Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Liên Quan Gì Tới Cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Liên Quan Gì Tới Cậu



Trong lúc thầy Chu đang giảng bài thì Giang Trần đứng bên ngoài lớp học ăn.

Tới lúc hết giờ học khi thầy Chu rời khỏi lớp học rồi Giang Trần vẫn đứng đó ăn.

Chỉ khác là sau khi thầy Chu đi ra khỏi lớp học thì Giang Trần đi về chỗ ngồi của mình và vẫn tiếp tục ăn.

– Đồ tham ăn.

– Cận thận không bội thực mà chết đó.

– Hừ, đây chẳng phải là muốn khiêu khích chúng ta sao, rõ ràng là muốn chúng ta chết vì bội thực âm thanh mà?

– Đúng vậy, cậu ta mua nhiều đồ ăn như vậy sao không chia cho chúng ta mỗi người một ít chứ.

….

Lúc thầy Chu còn đang ở trong lớp học mọi người cũng cố gắng giữ trật tự, nhưng khi vừa hết giờ học bên trong phòng học không khí ào ào như ong vỡ tổ. Mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn về phía Giang Trần. Nói đúng hơn là nhìn Giang Trần bằng ánh mắt giống như nhìn thấy kẻ ngốc vậy.

– An Kỳ, cậu nhìn xem cái tên Giang Trần này thực sự biến thành heo rồi.

Khương Yến Yến kéo kéo ống tay áo Từ An Kỳ thấp giọng nói.

Chiều hôm qua lúc ở nhà ăn, Khương Yến Yến cũng đã chứng kiến sức ăn của Giang Trần thực sự nhiều kinh khủng, một mình ăn hết một suất cơm thì không nói, hắn còn ăn thêm cả phần cơm thừa mà Đường Nguyệt không ăn hết nữa.

Nếu như nói đây chẳng qua là do khẩu vị của Giang Trần tốt thì rốt cục là chuyện gì đang xảy ra với Giang Trần vậy, heo cũng không ăn được nhiều như vậy chứ?

Giang Trần ăn suốt thời gian của tiết học, hay nói cách khác là Giang Trần ăn không ngừng nghỉ hơn bốn mươi phút đồng hồ. Nói Giang Trần là heo thì quả thực cũng không sai.

– Có thể cậu ấy thực sự đang đói bụng.

Do dự một lúc An Kỳ nhẹ giọng nói. Cô vừa nói vừa hướng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Giang Trần.

– Mình thấy cậu ta chẳng có vẻ gì là đói bụng cả, tám mươi phần trăm là cậu ta bị bệnh cường giáp, nghe nói những người mắc phải căn bệnh này có thể ăn nhiều vô cùng.

Đôi mắt Khương Yến Yến hơi đảo qua nhìn cơ thể gầy gò ốm nhom của Giang Trần.

– Yến Yến không nên nói lung tung như vậy, ý cậu là gì?

An Kỳ dở khóc dở cười nói.

Lời nói của Khương Yến Yến có phần cay độc, đây không phải là có ý muốn trù ẻo Giang Trần hay sao?

– An Kỳ, cậu không cảm thấy Giang Trần cũng rất quá đáng sao, cậu ta ăn cái gì thì mặc kệ cậu ta nhưng quan trọng là cậu ta làm ảnh hưởng tới giờ học của chúng ta. Mình nhất định phải nói rõ ràng cho cậu ta biết lần sau phải kìm chế một chút.

Miệng vừa nói chân Khương Yến Yến đã nhanh chóng bước về phía Giang Trần.

– Cậu muốn ăn cùng sao?

Giang Trần không thèm ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi.

Khương Yến Yến còn chưa kịp mở miệng nói gì lại nghe thấy Giang Trần nói một câu như vậy.

– Tôi không phải là muốn ăn.

Khương Yến Yến lập tức nói.

Thật sự cô cũng có chút thèm, nhưng không phải là vì cô đói bụng, bữa trưa cô cũng mới ăn cách đây không lâu, chỉ là nhìn Giang Trần ăn có vẻ rất ngon lành, mùi hương thức ăn cũng rất thơm làm cho cô không nhịn được mà có chút thèm đồ ăn.

Giang Trần mua rất nhiều đồ ăn vặt lại tình nguyện muốn mời cô ăn cùng thực tốt quá.

Chỉ là khi Giang Trần trực tiếp nói ra Khương Yến Yến chắc chắn không chịu thừa nhận.

– Mình biết cậu đang rất muốn ăn, chẳng qua cậu đang ngại ăn đồ chùa phải không, mì tôm mười đồng một gói, chân giò hun khói mười lăm đồng một cây, bánh mì hai mươi đồng một cái… Tiền trao thì cháo múc.

Giang Trần vẫn cắm đầu cắm cổ ăn thuận miệng nói.

– Mì tôm rõ ràng chỉ có giá một đồng một gói thôi, sao cậu bán những mười đồng một gói?

Theo quán tính Khương Yến Yến cất tiếng hỏi.

– Xin lỗi, không mua thì thôi mình không chấp nhận mặc cả đâu.

Giọng nói Giang Trần nói chẳng hề lo sợ không có người mua.

Trong lòng Khương Yến Yến hơi bực, con người này thật là một kẻ có đầu óc gian thương, nhưng không hiểu vì sao cô lại rất muốn ăn.

– Này! Mọi người có ai muốn ăn không? Hàng đồng giá đây, ai muốn ăn mau tới đây mua đi, nhanh chân kẻo hết.

Nói xong Giang Trần cũng không thèm để ý tới Khương Yến Yến nữa, hướng về phía mọi người đang ngồi trong phòng học lớn tiếng rao bán đồ ăn.

– Không được, không được, lúc đầu mình không hề thấy đói bụng nhưng sao giờ bụng lại thấy đói vậy chứ.

Có người thèm ăn tới mức không nhịn được liền lấy ví tiền ra, nhưng lại không mua đồ ăn của Giang Trần mà bước ra khỏi phòng học.

Đồ gì mà bán giá đắt cắt cổ như vậy thì chỉ có kẻ ngốc mới mua đồ của Giang Trần thôi.

Từng người một theo nhau dời khỏi phòng học, chốc lát lại có người lục đục chạy ra ngoài, Khương Yến Yến cô không nhịn được cũng muốn theo mọi người đi xuống nhà ăn mua chút đồ ăn vặt.

– Thời buổi làm ăn khó khăn quá.

Giang Trần thở dài, lôi một túi trứng trà (1) ra, bóc một quả bỏ vào miệng ăn sau đó nói:

(1)Trứng trà: Trứng gà được luộc trong nước trà sẽ thơm và đậm vị hơn

– À đúng rồi, trứng trà năm mươi đồng một quả.

– Tên này thèm tiền đến phát điên rồi.

Nhiều người thầm mắng ở trong lòng, nhưng chẳng ai nói gì chỉ lẳng lặng nuốt nước miếng nhìn Giang Trần ăn.

– Lừa bịp thiên hạ.

Bỗng nhiên một thanh âm the thé vang lên.

Người vừa nói là Lý Năng Siêu, cậu dùng tay đẩy gọng kính một cái lạnh lùng nhìn Giang Trần, trên miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

– Lý Năng Siêu quả không hổ danh là học sinh xuất sắc ngay cả câu thành ngữ lừa bịp thiên hạ cũng biết, chẳng hay cậu có biết một câu thành ngữ khác đó là liên quan gì tới cậu không?

Giang Trần híp mắt cười nói, sắc mặt không hề biểu lộ một tia tức giận nào.

– Giang Trần, cậu nói sai rồi, liên quan gì tới cậu không phải là thành ngữ.

Khương Yến Yến tốt bụng nhắc nhở.

Khương Yến Yến vừa dứt lời thì liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, Giang Trần đây là đang có ý mắng chửi người khác sao.

– Giang Trần, cậu không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Ăn quà vặt trong giờ học, gây mất trật tự ảnh hưởng tới thầy giáo và các bạn trong lớp, nếu như cậu không muốn học thì có thể biến ra xa một chút đừng gây ảnh hưởng tới mọi người.

Lý Năng Siêu tức giận nói.

– Liên quan gì tới cậu.

Lúc này thì Giang Trần trực tiếp nói thẳng mấy chữ này với Lý Năng Siêu.

– Giang Trần tôi nhịn cậu rất lâu rồi, cậu không thể sống ích kỷ chỉ biết một mình cậu như vậy được, cậu có biết hành động của cậu gây ảnh hưởng đến mấy chục người trong lớp này không?

Lý Năng Siêu phẫn nộ vừa nói vừa đứng bật dậy, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm.

– Xem ra cậu nhịn rất cực khổ nha, vậy đừng nhịn nữa.

Giang Trần tỏ vẻ tốt bụng nói

“Phốc!”

Mọi người trong lớp nghe đến đây thì đều bật cười, Giang Trần cũng đùa hơi quá.

Ngay cả Từ An Kỳ cũng phải bật cười, sao có thể nói như vậy được chứ đây chẳng phải là cố ý khiêu khích Lý Năng Siêu hay sao?

– Là tôi không muốn nhịn nữa, tôi sẽ đi báo cho giáo viên chủ nhiệm biết.

Lý Năng Siêu nói to.

– Tôi còn tưởng cậu muốn đánh nhau tay đôi một đối một với tôi, nếu không phải như vậy thì cậu cứ tiếp tục mà chịu đựng đi.

Giang Trần lắc đầu, liếc mắt nhìn Lý Năng Siêu như một kẻ ngốc, tiện tay bóc vỏ quả trứng trà thứ hai bỏ vào miệng nhai.

Lý Năng Siêu chịu không nổi, cậu ta không chịu nổi nữa, cậu cũng muốn đánh tay đôi một trận với Giang Trần nhưng lại không dám, bởi vì Lý Năng Siêu biết Giang Trần có thể một mình đấu lại ba người Quách Hổ, cậu cũng biết việc xảy ra tại nhà thể chất.

Ngay cả Lý Sơn đánh cũng không lại Giang Trần, cậu chân tay đều nhỏ thực sự không phải là đối thủ của Giang Trần, cậu biết Giang Trần đang làm nhục mình nhưng cơ bản là cậu ta không dám động thủ.

Mặt Lý Năng Siêu đỏ lên, hét to một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng học. Lý Năng Siêu vừa đi ra khỏi phòng học không ít người đều nhìn Giang Trần với ánh mắt có chút lo lắng.

Lý Năng Siêu đi tìm Đường Nguyệt thì Giang Trần nhất định không có kết quả tốt đẹp gì.

– Người này, làm mất hết hứng ăn uống.

Khương Yến Yến trở lại chỗ của mình trong lòng suy nghĩ.

Thế nhưng suy nghĩ của Yến Yến còn chưa ra thì âm thanh răng rắc ồn ào kia lại vang lên trong lớp học.

– Mình đói.

Khương Yến Yến nắm lấy cánh tay Từ An Kỳ, vẻ mặt tỏ vẻ đáng thương nói, biết thế này lúc nãy cô dùng tiền mua một gói mỳ tôm của Giang Trần cho rồi.

– Mình cũng đói bụng.

Từ An Kỳ khe khẽ nói.

– Giang Trần này thật quá đáng, cậu ta ăn thì thôi không nói nhưng lại ăn một mình, thực là đáng ghét.

Khương Yến Yến buồn bực nói.

Tiếng chuông báo bắt đầu tiết học thứ ba vang lên, học sinh ra ngoài mua đồ ăn vặt cũng đã trở lại lớp học, chỉ có Lý Năng Siêu là chưa thấy quay lại, tiết học thứ ba là tiết hóa học.

Khẩu vị của Giang Trần cũng không hề bị ảnh hưởng bởi Lý Năng Siêu. Cậu vẫn như cũ ăn uống liên mồm, dường như ăn mãi cũng không hề cảm thấy no.

Cũng may giờ cậu ta ăn bánh mỳ cũng không phát ra âm thanh, nhưng dù sao đi nữa thì nhiều người trong lớp cũng rất hâm mộ cậu, bọn họ đi mua đồ ăn về còn chưa kịp ăn đây, nếu như họ có thể ngồi ăn trong lớp giống như Giang Trần thì tốt biết bao.

Đường Nguyệt sau khi nghe Lý Năng Siêu báo cáo liền đi lên phòng học. Đứng ở cửa lớp học cô trợn tròn mắt nhìn Giang Trần.

Không sai, Giang Trần quả thực là đang ngồi ăn trong lớp.

Bời vì Giang Trần ngồi ăn ở trong lớp nên học sinh ngoại trừ một số ít những người vẫn đang chăm chú nghe giảng, những người còn lại ít nhiều đều tập trung chú ý vào Giang Trần.

– Giang Trần, cậu ra khỏi lớp cho tôi.

Đường Nguyệt phẫn nộ quát, cô còn tưởng Giang Trần nghĩ lại, thay đổi suy nghĩ nên mới quay lại lớp ngồi học, sớm biết như vậy thì Giang Trần không lên lớp còn tốt hơn, hắn là đang muốn quết tâm đối nghịch với cô đây.

Khó trách trên đường lên lớp cậu ta rẽ vào nhà ăn mua đồ ăn vặt, hóa ra làm vậy là có chủ ý, đây rõ ràng là muốn gây hấn với quyền uy của giáo viên chủ nhiệm là cô mà.

“Xoạt xoạt!”

Ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía Giang Trần ngay cả thầy dạy hóa học cũng không phải là ngoại lệ.

Giang Trần hồn nhiên không thèm để ý đứng lên, đương nhiên cậu không quên xách theo hai cái túi đồ ăn, vừa đi tay Giang Trần còn đung đưa hai chiếc túi.

Nhìn thấy Giang Trần đi ra khỏi phòng học gương mặt Lý Năng Siêu vì kích động mà đỏ lên. Trước mắt tất cả mọi người Giang Trần bị đuổi ra khỏi lớp học, để xem sau này hắn làm sao mà lên mặt được nữa.

– Giang Trần, cảm giác thế nào, không dễ chịu phải không?

Lúc Giang Trần đi ngang qua chỗ mình Lý Năng Siêu thấp giọng nói.

Cậu đánh không lại Giang Trần, nhưng muốn dạy dỗ Giang Trần cũng không nhất thiết phải động tay động chân, dùng đầu óc một chút cũng không khác là mấy.

– Lý Năng Siêu, cậu nghĩ là cậu thắng rồi sao.

Giang Trần cười một tiếng.

– Đương nhiên.

Lý Năng Siêu lạnh lùng nói.

– Tôi biết cậu thầm thích Khương Yến Yến, khẩu vị của cậu cũng thật đặc biệt nha.

Giang Trần tủm tỉm cười nói.

“Xoát!”

Khuôn mặt Lý Năng Siêu bỗng tái nhợt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Trần.

Hôm nay Lý Năng Siêu kích động như vậy không phải bởi vì quan tâm Giang Trần ăn cái gì trong lớp mà là vì Khương Yến Yến có vẻ rất quan tâm tới Giang Trần.

Không sai, Lý Năng Siêu thích Khương Yến Yến nói đúng hơn là thầm thích Khương Yến Yến.

Những người khác trong lớp đa phần là thầm mến mộ Từ An Kỳ nhưng Lý Năng Siêu lại khống như vậy cậu ta lại đối với Khương Yến Yến nảy sinh tình cảm, đúng như Giang Trần nói khẩu vị của cậu thật đặc biệt. Tính cách của cậu ta hơi yếu đuối, nhu nhược vì thế đối với tính cách mạnh mẽ có phần cay nghiệt của Khương Yến Yến lại thật yêu mến.

Thế nhưng chuyện này chính Khương Yến Yến cũng không hề hay biết vậy làm sao Giang Trần lại biết được?

Giang Trần cầm theo hai cái túi đồ ăn nhởn nhơ biến mất phía cuối hành lang.

Nhìn bóng dáng rời đi của Giang Trần, Đường Nguyệt khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, cô mơ hồ cảm thấy dường như mình đã rơi vào cái bẫy mà Giang Trần giăng ra. Cô đuổi Giang Trần ra khỏi lớp học chẳng phải quá hợp với tâm ý của cậu ta hay sao?

Sau khi rời khỏi phòng học, Giang Trần cất bước về phía nhà thể chất, Giang Trần phát hiện, mình càng ngày càng thích ứng với thân phận hiện tại, càng ngày càng thích cuộc sống hiện tại, không cần phải làm việc, ngày ngày đi học rèn luyện cơ thể, thuận tiện có thể tán gái thật nhàn rỗi và thoải mái!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN