Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm - Quái vật Lushi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm


Quái vật Lushi



“Pằng”

Một luồng sáng bay lên bầu trời, làm cho khu rừng vốn yên tĩnh đột nhiên xao động. Tuyết Thần vội vã tung người, đạp lên những ngọn cây cao, hướng phía dưới chân núi bay đi.

Một lúc sau Tuyết Thần xuất hiện dưới chân núi, nơi tập hợp mọi người.

“Tuyết Thần cô nương” Một đám người áo đen thấy rõ người xuất hiện liền đồng loạt lên tiếng.

Tuyết Thần nhìn bọn họ một lượt, mặt không chút xao động nói:

“Báo cáo tình hình ngày hôm nay đi.”

“Bẩm cô nương, nhóm thuộc hạ đi thăm dò phía Bắc của khu núi này. Chỉ phát hiện ra nơi đấy có rất nhiều cơ quan.” A Quang mím môi, ngập ngừng một lúc rồi lại nói tiếp:

“A Lý không cẩn thận dẫm vào một cơ quan, đệ ấy… đệ ấy đã thiệt mạng rồi.” A Quang biết rõ, chủ nhân là người cho mình sinh mạng. Hắn và tất cả huynh đệ ở đây đều được chủ nhân cứu về. Bây giờ vì chủ nhân mà thiệt mạng là việc đáng giá. Hắn không hề oán trách nửa lời, hắn chỉ tiếc thương cho đệ đệ chết ở nơi xa lạ này.

A Lý là đệ đệ ruột của A Quang nên hắn đau buồn cũng là lẽ thường.

“Ngươi đã chôn cất A Lý cẩn thận chưa?” Tuyết Thần dịu giọng nói.

“Thuộc hạ đã tìm một nơi chôn cất A Lý rồi ạ.” A Quang chua xót nói.

“Vậy ngươi ngày mai tạm thời giao lại nhiệm vụ cho A Phi. Nghỉ ngơi một ngày, lấy lại tinh thần đi.”

“Xin cô nương để thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm cùng các huynh đệ. A Quang muốn nhanh chóng tìm ra chủ nhân, để A Lý có thể yên tâm lên đường.”

Tuyết Thần liếc nhìn A Quang một cái rồi gật đầu.

“Cứ như vậy đi” nói xong lại nhìn người đứng bên cạnh “A Viên báo cáo.”

“Tuyết Thần cô nương, nhóm của thuộc hạ tìm ở phía Tây của ngọn núi này. Không tìm thấy điều gì khả nghi.”

Tuyết Thần trầm mặc nhìn đám thuộc hạ dưới quyền mình một lượt.

“Nhóm A Báo đâu?”

Đám người nghe vậy liền sửng sốt, bọn họ cũng đang thắc mắc điều này.

A Quang nghiêm mặt nói:

“Chúng thuộc hạ thấy hiệu lệnh của cô nương liền tập hợp tại đây. Trên đường trở về cũng không có gặp qua nhóm người A Báo.”

Tuyết Thần lần này đến đây, mang theo hết thảy là bốn mươi lăm người. Chia làm ba nhóm, mỗi nhóm mười lăm người. Nhóm của A Báo không có một ai xuất hiện. Vậy chắc chắn đã có sự cố xảy ra.

Tất cả đều rùng mình im lặng. Bọn họ đều có pháo hiệu trong người, chỉ cần phát hiện ra điều khác thường liền phóng tín hiệu đi. Nhưng nhóm người A Báo không một ai phóng, điều này rất lạ. Dù có gặp phải nguy hiểm đến mực nào, chỉ cần nhấn chốt là có thể phóng tín hiệu ngay lập tức. Thế nhưng bọn họ ngay cả một cái cũng không thấy, điều này thật quỷ dị.

“Nhóm A Báo đi lục soát ở phía Nam phải không?” Tuyết Thần lên tiếng, phá vỡ sự im lặng tràn đầy hoang mang của tất cả mọi người.

“Dạ”

“Được rồi, bây giờ các ngươi nghỉ ngơi một lúc. Sau đó A Viên đi theo ta, A Quang ở lại chỉ huy mọi người. Sáng mai Y Ban sẽ đem theo người đến trợ lực cho chúng ta. Nếu không thấy ta trở lại, các ngươi hãy nói cho Y Ban tận lực lục soát phía Nam.”

“Dạ”

….

Một canh giờ sau.

Hai bóng đen một trước một sau, bay nhanh trên bầu trời đen kịt. Cả hai đều hướng về phía Nam. Rừng núi rộng lớn, được bao trùm bởi màn đêm đen đặc. Những âm thanh của côn trùng vang lên râm ran như một dàn nhạc. Mà thi thoảng từ khu rừng phát ra tiếng gầm gừ của thú dữ.

Tiếng sột soạt khi di chuyển của những thú vật đi săn mồi vào đêm. Tiếng con mồi kêu lên tuyệt vọng vì chẳng may sa vào móng vuốt của kẻ gian ác. Tất cả hợp lại tạo thành một loại âm thanh hỗn hợp làm cho người ta lạnh cả da đầu.

Hai bóng đen vẫn không ngừng di chuyển, một trước một sau. Mãi cho đến khi bóng đen đằng trước dừng lại, người đi theo sau mới dừng lại theo.

“A Viên, chúng ta đã đến nơi rồi” Cất chiếc la bàn vào trong ngực, Tuyết Thần liếc nhìn cả khu rừng một lượt.

“Ngươi đứng yên trên đây, để ta xuống dọn đường.” Nói xong Tuyết Thần phi người xuống dưới. Cùng lúc đó, một cơn gió cực mạnh từ đâu bay tới tạo lên một trận cuồng phong.

A Viên biết rằng cơn gió này là do Tuyết Thần tạo ra để phá tan những cơ quan bên dưới mặt đất.

Lúc này ở bên dưới, Tuyết Thần di chuyển nhanh như một cơn gió. Đất đá bay lên va chạm vào nhau, tạo lên âm thanh “chát… chát” chói tai.

Những viên đá bị gió thổi, đập mạnh vào thân cây, đập mạnh xuống nền đất. Chẳng mấy chốc từ những thân cây bay ra vô vàn những mũi tên nhọn hoắt. Trên mặt đất nhô ra cơ man những mũi sắt nhọn. Mà Tuyết Thần vẫn không ngừng di chuyển, lá rụng đầy rừng.

Cơn cuồng phong mà Tuyết Thần tạo ra, đi đến đâu phá tan tành các cơ quan đến đấy. Cây cối gãy lìa, cát bụi bay mù mịt.

Lúc này Tuyết Thần mới dừng lại, đưa tay lấy một ngọn đuốc buộc sau lưng. Thổi phù một cái, ngọn đuốc liền bốc cháy.

A Viên thấy khu rừng yên tĩnh lại, lúc này mới nhảy xuống, đứng phía sau Tuyết Thần.

“Hãy vận khí, giảm nhẹ trọng lượng của ngươi đi. Mấy cơ quan đơn giản đều đã bị phá hết rồi, những cơ quan còn lại khá là phức tạp, hiện tại ta chưa phát hiện ra. Để phòng bị, ngươi nên giảm trọng lượng. Lỡ may có giẫm vào cơ quan cũng không hề hấn gì.” Tuyết Thần lạnh giọng nói.

“Dạ” A Viên nghe vậy liền vận khí, giảm trọng lượng cơ thể.

Hai người cầm đuốc, soi sáng cả một vùng. Tuyết Thần giẫm lên những cành cây bị gãy, chăm chú nhìn xuống dưới nền đất. Đồng thời hai tai tập chung cao độ nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Lục soạt một lúc vẫn không thấy có gì khác lạ. Hai người liền đi thẳng về phía trước.

Đang đi, Tuyết Thần bất chợt dừng lại, một cỗ tanh nồng xông thẳng vào mũi. Cô nhíu mày liếc nhìn A Viên, A Viên tựa hồ hiểu rằng Tuyết Thần muốn nhắc hắn đề cao cảnh giác.

Sau khi nhắc nhở A Viên, cô liền lần theo mùi máu tanh nồng. Ẩn phía sau những đám cây rậm rạp là một khoảng trống khá rộng.

Tuyết Thần nhíu mày nhìn những thi thể mặc đồ đen nằm la liệt trên mặt đất. Tất cả đều không còn đầu.

A Viên kinh hoàng nhìn xác các huynh đệ, hai chân bủn rủn không còn sức lực.

“A…”

Tuyết Thần liếc nhìn hắn, ngay lập tức hắn ngậm miệng không dám hét lên. Cô cầm ngọn đuốc di chuyển đến chỗ các thi thể, mặt đất được nhuộm một màu máu đỏ tươi.

Nhìn phần cổ của các thi thể không hề bằng phẳng như bị đao kiếm chém. Ngược lại bầy nhầy, máu thịt lẫn lộn như bị thú dữ gặm vậy.

Bên cạnh những thi thể này là những dấu chân kỳ lạ. Hiển nhiên không phải chân người.

Tuyết Thần nhìn chằm chằm vào những dấu chân này, cô phát hiện ra có hai loại khác nhau. Điều này chứng tỏ có hai con vật đã xuất hiện. Nếu dấu chân phản ánh kích thước và trọng lượng thân thể thì dấu chân này quá là nhỏ đi. Để hạ gục liền một lúc mười lăm người thì con vật này phải rất to lớn mới đúng. Vậy sao dấu chân của nó lại vừa nhỏ vừa nông như vậy?

“A Viên, ngươi thấy dấu chân này là dấu chân của con gì?” Tuyết Thần nhíu mày hỏi.

A Viên cố trấn định tâm thần, bước từng bước đến chỗ Tuyết Thần. Ánh mắt hắn nhìn vào mấy dấu chân dưới đất.

“Đây là dấu chân của con chó” A Viên chỉ vào một dấu chân nhỏ, giọng nói chắc nịch. Sau đó hắn hơi nghi ngờ nhìn dấu chân bên cạnh. “Chân này hơi giống chân ngựa”

Chó và ngựa? Chúng có thể lấy đầu của mười lăm cao thủ liền một lúc sao? Điều này làm sao có thể.

Chó và ngựa? Tuyết Thần và A Viên cùng nhau lẩm bẩm. Bất chợt cả hai như nhớ ra gì đó, hai người ngay lập tức liếc nhìn nhau.

Không phải chó và ngựa mà là chó và dê. Một loại quái vật hai đầu trong truyền thuyết. Tên của nó là Lushi, thật không nghĩ tới nó có thật, không phải là truyền thuyết.

Tuyết Thần không thể tin được, cô vốn chỉ nghĩ cái con vật kinh tởm ấy chỉ có trong những câu chuyện mà người đời thường đem ra kể để dọa trẻ nhỏ.

Tuyết Thần hô hấp khó khăn, hồi nhỏ cô thường nghe truyện về con quái vật này. Nó là nỗi ám ảnh của tất cả mọi người.

Nghĩ vậy cô bất giác nhìn xuống phần dưới của mỗi thi thể. Vì vậy cô mới phát hiện một chi tiết mà cô không để ý, thi thể nào cũng bị rách mất quần. Tim Tuyết Thần đập thình thịch.

Con quái vật Lushi này có hai đầu, một đầu dê và một đầu chó. Khi phát hiện con mồi, cả hai sẽ hợp sức giết chết. Sau đó chúng chia chiến lợi phẩm. Chó chỉ ăn phần đầu, còn dê chỉ thích giao hợp. Nó chỉ giao hợp khi con mồi đã bị chó ăn mất đầu.

Tuyết Thần hít hít mũi, một cỗ hôi thối nồng nặc xông vào. Thân mình Tuyết Thần cứng đờ. A Viên cũng ngửi thấy, hắn liếc nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy có một vật đang tiến lại gần.

A Viên cầm chắc thanh kiếm trong tay, bây giờ hắn phải tập chung cao độ, chỉ cần có động tĩnh gì, hắn liền ngay lập tức rút kiếm ra.

Tuyết thần hạ tay xuống, những viên đá nhỏ dưới mặt đất bắt đầu xao động.

“Gừ gừ…”

“Bẹ bẹ bẹ…”

Từng đợt âm thanh vang lên khiến cho Tuyết Thần nổi cả ra gà.

Âm thanh của loài vật ghê rợn đó càng ngày càng gần. Tuyết Thần cự nhiên tức giận. Hôm nay cô phải giết chết loại thú vật kinh tởm này. Để nó biến mất khỏi thế gian.

“Mời các bạn đón đọc chương sau, Cuộc huyết chiến” ^^ thời gian ra, chưa biết ^^ by Hằng_Chun.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN