Quetz giữ Thái Dương đứng đó một hồi, sao anh có thể ích kỷ như thế? Anh chỉ nghĩ về những cảm xúc trong lòng, nhưng anh cũng phải lo lắng cho Thái Dương. Cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi đã phải trải qua quá nhiều, nhiều hơn những gì anh đã từng trải qua. Vậy mà Quetz ngồi đó tự trách mình trong những suy nghĩ kinh tởm. Cậu bé đặt tay lên tay anh quái nhân, anh có thể đọc được sự bất ngờ và bối rối trong cử chỉ của cậu. Quetz không trách cậu, giờ đây anh cũng bối rối như Thái Dương, tự hỏi liệu sự việc tuần qua không xảy ra, mọi chuyện đã có thể như thế nào? Liệu cả anh và cậu có tiếp tục giấu nghẹm những cảm xúc đó, tiếp tục trò chơi anh em, đôi khi chia sẻ những khoảnh khắc khó xử, chỉ để bị cắt ngang và từ chối chúng? Liệu anh có là gì khác của cậu bé?
– Keto. – Thái Dương thì thầm khi cả hai đi tới chỗ giường của Quetz, và anh quái nhân nhận ra rằng anh đã không nói gì. Anh chỉ giữ cổ tay của cậu thiếu niên và nhìn vào bức tường. – Keto. – Cậu bé lại thì thầm lần nữa và anh quái nhân không khỏi cảm thấy sướng run người khi nghe âm thanh đó.
Cái tên đó nghe thật tuyệt vời khi được nói bởi Thái Dương, dù giọng cậu vẫn hơi ngần ngại run lên. Quetz nghĩ thứ gì cũng nghe thật tuyệt vời khi được nói ra bởi giọng nói cao, trong vắt của Thái Dương. Tại sao anh không nhận ra từ trước nhỉ? Cái tên hiệu Keto Ca chưa bao giờ nghe ngọt ngào đến thế này, và Quetz nhận ra anh chỉ muốn nghe Thái Dương nói tên mình. Anh chỉ muốn nghe cậu bé nói “Keto” với một tiếng cười trong giọng của cậu.
Anh quái nhân bị kéo khỏi trạng thái dễ chịu đó khi đôi tay gầy và ấm áp quàng qua cổ anh. Quetz rùng mình sung sướng khi cảm giác lời nói được thì thầm lên cổ anh.
– Cảm ơn anh.
– Vì gì cơ? – Anh quái nhân khẽ hỏi lại, nhìn vào lọn tóc trắng nơi khóe mắt.
– Vì đã tốt với em tới vậy. E-em đã kể cho anh… – Sự ngần ngại trong câu nói làm Quetz hơi mừng vì không thể thấy sự u sầu trong đôi mắt tím tuyệt đẹp. – …em kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra, và anh không quay lưng với em. Anh chăm sóc em thật tuyệt vời đấy Keto.
Thật là dối trá, Quetz quặp tay vào đám rêu trên giường, giữ cho mình không hét lên. Phải, anh đã chăm sóc cho Thái Dương sau khi mọi chuyện đã qua, nhưng nó đâu có nghĩa lý gì chứ? Anh đã ở đâu khi Yith cưỡng bức cậu? Anh đã làm gì khi cậu lặng lẽ khóc? Sao Thái Dương có thể nói Quetz đã chăm sóc cậu, khi anh nằm trên giường, lắng nghe những bước chân không tồn tại trong khi cậu thiếu niên cầu xin cho sự trong trắng của cậu? Không, họ chẳng có công trạng gì cả, tất cả bọn họ đều là một lũ ngu muội mù quáng, tất cả đều có tội như Yith. Dù họ không gây ra những vết bầm tím trên người Thái Dương, họ cũng chẳng làm gì để ngăn chặn việc đó. Họ đã không đá cửa xông vào, không hỏi tại sao chỉ có Yith được thăm cậu bé, họ chỉ ngồi chờ ở bên ngoài. Họ là một lũ đần độn, đơn giản như vậy, và Thái Dương phải gánh chịu hậu quả.
Và Quetz, Quetz Xolotl trẻ con và ngu ngơ là thằng ngu đần nhất trong số đó, không thể bảo vệ cậu thiếu niên anh tự ghét mình vì đã đem lòng yêu mến. Cậu thiếu niên là cả thế giới đối với anh. Anh quái nhân không nói những điều anh nghĩ, anh ép môi mình thành một nụ cười trống rỗng, mắt nhìn về hướng khác để tránh Thái Dương nhìn thấy sự tội lỗi trong chúng.
– Không cần phải cảm ơn anh đâu. – Quetz khò khè một cách máy móc, thật khó khăn khi phải nói khác với những điều trong đầu anh. “Anh đã chẳng thể giúp gì được cho em, anh đã làm em thất vọng, làm mọi thứ khó khăn hơn cho em. Sự nóng vội của anh, những cảm xúc ngu ngốc của anh, chúng chỉ ép buộc em và Jean”. Những dòng suy nghĩ cứ thế tuôn ra, bị bóp méo thành một thứ hoàn toàn khác khi anh nói ra chúng. – Anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ và chăm sóc em. – “Anh chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước Thái Dương à, vì em và vì mọi người. Anh ghét khi mình vô dụng tới vậy. Không bao giờ nữa…”
Dòng suy nghĩ đó bị cắt ngắn giữa chừng, những mảnh ghép mà Quetz đã định xếp lại trong đầu trôi nổi ra khỏi tâm trí anh. Thật kỳ diệu làm sao khi một hành động đơn giản có thể xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu anh quái nhân. Chỉ cần một đôi tay nhỏ nhắn và ấm áp giữ lấy cổ anh, môi của họ cạ vào nhau, cướp đi khả năng suy nghĩ của Quetz. Đó là một nụ hôn thảm hại, một cái chạm đầy lo lắng của hai đôi môi, nhưng đối với anh quái nhân đó là cảm giác tuyệt vời nhất anh từng cảm thấy. Nó làm anh sống lại ngày đầu tiên anh cưỡi trên lưng Meraxes, bay vút lên chín tầng mây. Hay đó là Rhaegon trong lần bay đầu tiên? Hay là Caraxai? Anh không thể nhớ rõ. Anh quái nhân chỉ biết là việc cưỡi rồng bay lượn không khiến anh căm ghét hay ghê tởm bản thân.
Quetz nhìn trân trân vào Thái Dương khi cậu tự kéo mình ra, tay vẫn giữ lấy cổ anh, hai gò má đỏ ửng thật dễ thương. Anh thanh niên tóc trắng thấy mình lạc lõng mà đê mê, anh chỉ có thể tập trung vào hình ảnh phản chiếu của mình trên hai viên ngọc tím đang mở to như chờ đợi thứ gì đó. Anh tự hỏi cậu thiếu niên bên cạnh đã nhìn anh như thế nào. Có phải cậu đã thấy sự ghê tởm và cơn giận Quetz dành cho chính bản thân? Hay cậu còn quá ngây thơ để hiểu việc này.
– Tại sao? – Tiếng nói khò khè phát ra từ giữa đôi môi của Quetz.
Thái Dương giật mình, bị bối rối bởi câu hỏi của anh…cậu không biết nên coi anh thanh niên tóc trắng là gì, tình cảm của họ đã vượt quá xa ngưỡng anh em huynh đệ. Nhưng cậu thiếu niên tóc trắng biết cậu quý anh nhiều lắm, và anh cũng quý cậu như vậy. Cậu không biết lúc còn ở thị trấn của bà Marcela là do hơi rượu hay do sự bồng bột của bản thân, nhưng ý nghĩa của chữ “yêu” từ khi ở Thần Lâm đã thay đổi. Nhưng giọng nói đó, giọng nói khò khè, cộc cằn và khó chịu vừa mới phát ra đó, Thái Dương không biết nguyên nhân. Cậu tưởng Quetz sẽ vui mừng lắm chứ? Cậu thiếu niên tự hỏi liệu nụ hôn đó quá nhẹ để khiến anh bớt căng thẳng.
– K-Keto Ca kh-không muốn em hôn sao? – Cậu bé ngượng ngùng đáp, mắt nhìn xuống áo Quetz. Thái Dương nhắm mắt lại và thu hết can đảm vào, ngước lên nhìn anh thanh niên. – Mắt anh…em không biết nên nói thế nào nhưng…Keto muốn em hôn…
Hai bàn tay của Quetz đặt lên vai cậu thiếu niên tóc trắng và cắt lời cậu, móng vuốt cố không bấu vào làn da bên dưới lớp áo ngủ. Anh thanh niên thở hồng hộc và ngước lên nhìn cậu, đôi mắt hổ phách trông thật sự lạc lối và lo lắng.
– Nghe này Thái Dương, nghe cho kỹ vào. – Quetz cố không gầm gừ, nhưng câu nói vừa thoát ra khỏi miệng anh rõ rành rành là một mệnh lệnh. – Dù em có thấy gì trong mắt anh đi chăng nữa, em không được phép làm điều giống như vậy. Rõ chưa?
Mọi thứ như tối sầm trước mắt Thái Dương, anh của cậu đang nói gì vậy? Cậu thiếu niên thật sự không hiểu, không phải chính anh đã nói anh yêu cậu sao? Và cái giọng đó, Thái Dương ghét cái giọng đó của Quetz, giọng của một người lớn nói với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Trong một thoáng trước khi cậu hôn anh, hai người gần như là ngang hàng nhau. Không phải anh và em, không phải một lão già đã hơn ba ngàn tuổi và một đứa trẻ vị thành niên. Mà là hai tâm hồn giống nhau, buồn bã, lạc lõng, tổn thương và cực kỳ bối rối, nhưng giống nhau.
– Nhưng nếu em muốn hôn anh thì sao? – Thái Dương giữ lấy áo Quetz.
– Không quan trọng em muốn gì. – Anh thanh niên gục đầu xuống, mái tóc trắng lắc qua lắc lại. – Em không được làm thế nữa. Em còn quá nhỏ để hiểu chuyện.
– Đừng đối xử với em như một đứa con nít nữa! – Cậu thiếu niên quát lên, tay đập vào vai Quetz. – Em hiểu cảm xúc của mình mà Keto! Em biết em yêu anh hơn mọi thứ!
– Nhưng em là một đứa trẻ mà. – Quetz khẽ đáp, không thể nhìn vào đôi mắt tím giận dữ kia. Thay vào đó anh nhìn hình xăm mờ đã lan tới khủy tay của cậu bé. – Anh thì già hơn, có thể anh đã thông thái và thông minh hơn. Nhưng em phải hiểu điều này, một khi quá trình Homunculus hóa hoàn tất, em sẽ không thay đổi nữa, không những cơ thể em mà cả sự trẻ con này nữa. Em càng sớm nhận ra điều đó thì em sẽ càng hiểu vì sao…nụ hôn đó không thể lặp lại.
– Tuổi tác chỉ là con số thôi, nó không quan trọng. – Thái Dương cãi lại, mặt đỏ lên vì tức. Cậu phải làm sao để anh hiểu đây? – Em yêu anh…nhiều lắm. Và…và em biết anh cũng yêu em!
Tức giận, Quetz đứng bật dậy, đôi mắt đanh lại với vẻ nghiêm túc và chân thành, cái bóng của anh in lên tường, làm anh càng trở nên đáng sợ. Anh thanh niên ngước mặt lên, răng nghiến lại, cố kiềm chế tiếng gào của mình. Sao Thái Dương phải làm mọi thứ trở nên khó khăn vậy chứ?! Đây có phải là hình phạt dành cho Quetz vì đã không bảo vệ cậu? Anh buộc phải đối mặt với cảm xúc của mình quá sớm, làm trái tim cậu thiếu niên tan nát, tất cả để không làm đau cậu? Cái lý luận dở người gì thế này?!
Quetz đang tức giận với chính bản thân vì quá yếu đuối. Giận Thái Dương vì đã yêu anh. Giận Jean vì đã phản bội anh. Giận Yith vì đã hắn là tên bỉ ổi bệnh hoạn, vật trung gian làm anh nhận ra mình yêu cậu bé vị thành niên tuyệt đẹp trước mặt mình đến chừng nào.
– Dios Mió! Sao em không chịu suy nghĩ một chút đi hả Thái Dương?! – Anh nắm lấy tóc và giật mạnh tới nỗi vài sợi rơi ra, lấp lánh rơi xuống trong ánh chiều tà đang lụi dần. Cơn giận của anh như một ngọn núi lửa, bùng nổ vì bị nén xuống quá lâu, dữ dội và không thể bị kiểm soát. – Em không nhận ra tầm quan trọng của việc này đâu! Nhỡ em nói như vậy với một kẻ như Yith thì sao?! Nó như một lời mời vậy!
Quetz thở hổn hển, cả cơ thể như nhún lên nhún xuống với từng hơi thở khó nhọc. Và khi cơn thịnh nộ dịu xuống, anh nhận ra cái ý trong câu nói của mình.
“Em đang đòi hắn làm thế”.
– Anh nói phải. Giọng của Thái Dương làm anh thanh niên giật mình. Nó rõ ràng và ngạc nhiên thay, không hề có sự buồn bã trong đó hay giọt lệ trong mắt cậu. Đôi mắt tím đó giờ buồn bã và như mất hết sức sống. Cậu nhìn xoáy vào đôi mắt hổ phách của Quetz, làm anh tê liệt cùng với câu nói của cậu: – Một người như anh Isu sẽ lợi dụng em. Nhưng em không nói vậy với anh ấy. Em nói với anh mà Keto.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Quetz giữ Thái Dương đứng đó một hồi, sao anh có thể ích kỷ như thế? Anh chỉ nghĩ về những cảm xúc trong lòng, nhưng anh cũng phải lo lắng cho Thái Dương. Cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi đã phải trải qua quá nhiều, nhiều hơn những gì anh đã từng trải qua. Vậy mà Quetz ngồi đó tự trách mình trong những suy nghĩ kinh tởm. Cậu bé đặt tay lên tay anh quái nhân, anh có thể đọc được sự bất ngờ và bối rối trong cử chỉ của cậu. Quetz không trách cậu, giờ đây anh cũng bối rối như Thái Dương, tự hỏi liệu sự việc tuần qua không xảy ra, mọi chuyện đã có thể như thế nào? Liệu cả anh và cậu có tiếp tục giấu nghẹm những cảm xúc đó, tiếp tục trò chơi anh em, đôi khi chia sẻ những khoảnh khắc khó xử, chỉ để bị cắt ngang và từ chối chúng? Liệu anh có là gì khác của cậu bé?
– Keto. – Thái Dương thì thầm khi cả hai đi tới chỗ giường của Quetz, và anh quái nhân nhận ra rằng anh đã không nói gì. Anh chỉ giữ cổ tay của cậu thiếu niên và nhìn vào bức tường. – Keto. – Cậu bé lại thì thầm lần nữa và anh quái nhân không khỏi cảm thấy sướng run người khi nghe âm thanh đó.
Cái tên đó nghe thật tuyệt vời khi được nói bởi Thái Dương, dù giọng cậu vẫn hơi ngần ngại run lên. Quetz nghĩ thứ gì cũng nghe thật tuyệt vời khi được nói ra bởi giọng nói cao, trong vắt của Thái Dương. Tại sao anh không nhận ra từ trước nhỉ? Cái tên hiệu Keto Ca chưa bao giờ nghe ngọt ngào đến thế này, và Quetz nhận ra anh chỉ muốn nghe Thái Dương nói tên mình. Anh chỉ muốn nghe cậu bé nói “Keto” với một tiếng cười trong giọng của cậu.
Anh quái nhân bị kéo khỏi trạng thái dễ chịu đó khi đôi tay gầy và ấm áp quàng qua cổ anh. Quetz rùng mình sung sướng khi cảm giác lời nói được thì thầm lên cổ anh.
– Cảm ơn anh.
– Vì gì cơ? – Anh quái nhân khẽ hỏi lại, nhìn vào lọn tóc trắng nơi khóe mắt.
– Vì đã tốt với em tới vậy. E-em đã kể cho anh… – Sự ngần ngại trong câu nói làm Quetz hơi mừng vì không thể thấy sự u sầu trong đôi mắt tím tuyệt đẹp. – …em kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra, và anh không quay lưng với em. Anh chăm sóc em thật tuyệt vời đấy Keto.
Thật là dối trá, Quetz quặp tay vào đám rêu trên giường, giữ cho mình không hét lên. Phải, anh đã chăm sóc cho Thái Dương sau khi mọi chuyện đã qua, nhưng nó đâu có nghĩa lý gì chứ? Anh đã ở đâu khi Yith cưỡng bức cậu? Anh đã làm gì khi cậu lặng lẽ khóc? Sao Thái Dương có thể nói Quetz đã chăm sóc cậu, khi anh nằm trên giường, lắng nghe những bước chân không tồn tại trong khi cậu thiếu niên cầu xin cho sự trong trắng của cậu? Không, họ chẳng có công trạng gì cả, tất cả bọn họ đều là một lũ ngu muội mù quáng, tất cả đều có tội như Yith. Dù họ không gây ra những vết bầm tím trên người Thái Dương, họ cũng chẳng làm gì để ngăn chặn việc đó. Họ đã không đá cửa xông vào, không hỏi tại sao chỉ có Yith được thăm cậu bé, họ chỉ ngồi chờ ở bên ngoài. Họ là một lũ đần độn, đơn giản như vậy, và Thái Dương phải gánh chịu hậu quả.
Và Quetz, Quetz Xolotl trẻ con và ngu ngơ là thằng ngu đần nhất trong số đó, không thể bảo vệ cậu thiếu niên anh tự ghét mình vì đã đem lòng yêu mến. Cậu thiếu niên là cả thế giới đối với anh. Anh quái nhân không nói những điều anh nghĩ, anh ép môi mình thành một nụ cười trống rỗng, mắt nhìn về hướng khác để tránh Thái Dương nhìn thấy sự tội lỗi trong chúng.
– Không cần phải cảm ơn anh đâu. – Quetz khò khè một cách máy móc, thật khó khăn khi phải nói khác với những điều trong đầu anh. “Anh đã chẳng thể giúp gì được cho em, anh đã làm em thất vọng, làm mọi thứ khó khăn hơn cho em. Sự nóng vội của anh, những cảm xúc ngu ngốc của anh, chúng chỉ ép buộc em và Jean”. Những dòng suy nghĩ cứ thế tuôn ra, bị bóp méo thành một thứ hoàn toàn khác khi anh nói ra chúng. – Anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ và chăm sóc em. – “Anh chỉ có thể tiếp tục hướng về phía trước Thái Dương à, vì em và vì mọi người. Anh ghét khi mình vô dụng tới vậy. Không bao giờ nữa…”
Dòng suy nghĩ đó bị cắt ngắn giữa chừng, những mảnh ghép mà Quetz đã định xếp lại trong đầu trôi nổi ra khỏi tâm trí anh. Thật kỳ diệu làm sao khi một hành động đơn giản có thể xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu anh quái nhân. Chỉ cần một đôi tay nhỏ nhắn và ấm áp giữ lấy cổ anh, môi của họ cạ vào nhau, cướp đi khả năng suy nghĩ của Quetz. Đó là một nụ hôn thảm hại, một cái chạm đầy lo lắng của hai đôi môi, nhưng đối với anh quái nhân đó là cảm giác tuyệt vời nhất anh từng cảm thấy. Nó làm anh sống lại ngày đầu tiên anh cưỡi trên lưng Meraxes, bay vút lên chín tầng mây. Hay đó là Rhaegon trong lần bay đầu tiên? Hay là Caraxai? Anh không thể nhớ rõ. Anh quái nhân chỉ biết là việc cưỡi rồng bay lượn không khiến anh căm ghét hay ghê tởm bản thân.
Quetz nhìn trân trân vào Thái Dương khi cậu tự kéo mình ra, tay vẫn giữ lấy cổ anh, hai gò má đỏ ửng thật dễ thương. Anh thanh niên tóc trắng thấy mình lạc lõng mà đê mê, anh chỉ có thể tập trung vào hình ảnh phản chiếu của mình trên hai viên ngọc tím đang mở to như chờ đợi thứ gì đó. Anh tự hỏi cậu thiếu niên bên cạnh đã nhìn anh như thế nào. Có phải cậu đã thấy sự ghê tởm và cơn giận Quetz dành cho chính bản thân? Hay cậu còn quá ngây thơ để hiểu việc này.
– Tại sao? – Tiếng nói khò khè phát ra từ giữa đôi môi của Quetz.
Thái Dương giật mình, bị bối rối bởi câu hỏi của anh…cậu không biết nên coi anh thanh niên tóc trắng là gì, tình cảm của họ đã vượt quá xa ngưỡng anh em huynh đệ. Nhưng cậu thiếu niên tóc trắng biết cậu quý anh nhiều lắm, và anh cũng quý cậu như vậy. Cậu không biết lúc còn ở thị trấn của bà Marcela là do hơi rượu hay do sự bồng bột của bản thân, nhưng ý nghĩa của chữ “yêu” từ khi ở Thần Lâm đã thay đổi. Nhưng giọng nói đó, giọng nói khò khè, cộc cằn và khó chịu vừa mới phát ra đó, Thái Dương không biết nguyên nhân. Cậu tưởng Quetz sẽ vui mừng lắm chứ? Cậu thiếu niên tự hỏi liệu nụ hôn đó quá nhẹ để khiến anh bớt căng thẳng.
– K-Keto Ca kh-không muốn em hôn sao? – Cậu bé ngượng ngùng đáp, mắt nhìn xuống áo Quetz. Thái Dương nhắm mắt lại và thu hết can đảm vào, ngước lên nhìn anh thanh niên. – Mắt anh…em không biết nên nói thế nào nhưng…Keto muốn em hôn…
Hai bàn tay của Quetz đặt lên vai cậu thiếu niên tóc trắng và cắt lời cậu, móng vuốt cố không bấu vào làn da bên dưới lớp áo ngủ. Anh thanh niên thở hồng hộc và ngước lên nhìn cậu, đôi mắt hổ phách trông thật sự lạc lối và lo lắng.
– Nghe này Thái Dương, nghe cho kỹ vào. – Quetz cố không gầm gừ, nhưng câu nói vừa thoát ra khỏi miệng anh rõ rành rành là một mệnh lệnh. – Dù em có thấy gì trong mắt anh đi chăng nữa, em không được phép làm điều giống như vậy. Rõ chưa?
Mọi thứ như tối sầm trước mắt Thái Dương, anh của cậu đang nói gì vậy? Cậu thiếu niên thật sự không hiểu, không phải chính anh đã nói anh yêu cậu sao? Và cái giọng đó, Thái Dương ghét cái giọng đó của Quetz, giọng của một người lớn nói với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Trong một thoáng trước khi cậu hôn anh, hai người gần như là ngang hàng nhau. Không phải anh và em, không phải một lão già đã hơn ba ngàn tuổi và một đứa trẻ vị thành niên. Mà là hai tâm hồn giống nhau, buồn bã, lạc lõng, tổn thương và cực kỳ bối rối, nhưng giống nhau.
– Nhưng nếu em muốn hôn anh thì sao? – Thái Dương giữ lấy áo Quetz.
– Không quan trọng em muốn gì. – Anh thanh niên gục đầu xuống, mái tóc trắng lắc qua lắc lại. – Em không được làm thế nữa. Em còn quá nhỏ để hiểu chuyện.
– Đừng đối xử với em như một đứa con nít nữa! – Cậu thiếu niên quát lên, tay đập vào vai Quetz. – Em hiểu cảm xúc của mình mà Keto! Em biết em yêu anh hơn mọi thứ!
– Nhưng em là một đứa trẻ mà. – Quetz khẽ đáp, không thể nhìn vào đôi mắt tím giận dữ kia. Thay vào đó anh nhìn hình xăm mờ đã lan tới khủy tay của cậu bé. – Anh thì già hơn, có thể anh đã thông thái và thông minh hơn. Nhưng em phải hiểu điều này, một khi quá trình Homunculus hóa hoàn tất, em sẽ không thay đổi nữa, không những cơ thể em mà cả sự trẻ con này nữa. Em càng sớm nhận ra điều đó thì em sẽ càng hiểu vì sao…nụ hôn đó không thể lặp lại.
– Tuổi tác chỉ là con số thôi, nó không quan trọng. – Thái Dương cãi lại, mặt đỏ lên vì tức. Cậu phải làm sao để anh hiểu đây? – Em yêu anh…nhiều lắm. Và…và em biết anh cũng yêu em!
Tức giận, Quetz đứng bật dậy, đôi mắt đanh lại với vẻ nghiêm túc và chân thành, cái bóng của anh in lên tường, làm anh càng trở nên đáng sợ. Anh thanh niên ngước mặt lên, răng nghiến lại, cố kiềm chế tiếng gào của mình. Sao Thái Dương phải làm mọi thứ trở nên khó khăn vậy chứ?! Đây có phải là hình phạt dành cho Quetz vì đã không bảo vệ cậu? Anh buộc phải đối mặt với cảm xúc của mình quá sớm, làm trái tim cậu thiếu niên tan nát, tất cả để không làm đau cậu? Cái lý luận dở người gì thế này?!
Quetz đang tức giận với chính bản thân vì quá yếu đuối. Giận Thái Dương vì đã yêu anh. Giận Jean vì đã phản bội anh. Giận Yith vì đã hắn là tên bỉ ổi bệnh hoạn, vật trung gian làm anh nhận ra mình yêu cậu bé vị thành niên tuyệt đẹp trước mặt mình đến chừng nào.
– Dios Mió! Sao em không chịu suy nghĩ một chút đi hả Thái Dương?! – Anh nắm lấy tóc và giật mạnh tới nỗi vài sợi rơi ra, lấp lánh rơi xuống trong ánh chiều tà đang lụi dần. Cơn giận của anh như một ngọn núi lửa, bùng nổ vì bị nén xuống quá lâu, dữ dội và không thể bị kiểm soát. – Em không nhận ra tầm quan trọng của việc này đâu! Nhỡ em nói như vậy với một kẻ như Yith thì sao?! Nó như một lời mời vậy!
Quetz thở hổn hển, cả cơ thể như nhún lên nhún xuống với từng hơi thở khó nhọc. Và khi cơn thịnh nộ dịu xuống, anh nhận ra cái ý trong câu nói của mình.
“Em đang đòi hắn làm thế”.
– Anh nói phải. Giọng của Thái Dương làm anh thanh niên giật mình. Nó rõ ràng và ngạc nhiên thay, không hề có sự buồn bã trong đó hay giọt lệ trong mắt cậu. Đôi mắt tím đó giờ buồn bã và như mất hết sức sống. Cậu nhìn xoáy vào đôi mắt hổ phách của Quetz, làm anh tê liệt cùng với câu nói của cậu: – Một người như anh Isu sẽ lợi dụng em. Nhưng em không nói vậy với anh ấy. Em nói với anh mà Keto.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!