KUMANTHONG - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


KUMANTHONG


Chương 3


Bất chợt, bên tai tôi nghe văng vẳng tiếng trẻ con thì thầm.. rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy nó nói gì. Khi nhổm người định đứng lên, tay tôi đụng trúng phải thứ gì đó dưới đất, ngay cạnh bên chỗ tôi đang ngồi.. là nó.

Tôi chống 2 tay dưới đất lùi ra xa khỏi nó.

Ngọc không sợ hãi như tôi, nó mạnh dạn cầm con búp bê lên, nhìn một lúc, hỏi: “tay nó hình như bị lõm mất một miếng đó.. lúc mày đem về, miệng nó có cười xếch lên thế này không..?”

Vừa nói, nó vừa xoay con búp bê lại cho tôi nhìn: “không, lúc.. lúc tao đem về miệng nó nhỏ xíu, không có cười.. còn chỗ lõm mất đó nữa, cũng không có..”
——
Đèn trong phòng bất chợt tắt ngấm.

Ngọc và tôi, kẻ đứng người ngồi.. ở 2 góc phòng.. cách nhau khoảng mấy sải tay.

Từ bốn phía, dội đến tiếng hát rì rầm ngày càng lớn của vô số trẻ con. Cả 2 bị vây khốn giữa không gian đen đặc. Khi mắt đã điều tiết, quen dần với bóng tối, tôi bắt đầu nhìn thấy những đứa trẻ nhỏ xíu xiu, đỏ hỏn, bụng vẫn còn nguyên cuốn rốn lòng thòng, lẫm chẫm chập chững bước dần về phía mình.

Miệng chúng vừa hát vừa ngoác ra cười.. điệu cười vô cùng quái ác. Chỉ biết.. thứ âm thanh phát ra từ chúng, không phải tiếng Việt.

Không chịu nổi nữa, Ngọc lao nhanh đến, nắm lấy tay tôi lôi ra cửa. Mở không được, trong khi đám trẻ kia đang tiến đến, ngày càng gần hơn, đã sát rạt sau lưng. Ngọc tức giận, đạp mạnh vào cánh cửa mấy lần, nó vẫn ì ra, không nhúc nhích. Tưởng chừng như cái chết đã cận kề thì cánh cửa nặng trịch đằng sau lưng bất chợt bật mở sau cái kéo mạnh của Ngọc, khiến nó ngã nhào về phía sau, kéo theo luôn tôi.
——
Cùng bật dậy nhanh như lò xo, cả 2 cùng chạy xuống bằng thang bộ, từ tầng 16.

Tôi thực sự không dám tưởng tượng, tình cảnh này, ngồi trong buồng thang máy kín mít.. mà bị ngắt điện.. thì sẽ phải sống thế nào.

Trong đầu ngập tràn sợ hãi, hoảng loạn, cả 2 cứ thế.. cắm đầu mà chạy. Chạy ra đến khuôn viên cây xanh dưới nhà, mới dám ngừng lại để thở.

Nhìn thấy một đám đông gần đó, cả 2 đứa tò mò tiến đến xem có gì mà người ta tập trung dồn lại một chỗ vậy, thì nghe một người nói: “ông này ổng coi đúng lắm nha.. trừ tà ma cũng siêu nữa.. mà không phải ai ổng cũng giúp đâu..”

Nghe vậy tôi với con Ngọc cố lách đám đông, chen vào.
——
Ở giữa là một người đàn ông, mặc bộ bà ba đen, đang làm gì đó với một thanh niên khá trẻ, độ chừng hai mấy tuổi, ánh mắt loạn thần, khí tán không tụ, lấy hơi lên như cổ đang bị ai đó bóp nghẹt.

Một tay ông thầy giữ lấy cổ tay anh thanh niên kia, nhúng vào trong một cái chén, bên trong đựng lưng nước. Tay còn lại, ông bắt ấn, đặt trên ấn đường anh ta, lầm rầm đọc chú.

Ngay khi ông thầy vừa bắt đầu nhắm mắt lại, niệm chú. Người thanh niên đột nhiên co giật, từ chén nước trong vắt xuất hiện một vệt máu đen loang dần ra, khiến nước dần đổi màu, ngày càng đen.

Anh ta dần mở mắt, đôi mắt lúc này đã tỉnh táo, có thần hơn. Không gian như vỡ òa bởi tiếng vỗ tay tán thưởng, sau những giây phút nín thở hồi hộp vừa rồi. Ông thầy không để lộ biểu cảm gì, lạnh lùng đứng dậy, rẽ qua đám người đang tụ tập xung quanh.. bỏ đi.

“Ông này ở đâu đến đó, không phải người ở đây.. tao chưa thấy ổng bao giờ..”

Ngọc đăm chiêu, níu tay tôi chạy theo bóng lưng ông thầy vừa rồi. Tôi ngạc nhiên, hỏi: “ủa đi đâu vậy mày..”

“Đuổi theo.. biết đâu ổng giúp được gì đó..”, Ngọc vừa thở gấp vừa nói.

Tôi nhăn mặt: “lừa đảo đấy.. mày dễ tin vậy..”

“Lừa hay không cũng phải thử.. chết đến nơi rồi.. có bệnh thì vái tứ phương chứ..”, Ngọc bực dọc, nói như quát.
—-
Tôi tiu nghỉu , líu ríu chạy theo sau Ngọc.

Đến trước ông thầy, nheo mắt nhìn tôi, ông dùng ngón tay trỏ, móng dài khoằm xuống, chỉ lên trán tôi, phán ngay: “khí đen tụ ở đây.. dày đặc.. đi theo tôi..”

Nhìn kĩ thì thấy ông ta không già lắm, tầm 30 là cùng. Bước đi nghe loáng thoáng trong gió một mùi hương gì đó rất đặc biệt. Đến một quán nhỏ gần khu chung cư, ông ta ngồi xuống, tự giới thiệu: “tôi là Đại Phong.. còn 2 cô..?”

“Ngọc.. còn đây, An Bình..”

“Cô gặp vấn đề với thứ gì..?”

“Là Kumanthong..”

“Đồ chơi của Thái à.. sao cô lại thỉnh nó về..?”

“Vì tôi tín Phật, nghe nói nó được làm từ các đại sư nên tôi mới..”

Ông ta ngay lập tức cắt ngang: “Phật giáo sang đến Thái đã có những biến tấu để phù hợp với văn hóa nước họ rồi.. sự kết hợp những thứ khác vào Phật giáo, cơ bản đều đã khập khiễng ngay từ đầu..
ví dụ như Kumanthong, nó là Quỷ nhi.. quỷ là quỷ, ma là ma.. Phật là Phật.. sao cô lại đem tất cả.. quy chung thành một thế được..

Kumanthong là dùng bào thai hay xương hoặc lông, tóc của trẻ sơ sinh mà tạo thành.. phong ấn linh hồn chúng bên trong những tượng đất nung, hay búp bê để phục vụ cho lợi ích cá nhân, cầu tài cầu lộc cầu duyên.. không để cho con người ta được siêu sinh, siêu thoát.. chưa kể còn bán buôn, trao tay hết người này đến người khác.. giả dụ như cô là bọn nó, thì cô sẽ nghĩ thế nào về bản thân mình bây giờ, hả.. nữ Bồ Tát có tấm lòng thiện lương..?”

“Tôi hiểu, tôi thực sự thấy rất ăn năn về việc làm của mình.. cũng chỉ vì hiểu biết chưa đủ, lại bị những lời đường mật của ông chủ cửa hàng thuyết phục.. xin hãy giúp đỡ..”, tôi nhìn ông ta khẩn cầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN