Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn
Chương 2: Chân Tướng Cao Qúy
Chương 2: Chân Tướng Cao Qúy
——————————————————————————————————-
Tối, Tiểu Nhu tỷ dọn cơm ra cho mọi người ăn, cũng là bữa cơm bình thường thôi, chỉ khác một chỗ: Người hầu cũng được ngồi ăn chung! Ở nơi khác, chẳng hề có chuyện đó, người hầu chỉ được ăn riêng dưới bếp, ăn đồ ăn cũng đạm bạc hơn nhiều. Nhưng ở đây, Nhan chủ tử và mọi người đều nói rằng “Chỗ này, mọi người đều là người nhà, hà cớ chi lại phải ăn riêng cho bất tiện, ngươi cứ ngồi vào đi, không sao cả.”
Chỉ một lời nói và hành động nhỏ như thế cũng khiến Mĩ Nguyệt xóa đi phần nào sự nghi ngờ, dè dặt. Nàng cảm thấy người trong nhà này khá là thân thiện, tốt bụng đấy chứ?
Trong bữa cơm hôm ấy, mọi người trò chuyện rất sôi nổi, ai cũng góp vui, cười nói rôm rả lắm, thực sự rất đầm ấm. Mĩ Nguyệt cũng cảm thấy sự mất mát của mình cũng được xoa dịu, coi như mất một gia đình, giờ có thêm gia đình mới vậy.
Xong chuyện, Trương Nghị chủ nhân cho phép mọi người làm quen, Mĩ Nguyệt rất được chào đón, các vị sư huynh đều yêu mến Mĩ Nguyệt, hỏi thăm nàng, hứa sẽ giúp đỡ nàng. Thế nhưng, trong 4 vị sư huynh, có vẻ như Hán Dương huynh không được nhanh mồm, nhanh miệng như các vị sư huynh khác. Huynh ấy chỉ ngồi nghe, lâu lâu thì cười cười, nhưng Mĩ Nguyệt không thể không để ý Hán Dương.
Hán Dương năm nay đã 14 tuổi, hơn Mĩ Nguyệt 4 tuổi nhưng lại vô cùng chín chắn, cao ráo. Cũng có thể cho là một mĩ thiếu niên. Nụ cười Hán Dương ấm áp, nhẹ nhàng, tạo cảm giác thân thương, nhưng cũng có chút vững chãi. Mái tóc dài chấm lưng buộc cao nhìn sáng láng, nổi bật. Cơ thể vì luyện võ mà trở nên săn chắc, quyến rũ.
Nghe các vị sư huynh kể, Hán Dương dù nhỏ tuổi hơn nhưng tinh thông võ thuật, rèn luyện chăm chỉ nên đã sớm theo kịp các sư huynh, giỏi nhất là dùng thương, là niềm tự hào của Trương Nghị chủ nhân.
*******************************
Mọi người trò chuyện cùng Mĩ Nguyệt rất vui vẻ, chỉ là nàng có vẻ hơi trầm, chỉ khi nào hỏi mới nói nhưng thái độ rất kính trọng, vẫn tạo cho các vị sư huynh cảm giác thoải mái. Nhanh mồm, lẹ miệng nhất có lẽ là Lâm Thanh ca ca, Lâm Thanh ca kể đủ thứ trên đời, huynh ấy hài hước nhưng cũng rất đáng yêu.
Huynh ấy hay trêu chọc Hán Dương thích Mĩ Nguyệt, nếu không nhanh tay sẽ bị các huynh ấy lấy mất. Hán Dương cũng chỉ cười trừ, nhìn nhìn nàng rồi cười nhẹ một cái như muốn nàng đừng để bụng. Kết quả là cả buổi nói chuyện, nàng với Hán Dương cũng chỉ cười cười với nhau, mặc cho Lâm Thanh ca ca cứ nhất mực trêu chọc.
Trời đã khuya, mọi người đã uể oải hết cả, chỉ có mỗi Lâm Thanh ca kia là chưa chịu dừng. Nàng đành phải nháy mắt với Hán Dương, Mặc Ân ca ca và Nhĩ Thái ca ca cầu sự giúp đỡ. Mọi người cũng mệt nên lôi Lâm Thanh ca vào phòng, kéo xệ huynh ấy xuống đất nhìn thật buồn cười.
Nàng cùng với Tiểu Nhu tỷ tỷ cũng về phòng, Diệp Nhan chủ nhân có nói là 2 người sẽ dùng chung. Thôi không sao, dù gì cũng cùng là con gái, nàng cũng chẳng câu nệ chuyện ấy.
Huống hồ nàng nghĩ, Tiểu Nhu tỷ này hầu hạ đã lâu, ắt hẳn sẽ giải quyết thắc mắc cho nàng, nàng chỉ hỏi khéo, không ngờ Tiểu Nhu tỷ tỷ này cũng nói nhiều không kém, chỉ cần một câu hỏi thôi mà nàng ta đã khai hết rồi.
-Thực ra, Trương Nghị chủ nhân vốn là Tướng quân triều đình, vì ghét phải bon chen, tính toán, xu nịnh với bọn quan lại mà về đây. Người vốn võ công cao cường, đi trộm của quan lại giàu có thì cũng là chuyện đơn giản.
-Không lẽ không có kẻ nào thưa quan hay tìm kiếm sao? – Nàng thắc mắc.
-Đối với bọn chúng, chừng ấy nghĩa lý gì? Huống hồ đều là vì tham ô mà có, tất nhiên là cũng sợ bị lộ chứ sao? Mà cũng nhờ có chủ nhân mà mọi người có đủ cơm ăn, có áo ấm mặc. Tất thảy dân nghèo trong kinh thành đều mang ơn, đắc tội với chủ nhân cũng gặp không ít phiền phức! Chính ta và các sư huynh ở đây là do Người nhận nuôi dạy, cha mẹ mọi người đều mất do dịch bệnh. Chúng ta rất cảm kích Người. – Tiểu Nhu tỷ nói thêm.
-Cơ mà Tiểu Nhu tỷ có biết ai đã cứu Mĩ Nguyệt ngày hôm qua không?- Nàng hỏi lại, cắt ngang đoạn tâm sự của Nhu tỷ.
-À, là Hán Dương đệ đấy! Lúc đi lấy nước thì đệ ấy thấy muội ngất liền cõng muội về đây. Cũng là Hán Dương đệ nhờ Diệp Nhan chủ tử chăm sóc muội cả.
“Hóa ra Hán Dương huynh cứu ta sao, ta lại nợ ân tình của một người nữa rồi” Mĩ Nguyệt suy nghĩ, lòng nàng có chút cảm kích.
Xong chuyện, Tiểu Nhu tỷ này còn huyên thuyên nhiều điều với Mĩ Nguyệt, mãi Mĩ Nguyệt mới cắt ra được mà chợp mắt một chút nhưng lòng nàng cũng vô cùng ngạc nhiên” Hóa ra nhà họ Trương này đã từng ở Phủ Tướng Quân. Đúng là chân tướng cao quý mà!”
************************************
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa nhô khỏi đỉnh núi, những giọt sương còn vương vấn chưa muốn rời nhành hoa, khi chim non còn rúc đầu trong lòng mẹ thì mọi người trong sơn trại này đã thức dậy cả.
Mĩ Nguyệt thì phải theo Nhan chủ tử đi hái thuốc, các vị sư huynh thì lên núi tập võ cùng Trương Nghị chủ nhân, chỉ mỗi Tiểu Nhu ở nhà lo chuyện cơm nước.
* * *
Đều đặn 4 năm nay Mĩ Nguyệt đều như vậy, cũng là hái thuốc với Nhan chủ tử. Chỉ là nàng thấy việc đi hái thuốc cũng khá thú vị nên thường xuyên cùng người đi hái thuốc, bởi thuốc của Nhan chủ tử rất hay hết. Cũng vì nơi đây là chỗ khám bệnh, chữa bệnh miễn phí, mọi người trong thôn ai có bệnh cũng lên đây bốc thuốc, hết cũng là chuyện thường tình.
Chỉ là lần này chủ tử phải xuống thôn dưới khám bệnh, không thể cùng Mĩ Nguyệt đi hái thuốc. Thế là như ” thuận gió đẩy thuyền”, Lâm Thanh ca ca liền cử Hán Dương đi cùng Mĩ Nguyệt.
Sau bữa trưa, cả 2 người nhanh chóng đi vào rừng hái thảo dược. Hán Dương đi trước mở đường, Mĩ Nguyệt theo sau chỉ việc hái thuốc. Từ nhỏ, Hán Dương đã học võ nghệ từ phụ thân, học y thuật từ mẫu thân, trước khi Mĩ Nguyệt đến cũng là chàng đi cùng Nhan chủ tử vào rừng hái thuốc nên thông thạo đường đi, biết chỗ có thảo dược mà dẫn theo Mĩ Nguyệt.
Nhưng ngặt một nỗi, Mộc Linh thảo mọc khá xa, phải đi qua nhiều làng xóm, đi sâu vào rừng mới hái được nó. Thôi thì Mĩ Nguyệt cứ phó mặc cho Hán Dương vậy.
Đi đến chiều tà thì mây đen bỗng dưng kéo đến, dăng kín cả bầu trời. Nếu không nhanh chân sẽ mưa mất. Nàng vốn sợ sấm sét, lại hái được Mộc Linh thảo rồi nên cũng gấp rút theo lối mòn mà về. Thấy Mĩ Nguyệt đi nhanh, Hán Dương đằng sau mới kêu lên:
-Nguyệt muội cẩn thận, đá ở đây nhiều rêu, rất trơn, đi chậm thôi kẻo ngã!- Tiếng nói của chàng không khỏi lo lắng cho Mĩ Nguyệt.
Nhưng thật tệ, đã quá trễ, Mĩ Nguyệt không may sẩy chân, té một cái ” Oạch” nghe rất đau, ngay cả Hán Dương cách đó 6 bước chân còn nghe thấy. Thấy Mĩ nguyệt té, chàng vội vã chạy đến định xem thử thì… “Oạch” cái thứ 2, lại thêm 1 người ngã. Nhưng có vẻ cú ngã này có phần nhẹ hơn, Hán Dương gắng gượng đứng dậy, đi đến chỗ của nàng, nhẹ nhàng nâng chân Mĩ Nguyệt lên, cởi chiếc giày lấm đầy bùn đất của nàng ra xem xét vết thương.
-Có vẻ như trật chân rồi. Có đau không?
Vừa nói, chàng vừa nâng chân nàng lên, nhẹ nhàng xoay xoay phần cổ chân nàng.
-A, đừng đừng, đau muội.- Nàng khẽ kêu lên rồi từ từ rụt chân lại, hỏi:
-Huynh lúc nãy ngã có đau không, là do ta khiến huynh bị như thế, ta xin lỗi.- Giọng nàng đầy sự quan tâm và hối hận
-Thôi được rồi, ta không sao. Muội lên đây, ta cõng.- Vừa nói, Hán Dương vừa xoay người ra sau, đưa lưng về phía Mĩ Nguyệt.
-Không, muội…muội tự đi được.- Nàng ngại ngần rồi từ chối.
-Nhanh lên nào, nếu để mẫu thân ta biết được ta để nàng đi về với cái chân đó người sẽ giận ta mất.
Thế là cuối cùng, Mĩ Nguyệt cũng đành ngoan ngoãn để Hán Dương cõng, nàng nằm im trên lưng chàng và cảm nhận.
Giờ nhìn kĩ lại, Hán Dương thực sự rất đẹp. Mùi hương cơ thể hòa lẫn chút mùi mồ hôi cực kì quyến rũ. Mái tóc dài, mềm mượt của chàng cứ lướt nhẹ trên khuôn mặt Mĩ Nguyệt. Hán Dương vốn cao nên hiếm khi nàng được nhìn thẳng vào khuôn mặt chàng, chú ý từng đường nét. Từ lúc chàng 14 tuổi, chàng đã là mĩ thiếu niên nhưng nay đã 18, đường nét cũng đã hoàn thiện. Chàng có nét đẹp của Nhan chủ tử, có nét mạnh mẽ của Trương chủ nhân. Từ sau nhìn lại, chàng thật quyến rũ. Tim nàng bỗng lạc mất 1 nhịp, rồi bỗng đánh ” Thịch” một cái như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng rất tò mò. ” Cảm giác này là gì?”
Còn về Mĩ Nguyệt, nàng tuy không kiều diễm như bao cô nàng khác, nàng chỉ là có nét xinh đẹp, sắc xảo. Cơ thể nàng không mang mùi trầm hương, cũng không có mùi son phấn mà là mùi của thảo dược. Một mùi hương nhè nhẹ, thơm mát rất sảng khoái. Mặc dù đây đã là lần thứ 2 chàng cõng Mĩ Nguyệt, nhưng cảm giác cõng 1 cô bé 10 tuổi với một cô bé 14 tuổi thật khác nhau. Chính Hán Dương còn không thể giải thích được sự khác biệt ấy, chỉ là tim chàng cứ run lên khi mà hơi thở nàng nhẹ lướt qua cổ, qua tai chàng.
Cả Hán Dương và Mĩ Nguyệt đều có những thay đổi về suy nghĩ dành cho đối phương. Dù chỉ trong giây lát, trái tim đã lỡ mất một nhịp, đã rung lên từng hồi. Nhưng…
———————– Hết Chương 2—————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!