Truyền Nhân Số Chín - Hắn ra rồi à?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Truyền Nhân Số Chín


Hắn ra rồi à?



Bước ra khỏi cửa phòng bệnh với đôi tay bị khóa chặt đến nổi hằn lên những vệt tím sẫm rỉ ra một chút máu. Dịch Vọng đi đằng trước để thực hiện nhiệm vụ dẫn đường cho Phá Thiên đang đi đằng sau hắn. Mà ở phía sau lưng của Phá Thiên lại là 5 nòng súng cách đầu hắn chỉ tầm 1 mét. Những quân nhân khác cũng gắt gao nhìn hắn như sợ hắn sẽ bốc hơi một cách nhanh chóng. Thế nhưng Phá Thiên dường như không hề cảm nhận được áp lực của những người đằng sau mang đến. Hắn vừa đi vừa nhìn vào các phòng rồi lại lẫm bẫm:

– Phòng 8, lão Dương tạm biệt

– Phòng 7, thím Di, tạm biệt

– Phòng 6, bác Hổ, tạm biệt

….

Cho đến khi hắn đi qua căn phòng được tách biệt riêng và được đặt ngay tại trung tâm của phòng giam này. Căn phòng đấy không hề có một dấu hiệu hay ký tự nhận biết nào cả. Xung quanh căn phòng là 3 tấm rào chắn đang chập chờn điện cao thế cực kỳ nguy hiểm và 1 tấm rào chắn laze ở phía ngoài cùng. Hắn chỉ liếc qua rồi vẫn thản nhiên bước đi. Nhưng trong tâm trí hắn lại đang tự nói rằng. “Cha nuôi, con khỏe bệnh rồi!” Nhưng chỉ sau khi hắn vừa bước qua khỏi căn phòng ấy một bước chân.

“RẦM! RẦM! RẦM!”

Căn phòng đó phát lên những âm thanh như đang đánh vào tường đến đinh tai nhức óc. Căn phòng được tất cả các chuyên gia đỉnh cấp trên thế giới và tiêu phí hàng nghìn tỉ kim phiếu để thiết kế. Mà đặc điểm đầu tiên là cách âm siêu cường. Dù cho sử dụng loa siêu thanh bậc nhất hiện có trên thế giới cũng không phát ra được âm thanh nào cả. Nhưng điều đấy không khiến cho âm thanh va chạm mạnh vào bức tường đó giảm đi chút nào.

Sững người, Phá Thiên vừa quay đầu khoảng 1cm thì một nòng súng lạnh lẽo ghim sát vào thái dương hắn kèm theo âm thanh nghiêm nghị:

– Tiếp tục!

Hắn cũng không tiếp tục quay đầu nữa. Vẫn như cũ đi tiếp như chuyện vừa rồi chả có gì xảy ra cả. Chỉ là nụ cười thân thiện lại nở trên môi hắn với hàm răng trắng sứ. Phá Thiên chợt nhắm mắt lại rồi bước đi như chính hắn vẫn đang mở mắt để bước đi vậy.

– ——

Trong căn phòng giam đặc biệt đấy, một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi cũng vừa ngừng lại việc đấm vào tường của căn phòng này ngay lúc Phá Thiên nhắm mắt lại. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước mặt mà khi bỏ bức tường ấy ra thì đó là hình dáng đang bước đi bình thản của Phá Thiên.

– Cửu! Đi đi con.

————–

– Đây là đồ dùng cá nhân của cậu trước khi vào bệnh viện. Chìa khóa mở còng tay và mở cửa B ở phía trong chiếc túi. – Dịch Vọng đứng phía ngoài căn phòng mà Phá Thiên thì ở trong căn phòng. Cánh cửa B chính là cánh cửa thông ra thế giới bên ngoài của khu phòng giam này. Dịch Vọng vội đưa túi đồ cho quân nhân đứng phía trên nóc của căn phòng bằng băng chuyền tự động. Người quân nhân ở phía trên tiếp nhận rồi bỏ chiếc túi vào một hòm sắt. Sau đó gã thả nó xuống dưới sàn nhà của căn phòng mà Phá Thiên đang ở bên trong.

“Rầm!”

Chiếc hòm sắt rơi từ độ cao 20m xuống phát ra một âm thanh trầm đục nhức tai.

Phá Thiên lửng thửng bước tới chiếc hòm sắt, dùng chân khều và lấy chiếc túi. Hắn ngồi phịch xuống rồi bắt đầu lục lọi chìa khóa trong chiếc túi. Dường như 3 giây sau khi tay hắn vừa bỏ vào túi thì cũng là lúc 2 tay hắn lấy ra khỏi túi với chiếc còng đã được hắn cầm trên tay. Thả chiếc còng xuống đất, hắn đứng dậy rồi đưa chiếc chìa khóa còn lại vào cái lỗ khóa tại cửa B.

“Két! Két!”

Âm thanh kéo lê đén chói tai vang ra khiến cho Dịch Vọng đứng ở phía bên kia phải nhíu mày mà bịt tai lại. Phá Thiên bước qua phía cánh cửa B. Bỗng nhiên, hắn quay lại nhìn Dịch Vọng chằm chằm rồi nở nụ cười thân thiện như mọi khi hắn làm.

– Ta đi đây!

Một lần nữa, cái cảm giác suýt tè ra quần khiến cho sống lưng Dịch Vọng rét lạnh. Đến khi cánh cửa B tự động khép lại hắn mới hoàn hồn. Nhưng vừa mới quay lưng lại thì hắn lại giật bắn người khi chiếc điện thoại đặc dụng trong túi quần rung lên mãnh liệt. Lôi điện thoại ra rồi nhấn vào nó một đoạn mã phức tạp rồi hắn mới đưa lên tai để nghe. Bên kia điện thoại thậm chí không để cho Dịch Vọng sử dụng câu “Alo” như những người sử dụng điện thoại khác thường làm mà đã lên tiếng với âm thanh trầm, đục và lạnh lẽo:

– Hắn ra rồi à?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN