Xác Chết
Rực Rỡ
Chương 11
– Tôi biết mấy vị bác sĩ ngoại khoa giỏi, cô có muốn tôi hẹn họ giúp cô không?
Vẻ mặt Giản Ninh Huyên nghiêm túc nói.
– Không cần, vết thương của tôi không nghiêm trọng đến vậy.
An Bộ lễ phép từ chối.
Giản Ninh Huyên xem kỹ càng hình ảnh trong video, vết thương đó hoàn toàn không thể coi là “không nghiêm trọng” được.
– Nhỡ mà để lại sẹo thì làm thế nào?
Giản Ninh Huyên nhìn chằm chằm vào một nửa gương mặt đang băng bó của cô, có chút miễn cưỡng khiến anh không tài nào lý giải được cảm thấy thương tiếc một món đồ hoàn hảo bỗng dưng xuất hiện một vài vết Mặc dù gương mặt này không thuộc về anh nhưng trong một tương lai dài sắp tới nó sẽ luôn hiện hữu sống động trong tầm mắt anh.
– Sẽ không để lại sẹo đâu.
An Bộ trả lời đầy thờ ơ, ánh mắt lướt qua chỗ trái cây để trên bàn. Cô đã cố tình chọn lựa bốn loại trái cây khác màu sắc rồi, rốt cuộc hắn có định ăn hay không?
– Cô làm sao chắc chắn sẽ không để lại sẹo chứ?
Giản Ninh Huyên cảm thấy quả thực cô gái này không coi lời nói của mình ra gì.
An Bộ cầm dĩa lên, xiên vào một miếng đào, giơ lên trước mặt hắn.
– Bởi vì trái cây cũng có tác dụng dưỡng da rất tốt,
Giản Ninh Huyên:
-…….
Cô nghiêm túc không vậy?
– Nếm thử một chút đi, mùi vị rất ngon đó.
An Bộ hết sức gợi ý.
Vẻ mặt Giản Ninh Huyên vẫn lạnh lùng không hề thay đổi.
– Tôi đút cho anh nhé?
Thấy khuôn mặt hắn biến sắc, mặc dù khuôn mặt An Bộ vẫn đang được băng bó nhưng cô đành phải sử dụng chiêu “Mỹ nhân kế”.
Chân mày Giản Ninh Huyên cau lại một chút, nhận lấy dĩa, đưa miếng đào vào trong miệng.
An Bộ không chớp mắt, nhìn hắn chằm chằm, mấy giây trôi qua rồi vẫn không thấy hắn thay đổi gì.
Kỳ lạ thật, tại sao vẻ mặt lại không rạng rỡ lên? Chẳng lẽ hắn không thích ăn đào?
– Thử quả khác nhé?
An Bộ đẩy đĩa trái cây về trước mặt anh.
Giản Ninh Huyên buông nĩa xuống, nói.
– Trái cây để ăn sau đi, chúng ta tiếp tục nói về chuyện vừa rồi.
– Không nói chuyện đấy nữa, như vậy chúng ta mới có thể giữ gìn mối quan hệ chủ tớ được.
Một câu nói của An Bộ đã chặn suy nghĩ của Giản Ninh Huyên.
An Bộ thấy kế sách trái cây không thành công nên đứng lên nói.
– Nếu vậy, để trái cây tới bữa trưa nhé?
– … Cũng được, làm phiền cô.
Giống như chỉ chờ có vậy, Giản Ninh Huyên lập tức đồng ý anh cũng không cố tình làm trái lương tâm tỏ vẻ cự tuyệt.
Nếu An Bộ đã không muốn thảo luận về vết thương của mình thì hắn cũng không nên làm người khác khó chịu, tạm thời để chuyện trị liệu qua một bên, chờ đến lúc cô thực sự cần thì mới ra tay trợ giúp.
Giản Ninh Huyên ngồi trên ghế salon, ngón tay thon dài chồng lên nhau, ngón cái tay tái nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương ở ngón trỏ tay phải, đôi mắt lạnh lùng hình như có chút lay động, hướng về phía phòng bếp.
Đây là lần đầu tiên mà hắn làm khách ở một chỗ lạ. Lại còn đến tay không cảm giác có chút thất lễ, hơn nữa đối phương lại là người đang bị thương, mình qua thăm mà ngay cả quà biếu cũng không mang theo.
Nghĩ tới đây, Giản Ninh Huyên đứng dậy, đi về phía cửa phòng bếp, giả vờ bận rộn nói với An Bộ đang ở bên trong.
– Tôi đi ra ngoài một chút.
– Được.
An Bộ cũng không quay đầu đáp lại.
Bốn mươi phút sau, An Bộ đã bày thức ăn lên bàn. Vừa lúc đó, Giản Ninh Huyên quay trở lại, trên tay còn mang một bó hoa tươi, 11 bông hoa hồng phấn được bao bọc bởi một vài bông hoa lưu ly tím điểm xuyết cùng với rất nhiều hoa sao được gói xung quanh.
– Tặng cô.
Hắn đưa bó hoa cho An Bộ, nói.
– Chúc cô sớm bình phục.
– Cám ơn.
Mặc dù bó hoa tươi này trong mặt An Bộ chỉ là một khối màu trắng và màu đen lớn, có pha trộn thêm một ít màu xám nhưng cô vẫn nở nụ cười chân thành.
– Rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm.
An Bộ cắm bó hoa vào một bình gốm rồi đặt trên bàn uống trà nhỏ khiến căn phòng thêm màu sắc.
Bữa cơm trưa nay rất phong phú, thịt trâu sốt tương (màu nâu), cá nấu cà chua (màu cam), rau hẹ xào (màu xanh lá cây), đậu hũ trứng (màu vàng), củ cải đường (màu hồng), súp tỏi tây (màu tím), hơn nữa lại có thêm màu sắc thứ bảy từ xà lách. Có thể nói rằng bữa cơm này tràn đầy màu sắc, vô cùng ngon mắt.
Giản Ninh Huyên nhìn bàn thứ ăn này càng cảm thấy An Bộ có một sự cố chấp không bình thường đối với màu sắc, bất luận là đồ trang sức hay là thức ăn.
– Bữa cơm bình thường như mọi ngày thôi, đừng khách khí.
An Bộ múc một chén canh cho Giản Ninh Huyên, sau đó ngồi đối diện hắn, một bên gặm rau xà lách, một bên tỉnh bơ quan sát.
Giản Ninh Huyên ăn cơm rất yên tĩnh, ngón tay thon dài sử dụng đũa không quá thành thạo, chứng tỏ bình thường hắn hay ăn cơm tây.
Đúng lúc đó, trước mắt cô bỗng xuất hiện một màu nâu, An Bộ ngừng động tác một lát, ánh mắt nhanh chóng lướt về phía Giản Ninh Huyên vừa mới ăn thịt trâu sốt tương. Ngay sau đó, một màu hồng chợt thoáng qua trên người hắn, lần này là của củ cải đường.
Đến lượt cá nấu cà chua và rau hẹ xào thì không có gì thay đổi, nhưng đến lúc hắn ăn xà lách, trên người hắn lần lượt thoáng qua bốn loại màu sắc là vàng, xanh, đỏ, tím tương ứng với cây ngô, đậu Hà Lan, quả cherry và rau xanh, tím.
An Bộ quan sát chăm chú, con ngươi đen láy lóe lên rạng rỡ, trong lòng cô dâng lên một niềm vui sướng mà khó có thể dùng lời để diễn tả được. Đối với người tám mươi mấy năm chưa từng thấy qua màu sắc như cô mà nói, cho dù chỉ nhìn thấy một màu sắc trong thời gian ngắn ngủi cũng là tốt lắm rồi.
Một người còn sống có thể hiểu tường tận chua ngọt khổ cay mặn, thấy tất cả những màu đỏ, vàng, xanh dương, xanh lá cây và tím, cảm nhận được hỉ nộ ái ố, còn thế giới của cô chỉ là một màu tẻ nhạt. Cô cố gắng góp nhặt sinh khí chính là vì muốn khôi phục cảm xúc của người bình thường, tìm về những thú vui lúc còn sống.
– Cô đang nhìn cái gì?
Bị An Bộ nhìn chòng chọc, không chớp mắt mấy phút liền, Giản Ninh Huyên cuối cùng không nhịn được liền mở miệng hỏi.
An Bộ thật lòng khen ngợi.
– Giản tiên sinh, anh thật rực rỡ.
Đây không phải là nịnh nọt, tả thực một cách tuyệt đối.
Giản Ninh Huyên:
-. . .
Hắn vừa ăn một miếng đậu hũ trứng thì ánh sáng vàng chợt hiện lên, lấp lánh hơn bất kì món ăn nào trước đó. Ánh mắt An Bộ nhìn chăm chú, phản ánh thứ ánh sáng lấp lánh đẹp tuyệt trần.
– Giản tiên sinh, có phải anh không thích ăn đậu hũ trứng?
– Ừ.
Vẻ mặt Giản Ninh Huyên giãn ra, giọng trầm thấp ung dung.
An Bộ thăm dò sở thích của hắn, chỉ để hắn ăn những món hắn thích thì tâm trạng sẽ vui vẻ, sinh khí trên người hắn mới xuất hiện màu sắc.
Khi bữa trưa kết thúc, An Bộ đã vạch ra trông đầu một kế hoạch các món ăn dành cho Giản tiên sinh.
Giản Ninh Huyên còn làm việc buổi chiều nên không ở lại nhà An Bộ quá lâu được. Hắn uống một ly trà xanh rồi liền cáo từ rời đi ngay sau đó.
Về nhà, Giản Ninh Huyên mở điện thoại di động ra, ngay lập tức tiếng chuông của mấy chục tin nhắn truyền đến. Hắn nhanh chóng mở ra xem, đồng thời mở máy tính lên. Hắn vừa xem xét báo cáo điều tra thị trường mà cấp dưới gửi tới vừa tiến hành phân tích hướng cổ phiếu tuyến k, đầu óc linh hoạt vô cùng, tập trung rất cao độ.
Một lúc sau, hắn trả lời từng tin nhắn của cấp dưới, đưa ra các hướng dẫn để chuẩn bị cho sự biến động của thị trường có thể xảy ra bất kì lúc nào.
– Hô.
Giản Ninh Huyên kéo cổ áo, đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Toàn thân hắn nóng ran khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, chỉ có công việc mới có thể khiến hắn tạm quên cơ thể đang không bình thường này.
Nước lạnh lướt qua mạnh mẽ trên cơ thể, dâng lên tầng tầng sương mù. Nhiệt độ cơ thể hắn cao đến 44 độ, đối với người thường mà nói đã đủ để nguy hiểm đến tính mạng nhưng hắn lại không hề hấn gì suốt 29 năm qua, chẳng qua là cái loại khó chịu này đã đi theo hắn 29 năm rồi. Vốn tưởng rằng sẽ không có thay đổi, không ngờ cũng có ngày hắn gặp một cô gái có thân thể mát lạnh, thanh tĩnh đến vậy.
Trong đầu vô thức hiện lên hình bóng của cô, khóe miệng Giản Ninh Huyên hơi nhấc lên, đôi lông mày bỗng giãn ra mấy phần.
Quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, Giản Ninh Huyên nhìn căn phòng bốn phía đều vắng vẻ, tràn ngập sắc thái ảm đạm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thiếu đi một chút gì đó. Chẳng lẽ hắn đã bị loại màu sắc rực rỡ của An Bộ đó đầu độc rồi sao, khiến gu thẩm mỹ của bản thân cũng thay đổi rồi?
Lắc đầu một cái, gạt bỏ cái phỏng đoán đáng sợ đó sang một bên, Giản Ninh Huyên trở lại với máy tính, xem diễn biến tiếp theo của vụ tai nạn. Khi đã chứng thực An Bộ chính là cô gái bị hủy dung nhan đó, Giản Ninh Huyên vừa thầm cảm phục sự dũng cảm, vừa thương xót sự tốt bụng của cô và cũng vừa cảm thấy tức giận về cuộc nói chuyện với cô vừa rồi.
Cư dân mạng đã bắt đầu vào cuộc, lục tung khắp hang cũng ngõ hẻm cái kẻ cặn bã đã làm tổn thương cô, phải để cho hắn công khai nói lời xin lỗi và nhận sự trừng phạt.
Không tới một ngày rưỡi, thân phận của người đó cũng đã bị cư dân mạng truy lùng ra.
Hoàng Khải Bình, 48 tuổi, đội phó của công ty an ninh nào đó, hiện đang nghỉ phép. Rất nhanh chóng, cảnh sát đã định vị và phong tỏa vị trí của hắn rồi lấy tội cố ý gây thương tích để đưa hắn ta về đồn cảnh sát. Nhưng nếu muốn định tội của hắn thì còn phải tìm được người bị hại nữa.
Vì vậy, có cư dân mạng đã đăng bài đi tìm thiên sứ ấy, hy vọng cô gái đó có thể xuất hiện, lấy lại công bằng cho mình.
Nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không có tin tức về cô gái đó. Trong video, khuôn mặt cô đầy máu, chỉ có thể nhìn thấy đại khái vài đường nét trên khuôn mặt. Xe cô lái cũng chỉ biết mẫu xe và màu sắc, không có chụp ảnh biển số xe. Chuyện này khiến cư dân mạng tức tối, chụp xe nhưng lại không có một người chụp biển số xe. Thật không thể tin nổi, giống như những người này muốn đồng lòng che giấu biển số xe vậy.
Câu chuyện có bước ngoặt mới vào ngày thứ bảy sau vụ tai nản, có người trên facebook tuyên bố rằng mình đã tìm được cô gái kia.
[Thiên sứ chính là nàng] @Bối Mộng Lạp.
[Bối Mộng Lạp? Ngôi sao hạng ba đó á?]
[Cái gì cơ, là Lạp Lạp nhà ta sao?!]
[Nhìn kỹ một chút, quả là Bối Mộng Lạp có dáng dấp giống như cô gái kia thật.]
[Official Weibo mấy ngày trước có nói Bối Mộng Lạp bị thương, chỉ chưa nói là làm sao bị thương và bị thương ở đâu.]
[Paparazzi có chụp mấy tấm hình, trên mặt Lạp Lạp đều băng vải, bị thương ở bên má phải.]
[C.M.N, thiệt hay giả? Trùng hợp đến vậy sao?]
…
Phóng viên cùng với cư dân mạng rối rít lên Official Weibo của Bối Mộng Lạp để kiểm chứng sự thực.
Official Weibo của Bối Mộng Lạp đã lên tiếng xác nhận thông tin: Lần này Lạp Lạp bị thương nghiêm trọng, cần một khoảng thời gian để chữa trị, hy vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ cô, giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng không lâu sau công ty giải trí Tinh Huy của Bôi Mộng Lạp đã truy tố Hoàng Khải Bình. Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động này chính là xác thực phỏng đoán của mọi người.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, sự nổi tiếng của Bối Mộng Lạp tăng vọt. Tên của cô thường xuyên xuất hiện trên bảng quảng cáo các tòa nhà cao tầng, hàng loạt lời khen đổ dồn tới tấp. Ví dụ như “Thiên sứ gãy cánh”, “Ngôi sao đẹp nhất”, “Nữ thần lương thiện”, các loại danh xưng mỹ miều đều không cần tiền để mua tất cả đều là dùng để gọi cô.
Kết quả là, khi thương thế của An Bộ đã hồi phục cũng là lúc có người đã đem việc tốt của cô làm kéo hết về phía mình.
——–
Dịch: Dạ Huyết
Biên tập: BảoNhi
Team: Thỏ thích ăn thịt
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 007/01/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!