Ta Yêu Chàng - Chương 47: Thay Đổi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Ta Yêu Chàng


Chương 47: Thay Đổi.


Doanh trại của Triệu quốc.

“Vương Thử ! Bên triều đình không cho quân tiếp ứng chúng ta cũng không thể làm gì đuợc, giờ lòng quân đang hoang mang, chúng ta có nên rút về Lương Châu”

Người đang nói là một trong 3 tướng quân, Thác Mạch Khương.

“Hàm hồ! Vương gia giờ không biết sống chết thế nào? Nếu triều đình đã bỏ mặc thì dù phải lấy máu của bản thân cũng quyết sống chết cùng vương gia”(trán đã nổi gân xanh).

“Không phải mình ngươi lo lắng cho vương gia…nhưng binh lính cũng là người, ta không muốn họ hy sinh vô ích”

“Hừ…đã cầm giáo ra trận thì phải biết kết cục thế nào, là binh lính của Vương Thử ta thì không cho phép được hèn yếu”(miệng nói, tay đã động thủ nắm lấy áo Mạch Khương)

“Bỏ ra!(cau mày)

“Hừ! Đã ở tình thế gì rồi mà hai ngươi còn cải nhau”

Đều hướng mắt về nguời đối diện, cả hai tròn mắt kinh ngạc.

“Vương phi!(đồng thanh)

“Sao người lại đến đây?”

“Vị này là?”

Đưa ánh mắt ngờ vực nhìn người đứng phía sau ta, Vương Thử lại nhanh lên tiếng, ta thờ ơ buông một câu qua loa.

“Chủ nợ kiếp trước!”

“Chủ nợ!”(nhếch môi)

Tiến sát gần ta hơn, mặt hắn đầy ý cười, còn không quên nhắc nhở ta.

“Nhớ những gì nàng hứa, những gì nàng nợ ta, ta sẽ lấy cả vốn lẫn lời”

(Lấy cái đầu nhà ngươi)

=========================

Hai ngày sau trong nội điện huyết tộc.

“Đúng là khách quý, Bệ hạ đích thân đến đây chắc có việc gì trọng đại”

Ngồi trên ghế cao đưa ánh mắt thâm thúy nhìn những người dưới điện, huyết vương nhẻn miệng cười đầy ý vị sâu xa.

“Không như ngài nghĩ, ta có công việc sẵn tiện đi ngang huyết tộc nên ghé hỏi hang một tiếng, vì thâm giao bấy lâu của hai bên”(thản nhiên)

Tự giờ mắt ta cũng không rời khỏi huyết vương này, nghe nói ông ta cũng ngoài 50 rồi nhưng nhìn đường nào cũng thấy khoản 45 là cùng, thật ra ta có chút nổi sởn gai ốc rồi, phải chăng do ma cà rồng nên nhìn sẽ khác người bình thường.

“Ồ…là vậy…”

Dừng một lúc ông ta lại tiếp.

“Vậy bệ hạ cứ ở lại đây làm khách vài hôm, huyết tộc ta rất hoan nghênh, người đâu! đưa Hạ Ngôn bệ hạ đi nghĩ ngơi”

“Vậy đã làm phiền”

Nhẹ gật đầu, Hạ Ngôn nắm lấy tay ta cùng đi, ta nhăn mặt tuy không hài lòng nhưng cũng không dám kháng cự trước mặt huyết vương, nhưng ta đâu ngờ trước khi bọn ta khuất dạng cũng có ánh mắt thâm sâu đang nhìn đâm đâm về phía bọn ta.

Trên đường đi.

“Này chừng nào chúng ta sẽ hành động”(ta lí nhí bên tai hắn)

Hắn bật cười dùng tay bún nhẹ vào trán ta.

“Đừng có giáo giác như ăn trộm thế!”

“Nàng nghĩ Hạ Ngôn ta là ai, yên tâm đi, ta sẽ cứu hắn ra cho nàng”

“Sao ta không biết ngươi là người thế nào chứ”(lào cào)

“Hửm! Nói xem?”(áp sát)

“Thập khải!(tiếng Mạch Khương làm ta cũng đưa mắt nhìn theo)

Hắn đang ở phía bên kia, ta thấy làm lạ, một tù binh bị bắt mà có thể ung dung như thế sao?.

“Vương phi!”(hắn cũng giật mình khi nhìn thấy ta).

Để tránh kẻ khác để ý nên hắn phớt tay cho bọn nô tài lui đi, khi đã không còn một ai hắn vội chấp tai hành lễ với ta.

“Vương phi!

Buông thêm một câu thắc mắc.

“Sao người lại đến đây?”

“Bọn ta đến cứu vương gia”(Vương Thử và Mạch Khương giờ đã ngẩn đầu lên)

“Nói cho ta biết sao ngươi lại được tự do như thế?(Vương thử nheo mắt nghi ngờ)

“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, chuyện này dài dòng, ta sẽ từ từ kể, giờ quan trọng nhất là vương gia ngài ấy…”

“Bạch Huân thế nào?”

Thấy vẻ mặt gấp ráp của ta, Thập Khải thở ra một tiếng rồi dẫn đường, dẫn bọn ta theo hắn.

======================

Trên nhuyễn tháp, nam nhân vẻ lười biến, tóc buông xỏa, phần áo trước ngực hở rộng, lộ thân thể nam tính đầy mê hoặc của hắn.

“Vương gia! Chàng định về Triệu quốc thật sao? Có thể cho Đoản Nhi cùng đi không?”

Liếc nhẹ nữ nhân đang rụt rè trước mắt, tay đã động năng càm nàng lên, mặt hắn áp sát, môi nhếch lên làm nữ nhân cũng đỏ mặt tía tai.

“Nàng thật muốn theo ta?”

“Muốn…tất nhiên là muốn!”(đỏ mặt)

“Được thôi! Dù sao nàng cũng được lòng ta”(môi đã chạm vào cổ)

“Vương…vương gia! (Giọng Thập Khải có chút không tự nhiên)

Không những thế mà Vương Thử cùng Mạch Khương cũng liếc mắt nhìn nhau rồi liếc nhẹ xem phản ứng của ta thế nào, ta thì bất động dường như là mắt đã bị hoa rồi, đều này thật sự làm tâm ta chấn động, nhìn người nam nhân ngày đêm đầu ấp tay gối, miệng lúc nào cũng nói yêu mình ta, mà giờ đây nhìn hắn đang làm gì kìa, đang ôm ấp nữ nhân khác.

“Hửm! Vương Thử, Mạch Khương hai ngươi cũng đến rồi à”(giọng lười biến)

“Vương gia! Ngài vẫn bình an”

Mạch Khương vừa nói mắt vừa nhìn sang ta, còn hắn thì chẳng màng liếc nhìn ta một cái từ lúc bắt đầu bước vào đây đến giờ.

“Ta rất tốt! Còn đây là?”

Giờ thì hắn đã liếc mắt nhìn ta và Hạ Ngôn, vương tay mình ra, chưa kịp phản ứng Hạ Ngôn hắn đã kéo ta vào lòng.

“Ha…! mới có mấy tháng không gặp,Tam vương gia lại giả ngây không biết Hạ Ngôn ta”

“Hạ Ngôn? Ta chưa từng gặp qua ngươi”(không phản ứng)

Mặt ta giờ đã đen như đít nồi, ta biết Hạ Ngôn hắn cố ý xem phản ứng của Bạch Huân thế nào, nhưng hình như đã làm hắn đắc ý rồi, con người kia một chút phản ứng cũng không có.

“Vậy sao! Lan Nhi! Nàng xem hắn không nhận ra ta, chắc cũng chẳng biết nàng là ai”(giọng đầy châm chọc)

Có lẽ đã tạo được sự chú ý của hắn, hắn cũng nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua ta, cũng ngay lúc ta ngước mắt nhìn về phía hắn, không cảm xúc, ánh mắt nhìn ta như một người xa lạ, thật thờ ơ và lạnh nhạt, hắn chưa bao giờ nhìn ta bằng ánh mắt đó.

“Chàng!không biết ta là ai?”(run giọng)

“Ngươi là ai?”

Ta bất động, ta ngây ngốc nhìn hắn, tâm ta đau nhói, hắn vừa hỏi ta là ai? Hắn không biết ta là ai?.

“Vương…gia đây là…”(Thập Khải chen vào)

“Đừng nói!”(ta đã vội ngăn lại)

Cố đưa ánh mắt kiên cường về phía hắn dù mắt đã nhiễm hồng ta lạnh giọng.

“Nếu không biết ta, thì không cần phải biết nữa”

“À…vương phi của ta phải không? Ta đã nghe Thập Khải nói ta đã lập chính thất, theo như hắn kể thì chắc là ngươi rồi”

Thật là hắn đã bị cái gì rồi, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được khuôn mặt chiêu tức đó của hắn, tay hắn siết chặt mỹ nhân trong tay càng làm tâm ta lạnh đi vài phần, mặc dù không biết hắn đã bị gì, nhưng hắn như hiện giờ làm ta không thể nào chấp nhận được.

“Không phải! Ta không phải vương phi của người”

Nhắm nghiền mắt, khóe mắt đã chảy dài hai dòng lệ, hít một hơi thật mạnh, ta mở choàng mắt quay đầu, cũng cùng lúc Hạ Ngôn đã bắt tay ta lại.

“Vậy là không cần cứu hắn nữa rồi! Lan Nhi! Theo ta về Hạ Giới đi”

“Không đi”

Hất mạnh tay, ta đi như bay về phía trước, chưa bao giờ ta cảm thấy bản thân yếu đuối thế này, rõ ràng muốn biết tại sao hắn lại bị như thế, nhưng lòng chán ghét ích kỹ không cho phép ta chứng kiến hắn làm vậy với nữ nhân khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN