn đều bị cắt ra, chỉ có vài tên là lành lặn. Anh siết chặt tay, những sợi cước rít lên khi chúng bị rút ngược trở vào cơ thể của anh quái nhân qua bàn tay anh.
– Qu-quái vật… – Gã hói nói, hàm của gã như muốn rớt xuống, mồ hôi chảy đầm đìa rồi đông cứng khiến gã run lên vì lạnh và sợ.
– Phải. Ta là một con quái vật. – Quetz nói, hai tay anh dang rộng, đôi mắt anh sáng rực trong màn tuyết trắng. – Nhưng ngươi nên nhớ là chính ngươi đã vuốt râu hùm, giờ thì chuẩn bị chịu chết đi.
– Thằng khốn… – Gã hỏi lầm bầm, nỗi sợ hãi được thay thế bằng sự tức giận. Gã nói nhỏ với hai tên còn sống. – Chúng mày đánh lạc hướng thằng lớn, tao bắt thằng nhỏ cho.
Cả hai gật đầu và chạy tới chỗ cái bóng của Quetz đang in lên tuyết còn gã hói thì phóng ra sau anh, chạy tới chỗ cánh cửa gỗ. Tiếng gậy gỗ và dao đập và đâm vào da thịt Quetz khiến gã phần nào an tâm, gã túm lấy chỗ dây nối bị lỏng và cố kéo nhưng những kẻ bên trong cũng đang cố giữ chặt. Chợt tiếng la thất thanh vang lên, cùng với nó là tiếng thứ gì đó nhớp nhát rơi xuống tuyết. Thịch! Tiếng cơ thể người bị vật xuống kèm với tiếng rên rỉ vì sợ nhanh chóng kết thúc bằng một tiếng rốp.
Tim của gã hói đập thình thịch, hòa nhịp cùng với tiếng bước chân và giọng của Quetz đang ngâm nga giai điệu lúc nãy một cách rùng rợn. Nhịp tim của gã càng trở nên gấp rút khi cái bóng của Quetz hiện lù lù trên cửa, như thể đang muốn nuốt chửng gã. Gã quay lại, mắt gã mở căng khi đôi mắt hổ phách của Quetz nheo lại đầy sát khí, lấp lánh như hai hòn lửa. Thu hết can đảm, gã vung nắm đấm nhưng bàn tay gọng kìm của Quetz đã kẹp chặt tay hắn.
– Quá tệ. – Quetz nói và đưa tay trái lên, lưỡi dao sắt đâm xuyên qua mu bàn tay của anh vẫn nằm đó, máu rỉ ra từ cán dao trong lòng bàn tay anh. Anh phun điếu thuốc đã cháy quá phân nửa xuống tuyết rồi cắn vào cán dao, kéo nó ra khiến máu chảy nhiều hơn.
Từ bên ngoài, gã hói có thể nghe thấy tiếng giật mình của Thái Dương. Tâm trí gã lại chú ý vào Quetz, tay của gã bị ấn vào tuyết một cách bạo lực khi gã dán mắt vào bàn tay đang chảy máu của tên quái nhân đang giơ lên. Dòng máu như có sức sống, nó chảy ngược lên và cuộn quanh các ngón tay của Quetz khiến bộ vuốt của anh dài ra thêm.
– X-xin r-rũ lòng thương… – Gã lắp bắp.
– Muốn giết ta hả? – Một nụ cười tính quái hiện lên trên mặt Quetz. Mắt anh long lên sòng sọc, anh gào lên: – Một ngàn năm nữa vẫn còn sớm! Giờ thì nạp mạng đi!
***
– Vậy…anh sẽ dẫn nó đi? – Trưởng làng Quang hỏi, ánh lửa hắt lên khiến mặt ông càng trở nên khắc khổ.
– Ừ… – Quetz cúi đầu xuống, mắt nhìn vào đống lửa. – Tôi không biết tại sao, nhưng ngay sau khi tôi từ chối dẫn thằng bé đi, trái tim tôi đau đớn vô cùng.
– Khi nào cậu đi? – Trưởng làng hỏi.
– Trưa mai. – Quetz lầm bầm. – Tôi hỏi cậu câu này được không Quang? Vì tình xưa nghĩa cũ?
– Ừ, được. – Trưởng làng gật đầu, khuôn mặt ông đăm chiêu không biết Quetz đang muốn hỏi gì.
– Tôi có sai lầm khi quyết định như vậy không? – Quetz đưa tay lên xoa trán. – Tự nhiên lại dẫn một đứa nhóc đi. Tôi còn không rõ mình muốn đi đâu nữa.
– Tôi…không biết. – Vị trưởng làng thở dài đầy mệt mỏi. – Thái Dương nói cậu muốn đi về phía đông. Có gì ở đó?
– Nếu tôi biết cậu nghĩ mặt tôi có như vầy không? – Quetz lầm bầm, anh thở dài, cái đuôi đập từng nhịp lên sàn gỗ.
– Ồ…xin lỗi. – Trưởng làng gãi đầu. – Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu lại tha mạng cho tên cuối cùng. Cậu đã có thể giết hắn dễ dàng…
– Phải, tôi có thể. – Quetz nói, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên trong ánh lửa nhảy múa. – Nhưng tôi đã thấy nó, Quang à. Ánh mắt của Thái Dương. Nó đang…cầu khẩn tôi.
– Anh thực sự quan tâm tới nó phải không? – Trưởng làng Quang hỏi, giọng ông trầm xuống. Đúng như ông nghĩ, Quetz không trả lời. Ông đưa tay lên xoa vết sẹo trên mắt, nó nhói lên như kiến cắn.
– Vẫn còn nhức à? – Quetz hỏi, mắt anh vẫn dán vào ngọn lửa.
– Chỉ khi lạnh thôi. – Trưởng làng cười. – Ở đây thì lạnh quá. Tôi không chắc bọn tôi có thể sống qua mùa đông ở đây không, đừng nói tới việc định cư.
– Có một chỗ mà cậu có thể dẫn họ tới. – Quetz nói. – Qua hẻm núi này, đi chừng ba ngày đường về hướng sẽ tới một con sông lớn, không sâu lắm nhưng nhiều cá.
– Ừm. Tôi biết rồi. – Trưởng làng Quang gật đầu, ông nhìn ra chỗ vài người làng đang ngủ trong chăn. – Anh nên về đi, hẳn là tụi nhóc đang đợi anh đó.
– Ừ. – Quetz đáp. – Tôi sẽ dẫn hai đứa nó theo, đừng lo.
Quetz đứng dậy và rảo bước nhẹ nhàng qua những người đang ngủ. Cánh cửa đóng hờ sau lưng Quetz khi anh đặt chân lên sân nhà phủ tuyết, cơn bão đã qua nhưng tuyết đã rơi ngập cả làng. Thậm chí cái hang của Quetz cũng gần như bị chôn vùi trong tuyết, chỉ còn phần cao nhất nhô lên, cái lỗ trên mái bốc khói do ngọn lửa bên dưới. Bới tuyết ra khỏi cánh cửa, Quetz kéo nhẹ khiến cánh cửa rời ra, ở bên trong ba đứa nhóc đang nằm im dù anh chắc là chúng, đặc biệt là Thái Dương vẫn chưa ngủ.
Vung đuôi đánh một con thằn lằn bay nhỏ như con sóc rớt khỏi không trung, Quetz bước vào hang với con thằn lằn trong tay, cái đuôi kéo cửa lên đóng lại. Tiếng kêu yếu ớt của con thằn lằn bay tắt ngúm khi Quetz ngồi xuống cạnh Thái Dương, anh ném con thằn lằn bay qua chỗ Timon rồi thảy vài khúc gỗ mục vào đống lửa khiến nó sáng lên.
– Anh biết tụi bây chưa ngủ, nhưng đừng lo, anh sẽ dẫn cả ba đứa đi. – Quetz thở dài và xoa đầu cậu nhóc.
– Thật không ạ? – Cậu nhóc tóc trắng mở mắt hỏi, đôi mắt tím hơi buồn ngủ nhìn vào mắt Quetz trong khi hai bàn tay cậu đặt lên tay anh.
– Thật. – Quetz đáp và nằm sấp xuống trên chiếc chăn trải trên tuyết. – Nhưng mà đi theo anh thì phải học cách chiến đấu đấy, anh không thể một mình bảo vệ cả ba đứa đâu.
– Ưm. Em hiểu mà. – Thái Dương khẽ đáp và ngáp dài.
– Ngủ đi, mai chúng ta phải đi sớm đấy. – Quetz mỉm cười rồi lăn sang một bên, cánh tay anh nhẹ nhàng xoa đầu Thái Dương khiến cậu nhắm mắt lại và mỉm cười. Chợt anh thấy nước mắt đọng lại trên khóe mắt cậu nhóc, chảy lăn tăn xuống má và lên chiếc chăn da. – Này, sao lại khóc thế? – Quetz hỏi, bàn tay anh đặt nhẹ nhàng lên mặt Thái Dương.
– Họ…chết vì em… – Thái Dương vừa nói vừa khóc thút thít, nước mắt cậu nhỏ từng giọt xuống lớp da thú và đông lại vì lạnh
Cậu nhóc kéo chăn trùm kín cả đầu trước Quetz có thể nói gì, nhấn chìm mọi thứ trước mắt cậu trong bóng tối. Cả thế giới của Thái Dương bị dìm trong màu đỏ sẫm đan xen giữa các mảng đen. Chúng cuộn mình, thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh Thái Dương, khiến cậu cảm thấy chóng mặt và sợ hãi. Đó có phải là máu? Của những người mà Quetz đã giết để bảo vệ cậu? Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, quá ngắn và quá nhanh. Cậu nhớ lại cánh tay ấm áp quàng qua người cậu, cánh tay quen thuộc của Quetz, nhưng giữa cơn lốc máu trong tâm trí cậu, Thái Dương không thể thấy được anh.
Thái Dương không chắc cậu đã ngủ chưa, ở nơi này, nhận thức và âm thanh gần như là vô nghĩa, tiếng ù ù bên tai cậu có thể là gió hoặc chính là tiếng động những bộ phận cơ thể đang hoạt động bên trong cậu. Thậm chí cảm giác trên da thịt Thái Dương cũng biến thành một thứ khác, nó không cố định mà di chuyển xung quanh cậu thành vòng tròn. Nó tới ngày càng gần, như một con hổ sẵn sàng vồ mồi từ một góc tối nào đó mà Thái Dương không hề biết. Chợt những mảng đỏ hợp lại thành một hình thù kỳ quái, mờ nhạt di chuyển lòng vòng xung quanh cậu. Thái Dương chợt cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và bất lực, cậu khụy xuống khi cái bóng kia tới gần, cậu có thể nhận ra những khuôn mặt đầy sợ hãi và tức giận của những người Quetz đã giết. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra là hơi ấm từ cánh tay của Quetz đã rời khỏi cậu và cậu khóc, ước rằng mình không phải ở đây một mình, dù là trong chính tâm trí cậu.
Lạc lõng, bất lực, Thái Dương đầu hàng, để con quái thú đỏ kia tiến tới gần hơn. Nhưng khi nó chỉ còn cách cậu vài bước chân, cậu có thể cảm thấy cảm giác ấm áp lan từ trán ra khắp cơ thể mình. Trước mắt cậu nhóc tóc trắng, con quái vật trở nên ngày càng mờ nhạt, cho tới khi mọi thứ một lần nữa chìm vào bóng tối. Tên của Quetz vang vọng giữa các suy nghĩ của Thái Dương, khiến cậu khẽ gọi tên anh trước khi chìm vào giấc ngủ.
***
Thái Dương chớp chớp mắt vì ánh sáng rọi tới chỗ cậu đang nằm, cậu ngáp dài rồi ngồi dậy và đưa tay lên gãi đầu. Liếc nhìn sang hai bên, cậu nhận ra Quetz, Timon và Pumba đã biến mất, chỉ còn Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngủ ở bên kia đống lửa đã tắt ngúm, ở giữa là một túi nước chưa đóng băng. Tiếng kêu ò ò của Pumba khiến Thái Dương nhìn ra ngoài, mặt trời đã lên khá cao nhưng tuyết vẫn còn đóng một lớp dày ở trước cửa hang khiến cậu thắc mắc sao Quetz có thể đẩy Pumba ra được.
Súc miệng bằng nước ấm xong, Thái Dương buộc lại tóc, cậu giũ chiếc áo choàng da và khoác nó lên rồi bước ra ngoài. Tuy dân làng đã đủ dũng khí để ra khỏi các căn nhà lớn, sức sống của họ gần như đã biến mất, đặc biệt là sau cuộc thảm sát hôm qua. Đám hôm qua là một lũ mồ côi quậy phá sống ở bên ngoài làng. Thái Dương không biết nhiều về chúng, chỉ biết rằng đôi khi chúng tới phá rối ở cổng làng cướp lương thực. Không ai ưa chúng, nhưng chứng kiến cảnh chúng bị đồ sát, thậm chí nghe những âm thanh đó thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi tới già.
Tuy vậy, những đứa trẻ bằng tuổi hoặc nhỏ hơn Thái Dương đã lấy lại một phần sức sống, chạy nhảy nô đùa trong tuyết. Với nỗ lực của cả làng, phần lớn trẻ con trong làng đã tới được đây, nhưng cũng có nhiều đứa mất tích, chết trong bão tuyết hoặc bị thú dữ tấn công. Thái Dương thở dài rầu rĩ trước khi giật mình khi một quả bóng mây rơi xuống gần chân cậu, cậu nhóc nghiêng đầu nhìn khi một cô nhóc tầm chín mười tuổi chạy đến, dừng sững lại khi chỉ cách cậu vài bước trên đôi chân ngắn ngủn. Cậu thiếu niên tóc trắng mỉm cười thân thiện, cậu cúi người xuống, tay giương ra định nhặt quả bóng lên thì cô nhóc đã phóng tới giật nó và chạy đi. Thái Dương nhìn theo hình bóng bé nhỏ chạy xa khỏi cậu tới chỗ một đám nhóc, bối rối khi chúng chụm đầu vào nhau và xì xào trong khi gia đình chúng dừng công việc để nhìn cậu bằng ánh mắt lo sợ và kỳ thị. Mắt Thái Dương bắt gặp ánh mắt lo lắng của một bà cụ đang bê một bó củi, cậu nhóc ngần ngừ vẫy tay khiến bà giật mình và cố đi nhanh khỏi đó.
Hành động đó bắt đầu một chuỗi phản ứng trong toàn thể dân làng. Mọi người lờ cậu đi, người lớn thì quay lại làm việc, bọn trẻ con thì chạy đi chỗ khác, vài đứa thậm chí còn lè lưỡi đầy khinh bỉ trước khi bị kéo đi. Thái Dương cúi gầm mặt xuống, cậu đã quá quen với cái cảnh này, trước kia ở làng cũ cũng vậy, chỉ có Lợi là dám chơi với cậu. Nhưng bây giờ… Thái Dương thực sự không biết Lợi có còn nghĩ như vậy không, đặc biệt là khi Quetz và cậu dành thời gian bên nhau. Cậu lắc đầu, cố gắng không khóc, không nghĩ tới cảnh Lợi và Mỹ Nguyệt bỏ rơi mình.
– Ác quỷ! Ma! Chúng ta bị lừa rồi!
Tiếng hét của gã hói hôm qua vang lên từ trong khu rừng khiến bọn thú biết bay kêu om sòm và cất cánh còn hắn thì chạy ra, quần áo tả tơi còn mặt mày thì tái mét. Thái Dương chạy tới cùng với dân làng khi gã khụy xuống, run lên bần bậc, mắt trợn ngược và ngó nghiêng trong sợ hãi. Luồn lách qua đám đông đang xì xào, Thái Dương cố nhìn xem gã hói đang định làm gì.
– Bình tĩnh nào! – Giọng ồm ồm dõng dạc của trưởng làng Quang vang lên, mọi người đều nép sang hai bên khi ông bước qua và quỳ xuống trước gã hói. – Ngươi đã gặp chuyện gì?
– Tôi thấy hắn…tôi thấy hắn…hắn thấy tôi…hắn thấy tôi! Hắn thấy tôi! – Gã bắt đầu la hét và giãy đạp, mắt gã long lên, bọt mép sùi trắng xóa. Chợt hắn dừng lại, mắt hắn dán chặt vào Thái Dương, ngón trỏ của hắn giơ lên, run run chỉ vào cậu. – Nó…nó…nó dẫn hắn tới… Nó khiến thần núi tức giận… nó khiến chúng ta thành ra thế này… Phù thủy! Tà thuật! Ác quỷ!
– Ơ… – Thái Dương hoảng sợ lùi lại khi dân làng bắt đầu xì xào tranh cãi, một số nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ và thậm chí kinh tởm.
– Ngươi biết gì về những cái bóng không mặt? Hả?! – Gã hói tóm lấy vai Thái Dương rồi lắc lắc khiến cậu chóng mặt.
– T-tôi không biết anh đang nói gì cả! – Thái Dương kêu lên vì bối rối và sợ hãi.
– Đừng có nói láo! – Gã hói gầm gừ, tay gã di chuyển từ vai lên cổ Thái Dương và bắt đầu bóp chặt khiến cậu ngạt thở, tay cậu bấu vào tay hắn còn chân thì đá loạn xạ khi hắn nhấc cậu lên khỏi mặt đất.
– Này! Dừng lại ngay! – Trưởng làng Quang kéo tên hói ra khỏi Thái Dương, cậu nhóc rơi xuống đất ho khành khạch, cố hớp không khí vào hai lá phổi. – Ngươi bị cái quái gì vậy?
– Nó…nó là quỷ dữ! – Gã hói lắp bắp, hắn lồm cồm bò dậy và đi xung quanh lảm nhảm với dân làng. – Nó đem con ác quỷ đó tới đây! Giờ hắn đang triệu hồi những con ma không mặt trên núi!
– Sai rồi. – Giọng của Quetz vang lên, cái bóng của anh xuất hiện giữa các thân cây, tấm áo choàng bay lật phật trong gió. Thanh kiếm của anh đã được tước khỏi vỏ, lưỡi kiếm óng ánh dưới ánh sáng mặt trời. – Việc của ta không liên quan tới ngươi. Nhưng nếu ngươi đã thấy và nghĩ rằng đó là tà thuật, thì ta xin thưa rằng ngươi là một kẻ ngu m…
Đôi mắt hổ phách của anh quái nhân chợt để ý Thái Dương đang ngồi trên tuyết ho sặc sụa, tay cậu xoa xoa cổ như thể đau lắm. Anh cắm phập thanh kiếm xuống tuyết và chạy tới chỗ cậu nhóc rồi quỳ xuống trước cậu. Môi Quetz khép hờ, mắt thì mở to đầy kinh hãi và lo lắng, một tay giữ vai Thái Dương, một tay nâng cằm cậu lên để tìm những vết bầm do bàn tay của gã hói để lại. Đồng tử của Quetz giật giật, sáng quắc lên khi anh quay tới chỗ gã hói.
– Anh Keto… – Thái Dương vội tóm lấy vạt áo choàng của Quetz, ngăn không cho anh làm bừa.
– Mày… – Quetz gầm gừ, hàm dưới của anh tách ra và kéo dài xuống, để lộ những cái răng sắc nhọn.
– T-tao… – Gã hói cố giữ bình tĩnh, bàn tay run run của hắn cầm lấy thanh kiếm của Quetz và rút khỏi mặt đất.
– Là một tên đần độn!
Tiếng hét của Mỹ Nguyệt và Lợi vang lên từ đằng sau gã hói trước khi hai cây gậy gỗ lần lượt nện vào đầu hắn. Tên hói bỏ thanh kiếm ra và khụy xuống, gã luống cuống định cầm thanh kiếm lên nhưng đã quá muộn. Quetz cầm lấy mũi kiếm và ném nó lên không trung rồi chộp lấy cán kiếm, anh từ từ đứng dậy, bóng của anh trùm lên gã hói đầy đe dọa. Thái Dương ôm chặt lấy Quetz, khi anh đứng thẳng dậy cậu chỉ có thể đứng tới hông của anh. Nhìn đôi mắt cầu khẩn của cậu nhóc, Quetz thở dài và tra kiếm vào vỏ rồi quỳ một chân xuống trước cậu, xem xét các vết bầm trên cổ cậu.
– Thái Dương! – Mỹ Nguyệt chạy tới và ngồi thụp xuống cạnh Quetz, cô tóm lấy hai gò má cậu nhóc và xem cậu có bị thương ở đâu nữa không. – May quá… – Cô thở phào nhẹ nhõm, mừng là cậu nhóc không bị tổn thương quá nghiêm trọng.
– Em…không sao… – Thái Dương nói bằng giọng khàn khàn, tay cậu đưa lên xoa cổ họng mình. – Nhưng mà…họng em đau quá…
– Đâu? Ngước lên chị coi nào. – Mỹ Nguyệt nâng cằm Thái Dương lên, cậu nhóc ngửa cổ, mặt trông có vẻ hơi chán nản. – Không sao rồi, bầm một chút thôi.
Quetz thở phào nhẹ nhõm và xoa đầu cậu nhóc khiến cậu mỉm cười. Anh chợt nắm lấy bàn tay phải nhỏ nhắn của Thái Dương trước sự bối rối và thẹn thùng của cậu, những ngón tay dài của anh đeo một chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của cậu nhóc. Tất cả mọi người ở xung quanh ồ lên, họ chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp như thế. Chiếc nhẫn được làm từ chất liệu óng ánh như bạc nhưng nhẹ bỗng, phần nhẫn tách thành hai nhánh và đan vào nhau tạo thành những mắt xích. Mắt xích cuối cùng kẹp chặt một hòn ngọc tím hình oval trong suốt và nhẵn bóng.
– Nó hợp với nh…ờm…em lắm. – Quetz cười cười, tay anh giữ bàn tay nhỏ nhắn của Thái Dương.
– Nó…đẹp quá… – Thái Dương khẽ thốt lên.
– Em thích chứ? – Quetz gãi đầu rồi quay mặt đi nhưng Thái Dương vẫn có thể thấy mặt anh hơi đỏ lên dưới những lọn tóc trắng bạc.
– Em thích lắm. – Thái Dương khẽ đáp và mỉm cười.
– Ố ồ! Thái Dương được tặng quà! Ghen tị quá! – Lợi kêu lên với giọng tinh nghịch khiến mặt cậu nhóc tóc trắng đỏ như cà chua chín và rụt cổ lại.
– Im đi. – Quetz nói rồi đứng dậy, anh đưa tay lên miệng huýt sáo gọi Pumba.
Con khủng long ba sừng bước ra khỏi khu rừng thưa mọc ở chân núi, kéo theo sau một thứ chỉ có thể gọi là một căn nhà nhỏ. Chiếc hộp hình chữ nhật bằng gỗ rộng bốn thước, dài sáu thước và cao ba thước, ở chính giữa mặt bên phải là một cánh cửa bằng gỗ thông với tay nắm làm bằng gỗ sồi. Dẫn lên cánh cửa là hai bậc thang cũng bằng gỗ tốt được chạm khắc các hoa văn và gắn vào hai khung gỗ hơi nghiêng ra trước. Bốn bánh được làm bằng hợp kim đen, trông hơi gồ ghề nhưng vô cùng chắc chắn, nâng “căn nhà” lên thêm nửa thước nữa làm nó cao gần bằng điểm cao nhất trên lưng Pumba. Mái hình thang cân, phần đáy trên được lợp một lớp kim loại màu xanh đậm sáng bóng, được chia thành các hình chữ nhật đều nhau.
– Đó có phải là… – Trưởng làng Quang hỏi, tay ông chỉ về phía “căn nhà” của Quetz.
– Phải. – Quetz khẽ gật đầu.
– Và anh…
– Chuẩn.
– Nhưng bằng cách nào…
– Tôi có nhiều thời gian lắm.
Thái Dương và Lợi phóng tới chỗ “căn nhà” cùng với vài đứa nhóc cùng tuổi, chúng trầm trồ trước những hình khắc tinh xảo trên cánh cửa. Sáu tấm ván gỗ thông được cắt bằng nhau đến hoàn hảo được đóng vào nhau bằng hai thanh kim loại, trên từng tấm ván là các bông hoa và lá cây được chạm khắc theo kiểu cách điệu. Bên phải cánh cửa đó là một khung cửa sổ với những mắt xích gỗ đan vào nhau, cắt ngang ở giữa là một thứ trông như một cái kệ lớn ở bên trong. Phần mái ở hai bên hơi nhô ra, tạo một bóng râm trên các bậc thang khi mặt trời đứng bóng. Một vòng kim loại được đóng ngang vào khung cửa, ở bên dưới vài gang tay là một tấm kim loại nhô ra, hẳn đây là chỗ để giữ đuốc.
– Nó tuyệt quá… – Lợi thốt lên và chạy lên các bậc thang cố mở cửa khiến tụi nhóc nháo nhào chen lấn.
– Mở ra nhanh!
– Mình muốn xem ở trong!
– Mình vào trước!
Giữa tiếng la hét ỏm tỏi của các “bạn” cùng làng, Thái Dương bị những đứa to con hơn đẩy ra phía sau, chỉ biết nhón chân cố xem. Lợi chợt để ý thấy bạn mình đang chật vật ở phía sau, cơn phấn khích trong đầu cậu nhóc đột nhiên biến mất. Quay lưng lại cánh cửa, Lợi dang hai tay ra và hét lớn:
– Trật tự! – Lợi nhìn quanh trước sự bất ngờ của các bạn cùng làng. Cậu đi tới chỗ Thái Dương rồi đặt tay lên vai bạn mình và tuyên bố: – Thái Dương sẽ là người vào trước.
– M-mình ư? – Mắt Thái Dương mở to vì ngạc nhiên và vui mừng.
– Ừ, anh Quetz đã đem thứ này tới để cậu đi theo thì cậu nên là người vào trước. – Lợi gật đầu, một nụ cười hiện lên trên môi cậu.
Thái Dương không biết nói gì, cậu nhìn quanh, ánh mắt của đám trẻ con trong làng đầy ghen tị và hơi sợ hãi, chúng biết Quetz đang nhìn chúng. Đôi mắt tím của cậu nhoc nhìn về cánh cửa, từng bước chân chậm rãi tiến về phía nó trong sự im lặng của đám nhóc. Bàn chân nhỏ bé trong đôi dép cỏ đặt lên bậc thang, kéo cơ thể cậu nhóc tóc trắng lên thềm cửa, cậu chầm chậm cầm tay nắm cửa được mài nhẵn bóng và đẩy cửa vào.
Sàn nhà gỗ được ghép lại từ nhiều tấm ván, mùi thơm của nhựa cây vẫn còn phảng phất trong không khí. Thái Dương thu hết dũng khí và bước vào căn nhà tối om, ánh sáng rọi vào các ô cửa sổ khiến cậu phần nào đỡ sợ hơn. Cậu bước sâu vào và nhìn quanh, cái kệ cắt ngang cửa sổ là một cái giường rộng một thước và dài hai thước, cách bên dưới nó một thước tư là một cái giường nữa cùng kích cỡ. Cái giường ở bên trên có một thanh gỗ chặn hai phần ba chiều dài của có, phần còn lại là mở ra cho một cái thang gỗ bắt lên, nối hai chiếc giường với nhau cùng một khung gỗ chắc chắn. Trải trên chúng là một tấm da thuộc dày, hai chiếc gối được đặt lên hai tấm chăn da được xếp ngay ngắn trên hai chiếc giường. Thái Dương nhìn về phía bên kia, cách hai tầng giường tầm một thước là bản sao của chúng, cũng giường, cũng chăn, cũng gối nhưng không có cánh cửa lớn.
– Tránh ra nào. – Giọng của Quetz khàn khàn vang lên cùng tiếng bước chân khiến Thái Dương quay người lại.
Quetz sải một bước dài là đã bước vào nhà, phần mái được làm cao nên anh không sợ bị đụng đầu. Đặt tay lên vách, anh ấn nhẹ vào nó khiến hai cánh cửa sổ rộng nửa thước và cao một thước bật ra khiến ánh sáng tràn ngập căn nhà. Thái Dương đưa tay dụi mắt rồi chói, cậu chớp chớp mắt điều chỉnh với ánh sáng và hơi bất ngờ khi thấy Quetz đang quỳ một chân trước mặt cậu.
– Thái Dương thích chứ? – Anh mỉm cười, ánh sáng chiếu vào từ phía sau khiến Thái Dương tưởng Quetz đang phát ra một quầng hào quang.
– Em…không biết phải nói gì… – Thái Dương hơi quay mặt đi, một nụ cười thẹn thùng xuất hiện trên khuôn mặt hơi đỏ lên của cậu.
– Thế cũng được rồi. – Quetz cười khì khì, anh xoa đầu cậu nhóc khiến cậu cũng mỉm cười theo.
– Vậy…chúng ta đi luôn ạ? – Thái Dương hỏi, giọng cậu hơi buồn khi phải rời khỏi đây.
– À…ờm…anh nghĩ vậy. – Quetz đáp một cách lưỡng lự. – Nhưng nếu Thái Dương muốn vài ngày nữa chúng ta đi cũng được.
– Ơ… Không phải! – Thái Dương lắc đầu. – Em…em chỉ muốn tạm biệt và cảm ơn trưởng làng Quang.
– Ừ, anh hiểu mà. – Quetz nói và vuốt tóc Thái Dương. – Đi đi, anh, Mỹ Nguyệt và Lợi sẽ đợi ở đây.
Thái Dương ôm chầm lấy cổ Quetz khiến anh hơi giật mình, anh mỉm cười và đặt tay lên lưng và đầu cậu nhóc trước khi thả cậu ra để cậu chạy ra ngoài. Anh chàng thở dài rồi đứng dậy, anh đi về phía đầu kia của bốn chiếc giường và ấn tay lên giữa vách. Một phần ba phần dưới của bức tường ngã ra trước, hai cánh cửa mở ra hai bên ở nửa trên, tạo thành một cái sân nho nhỏ chỉ rộng một thước. Bước lên lưng Pumba, Quetz bắt đầu di chuyển đống túi da còn lại vào bên trong còn Mỹ Nguyệt và Lợi cũng đang hớn hở chạy lên.
***
Thái Dương dựa người vào cửa sổ, tâm trạng bồn chồn và hơi day dứt, đôi mắt cậu nhìn ra khu rừng đang tối dần, chỉ có ánh mặt trời yếu ớt và ánh đèn trên trần nhà rọi qua những mắt xích trên cửa sổ. Cậu nhóc thở dài rồi nghiêng người nhìn ra trước, qua cái cửa nhỏ dẫn ra chỗ Pumba. Quetz vẫn đang ngồi trầm ngâm, anh đã ngồi như vậy suốt nhiều giờ kể từ khi rời khỏi làng làm Thái Dương thắc mắc anh đang nghĩ gì. Tiếng trở người và nói mớ của Lợi chiếm sự chú ý của Thái Dương, chị Mỹ Nguyệt vẫn còn thức ở chiếc giường đối diện cậu còn Lợi thì ngủ ngay bên trên.
– Chúng ta đi cũng lâu rồi nhỉ? – Mỹ Nguyệt khẽ hỏi.
– Dạ. – Thái Dương gật đầu, mắt cậu hết nhìn trước lại nhìn ra sau chỗ cái bếp trông cầu kỳ của Quetz mà anh gọi là bếp Hoàng Cầm.
– Mà anh Keto có nói chúng ta sẽ đi đâu không? – Mỹ Nguyệt rướn người qua hỏi Thái Dương.
– Sao em biết được? – Cậu nhóc ngồi dựa vào cửa sổ, hai tay ôm chiếc gối màu nâu. – Anh ấy chỉ nói là đi về phía đông thôi.
– Phía đông…nhưng mà nơi cụ thể mới được. – Mỹ Nguyệt nói, giọng đầy khó chịu. – Với lại không lẽ chúng ta phải ở trong cái hộp này suốt sao?
– Có một thị trấn cách đây chừng hai ngày đường. – Quetz bước vào khiến cả hai quay lại nhìn anh, chiếc nón trùm và cổ áo đã được kéo lên, hình như bên ngoài lạnh lắm. – Chúng ta gần tới đường lớn rồi, ra tới đó chúng ta sẽ dừng lại nghỉ qua đêm.
– “Đường…lớn”? – Cả Thái Dương và Mỹ Nguyệt đồng thanh hỏi.
– Ừ, con đường giao dịch giữa các ngôi làng, thị trấn, thậm chí là thành phố nữa. – Quetz cười cười giải thích. – Do ở bên kia núi không có nhiều thành phố nên người ta không hay vào đó, nhưng các em cũng thấy vài thương lái ở làng cũ mà phải không?
– Ơ…em có thấy vài người ăn mặc kỳ lạ tới buôn bán. – Thái Dương nói và gãi đầu.
– Ừ, giống vậy đó. – Quetz gật đầu đáp. – Thế Thái Dương có hỏi họ tới từ đâu chưa?
– Dạ…cũng có… – Cậu nhóc cười cười và nói. – Họ nói họ tới từ thị trấn Efran.
– Hừm…xa vậy sao? – Quetz gãi cằm.
– Sao anh biết nhiều thứ quá vậy? – Mỹ Nguyệt hỏi.
– À, hồi trước anh hay đi ra mấy thị trấn để đổi thịt lấy vài nhu yếu phẩm. – Quetz đáp và ngồi xuống. – Trưởng làng Quang cũng dẫn vài người bạn đi theo nữa. Phần lớn bọn họ đã rời khỏi làng và ở lại những thị trấn đó.
– Á! – Thái Dương chợt kêu lên khiến Mỹ Nguyệt và Quetz quay sang cậu.
– Chuyện gì vậy? – Quetz hỏi.
– C-co-co-có… – Thái Dương lắp bắp chỉ ra ngoài cửa sổ nơi có một cái lồng sắt treo trên một cây cột cao hơn bốn thước, bên trong là một ngọn lửa đang cháy bập bùng.
– Đừng lo, cột đèn đấy. – Quetz xoa đầu Thái Dương trấn an cậu nhóc và giải thích. – Càng tới gần thị trấn hay trại của ai đó thì sẽ có những cột đèn này, hẳn là chúng ta gần tới rồi.
– T-tới đâu? Thị trấn á? – Thái Dương hỏi, đôi mắt cậu sáng lên đầy tò mò và phấn khởi.
– Không, gần đây có một trạm dừng chân của các thợ săn. – Quetz cười cười. – Chỗ đó cũng gần đường chính và có nhiều người qua lại lắm. Hai đứa nghỉ ngơi một chút đi, khi nào tới anh sẽ gọi.
Mỹ Nguyệt gật đầu và nằm xuống, cô quấn chăn lên người và quay mặt ra cửa sổ. Thái Dương nhìn Quetz rồi nhìn ra bên ngoài, trông có vẻ hơi lo lắng và sợ sệt nhưng cũng phấn khích. Quetz vuốt tóc Thái Dương bằng mu bàn tay của mình rồi đứng dậy vặn đèn nhỏ lại, khi ánh sáng chỉ còn đủ để Thái Dương thấy bóng của anh mờ mờ, anh lặng lẽ bước ra ngoài và đóng cửa lại. Cậu nhóc tóc trắng ngồi dựa vào khung giường, cậu ôm lấy hai chân rồi nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng của ánh mặt trời buổi hoàng hôn yếu dần, cho tới khi ánh sáng duy nhất là của những ngọn đèn đường leo lắt xuất hiện ngày một gần nhau, rọi lên hàng cọc gỗ ngăn giữa khu rừng và con đường phủ tuyết.
Thái Dương tò mò cố nhìn ra phía trước từ cửa sổ, giờ cứ mỗi mười thước lại có một cột đèn, nhưng không phải cái nào cũng sáng và cái nào còn cháy thì đang leo lắt trước gió. Chợt căn nhà dừng lại, đứng yên giữa đường khi tiếng nói chuyện vang lên ở phía trước. Tiếng bước chân sột soạt trong tuyết cùng với tiếng cười nói tới ngày một gần bên cạnh cửa sổ nơi Thái Dương đang ngồi. Trống ngực cậu đập thình thịch, hơi thở cậu trở nên gấp gáp vì lo sợ, tâm trí cậu hoảng loạn vì không biết Quetz đang ở đâu. Quay qua chỗ Mỹ Nguyệt đang ngủ, Thái Dương định rướn người qua đánh thức chị mình, tiếng đó tới gần lắm rồi.
– Này Thái Dương. – Quetz chợt gọi từ bên kia cửa sổ.
– D-dạ? – Thái Dương vừa đáp vừa run lẩy bẩy, cậu nắm lấy những mắt cửa sổ, cố tới gần Quetz hơn vì sợ. – Ch-chuyện gì v-vậy ạ? – Cậu hỏi.
– Chúng ta gần tới rồi. – Quetz mỉm cười đáp, phía sau anh là một ông lão tóc hoa râm, râu xồm xoàm đang dùng một cây gậy gỡ cái đèn lồng đã tắt xuống và thắp sáng nó lên. – Ông ấy là chủ của trạm nghỉ chân gần đây, anh dừng lại để cho ông ấy quá giang luôn ấy mà.
– Cậu nhóc đó hả? – Ông lão cất giọng khàn khàn, chiếc áo choàng bằng vải đỏ đã ố màu bay lật phật trong gió.
– V-vâng, cháu chào ông. – Thái Dương lắp bắp đáp và hơi cúi đầu chào.
– Lễ phép gớm. – Ông lão bật cười rồi kéo chiếc nón trùm lên, ông vỗ vai Quetz và nói. – Cũng lâu rồi anh không ghé qua Quetz nhỉ? Bao nhiêu năm rồi?
– Sáu năm bốn tháng và hai mươi ngày, tôi nghĩ vậy. – Quetz đáp và cười cười.
– Chà chà. – Ông lão chép miệng, đôi mắt ông trông đầy suy nghĩ. – Cũng lâu quá rồi, mà anh thì chả thay đổi tí nào.
– Đâu có! – Quetz bật cười. – Lần trước tôi gặp cậu tóc tôi cắt ngắn hơn nhiều. Cơ mà trông cậu vẫn còn khỏe gớm! Gần năm chục mà vẫn làm nghề đốt đèn trong gió tuyết thế này.
– Có khó gì đâu, cây ở đây dày nên đi cũng không sợ gió lớn, với cả thú dữ cũng ít khi lui tới đây. – Ông lão đáp và chống cây gậy xuống, tuy đã già nhưng dáng ông vẫn còn khỏe lắm, không thấp hơn trưởng làng Quang bao nhiêu. – Thôi, ta về, cả nhà tôi mà biết cậu tới sẽ vui lắm.
***
– Hi vọng các cháu cảm thấy thoải mái. – Lão Jyorim nói, nhìn Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt trầm trồ trong căn nhà của ông.
Nhà của ông lão Jyorim, chủ của trại dừng chân cũng được xây trên các cột chống vững chắc giống nhà của người làng Ayari. Nhưng thay vì chỉ có sàn và mái, căn nhà được chia làm nhiều ngăn và ba tầng. Tầng trệt được xây dạng hình hộp, hai bên vách treo đầy những bức tranh và chiến lợi phẩm gia truyền của nhà ông từ da khủng long tới sừng trâu. Xây vào vách bên phải là một cái lò sưởi lớn bằng đá với những hình khắc đầu hổ nanh kiếm được cách điệu với một cái ống khói mọc thẳng qua mái nhà.
Nhà của ông Jyorim được xây cạnh một bãi phế tích lớn rộng vài trăm thước, qua nhiều thế hệ, gia đình ông đã trùng tu những phế tích còn dùng được để làm nhà trọ cho khách vãng lai. Từ đó nhiều lái buôn, thợ săn và dân du mục hay tạt ngang, một vài người còn ở lại hoặc dùng nơi này làm trụ sở chính, đổi lại gia đình của ông Jyorim sẽ hưởng một phần hai mươi số hàng nhưng ông thường chỉ lấy đủ phần ăn cho gia đình.
– Chà chà, ở nhà cậu một đêm mà không có gì để trả làm tôi khó xử quá. – Quetz cười và gãi đầu, anh đứng trước lò sưỡi còn Thái Dương đang ngồi bên cạnh anh.
– Ôi dà! Khó xử chuyện gì không biết! – Bà O’Hara, vợ ông Jyorim bước từ phía nhà sau ra, mặt bà tuy đã đầy nếp nhăn nhưng vẫn giữ được cái nét đẹp của một phụ nữ trung niên. – Anh tới đây là chúng tôi vui rồi. Đám nhỏ hay hỏi anh lắm kể từ khi anh quay về phía bên kia núi, đặc biệt là Valga. Con bé cứ hỏi anh suốt.
– Các em ấy chắc đã lập gia đình hết rồi à? – Quetz hỏi, đưa cốc nước lên uống.
– Không hẳn. – Ông Jyorim đáp. – Yhormun làm tiều phu và có vợ cùng hai con, Vjord thì làm trong thị trấn gần đây với một cô vợ, Valga thì… – Đến đây ông Jyorim thở dài đầy ngao ngán.
– Con bé thì sao? – Quetz hỏi và ngồi xuống cạnh Thái Dương.
– Nó cứ hỏi anh suốt, một hôm còn nằng nặc vượt núi tìm anh. – Bà O’Hara cũng thở dài, bà phủi phủi tấm váy vải và ngồi xuống cạnh chồng.
– Tìm tôi? Có việc gì? – Quetz nghiêng đầu hỏi.
– Tôi không biết, nhưng con bé quyết tâm lắm. – Jyorim trả lời, ông lắc đầu nhè nhẹ vì mệt mỏi.
Anh quái nhân chợt cảm thấy hai cánh tay của Thái Dương ôm lấy mình, đôi mắt tím của cậu đầy lo lắng và thắc mắc. Anh mỉm cười và xoa xoa đầu cậu nhóc, giúp cậu không phải lo nghĩ về những gì ông Jyorim và bà O’Hara nói. Cậu bé dụi mặt vào vai Quetz khiến anh mỉm cười, hơi bối rối khi có mặt ông Jyorim và bà O’Hara.
– Chà, tôi nghĩ chúng tôi nên về ngủ đây, mai chúng tôi phải đi sớm. – Quetz nói.
– Anh tính đi đâu? – Bà O’Hara hỏi.
– Tạm thời bọn tôi sẽ tới Trisham. – Quetz đáp, anh đứng dậy, hơi khom người để Thái Dương khỏi bị kéo lên quá nhanh. – Từ đó chúng tôi sẽ đi theo phía đông, có lẽ sẽ tới Calisna nhỉ?
– Calisna giờ không có gì ngoài một thành phố chết. – Ông Jyorim rầu rĩ nói.
– Ý cậu là sao? – Quetz quay sang ông lão.
– Hai năm trước có một cơn bão ập vào thành phố. – Ông Jyorim rút trong túi ra một điếu xì gà và đốt một đầu. – Tôi nghe từ những người sống sót thì cơn bão tới cùng với một con ác quỷ trắng khổng lồ chui từ dưới đất lên. Vài ngày đầu thì không sao, nhưng nhiều tuần sau thì những cư dân bị thảm sát bởi tay sai của con quái, những cỗ máy. Chỉ có vài trăm người sống sót chạy qua các thị trấn và thành phố khác, còn lại thì tôi không rõ lắm.
– Máy à? – Quetz hỏi đầy tò mò.
– Tôi sẽ không tới đó đâu nếu tôi là anh. – Jyorim nói và thở ra một hơi thuốc lá. – Đặc biệt là với bọn nhóc.
– Tôi biết. – Quetz thở dài. – Tôi định qua Calisna để tìm mua vài món vũ khí tốt cho chúng nhưng có lẽ phải đi đường vòng rồi.
– Vũ khí thì tôi có. – Ông Jyorim nói. – Nếu anh không chê thì mai gặp tôi ở kho vũ khí sau nhà.
– Vậy tôi cảm ơn cậu trước. – Quetz nói rồi khoác áo choàng lên. Anh xoa đầu Thái Dương và nói: – Nào mấy đứa, chúng ta về thôi.
– Chúc ngủ ngon Quetz. – Jyorim gật đầu với Quetz.
Cái xe lai nhà của Quetz được đậu sát vách nhà của ông Jyorim, Pumba được thả ra để vào chuồng thú đằng sau ngủ, xung quanh ánh đèn khuya leo lắt dưới ánh trăng khiến cánh vật trở nên thơ mộng một cách rùng rợn. Lợi là đứa đầu tiên phóng vào nhà và bay lên giường, suýt chút nữa làm Mỹ Nguyệt ngã nhào còn Thái Dương thì cười khúc khích. Quetz lắc đầu đi vào nhà sau cậu bé tóc trắng rồi đóng cửa lại, anh cởi tấm áo choàng, chỉ mặc một chiếc áo da dài tay rồi vươn vai ngáp dài. Đưa tay lên vặn đèn nhỏ lại, Anh quái nhân đặt chân lên cái thang dẫn lên cái giường bên trên Mỹ Nguyệt, nó hơi nhỏ so với anh nhưng nếu cuộn người lại thì sẽ được.
– Anh Keto. – Giọng Thái Dương vang lên yếu ớt và cảm giác đuôi mình bị giật khiến Quetz quay đầu lại.
– Gì vậy? – Quetz hỏi rồi ngáp dài, một giọt nước mắt lăn khỏi đôi mắt ngái ngủ của anh.
– Em… – Cậu nhóc ấp úng nói, vẫn giữ lấy chóp đuôi Quetz.
– Đêm nay thôi đấy. – Quetz mỉm cười và miễn cưỡng leo xuống sau khi đóng kín cửa sổ lại. – Anh không thể đêm nào cũng ngủ cùng Thái Dương được đâu.
Mặt Thái Dương hơi ấm lên khi Quetz nằm xuống cạnh cậu, chiếc giường bỗng trở nên chật chội tới nổi cậu phải gác chân lên đôi chân gập lại của anh, thế mà cái đuôi dài của anh vẫn còn lòi ra khỏi mép giường. Nhưng cả Thái Dương và Quetz đều không thấy khó chịu, cánh tay của Quetz quàng qua người cậu nhóc tóc trắng, kéo cậu vào lòng còn cậu thì dụi đầu vào ngực và cổ anh. Nằm lên tay anh quái nhân, Thái Dương để anh một tay vuốt tóc, một tay gãi lưng cậu. Chợt anh nhẹ nhàng kéo chiếc dây buộc tóc mà Thái Dương đã quên gỡ ra khiến cu cậu hơi giật mình, đôi mắt cậu mở hơi to dù đang buồn ngủ. Nhưng chỉ được vài giây, mắt cậu híp lại và cậu tiếp tục cạ đầu vào ngực Quetz, để cho tay anh vuốt ve mái tóc mình.
– Anh Keto? – Thái Dương khẽ gọi.
– Hửm? – Quetz đáp dưới hơi thở của mình.
Cậu nhóc không nói gì, đôi mắt cậu nhắm nghiền còn một tay thì đặt lên mặt, ngón trỏ gõ nhè nhẹ lên trán mình làm dấu. Quetz cười khúc khích rồi cạ cằm lên trán cậu nhóc, chỉ để nhận tiếng gầm gừ khó chịu và bàn tay của cậu đẩy mặt mình ra. Quetz đang thắc mắc không biết nên làm thế nào thì ngón tay cái của Thái Dương đã dụi lên khóe môi anh. Ngón tay nhỏ bé đó chạy lên má Quetz, dọc theo khe hàm của anh và ngược lại trước khi đưa lên dụi trán cậu. Mặt Quetz thộn ra khi nhận ra ý nghĩa trong cử chỉ của Thái Dương, anh khẽ lắc đầu và nhắm mắt lại. Đây không phải là lần đầu tiên Quetz làm việc đó, nhưng đây là lần đầu Thái Dương đòi anh làm. Nhẹ nhàng ấn môi mình lên trán Thái Dương, Quetz mỉm cười khi cậu nhóc nghịch ngợm kêu rù rừ và dụi mặt vào cổ anh.
Quetz ngáp dài, anh dụi mặt vào mái tóc của Thái Dương, cảm nhận hơi ấm của cậu nhóc khi từng thớ cơ trong người anh bắt đầu thư giãn. Bên ngoài trời đang nổi gió, gió quét qua khu rừng gần đó kêu xào xạc khiến anh ngáp dài. Quetz nhìn xuống ngực mình, cảnh Thái Dương đang ngủ khiến anh cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ, nhiều năm rồi anh không thấy nhẹ nhõm thế này. Ôm chặt cậu nhóc vào lòng, Quetz để những giác quan của mình nghỉ ngơi và dần chìm vào giấc ngủ.