Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Sức Ăn Khủng Khiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Sức Ăn Khủng Khiếp



Sau năm phút, Lan Tỷ bưng ra một đĩa ớt xanh xào thịt, thuận tay còn bưng thêm một bát cơm lớn cho Giang Trần, mà trong năm phút này, Giang Trần đã uống hết năm cốc nước đun sôi để nguội.

Chỉ là, Giang Trần càng uống càng cảm thấy đói, chờ đến khi đồ ăn bưng đến trên bàn, giống như là quỷ đói đầu thai vào, hắn bưng bát cơm lớn lên miệng, bắt đầu ăn.

– Giang Trần, cậu quả thật là chưa ăn cơm tối rồi.

Lan Tỷ nhìn Giang Trần rồi nói.

– Đúng vậy, đồ ăn lúc trước sớm đã tiêu hoá hết.

Giang Trần đáp lại một tiếng không rõ, thoáng một cái, một bát cơm lớn đã vơi mất một nửa, mà một đĩa đồ ăn kia, căn bản là vẫn chưa động đũa đến.

– Giang Trần, tại sao cậu lại không ăn thức ăn, có phải là vì chê tay nghề của Lan Tỷ không tốt hay không?

Lan Tỷ thấy hắn ăn như vậy, có chút không vui nói.

– Làm sao có thể như vậy, tay nghề của Lan Tỷ còn cần phải nói sao? Cho dù là đầu bếp của nhà hàng năm sao cũng không thể so sánh với chị.

Giang Trần cười ha ha, gắp một đũa thức ăn, bỏ vào trong miệng.

Thật sự thì tay nghề nấu ăn của Lan Tỷ rất tốt, cho dù chỉ là một đĩa ớt xanh xào thịt bình thường thì sắc hương vị đều có đủ, so với đồ ăn được nấu trong nồi lớn của trường thì tốt hơn rất nhiều.

– Thằng nhóc thối này, miệng lưỡi lúc nào cũng trơn tru như vậy.

Lan Tỷ trợn mắt nhìn Giang Trân cười một tiếng, nhưng cùng là một tiếng cười thoải mái, quay người đi về phía nhà bếp.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Giang Trần đến quán cơm của Lan Tỷ. Hắn ta đã tới rất nhiều lần nên cũng gọi là có chút quen biết với Lan Tỷ, còn quen luôn cả con gái Tiểu Điệp của chị. Mà bởi vì Giang Trần rất đàng hoàng, lại thường xuyên phụ đạo miễn phí cho Tiểu Điệp nên Lan Tỷ có ấn tượng rất tốt về hắn.

– Lan Tỷ, cơm hôm nay có đủ hay không, có lẽ em sẽ ăn nhiều một chút.

Giang Trần hướng về phía bóng lưng Lan Tỷ nói một câu.

– Đủ, cậu cứ thoả sức mà ăn.

Lan Tỷ cười khẽ.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lan Tỷ đã hiểu được tại sao Giang Trần lại hỏi cơm có đủ không.

Khi chị ta bưng lên đĩa bắp cải xào lên thì đã tận mắt thấy Giang Trần ăn một loáng hết năm bát cơm, đó là chưa kể mấy bát trong lúc chị xào rau.

Sau đó, Giang Trần lại tiếp tục bưng bát cơm thứ sáu lên.

Bát thứ bảy…

Bát thứ tám…

Bát thứ mười…

Bát thứ mười hai…

Giang Trần vẫn luôn cắm cúi ăn cơm, trong quán cơm thì cơm là miễn phí, Giang Trần không phải lo vì mình không thể ăn nhiều cơm mà lại đang lo cơm không đủ ăn.

Trường Trung học Nghi Lan dạy học theo kiểu nội trú cho nên mỗi cuối tuần học sinh sẽ được nghỉ nửa ngày, cuối tháng lại được nghỉ bốn ngày.

Chẳng qua, cho dù bây giờ có là ngày cuối tuần thì việc buôn bán của quán cơm Lan Tỷ vẫn không được tốt, bởi vì vừa được nghỉ thì nhiều học sinh đã ngay lập tức trở về nhà, căn bản là không quan tâm đến chuyện làm ăn của Lan Tỷ.

Hơn nữa, quán ăn của Lan Tỷ quá nhỏ, người tới đây ăn cơm cơ bản đều là những học sinh nghèo, giống như Giang Trần vậy. Chính vì thế mà từ đó đến nay, cho dù Lan Tỷ có tay nghề nấu ăn khá tốt nhưng quán cơm của chị lại vẫn buôn bán ế ẩm như cũ.

Lúc này cũng đã qua giờ ăn tối từ rất lâu rồi, Lan Tỷ sau khi xào xong hai đĩa đồ ăn cho Giang Trần thì đã không còn việc gì khác, liền ngòi ở một bên xem tivi, mà thật ra là đang nhìn Giang Trần vẫn đang xới một bát rồi lại một bát, ăn cơm.

– Giang Trần, cậu đói đến thế sao?

Đợi đến khi Giang Trần bắt đầu ăn đến bát cơm thứ mười hai, Lan Tỷ rốt cục cũng không nhịn được nữa, nhẹ giọng nói.

Lan Tỷ mở quán cơm tất nhiên là không phải chưa từng thấy qua người ăn nhiều nhưng tuyệt đối chưa từng thấy người có thể ăn nhiều như Giang Trần, một lúc ăn hết mười hai bát cơm, thậm chí Lan Tỷ còn hoài nghi Giang Trần còn có thể ăn tiếp mười hai bát nữa.

– Không có cách nào khác, ai bảo Lan Tỷ lại nấu ăn ngon đến như vậy.

Giang Trần mỉm cười nói, rồi lại tiếp tục không ngừng và cơm vào trong miệng. Hắn ta không hề biết là mình đã ăn hết mười hai bát cơm bởi vì ngay cả một chút cảm giác, hắn ta đều không cảm nhận được, trong bụng vẫn trống rỗng như cũ, giống như là một cái động không đáy, làm cách nào cũng không thể lấp đầy được.

– Ba hoa.

Lan Tỷ trợn mắt nhìn Giang Trần một cái, trước kia cô chưa từng nghĩ tới Giang Trần có thể ăn nhiều đến như vậy.

– Em thề, thật sự là rất ngon, suýt chút nữa em đã nuốt mất cả đầu lưỡi.

Giang Trần cười tủm tỉm, nói.

Mặt Lan Tỷ ửng hồng, trước kia cô cũng không biết Giang Trần lại biết cách nói chuyện như vậy, giống như là đã biến thành một người khác. Hơn nữa, Giang Trần bây giờ rất khác so với Giang Trần lúc trước, không phải là vì gương mặt của hắn thay đổi mà là hơi thở của Giang Trần, hình như là có chút khác biệt.

– Giang Trần, cho dù cậu có đói đến mức nào thì cũng không thể ăn nhiều như vậy, sẽ không tốt đâu.

Lan Tỷ dịu dàng khuyên hắn.

Lan Tỷ nói như vậy cũng không phải là vì lo Giang Trần ăn nhiều khiến cô không thể kiếm được tiền lời, mà trên thực tế thì quả thực với cách ăn này của Giang Trần, cô chắc chắn đã lỗ vốn.

Nhưng Lan Tỷ cũng không lo lắng rằng mình sẽ bị lỗ vốn, chị chỉ lo Giang Trần ăn nhiều như vậy sẽ rất có hại cho cơ thể, dáng người sẽ xấu đi.

Nhưng Giang Trần cũng không sợ ăn nhiều sẽ khiến dáng người xấu đi, hắn vẫn không ngừng ăn, cho đến tận khi ăn hết bát cơm thứ mười lăm, tốc độ ăn cơm của Giang Trần mới dần chậm lại, thong thả hơn một chút.

Sở dĩ lại có tình huống như vậy xuất hiện là bởi vì trong nồi đã không còn cơm, hắn không thể không ăn chậm lại, hơn nữa vừa rồi hắn chỉ mải ăn cơm, hai đĩa đồ ăn còn chưa động đến.

– Thằng nhóc thối, cậu đang muốn ăn sập quán cơm nhà tôi sao?

Lan Tỷ cười cười, mắng hắn một câu rồi đứng lên, định đi nấu một nồi cơm nữa, bởi vì cô thấy hình như Giang Trần vẫn chưa ăn no.

Cho dù bữa cơm này nhất định sẽ bị lỗ vốn nhưng mà vì khách hàng chưa ăn no nên trong lòng cô vẫn cảm thấy rất băn khoăn.

Chỉ là, Lan Tỷ vừa mới đứng dậy đã thấy bên ngoài cửa quán có bốn người trẻ tuổi đang đi vào.

– Bà chủ, cho vài đĩa thức ăn đi.

Bốn người vừa vào đến cửa, tuỳ tiện ngồi xuống, sau đó một người lớn tiếng nói.

– Thật xin lỗi, trong quán đã không còn cơm, nếu như mọi người muốn ăn cơm thì phải đợi khoảng nửa tiếng nữa.

Lan Tỷ nói.

Việc buôn bán của quán cơm không tốt nên tất nhiên có thêm khách Lan Tỷ rất vui mừng, nhưng cơm đã bị Giang Trần ăn hết, cô phải nấu một nồi nữa đã.

– Mẹ nó, cơm cũng hết thì mở quán cơm làm cái gì? Vẫn là nên sớm đóng cửa cái quán cơm rách nát này đi thôi!

Nghe Lan Tỷ nói như vậy, người kia ngay lập tức khó chịu, thô tục nói.

– Đúng vậy đó, Lan Tỷ à, tôi nói này, cô mở quán cơm mà làm gì, lấy sắc đẹp của cô thì làm cái gì chả nhiều tiền hơn so với việc mở cái quán cơm rách nát này.

Vừa nói, tên đó vừa quét mắt nhìn khắp người Lan Tỷ, ánh mắt nóng bỏng, không che dấu dâm ý một chút nào.

Dáng người Lan Tỷ thực sự rất khá, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm. Cho dù Lan Tỷ đã có một đứa con gái bảy tuổi nhưng trên người lại toát lên một vẻ thành thục, mặn mà của người phụ nữ mà thiếu nữ trẻ tuổi không thể so sánh được.

Đặc biệt là, ánh mắt của Lan Tỷ bây giờ tràn ngập sự sợ hãi, ánh mắt như vậy mà rơi vào trong mắt của đàn ông thì lại rất dễ kích thích tính chinh phục và bảo vệ trong họ.

– Đúng vậy, đúng vậy. Lan Tỷ, tôi nói cô nghe, cô hãy theo anh Đao của chúng tôi đi, đảm bảo về sau sẽ được ăn ngon mặc đẹp… Không phải cô vẫn luôn hi vọng Tiểu Điệp sẽ được học ở một trường tốt nhất sao? Chỉ cần cô đi theo anh Đao thì chuyện này chỉ là một câu nói mà thôi.

Một người nữa nói tiếp.

Sắc mặt Lan Tỷ đại biến. Lúc này, làm sao cô còn không hiểu, bốn người này đến đây căn bản là không phải để ăn cơm, việc ăn cơm chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích thật sự của bọn chúng là muốn gây sự với cô.

Lan Tỷ tất nhiên biết người được gọi là anh Đao, cũng biết hắn ta để ý cô. Nhưng mặc dù cô là một người đàn bà goá chồng lại một mực giữ mình trong sạch, dựa vào chính đôi tay mình để kiếm ăn, chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất kì ai. Cho nên đối với việc anh Đao đó lấy lòng mình, Lan Tỷ chưa bao giờ để ý đến.

Hơn nữa, bởi vì nơi đây gần trường học nên tình hình trị an khá tốt, sau khi anh Đao đó quấy rầy mấy lần mà không có kết quả, lại không có cách nào dùng đến sức mạnh nên một thời gian sau, cũng không thấy hắn ta xuất hiện nữa, Lan Tỷ còn tưởng là hắn đã từ bỏ việc quấy rối chị, không ngờ tới bốn người này lại là người của anh ta. Xem ra, anh Đạo đó đối với cô vẫn chưa chết tâm.

– Xin các người mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.

Vẻ mặt Lan Tỷ lạnh lùng, nói.

– Khà khà, Lan Tỷ, đây cũng không phải lần đầu cô báo cảnh sát. Nếu như báo cảnh sát có tác dụng thì chúng tôi cũng không xuất hiện ở đây, đừng mang cảnh sát ra doạ.

Một tên cười đùa cợt nhả nói.

– Các người mau đi ngay, nếu không tôi thật sự sẽ báo cảnh sát đấy.

Lan Tỷ có chút bất an nói. Cô biết việc báo cảnh sát là vô dụng nhưng ngoại trừ việc báo cảnh sát thì căn bản, cô không còn cách nào khác.

– Lan Tỷ, cô tất nhiên có thể báo cảnh sát. Nhưng mà, tôi cũng cảnh cáo cô, sự kiên nhẫn của anh Đao chúng tôi là có giới hạn… Tôi nghĩ, cô cũng không muốn nhìn thấy, một ngày nào đó Tiểu Điệp tan học về nhà lại đột nhiên biến mất không thấy.

Tên kia hừ lạnh, nói.

Gương mặt của Lan Tỷ đã trở nên hoàn toàn trắng bệch. Cô biết rất rõ mấy người này đang uy hiếp mình, lấy hành động và tính cách của tên họ Đao đó, chuyện gì tên đó cũng có thể làm ra được.

Tiểu Điệp là sinh mạng của cô. Nếu như Tiểu Điệp có xảy ra chuyện gì, vậy cô còn sống có ý nghĩa gì.

“Chẳng lẽ đây chính là số phận của mình sao?”

Lan Tỷ thầm nói trong lòng, trong mắt hiện lên đầy vể tuyệt vọng.

– Này, tôi nói mấy người các anh có biết là mình đang làm phiền đến người khác hay không, không thấy tôi đang ăn cơm à?

Đúng lúc này, Giang Trần lại nhíu nhíu mày, không vui nói.

– Tên nhóc này là ai mà dám lên tiếng? Có biết là mình đang nói chuyện với ai không? Thừa dịp các anh đây còn chưa nổi giận, mau tranh thủ thời gian mà cút đi.

Một tên trong số bọn chúng nghe được lời Giang Trần nói, lập tức nổi giận quát.

– Tôi nói mấy người không phải là đến đây để ăn cơm sao? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Thành thành thật thật ăn hết bữa cơm của mình có tốt hơn không?

Giang Trần có chút khó chịu. Hắn còn chưa ăn no đâu, mấy con ruồi này thật làm người khác ăn mất ngon.

Nghe được lời nói của Giang Trần, bốn người kia lập tức phát hiện trong miệng mình lại nhiều thêm mấy đồ vật gì đó, kẹt lại trong cổ họng, nửa vời khiến bọn chúng vô cùng khó chịu. Bốn tên đó lập tức lớn tiếng ho khan, nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa.

– Thằng nhóc này muốn chết phải không?

Bốn tên đó giận dữ, định chạy đến chỗ Giang trần để đánh.

– Đúng rồi, ăn cơm là phải dùng đũa nhỉ, cho mấy người đũa này.

Giang Trần giống như là không nghe thấy bọn hắn nói chuyện, tiện tay nắm lấy mấy cây đũa ném ra.

“A ——”.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên tay mỗi người bọn chúng đều có một đôi đũa, chẳng qua không phỉa là một bàn tay cầm một đôi đũa mà là mỗi bàn tay cầm một chiếc đũa.

Chính xác mà nói thì đó là mỗi bàn tay cắm một chiếc đũa, trức tiếp xuyên thủng lòng bàn tay của bọn chúng, da thịt bị phá vỡ, máu tươi chảy ra ròng ròng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN