Thái Dương trở mình trong chiếc chăn da, mắt cậu chớp chớp khi cậu ngồi dậy nhìn quanh tìm anh quái nhân. Nằm trong cái hang cạnh cậu là Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngủ ngon lành, Quetz thì không thấy đâu. Cậu nhóc dụi mắt nhìn ra cửa hang, trăng đã lên cao, rọi xuống mỏm đá nhô ra khỏi vách núi, nhuộm nó thành một màu xanh xám đẹp tuyệt. Từng bước, từng bước một, Thái Dương đi ra mỏm đá, cậu đứng đó và nhìn khu rừng im lặng bên dưới, thật yên bình làm sao, thật trái ngược làm sao khi nghĩ rằng nơi này sẽ trở thành chiến trường đẫm máu. Cậu đặt tay lên hông mình, vết thương đã lành nhưng vẫn còn hơi nhức nhói, vì lí do nào đó mà Quetz bảo cả ba không nên tháo băng quấn tay ra.
– Nếu nhóc đang tìm Quetz thì thằng bé không có ở đây đâu.
Giọng ồm ồm của Mufasa vang lên từ nóc hang khiến Thái Dương quay lại. Ông quái dị long đang nằm trong thư thái lắm trên tảng đá lớn, mắt ông nhìn về hướng khu rừng đằng xa, híp lại khiến cậu nhóc không thể biết ông đang nghĩ gì.
– Keto Ca…đi đâu rồi ạ? – Cậu hỏi nhỏ.
– Thằng oắt đó đi tuần đêm. – Mufasa đáp và thở dài. – Vậy cũng tốt, nếu nó ở đây thì óc ta có mà nổ tung với cái điệu kèn sầu thảm của nó mất.
– Ông nói anh ấy là con trai ông, vậy…ông già hơn anh ấy ạ? – Thái Dương đan các ngón tay vào nhau, cố hỏi nghe sao cho lịch sự một chút.
– Ừ…có thể nói là vậy. – Ông quái dị long đáp và đặt đầu xuống tảng đá.
Cậu nhóc tóc trắng khẽ nhìn xuống khu rừng, gió thổi xào xạc qua các cành cây, mang theo mùi hương của cả khu rừng và hơi lạnh từ những vùng đất bên ngoài. Cậu quay sang nhìn ông quái dị long già và hỏi:
– Bầy của Swahir đã có động tĩnh gì chưa ạ?
– Vào hang đi nhãi con. – Ông quái dị long thều thào, mắt mở ra nhìn về phía cánh rừng. – Ngươi không thể nghe thấy được đâu, tiếng khóc của khu rừng khi bầy thú tấn công, ta ở đây nghe mà như đứt từng đoạn ruột…và ta đợi lũ tâm tặc khốn đó, giá mà có thể giết được toàn bộ bọn chúng thì hi sinh cái mạng già này cũng đáng…
– Ông Mufasa, con người không thể sống hòa thuận với tự nhiên sao? Như các ông và chỗ của anh Jon ấy? – Thái Dương hỏi, mắt cậu sáng lên, hi vọng có thể tìm được một lời giải đáp.
– Ôi dà…nhóc con còn non trẻ lắm không hiểu được đâu. – Mufasa nheo mắt nhìn Thái Dương, mép ông hơi nhếch lên như đang mỉm cười, ông thì thầm: – Bản chất của tạo hóa là phản lại thứ đã sáng tạo ra chúng, tự nhiên tạo ra con người, con người hủy diệt tự nhiên, con người tạo ra máy móc, máy móc hủy diệt con người. Rất nhiều tên lâm tặc đã quy phục các cỗ máy, thế lực của chúng đã mạnh hơn, thậm chí ở nơi đây cũng không còn an toàn nữa.
– Thế còn Keto Ca? Ông định để anh ấy chết trong trận chiến ngày mai luôn à? – Thái Dương hỏi, nắm tay cậu siết lại vì giận và bối rối.
– Ôi cái bản chất của con người, chỉ biết nghĩ tới bản thân. – Ông quái dị long khẽ bật cười rồi nói khẽ: – Quetz là một trong những người bảo hộ của khu rừng này, nó sẽ chết trước khi để bất cứ ai hủy diệt mái nhà này của nó.
– Nhưng…
– Câm ngay nhãi con! – Ông quái dị long đập đuôi cắt lời Thái Dương. – Mày nghĩ mày làm được gì cho nó? Khu rừng nơi thằng bé sinh ra bị con người thiêu rụi, chúng săn đuổi nó tới tận đây và suýt chút nữa giết chết nó! Con trai tội nghiệp của ta…người không ra người, thú không ra thú, mãi mãi chỉ là một quái vật để con người căm ghét, hận thù, ganh ghét, ghê tởm. Tất cả chỉ vì nó sinh ra đã thế. Ngươi có thể bảo vệ nó khỏi những việc đó không?!
Thái Dương cứng họng, cậu nhìn xuống, đầu óc rồi nùi trong những suy nghĩ và cảm xúc chồng chéo nhau, sợ hãi, nghi ngờ, đắn đo…tất cả như đang cố xé tâm trí cậu ra thành trăm mảnh.
– Cháu không biết. – Cậu khẽ nói rồi ngước lên: – Nhưng cháu tin chắc tất cả có thể cùng tồn tại.
Mufasa mở miệng cười ha hả đầy thích thú, ông rướn người tới và hỏi:
– Bằng cách nào chứ?! Ngươi định tiêu diệt những kẻ muốn hại thằng bé sao?!
– Không! – Thái Dương lắc đầu nguầy nguậy. – Như thế chỉ khiến những người khác thù ghét anh ấy hơn thôi!
Ông quái dị long thở dài, một nụ cười thương hại nở lên trên môi ông khi ông khò khè:
– Nhãi con à…ngươi chẳng thể làm gì đâu. Không phải Homonculus như Quetz, cũng không phải Hoang Thần như ta, sớm muộn gì ngươi cũng chết, và thằng bé sẽ lại đơn độc. Hãy rời khỏi đây trước lúc bình minh, quên tất cả về Quetz đi, đừng bắt thằng bé phải đau khổ nhìn ngươi chết dần chết mòn trong những năm tháng cuối cùng của đời ngươi.
Mắt Thái Dương ngân ngấn nước, cậu cúi gầm mặt xuống, nắm tay siết lại tới nỗi run lên và lặng lẽ bước vào hang trong sự im lặng của ông quái dị long. Cậu nhóc tóc trắng dừng lại ở chỗ nằm cạnh vách hang, nước mắt rơi lả chả xuống khỏi cằm cậu, răng cắn chặt môi dưới đến đỏ lên. Cậu ngồi thụp xuống, tay ôm lấy hai chân và gục đầu lên đầu gối, con tim bé nhỏ của cậu quặn thắt lại vì đau đớn. Hai bờ vai cậu run lên, cố gắng không khóc thành tiếng, cả cơ thể giật cục với từng tiếng nấc nghẹn. Thái Dương chưa bao giờ nghĩ tới việc đó, cho dù Quetz có sống sót qua trận chiến ngày mai, cậu sẽ vẫn rời bỏ anh vào những năm cuối cùng trong đời, già cỗi và yếu đuối. Nếu cậu ở lại bên cạnh anh, anh sẽ phải đối mặt với sự phũ phàng là tuổi thọ con người, anh sẽ gào thét và khóc lóc trong đau đớn khi một Thái Dương già cỗi trút hơi thở tàn. Anh sẽ…
– Đi lại được rồi à? – Giọng nói ôn tồn của anh quái nhân chợt vang lên khe khẽ phía sau cậu.
– D-d… – Thái Dương cố quay lại trả lời, mắt cậu nhòe đi vì khóc, miệng cậu không thể cất lên thành tiếng.
– Ôi trời sao lại khóc lóc thế kia? – Tiếng cười khúc khích của anh vang lên, anh ngồi xuống và giữ lấy vai cậu nhóc tóc trắng, tay nhẹ nhàng lau nước mắt khỏi hai gò má cậu.
Thái Dương quay phắt lại, dụi mặt vào ngực và cổ Quetz khi tay của anh quái nhân nhẹ nhàng vuốt ve đầu và lưng cậu. Cậu nhóc nắm chặt lấy ngực áo Quetz, cậu không muốn buông ra, không muốn rời bỏ anh nhưng con tim cậu lại giật lên đau đớn khi câu nói của Mufasa ám ảnh trí óc cậu. “Sớm muộn gì ngươi cũng chết, và thằng bé sẽ lại đơn độc.” Môi Thái Dương mím lại, cậu giữ cho mình không gào lên khóc, như thế chỉ khiến mọi người thêm lo lắng. Quetz dụi mặt lên mái tóc trắng của cậu, có thể chỉ là do cậu tưởng tượng, nhưng trong một nhịp tim đập, cậu đã cảm thấy giọt nước mắt của anh rơi lên đầu mình. Anh quái nhân hít một hơi dài và khẽ nói:
– Tối nay đừng đi, ngủ lại với anh nhé? – Giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng hơi run run với những nỗi đau của riêng anh, Thái Dương tự hỏi liệu anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và cha của anh.
Cậu nhóc tóc trắng khẽ gật đầu, cơ thể run run từ từ ngã xuống cùng với Quetz, mắt vẫn nhắm nghiền khi tay anh ôm chặt lấy cậu vào lòng. Thái Dương cố mỉm cười qua những giọt nước mắt, ít ra tối nay cậu vẫn có thể ở bên cạnh Quetz, người mà cậu yêu quý. Tiếng gió thổi vào từ cửa hang, mang theo một bài ca hư ảo từ một nơi nào đó ru cả hai vào giấc ngủ, tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng.
***
Thái Dương ngồi thẫn thờ trên lưng Pumba đang đi qua con đường ra khỏi khu rừng về thiết thành, mắt thâm quần vì khóc, sáng ra thức dậy không thấy Quetz đâu cậu đã khóc rất nhiều. Ngồi phía trước gần diềm của con khủng long ba sừng, Lợi và Mỹ Nguyệt cũng im như thóc, cả hai biết cậu nhóc tóc trắng yêu Quetz thế nào, cũng đã lỏm bỏm nghe lén được cuộc đối thoại tối qua. Hai người chỉ có thể nhìn nhau dưới chiếc nón trùm của chiếc áo choàng, bất lực khi người em trai út của họ sầu thảm như vậy.
Vừa ra khỏi khu rừng, trời liền đổ mưa lớn, ở vùng thấp này trời vẫn ấm hơn hẳn so với vùng núi. Cả ba ngước nhìn về phía các ngọn núi thấp phía sau nơi tiếng súng nổ và gào thét vọng lại, vậy là trận chiến đã bắt đầu, và đâu đó là Quetz sống chết không biết ra sao. Con rồng Timon rù rừ khe khẽ khi thấy nước mắt lăn xuống má Thái Dương, nó nhẹ nhàng dụi mõm lên má cậu nhóc, liếm đi những giọt lệ mặn và cạ đầu vào cổ cậu. Chủ nhân của nó đã cho nó mệnh lệnh cuối cùng, bảo vệ cậu nhóc tóc trắng bằng mọi giá.
Thái Dương nhắm chặt mắt lại, răng cắn lấy môi cố không khóc thét lên, cảm giác mõm con rồng chạm vào mặt cậu sao giống cách anh quái nhân làm quá, không lẽ anh đã hướng dẫn nó đề phòng anh trường hợp anh không thể quay về? Cậu nhóc ôm chầm lấy con rồng làm nó khẽ kêu lên, nó từ từ xẹp lông xuống, đôi cánh da phũ lông vũ nhẹ nhàng quàng qua người Thái Dương như đang chia sẽ nỗi buồn với cậu. Chợt cậu nhóc tóc trắng ngước nhìn lên khi tiếng guốc chạy lộc cộc phi tới từ hướng Thiết Thành, tiếng súng nổ cũng vang lên, có thứ gì đó không ổn. Pumba dừng lại trước con nai đỏ mà Lợi đã cưỡi, nó hoảng hốt nhìn quanh rồi chạy nấp sau con khủng long ba sừng.
– Có chuyện rồi. – Mỹ Nguyệt khẽ thốt lên, đám mây mưa bay đi, sườn núi đối diện Thiết Thành hiện rõ trong ánh sáng, cờ hiệu lạ hoắc bay phất phới cùng hàng trăm người đang đổ xô vào ra vòng ngoài của pháo đài, súng bắn xuống từ vòng trong.
– Chúng ta phải cứu họ! – Thái Dương buông con rồng ra kêu lên.
– Không được đâu, Pumba dù to thế này cũng không thể phá vòng vây đó được! – Mỹ Nguyệt gắt lên. – Chúng ta cần viện binh!
– Chúng ta không có thời gian! – Thái Dương nhảy lên lưng con nai làm nó hơi lồng lên, tay siết chặt yên cương.
– Thái Dương! Đợi mình! – Lợi cũng phóng ra trước Thái Dương và gật dây cương khỏi tay cậu, cậu nhóc da ngăm quay qua nhìn chị mình và nói. – Chị đợi tụi em ở đây nhé! Tụi em sẽ quay lại ngay!
– Không! Chúng sẽ bắt được các em mất! – Cô thiếu nữ kêu lên phản đối.
– Tụi em nhỏ con hơn, tên không bắn trúng dễ vậy đâu. – Lợi mỉm cười đáp. – Bám chặt vào nhé Thái Dương!
Cậu nhóc da ngăm thúc nai phóng như bay về phía dòng sông chạy chậm rì, để lại Mỹ Nguyệt điều khiển Pumba lui về bìa rừng để tránh gây chú ý. Hai cậu nhóc thu người xuống hết mức có thể, chiếc áo choàng da cũng được thu gọn, nhìn xa thì cũng chỉ giống con nai đang chở hai túi hàng. Con rồng Timon đang bay trên đầu họ cũng thật có ích, nó đảo qua đảo lại, hướng dẫn đường đi về phía có ít lính canh nhất. Con nai chở hai đứa trẻ nhanh chóng tới sườn dốc dẫn xuống bờ sông, mắt cả hai mở to hốt hoảng khi thấy vài tên mặc giáp trụ lú lên khỏi sườn dốc.
– Ai tới đó?! – Tên to con nhất hỏi, trong tay hắn cầm một thanh trường đao lưỡi dày và thẳng, khác hẳn với cái của Mỹ Nguyệt.
Cả Lợi và Thái Dương đều giữ im lặng, ép cả người xuống lưng con nai không để kẻ địch nhìn thấy. Con nai nhảy phóng qua đầu của bọn mặc áo giáp, chân hạ xuống bờ sông lấy đà phóng thêm cú nữa thẳng xuống nước. Hai cậu nhóc nhanh chóng cởi áo choàng ra cho đỡ vướng, dẫn con nai đi dưới lòng sông cạn một lúc để tránh xa lũ kia hết mức rồi mới trồi lên. Dù đã tránh xa hết mức, Thái Dương vẫn biết mình còn đang trong tầm bắn của kẻ thù, cậu vừa bơi vừa quay mặt lại, hai mũi tên xé gió lao tới, sáng óng ánh dưới ánh mặt trời. Timon nhanh như cắt lần lượt chộp lấy cả hai rồi ném xuống hồ, lượn lờ bên trên bảo vệ hai cậu nhóc.
Bên sườn núi đối diện Thiết Thành, bọn mặc giáp đã xây những doanh trại cờ bay phất phới, người của chúng chạy ngược xuôi qua cổng thành, đem theo các bao lương thực còn ở vòng ngoài và lôi những người bị thương về trại. Các lớp chắn bằng thân gỗ lớn được dựng lên ở vòng ngoài, bảo vệ đám cung thủ bên trong khỏi loạt súng đủ sức chọc thủng giáp của chúng. Thái Dương nhăn mặt tránh một xác người nổi lềnh bềnh giữa sông, trên lưng vẫn còn cắm vài mũi tên, họ phải tới đó càng sớm càng tốt. Nhưng điều kỳ lạ là đáng lẽ Jean và Yith đủ sức hạ chúng, sao hai người họ không nghênh chiến? Chỉ có thể là cả hai đã rời khỏi pháo đài, hoặc cả hai đã bị hạ. Thái Dương lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ về điều đó và tập trung vào việc trước mắt.
Những người đồng tộc của Yith lú đầu ra khỏi tường khi thấy hai đứa nhóc, không phải là ma, thực sự đó là hai đứa nhóc đi cùng Jean và Quetz đang lội tới mặt bên của pháo đài.
– Tình địch của Yith! – Một người chỉ vào Thái Dương hét lớn là những người không có việc chạy tới xem.
– M-mọi người không sao chứ?! – Thái Dương nhắm tịt mắt hỏi, mặt đỏ như cà chua chín khi bị gọi như vậy.
– Tất nhiên rồi! – Một người khác nói, dường như trong thành chỉ còn lại nữ giới, các cụ già, người bị thương và trẻ nhỏ. – Tụi hiệp sĩ nghĩ sẽ chiếm được thành nếu những người khỏe mạnh nhất đi vắng! Tụi chị sẽ cho chúng thấy không dễ thế đâu!
– Anh Jean và anh Yith đâu rồi?! – Lợi hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh xem có tên hiệp sĩ nào bám theo không.
– Hai người họ đi diệt đầu não của bọn bọ máy rồi! – Một người khác nói lớn.
Lợi và Thái Dương nhìn nhau, cả hai đều không biết thứ đó nằm ở đâu, nhưng họ đều biết ai có thể giúp mình. Một người thợ quẳng vũ khí mà Quetz đã quên mang theo xuống, kiếm và cung của Thái Dương cùng đao của Mỹ Nguyệt đã được sửa lại cho hợp hơn với cách chiến đấu của cả ba. Cậu nhóc tóc trắng gật đầu cảm tạ rồi nhảy lên lưng nai theo Lợi phóng đi khi tên bắt đầu rơi xuống, phía sau họ, lỗ châu mai mở ra trên bức tường, bắn vào những chiếc xuồng đang tới. Con nai chở hai đứa nhóc dọc bờ hồ cạn tìm đường ra khỏi bờ hồ, không để ý những con ngựa đang bám theo sau.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Thái Dương trở mình trong chiếc chăn da, mắt cậu chớp chớp khi cậu ngồi dậy nhìn quanh tìm anh quái nhân. Nằm trong cái hang cạnh cậu là Lợi và Mỹ Nguyệt đang ngủ ngon lành, Quetz thì không thấy đâu. Cậu nhóc dụi mắt nhìn ra cửa hang, trăng đã lên cao, rọi xuống mỏm đá nhô ra khỏi vách núi, nhuộm nó thành một màu xanh xám đẹp tuyệt. Từng bước, từng bước một, Thái Dương đi ra mỏm đá, cậu đứng đó và nhìn khu rừng im lặng bên dưới, thật yên bình làm sao, thật trái ngược làm sao khi nghĩ rằng nơi này sẽ trở thành chiến trường đẫm máu. Cậu đặt tay lên hông mình, vết thương đã lành nhưng vẫn còn hơi nhức nhói, vì lí do nào đó mà Quetz bảo cả ba không nên tháo băng quấn tay ra.
– Nếu nhóc đang tìm Quetz thì thằng bé không có ở đây đâu.
Giọng ồm ồm của Mufasa vang lên từ nóc hang khiến Thái Dương quay lại. Ông quái dị long đang nằm trong thư thái lắm trên tảng đá lớn, mắt ông nhìn về hướng khu rừng đằng xa, híp lại khiến cậu nhóc không thể biết ông đang nghĩ gì.
– Keto Ca…đi đâu rồi ạ? – Cậu hỏi nhỏ.
– Thằng oắt đó đi tuần đêm. – Mufasa đáp và thở dài. – Vậy cũng tốt, nếu nó ở đây thì óc ta có mà nổ tung với cái điệu kèn sầu thảm của nó mất.
– Ông nói anh ấy là con trai ông, vậy…ông già hơn anh ấy ạ? – Thái Dương đan các ngón tay vào nhau, cố hỏi nghe sao cho lịch sự một chút.
– Ừ…có thể nói là vậy. – Ông quái dị long đáp và đặt đầu xuống tảng đá.
Cậu nhóc tóc trắng khẽ nhìn xuống khu rừng, gió thổi xào xạc qua các cành cây, mang theo mùi hương của cả khu rừng và hơi lạnh từ những vùng đất bên ngoài. Cậu quay sang nhìn ông quái dị long già và hỏi:
– Bầy của Swahir đã có động tĩnh gì chưa ạ?
– Vào hang đi nhãi con. – Ông quái dị long thều thào, mắt mở ra nhìn về phía cánh rừng. – Ngươi không thể nghe thấy được đâu, tiếng khóc của khu rừng khi bầy thú tấn công, ta ở đây nghe mà như đứt từng đoạn ruột…và ta đợi lũ tâm tặc khốn đó, giá mà có thể giết được toàn bộ bọn chúng thì hi sinh cái mạng già này cũng đáng…
– Ông Mufasa, con người không thể sống hòa thuận với tự nhiên sao? Như các ông và chỗ của anh Jon ấy? – Thái Dương hỏi, mắt cậu sáng lên, hi vọng có thể tìm được một lời giải đáp.
– Ôi dà…nhóc con còn non trẻ lắm không hiểu được đâu. – Mufasa nheo mắt nhìn Thái Dương, mép ông hơi nhếch lên như đang mỉm cười, ông thì thầm: – Bản chất của tạo hóa là phản lại thứ đã sáng tạo ra chúng, tự nhiên tạo ra con người, con người hủy diệt tự nhiên, con người tạo ra máy móc, máy móc hủy diệt con người. Rất nhiều tên lâm tặc đã quy phục các cỗ máy, thế lực của chúng đã mạnh hơn, thậm chí ở nơi đây cũng không còn an toàn nữa.
– Thế còn Keto Ca? Ông định để anh ấy chết trong trận chiến ngày mai luôn à? – Thái Dương hỏi, nắm tay cậu siết lại vì giận và bối rối.
– Ôi cái bản chất của con người, chỉ biết nghĩ tới bản thân. – Ông quái dị long khẽ bật cười rồi nói khẽ: – Quetz là một trong những người bảo hộ của khu rừng này, nó sẽ chết trước khi để bất cứ ai hủy diệt mái nhà này của nó.
– Nhưng…
– Câm ngay nhãi con! – Ông quái dị long đập đuôi cắt lời Thái Dương. – Mày nghĩ mày làm được gì cho nó? Khu rừng nơi thằng bé sinh ra bị con người thiêu rụi, chúng săn đuổi nó tới tận đây và suýt chút nữa giết chết nó! Con trai tội nghiệp của ta…người không ra người, thú không ra thú, mãi mãi chỉ là một quái vật để con người căm ghét, hận thù, ganh ghét, ghê tởm. Tất cả chỉ vì nó sinh ra đã thế. Ngươi có thể bảo vệ nó khỏi những việc đó không?!
Thái Dương cứng họng, cậu nhìn xuống, đầu óc rồi nùi trong những suy nghĩ và cảm xúc chồng chéo nhau, sợ hãi, nghi ngờ, đắn đo…tất cả như đang cố xé tâm trí cậu ra thành trăm mảnh.
– Cháu không biết. – Cậu khẽ nói rồi ngước lên: – Nhưng cháu tin chắc tất cả có thể cùng tồn tại.
Mufasa mở miệng cười ha hả đầy thích thú, ông rướn người tới và hỏi:
– Bằng cách nào chứ?! Ngươi định tiêu diệt những kẻ muốn hại thằng bé sao?!
– Không! – Thái Dương lắc đầu nguầy nguậy. – Như thế chỉ khiến những người khác thù ghét anh ấy hơn thôi!
Ông quái dị long thở dài, một nụ cười thương hại nở lên trên môi ông khi ông khò khè:
– Nhãi con à…ngươi chẳng thể làm gì đâu. Không phải Homonculus như Quetz, cũng không phải Hoang Thần như ta, sớm muộn gì ngươi cũng chết, và thằng bé sẽ lại đơn độc. Hãy rời khỏi đây trước lúc bình minh, quên tất cả về Quetz đi, đừng bắt thằng bé phải đau khổ nhìn ngươi chết dần chết mòn trong những năm tháng cuối cùng của đời ngươi.
Mắt Thái Dương ngân ngấn nước, cậu cúi gầm mặt xuống, nắm tay siết lại tới nỗi run lên và lặng lẽ bước vào hang trong sự im lặng của ông quái dị long. Cậu nhóc tóc trắng dừng lại ở chỗ nằm cạnh vách hang, nước mắt rơi lả chả xuống khỏi cằm cậu, răng cắn chặt môi dưới đến đỏ lên. Cậu ngồi thụp xuống, tay ôm lấy hai chân và gục đầu lên đầu gối, con tim bé nhỏ của cậu quặn thắt lại vì đau đớn. Hai bờ vai cậu run lên, cố gắng không khóc thành tiếng, cả cơ thể giật cục với từng tiếng nấc nghẹn. Thái Dương chưa bao giờ nghĩ tới việc đó, cho dù Quetz có sống sót qua trận chiến ngày mai, cậu sẽ vẫn rời bỏ anh vào những năm cuối cùng trong đời, già cỗi và yếu đuối. Nếu cậu ở lại bên cạnh anh, anh sẽ phải đối mặt với sự phũ phàng là tuổi thọ con người, anh sẽ gào thét và khóc lóc trong đau đớn khi một Thái Dương già cỗi trút hơi thở tàn. Anh sẽ…
– Đi lại được rồi à? – Giọng nói ôn tồn của anh quái nhân chợt vang lên khe khẽ phía sau cậu.
– D-d… – Thái Dương cố quay lại trả lời, mắt cậu nhòe đi vì khóc, miệng cậu không thể cất lên thành tiếng.
– Ôi trời sao lại khóc lóc thế kia? – Tiếng cười khúc khích của anh vang lên, anh ngồi xuống và giữ lấy vai cậu nhóc tóc trắng, tay nhẹ nhàng lau nước mắt khỏi hai gò má cậu.
Thái Dương quay phắt lại, dụi mặt vào ngực và cổ Quetz khi tay của anh quái nhân nhẹ nhàng vuốt ve đầu và lưng cậu. Cậu nhóc nắm chặt lấy ngực áo Quetz, cậu không muốn buông ra, không muốn rời bỏ anh nhưng con tim cậu lại giật lên đau đớn khi câu nói của Mufasa ám ảnh trí óc cậu. “Sớm muộn gì ngươi cũng chết, và thằng bé sẽ lại đơn độc.” Môi Thái Dương mím lại, cậu giữ cho mình không gào lên khóc, như thế chỉ khiến mọi người thêm lo lắng. Quetz dụi mặt lên mái tóc trắng của cậu, có thể chỉ là do cậu tưởng tượng, nhưng trong một nhịp tim đập, cậu đã cảm thấy giọt nước mắt của anh rơi lên đầu mình. Anh quái nhân hít một hơi dài và khẽ nói:
– Tối nay đừng đi, ngủ lại với anh nhé? – Giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng hơi run run với những nỗi đau của riêng anh, Thái Dương tự hỏi liệu anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và cha của anh.
Cậu nhóc tóc trắng khẽ gật đầu, cơ thể run run từ từ ngã xuống cùng với Quetz, mắt vẫn nhắm nghiền khi tay anh ôm chặt lấy cậu vào lòng. Thái Dương cố mỉm cười qua những giọt nước mắt, ít ra tối nay cậu vẫn có thể ở bên cạnh Quetz, người mà cậu yêu quý. Tiếng gió thổi vào từ cửa hang, mang theo một bài ca hư ảo từ một nơi nào đó ru cả hai vào giấc ngủ, tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng.
***
Thái Dương ngồi thẫn thờ trên lưng Pumba đang đi qua con đường ra khỏi khu rừng về thiết thành, mắt thâm quần vì khóc, sáng ra thức dậy không thấy Quetz đâu cậu đã khóc rất nhiều. Ngồi phía trước gần diềm của con khủng long ba sừng, Lợi và Mỹ Nguyệt cũng im như thóc, cả hai biết cậu nhóc tóc trắng yêu Quetz thế nào, cũng đã lỏm bỏm nghe lén được cuộc đối thoại tối qua. Hai người chỉ có thể nhìn nhau dưới chiếc nón trùm của chiếc áo choàng, bất lực khi người em trai út của họ sầu thảm như vậy.
Vừa ra khỏi khu rừng, trời liền đổ mưa lớn, ở vùng thấp này trời vẫn ấm hơn hẳn so với vùng núi. Cả ba ngước nhìn về phía các ngọn núi thấp phía sau nơi tiếng súng nổ và gào thét vọng lại, vậy là trận chiến đã bắt đầu, và đâu đó là Quetz sống chết không biết ra sao. Con rồng Timon rù rừ khe khẽ khi thấy nước mắt lăn xuống má Thái Dương, nó nhẹ nhàng dụi mõm lên má cậu nhóc, liếm đi những giọt lệ mặn và cạ đầu vào cổ cậu. Chủ nhân của nó đã cho nó mệnh lệnh cuối cùng, bảo vệ cậu nhóc tóc trắng bằng mọi giá.
Thái Dương nhắm chặt mắt lại, răng cắn lấy môi cố không khóc thét lên, cảm giác mõm con rồng chạm vào mặt cậu sao giống cách anh quái nhân làm quá, không lẽ anh đã hướng dẫn nó đề phòng anh trường hợp anh không thể quay về? Cậu nhóc ôm chầm lấy con rồng làm nó khẽ kêu lên, nó từ từ xẹp lông xuống, đôi cánh da phũ lông vũ nhẹ nhàng quàng qua người Thái Dương như đang chia sẽ nỗi buồn với cậu. Chợt cậu nhóc tóc trắng ngước nhìn lên khi tiếng guốc chạy lộc cộc phi tới từ hướng Thiết Thành, tiếng súng nổ cũng vang lên, có thứ gì đó không ổn. Pumba dừng lại trước con nai đỏ mà Lợi đã cưỡi, nó hoảng hốt nhìn quanh rồi chạy nấp sau con khủng long ba sừng.
– Có chuyện rồi. – Mỹ Nguyệt khẽ thốt lên, đám mây mưa bay đi, sườn núi đối diện Thiết Thành hiện rõ trong ánh sáng, cờ hiệu lạ hoắc bay phất phới cùng hàng trăm người đang đổ xô vào ra vòng ngoài của pháo đài, súng bắn xuống từ vòng trong.
– Chúng ta phải cứu họ! – Thái Dương buông con rồng ra kêu lên.
– Không được đâu, Pumba dù to thế này cũng không thể phá vòng vây đó được! – Mỹ Nguyệt gắt lên. – Chúng ta cần viện binh!
– Chúng ta không có thời gian! – Thái Dương nhảy lên lưng con nai làm nó hơi lồng lên, tay siết chặt yên cương.
– Thái Dương! Đợi mình! – Lợi cũng phóng ra trước Thái Dương và gật dây cương khỏi tay cậu, cậu nhóc da ngăm quay qua nhìn chị mình và nói. – Chị đợi tụi em ở đây nhé! Tụi em sẽ quay lại ngay!
– Không! Chúng sẽ bắt được các em mất! – Cô thiếu nữ kêu lên phản đối.
– Tụi em nhỏ con hơn, tên không bắn trúng dễ vậy đâu. – Lợi mỉm cười đáp. – Bám chặt vào nhé Thái Dương!
Cậu nhóc da ngăm thúc nai phóng như bay về phía dòng sông chạy chậm rì, để lại Mỹ Nguyệt điều khiển Pumba lui về bìa rừng để tránh gây chú ý. Hai cậu nhóc thu người xuống hết mức có thể, chiếc áo choàng da cũng được thu gọn, nhìn xa thì cũng chỉ giống con nai đang chở hai túi hàng. Con rồng Timon đang bay trên đầu họ cũng thật có ích, nó đảo qua đảo lại, hướng dẫn đường đi về phía có ít lính canh nhất. Con nai chở hai đứa trẻ nhanh chóng tới sườn dốc dẫn xuống bờ sông, mắt cả hai mở to hốt hoảng khi thấy vài tên mặc giáp trụ lú lên khỏi sườn dốc.
– Ai tới đó?! – Tên to con nhất hỏi, trong tay hắn cầm một thanh trường đao lưỡi dày và thẳng, khác hẳn với cái của Mỹ Nguyệt.
Cả Lợi và Thái Dương đều giữ im lặng, ép cả người xuống lưng con nai không để kẻ địch nhìn thấy. Con nai nhảy phóng qua đầu của bọn mặc áo giáp, chân hạ xuống bờ sông lấy đà phóng thêm cú nữa thẳng xuống nước. Hai cậu nhóc nhanh chóng cởi áo choàng ra cho đỡ vướng, dẫn con nai đi dưới lòng sông cạn một lúc để tránh xa lũ kia hết mức rồi mới trồi lên. Dù đã tránh xa hết mức, Thái Dương vẫn biết mình còn đang trong tầm bắn của kẻ thù, cậu vừa bơi vừa quay mặt lại, hai mũi tên xé gió lao tới, sáng óng ánh dưới ánh mặt trời. Timon nhanh như cắt lần lượt chộp lấy cả hai rồi ném xuống hồ, lượn lờ bên trên bảo vệ hai cậu nhóc.
Bên sườn núi đối diện Thiết Thành, bọn mặc giáp đã xây những doanh trại cờ bay phất phới, người của chúng chạy ngược xuôi qua cổng thành, đem theo các bao lương thực còn ở vòng ngoài và lôi những người bị thương về trại. Các lớp chắn bằng thân gỗ lớn được dựng lên ở vòng ngoài, bảo vệ đám cung thủ bên trong khỏi loạt súng đủ sức chọc thủng giáp của chúng. Thái Dương nhăn mặt tránh một xác người nổi lềnh bềnh giữa sông, trên lưng vẫn còn cắm vài mũi tên, họ phải tới đó càng sớm càng tốt. Nhưng điều kỳ lạ là đáng lẽ Jean và Yith đủ sức hạ chúng, sao hai người họ không nghênh chiến? Chỉ có thể là cả hai đã rời khỏi pháo đài, hoặc cả hai đã bị hạ. Thái Dương lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ về điều đó và tập trung vào việc trước mắt.
Những người đồng tộc của Yith lú đầu ra khỏi tường khi thấy hai đứa nhóc, không phải là ma, thực sự đó là hai đứa nhóc đi cùng Jean và Quetz đang lội tới mặt bên của pháo đài.
– Tình địch của Yith! – Một người chỉ vào Thái Dương hét lớn là những người không có việc chạy tới xem.
– M-mọi người không sao chứ?! – Thái Dương nhắm tịt mắt hỏi, mặt đỏ như cà chua chín khi bị gọi như vậy.
– Tất nhiên rồi! – Một người khác nói, dường như trong thành chỉ còn lại nữ giới, các cụ già, người bị thương và trẻ nhỏ. – Tụi hiệp sĩ nghĩ sẽ chiếm được thành nếu những người khỏe mạnh nhất đi vắng! Tụi chị sẽ cho chúng thấy không dễ thế đâu!
– Anh Jean và anh Yith đâu rồi?! – Lợi hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh xem có tên hiệp sĩ nào bám theo không.
– Hai người họ đi diệt đầu não của bọn bọ máy rồi! – Một người khác nói lớn.
Lợi và Thái Dương nhìn nhau, cả hai đều không biết thứ đó nằm ở đâu, nhưng họ đều biết ai có thể giúp mình. Một người thợ quẳng vũ khí mà Quetz đã quên mang theo xuống, kiếm và cung của Thái Dương cùng đao của Mỹ Nguyệt đã được sửa lại cho hợp hơn với cách chiến đấu của cả ba. Cậu nhóc tóc trắng gật đầu cảm tạ rồi nhảy lên lưng nai theo Lợi phóng đi khi tên bắt đầu rơi xuống, phía sau họ, lỗ châu mai mở ra trên bức tường, bắn vào những chiếc xuồng đang tới. Con nai chở hai đứa nhóc dọc bờ hồ cạn tìm đường ra khỏi bờ hồ, không để ý những con ngựa đang bám theo sau.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!