Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Gặp lại nhau.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Gặp lại nhau.



(@Hằng: Nếu như ai nói duyên phận chỉ là lý thuyết suông, thì ta đây phủ định liền.)

Lúc Vương Thiệu Bình dẫn Thiên Ân đi gặp Ngọc Chân, hắn trong lòng có một đống nghi ngờ. Ca ấy nói có việc muốn gặp Ngọc Chân, mà hai người quen nhau sao? Quen lúc nào hắn không biết? Ca hắn không phải mười mấy năm qua chưa từng đặt chân ra ngoài sao? Trong đầu Vương Thiệu Bình chợt lóe lên một ý,, lần rơi xuống vực đó hai người quen biết nhau? Thế nhưng lúc đó đại ca để triều đình đưa Ngọc Chân đi, vậy sao bây giờ lại muốn gặp? A… thật khó nghĩ…

Vương Thiệu Bình mím môi, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại, bước chân thì cứ chậm rì rì. Đi sắp đến nơi, Vương Thiệu Bình chợt nhớ đến Đường Duy. Lúc vừa vì bị lời nói của Thiên Ân làm cho phân tâm nên không có cản Đường Duy đi cùng. Đang đi, Vương Thiệu Bình đột nhiên dừng lại, vỗ tay một cái, Tuyết Thần liền xuất hiện.

“Chủ nhân có gì dặn dò” Tuyết Thần cung kính hỏi.

Vương Thiệu Bình không ngờ người tới là Tuyết Thần, hắn còn tưởng sẽ là cận vệ bên cạnh mình chứ. Nhưng như thế lại tốt, để Tuyết Thần tiếp đãi tên mặt trắng.

“Ngươi đem tên mặt trắng kia đi tới phòng khách, đừng để hắn ta đi lung tung” Vương Thiệu Bình chỉ tay về phía Đường Duy.

“Này, ngươi có ý gì?” Đường Duy tức giận nói “Ngươi mới là tên mặt trắng, nhìn lại mình đi, ta còn tưởng nữ nhân nào giả nam đó”

Vương Thiệu Bình lười phải nói, Tuyết Thần đến bên cạnh Đường Duy, cúi người chỉ về phía ngược lại “xin mời”

Đuong Duy tức giận liếc nhìn Thiên Ân, muốn hắn nói một câu giúp mình. Nhưng a… tên đó… tên đó hắn còn không không nói giúp mình lời nào, ngược lại lôi Vương Thiệu Bình đi thật nhanh.

“Ca ca đệ tự đi được, buông đệ ra…” thế này mà để thuộc hạ nhìn thấy thì còn mặt mũi nào.

“Ngươi nhiều chuyện quá” Thiên Ân thả Vương Thiệu Bình ra rồi nói tiếp. “ Mau dẫn đường”

Vương Thiệu Bình tiếp tục dẫn Thiên Ân đi, tiếp tục trầm mặc, ca khi nào lại nói với hắn nhiều như vậy? Hắn len lén nhìn khuôn mặt của Thiên Ân xem có phải là kẻ nào giả trang hay không.

“Ngươi còn nhìn không đi nữa  ta sẽ đánh mông ngươi” Thiên Ân tức giận nói.

“A… đi, đệ đi” Vương Thiệu Bình líu lưỡi, đây đúng là ca của hắn. Cái ánh mắt hung ác kia không thể giả được.

(@Hằng: ôi ta mệt quá man, bao giờ hai người mới gặp được nhau đây, ông Bình tôi lậy ông. Bây giờ ta mà kéo dài đến chương sau nữa mới gặp được nhau thì sao nhỉ hehe. Đùa thôi, sắp gặp nhau rồi)

Ngọc Chân sau khi ôm Y Thanh khóc liền nằm lì trên giường, cô đang nghĩ đến hay là thử chết làn nữa, biết đâu sẽ được quay trở lại hiện đại.

Lúc này Y Thanh từ ngoài chạy vào “Tiểu thư, mau ra ngoài phòng khách, chủ nhân muốn gặp ngài.”

Ngọc Chân trợn mắt lên, hắn đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt cô rồi mà, gặp cái gì mà gặp. Nghĩ đến hắn là cô lại nhớ đến nụ hôn khủng bói tinh thàn kia,  “Không đi” Ngọc Chân giọng khàn đặc nói.

“A… không phải là chủ nhân muốn gặp ngài, là một vị đại hiệp áo tím muốn gặp ngài” Y Thanh vội sửa lời.

Áo tím nào? Ta không quen, không gặp. Ngọc Chân lắc đầu  tỏ ý không gặp rồi chùm chăn kín người, ai mới biết là tên Vương Thiệu Bình giở trò gì. Cô mới không thèm ra đấy, hắn làm gì được cô.

Y Thanh không khuyên được lại chạy ra ngoài, một lúc sau lại chạy vào nói:

“Tiểu thư, vị đại hiệp áo tím muốn cho tiểu thư xem cái này, là một chiếc vòng tay bằng gỗ” Y Bình không có lay Ngọc Chân dậy mà tò mò cầm chiếc vòng tay lên xem “a… ký tự trên này nhìn rất lạ”

Ngọc Chân chùm chăn kín đầu, thế nhưng nghe thấy vòng tay bằng gỗ là cô lại nhớ đến chiếc vòng của mình. Thì ra là tên Vương Thiệu Bình nhặt được, Ngọc Chân tung chăn ra, ngồi dậy nhìn tay Y Thanh, tay cô chìa ra, Y Thanh liền đưa cho Ngọc Chân đồng thời nói: “Tuy em không hiểu trên vòng khắc cái gì, nhưng bông hoa khắc rất đẹp a, nhỏ như vậy cũng khắc được”

Ngọc Chân nhếch môi, dù cổ họng hơi rát, nhưng vì muốn khoe thành phẩm của mình, Ngọc Chân đắc ý nói bằng giọng khàn như vịt đực, có câu còn không thành tiếng “tất nhiên rồi, con mèo đó ta khắc đó, em còn chưa thấy con mèo đó ngoài đời đâu, nó rất là đẹp?” Đeo lại chiếc vòng vào tay, Ngọc Chân mỉm cười đắc ý.

Ngọc Chân mở miệng định nói cho Y Thanh, con mèo ta khắc là con mèo thần thánh đó, tên nó là đô rê mon. Thế nhưng mở miệng là mất tiếng luôn.

Y Thanh cầm tay Ngọc Chân lên, liếc nhìn chiếc vòng gỗ làn nữa rồi lắc đầu nói: “Hơ.., em có thấy con mèo nào đâu, chỉ thấy có bông hoa thôi à”

Em thật không có mắt nhìn mà, bông hoa nào chứ? Là con mèo đó. Ngọc Chân đưa tay chỉ vào chiếc vòng để cho Y Thanh thấy con mèo của mình,, ánh mắt đang vui vẻ tự dưng thất kinh. Đây là…Ngọc Chán trợn tròn mắt, miệng lắp bắp kinh hãi không thôi. Mèo của cô sao lại biến thành bông hoa? Đây… đây… đây chẳng phải ký hiệu của thầy giáo sao? Đầu óc cô có chút quay cuồng, đây là sao a.

“Tiểu thư, ngài sao vậy?” Y Thanh thấy sắc mặt Ngọc Chân tái nhợt thì vội vàng hét lên. Vương Thiệu Bình đang ngồi bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Y Thanh thì vội vã chạy vào.

“Có chuyện gì, Y Thanh?” Hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Chân liền vội đẩy Y Thanh ra rồi bắt mạch cho Ngọc Chân.

Mạch đập có chút rối loạn, không phải là tam thập đoạn hồn phát tác. Hắn có chút yên tâm, sau đó mới nhìn Ngọc Chân, thế nhưng bất ngờ là cô cũng đang nhìn hắn, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn.

Ngọc Chân nhìn Vương Thiệu Bình trước mặt, không… hắn sẽ không biết làm chiếc vòng này. Cô nghĩ vậy, ánh mắt liền nhìn phía sau lưng hắn. Một nam nhân mặc áo tím, người có đôi mắt hồ ly, nhìn rất gian xảo nhưng lại mang vẻ u buồn. Thật trùng hợp, nam nhân này có ngoại hình rất giống vị thầy giáo hàng xóm nhà cô. Mắt Ngọc Chân nóng lên, cô mở miệng nói gì đó nhưng không thành tiếng.

Thiên Ân cũng nhìn cô, quả thực rất giống, hắn có chút mong chờ nói:

“Là em phải không? Ngọc Chân. Nhà số 424, người thường trèo tường sang nhà tôi ăn trực không bao giờ rửa bát.”

“A…” Ngọc Chân kích động, cô nhảy khỏi giường chạy lại ôm chầm lấy Thiên Ân. Cô vui mừng, cô sung sướng muốn hét lên nhưng cổ họng lại không cho phép cô được thỏa mãn điều đó.

Ông trời ơi, đây có phải là sự thật, cô thật sự gặp được thầy ấy ở chỗ này. Cô hiểu rồi, thì ra xuyên không là có lý do cả, ông trời là muốn mình gặp được thầy. Thì ra là vậy, cô ôm Thiên Ân vừa cười vừa khóc, chẳng khác tình cảnh đêm qua là mấy. Nhưng đêm qua là do tam thập đoạn hồn phát tác, còn bây giờ là do cô hoàn toàn vui mừng nên cảm xúc bị loạn lên.

Thiên Ân không ngờ là cô thật, hắn đợi ở ngoài rất lâu không thấy cô ra, còn tưởng mình đã nhầm. Bây giờ thì đúng là cô ấy rồi.

Ngọc Chân ngước mắt nhìn Thiên Ân, cô đưa tay lên khuôn mặt hắn, chạm nhẹ vào đuôi mắt hắn. A… có nếp nhăn, đây là sự thực, không phải mơ. Người trước mặt đúng là thầy giáo của mình. Nghĩ vậy cô lại ôm chặt lấy hắn, mỉm cười tươi như hoa.

Vương Thiệu Bình ngơ ngác nhìn Ngọc Chân ôm lấy ca của hắn, trong lòng không biết có tư vị gì. Chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó thở, hắn phải chấm dứt ngay động tác ôm ấp của họ.

“Khụ khụ…” hắn giả vờ ho để làm cho hai người kia biết rằng trong phòng này còn có người, bọn họ nên dừng việc ôm ấp tình cảm này. A… thế nhưng hai người bọn họ lại không có để ý đến hắn, đây là đạo lý gì? Ta là chủ nhà, chủ nhà cơ mà.

Thiên Ân và Ngọc Chán nhìn nhau, sau đó cả hai lại cười, lại ôm nhau thật chặt. Như thể nếu buông nhau ra thì một trong hai người sẽ biến mất vậy.

“Này Ca ca, ca nên biết rằng Ngọc Chân bị trúng độc đó” vì thế ca mau buông nàng ấy ra. Hắn chỉ nói câu trước nhưng không dám nói câu sau.

A… hắn đã nói như vậy rồi mà cả hai người đều không để ý đến hắn, cứ nhìn nhau cười ngây ngô như bị trúng tà vậy.

Một tiếng sau, bọn họ vẫn đứng nhìn nhau cười cười rồi lại ôm nhau. Một lúc sau thì lại khóc, rồi lại ôm nhau. Vương Thiệu Bình mặt đen thui, hắn tức giận đứng dậy lôi Ngọc Chân ra khỏi người Thiên Ân. Lúc này cả hai người họ đều quay đầu đồng loạt lườm hắn. Vậy là sao? Hắn ấm ức nhìn Thiên Ân rồi lại nhìn Ngọc Chân. Nhưng hắn phải lên tiếng để tránh hai người này lại tiếp tục ôm ấp.

“Hai người có thôi đi không? Ở đây một nam một nữ ôm ấp nhau cái gì chứ. Còn nữa ca già rồi lại ôm một đứa trẻ làm gì, nhìn giống cha con lắm.”

Thiên Ân đưa tay cốc vào đầu Vương Thiệu Bình một cái, dám bảo hắn già. Hắn vẫn còn trẻ, mới hơn ba mươi một tý, đang ở độ tuổi cường tráng nhất, lại dám bảo hắn già.

Thiên Ân quay sang nhìn Ngọc Chân. “Em ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thầy sẽ nấu cho em, không cần rửa bát”

Ngọc Chân nghe thấy ăn, bụng bỗng réo lên. A… rất lâu rồi cô chưa được ăn đồ thầy giáo nấu.

Thấy Ngọc Chân gật đầu muốn ăn, Thiên Ân vội quay lại nhìn Vương Thiệu Bình “nhà bếp ở đâu?”

Sau đó Thiên Ân vào nhà bếp của Thanh Phong cốc, chọn một vài thứ Ngọc Chân thích ăn rồi cho vào nấu. Hắn vẫn nhớ cô thích ăn cay, thức ăn không được quá nhạt. Mỗi bữa ăn đều phải có một món canh, thích nhất là canh chua. Còn nữa khi nấu xong không được để lại bọt trắng trong canh, cô bé sợ ai nhổ nước bọt vào canh của mình. Cái này là do chính cô từng nói với hắn. Hoa quả cũng phải tự tay cô gọt thì mới ăn, người khác gọt sẽ không ăn, kể cả hắn.

Hắn nhớ rõ từng chi tiết một, bây giờ trong lòng hắn háo hức muốn nấu xong ngay lập tức. Hắn muốn ngồi nhìn cô ăn, ngồi nghe cô giả bộ chê hắn nấu không ngon. A… nghĩ vậy trong lòng hắn thực hưng phấn.

Ngọc Chán ngồi trong phòng vẫn chưa hết được cảm xúc vui mừng nên vẫn ngồi cười tủm tỉm. Bây giờ cô quả thực trong đầu chỉ có mỗi khuôn mặt và hình bóng của Thiên Ân. Cô muốn ngồi cạnh thầy giáo, kể cho thầy nghe rất nhiều chuyện. Nhưng cổ họng cô nó lại cứ tắc tịt, không nói thành tiếng. Chưa bao giờ cô khát khao mình có thể nói đến như vậy. Thật là bị mất giọng không đúng lúc gì cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN