Duyên âm
Những bức chân dung (Chương 3)
– Sao giờ cậu mới nói với tui? – Bảy hoảng lên.
Tôi liền nói:
– Bây giờ tui mới cho cậu biết, là vì chuyện đó mấy ngày trước đối với tui còn mập mờ, nhưng giờ thì quá rõ rồi.
Bảy chỉ tay khẳng định:
– Ở khách sạn, chắc chắn là thằng Minh bị vương khi ngủ tại khách sạn đó. Thằng Minh làm ở đó cũng được ba năm rồi.
Nét mặt của Bảy nhuộm đầy vẻ lo lắng. Tôi thấy nên đi trực tiếp vào vấn đề lúc này sẽ hay hơn. Nghĩ vậy tôi nói ngay:
– Ông Minh bị vướng đường âm là cái chắc rồi. Cơ bản phải tìm cách gở nó ra.
Bảy liền nói vào:
– Nhưng giải bằng cách gì? Tính thằng Minh tui thừa biết, nó không chịu nghe theo đâu.
Tôi lập tức trấn an:
– Đừng lo. Có hai cách có thể áp dụng được.
– Cách gì vậy bạn? – Bảy rất nông nóng muốn biết.
Tôi nghiêm túc, nói:
– Cách thứ nhất. Mình phải tìm một người thầy cao tay ấn giải cho cậu Minh. Nhưng mình cứ im lặng mà làm. Đừng để ổng biết trước điều này. Cậu hiểu ý tui chứ? – Tôi liếc mắt nhìn Bảy với nhiều ngụ ý.
– Còn cách thứ hai? – Bảy hỏi.
Tôi trả lời luôn:
– Cách này phải dựa vào tấm lòng thành của mình. Mình sẽ lập bàn cúng, ăn chay, tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, cúng bái, khấn nguyện bề trên chứng cho. Nếu cậu ấy phước lớn mạng lớn sẽ giải được.
– Còn bằng không thì…
Tôi nói thẳng thừng:
– Bằng không thì… Linh hồn của cậu ấy sẽ bị cái vong nữ đó chiếm dần. Nếu tụi mình không nhanh tay thì đến khi đã quá muộn, có hối hận cũng không kịp nữa. Những trường hợp bị vong theo nặng đa số là bị bắt chết. Khi không còn kiểm soát được bản thân, người bị theo sẽ tìm cách…
– Đừng nói là…
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt nhợt nhạt của Bảy. Sự lo lắng của chúng tôi không phải là vô lý, ai cũng có quyền được nghĩ cho bạn mình. Khi mình biết được nó đang mắc phải một chuyện không hề nhỏ, nếu không muốn nói là đáng sợ trăm bề, thì không thể ngồi im được.
Tôi cố gạt đi những suy nghĩ khủng khiếp về những điều sẽ xảy ra, nhưng không thể. Không thể né tránh nếu…
“Đừng nói là…”
– Cậu ấy sẽ tìm cách tự sát nếu linh hồn cậu ấy bị chiếm hoàn toàn. Phải mau chóng giữ lại linh hồn cho cậu ấy.
Những lời tôi nói ra như tiếng sét nổ giữa trời đêm giá lạnh. Khi bóng tối buông xuống nặng trĩu giữa những con đường sâu hun hút, những con mắt mèo đen lấp lánh,
“Ngheo”
– Úi mẹ ơi!
Cả tôi và Bảy đều giật mình thốt lên.
Vừa lúc một con mèo đã phi từ nốc nhà xuống chỗ ngồi của chúng tôi. Một loáng nó đã chạy mất.
– Tui bắt đầu thấy ớn lạnh trong người rồi cậu Khánh à! – Bảy ngồi co rúm giữa những cơn gió đông se sắc.
Tôi bấm điện thoại lên xem giờ…
“Ồ, đã gần 12 h rồi sao?”
Tôi quay sang Bảy nói:
– Mình về thôi! Ngày mai sẽ tính tiếp cậu à!
Bảy “Uhm” một tiếng rồi đứng lên đi lại xe hủ tiếu tính tiền. Lúc ra bãi lấy xe về, tôi và Bảy đã lên một kế hoạch. Trước mắt phải cho Bảy tận mắt chứng kiến thứ quỷ dị đó…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!