Thần Điêu quần phương phổ
Hiệu ứng con bướm
Kim luân pháp vương tay trái ôm dương quá tay phải ôm hoàng dung, đi tới một địa phương hẻo lánh, hắn vỗ nhẹ hai chưởng, một chiếc xe ngựa cực kì bình thường dần dần tiến lại.
Xa phu mặc trang phục cũng không có cái gì thần kỳ, hắn nhìn thấy kim luân pháp vương liền thi lễ, trong miệng bô lô ba la nói vài câu, kim luân pháp vương gật đầu, đem dương quá hoàng dung ném vào trong, chính mình cũng lên xe ngựa.
Dương quá thế mới biết tên xa phu này cũng là người Mông Cổ, lời hắn nói vừa rồi nhất định là mông ngữ, dương quá cũng nghe không hiểu lời hắn nói, chỉ chốc lát lúc xe ngựa đã bắt đầu hướng phía bắc rời đi.
Dương quá nhớ ra tao ngộ hôm nay, trong lòng không khỏi cười khổ, chính mình đầu tiên là rơi vào trong tay hoàng dung, sau lại dĩ nhiên cùng hoàng dung đồng thời rơi vào trong tay kim luân pháp vương , chỉ là kim luân pháp vương lão trọc này vì sao lại không giết mình?
Hắn quay đầu nhìn một chút hoàn cảnh trong xe, phát hiện trong xe đang có một thân ảnh cục chân nằm co ro, người này khuôn mặt úp xuống, thấy không rõ diện mục, bất quá hắn một thân hoa lệ cẩm bào, dương quá ngẫm nghĩ liền biết hắn chỉ có thể là hoắc đô, không thể sai được!
Đùi phải của Hoắc đô đã bị chém đứt, lúc này mặc dù thương thế đã không có gì đáng ngại, nhưng do chảy máu quá nhiều nên lúc này vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Kim luân pháp vương tạm thời không để ý đến dương quá hoàng dung, chỉ là đem hai người đặt ở xa xa trong sương phòng, chính mình ngưng thần quan sát tình hình phía xa. Hắn trong lòng biết hoàng dung là nhân vật trọng yếu, không lâu sau chắc chắn sẽ có nhiều võ lâm nhân sĩ đổ ra đi tìm hoàng dung, cho nên trước hết vẫn nên rời khỏi nơi này!
Xe đi một lúc, mấy người cũng không có nói chuyện với nhau, lúc này từ trong sương phòng đột nhiên truyền đến được một tiếng hừ nhẹ, dương quá quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện bộ dáng của hoàng dung có chút không đúng!
Chỉ thấy hoàng dung sắc mặt tái nhợt, tóc tai có chút tán loạn, một giọt mồ hôi từ gương mặt chảy xuống, hàm trên của nàng cắn chặt môi dưới, tựa hồ phải chịu đựng nỗi khổ thật lớn.
Dương quá trong lòng kỳ quái, chẳng lẽ hoàng dung vừa rồi bị kim luân pháp vương đánh tới trọng thương? Hắn hỏi:” Quách…… Hoàng dung, ngươi làm sao vậy?” Dương quá vốn muốn xưng quách bá mẫu, lại nghĩ đến thái độ hoàng dung đối xử với chính mình, Vì vậy cũng không khách khí nữa, trực tiếp xưng hô tên của nàng.
Hoàng dung cắn chặt hàm răng, không có trả lời câu hỏi của dương quá, dương quá không nhận được câu trả lời, Vì vậy liền quay đầu không quan tâm nàng nữa.
Kim luân pháp vương cũng là trong lòng nghi hoặc, hắn vừa rồi chỉ phong bế mấy huyệt đạo của hoàng dung, cũng không có hạ thủ nặng, như thế nào bộ dáng của nàng bây giờ lại giống như đang bị trọng thương nặng? Chẳng lẻ là nàng đang làm bộ? Kim luân pháp vương quyết định xem thêm một lúc nữa.
Trong lúc nhất thời dương quá cùng kim luân pháp vương cũng không lên tiếng, trong xe dần dần tĩnh lặng lại.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, qua được một lúc, đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít củahoàng dung. Dương quá trong lòng kinh hãi, hoàng dung dĩ nhiên lại khóc!
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hoàng dung bây giờ lê hoa đái vũ, tiếng khóc vô cùng bi thương, dương quá không khỏi mủi lòng, hắn lại hỏi:” Ngươi làm sao vậy?”
Hoàng dung chỉ khóc to một hồi, sau một lúc lâu, rốt cuộc đứt quãng đáp:” Ta…… Ta…… Trong bụng…… …… Hài tử…… Không còn!” Nói xong trong lòng nàng càng bi thống, nước mắt nàng không tự chủ liên tục tuôn ra.
Nguyên lai vừa rồi kim luân của kim luân pháp vương đập trúng tiểu phúc của hoàng dung, lúc ấy hoàng dung còn không có cảm giác gì, ai ngờ vừa rồi trong lúc được mang lên xe ngựa, trên đường có chút điên đảo, hoàng dung dĩ nhiên cảm giác trong bụng truyền đến một hồi quặn đau, rất khó chịu, hoàng dung lúc đầu tưởng là động phải thai khí, cho nên chỉ là cắn răng cố nén.
Nhưng qua một lúc lâu, trong bụng dĩ nhiên vẫn còn tiếp tục đau nhức như thế, hoàng dung lúc này hiểu không rõ, trong lòng càng ngày càng bối rối, sau lại dần dần khẳng định là thai nhi trong bụng xảy ra vấn đề.
Nàng dù sao cũng là một người đàn bà, đụng chuyện như vậy, trong lòng đương nhiên phải có bi thương, không tự giác cất lên tiếng khóc đau lòng.
Dương quá đầu tiên là ngẩn ngơ, sau lại vừa kinh hãi, hoàng dung mặc dù hoài thai, nhưng hiện tại vẫn còn thiếu tháng, bề ngoài nhìn không ra nàng đang có thai, cho nên dương quá lại quên bẵng đi nghĩ rằng nàng còn chưa mang bầu.
Bây giờ vừa nghe hoàng dung nói đến câu” Hài tử không có”, dương quá bật người nghĩ ra” Hài tử” Rốt cuộc là ai, hắn hai mắt trợn tròn, lộ ra bộ dáng khó có thể tin.
Dương quá trong lòng âm thầm nghĩ:” hiệu ứng Con bướm, quả thật là hiệu ứng con bướm! Bởi vì ta đến, quách tương dĩ nhiên không còn tồn tại, quách tương nhu thuận xinh đẹp đáng yêu động lòng người dĩ nhiên không còn tồn tại!”
Dương quá trong lòng khiếp sợ, hắn rốt cuộcc rõ ràng chính mình khiến cho hiêu ứng con bướm lần này xảy ra có ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu! Quách tương không có, sau này phái Nga Mi có thể cũng sẽ không tồn tại, dẫn đến thế giới sau này sẽ thay đổi lớn đến thế nào!
Qua một lúc lâu dương quá mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn về phía hoàng dung, nàng mặc dù vẫn còn vẻ lê hoa đái vũ, nhưng đã không thể khó được nữa, trên mặt mặc dù vẫn còn có chút bi thương, nhưng lại mơ hồ mang theo một tia kiên cường.
Dương quá đối hoàng dung tâm sanh bội phục, không nghĩ nàng nhanh như vậy đã khống chế được tâm tình của chính mình, quả nhiên không hổ là nữ hiệp nổi tiếng thiên hạ.
Lúc này kim luân pháp vương tại trên người dương quá điểm vài cái, dương quá cảm giác tay chân linh hoạt, dĩ nhiên có thể hành động được, nhưng nội lực vẫn chưa tự do vận chuyển, hắn hoạt động tay chân một chút, cảm giác thân thể thư thái hơn rất nhiều.
Kim luân pháp vương lại từ trên người hoàng dung điểm vài cái, chỉ vào hoàng dung, nói với dương quá:” Ngươi tới chiếu cố nàng!” Kim luân pháp vương sở dĩ phải bắt hoàng dung, chính là cần dùng hoàng dung để uy hiếp quách tĩnh, , bây giờ trạng thái của hoàng dung có chỗ không đúng, kim luân pháp vương cũng không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được.
Hắn tuy là Mông Cổ quốc sư, nhưng cũng là một tên phật môn đệ tử nghiêm thủ giới luật, không tiện tự tay mình chiếu cố hoàng dung, Vì vậy liền đem cái nhiệm vụ này giao lại cho dương quá.
Dương quá lại quan sát hoàng dung một chút, thấy nàng mặt mang bi thương, bộ dáng thương cảm, trong lòng vốn oán hận đối với hành động của nàng cũng phai nhạt đi rất nhiều. Lập tức từ trên người xé ra một mảnh vải, đưa cho hoàng dung nói:” Ngươi lau mặt đi.”
Hoàng dung tiếp được mảnh vải, lau lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói:” Đa tạ!” Hoàng dung bây giờ hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên vừa rồi quả thật là khóc cực kỳ thương tâm.
Dương quá thở dài, hắn vốn không muốn để ý đến hoàng dung, chỉ là nhìn bộ dáng bây giờ của hoàng dung, hắn không mềm lòng không được!
Kim luân pháp vương lúc này lại nói:” Tới trấn nhỏ phía trước, ta sẽ mời một đại phu tới xem tình trạng của nàng, thiếu niên, ngươi tên là gì, như thế nào lại rơi vào tay hoàng dung?”
Kim luân pháp vương mục đích rất đơn giản, hắn thấy dương quá võ công thần diệu, quyền pháp mới mẻ vừa nhu vừa cương, Vì vậy liền muốn ép hỏi võ công lai lịch của hắn, nhưng là bây giờ hoàn cảnh của hoàng dung thành ra như vậy, cho nên tạm thời để cho dương quá đảm đương nhiệm vụ “y tá”.
Dương quá đem tính danh chính mình nói cho kim luân pháp vương, dù sao đây cũng không phải cái gì bí mật, kim luân pháp vương hơi để ý tuần tra lập tức sẽ biết được. Về phần quan hệ cùng hoàng dung, hắn lại không nói ra, nhất là hoàng dung bây giờ bộ dạng như thế làm cho người ta thương tiếc, dương quá cũng không tiện nói xấu nàng.
Kim luân pháp vương cũng không có hỏi nhiều, sắc trời bắt đầu tối, xe ngựa đi đến trấn nhỏ kia, kim luân pháp vương mang theo hoàng dung rời đi, rời đi trước [vừa|lại] tại dương quá trên người điểm vài cái.
Kim luân pháp vương đi rồi, dương quá cố gắng giải khai huyệt đạo, nhưng kim luân pháp vương nội lực cao cường, huyệt đạo lại vừa mới phong bế, dương quá thử qua một lúc nhưng không cách nào ngưng tụ được chút công lực, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông tha cho ý niệm này.
Qua một lúc lâu, kim luân pháp vương mang theo hoàng dung trở lại, hoàng dung quả thật đã bị xảy thai, đại phu vì nàng cho vài thang thuốc, hơn nữa bởi vì trong lòng vô cùng bi thống, hoàng dung bây giờ thân thể thập phần suy yếu.
Trách nhiệm coi sóc” Hoàng dung” vẫn còn được giao cho dương quá, dương quá trong lòng cười khổ, không nghĩ tới chính mình không chỉ bi biến thành tù bình, lại còn phải kiêm luôn chức ” Y tá”, bất quá hoàng dung bây giờ quả thật rất đáng thương, nàng lại vừa xinh đẹp, ai là nam nhân đều sẽ nảy sinh lòng thương tiếc sâu sắc với nàng, lập tức dương quá tạm thời vứt bỏ cừu hận, tận tâm chiếu cố hoàng dung.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!