Xác Chết - Vào nhầm doanh trại địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Xác Chết


Vào nhầm doanh trại địch



Cuối cùng, Giản Ninh Huyên vẫn cùng An Bộ làm ra mấy chục miếng bánh quy.

-Cho anh!

An Bộ hào phóng đưa cho Giản Ninh Huyên một miếng bánh hình mèo con.

Bồi cô chơi cả một buổi, kết quả chỉ được thưởng cho một miếng bánh hình mèo con, Giản Ninh Huyên:

-……

An Bộ cất toàn bộ chỗ bánh quy còn lại vào hộp, đóng thật chặt, dặn dò nói:

-Khi tôi không ở nhà, anh không được ăn vụng, nếu muốn ăn chúng ta cùng nhau ăn.

Giản Ninh Huyên:

-……

Ăn bánh quy còn muốn lập hội cùng ăn sao……

An Bộ thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm miếng bánh mèo con chưa cho vào miệng, nhịn không được thúc giục nói:

-Anh không muốn nếm thử sao? Đây là công thức làm bánh do tôi đặc chế để nướng cho anh đó.

Đặc chế cho hắn sao? Giản Ninh Huyên chần chờ một chút, bỏ miếng bánh quy vào miệng, rốp rốp.

An Bộ mở to hai mắt, nhìn một vòng sáng như sóng nước trào ra từ thân thể hắn, khiến xung quanh nhuộm một màu xám trắng, dù chỉ kéo dài hai giây, cũng khiến cô cảm thấy mỹ mãn.

Bánh quy thơm ngậy, quả nhiên khiến tâm tình Giản Ninh Huyên tốt hơn.

An Bộ vui vẻ cười, hai chân bước nhẹ, xoay người đi vào phòng tắm.

Giản Ninh Huyên nhìn bóng dáng nhẹ nhàng uyển chuyển của cô, khuôn mặt hiện lên một tia ôn nhu. Nếu lúc này An Bộ quay đầu lại, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, trên người Giản Ninh Huyên xuất hiện một tầng sáng màu hồng nhàn nhạt……

Ngày hôm sau không có tiết, An Bộ ra ngoài chạy tập thể dục buổi sáng, khi trở về là đúng bảy giờ. Giản Ninh Huyên vẫn chưa rời giường, cô xử lí tốt nguyên liệu cho bữa sáng, tính tính thời gian hắn tỉnh thì nấu. Sau đó, cô bắt đầu các bài tập hàng ngày của mình, ba mươi phút luyện tập thính giác, ba mươi phút học tiếng nước ngoài, đồng thời đăng ký vào các diễn đàn lớn, so sánh các bài viết có kiến thức tương quan. Tham gia trao đổi với các tinh anh, thu thập tin tức, hai tay cũng không ngừng thêu tranh chữ thập, cách một giờ thì đứng dậy hoạt động tay chân hoặc vặn mình.

Đại não và cơ thể đều được sử dụng, hoạt động đồng thời, mỗi ngày đều có nhiệm vụ học tập tương ứng để rèn luyện.

Nhưng mà, sau khi Giản Ninh Huyên chuyển vào sống cùng, An Bộ có nhiều thêm một nhiệm vụ, đó chính là đúng giờ cho boss mèo ăn, tranh thủ làm hắn tỏa ra vầng hào quang.

Đến tám giờ, nhà bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa, An Bộ vừa vặn học thuộc một đoạn tiếng nước ngoài, tranh chữ thập trên tay cũng thêu xong.

-Chào buổi sáng ~~

An Bộ cất tiếng chào Giản Ninh Huyên mới từ toilet đi ra.

-Chào buổi sáng.

Giản Ninh Huyên trả lời.

Sau đó, hắn nhìn thấy An Bộ để hai cái gối ôm hình mèo chibi thêu chữ thập lên sô pha. Lẽ ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là, hai con mèo kia, một con màu đỏ đen xanh, một con màu xám tím xanh, dù hắn đã dần dần thích ứng mắt thẩm mỹ của An Bộ, nhưng cũng khó có thể chấp nhận được kiểu phối màu rất chi là…nghệ thuật thế này.

Khóe miệng hơi mấp máy, cuối cùng nhịn xuống không chửi thề. Ở nhờ nhà người ta, tốt xấu gì cũng nên tôn trọng thẩm mỹ của họ. (An Bộ: Đây là do bệnh mù màu, tuyệt đối không phải thẩm mỹ của cô…… )

Ăn xong bữa sáng, An Bộ tính trở về phòng hoàn thiện nốt nhiệm vụ thì bị Giản Ninh Huyên gọi lại:

-An Bộ, tối nay cô rảnh chứ?

-Chuyện gì vậy?

An Bộ nhìn về phía hắn.

-Tôi muốn tham gia một bữa tiệc sinh nhật của bạn, cô có thể đi cùng tôi không?

Hai ngày trước Giản Ninh Huyên nhận được thiệp mời do bác cả Giản Thành gửi tới, liều mạng già yêu cầu hắn tham gia, còn dùng chính cháu gái hắn uy hiếp, thật sự không còn biện pháp, hắn chỉ có thể đáp ứng.

Giản Ninh Huyên do Giản Thành nuôi lớn, Giản Thành ép hắn tham gia bữa tiệc, cũng vì muốn hắn tiếp xúc với phụ nữ nhiều chút, miễn cho về sau khi già lại chịu cảnh cô đơn lẻ bóng.

Bởi vì thể chất đặc thù, hơn nữa tính cách lạnh lùng, không dễ thân cận, từ nhỏ đến lớn hắn không hề có phụ nữ bên cạnh. Không chỉ phụ nữ, bất kể người nào ngồi cạnh hắn quá mười phút, đều sẽ có cảm giác đầu óc quay cuồng, huyết khí dâng trào, tình trạng giống hệt như phát sốt.

Đến tận khi, hắn gặp được An Bộ.

-Bữa tiệc sinh nhật? Bạn của anh?

An Bộ thuận miệng hỏi.

-Không phải.

Giản Ninh Huyên trả lời:

-Là con gái của bác tôi, hình như tên là Dương Thiển Thiển.

Nếu không thân, có lẽ chỉ đến thăm hỏi thôi, vì thế An Bộ gật đầu nói:

-Được, có yêu cần tôi chuẩn bị gì không?

-Không cần, bữa tiệc tổ chức ở biệt thự nhà cô ấy, chỉ cần mặc quần áo sạch sẽ là được rồi.

An Bộ hướng hắn giơ “OK”.

Buổi tối tám giờ, Giản Ninh Huyên mang theo An Bộ một thân lễ phục đơn giản ngồi xe đến biệt thự Dương gia.

Bữa tiệc lần này phần lớn mời những người bạn cùng lứa tuổi, không khí khá là nhẹ nhàng, không có quá nhiều quy củ.

Giản Ninh Huyên xuống xe, ngay sau đó xoay người mở cửa xe giúp An Bộ.

An Bộ rất tự nhiên khoác tay Giản Ninh Huyên lại bị hắn theo bản năng tránh đi.

An Bộ: “?”

Giản Ninh Huyên giải thích:

-Nhiệt độ cơ thể của tôi khá cao, cô dựa gần quá sẽ không thoải mái.

-Nếu không thoải mái, tôi đã không đồng ý cho anh đến sống nhờ rồi.

An Bộ với tay, cầm trụ cánh tay hắn.

Ngón tay mảnh khảnh, đè lên áo vải sẫm màu, giống như bạch ngọc trong suốt. Từ nơi bị chạm truyền đến một tia lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, nháy mắt khiến hắn tỉnh táo không ít.

Giản Ninh Huyên thấy thần sắc cô rất tự nhiên, giống như không có chỗ nào không khoẻ, trong lòng an tâm một chút.

Hai người cùng nhau đi vào biệt thự, tiến vào theo chỉ dẫn của người hầu, một đường đi vào vườn hoa.

Vườn hoa rất lớn, ánh đèn lập loè, trên bàn ăn trải dài mỹ thực, nước uống và hoa tươi, rất nhiều thanh niên thiếu nữ quần áo chỉnh tề đang đứng nói chuyện rôm rả. Giản Ninh Huyên cùng An Bộ đi đến, cũng không làm người khác chú ý. Dù hai người có bề ngoài xuất chúng, nhưng người nhận ra bọn họ không nhiều lắm.

Từ nhỏ Giản Ninh Huyên vẫn luôn sống ở nước ngoài, hơn nữa nguyên nhân cũng vì nghề nghiệp và tính cách nên hắn rất ít khi tham gia những bữa tiệc kiểu này. Nhưng mà, chỉ cần nói ra dòng họ của hắn, chắc chắn đa số người ở đây sẽ quay lại nhìn. Giản gia ở hai phương diện chính trị và thương nghiệp đều có lực ảnh hưởng rất lớn, tài lực hùng hậu, đủ để xếp trong hàng ngũ đại thế gia. Chỉ là bố của Giản Ninh Huyên làm người điệu thấp, không giống bác cả của hắn tạo ra thanh thế lớn, quan hệ hai cha con lại không được tốt, cho nên tên của Giản Ninh Huyên hiếm khi có người nghe đến.

Đúng lúc này, mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt, nhân vật chính hôm nay là Dương Thiển Thiển đã xuất hiện.

Dương Thiển Thiển tầm khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mái tóc uốn cong cuộn sóng, bên tai là một đôi khuyên tai trân trâu màu bạch kim tao nhã, cô mặc một bộ lễ phục ôm lấy vòng eo nhỏ bé, chân váy phồng ra, dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp đáng yêu, giọng nói cũng cực kỳ ngọt ngào.

Lực chú ý của An Bộ không dừng lại trên người Dương Thiển Thiển, mà nhìn về phía người con gái đứng bên cạnh cô, cô ta là người cướp đi bạn trai cũ của Tân Nghiên, đại tiểu thư Nguyên Thi Thi. Nếu không quen biết Tân Nghiên, có lẽ cô đã sớm quên người này rồi.

Nhưng mà, hai người cũng không có quan hệ gì với nhau, cho nên An Bộ không đặt cô ta trong lòng.

-Đói bụng rồi sao?

Tiếng của Giản Ninh Huyên mang theo độ ấm truyền vào tai An Bộ.

Tai An Bộ khẽ nhúc nhích, hơi kinh dị nhìn về phía Giản Ninh Huyên. Không lẽ vừa nãy là ảo giác của cô, cô có thể cảm nhận được độ ấm?

-Làm sao vậy?

Giản Ninh Huyên không hiểu nhìn cô.

An Bộ hướng hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Thân thể Giản Ninh Huyên hơi cúi, đến gần An Bộ.

-Anh nói cho tôi biết, vị Dương tiểu thư kia có xinh đẹp hay không?

Ánh mắt An Bộ sáng ngời hỏi.

Giản Ninh Huyên bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không đoán được cô thần thần bí bí gọi hắn chỉ vì vấn đề nhàm chán này.

Hắn đang muốn đứng thẳng người lại, lại bị An Bộ giữ chặt cà vạt, đồng thời đưa sườn mặt ra, khoe lỗ tai trước mặt hắn, thúc giục nói:

-Vấn đề này rất quan trọng, anh nói nhanh đi.

Vấn đề này quan trọng chỗ nào?

Giản Ninh Huyên:

-…… Cũng tạm được, không đẹp như cô.

Một cỗ hơi thở ấm áp chạm vào mặt, như lông chim vuốt qua da thịt lạnh băng của cô.

Không phải ảo giác!

Hơi thở của hắn làm cô cảm nhận được độ ấm!

Mắt An Bộ tỏa ra ánh sáng lập loè, trái tim đã chết trong cơ thể dường như đập một nhịp.

Giây tiếp theo, ánh mắt cô nhìn về phía Giản Ninh Huyên giống như phát hiện thằng nhãi ranh nhà mình đột nhiên biến thành super hero, tràn ngập kinh hỉ cùng sủng nịnh.

Giản Ninh Huyên: “……” Mới khen một câu xinh đẹp đã vui vẻ đến mức đó? Về sau có lẽ nên khen thường xuyên chút…… Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân get được manh điểm của An Bộ rồi.

Trong lúc hai người vì một câu nói mà thành trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cách đó không xa phát ra một tiếng ồn ào.

Hai người đồng thời nhìn về phía ồn ào, chỉ thấy hai nam ba nữ một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, vì sự xuất hiện của họ khiến không khí trong vườn hoa nháy mắt bùng nổ.

-Trời ạ, đó là Kỷ Tư Kỳ đó!

-Còn có Hoa Áo và Lưu Uyển Nhi.

-Người cạnh Kỷ Tư Kỳ trông quen nhớ?

-Cậu nói gì cơ? Ngài Thẩm mà cậu cũng không biết!

-Ngài Thẩm cũng sẽ tham gia bữa tiệc kiểu này sao? Mặt mũi của Thiển Thiển tiểu thư thật lớn!

-Đợi đã, người ở cuối là ai kia?

-Tôi fuck! Là nữ thần Bối Mộng Lạp! Vết thương trên mặt cô ấy khỏi rồi sao?

Mọi người hưng phấn nghị luận, từng ánh mắt nóng bỏng đều tập trung trên người những vị khách quý khoan thai đến muộn.

Trên mặt An Bộ không hề có tia dao động, chỉ liếc mắt cái nhìn ngài Thẩm kia. Bọn họ đã gặp nhau hôm qua ở trung tâm, là anh trai của học sinh mới Cốc Lặc, tài xế của hắn đâm phải xe của cô, quay lại muốn đưa hóa đơn cho hắn.

An Bộ lúc này đã sớm quên đám người Kỷ Tư Kỳ, Lưu Uyển Nhi từng có mâu thuẫn với cô, đối với những người râu ria, cô chưa bao giờ muốn lãng phí không gian lưu trữ của mình, mỗi ngày cô đã phải dùng não bộ học tập quá nhiều thứ.

Nhưng với Bối Mộng Lạp, cô lại nhớ rất kỹ, cô ta thổi phồng lên sự kiện cứu người ở xe buýt, mượn con sóng này đắp nặn hình tượng mình thành một nữ thần anh dũng, kiếm được một lượng lớn fan hâm mộ.

Bữa tiệc lần này, tụ tập địch nhân gián tiếp của An Bộ, đối thủ cạnh tranh, thế thân giả tạo, một kẻ thù ngoại quốc, mâu thuẫn gút mắc, mà bản nhân cô không hề có ấn tượng.

Giản Ninh Huyên lạnh lùng nhìn về phía đám người vây quanh Bối Mộng Lạp như sao vây trăng, một cỗ tức giận trào lên trong người hắn. Người bên cạnh hắn chính là người ra tay cứu giúp thì không ai biết, mà người phụ nữ kia lại lợi dụng sự kiện này mua danh chuộc tiếng, tự nâng giá trị bản thân lên, thật sự quá ti tiện.

An Bộ hình như phát giác được, quay đầu nhìn Giản Ninh Huyên, hỏi:

-Làm sao vậy?

-Không có gì.

Giản Ninh Huyên vô thức cầm tay An Bộ.

Nơi làn da tiếp xúc, một tia nhiệt lượng nhanh chóng chui vào tay An Bộ, cùng lúc đó, giá trị sinh mệnh cứ một giây lại thêm +5 giá trị, cứ thế chậm rãi tăng lên.

Mười điểm, mười lăm điểm, hai mươi điểm…… Tăng đến tám mươi điểm mới dừng lại.

An Bộ ngây dại cả người, nhìn Giản Ninh Huyên vẫn luôn cầm tay mình không nhúc nhích.

Một lát sau, cô trở tay cầm lại tay Giản Ninh Huyên, dùng giọng như đi thắp hương cúng thần phật nói:

-Ngài Giản, từ hôm nay trở đi, tôi nhất định sẽ cung phụng anh như cung phụng thần Mèo.

Giản Ninh Huyên: “……”

———

Dịch: Thanh Thư

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 16/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN