Phượng Hoàng Lửa - Chương 12: Arian Uzum (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Phượng Hoàng Lửa


Chương 12: Arian Uzum (1)


Buổi tối hôm đó, Lâm Ngọc tiến nhập vào trong giấc mơ, vẫn là ông lão tóc bạc trắng ngồi ngay vị trí đó, cô đi đến đâu những ngọn đèn bắt đầu thắp lửa, sáng lên cả một góc phòng.

– Cháu dường như đang có rất nhiều câu hỏi

Ông lão cất tiếng nói khiến Lâm Ngọc quên đi những thắc mắc hiện tại trong đầu mình, nhìn ông và gật đầu tán thành với câu nói của ông.

– Ông có biết gì về thánh tích Uzum không ?

Ông lão mỉm cười và từ tốn trả lời:

– Biết chứ, đó là một thánh tích của thế giới phép thuật, chỉ 30 năm mở ra một lần. Nhưng sao cháu lại hỏi về điều này

– Tại vì bọn cháu mới vừa tham quan thánh tích xong, thật sự chẵng có gì trong đó cả nhưng có một số điểm bất thường cháu không biết nên giải thích nó như thế nào?

Lâm Ngọc nhanh chóng kể lại tất cả những sự kiện cho ông lão nghe, ông trầm ngâm suy nghĩ và cũng chưa đưa ra câu trả lời chính xác. Nhưng ông nhớ một cái gì đó, nên đã nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói cho Lâm Ngọc nghe

– Cháu có biết, sức mạnh nào có thể giúp chúng ta tránh khỏi mọi phép thuật đen tối nhất không?
Lâm Ngọc ngồi xuống cạnh ông, đôi mắt to tròn nhìn ông, cô đáp:

– Chính là sức mạnh bảo vệ ạ

– Vậy cháu có biết thế nào là sức mạnh bảo vệ chân chính không?

– Dạ không ạ? Sức mạnh bảo vệ còn có chân chính với không chân chính nữa ạ?

– Có chứ, có 2 loại sức mạnh bảo vệ như thế, sức mạnh bảo vệ với mục đích bảo vệ chính con đó là không chân chính, còn sức mạnh bảo vệ tất cả mọi người, đó mới chính là sức mạnh chân chính.

– Cháu vẫn không hiểu lắm về điều này ạ.? Dường như mặc dù cô bé tám tuổi có tâm thức thiên phú như đại gia tộc nhà họ Sở, nhưng cô vẫn không suy nghĩ được điều mà ông nói

– Ta sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện về nữ hoàng Arian Uzum. Nó nằm trong một cuốn sách ghi chép ta từng tìm được

Arian Uzum là một cô gái lớn lên trong tộc người bảo vệ. Lúc cô sinh ra, cả mặt trăng và mặt trời đều tập trung về một điểm đồng nhất. Mây che phủ kín cả bầu trời, những cơn gió lớn cũng như thế thổi từng cơn muốn tróc rễ những cây đại thụ to lớn. Vị trưởng tộc người bảo vệ nhận thấy cô nàng sinh ra đã là một quyền năng, một món quà từ thượng đế nhưng cô cũng sẽ chẵng thể nào có kết cục tốt.
Tộc người bảo vệ có sức mạnh thủ hộ cho bản thân, tránh khỏi các pháp thuật, dị thuật, tà thuật thậm chí cả những đồ vật vật lí như giáo, cung tên, kiếm cũng chẵng thể nào phá vỡ vòng tròn của người bảo vệ. Chính vì thế, tộc người bảo vệ vô cùng kiêu ngạo về điều này, chúng bắt đầu sử dụng sức mạnh này để đi chiếm đóng các khu vực. Tuy nhiên định luật tự nhiên làm gì có cho ai sức mạnh mà không có lí do của nó, và thượng đế cũng chẵng cho ai sức mạnh vô cực mà luôn có thứ diệt trừ được nó. Người ta nói đó là định luật về âm dương, trời sinh âm ắt sinh dương, dù âm thịnh dương suy hay ngược lại thì cả hai cũng giúp để cân bằng cuộc sống này. Trời đã sinh ra tộc người bảo vệ, thế nhưng lại sinh ra Cổ tộc – những người sử dụng cổ thuật. Những cổ thuật này sử dụng sức mạnh về tinh thần là chính, chúng thông qua những kết nối về tư tưởng để có thể điều khiển và tấn công tộc người bảo vệ từ bên trong. Vì thế, Cổ tộc là khắc tinh số một của tộc người bảo vệ. Cổ tộc luôn một mực muốn bành chiếm các khu vực, nên cổ tộc mới đánh chiếm. Khi gặp cổ tộc, tộc người bảo vệ chỉ biết rút lui về phòng thủ. Cổ tộc cũng thế, tuy họ có thể chiến thắng được tộc người bảo vệ nhưng lại không thể nào khống chế lại những người sử dụng phép thuật, tà thuật, dị thuật nên Cổ tộc sau khi cướp đoạt những vị trí đó của tộc người bảo vệ lại bị cướp mất từ trong tay của tộc những người tà thuật, dị thuât, phép thuật. Vòng luân hồi cứ xoay vòng mãi, Tộc người bảo vệ đánh chiếm từ những người sử dụng phép thuật, rồi Cổ tộc lại chiếm được từ tay tộc người bảo vệ, sau đó lại bị cướp đi từ những người sử dụng phép thuật.

– Mẹ ơi, sau này khi con lớn lên, con không muốn chúng ta phải chạy trốn từ những kẻ cổ tộc
Uzum vừa ngôi bên đống lửa, đang nướng gà, một bên là mẹ của cô đang ngồi đan áo.

– Này con gái, con đã từng thấy tộc người bảo vệ của chúng ta đã bao giờ chiến thắng được những kẻ cổ tộc đó chưa. Chính cha con là nạn nhân của những cuộc chiến ấy. Người cổ tộc có thể ăn sâu vào trong suy nghĩ của chúng ta, khiến chúng ta phát điên hoặc thu lấy bất cứ suy nghĩ nào của chúng ta, điều khiển chúng ta. Con nghĩ rằng tộc chúng ta sẽ chiến thắng nếu đối đầu với họ.

– Nhưng bọn họ vẫn sợ những người sử dụng phép thuật đó thôi – Uzum thắc mắc khiến mẹ cô phì cười
– Bởi vì họ là khắc tinh của cổ tộc cũng giống như ta là khắc tinh của họ. Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta đều có những lí cho để sống trên cuộc đời mình. Có những điểm mạnh, tuy nhiên cũng có những điểm yếu chí mạng. Chúng ta không thể sử dụng phép thuật như họ, chúng ta chỉ có thể tạo ra thần bảo vệ và để ngăn chặn tấn công của họ, chúng ta có thể đánh họ bằng giáo, rìu chứ không thể sử dụng phép thuật được. Cũng như ta, cổ tộc biết điều khiển về ý nghĩa nhưng họ không thể tạo được thần bảo vệ như ta, nên họ luôn luôn phải chịu cảnh những người sử dụng phép thuật bức ép.

– Con ghét họ, họ đã giết cha của con – đôi mắt Uzum bừng lên sự câm thù.

– Này con gái, hẵn là con đang rất ghét họ. Nhưng như ta đã nói, mỗi một người xuất hiện trong cuộc đời của con đều đem đến cho con những bài học. Có những người trong tộc làm những công việc quét dọn dạy cho con bài học về sử chăm chỉ, những bậc cha ông của con đã hi sinh dạy cho con bài học về sự dũng cảm, anh dũng, những kẻ thù của con cũng dạy cho con những bài học tương tự. Họ dạy cho con biết thế nào là khổ đau, họ rèn luyện sự nhẫn nại của con. Thế sao con phải đi ghét họ.
– Nếu như vậy, họ đều là thầy của con
– Đúng thế, con gái yêu của mẹ. Chúng ta đã chiến đấu quá lâu rồi, đủ để những tổn thương của chúng ta cũng đã đến lúc nên hàn gắn lại. Suốt nghìn năm chiến đấu, chúng ta nào có được lợi ích gì, chỉ toàn là những mạng sống bị cướp đi, chỉ toàn là những mất mát to lớn, những ngôi nhà bị thiêu rụi trong ngọn lửa, những giọt nước mắt làm nhão hết đất khô cằn, sự lo sợ đã bao giờ khiến chúng ta hạnh phúc về cuộc đời này. Đừng thù ghét bất kì ai hoặc mong muốn làm tổn thương ai, vì mẹ nghĩ con gái của mẹ sẽ là người nhân từ nhất trên thế giới này. Sức mạnh đó khiến con trải nghiệm được nhiều thứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN