Thám Tử Kỳ Duyên
Chương 32
—
Sau khi phát hiện ra tầng hầm bí mật và tám bộ hài cốt, phải nhanh chóng điều tra về cái chết của ông Trịnh Vỹ, nhiều khả năng cái chết của ông ấy có liên quan đến cô con gái Hoàng Lan, bởi hai cha con họ mất cùng một ngày; như Khôi Nguyên vẫn thường nói: sự ngẫu nhiên không phải tự nhiên mà có. Sự khác thường luôn chứa đựng bản chất không tầm thường. Sáng hôm sau ngày tìm ra tầng hầm bí mật, chúng tôi vào một quán phở bình dân có tên Húp Nóng để dùng bữa điểm tâm.
Hai tô phở tái nạm thơm phức được bưng lên, phở được múc vào những cái tô sành tráng men bóng loáng, trên bề mặt là những lát thịt bọ thái mỏng vừa chín tới trông rất hấp dẫn, một ít tiêu rắc lên trên; rau sống tươi nguyên, giá trụng nước sôi, tỏi ngâm dấm, chanh, hành tây xắc mỏng, tương đỏ, tương đen… đặt riêng ra từng cái chén kiểu nhỏ nhỏ xinh xinh. Tùy vào khẩu vị của mọi người mà thêm gia vị vào. Quán phở Húp Nóng này nỗi tiếng về khâu chế biến nước phở ngọt đậm đà, hương vị ngây ngất quyến rũ mà vô cùng sạch sẽ, việc chế biến nước phở không dùng đến một loại hóa chất nguy hiểm nào, những chất phụ gia có dùng tới nhưng không quá liều, chủ yếu là dùng những chất tự nhiên được bảo quản chu đáo, an toàn vệ sinh thực phẩm. Khôi Nguyên không sành ăn lắm! Đó là khuyết điểm lớn của anh ấy. Tôi đã xịt hai loại tương trộn lại với nhau trong một cái chén nhỏ, nếm thử đầu đũa xem vừa chưa, vắt vào đó một ít chanh, rồi nói với ảnh:
– Anh chấm thịt bò tái vào tương mà ăn.
– Cầu kỳ quá vậy.
– Ơ, anh thật là phi nghệ thuật, anh cũng biết mà đúng không? ẩm thực cũng là một bộ môn nghệ thuật.
– Đó là lý lẽ của những người ham ăn và thích hưởng thụ dùng để biện hộ cho sở thích của mình thôi.
– Sao anh lại nói như vậy? Anh đang có ý nói tôi đúng không?
– Không phải sao? Ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.
– Đó là do anh không biết lựa chọn nơi để ăn, thực phẩm để ăn, ăn bậy ăn bạ làm gì cho mắc bệnh.
– Ôi! Cô ngốc ngây thơ của tôi, theo cô một miếng thịt bò và một miếng thịt heo thế nào là sạch? Tiết lộ cho cô biết nhé! Trong những thứ thịt đó được tẩm đầy hóa chất đấy, những thức ăn mà những loài vật nuôi ăn vào cơ thể chúng là những thứ thuốc độc lưu dẫn, ví dụ như cám tăng trọng chẳng hạn, những thứ độc dược đó đang nằm trong miếng thịt mà cô đang ăn đấy!
– Khôi Nguyên…nnn, đang ăn mà anh lại… ôi, ăn còn ngon thế nào nữa, hết nuốt vô rồi.
– Tôi nói đúng sự thật thôi.
– Không thèm nói chuyện với anh nữa, ăn đi!
—
Tại quán phở bò Húp Nóng, tôi đã hỏi Khôi Nguyên những hướng đi tiếp theo của cuộc điều tra.
– Khôi Nguyên à, theo anh chúng ta có nhất thiết phải đối đầu với mụ Thùy Dung không?
– Sao lại không kia chứ! Mụ ta ít nhiều có liên quan đến những vụ mất tích. Nói không chừng, những bộ hài cốt đó chính là những nạn nhân đã thuê căn nhà đó ở và “bốc hơi”, người ta sẽ nghĩ đến chuyện ma ám, ma bắt. Nhưng, tôi lại nghĩ khác; sự mất tích của những cô gái đó, có sự liên hệ nhất định đến căn nhà họ đã thuê và đến con mụ đó.
– Nếu giả thiết đó đúng thì mụ đã biết về tầng hầm, và mụ cùng với anh mình là ông Trịnh Vỹ và đám người Hoa kia, rất có thể là đồng bọn của nhau. Thế thì ngoài việc trồng cần sa ra, họ còn làm điều gì mờ ám nữa? Tại sao lại bắt những người con gái đó? Họ có liên quan gì không? Hay là họ đã vô tình phát hiện ra một bí mật nào đó nên bị thủ tiêu? Đôi lúc, tôi có cảm giác như mụ Thùy Dung là một con cáo già, giống như mụ đang giả điên vậy.
– Khá lắm Ngọc Diệp, gần đây cô tiến bộ nhiều đấy. Liên tưởng rất là thú vị. Có rất nhiều giả thiết đặt ra xung quanh những bộ hài cốt đó, và những vụ mất tích. Nhưng tạm thời chúng ta hãy khoan đặt ra giả thiết vội làm gì, mà hãy tìm thêm những mảnh ghép để định hình bộ phận thiết yếu. Mọi thứ sẽ được tiến hành giống như cách mà chúng ta tìm ra tầng hầm bí mật đó. Truy tìm manh mối, ghi chép sắp xếp, suy luận rồi đặt giả thiết, loại bỏ, tập trung đến căng não, xả strees, và chờ đợi “tia sáng khai ngộ”. Cứ thế mà làm.
– Thú vị thật. Bây giờ thì tôi đã hiểu phần nào cách làm việc của anh rồi.
– Trên đời này có trăm triệu người thì có trăm triệu cách làm việc khác nhau. Tốt nhất cô nên chọn cho mình cách làm việc nào cô thấy là hiệu quả nhất, chứ đừng nên học theo ai. Có đôi lúc tôi rất mâu thuẫn như thế, mong cô hiểu cho.
– Anh định chở tôi đi đâu vậy?
– Đến chỗ đó.
—
Chiếc cào cào chở tôi và Khôi Nguyên đến con hẻm lúc trước đã theo dõi Hải Yến. Khôi Nguyên dừng xe lại trước lối vào con hẻm. Sau đó, ngoái đầu lại nói với tôi:
– Cô xuống xe đi Ngọc Diệp!
– Anh bỏ tôi ở đây sao?
– Sau khi xong việc, tôi sẽ ra đón cô, đứng yên đây đợi tôi nhé!
– Anh đi lâu không vậy?
– Cũng không lâu lắm đâu. Nhớ tôi dặn kỹ nhé! Dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ra mặt nghe chưa! Cô tạm lánh đi trước đã.
– Được rồi.
Tôi xuống xe như lời của Khôi Nguyên, anh ấy cho chiếc cào cào chạy thẳng một mạch, tôi đứng nhìn theo lưng anh ấy. Khi chiếc cào cào đến chỗ căn nhà lúc trước Hải Yến tìm đến, Khôi Nguyên bất ngờ chặt tay lại, đâm thẳng vào cánh cửa ra vào đang đóng kín bưng. Xe và người ngã nhào xuống, Khôi Nguyên lăn ra đất nằm đau đớn quằn quại. Tôi đứng từ xa trông thấy cảnh tượng đó, định chạy lại xem ảnh có bị gì không, thì nhớ lại lời căn dặn của Khôi Nguyên, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lộ mặt. Tôi rất nóng ruột, nhưng đành phải cắn răng đứng nhìn người tôi yêu đang rất đau đớn. Gã đầu bò hôm nào ra mở cửa cho Hải Yến lại xuất hiện. Khi gã vừa ra, thì Khôi Nguyên lóp ngóp bò dậy, hình như anh ấy có nói gì đó với gã trong bộ dạng đau đớn, vì anh ấy đang còn một tay ôm bụng, một tay bám lấy vai gã đầu bò, rồi cứ thế lăn vào người gã, tìm cách lọt vào căn nhà. Nhưng, anh ấy chưa kịp ló đầu vào trong căn nhà, thì đã bị gã đầu bò to như hộ pháp đó, ôm cả người ném qua bên kia đường. Gã đóng cửa lại, bỏ mặt Khôi Nguyên nằm đó với bộ dạng vật vã. Khôi Nguyên đứng dậy trong tư thế của người bị thương, đi khập khiễng “cố gắng hết sức” đỡ chiếc cào cào lên, quay trở lại chỗ tôi đang đứng núp quan sát.
– Anh có bị làm sao không? Vừa rồi anh làm tôi sợ quá!
– Đó chỉ là mưu kế của tôi thôi. Tôi đã đạt được điều mình muốn rồi.
– Nhưng, tôi thấy anh chưa vào được bên trong mà. Anh muốn xem thử có ông Bính Lù trong đó không à?
– Tôi không dám khẳng định lão chuột nhắc đó có ở trong căn nhà đó hay không? Nhưng tôi dám chắc bên trong đó đang chứa đựng những điều mờ ám. Cái gã đầu bò đó, thực chất là một tên canh cửa.
– Gã đó mạnh thật đấy! Ném anh bay qua tận bên kia đường.
– Những tên đó đầu to chỉ bằng trái nho thôi. Muốn hạ gục gã thì có khó gì, tôi cũng muốn cho gã một bài học vì cái tội vô nhân tính. Nhưng vì hoàn cảnh công việc nên thôi vậy.
– Vô nhân tính?
– Thấy người bị tan nạn không giúp đỡ, mà còn đối xử nhẫn tâm như vậy không vô nhân tính thì là gì.
– Đó là con đỡ đấy, anh đã nghe mấy vụ tai nạn, mà người gây ra tai nạn sau khi đã cán nạn nhân bị thương lại quay trở lại chà cho chết luôn để chỉ trả tiền bồi thường nhân mạng, chứ không phải trả tiền chữa trị, vì chữa trị thì tốn kém hơn nhiều so với một mạng người.
– Thế giới này vốn như vậy mà. Thời nào thì cũng có kẻ ác cả. Chúng mãi mãi và vĩnh viễn không bao giờ bị diệt trừ, vì chỉ một lẽ rất đơn giản. Bản chất của vũ trụ là cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ. Nhưng cuộc chiến đó cứ tiếp diễn không ngừng… không ngừng.
– Tôi lại nghĩ tà không thể thắng chính, trước sau gì thì chính nghĩa cũng chiến thắng thôi.
– Đừng mất thời gian với những chủ đề triết học nữa. Chúng ta tiếp tục công việc của mình thôi, lên xe nào Ngọc Diệp!
—
9h 30’, Địa điểm tiếp theo mà chúng tôi tìm đến là nhà bà Hiền. Khôi Nguyên muốn đến gặp bà Hiền, để hỏi về một số thông tin liên quan đến cha con ông Trịnh Vỹ. Cụ thể là anh ấy muốn điều tra về cái chết của ông Trịnh Vỹ. Để xem, có thật là ông ấy chết do bất cẩn hay không. Khi chúng tôi đến thì nhà chỉ có một mình bà Hiền, thằng cu Bi đã đi tám biển Nha Trang với ba mẹ nó. Bà Hiền đã rất vui mừng khi gặp lại chúng tôi, bà ấy nắm tay tôi hỏi han tình hình, tất nhiên là không thể tránh được những câu hỏi liên quan đến tiến trình điều tra phá án của chúng tôi. Tạm thời chúng tôi không nói đến phát hiện của mình về tầng hầm bí mật và những bộ hài cốt, còn những chuyện khác thì chúng tôi kể cho bà nghe. Ngồi uống trà nói chuyện một hồi lâu, Khôi Nguyên bắt đầu quá trình lần tìm thêm những manh mối qua những gì bà Hiền biết về gia đình ông Trịnh Vỹ.
– Sinh thời ông Trịnh Vỹ có bị mắc chứng bệnh gì không bà?
– Ông ấy hay bị chóng mặt, mỗi lần ông ấy nằm hay ngồi lâu, đứng lên là hay bị xâm xoàng. Bà nhớ có một lần, đó là vào đầu giờ chiều, lúc cậu Thế Anh và bà Thủy Tiên đã bị đuổi khỏi nhà, ông ấy nằm ôm đầu nằm trên ghế sofa, lúc đứng lên đi lại chỗ cánh cửa ra vào, thì Trịnh Vỹ đứng không vững, xém chút nữa ông đã ngã nhào xuống nền nhà nếu không kịp bám vào tay vịn của cánh cửa.
– Từ khi nào thì ông ấy mắc phải chứng bệnh đó ạ?
– Từ sau khi chuyện tình của cô Hoàng Lan và cậu Thế Anh bị phát hiện và đổ vỡ. Đuổi mẹ con họ đi rồi ông ấy mới thấy hối hận, không thể tin được đâu cậu Khôi Nguyên à! Một con người mạnh mẽ, lạc quan như ông ấy, phút chốc đã biến thành một con bệnh trầm cảm. Biểu hiện của ông ấy khiến bà lo sợ, ông ấy bỏ mặc bản thân mình không thèm chau chuốt nữa, râu tóc ông ấy xồm xoàm trông gớm lắm! Một tuần liền ông ấy không tắm rửa, cứ nằm lì trên ghế sofa; bà không thể biết trong đầu ông ấy đang nghĩ gì, nhưng, chắc chắn ông ấy rất khổ tâm dằn vặt.
– Thế còn công việc thì sao ạ?
– Cậu nghĩ coi, khi con người mà bản thân họ còn không thèm quan tâm nữa thì còn quan tâm gì đến công việc và những người xung quanh. Lúc đó ông ấy bỏ mặc tất cả, ông ấy bắt đầu trở lại với rượu, thứ mà ông đã cai được hơn hai năm trời. Thời gian sau này, ông ấy thường xuyên vắng nhà, ông ấy đi từ sáng sớm và đến khuya mới về với chai Vodka trên tay. Căn nhà thời điểm đó buồn tênh, trống vắng. Mẹ con cậu Thế Anh đi rồi, người nào cũng buồn, chắc trừ thằng Hoài Phong ra thôi, vì nó rất hớn hở khi hai mẹ con họ bị đuổi ra khỏi nhà. Cô Hoàng Lan thì chẳng khác gì một cái xác không hồn, ngay từ thời điểm đó bà đã có một linh tính không lành về cha con họ. Một bi kịch đã được nhen nhúm từ trước, và đã sắp đến lúc hạ màn.
– Cháu muốn hỏi bà chuyện này nữa.
– Cậu Khôi Nguyên cứ hỏi, biết gì bà sẽ trả lời đó.
– Trước khi chết, cô Hoàng Lan có để lại thư từ gì không ạ!
– Ngoài những thứ cồng kềnh phải đem đốt ra. Những tư trang cá nhân, những vật bất ly thân của cô ấy, được để trong một cái rương cổ bằng đồng.
– Bây giờ cái rương đó ở đâu ạ?
Bà Hiền nói chỗ giấu cái rương cho chúng tôi biết. Ngồi lại nói chuyện với nhau thêm mười phút nữa, chúng tôi xin phép bà ra về để tiếp tục công việc điều tra phá án. Bà Hiền thật “tinh quái” hết chỗ nói. Tiễn chúng tôi ra ngoài cửa, bà còn nắm lấy tay tôi đặt vào tay Khôi Nguyên, chúc chúng tôi sớm thành công, phá được vụ án, giải nỗi oan cho cô Hoàng Lan, và khi nào đã “tính được ngày” thì hãy nói cho bà biết sớm.
—
Trên đường đi tôi vẫn còn băn khoăn câu nói của Bà Hiền, tôi mới ghé sát tai hỏi Khôi Nguyên, khi đó anh ấy đang lái xe.
– Bà ấy nói tính được ngày gì vậy?
– Chính ình ra đó rồi, cô còn không thấy sao?
– Có thấy gì đâu?
– Cô chẳng tinh ý chút nào cả?
– Nói lẹ dùm tôi đi!
– Ý của bà ấy là khi nào tôi và cô tính được ngày kết hôn thì nói cho bà ấy biết sớm, để bà ấy còn bỏ heo.
– Ối trời ơi! Không lý nào lại như vậy. Sao bà ấy có thể nghĩ tôi với anh là một cặp nhỉ?
– Thì cũng tại cô, lúc nào cũng cà nẹo… cà nẹo bên tôi.
– Đừng có chảnh, anh mới là thứ lúc nào cũng cà nẹo bên tôi đấy.
– Em mà thèm lấy cô kia chứ! Bà Hiền đúng là…
– Thế tôi đã nói là lấy anh hay sao? Anh không phải là mẫu người đàn ông mà tôi nhắm đến đâu.
– Chắc cái gã Đình Văn gì đó là người cô nhắm đến hả? Cô yên tâm đi! Sắp kết thúc vụ án rồi, khi đó tôi sẽ trả tự do cho cô. Nhưng từ đây tới lúc đó, tôi cấm cô không được hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào. Trong thời gian này cô thuộc về tôi… và chỉ tôi thôi… hiểu chứ!
Khôi thắng “kít” dừng xe lại, vội bước xuống xe, đến đứng trước mặt tôi, khi đó tôi vẫn còn đang ngồi trên xe. “Chụt” Anh ấy bất ngờ ôm lấy khuôn mặt tôi, hôn lên môi tôi. Tôi không kịp phòng bị nên lại bị ảnh ăn cắp thêm một nụ hôn nữa. Tôi sững người, chỉ còn biết im lặng mặc cho ảnh thích làm gì thì làm. Khôi Nguyên lại ngồi lên xe, cầm hai tay tôi thít chặt vào lưng ảnh. Chiếc cào cào vọt đi, tâm trạng tôi khi đó thật rối bời, cảm giác sung sướng xen lẫn với buồn cười, ngạc nhiên.
—
Chia tay bà Hiền, chúng tôi đi ăn trưa tại căn tin của bệnh viện Y Học Dân Tộc. Khôi Nguyên biết những quán ăn rất là bình dân, những chỗ bờ bụi mà anh ấy thường đến. Ăn cơm xong chúng tôi về lại căn nhà trên đồi trà để ngủ trưa và để cho Khôi Nguyên có khoảng không gian yên tĩnh để suy luận. Khi đó, tôi chưa ngủ, tôi phải ngồi nói chuyện với anh ấy một chặp, từ ngày có tôi xuất hiện trong đời, tôi thấy Khôi Nguyên cũng có những thay đổi nhất định. Anh ấy đã bớt lạnh lùng và trầm lặng như trước đây, dù cho bề ngoài của ảnh, nét mặt ảnh vẫn không hề thay đổi, tức là ít biểu lộ cảm xúc, đôi khi rất vô cảm. Anh ấy nhất định không cười dù cho tôi có dùng mọi cách để chọc cho ảnh cười. Khôi Nguyên thích nói chuyện với tôi, tôi nghĩ ảnh có thể lạnh lùng với bao người con gái khác, nhưng với tôi ảnh vẫn có gì đó phấn khích, ảnh xem tôi đặc biệt hơn những người kia. Tôi có đang ảo tưởng không nhỉ?
– Chiều nay chúng ta sẽ cùng đi với bà Hiền đến chỗ đó sao?
– Đúng vậy Ngọc Diệp. Chúng ta cần có cái rương đó.
– Sẽ ổn chứ?
– Chắc chắn rồi.
– Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
– Cô không nhớ Quốc Việt là ai sao? Cậu ấy có những cái quyền và lợi thế mà một người bình thường như chúng ta không có đâu.
– Nghe anh nói vậy tôi an tâm. Chúng ta sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ chú đáo. Tôi sẽ lo phần đó, phần còn lại là của anh và anh Quốc Việt đấy.
– Được rồi, cô nằm xuống ngủ một chút đi!
– Ngủ trên ghế sofa luôn sao?
– Ừm.
– Nhưng anh sẽ nhìn tôi.
– Cái cô này đúng là… tôi đang còn cả một đống suy nghĩ, hơi đâu mà nhìn cô.
– Vậy tôi nằm một chút nhé!
Cứ thế, tôi nằm co giò trên ghế sofa mà ngủ. Tuy mơ màng nhưng tôi vẫn cảm nhận được, Khôi Nguyên vừa mới cởi áo khoác ngoài của ảnh, nhẹ nhàng đắp lên người tôi. Tôi nhắm mắt mỉm cười. Khôi Nguyên trông thấy hết! Ảnh nói giọng trầm ấm:
– Bé con, ngủ mà cũng cười nữa, thật là hết chỗ nói. – Nhưng tôi vẫn cứ cười, bởi đơn giản vì tôi đang rất hạnh phúc.
—
Một giấc ngủ ngắn, yên bình, và ấm áp. Để chuẩn bị cho một hành động kinh thiên động địa sắp được chúng tôi tiến hành. Khôi Nguyên đã gọi cho anh Quốc Việt, đúng 3 h chiều thì anh ấy đến. Kế hoạch được chúng tôi bàn bạc lại với nhau thêm một lần nữa. Khôi Nguyên đã hỏi anh Quốc Việt, làm như vậy có ảnh hưởng gì đến anh Quốc Việt không? Nhưng anh Quốc Việt cười nói: “Tớ luôn tin tưởng ở cậu Khôi Nguyên à!” Hai người đàn ông siết chặt tay nhau để khẳng định thêm sự gắng kết thiêng liêng trong tình bạn giữa hai người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!