Âm Dương Kì Bí Truyện
Chương 5: Quỷ
“Q…Quỷ là sao ạ?”
Linh tặc lưỡi, quay sang Phương:
“Thì Quỷ là Quỷ chứ còn gì nữa!”
Phương im bặt, hướng ánh mắt đến cụ Yến. Cụ đang nhìn chăm chú một vật gì đó trên sàn, thi thoảng đôi mắt lại đảo sang hai bên trông cụ như đang suy nghĩ điều gì đó, tay cụ vân vê cái gấu quần. Không khí bỗng im lặng một cách ngột thở, tưởng như có hai hòn đá tảng to tướng đang đè lên lồng ngực. Đêm nay trời không gió, bầu trời đen đặc như tấm vải huyền bí nào đó phủ lên nơi đây, trăng lên sáng tỏ cùng với muôn vàn ánh sao lấp lánh tựa như những hạt cườm trên tấm vải đen hùng vĩ ấy. Dọc hai bên lối đi dẫn vào nhà là hàng cỏ dại cao gần đầu gối, lúc này đang tắm trong ánh trăng trắng bạc, thi thoảng lại rung rinh nhẹ nhàng. Đom đóm với thứ ánh xanh huyền diệu cứ lập lòe xung quanh sân vườn cụ Yến, lúc chúng ở trên giá phơi thuốc, lúc lại là là trên mặt đất tựa ma trơi… Thi đưa đôi mắt mình nhìn ra ngoài vườn, nó chăm chú nhìn cái cảnh đẹp mà lần đầu tiên trong mấy năm qua giờ nó mới để ý tới mà không chừng sắp sửa đây, nó sẽ không còn cơ hội nào mà ngắm nhìn cái cảnh này nữa…
Ngọn lửa vẫn bập bùng cháy trên bếp, thi thoảng lại có tiếng củi cháy kêu tí tách, ánh lửa đỏ lung linh phản chiếu trong mắt cụ Yến khiến mắt cụ sáng rực lạ thường. Bất chợt cụ thở dài, buông một câu nói trước khi cụ vào buồng trong:
“Cục đã ra quyết định rồi, ngày mai sẽ có nhiều Tử Thần đến làng mình hơn. Mấy đứa bay đi đâu cũng phải cẩn thận, trước hết là lũ Quỷ với thứ hai là bọn Tử Thần, đừng nên đi gần chúng quá…”
Cái sàn gỗ kêu lên cót két dưới mỗi sức nặng từ bước chân của cụ. Nhưng mà vẫn không nặng bằng không khí lúc này, dù con Thi cố gắng để tâm ra ngoài vườn nhưng những lời của cụ vẫn cứ len lỏi vào trong óc nó.
“Mai mày vẫn đi chứ?” – Trang đưa tay lên vặn người rồi ngoáy ngoáy cái đầu sang hai bên, cất cái giọng mệt mỏi
“Đi chứ! Tao còn chưa bắt được đứa nào” – Thi trả lời mặc dù mắt nó không rời cái ánh xanh lập lòe của con đom đóm gần đó.
Phương trông không có vẻ gì muốn đi ngủ bây giờ cả mặc dù mắt nó đã díu cả vào rồi, có lẽ nó nhớ nhà… Tiếng ve kêu râm ran quanh các khóm cỏ dại lớn rồi lan sang phía bên kia vườn, tưởng như một điệu nhạc nhẹ nhàng của mùa hè ru hồn người vào giấc ngủ…
—
Ông Thổ Địa vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt sợ sệt khi Thi đi qua, thậm chí còn run lẩy bẩy, nép vào góc tường một cách yếu ớt. Phương hôm nay ở nhà phụ cụ Yến hái thuốc nên hôm nay Thi có thể lên Dương Giới lần nữa, nhưng vẫn có cái gì đấy đáng sợ đang ở cuối hẻm, một nỗi sợ vô hình mà nó cảm tưởng như sẽ vồ lấy nó khi nó vừa bước ra khỏi hẻm…
Lần này nó ở bệnh viện. Bệnh viện Bạch Mai.
“Chỗ này lắm hàng cực! Đi lòng vòng mà lôi được ối người!” – Trang cất giọng một cách phấn khích và quay lại cười với hai đứa đằng sau. Nhưng có vẻ chả đứa nào muốn cười bây giờ cả…
Cái mùi của nhiều người cứ trộn lẫn vào nhau rồi chọc thẳng vào mũi nó, cái thứ mùi hơi gớm ấy hóa lại bình thường sau 10 phút lang thang trong bệnh viện.
“Đông quá!” – Linh lẩm bẩm với cặp mắt đảo quanh. Bác sĩ và y tá cứ thay phiên qua phòng này rồi qua phòng nọ, tiếng ho sù sụ của các cụ già và trẻ nhỏ rồi cả tiếng bíp bíp điếc cả tai của mấy cái máy chạy thận…
“Mình chia nhau ra chứ, nhỉ? Mày một tầng, tao một tầng rồi mày nữa!” – Trang nói một cách phấn khởi, tay nó chỉ lần lượt từng đứa như thể đang phân công việc.
Thi lên tầng hai, Linh tầng một còn Trang tầng ba. Mỗi đứa lôi tối đa năm người rồi quay lại họp nhau ở ngay cổng bệnh viện. Trước khi tản ra khắp nơi, Trang và Linh vẫn còn đủ thời gian mà dặn dò nó:
“Bệnh viện là một, chùa là hai. Hai cái nơi ấy lắm vong lắm đấy, vong nào ở lâu năm thì nó thành Tinh, tao không chắc ở cái bệnh viện này có nhiều Tinh không nhưng trông to như cái lâu đài thế này không chừng có cả đống! Cẩn thận nhé!”
“Ở thế nếu gặp thì tao phải làm sao?” – Thi gọi với theo hai đứa đang chạy ra xa nó, hỏi
“Chạy!” – Tiếng Linh vang lên nghe rõ ngay cả khi cái bệnh viện toàn người là người.
Thi lững thững lên tầng hai, có vẻ như làm ma rồi mà nó vẫn phải đi bộ lên cầu thang. “Thế nào ấy nhỉ? Hợp tuổi thôi à?” – Nó lẩm bẩm một mình. Tuy là vô hình nhưng không phải ai đối với nó cũng bị đui, vẫn có một số có thể nhìn thấy nó đi lại như người bình thường: là mấy đứa trẻ con. Vừa nhắc đến, nó đang đứng ngay trước Khoa Nhi. “Nên kiếm lối khác, đi qua đó thế nào cả lũ cũng khóc ré lên…” – Nó nghĩ thầm rồi đảo chân, vòng qua lối rẽ ngay đó để tránh cái “mối họa”.
“Ê!” – Có giọng ai đó cất lên từ góc tối trong cùng của một phòng bệnh đóng cửa. Thi giật mình khi thấy từ từ xuyên qua cái cửa là một cái bóng trắng mờ mờ. Rồi từ từ rõ dần ra là hình thù của một đứa con gái mảnh khảnh, gầy nhom với đôi mắt long lanh lạ thường. Mái tóc đen mượt thả xuống ngang vai và con bé bận đồng phục giống với con Thi. Giờ nó mới biết con bé cùng trường với nó…
Mặt con bé kia như thăm dò, nó cúi thấp thấp người xuống, mắt không dời khỏi mặt Thi và tay nó quơ quơ sang hai bên trong không khí, nó hỏi:
“Cậu nhìn thấy tôi không?”
“C…có, rõ lắm. Thế cậu…” – Thi chưa dứt câu thì con bé mảnh khảnh đã lao tới, hai tay nó nắm lấy hai vai Thi mà lắc:
“Có…có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thi ngơ ngác hỏi lại:
“Chuyện gì cơ? Cơ mà cậu là ma à?”
Con bé kia lặp lại:
“Ma á? Tôi… không biết… nhưng… có con gì đó lao vào tôi, tôi sợ quá chạy vụt vào phòng bệnh kia…”
Mặt con bé bần thần, giọng nó lạc hẳn đi, run run đầy sợ hãi…
“Chẳng lẽ Tinh? Chưa đâu vào đâu đã có đứa ám quẻ thế này?” – Thi nghĩ thầm, và bỗng nhiên đèn chập chờn, tiếng nói của mọi người như chìm dần vào một cái hố sâu nào đó… Thi cảm tưởng như có cái lỗ đen nào đấy đã nuốt chửng mọi người xung quanh, lùng bùng bên tai nó lúc này chỉ là tiếng bíp của máy chạy thận vang vọng đập vào khắp vách tường…
Và giữa dòng người đông nghẹt khắp hành lang ẩn hiện một bóng người đứng nhìn hai đứa chằm chằm… Người đấy giống hệt con bé kia, chỉ có điều chân phải bị gãy ngoặt sang một bên, khắp mình mẩy máu vẫn đang chảy nhễu xuống sàn và cái mặt nó nở nụ cười đến lạnh sống lưng…
“Cháu ơi! Cháu có sao không?” – Tiếng một cô y tá chạy lại cái đứa dị hợm ấy, cả hành lang bỗng im bặt và dồn hết ánh mắt về phía con bé máu nhễu đầy người…
“Chạy…chạy thôi!” – Thi nói trong trạng thái mắt mở to không chớp lấy một lần, nó đứng hình trong một vài giây rồi thình lình nắm chặt tay con bé kia lôi tuột đi.
“Tao muốn mày! Tao muốn mày!” – Cái con dị hình kia chợt rú lên điên dại, máu từ miệng nó phun đầy ra sàn, bắn cả vào mấy người xung quanh. Nó cúi thấp người nó với tứ chi đặt trên sàn, nó lao vút tới như một con chó dại, cái chân gãy lủng lẳng kia có vẻ như chả ảnh hưởng gì đến tốc độ chạy cả.
Vừa phi trên tứ chi, nhanh vun vút, cái con dị hợm mà Thi nghĩ là Tinh vừa gào:”Tao muốn mày! Tao muốn mày!”. Đi đến đâu, máu rớt đến đấy thành vệt lớn. Tầng hai nháo nhác…
Thi, tay nắm chặt lấy cổ tay con bé kia, chạy bán sống bán chết. Có vẻ như không có cái thân xác càng khiến thân thể nó nhẹ nhàng tựa gió, nó chẳng cần rẽ đường mà cứ lao vun vút. Còn con Tinh lao một cách bất cần, đốn ngã bao nhiêu người và nhễu máu lên khắp người họ…
“Thế Linh và Trang? Chẳng lẽ chúng nó ở lại với con thần kinh kia?” – Thi nghĩ thầm
Thi tăng tốc, tuy mệt thấm rồi nhưng mỗi lần ngoái lại đằng sau là nó lại có động lực để chạy. Còn con Tinh kia cứ lao vun vút trên tứ chi, máu từ miệng chảy dài mỗi lần nó mở mồm rú lên:”Tao muốn mày! Tao muốn mày!”
Thi bất ngờ rẽ ngoặt khiến con Tinh cứ theo đà lao thẳng vào một phòng bệnh, tiếng cửa đổ và thủy tinh vỡ loảng xoảng. Sau đó là tiếng la thất thanh của nhiều người khác… Thi thở phào, giảm tốc dần rồi đi tắt vào trong một phòng bệnh để tới chỗ cầu thang.
Từ đống đổ nát toàn máu và kính cửa, con Tinh kia đứng dậy với những mảnh kính lớn găm khắp người khiến máu nó thấm đỏ luôn cái áo đồng phục, vẫn cái nụ cười méo xệch vì thủy tinh rạch toác miệng ấy. Ngay tức thì nó lấy lấy đà, lao ra và vụt theo hai đứa…
“Có vẻ như nó đang rượt theo cậu đấy…” – Thi buông tay con bé kia, hai tay nó chống vô đầu gối, miệng há ra thở hồng hộc.
“Làm sao giờ…? Cứu tôi với!” – Mặt con bé kia như mếu, nó rên rỉ van nài Thi với hai tay bám chặt lấy cánh tay con Thi và đôi mắt bắt đầu ứa lệ. Thi vừa lắc đầu, vừa thở mạnh. Nó không nói nên câu được:
“Tôi…tôi…”
“Đâu? Con bé đấy đâu?” – Tiếng nhốn nháo của đám người phía hành lang bên kia. Là bảo vệ. Cả cái hành lang tràn ngập tiếng xôn xao của mọi người, tiếng trẻ con khóc vang văng vẳng đến tai hai đứa…
Bỗng nhiên có tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, tiếng người ngã xuống cái phịch và cả tiếng la ó hoảng sợ của bao nhiêu người…
“Gọi cảnh sát…Gọ…i… Hự…”
“Giết người! Giết người!”
“Mau chạy đi!!!”
Và giờ là tiếng nhốn nháo xô đẩy giẫm đạp nhau, tiếng trẻ con khóc ré lên, tiếng phụ nữ rên khóc và cả tiếng những người đàn ông hô hào tháo chạy… Có vẻ như con Tinh kia vừa rút được mảnh kính trên người nó ra và cắt cổ ai đó rồi…
Tiếng rú của con Tinh cho biết nó đã tới gần bọn trẻ, nó lầm bầm những thứ tiếng quái đản trong cổ họng với đôi mắt trắng dã trợn tròn, đảo quanh. Tay nó cầm chặt mảnh kính đến nỗi máu nó đang nhỏ tong tong xuống sàn sau mỗi bước đi…
“Tìm nó đi! Nó đâu rồi?” – Tiếng của một người đàn ông như đang lạc trong tiếng rên rú, la ó của đoàn người tháo chạy.
Hai đứa trẻ núp sau cánh cửa kính của một phòng bệnh đã đóng cửa tối om, tay bịt chặt lấy miệng, cố gắng không để bất kì tiếng hét nào bật ra. Thi có thể cảm nhận rõ tiếng tim nó đang đập trong lồng ngực, hơi thở nó thậm chí còn mạnh hơn lúc nãy…
Một tiếng cười… Cái tiếng cười lanh lảnh đạp vào vách tường và đập vào tai tụi nhỏ. Con Tinh gần lắm rồi, ngay sau tụi nhỏ thôi. Cái âm thanh náo loạn của dòng người xô đẩy nhau tháo chạy lại như đang chìm dần vào lỗ đen nào đó, tiếng thở khò khè và thứ ngôn ngữ quái đản trong cổ họng con Tinh là thứ duy nhất bọn trẻ nghe được bây giờ.
“Ra đây nào!” – Con Tinh nói bằng cái thứ giọng khàn khàn trong cổ họng, kèm theo sau đó là nụ cười khoái trá đến bệnh hoạn. Bỗng dưng nó ngưng cười, mọi thứ chìm trong im lặng đến đáng sợ sau cái khịt mũi của con Tinh…
Và…
…bất chợt…
Một giọng nói vang lên ngay trên đầu hai đứa:
“Đây rồi…”
Ngay tức thì hai đứa hét lên thất thanh, bật lùi ra xa cánh cửa. Mặt con Tinh đang ịn lên trên tấm kính, máu nó dính nhoe nhoét và chảy từng dòng. Con Tinh nở nụ cười toác đến tận mang tai, đôi mắt trắng dã nhìn chòng chọc hai đứa qua hàng tóc bết máu phủ đầy trên mặt. Nó cất tiếng cười, bật tung cửa ra…
“Nó đây rồi!”
“Đây! Ở đây này!”
Hai bảo vệ lao tới chỗ hành lang thẳng ngay tới cửa phòng bệnh của tụi trẻ, theo sau là năm người khác… Con Tinh giật mình, ngoái lại. Nhận thấy đây là cơ hội, Thi lập tức kéo con bé kia, vụt ra cửa phòng bệnh, xô ngã con Tinh, lao tới chỗ đám bảo vệ đang chạy lại. Con Tinh lập tức phóng tới, nó định vọt theo hai đứa nhưng…
“Tóm được rồi!”
“Giữ tay! Giữ tay nó! Cẩn thận mảnh kính!”
“Buông tao ra lũ khốn nạn! Buông ra! Tao sẽ phanh thây bọn mày, tao sẽ móc ruột bọn mày ra rồi nhồi vào mồm chính chúng mày!…” – Con Tinh rú lên điên loạn, vẫy vùng trong khi bảo vệ đã đè nó áp mặt xuống sàn. Bất ngờ… nó… thoát xác…
Nó hiện nguyên hình là một con Quỷ Dạ Xoa da đỏ như máu với khuôn mặt đen sì nổi lên là hai con mắt trắng dã trợn tròn nhìn hai đứa kia đang thục mạng chạy. Một giậm chân, nó phóng vút tới ngay phía trên đầu bọn trẻ, răng nanh móng vuốt nó chìa ra, sẵn sàng vồ lấy cắn nát đầu cả hai…
Trong một giây ngắn ngủi… Một tà áo đen… Xuyên qua tường, nhẹ nhàng đưa lưỡi hái sắc nhọn lướt qua cổ con Quỷ.
“Huỵch”
Con Quỷ đè cả cái thân người to tướng lên hai đứa, Thi hét rú lên lập tức đạp con Quỷ ra và kéo con bé kia lại gần… Nó chợt nhận ra… đầu con Quỷ đang lăn lông lốc đến bên cạnh bọn nó, mắt nó vẫn đang mở to nhưng nhìn một cách vô hồn, miệng vẫn há hốc với răng nanh dài ngoằng và những răng nhọn chi chít đến tận cuống họng.
Lồng ngực hai đứa như đánh trống, Thi chợt liếc mắt lên nhìn cái bóng đen lơ lửng trước mặt: một Tử Thần… Hắn đang nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ với cây lưỡi hái sắc có lẽ không có loại kiếm hay dao nào sắc hơn vẫn còn đang nhỏ xuống tong tong máu đen của con Quỷ. Phía đằng sau là bảo vệ đang lôi xác con bé kia đi, cái xác toàn máu me, đôi mắt con bé ẩn sau làn tóc ướt bết máu nhìn một cách vô hồn, trống rỗng lên trần nhà…
“Thi! Thi ơi! Mày có sao không?” – Tiếng Linh và Trang chạy lại, hai đứa phóng tới chỗ con Thi và ôm chầm lấy nó. Trang giật bắn mình khi thấy xác con Quỷ ngay dưới chân con Thi và càng giật mình hơn khi tên Tử Thần lướt qua nó một cách nhẹ nhàng…
Đằng sau là chú Nghĩa, cụ Yến cùng hai Tử Thần khác đang chạy tới… Con bé kia vẫn đang khóc, tay nó nắm chặt tay con Thi, vùi mặt vô lưng Thi thổn thức…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!